Già Thiên

Chương 345: Chương 345: Linh Lung Tiên






Kỳ thạch giá trên trời mộc mạc tự nhiên lại truyền ra thiên âm đại đạo thật lâu không dứt, khiến người ta trầm mê. Diệp Phàm tuyển chọn kỳ thạch này, lời nói vang vang hữu lực truyền khắp tiểu đảo.

Rất nhiều người đềụ bị kinh sợ, tảng đá này bị Nguyên Thiên Thần Giác kích phát lại có đạo âm truyền ra, vang vọng trong thiên địa, thật sự khiến người ta kinh dị không hiểu.

Lập tức, một ít người của thế lực lớn đều truyền âm, muốn với giá trên trời thu mua kỳ thạch này, bao gồm người của các Thánh địa, tất cả đều cực lực lôi kéo Diệp Phàm.

Mọi người ở đây rất giật mình kinh ngạc, đây quả nhiên là đại quyết đấu Nguyên Thuật, cả hai thiên tài đều tuyển chọn ra vật liệu đá khiến người ta khiếp sợ.

- Khẳng định sẽ cắt ra được vật phi phàm gì đó. Không ngờ có thiên âm thần bí vang lên.

- Chẳng lẽ là một bộ cổ kinh hay sao? Có lời đồn đãi Thái Hoàng Kinh của Đại Hạ hoàng triều chính là cắt ra từ trong kỳ thạch.

- Đại đạo khôn cùng, cao xa mà thâm thúy, làm cho người ta xúc động mà trầm luân đi vào!

- Nói không chừng chính là một bộ tiên kinh!

Không ai không biến sắc, tất cả đều vừa kinh sợ vừa ao ước không thôi, bắt đầu chú ý nghiêm mật.

- Tiểu ca! Lần này nếu cắt ra thứ tốt, cũng đừng quên đám lão nhân chúng ta này.

Một đám lão nhân ánh mắt nóng bòng, kích động xoa xoa tay nói.

Bọn họ suy đoán, hơn phân nửa sẽ có xuất hiện thứ gì đó kinh thế, nếu thật sự là cổ kinh nhất định sẽ dẫn phát một hồi sóng to gió lớn, chư Thánh địa đều không ngồi yên được.

Nếu không phải dưới gốc cây cổ thụ ở trung tâm hòn đảo ngồi xếp bằng một lão nhân da thịt như ngọc kia, chỉ sợ đã có người cướp đoạt hai khối vật liệu đá này rồi.

- Cắt đá ra đi! Mau mở ra vật liệu đá!

Rất nhiều người hô to, đều hy vọng lập tức biết được rốt cuộc có vật quý hiếm tuyệt thế gì xuất thế.

Người của Cơ gia sắc mặt vô cùng khó coi, hai khối vật liệu đá rất quý báu như vậy, nếu như cắt ra được báu vật kinh thế, thật sự sẽ khiến cho bọn họ vô cùng đau lòng.

Sau khi tuyển chọn ra một khối vật liệu đá này, Lý Hắc Thủy rốt cục thở phào một cái, cảm thấy hơn phân nửa có thể so sánh với Long Thủ Thạch.

Ngô Tử Minh cười lạnh nói:

- Kỳ trân gì so với được với Chân Long? Ngay cả cắt ra thần vật hi thể, cũng không tránh khỏi thua trận, đưa tặng cho Thác Bạt huynh!

- Đúng vậy! Chẳng khác nào tặng thêm đại lễ cho Thác Bạt huynh.

Lý Trọng Thiên cũng cười lạnh chêm vào.

-Cắt đá đi!

Lý Hắc Thủy không thèm để ý đến bọn họ, chỉ phun ra hai chữ này, hiện tại chỉ có cắt đá mới luận được thắng thua.

Giờ này khắc này, tất cả mọi người đều rất khẩn trương, dồn toàn lực chú ý, chờ đợi báu vật ẩn chứa trong Long Thủ Thạch và Tiên Âm Thạch xuất thế.

Sau phút ngắn ngủi ầm ĩ, trên tiểu đảo rất nhanh tĩnh lặng lại, lặng ngắt như tờ, có thể nghe được rõ ràng tiếng hoa rơi.

- Ngươi trước đi!

