Già Thiên

Chương 480: Chương 480: Lão Phong Tử đồng hành






Ánh trăng phủ xuống, bóng người cao lớn mái tóc xõa tung, con mắt trống rỗng như ẩn như hiện, nhưng dung mạo đã bị che mất.

Bàn tay vàng vươn tới trước, toàn bộ lông mao đen bóng trên người đại hắc cẩu đều dựng ngược, bởi vì bé con ngồi ngay trên người nó.

Diệp Phàm thấy thế, dù là biết không chống lại được nhưng vẫn nhanh chân chặn đằng trước, hắn không muốn bé con xảy ra chuyện, một tiếng kiếm rung "keng" vang lên, rút ra Long Văn Hắc Kim Thánh Linh Kiếm lập tức vỗ xuống.

Đang!

Bàn tay to màu vàng đất căn bản không tránh, lập tức chộp tới trước, thánh kiếm màu đen bổ lên ngón tay bắn ra tia lửa, căn bản không chém được nó.

Điều này khiến cho mọi người hoảng sợ, thánh kiếm màu đen chắc chắn bất hủ, lại không chém được một ngón tay, thật sự không biết đối phương luyện thể như thế nào, khó mà tưởng tượng đã đạt tới cảnh giới cỡ nào.

Oong!

Diệp Phàm vung nấm đấm đánh tới, thân thể hắn cực mạnh, vận chuyển khí huyết mạnh nhất, dùng sức chống đỡ bàn tay lớn kia.

Đùng!

Tựa như sấm nổ, giữa hai bên phát ra một tiếng nổ nặng nề, Diệp Phàm rút lui, cánh tay tê dại, thân thể hùng mạnh như Thánh thể cũng khó mà cản nổi bàn tay to kia.

Nó chậm rãi nhưng rất mạnh dò tới, căn bản không thay đổi một chút quỹ tích, kết quả này làm Diệp Phàm nghiêm túc, lần đầu tiên thân thể Thánh thể hùng mạnh bị người ta dùng sức đè ép.

Hơn nữa, đối phương tùy ý như thế, căn bản không đối phó hắn, mặc kệ hắn vung nấm đấm màu vàng đánh xuống.

- Gâu!

Đại hắc cẩu sốt ruột, tế ra Huyền Ngọc thai, muốn vượt qua hư không trốn chạy.

Xoạt!

Hào quang chợt lóe, nó cũng bé con mất bóng, nhưng mà bàn tay to kia chỉ nhẹ nhàng ấn vào hư không một cái, tiếng ầm ầm lập tức đè sụp thiên địa hư vô, chấn bọn họ ra ngoài.

Đó là cảnh tượng rất khủng bố, bàn tay to màu vàng đất xâm nhập vào hư vô tan vỡ, bao trùm toàn bộ bọn họ, năng lượng loạn lưu đáng sợ cố định tất cả mọi người.

Hư vô Chi Lực vô tận căn bản khó mà tổn thương được bọn họ, bàn tay to vàng đất kéo Hắc Hoàng cùng bé con từ trong hư vô đi ra.

- Gâu!

Đại hắc cẩu sủa như điên.

- Oa nha...

Bé con thì bị dọa sắp khóc.

Diệp Phàm liều mạng lao tới trước, bàn tay to màu vàng lại phóng ra đánh tới trước, muốn cứu bọn họ lại, nhưng căn bản không đánh động được.

Vào lúc này, hắn sinh ra cảm giác bất lực như con kiến cắn cổ thụ, tràn ngập bất đắc dĩ, kẻ này như vực sâu vô tận, căn bản không thể đo lường được.

Ầm!

Gan bàn tay Diệp Phàm vỡ ra, bị chấn bay ngược ra mấy trăm trượng, đó không phải là do đối phương công kích, mà là hắn đánh lên bàn tay đối phương bị phản chấn tạo thành.

- Ngươi muốn gì?

Diệp Phàm chỉ sợ hắn làm tổn thương bé con.

Lý Hắc Thủy cũng ra tay, nhưng mà còn khó coi hơn Diệp Phàm, văng ngược ra đến ngàn trượng, nhe răng trợn mắt không ngừng vẫy vẫy cánh tay gần như chết lặng của mình.

