Minh Hoàng cũng không thức tỉnh, hắn phải ngủ
đông tiếp tục ngủ say, nhưng Bất Tử Thiên Hậu hy vọng hắn xuất thế đối phó với
đại địch.
Dựa theo như lời An Diệu Y nói, năm tháng dài
lâu trước kia người của Minh Hoàng tuyệt đối đã từng có tiếp xúc, từng cùng xuất
hiện với Bất Tử Thiên Hoàng nhất mạch, bằng không không có những lần lui tới
này.
- Thiên Hậu nguyện ý cung cấp một lọ tiên huyết,
thinh Minh Hoàng xuất thế!
Đó là nguyên câu nói của thần tướng! Không ngờ
lại có thể cung cấp một lọ bảo huyết như vậy để bù lại tổn thất cho Minh Hoàng
xuất thể, nghe nói hoàn toàn có thể bù lại được.
Đương nhiên, Minh Hoàng cao cao tại thượng
nhìn xuống sinh linh, ngày nay luôn đang ngủ say, không có khả năng đối thoại với
vị thần tướng kia, hết thảy đều là một vị đầu sỏ chủ sự của Địa phù ngày nay xử
trí.
Theo bọn họ nói chuyện có thể biết, cái gọi là
lọ tiên huyết kia chính là tinh huyết bản thân của Bất Tử Thiên Hoàng, rèn luyện
rất nhiều năm, phong ấn tới nay giá trị vô lượng!
Bất Tử Thiên Hậu có máu Hoàng như vậy cùng
không kỳ quái.
Bất Tử Thiên Hậu định làm cái gì? Hẳn không phải
là vì tiêu diệt Thiên Đình mà hưng sư động chúng gây chiến như vậy mới đúng, hẳn
là có mục đích khác.
Diệp Phàm nhìn dạng hình ảnh trong thức hải,
An Diệu Y giữ lại tình cảnh chi tiết một ngày đó: vị thần tướng kia làm một cái
thế tay, là động tác phi tiên, mọc cánh thành tiên bay lên trời.
- Địa phủ sợ nhất chính là Linh Bảo Thiên Tôn,
luôn luôn đang tìm kiếm Trận đồ, đáng tiếc không thể thu được, có lẽ có thể khắc
chế Minh Hoàng!
Tin tức này kích thích đối với Diệp Phàm rất lớn,
từ khi hắn ngộ ra thần thuật từ trong Độ Nhân Kinh truyền lưu ở trong phàm trần
đến nay, hắn đã biết truyền thuyết Linh Bảo Thiên Tôn trấn áp thi họa tuyệt đối
là sự thực!
Mà hiện giờ hắn nắm giữ Độ Nhân Kinh là bản đầy
đủ, ở trong chiếc đèn thân người mặt quỷ kia gần đây thường đọc lên, thể ngộ
càng nhiều thêm.
- Ta phải cho tất cả thiên binh thiên tướng đều
hiểu Độ Nhân Kinh, đến lúc đó mấy trăm người cùng ngâm tụng, nếu như có thể tìm
được Trận đồ và tứ kiếm kia thì quá tốt. Tất cả tràn ngập dương khí sinh linh
cùng nhau thúc dục chém Minh Hoàng!
Diệp Phàm muốn tìm được Trận đồ kia, chỉ là
không biết tứ kiếm ở trong hắc ám náo động năm đó có bị hủy diệt hay không, nếu
không còn thì chỉ có thể dùng các binh khí khác thay thế thôi.
Tuy nhiên trước mắt quan trọng nhất chính là
ngăn cản Hoàng Sào đạt thành giao dịch với Địa phủ, không thể để cho lọ máu Bất
Tử Hoàng kia rơi vào tay địa phủ, nếu chặn đứng được Minh Hoàng cũng không dám
tùy ý xuất thể.
Nếu Minh Hoàng không xuất hiện sẽ có thời gian
cho Thiên Đình phát triển, hắn ung dung chờ đợi cảnh giới tăng lên, mà không phải
lo âu như hiện giờ.
Một lọ máu Hoàng, liên quan đến tỉnh thế hỗn
loạn một thời kỳ trong tương lai!