Diệp Phàm làm ra động tác thỉnh mời.

Cẩm y nam nhân Thác Bạt Xương cũng không nói gì thêm, lấy ra một cái túi da thú năm màu, bên trong cắm mười mấy thanh tiểu đao sắc bén, hình dạng mỗi thứ không giống nhau.

Nguyên Thuật thế gia cổ phi thường sang trọng, cắt nguyên thạch bất đồng dùng đao khác nhau. Thác Bạt Xương lấy ra một thanh long đao màu bạc phát ra điểm điểm sáng rực, cầm ở trong tay.

“Xoạt!”

Đao thứ nhất hạ xuống, hắn chém xuống sừng rồng, nhẹ nhàng vạch một cái, biến thành một đống đá vụn, bên trong cái gì cũng không có.

“Răng rắc...”

Tiếng vang không dứt, Thác Bạt Xương không ngừng xuống tay đao, động tác nhẹ nhàng mà tuyệt đẹp, không giống như đang động đao, mà giống như là dùng ngón tay múa may, kỹ gần như đạo, có một loại mỹ cảm phong phú.

Từ hết thảy những chi tiết này cũng có thể thấy được, Thác Bạt Xương ở lĩnh vực Nguyên Thuật trình độ rất cao thâm, có cảm giác gần với đạo.

Vảy rồng như hoa rơi từng mảnh từng mảnh bay múa, rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng lốp bốp. Đầu rồng thật lớn bị cắt xuống một phần ba, trên mặt đất tụ lại một lớp đá vụn thật dày.

Giờ phút này, yên tĩnh tới cực điểm, không ai dám quấy nhiễu, tất cả đều như ngừng thở quan sát.

Thác Bạt Xương dồn hết toàn lực, ngân đao như rồng, thiên địa yên tĩnh, chỉ có hắn với ngân đao múa may, lại giống như đang dùng tay gảy một khúc nhạc.

Thời gian chậm rãi trôi qua, động tác của hắn càng ngày càng chậm, cũng càng ngày càng nhẹ nhàng, dường như e sợ đánh vỡ bầu không khí an bình này, hay là phá hư thần vật trong long thủ.

Mọi người đều thần kinh căng thẳng lên, gần như sắp hít thở không thông, ánh mắt không hề chớp nhìn chằm chằm vào trung tâm hiện trường. Thác Bạt Xương thân mặc cẩm y trở thành tiêu điểm tuyệt đối.

“Coong!”

Một tiếng vang giòn tan như tiếng long ngâm trên chín tầng trời, vang vọng bên tai mọi người, ngân đao dừng lại treo giữa không trung, một chút khí tức thần bí lan tràn ra.

- Long khí, vọt ra long khí rồi!

Rất nhiều người mở to hai mắt nhìn, trong long thủ mở ra có từng đợt từng đợt khí thế hình rồng tràn ra, phi thường quỷ dị.

- Hắc tiểu tử các ngươi xong rồi! Kỳ thạch này nhất định sẽ cắt ra thần vật chấn nhiếp đương thời!

Ngô Tử Minh cười lạnh liên tục, quét mắt nhìn về phía Lý Hắc Thủy.

“Xoát”, “Xoát”, “Xoát”..

Thác Bạt Xương vận đao như bay, bỗng nhiên tốc độ nhanh hơn, tiết tấu tăng lên, đá vụn bay lả tả như tuyết rơi.

“Keng!”

Khi cuối cùng một tiếng vang nhỏ phát ra, Long Thủ Thạch bằng cái thớt bị bóc mở ra hoàn toàn, trừ một đống đá vụn trên mặt đất, chỉ còn lại có một viên châu bằng miệng chén.

Nó có màu xanh sẫm, không có hào quang, nhưng có từng đạo từng đạo long khí lượn lờ, bên trong dường như có thứ gì đó muốn phá vỏ đá mà ra.

- Đây là... Long Châu?

- Đúng vậy! Cực kỳ giống Long Châu, là báu vật của thiên địa sinh dưỡng ra.

- Bên trong rất có thể có Chân Long, đây là thiên địa giao thái mà sinh ra!

Tiểu đảo lập tức sôi trào, tất cả mọi người đều thần sắc kích động, chỉ có người của Cơ gia là cười không nổi, vẻ mặt đầy ngưng trọng.

