Thánh thể đại thành tiến vào trong Nam Vực, có
người đoán rằng hắn đi tới cấm địa Thái cổ, có người bảo rằng hắn đi vào Thanh
Đồng Tiên Điện, ngay khi hắn bước chân lên mặt đất, tất cả khí tức của hắn đều
biến mất, không ai còn có thể cảm ứng được nữa.
Ai cũng không biết, hắn một mình đi vào trong
một dãy núi, nơi đây có các bông hoa trắng nõn, hương khí bay đầy trời, mỗi một
cánh hoa đều trắng như tuyết, không chút tì vết, mùi hương thom ngát đang tỏa
ra dịu nhẹ.
Tại chỗ sâu trong dãy núi này, có một cái gò đất,
có vẻ thấp hơn so với các ngọn núi tại đây rất nhiều, nếu nhìn kỹ, sẽ thấy nó rất
giống một ngôi mộ. Nhưng phần lớn đã bị hủy diệt rồi, gần như không còn tồn tại
nữa, nơi này rất hoang vu và thê lương.
Cánh hoa trắng nõn trên tay hắn được đặt lên
gò đất này, ánh mắt Thánh thể đại thành khẽ chuyển động, dường như đang nhớ về
những chuyện xa vời cách đây hàng vạn năm, sắc mặt hắn trở nên ảm đạm, hiện lên
một nỗi buồn thê lương.
- Ta đến thăm nàng đây!
Hắn đứng trước gò đất đã sụt lử một phần này,
thì thào tự nói:
- Ta có thể hái sao lấy trăng trên trời, ta có
thể đập nát tinh không, nhưng lại không thể khiến nàng sống sót. Lưu lại cho
nàng khuôn mặt mãi không già, nhưng không lưu được một luồng hồn phách kia.
Hắn yên lặng đứng đó, rất lâu sau mới đi về
phía nhưng gò đất khác, chúng cũng đã bị mài mòn theo thời gian, mắt hắn trở
nên ươn ướt, ngấn lệ nói:
- Các cố nhân từng kề vai chiến đấu với ta,
các chiến hữu của ta, ta đến thăm các ngươi đây!
Thương hải tang điền, thời gian trôi đi, nghĩa
trang mà hắn từng tự tay lập nên cũng đã sớm lún xuống, một số đã biến mất, những
cố nhân và hồng nhan tri kỷ từng vào sống ra chết với hắn, lúc này đều đang yên
nghỉ tại đây.
- Ta sẽ không rời xa đâu, sẽ vĩnh viễn ở cùng
một chỗ với các ngươi...!
Cuối cùng, Thánh thể đại thành hóa thành một mảnh
ánh sáng bay khắp tời, chìm sâu vào trong dãy núi này, các luồng sáng chui vào
trong mộ của hồng nhan tri kỉ, mộ của các chiến hữu từng sánh vai chiến đấu với
hắn.
Thánh thể đại thành hóa thành một màn sáng lạn,
nhiều điểm lấp lánh, chìm sâu vào trong các gò đất tại đây, trôi về phía các
dãy núi hoang dã, thế nhân không ai biết, từ đó biến mất.
Cùng lúc đó, nguyên thần Diệp Phàm run lên, luồng
đạo quang mà Thánh thể đại thành cho vào trong mi tâm hắn trở nên ảm đạm, cuối
cùng biến mất.
- Hắn đã rời khỏi trần thế rồi!
Diệp Phàm đứng trên một ngọn núi cụt màu đen,
trầm mặc không nói, hắn có thể đoán được kết cục của Thánh thể đại thành, quan
sát xong những biến đổi trên nhân gian, sau đó rời khỏi trần thế.
Mười mấy vạn năm sau ngoái đầu nhìn lại, đứng
trước mộ phần của chiến hữu, cố nhân, hồng nhan tri kỷ, chịu đựng một nỗi sầu
đang gặm nhấm tâm can, nhìn bọn họ già đi, rời khỏi cõi đời, cuối cùng phải tự
tay mai táng tro cốt của họ.