Trong mắt Diệp Phàm lộ ra sát khí, là lần đầu
tiên tràn ngập lệ khí như vậy, hắn muốn ngăn cản hết thảy chuyện này, tạo ra một
cái lối rẽ, hướng tới một tương lai phát triển khác biệt.
- Bất Tử Thiên Hậu cầu Minh Hoàng ra tay, mục
đích chân chính là gì? Tranh đoạt đạo quả của cô bé, hay là nàng đã biết được tồn
tại của quả cầu thịt kia, muốn lót một con đường?
Trong lòng Diệp Phàm có một loại hoài nghi, quả
cầu thịt kia có thể là Bất Tử Thiên Hoàng, ngoại trừ hắn ra còn có ai có thể
làm cho Vô Thủy Đại đế bất lực quản nó!
Rất nhiều sự kiện xâu chuỗi cùng một chỗ, xẹt
qua trong lòng Diệp Phàm nhanh như tia chớp, thời điểm hắc ám náo động, trong cấm
địa Sinh Mệnh mọi người từng nhắc tới Bất Tử Thiên Hoàng.
Nghĩ đến, nếu là vị Thiên Hoàng này còn sống,
hắn cũng không phải cô đơn. Năm đó hơn phân nửa có Hoàng giả lui tới với hắn,
có đồng bạn.
Diệp Phàm về tới Thiên Đình, ngầm triệu tập mọi
người, sai người đi tìm Lý Hắc Thủy và Đoạn Đức, muốn mượn Thôn Thiên Quân, hắn
không có thời gian, phải ra tay một kích lôi đình.
Tất cả hết thảy đều là thành lập ở hắn tấn chức
tới Chụẩn đế tầng thiên thứ sáu, hơn nữa trên cơ sờ lúc nào cũng có thể phát động
Thần cấm, có thể chiến một trận với cường giả tuyệt đại đương thời.
Trong bóng tối các lộ Thiên Đình đều được điều
động tìm kiếm Đoạn Đức, hy vọng Thôn Thiên Ma Quân mau chóng ráp lại, có thể
chiến một trận với Thiên Hậu Hoàng Sào.
Các lộ thiên binh thiên tướng phân tán đi khắp
nơi. Kết quả một trận chiến này rất khó lường, vì để tránh phát sinh ngoài ý muốn.
Diệp Phàm cần phải làm tốt hết thảy chuẩn bị.
Đúng lúc này, Dương Hi toàn thân đẫm máu trở về,
gặp mặt liền nói:
- Sư phụ! Có người khi dễ con!
Diệp Phàm vô cùng kinh hãi, khi thấy rõ những
máu này không phải của hắn, mới yên lòng, hỏi hắn sao lại thế này.
- Mấy năm gần đây, Hoàng Sào, Địa phủ đều luôn
luôn nhằm vào chúng con, con quá phẫn nộ dính dáng tới một vài chuyện, đã xảy
ra xung đột với bọn chúng!
- Sau đó thì sao?
- Con không cẩn thận giết chết bọn họ!
Diệp Phàm thở dài một hơi, nói:
- Đây là ngươi nói bị khi dễ à?
- Đúng vậy! Bọn họ phải vận dụng thần tướng,
con không có cách nào ở bên ngoài lịch lãm. Những thần tướng kia mấy năm gần
đây pháp lực đang từng bước khôi phục, khi con nhìn thấy khẳng định phải trốn
chạy, điều này không phải bị khi dễ sao?
Dương Hi ấm ức nói.
- Sắp tới, thành thật một chút đi!
Diệp Phàm không nói gì thêm. Tuy nhiên cũng
không hạn chế đệ tử xung đột với Hoàng Sào, chỉ cần chú ý an toàn cho bản thân
là đủ rồi.
Bởi vì, chính hắn cũng sắp động thủ, thế tất
cũng mãnh liệt xé trời!
- Các ngươi sắp tới đều cẩn thận một chút,
thông báo cho mọi người biết!
Diệp Phàm lại một lần nữa dận dò, lộ ra một ít
ý đồ của mình, để cho phần tử
hiểu chiến kích động Dương Hi này thẳng tay
chà xát.
Diệp Phàm rời Thiên Đình, hắn đi tới cuối tinh
không cổ lộ, tìm lão nhân đốn củi trong di chí Thiên Đình, ý đồ liên hợp với
lão cùng nhau động thủ.