- Mau đi! Không chờ được nữa rồi! Mau mau cắt ra vật quý hiếm tuyệt thế đi.

- Ta thật muốn nhìn xem Chân Long còn nhỏ xuất thế!

Tất cả mọi người đều thúc giục, ngay cả Đại Hạ hoàng tử và tiểu ni cô áo trắng cũng không còn rụt rè, áp sát tới trước nhất. Đám người An Diệu Y cùng Kim Xích Tiêu cũng như thế.

Thác Bạt Xương nâng nâng Long Châu ở trong tay, cũng không có tiếp tục cắt xuống, quay đầu lại nhìn về phía Diệp Phàm, nói:

- Tới phiên ngươi!

Diệp Phàm không nói lời dư thừa gì, trong tay chợt lóe sáng một cái, hiện ra một tiểu kiếm màu đen dài chừng một tấc, kẹp ở kẽ ngón tay.

- Đó là... Long Văn Hắc Kim Kiếm!

- Là Thánh Linh Kiếm cắt ra từ trong Cửu Khiếu Thạch Nhân!

Tất cả mọi người nghẹn họng nhìn trân trối, cái này cũng quá xa xỉ đi! Diệp Phàm định dùng thánh kiếm này để cắt vật liệu đá.

-Này...

Rất nhiều người đều hoàn toàn không nói nên lời.

Ngô Tử Minh trào phúng:

- Có cái gì tốt mà khoe khoang, đến lúc đó cái gì cũng cắt không được, ta cứ chờ xem vẻ mặt như tương tàu của hắn!

Long Văn Hắc Kim Thánh Linh Kiếm trong suốt giống như ô ngọc, được Diệp Phàm kẹp giữa hai ngón tay, không ngừng vạch lên trên Tiên Âm Thạch, lớp đá ngoài rất nhanh rơi xuống.

Hắn dùng thánh kiếm này cắt thạch, là để ngừa chuyện xảy ra ngoài ý muốn. Lần trước cắt Cửu Khiếu Thạch Nhân rất nguy hiểm, nếu không phải kịp lúc lui về phía sau, đã bị xuyên thủng thân mình rồi.

Trong đôi mắt Diệp Phàm tử quang lóng lánh, hóa thành hai chùm tia sáng chiếu trên Tiên Âm Thạch, Long Văn Hắc Kim Thánh Linh Kiếm theo hai luồng tử quang mà dao động, nhanh chóng chém xuống.

Bỗng nhiên từ trong tảng đá truyền ra diệu âm khoan thai. Mọi người đều chờ mong, muốn nhìn xem rốt cuộc sẽ có vật gì hiện thế.

Động tác của Diệp Phàm rất nhẹ nhàng linh động, đồng dạng có mỹ cảm, như đang múa may gảy một khúc nhạc. Long Văn Hắc Kim Thánh Linh Kiếm hóa thành một con hắc long, bay múa vờn quanh.

- Rốt cuộc sẽ có cái gì hiện thế, có thể quý báu hơn Long Châu sao?

- Chẳng lẽ thật là một bộ cổ kinh?

- Im lặng!

Không có tiếng ồn ào, trên đảo nhỏ tuyệt đối im lặng. Không biết từ khi nào, người thủ hộ của thạch viên thần thánh: lão nhân kia đã khởi động một quầng sáng phòng hộ, dường như sợ có vật quý hiếm bỏ chạy.

“Keng keng!”

Phát ra một thanh âm dễ nghe, Diệp Phàm dùng tiểu kiếm màu đen đột nhiên động, đá vụn bay múa, Tiên Âm Thạch hoàn toàn bị cắt ra.

Xuất hiện một cái ngọc kiển, chỉ lớn bằng một nắm tay, tỏa ánh sáng trong suốt, không biết bên trong ẩn chứa cái gì.

- Lại là một cái kiển, lần trước một cái kiển nhỏ màu đen cắt ra Thánh Linh Kiếm, lần này sẽ là cái gì đây?

Đột nhiên, diệu âm vang lên, không phải thiên âm đại đạo, mà là tiên nhạc khiến người ta chìm vào say mê, khiến tâm thần người ta như sắp trầm luân trong đó.