Gió đêm thổi qua, thổi bay mái tóc của nam tử cao lớn kia, lộ ra khuôn mặt góc cạnh chính khí, làn da màu cổ đồng, mũi thẳng, góc cạnh rõ ràng.

Trừ hai mắt trống rỗng ra, đây là một nam tử rất cao to, tựa như chiến thần bất hủ làm cho người ta sinh ra lòng kính sợ.

- Ngươi là...

Diệp Phàm giật mình trợn to mắt, lộ ra thần sắc khó mà tin nổi, đó lại chính là lão Phong Tử.

Làm sao hắn biến thành bộ dạng này, không còn đầu bạc rối tung, thân thể gầy còm, già nua hết chỗ nói, ánh mắt đục ngầu, điên điên khùng khùng.

Còn bây giờ thì hắn đã rất khác, cơ thể khỏe mạnh, mái tóc đen bóng, quả thật như hai người, tựa như chiếm được bất lão thanh xuân.

- đã xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ lần trước lột xác?

Diệp Phàm kinh dị, tiếp đó lớn tiếng nói:

- Tiền bối, ngài còn nhớ ta chứ, từng truyền cho ta Thiên Tuyền bộ pháp, ngài muốn làm gì, không nên làm bé con bị thương.

- Hắn là Phong lão nhân trải qua sáu ngàn năm không chết?

Lý Hắc Thủy há to miệng, cảm xúc sôi trào cực kỳ rung động.

Trong ánh mắt trống rỗng của lão Phong Tử hiện lên một tia sáng, liếc qua Diệp Phàm, không nói gì, mà ném đại hắc cẩu ra ngoài, cố định bé con giữa không trung quan sát.

- Bá bá, ngài muốn làm gì?

Bé con khiếp sợ nói, không kim được lui ra sau.

Vào lúc này, lão Phong Tử lộ ra thần sắc vô cùng ngưng trọng, con mắt trống rỗng bắn ra hai đạo thần quang sáng lạn như hai ngọn đèn vàng.

Thần quang chiếu trên người bé con, lập tức làm cho mảnh hư không cũng vặn vẹo, phảng phất như sắp tan vỡ.

- Đại ca ca, bé sợ quá...

Tiểu cô nương khóc nức nở.

- Bé không cần sợ, ngài ấy sẽ không làm bé bị thương...

Diệp Phàm nhận ra là lão Phong Tử, trong lòng thở phào một hơi, cảm thấy đối phương sẽ không hạ độc thủ.

Thần sắc lão Phong Tử ngày càng ngưng trọng hơn, hàng mi kiếm đen bóng cũng dựng thẳng, giữa hàng mi bắn ra một đạo thần quang rơi trên người tiểu cô nương.

Đại hắc cẩu sợ tới mức không dám thở mạnh, câm như hến. Cảm giác được áp lực khủng bố không gì sánh nổi, nó liếc bé con, lại trộm liếc lão Phong Tử, sốt ruột lo lắng.

Xoạt!

Hào quang chợt lóe, lão Phong Tử cùng bé con nhập vào bầu trời, sau đó biến mất.

- A, đi đâu rồi?

Lý Hắc Thủy cả kinh.

- Nhất định là tiến vào Thiên Tuyền thần thổ.

Diệp Phàm trầm giọng nói.

- Hỏng rồi, lão Phong Tử này thực lực cao tới rợn người, bổn hoàng không nhìn ra sâu cạn, hắn sẽ không cướp đạo quả của bé con chứ?

Hắc Hoàng lòng như kiến bò.

Leng keng!

Trên bầu trời truyền đến từng trận tiên nhạc, vùng đất lãnh bừng bừng ánh sáng, vạn tia sáng thần thánh phủ xuống, tạo thành cảnh tượng hoa lệ bên trong.

Có xanh như lớp đệm, tiên hoa thơm ngát, từng dòng linh tuyền phun lên, đóa hoa bay đầy trời như một quốc gia mộng ảo.

Nhưng mà ở trên mảnh đất lành này bày đầy những quan tài đỏ thầm, nhìn có vẻ rất quỷ dị.

Đây là Thiên Tuyền thần thổ, một chỗ mật địa cuối cùng duy nhất không bị người ta phát hiện, bên trong rất có thể có Thiên Tuyền cổ kinh cũng truyền thừa vô thượng.