Trên lôi hải màu vàng, một thông đạo bạch ngọc
trải ra xuống dưới, một vài nhân vật trọng yếu trong Đạo Cung xuống dưới nghênh
đón, trong đó một người Diệp Phàm rất quen thuộc, đúng là Lâm Giai là đệ tử của
lão nhân đốn củi.
Những năm gần đây, mặc dù bọn họ đã gặp mặt,
nhưng vẫn chưa chân chính nói chuyện với nhau, đều bận việc... hay bế quan.
về phần một người quen khác là Chu Nghị, những
năm gần đây luôn luôn đi lịch làm ở các vực, có danh tiếng thật lớn, mơ hồ như
là một viên đế tinh đang quật khởi, lúc này không có ở nhà.
- Những năm gần đây cô có khỏe không?
Diệp Phàm hỏi, khi nói những lời này vô cùng cảm
khái. Ai có thể nghĩ đến nhóm người bọn họ này đi lên một con đường như vậy.
- Không có nơi nào tốt bằng bến bờ tinh không
kia!
Lâm Giai cười cười, trên gương mặt trắng nõn
có hoài niệm, có chìm đắm, thực phức tạp... bước trên đường tu luyện không phải
là ý muốn của nàng.
- Có một ngày có lẽ ta sẽ vứt bỏ hết thảy, trở
lại đô thị làm một phàm nhân bình thường!
Nàng lại bổ sung nói, còn là thật sự rất
nghiêm túc.
- Vứt bỏ?
Diệp Phàm bị kích động mạnh, nhưng đi tới từng
bước ngày hôm nay, hắn còn có thể vứt bỏ được sao? Hắn đã đi lên một con đường
chỉ có thể đi tới trước, không thể quay đầu lại.
- Ôi chao! Ta nói tiểu ca này, ngươi là ăn thịt
Đế Hoàng lớn lên hay sao? Như thế nào mới hai mươi năm không thấy, đã lập tức đột
phá tới tầng thiên thứ sáu, cái này không phải là dọa chết lão nhân ta sao?
Lão nhân đáng khinh miệng đầy rãng vàng khẽ
kia xông lại đây, chậc chậc lấy làm lạ nói.
- Cháu gái thẹn thùng kia của ngài đâu rồi?
Diệp Phàm hỏi.
- Ta cảnh cáo ngươi, đó là cháu trai ta, không
phải cháu gái, đừng nói loạn bậy!
Lão nhân răng vàng giống như đề phòng cướp
nhìn hắn.
- Ta xem nàng tư chất không tệ, có duyên với một
đồ nhi của ta, không bằng gả vào Thiên Đình ta đi!
Diệp Phàm mỉm cười nói.
- Tiểu gian tặc, ngươi muốn bắt cóc cháu trai
và lão nhân ta cùng nhau thay ngươi bán mạng sao, không có cửa đâu!
Lão nhân nhe răng trừng mắt, không có một chút
phong phạm cao thủ.
- Đại hán râu ria xồm xòm đi đâu rồi, ta định
tặng cho hắn hai tên đồ đệ, một người tên là Lê Thiên, một người tên là Yến Nhất
Tich, đều là năm đó hắn chấm trúng!
Diệp Phàm lại chuyển đề tài.
Lâm Giai bật cười khỉ một tiếng, nói:
- Đừng như vậy được không, như vậy có phải muốn
trắng trợn lấy người Đạo Cung chúng ta hay không?
- Ôi! Thiếu người mà! Nhân thủ thiếu nghiêm trọng!
Diệp Phàm thở dài, không hề nhiều lời, cùng mọi
người đi vào trung ương Thiên Cung.
Hai mươi năm trôi qua, ngày nay cao thủ Đạo
Cung nhiều như mây, người tìm nơi nương tựa vô số kể, bởi vì nơi này lực hấp dẫn
quá lớn: trong Thiên Cung có các loại phù văn, đều là di sản của Thiên Đình cổ,
cung cấp cho người ngộ đạo.
Lão nhân đốn củi ngồi xếp bằng trên đạo đài sứt mẻ, sắc
mặt hồng nhuận, thoạt nhìn tốt lắm, nhưng Diệp Phàm biết đạo thương của đối
phương đến nay còn chưa khôi hẳn.