Khi Diệp Phàm cầm lấy ngọc kiển trong tay, tiên nhạc mới ngừng lại, trong thiên địa mới an bình trở lại.

Bên ngoài hiện trường, truyền đến một tràng tiếng “ồ” kinh ngạc, mới vừa rồi rất nhiều người tâm thần nhưng lại thất thố.

Giờ khắc này, mọi người đều phi thường rất ăn ý, một thế hệ trẻ tuổi đều lui ra phía sau, một đám lão nhân tiến lên phía trước, bất cứ lúc nào đều chuẩn bị ra tay.

Bởi vì, thực rất có thể sẽ xuất hiện thứ gì đó không tầm thường, vì phòng ngừa chuyện bất ngờ ngoài ý muốn, lớp nhân vật người già chuẩn bị liên thủ áp chế.

- Ngươi trước đi!

Diệp Phàm ý bảo.

Thác Bạt Xương không nói thêm gì, thật cẩn thận dùng ngân đao chém xuống Long Châu, thạch châu màu xanh sẫm kêu một tiếng vỡ ra.

“Ầm!”

Một cổ khí tức cường đại vọt ra, làm cho tim gan mọi người đều run rẩy, long uy khiến người ta sợ hãi.

- Rồng! ta nhìn thấy một con rồng!

- Bay ra một con rồng thực!

Rất nhiều người kêu to, tất cả đều vô cùng khiếp sợ, nhìn chằm chằm trong hiện trường, gần như quên hô hấp.

Trong thạch châu lao ra một con rồng dài hơn nửa thước, bay múa trên không trung, long uy tản ra bốn phía, phi thường kinh người.

- Không đúng! Là long khí hóa thành, cũng không phải là rồng chân chính!

Sau khi bình tĩnh lại, mọi người thấy rõ con Tiểu Long kia cũng không phải là chân thân.

Long Châu đã vỡ ra bên trong rỗng tuếch, trên mặt Thác Bạt Xương tràn ngập thất vọng.

- Rất đáng tiếc, chỉ có một đám long khí, không có vật gì khác.

- Đây chính là thiên địa dựng dục sinh, ra một đám tinh khí có hình rồng mà thôi, cũng không phải Chân Long Chi Khí.

Rất nhiều người đều lắc đầu, kết quả cách rất xa với chờ mong, độ chênh lệch quá lớn, phần đông đều thở dài luyến tiếc.

- Vì sao lại như vậy?

Ngô Tử Minh nắm chặt nắm tay.

Lý Trọng Thiên cũng cực độ thất vọng, giậm mạnh chân.

-Ha ha...

Chỉ có Lý Hắc Thủy vừa lắc đầu vừa cười to, khiến đám người Ngô Tử Minh sắc mặt xanh mét.

- Chân long không giáng thế, đáng tiếc cho viên thạch châu này, ở thế giới này là không có khả năng dựng dục sinh ra chân long, nếu như ở Tiên giới, không hề nghi ngờ, thời gian vừa đủ châu này ắt sẽ hóa thành chân long!

Lão nhân thủ hộ thạch viên Cơ gia kia nói ra một câu nói như vậy, sau đó liền im lặng.

Long khí sắp tản ra biến mất trong thiên địa, Đại Hạ hoàng tử bước một bước vọt tới, phi thường kích động, nói:

- Long khí này ta muốn, một vạn cân Nguyên!

Hắn giơ tay giam cầm không gian, giam cầm đạo long khí kia lại.

Mọi người lộ ra dị sắc, Đại Hạ hoàng triều có Thái Hoàng Kinh kế thừa, bên trong ghi lại có thánh thuật công phạt: Hoàng Đạo Long Khí.

Nếu muốn tu thành công pháp này, không có gì ngoài thiên phú dị bẩm của mình, còn có một số bí pháp, có lẽ long khí này vô cùng hữu ích đối với hắn.

Thác Bạt Xương gật gật đầu, không có mở miệng, phí mất mười vạn cân Nguyên mua lấy Long Thủ Thạch, nhưng không có cắt ra vật quý hiếm tuyệt thế gì, đối với hắn mà nói là một đả kích lớn.