- A...

Lão Phong Tử rống to một tiếng, chấn động vạn dặm non sông, ngoại trừ chim thú trên hàng vạn ngọn núi ra, ngay cả cổ thú hồng hoang cũng phải run sợ.

Một đạo thần quang xông thẳng lên trời, cắt qua bầu trời như xuyên thủng không gian vô tận, hắn tựa như một vị thần linh viễn cổ.

Áo xanh xa xưa trên người tung bay, ngẩng đầu đứng thẳng, tóc bay rối loạn, ánh mắt bùng lên tia chói lọi, khí chất khiến người ta hết sức sợ hãi, khác xa bộ dạng thường ngày.

Cùng lúc đó, bé con nhắm mắt, đôi tay nhỏ bé không ngừng kết ấn, huyền ảo khó lường, phức tạp không thể giải thích nổi.

- Đã xảy ra chuyện gì?

Diệp Phàm kinh hãi.

- Hắn phát hiện rồi... bây giờ làm sao đây?

Đại hắc cẩu ngồi không yên, liên tục nhảy dựng, cực kỳ bất an.

Xoạt!

Ánh mắt lão Phong Tử quét qua, tựa như hai tia chớp thiếu chút làm cơ thể đám người Diệp Phàm tan vỡ, mọi người đều vô cùng hoảng sợ.

Lão Phong Tử vòng quanh bé con, ánh mắt càng sáng ngời như muốn nhìn thấu hết thảy của nàng, nhất là ở mi tâm như hiện ra bóng dáng thần chi, ngồi xếp bằng giữa hư không nghiêm trang nhìn chằm chằm vào tiểu cô nương.

- Bây giờ đã không còn là thời đại viễn cổ, thiên địa đã sớm biến đổi, tại sao còn sinh ra kẻ khủng bố không thể phán đoán như thế?

Đại hắc cẩu càng lúc càng kinh hãi.

Tôn thần chi ở mi tâm lão Phong Tử như khai thiên lập địa, phun ra nuốt vào hỗn độn nhìn chằm chằm bé con, khiến thần thổ không ngừng mở rộng.

Bé con không ngừng kết ấn, hòn đá nhỏ bảy màu trên trán không ngừng sáng lên, nhưng vẫn chưa rơi xuống, hòa tan thành một điểm sáng bảy màu, lưu chuyển khí cơ thần bí.

Ầm!

Một tiếng nổ vang, thần thổ đóng cửa, không thấy được cảnh tượng bên trong.

Vương thần y cũng bị kinh động, lao tới đây, biết được những gì trải qua liền hít một hơi lạnh, nói:

- Lui ra, cách xa chỗ này một chút.

Mọi người không tinh nguyện lui ra xa, nhưng mà sau đó cũng không xảy ra chuyện gì không hay. Đen đém khuya thần thổ tái hiện trong hư không, bé con mơ hồ nhìn trái ngó phải bước ra.

Con bé này cũng không bị tổn thương gì, biến đổi duy nhất là hòn đá nhỏ bảy màu bị luyện ở giữa chân mày, không còn rơi ra nữa, khiến nàng nhìn như có thêm linh khí.

lão Phong Tử hiện ra từ hư không, hai mắt lại thành trống rỗng, không biểu tình gì, phất tay áo lên là thần thổ biến mất không thấy.

Đại hắc cẩu đón tiểu cô nương xuống dưới, nhìn trái nhìn phải, kinh ngạc không thôi, nói:

- Giúp ngươi trị liệu khỏi ám thương...

Hắc Hoàng quay lại nhìn bóng người cao lớn trong hư không, lẩm bẩm:

- Quả nhiên có đại khí phách, không cướp đạo quả, còn trợ giúp một phen.

Diệp Phàm âm thầm truyền âm, nói:

"Đa tạ ơn truyền nghề của tiền bối, cũng cảm tạ hỗ trợ lần này, ta không biết gì hồi báo, biết được một nơi có khả năng có bí quyết chữ "Hành" đầy đủ..."

Những ngày qua hắn thỉnh giáo Vương thần y, gián tiếp biết được gia tộc xa xưa Bắc Vực Lệ Châu lấy được một trong Cửu Bí, rất có thể là bí quyết chữ Hành.