Diệp Phàm đưa lên một cái hộp ngọc, bên trong
có một gốc cây Dược Vương phát ra mùi thơm ngát. Loại vật này có thể trực tiếp
kéo dài sinh mệnh mấy trăm năm, giá trị vô lượng, bất cứ cao thủ nào đều phải động
tâm.
Đây là Tiểu Tùng năm đó khi còn chưa hóa thành
hình người, lưng đeo giò hái thuốc đào được ở Côn Lôn thành tiên địa, ngày nay
mang đến mấy cây cho Thiên Đình.
Diệp Phàm đưa tặng lão nhân đốn củi một cây,
hy vọng lão nhanh chóng chừa khôi thương thể. Hắn thực trực tiếp, sau khi người
ngoài lui ra, liền nói ra ý đồ đến, muốn liên hợp với Đạo Cung, cùng nhau công
phạt Hoàng Sào, chiến một trận san bằng!
Bất kể là đạo nhân đốn củi, hay là lão nhân
đáng khinh, hoặc là Lâm Giai... ai cũng vô cùng kinh hãi. Đây tuyệt đối là một
đại sự, nhiều năm qua giằng co như vậy, bọn họ biết rõ đối thủ rất đáng sợ.
- Ngày nay, hai vị thần tướng kia đúng là khôi
phục pháp lực rất cường đại, so với trước kia khủng bố hơn rất nhiều!
Lão nhân răng vàng lộ vẻ mặt ngưng trọng nói.
- Ta không chỉến mà không có chuẩn bị! Lần này
ngài, ta và tổ chức Thần ba nhà đồng loạt ra tay. Thiên Đình ta có thể xuất động
hai kiện binh khí Đế không sứt mẻ, lần này ta muốn san bằng Hoàng Sào!
Diệp Phàm đằng đằng sát khí nói.
- Để ta điều tra rõ ràng một sự kiện!
Lão nhân đốn củi nói. Lão nói ra sự thực, hai
vị thần tướng trong Hoàng Sào không chỉ đang liên tục khôi phục đại pháp lực,
mà còn có thể đã tìm được một vị Thần Nhân tuyệt đại khó lường trở về vị trí
cũ, phải biết rõ ràng mới được.
- Được! Ta chờ tin tức của ngài!
Diệp Phàm nói.
Mấy ngày sau, Diệp Phàm nhận được tin tức tốt,
Đoạn Đức đến đây, aom đủ Thôn Thiên Ma Quân đầy đủ không sứt mẻ.
Đoạn Đức rất bất mãn, nói:
- Tiểu tử, ta cảm thấy như cái Ma Quân này thuộc
về Thiên Đình rồi! Phàm là có chiến trận, bần đạo đều phải chạy tới, đem Ma
Quân cho các ngươi mượn dùng!
- Đánh hạ Hoàng Sào, ngươi sẽ có rất nhiều chỗ
tốt, sau này cũng không cần phải trộm mộ nữa!
Diệp Phàm cười nói.
- Cái rắm! Lần này ta tổn thất lớn, bị các
ngươi kêu gọi
loạn, các ngươi biết ta bỏ lỡ cái gì không, một thanh Thiên Đao, một quả trứng
đá, thiếu chút nữa bị ta ngăn chặn, kết quả bị thằng nhóc nhỏ Hoa Hoa này dọa
cho sợ chạy mất!
Đoạn Đức căm giận không thôi.
Mọi người nghe vậy đều vô cùng kinh ngạc.
Thôn Thiên Ma Quân hợp nhất, lập tức tràn ngập
một loại khí tức đặc biệt, treo trên đỉnh đầu Diệp Phàm, ngay khoảnh khắc hắn
phát động Thần cấm, giờ khắc này hắn cảm thấy có thể chiến một trận với chí
tôn!
Ở vào cảnh giới này, hắn có thể vận dụng Ma
Quân đáng sợ này phát huy ra uy lực cường đại nhất, nuốt thiên nạp địa.
Diệp Phàm không có trì hoãn, vượt qua tinh vực,
đi tới hướng tổ chức Thần, đôi với kế thừa này hắn không hiểu biết nhiều, hắn
cần một ít
phòng bị. Nếu
như liên hợp thành công, Hoàng Sào muốn không bị hủy diệt cũng khó!