Một Thần Ma đứng sừng sững trong thiên địa, giống
như thế trên đánh lên thiên đình, dưới đạp địa phủ, thoáng cái khiến chín tầng
trời mười tầng đất đều run rẩy.
Khí thế của hắn cường đại khiến người ta hít
thở không thông, mái tóc đen phủ xuống như nước, ánh mắt sắc bén, há miệng liền
nuốt luôn Bán Thánh, khiến thiên địa kinh khiếp mà im bặt.
- A...
Bán Thánh rống to, gây sức ép trong bụng của dị
tượng Thần Ma này, muốn gây sức ép đánh tới. Hắn giận, kinh, sợ, tim mật đều lạnh
ngắt, há một phun ra một thanh thiết qua, dùng sức mà chém.
Cùng lúc đó hắn triển khai lĩnh vực, hào quang
của Bán Thánh tràn ra, muốn xé nát tuyệt địa, mở ra sinh thiên.
Nhưng sự thực lại rất tàn khốc. Dị tượng này
khắc chế lĩnh vực Bán Thánh của hắn, căn bản không tạo thành chút tác dụng nào.
Dị tượng của Thánh thể Nhân tộc gần nhưng không có lĩnh vực nào địch nổi, tất cả
đều mất hiệu lực.
Chỉ có thiết qua tung hoành, đánh lên thành bụng
của Thần Ma nhưng chờ đợi hắn lại là một mặt phẳng lớn ép tới.
Trong bụng của Thần Ma, ở vị trí Luân Hải, Khổ
Hải dung hợp với vòng tròn sinh mệnh, biến thành một mặt phẳng lớn ép thiết qua
nát thành bột phấn.
Bán Thánh kêu to, lông tóc toàn thân dựng ngược.
Giờ phút này hắn cảm thấy một loại lực lượng căn nguyên đặc biệt, thông qua dị
tượng này mà biết Diệp Phàm là ai. Nhưng hắn căn bản là không thể hét lên được,
thần thức bị áp chế. Mặt phẳng kia hạ xuống khiến hắn mang theo sự không cam
lòng, hoảng sợ và khó chịu, huyết nhục bị ép thành bùn.
Thần thức của Bán Thánh Cổ tộc này tràn ngập sợ
hãi và dữ tợn. Bất kể hắn giãy dụa thế nào thì hắn cũng không có tác dụng gì,
nguyên thần tắt ngấm, hoàn toàn tiêu tán.
Một tiếng vang nhỏ truyền ra. Dị tượng Thần Ma
sừng sững trong thiên địa nổ tung, hoàn toàn biến mất, khiến cả nơi này lặng ngắt
như tờ.
Một Bán Thánh chết đi đơn giản như vậy, bị nuốt
một cái là chết oan uổng. Mà chỗ Thần Ma kia biến mất chỉ còn có một vùng sương
mù máu lớn lơ lửng.
- Ta xem các ngươi ai dám bước tới.
Chân thân của Diệp Phàm hét lớn.
Những lời này giống như sấm sét từ trên trời
cao giáng xuống, nổ vang tại nơi này, chấn cho màng nhĩ mọi người đau đớn. Thân
thể rất nhiều người lay động, gần như ngã sấp xuống tại chỗ.
Sắc mặt vài tên Bán Thánh đã thương lượng muốn
quấy nhiễu chiến trường, gấp rút tiếp viện cho Thiên Hoàng Tử lúc này khó coi tới
cực điểm, đáy lòng lạnh ngắt. Một đồng bọn lại chết đi đơn giản như vậy.
Giờ khắc này bọn họ tiến thoái lưỡng nan. vốn
đã quyết định như vậy, lúc này bên cạnh có không ít người đang nhìn tới. Nhưng
thảm kịch vừa rồi lại khiến bọn họ đều sợ hãi.
Bước về phía trước một bước là chết. Mà đứng
đó không nhúc nhích thì mất mặt với đời, uất nghẹn trong lòng.
Những người khác giờ nói lớn cũng không dám, cảm
thấy tu sĩ Nhân tộc thần bí này quá mạnh mẽ, rống một tiếng liền trấn áp được mấy
vị Bán Thánh, có khí khái đứng trên thiên hạ.
- Người vượt qua lôi trì sẽ phải chết.
Chân thân của Diệp Phàm hét lớn. Hắn đang ở
trong chiến trường, không có phương pháp phân thân, chỉ có thể đem hết khả năng
đánh ra một kích khí phách như vậy để chấn nhiếp.