Còn sách cổ do gia tộc kia lưu lại, chỉ dẫn đi Thánh Nhai, nói rõ hắn rất có thể lấy được bí quyết chữ Hành.

Nhưng mà chỗ đó cũng không tốt lành gì, có bố trí trận văn Đại Đế, ngay cả Xích Long đạo nhân cũng bị vây khốn một ngàn năm trăm năm, ngay cả đại hắc cẩu mấy ngày nay cũng luôn lầm bầm.

Hiện giờ hắn gặp được lão Phong Tử, tuyệt đối là viện trợ lớn, muốn mời hắn đi cùng đến Thánh Nhai tìm Cửu Bí, đồng thời coi như là báo án.

Quả nhiên, hai mắt trống rỗng của lão Phong Tử lóe ra hai đạo ánh sáng, nhưng nhanh chóng biến mất, cũng không tỏ vẻ gì.

"Bí quyết chữ Hành ở Thánh Nhai!"

Diệp Phàm truyền âm nói ra vị trí xác thực, nếu đối phương không muốn đi thì thôi, hắn cũng không miễn cưỡng.

Lão Phong Tử biến mất không một tiếng động, không thấy bóng dáng nữa.

- Đó là thần thổ đó, có bí mật bất truyền của Thiên Tuyền, chúng ta có thể gặp được, đáng tiếc không lấy được gì.

Lý Hắc Thủy vô cùng tiếc nuối.

- Bé không sao chứ?

Diệp Phàm hỏi.

- Bé không sao, chỉ là cảm thấy như có thể nhớ được rất nhiều thứ.

Tiểu cô nương nhu thuận đáp, nói xong xoa xoa điểm sáng ở giữa hàng mi của mình.

Xoạt!

Hào quang chợt lóe lên, lão Phong Tử lại xuất hiện, tóc bay rối che đậy dung mạo, đi theo sau lưng bọn người Diệp Phàm, hiển nhiên muốn đi cùng.

"Đào ra một vị thần nhân như vậy, đi ngang qua Đông Hoang cũng được!"

Trong lòng Lý Hắc Thủy nhảy rộn lên, thiếu chút nhảy dựng, mặc dù hắn âm thầm truyền âm, nhưng mà dường như lão Phong Tử nghe được, quét mắt liếc hắn.

Đoàn người Diệp Phàm rời khỏi di chỉ Thiên Tuyền, từ biệt Vương thần y, mục tiêu chính là Thánh Nhai, đúng là một tổ hợp kỳ quái.

Một con chó lớn chở tiểu cô nương mặt phấn má ngọc, một nam tử trung niên cao lớn tóc tai bù xù không thể nhận ra dung mạo, một mãnh nam đen thui, một thiếu niên thanh tú vô hại... Mấy người đi cùng một chỗ, nhìn có hết sức quái dị.

Diệp Phàm không để đại hắc cẩu khắc đạo văn xuyên qua không gian tới Thánh Nhai, nói là phải đi bộ tới đó.

- Diệp hiểm à Diệp hiểm...

Lý Hắc Thủy lẩm bẩm, hắn nhanh chóng hiểu được tâm tư của Diệp Phàm, hiện giờ có một cao thủ vô địch ở bên cạnh, nếu trực tiếp xuyên qua hư không thì đúng là xin Lôi Phong lão nhân.

Đại hắc cẩu cũng một bụng ý xấu, cáo mượn oai hùm, hiện giờ có một lão bất tử sáu ngàn năm ở bên cạnh, nó quyết định phải lợi dụng thật tốt.

- Viễn cổ Sát Thủ Thần Triều - Nhân Thế Gian, các ngươi không phải thần chân diệt thần phật cản giết phật hay sao, có gan thì tới đây đi.

- Đám Thánh địa cũng với đại giáo vô thượng muốn thử, cứ chạy tới đây đi.

- Ta thật hy vọng đám đui mù kia cũng đánh tới đây.

Đại hắc cẩu âm thầm gào rú, tâm tình thích tới cực điểm, mới ra khỏi Đại Hoàng liền vội đi chào hỏi người khác, hận không thể lập tức gặp phải mấy cái Thánh địa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.