Diệp Phàm nghĩ tới rất nhiều thứ, đây cũng
chính là cảnh mà sau này hắn phải trải qua sao? Nửa đời huy hoàng, nửa đời cô
quạnh, hắn phải tận mắt nhìn đám người Bàng Bác, Cơ Tử Nguyệt lần lượt già đi,
cuối cùng sầu thảm mà mai táng bọn họ hay sao?
Loại kết cục này thật sự đáng buồn, hắn không
nghĩ tới rằng mình sẽ phải chịu kết cục này, nếu thực sự có một ngày như vậy, hắn
cần phải đối mặt như thế nào?
Vào lúc này, hắn cảm nhận được rất rõ ràng nỗi
bi thương của Thánh thể đại thành, nhìn những người thân bên cạnh lần lượt dần
chết đi, thấy những người đã từng sánh vai chiến đấu với mình từ từ rời khỏi trần
thế, tận mắt thấy bọn họ quay về với cát bụi, đây là một loại thê lương tới mức
nào?
Diệp Phàm nghĩ đến một cảnh kia, không kìm nổi
rùng mình một cái, sau đó chậm rãi phục hồi lại tinh thần, may mắn duy nhất của
hắn chính là ngày đó còn cách bây giờ rất xa.
- Ngươi nghĩ gì vậy?
Yến Nhất Tịch hỏi.
Diệp Phàm nhanh chóng trấn tĩnh lại, Thánh thể
đại thành là một tấm gương, chiếu ra kiếp trước của bản thân mình, cũng gián tiếp
chiếu ra những gì khi hắn còn sống.
- Đáng tiếc, hắn lại rời đi như vậy, đây chính
là một nhân vật có thể cùng tranh hùng với Đại đế cổ, quá khứ của hắn tương
đương với một tòa Tiên Phần, đối với những người có chí hướng tìm hiểu Đại đế
mà nói, thì đó là một loại tổn thất lớn không thể đánh giá được!
Đoạn Đức khẽ nghiến răng.
Không lâu sau, hầu tử, Bàng Bác bọn họ truy
kích ba vạn dặm trở về, cũng chỉ thấy một ít dấu vết do Hoa Vân Phi và Lý Tiểu
Mạn lưu lại, vẫn chưa thể đánh một trận chiến với chúng được.
- Nơi này đã xảy ra chuyện gì vậy, vừa rồi khí
tức Đại đế cổ tràn ngập mọi nơi, thật sự quá đáng sợ, chúng ta ở phương xa mà
muốn nhúc nhích cũng không được.
Bàng Bác nói.
Diệp Phàm kể lại chuyện vừa rồi cho bọn họ một
lần, khiến cho cả Tề La cũng kinh hãi, trố mắt nhìn, nói không nên lời, liên tục
kêu lên đáng sợ và đáng tiếc.
Đại chiến nơi đây đã hoàn toàn kết thúc, cũng
không biết đã giết chết bao nhiêu địch nhân, mười hai tòa Vô Thủy sát trận thu
gặt vô số sinh mệnh, khắp ngọn núi cụt này đâu đâu cũng là tay chân đứt lìa, đầu
người lãn lóc, mảnh xương vỡ vụn, máu đọng thành bùn, không khác gì một tu la
tràng.
- Đã xong...!
Diệp Phàm tự nói.
Các luồng sương máu tràn ngập, lượn lờ trên ngọn
núi cụt màu đen, khiến nơi đây tràn ngập một mùi tanh tưởi, làm cho người ta chỉ
muốn nôn mửa, xương nát thịt tan chất đầy một chỗ, vừa nhìn đã thấy ghê người.
Bên trong Thiên Đoạn Sơn Mạch, có không ít người
chưa tiến vào khu vực trung tâm, chi tới đây để xem mà thôi, lúc này sát trận
đã tan vỡ, bọn họ ỷ vào lá gan lớn nên đến gần, nhưng khi nhìn thấy tràng cảnh
này, ai cũng sởn tóc gáy, lạnh từ đầu đến tận chân.
Ngọn núi cụt màu đen đã bị máu nhuộm thành đỏ,
loại cảnh tượng tàn khốc này khiến cho mỗi người đều sợ hết hồn, lông tóc dựng
đứng.
Một vài người nhát gan đã không kìm nổi phát
ra tiếng kêu thất thanh, nhanh chóng lui về phía sau, cảnh tượng nơi này thật
là đáng sợ, đây làm gì còn phải là nhân gian nữa, mà rõ ràng chính là một Luyện
Ngục chân thực.