Cuối cùng sắc mặt mấy vị Bán Thánh tái nhợt,
không ai cất bước, tất cả đều hóa đá nơi đó, không dám hành động lỗ mãng nữa. Đối
với bọn họ thì mạng sống mới là quan trọng nhất.
Gió nổi khắp khu đất hoang, thân thể mọi người
lạnh run, hoàn toàn yên lặng, bị chấn nhiếp tại chỗ.
Mấy tên Cổ tộc vừa rồi còn thì thầm nói không
thể để Diệp Phàm sống sót lúc này kinh hãi, cảm thấy rõ ràng một đôi mắt đảo
qua giống như đao sắc thấu tới xương.
Trận chiến bên trong chiến trường vẫn tiếp tục.
Thiên Hoàng Tử nhìn thấy tất cả, đạo tâm lại càng bất ổn, bị hầu tử dùng một
côn đập tới, đánh nát vương miện bằng thần kim trên đầu, mái tóc đen lập tức
rơi xuống rối tung.
Hắn bị tức giận công tâm, vung Thiên Đao bất tử,
ánh đao soàn soạt hướng lên trời, liều mạng chống cự.
Phía bên kia, một Hỏa Kỳ Tử lạnh lùng hơn rất
nhiều, nhìn chằm chằm vào chân thân và đạo thân của Diệp Phàm, tăng chiến lực
lên một bậc nữa, ngăn trở đường đi của hắn, không cho hắn có cơ hội xuất thủ ra
ngoài nữa.
Diệp Phàm cũng không đánh tới nữa. Dựa theo
tình huống này thì hắn chỉ cần cầm chân ba người nửa canh giờ nữa là đủ. Thánh
Hoàng tử khẳng định có thể thủ thắng, bởi vì đạo tâm của Thiên Hoàng tử đã bất ổn
rồi, chuyện bại vong chỉ là sớm muộn mà thôi.
Thiết côn trong tay hầu tử phát ra tiếng rít u
u, mỗi lần hạ xuống đều có vết rách màu đen lan ra khắp bốn phương tám hướng,
va chạm tóe lửa với Thiên Đao bất tử.
Rất nhiều người chờ mong mà quan sát trận chiến
này. Tất cả đều cảm thấy kích động. Dù là thời đại thái cổ thì mọi người cũng
chưa từng nhìn thấy Cổ Hoàng quyết đấu bao giờ. Mà con nối dõi mạnh nhất của bọn
họ tranh hùng thì cũng là một chuyện gần như tương đương chứ không còn nghi ngờ
gì nữa.
Phụt!
Tâm thần Thiên Hoàng tử không yên, bị đập một
côn, phun ra một ngụm máu. Lần đầu tiên hắn sinh ra sự sợ hãi, chưa bao giờ lâm
vào khổ chiến như thế này, trong lòng trống rỗng.
Mặc dù là quyết đấu với thiếu niên Bất Tử
Thiên Hoàng hắn cũng không sợ. Bởi vì đạo ngân của phụ thân sẽ không giết hắn
thật. Hắn có thể tận tình quyết đấu, không lo lắng như bây giờ.
Thánh Hoàng tử là ai? Nhiều năm như vậy lăn lộn
trong chốn sinh tử, đại chiến mà trưởng thành, kinh nghiệm phong phú giống như
những người hộ đạo của Thiên Hoàng tử, ánh mắt hóa thành ngọn lửa hữu hình,
càng ngày càng mạnh mẽ.
Hắn tấn công tới tấp, từng bước ép tới, khiến
cho Thiên Hoàng tử càng bất an, vài lần suýt gặp bất trắc, thỉnh thoảng lại
phun máu tươi dưới thần uy của thiết côn.
Kỳ thật thể chất của Thiên Hoàng tử quán cổ
tuyệt kim, không gì sánh nổi, thần thông tu luyện cũng vang dội cổ kim, thực lực
bản thân hoàn toàn không thua kém ai, bằng không cũng không thể đánh trọng
thương hầu tử.
Nhưng lúc này hắn lại thiếu một loại khí thế,
một loại chân chính không sợ sinh tử, có thể cùng địch nhân liều mạng.
Đại chiến tới lúc này thì hầu tử cũng đầy vết
thương, thậm chí có một số rất nặng. Hắn không có Tiên Trân bất tử, càng không
có Ngộ Đạo Trà, hoàn toàn dựa vào bản thân đi tới bước này.
Mặc dù có một thúc thúc nhưng hắn cũng chẳng hề
hỏi tới, mặc cho hầu tử tự sinh tự diệt. Hắn mặc kệ thiên hạ, ngồi ở Tu Diệp Đồng
Sơn không xuất hiện, giống như đã quên tất cả vậy.