-o0o-

Nguyên Thiên Bảo Luân chiếu rọi ra chân long trong kỳ thạch, kết quả lại đúng theo như lời của Diệp Phàm như vậy, tất cả không ra ngoài một tràng lừa bịp mộng ảo.

Thác Bạt Xương đứng yên tại chỗ, không có biểu tình gì.

Đen phiên Diệp Phàm cắt ngọc kiển, hắn không có chần chờ, thối lui về phía sau. huy động tiểu kiếm màu đen, keng một tiếng xé ra ngọc bích.

“Kengkeng...”

Tiên nhạc vang lên, sáng rọi đẹp mắt. tại trung tâm hiện trường sáng lên một mảnh rực rỡ, khiến tâm linh mọi người lay động, dường như có một lực lượng ma tính gì đó khiến mọi người rơi vào trầm luân.

- Đây là Linh Lung Tiên! Đáng tiếc a...

Một thanh âm già nua vang lên đầy tiếc nuối, tuy nhiên câu nói này gần như không ai nghe được...

Sau khi ngọc kiển xé ra, lộ ra một vật, bắn ra hào quang chín màu mờ ảo, chỉ lớn bằng quả trứng gà, rất tròn trĩnh, mặt trên có chín lỗ, gió thổi vào mới ngân vang.

Loại nhạc thanh này cực kỳ thần diệu, làm cho người ta không kìm nổi mê say, rất muốn chộp lấy vào tay cẩn thận lắng nghe. có một loại lực lượng gần như yêu tính.

Cả vật thể nó trong suốt, lộ ra chín màu sắc, dị thường xinh đẹp sáng lạn, giống như báu vật quý báu nhất thế gian.

Ở trung tâm đảo nhỏ, lão nhân dường như thần linh ngồi dưới cây cổ thụ kia lắc lắc đầu, nói:

- Đáng tiếc! Sinh lầm ở chốn phàm trần!

- Tiền bối! Xin hỏi đây là cái gì?

Rất nhiều người hỏi, hoàn toàn không biết là cái gì, dù là những lão nhân kia cũng đều không biết, dồn ánh mắt nhìn về phía người thủ hộ thạch viên thần thánh của Cơ gia.

- Đây là Linh Lung Tiên, nếu như có tiên khí làm dịu, có thể khắc theo nét vẽ bộ phận ấn ký của đạo, là tiên thư của thiên địa sinh thành.

lão nhân Cơ gia lắc đầu. nói:

- Thế gian này, rốt cuộc có tiên hay không đều không biết được, làm sao có thể tìm được tiên khí để làm dịu nó, kết quả cũng chỉ là một bảo bối trong nhạc khí, không có quan hệ gì với tu luyện!

- Không ngờ là Linh Lung Tiên! Ta có nghe nói qua!

Một vài lão nhân cả kinh kêu lên.

Đích xác theo như lời của người thủ hộ thạch viên Cơ gia, vật ấy sinh lầm ở chốn phàm trần, nếu như sinh ở Tiên giới được tiên khí làm dịu, chính là một quyển thiên thư, lạc ấn một bộ phận văn lạc của thiên địa.

Mà nay, chỉ là khi sắp hiện thế tấu ra thần âm đại đạo, tuy nhiên cũng chỉ như thế, nếu không có tiên khí, không bao giờ... có thể xuất hiện nữa.

- Thật đáng tiếc, bằng không đó thật là một bộ cổ kinh, thực rất có thể là cổ kinh chấn thế của tiên gia!

- Vì sao lại sinh lầm ở chốn phàm trần như vậy?!

không ai không tiếc nuối, nói cách khác, đây chính là một bộ tiên thư thiên đạo, là một hồi cơ duyên lớn lao.

Diệp Phàm cầm Linh Lung Tiên trong bàn tay, trong suốt mà ôn nhuận, quang hoa chín màu lấp lánh, nếu tặng cho Đế Vương trong phàm nhân, ắt sẽ là báu vật truyền quốc, nhưng đối với tu sĩ lại không có tác dụng gì.

Hắn cắt ra Linh Lung Tiên cũng giống như lũ long khí trong thạch châu kia, đều thuộc loại việc làm vô bổ, không có chút trọng dụng gì, cũng chỉ có thể xem như một vật hiếm lạ mà thôi.