Dưới chân núi có rất nhiều người đứng ngây ra,
nhìn thấy một dòng máu chảy dọc theo sườn núi màu đen kia xuống dưới, cảnh tượng
đáng sợ này đã rung động tất cả mọi người.
Tại Thiên Đoạn Sơn Mạch này, mỗi một ngọn núi
lớn màu đen đều cao vạn trượng, đây là máu loăng từ trên đỉnh ngọn núi cụt chảy
xuống, cần phải giết chết bao nhiêu người thì mới có thể tạo thành cảnh tượng
đáng sợ tới mức này được?
Không ai không sợ hãi, toàn thân phát lạnh,
khí lạnh còn thấm sâu vào tận xương tủy, lông tóc dựng đứng, cho dù bọn họ
không bay lên trên thì cũng tưởng tượng được, bên trên nhất định cũng là một
bãi chém giết tràn ngập máu tanh.
Rất nhiều người đều thầm hô may mắn, may mà
không tiến vào trong đó, nếu không lúc này hơn phân nửa thì cũng bị hóa thành
dòng tiên huyết chảy dọc theo vách núi đá xuống dưới này rồi, trở thành một
thành viên trong đống xác chết kia.
Một trận chiến này khiến cho cả thiên hạ chấn
động. Trong ngày này, cả năm địa vực cùng kinh hãi. Vào giờ khắc này, khắp các
cổ tộc đều lo sợ bất an.
Diệp Phàm bố cục một trận chiến, giết cho xác
người vương vãi khắp nơi, máu nhuộm đỏ cả Thiên Đoạn Sơn Mạch, thời điểm cuối
cùng lại xuất hiện một vị Đế giả của Nhân tộc, tiến vào trong Bất Tử Sơn, đi tới
cổ Quáng Thái Sơ, chấn nhiếp mỗi một đại Vương tộc, giống như một thần thoại
không thể xóa nhòa.
Một hồi bão tố quét khắp vùng đất này, mọi người
đều rung động, không ai có thể bình tĩnh được.
Đám người Diệp Phàm, Bàng Bác vượt qua hư
không, đầu tiên là quay trở về Thiên Chi Thôn, không muốn ra mặt trong hoàn cảnh
mưa gió nổi lên này, chỉ muốn lặng yên mà chú ý tất cả những gì xảy ra bên
ngoài.
Một nỗi lo lắng đang dâng lên trong lòng mỗi bộ
tộc thái cổ, Đại đế Nhân tộc giống như một tòa núi lớn đặt trong lòng bọn họ, tất
cả các Tổ Vương đều sợ hãi.
Ai dám đi Cổ Quáng Thái Sơ kiếm chứng, tìm hiểu
xem chuyện gì đã xảy ra? Không có ai cả, mỗi một cổ tộc đều không dám tiến vào
đó, cho dù là con của cổ Hoàng thì cũng vậy.
Ngoại trừ một mình Hỏa Kỳ Tử, thì những người
thường ngay cả cấm khu Thái Sơ cũng không dám đến gần, không ai nguyện ý mạo
sinh mệnh để đi gặp mặt những tồn tại trong truyền thuyết này.
Khắp Nhân tộc là một mảnh sôi trào, ai nấy đều
thở phào một cái, vào ngày này, khí tức và thần uy của Đại đế đã tạo ra một loại
tín niệm trong lòng mỗi người, Nhân tộc là chủ nhân của vùng đất này, không cần
phải e dè vạn tộc uy hiếp.
Rất nhiều người dự đoán, một thời đại yên bình
thực sự đã tới rồi, không còn phải lo lắng rằng sau này sẽ trở thành “thiên hạ
vô thánh” nữa.
- Là Vô Thủy Đại đế thật sao? Có vẻ không giống
lắm, phong cách hành sự rất không giống!
- Ai có thể nói rõ ràng được, mặc kệ như thế
nào, Nhân tộc có Đế giả còn sống, đây là chuyện thực không để phản bác được.
Mỗi một bộ tộc thái cổ đều chua xót, một người
chấn nhiếp bọn họ, rất nhiều Cổ Vương cũng không dám hé răng, không thể ra tay
được, đây là một loại uy thế mạnh mẽ tới mức nào?