Thác Bạt Xương với mười vạn cân Nguyên cắt Long Thủ Thạch, hắn với tám vạn cân Nguyên cắt Tiên Âm Thạch, đều không có chút giá trị, chẳng khác nào đổ sông đổ biển.

- Cổ Phong tiểu đệ! Diệu Y thực cảm thấy hứng thú với Linh Lung Tiên, đừng cấp cho người khác, nhất định phải lưu lại cho Diệu Y nha!

An Diệu Y âm thầm truyền âm, xuân phong yểu điệu say lòng người.

Đổ thạch chính là như thế, trăm lần đánh cược chín mươi chín lần không. Ngay cả Nguyên Thuật kinh người. gặp phải kỳ thạch, cũng có thể sẽ bị lừa bịp.

Tất cả mọi người đều sinh lòng cảm thán, hai thiên tài Nguyên Thuật như vậy đều giống nhau trông nhầm, vô duyên vô cớ tiêu phí ra giá trên trời, những người khác có thể nghĩ mà biết.

- Kỳ thạch giá trên trời của các Thánh địa hàng năm đều đã mang đến cho bọn họ vô số khoản lời, từ trước đến nay ổn định thu vào chứ không bỏ ra, nếu như có thể cắt ra vật quý hiếm, Long Thủ Thạch cùng Tiên Âm Thạch cũng sẽ không đặt ở đây nhiều năm như vậy!

Có không ít người nghiêm túc báo cho bằng hữu và bạn bè bên cạnh.

- Các Thánh địa vì ích lợi lớn nhất mới khai sáng ra thạch phường, nếu như có một chút nắm chắc, những kỳ thạch này cũng sẽ không bị đưa tới đây, các đại Thánh địa không thiếu cao nhân về kỳ thạch.

Giờ phút này, Diệp Phàm và Thác Bạt Xương đều rất bình tĩnh, mà lại rất nhanh làm ra phản ứng, phóng về phía các bảo vật trấn viên khác.

Diệp Phàm bước mười mấy bước liền đi tới trước kỳ thạch Tuyệt Đại Giai Nhân, mà Thác Bạt Xương thì vọt tới trước kỳ thạch Tiên Thiên Bát Quái Đạo Đồ.

- Ta chọn tảng đá này!

Diệp Phàm trực tiếp ném ra mười lăm vạn cân Nguyên, mua lấy kỳ thạch này.

- Trên người ta không có Nguyên, nhưng ta lấy thân phận đệ nhất truyền nhân của Thác Bạt gia tộc tại đây lập chứng từ, mấy ngày sau nhất định đưa Nguyên tới.

Thác Bạt Xương vừa rồi tiêu phí mười vạn cân Nguyên, trên người đã không còn.

Tất cả mọi người nghẹn họng nhìn trân trối, không biết hai người này vì sao lại như thế, quả thực như là muốn cướp kỳ thạch, đúng vậy giống như đang tranh giành nhau thánh vật tuyệt thế.

Kỳ thạch... Tuyệt Đại Giai Nhân, chỉ cao hon hai thước, lẳng lặng đứng bên cây hoa. dưới hoa rơi, làm cho nó lại có một loại cảm giác linh hoạt kỳ ảo. Giá trị mười lăm vạn cân Nguyên.

Kỳ thạch... Bát Quái Đạo Đồ, chỉ lớn bằng mặt bàn, mộc mạc mà tự nhiên, dường như có ấn ký của đạo khảm ờ trong kỳ thạch. Giá trị mười hai vạn cân Nguyên.

- Bọn họ điên rồi sao?

- Vì cái gì vừa rồi không cắt. lại bắt đầu giành nhau kỳ thạch!

Ai nấy đều rất khó hiểu, chỉ có người của Cơ gia là trấn định như thường, nếu cắt hết mấy khối đá giá trên trời này không có gì, thì tiền lời của bọn họ sẽ càng lớn hơn nữa.

Hai người nhanh chóng bắt đầu cắt kỳ thạch, vận đao như bay, đá vụn bay múa đầy trời giống như bông tuyết rơi.

- lão nhân ta được mở rộng tầm mắt rồi! Mấy khối bảo vật trấn viên này sinh thời đều muốn cắt ra. giải quyết cho xong cái cọc tâm nguyện cả đời.

Đối mặt với khối kỳ thạch Tuyệt Đại Giai Nhân này, Diệp Phàm tuyệt không dịu dàng chút nào, Long Văn Hắc Kim Kiếm chém ngang bổ dọc, dường như là đang tranh thủ thời gian.

Nếu như có kỳ trân ẩn chứa bên trong, ở dưới điều kiện tiên quyết không làm tổn thương nó, tốc độ này đã là nhanh nhất, gần như chỉ khoảng nửa khắc, một khối kỳ thạch lớn như vậy đã bị xé ra.

Đáng tiếc, bên trong kỳ thạch Tuyệt Đại Giai Nhân rỗng tuếch, lần này ngay cả chút “gân gà” cũng không có cắt ra được, cái gì cũng không có.

Cùng lúc đó, Thác Bạt Xương cũng hoàn thành bóc xong kỳ thạch Bát Quái Đạo Đồ, ngoại trừ lưu lại một đống đá vụn trên đất, cũng không có cái gì khác.

Trong phút chốc, hai người lại nhanh như tia chớp phóng về phía các vật liệu đá khác.

Bảo vật trấn viên còn có năm khối, mục tiêu của họ thực rõ ràng, bay nhanh vọt tới, mỗi người lại chiếm một khối.

Diệp Phàm lựa chọn tảng đá tên là Tiên Hồ, cao hơn một thước, hình dáng giống như một cái hồ lô, có người phỏng đoán, bên trong có thể uẩn sinh có “Hồ Lô Tử”, là vật quý hiếm tuyệt thế, giá trị kỳ thạch này là mười vạn cân Nguyên.

Thác Bạt Xương lựa chọn tảng đá, có hình dạng như một con hùng hổ, giống như muốn xé hư không bay đi, tên là Bạch Hổ Phi Thăng, có giá trị mười hai vạn cân Nguyên.

- Tiểu Diệp Tử ngươi điên rồi sao?

Lý Hắc Thủy khó hiểu, âm thầm truyền âm.

Cái này cũng quá điên cuồng, vừa rồi Tiên Âm Thạch cùng Tuyệt Đại Giai Nhân Thạch tổng cộng trả giá hai mươi ba vạn cân Nguyên, kết quả như muối bỏ bể.

Mà giờ phút này, Diệp Phàm dường như hoàn toàn không quan tâm, lại ném ra mười vạn cân Nguyên, giống như trúng phải ma chú, bất kể hậu quả.

- Không phải ta điên, mà là nơi này có một khối tảng đá điên cuồng, ắt có chứa vật quý hiếm tuyệt thế, nếu như cắt ra được, hết thảy đều đáng giá!

Diệp Phàm truyền âm đáp lại.

- Thác Bạt huynh làm sao vậy?

Ngô Tử Minh, Lý Trọng Thiên cũng lên tiếng hỏi Thác Bạt Xương.

Tuy nhiên, thiên tài trong Thác Bạt gia tộc căn bản không có quan tâm tới, lại ở trên kỳ thạch viết giấy nợ, rồi rất nhanh bắt đầu cắt kỳ thạch.

Cơ gia đương nhiên không sợ hắn quỵt nợ, đương kim thế gian còn không có người nào dám qua mặt Cơ gia, cho dù là Nguyên Thuật thế gia cổ cũng không được.

- Rốt cuộc sao lại thế này?

Lý Hắc Thủy khó hiểu.

Diệp Phàm hiện tại đã tiêu phí ba mươi ba vạn cân Nguyên, đang rất nhanh cắt khối kỳ thạch Tiên Hồ này, làm cho mọi người đều có cảm giác hắn thật điên cuồng.

- Trong lúc nhất thời không tiện giải thích, về sau nói sau!

Hắn cùng với Thác Bạt Xương đều cảm ứng được, nơi đây rất quỷ dị ắt phải có một khối tảng đá khiến người ta điên cuồng.

Bọn họ tinh thông Nguyên Thuật, đều có một chút phong thái của Nguyên Thiên Sư, bất kể là Nguyên Thiên Bảo Luân hay là Nguyên Thiên Thần Giác đều kỳ gần như đạo.