Tên Tổ Vương từng đi ngang qua Thiên Đoạn Son
Mạch muốn kể lại một chút, nhưng lúc đó lại không nghe rõ gì cả, hoàn toàn bị
Thánh thể đại thành chấn nhiếp, khi đó chỉ biết nom nớp lo sợ, không có một
chút ấn tượng nào.
- Hắn đã hủy diệt lạc ấn trong lòng của ta thật
sao?
Sau khi đưa ra được kết luận này, tên Tổ Vương
này bị dọa tới mức sợ hãi vội vàng bế quan, không dám xuất hiện nữa.
Trong nửa tháng tiếp theo, mọi người đều bàn
luận về chuyện của Đại đế cổ, đối chiếu hắn với những nhân vật trong lịch sử,
suy đoán thân phận của hắn, cũng có người cho rằng hắn là người vừa chứng đạo
vào thời kỳ này.
Gió bão không ngừng nổi lên, mọi người đều
đang bàn luận về chuyện này, không phải mỗi người đều có thể nhìn thấy Đại đế
Nhân tộc, sống cùng thời kỳ với người, đây chính là một loại vinh quang cực lớn,
không cần phải lo lắng bị ngoại tộc khi nhục nữa.
Trong thời gian này, tất cả cổ tộc đều hạ thấp
tư thái, không còn vẻ ngạo mạn khi xưa, giống như đã không còn chút khí phách
nào nữa cả.
Ở các nơi khác, cổ tộc vẫn như cũ ở thường
xuyên lui tới, mặc dù vẫn lộ ra thân phận hiển hách, nhưng đã không còn vênh
váo tự đắc nữa, bắt đầu xác định địa vị ngang hàng với Nhân tộc rồi.
- Ngạc tổ chính là cái gọi là Thần linh. Vực
ngoại, cổ Yêu này có thực lực rất bí hiểm, chân thân thì ở trên Huỳnh Hoặc cổ
Tinh, tại thế giới này lại có một thần thai, tương lai hơn phân nửa là sẽ gây
ra phiền toái.
Tại Thiên Chi Thôn, đám người Bàng Bác, Lệ
Thiên đang bàn luận.
- Thần thai, các ngươi là đang nói thứ này
sao?
Hắc Hoàng vươn ra một cái móng vuốt to lớn,
trong đó có nắm một con tiểu ngạc màu vàng dài một thước, to bằng cái đuôi trọc
của nó, nói:
- Đã quên rồi sao, nó đang ở trong này, thiếu
chút nữa đã bị bổn hoàng ăn luôn, không có khả năng sinh ra thần thai được.
- Không phải nó, đây chỉ là con cháu của ngạc
tổ mà thôi!
Diệp Phàm lắc đầu, ngạc tổ chính là một luồng
nguyên thần đi tới thế giới này, mang theo một đám con cháu, tại viên cổ tinh
này thì biến hóa ra thần thai, cũng không phải là thực thể.
- Đúng rồi, nguyên thần một lần nữa biến hóa,
sinh ra thần thai, Yêu tộc có một đại pháp nghịch thiên như vậy, có thể một lần
nữa tạo ra chân thân thứ hai!
Đoạn Đức nói.
- Còn có chuyện này nữa sao? Ngay cả lão hủ cũng
chưa từng nghe nói qua!
Tề La ở bên cạnh xen vào.
Sắc mặt Đoạn Đức trở nên trịnh trọng, gật đầu
ra vẻ khẳng định, hắn ở trong một ngôi mộ cổ đã từng thấy một bức bích hoạ như
vậy, nguyên thần lột xác, sinh ra thần thai, có được tính mạng thứ hai, nếu bản
thể chết đi, tính mạng này sẽ lại biến thành bản thể.
- Pháp môn thật là nghịch thiên!
Bàng Bác kinh ngạc.
Hắc Hoàng gật đầu, trầm giọng nói:
- Đúng vậy, Yêu tộc đúng là có một phương pháp
nghịch thiên như vậy, nhưng đã sớm thất truyền nhiều năm, hiện giờ gần như
không ai có thể thi triển ra nữa.