Nhưng, bọn họ lại bị lừa bịp, bị một loại khí tức quỷ dị quấy nhiễu phán đoán, thật không tầm thường.

Hai người đều trước tiên nghĩ đến trong sách cổ Nguyên Thuật nhắc tới một loại tình huống: nơi đây tất nhiên có chứa vật kinh thế!

Bất kể là bảo điển của Thác Bạt gia, hay là nguyên thư vô thượng của Nguyên Thiên Sư lưu lại, đều có ghi lại rõ ràng như vậy.

Vật quý hiếm tuyệt thế thông linh, có thể quấy nhiễu phán đoán của Nguyên Thuật sư, làm cho bọn họ luôn cắt sai kỳ thạch, để bảo đảm an toàn cho chính mình.

Đây là Thạch Vương trong truyền thuyết, nhất định sẽ dựng dục ra thánh vật không thể tưởng tượng.

Hai người một người tu thành Nguyên Thiên Thần Giác, người còn lại tu thành Nguyên Thiên Bảo Luân, mẫn tuệ sâu sắc vượt quá tưởng tượng, đều cảm nhận được dị thường, bắt giữ được một khí tức quỷ dị.

Cái loại vật quý hiếm kinh thế thông linh này nếu cắt ra được, tất cả tiêu phí đều có thể đủ lấy lại, bởi vậy bất kể bằng bất cứ giá nào, phải cắt tảng đá có khả năng nhất xuất hiện thần vật.

Hiện tại, không chỉ có là Diệp Phàm cùng Thác Bạt Xương quyết đấu, mà còn đang đấu pháp cùng một khối kỳ thạch kinh thế.

- Điên rồi! Bọn họ thật sự điên rồi!

Tất cả mọi người đều cứng họng, hai người đã tiêu phí ba mươi mấy vạn cân Nguyên, nhưng hoàn toàn không quan tâm, dường như còn muốn tiếp tục.

Đại Hạ hoàng tử cùng đám người Khương Dật Phi, xuất từ hoàng triều bất hủ cùng thế gia bất diệt, nhìn thấy một màn này cũng đều kinh hãi không sao hiểu được, ngay cả là bọn hắn cũng chịu đựng không nổi phải trả cái giá như vậy.

An Diệu Y chớp chớp đôi mắt đẹp, cười yểu điệu nói:

- Nguyên Thuật quyết đấu quả nhiên là chấn động Thần Thành, hết thảy chuyện này thật khiến cho người ta vừa kinh ngạc vừa kinh hãi!

Ngay cả tiểu ni cô áo trắng im lặng nhất, đôi mắt to chợt sáng lên, trên mặt đầy vẻ khó hiểu.

- Nơi đây có Thạch Vương?

Một vài lão nhân thực nhạy cảm, lập tức đoán được loại khả năng này.

- Trời ạ, nếu là có Thạch Vương, chính là cắt ra được cổ kinh, thánh vật Đại đế, chân long còn nhỏ, cũng không phải không có khả năng a!

Một đám lão nhân đều biến sắc, lập tức tản ra tìm kiếm ở chung quanh, dường như cũng muốn gia nhập vào.

Sau khi Tiên Hồ cùng Bạch Hổ Phi Thăng hai khối tảng đá giá trên trời này bị mở ra, vẫn như cũ rỗng tuếch, cái gì cũng không có.

Mọi người đều ngưng trọng, Thánh địa thạch phường quả nhiên là hố sâu khó dò, nhảy vào sẽ càng ngày càng lún sâu rất khó thoát ra ngoài, mà lại cắt không ra vật gì.

- Tiểu Diệp Tử không nên điên cuồng nữa, không ngờ ngươi... còn chọn kỳ thạch?

Lý Hắc Thủy nhảy dựng kêu lên.

Diệp Phàm lại ném ra mười hai vạn cân Nguyên, chất đống trên mặt đất, như một ngọn núi nhỏ lấp lánh trong suốt, hắn lại bắt đầu tuyển chọn kỳ thạch.

Bảo vật trấn viên chỉ còn lại ba khối, giá niêm yết đều là mười hai vạn cân Nguyên, lần này hắn không có lập tức xuống tay, mà lại kiên nhẫn lựa chọn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.