Nhưng ý chí chiến đấu của hầu tử lại còn cứng
rắn hơn cả sắt thép, khiến Thiên Hoàng tử khiếp sợ, đạo tâm hoàn toàn bị đánh bại.
Giờ khắc này Thiên Hoàng tử bắt đầu liên tiếp bại lui, nhiều lần suýt mất mạng.
- Hầu tử ngươi đừng ép ta. Cùng lắm thì ta phế
bỏ nửa đạo hạnh, dùng Tiên Trân diệt hồn cốt của ngươi. Những thứ này ngươi
không có, không thể chống lại ta được.
Thiên Hoàng tử lạnh lùng nói.
Thánh Hoàng tử vẫn tấn công mạnh mẽ, càng ngày
càng ung dung trấn định, ánh mắt tràn ngập tự tin, tiến tới từng bước, gần như
áp bức hắn, nói:
- Ngoại trừ những thứ phụ thân ngươi cho ngươi
ra thì ngươi có gì chứ? Hôm nay ta chắc chắn sẽ giết ngươi.
Vút.
Đại thiết côn đen nhánh đánh xuống, tia lửa bắn
ra bốn phía. Thiên Đao bất tử liên tục run rẩy. Song chưởng của Thiên Hoàng tử
run lên, tâm thần bất an, càng ngày càng bị động.
Ầm!
Thánh Hoàng tử đánh ra một quyền, đập về phía
đầu Thiên Hoàng tử. Cương khí mạng tới khôn cùng, mang theo vạn đạo quỹ tích của
đại đạo, bao phủ phía trước.
Thiên Hoàng tử rống giận, vừa chặn vừa rút
lui. Lúc này hắn chật vật không chịu nổi, bất cứ ai cũng thấy rõ là hắn đã
thua.
Xa xa, rất nhiều danh tướng của Cổ tộc nhìn thấy
rành rành, tất cả đều quay ra nhìn nhau, sau đó một số người không khỏi thở
dài.
- Huyết mạch và căn cốt của Thiên Hoàng tử có
thể nói là đệ nhất, trên thực tế tu vi dường như còn mạnh hơn Thánh Hoàng tử một
bậc. Nhưng hắn lại bị đánh bại.
- Thiên Hoàng cố lưu lại một số Tiên Trân tuyệt thế, đúng là giúp
Thiên Hoàng tử thành tựu, khiến hắn vượt qua đời trước, dũng mãnh không thể đỡ
nổi nhưng cũng bởi vậy khiến hắn thiếu đi sự rèn luyện, thiếu tâm tính cứng cỏi.
- Căn cốt của Thánh Hoàng tử tử cũng không
kém, từng bước đi lên, cơ sở vững chắc, cảnh giới và tâm tính hơn xa Thiên
Hoàng tử, trận này tất thắng rồi.
Thiên Hoàng tử vung đao đón đỡ, đồng thời lấy
chưởng làm đao bổ về phía hầu tử. Thánh Hoàng tử dùng thiết côn chặn Thiên Đao,
không nhìn chưởng kia mà một quyền đánh tới đầu Thiên Hoàng tử, chiến khí vào
huyết khí bao trùm cả Đông Hoang.
- Ngươi...
Thiên Hoàng tử sợ quá mà tức giận. Đối phương
giống như muốn mạng đổi mạng vơi Sơn Hà Cẩm Tú. Hắn cũng chưa muốn chết như vậy,
trong nháy mắt liền rút lui, dùng bí thuật tuyệt thế chống đỡ.
Thánh Hoàng tử tất nhiên không muốn cùng chết,
hoàn toàn chỉ là thuật công tâm, nhìn rõ tâm tính của Thiên Hoàng tử. Càng ngày
hắn càng phi thường dũng mãnh.
Phụt!
Thiết côn quét tới, nện lên đầu vai của Thiên
Hoàng tử, huyết nhục tung bay, khiến thân thể đối phương lảo đảo, xương cốt
vang lên không ngừng, xuất hiện vết rách gần như gãy nứt.
- A...
Thiên Hoàng tử kêu to, tóc tai bù xù, tế ra các diệu
thuật, giống như phát điên, đại chiến với hầu tử.
Bên kia Diệp Phàm vẫn cố sức cản trở thế công
của Hoàng Hư Đạo, Hỏa Lân Nhi. Bởi vì ba người Hỏa Kỳ Tử được mời tới, đều chiếm
được lợi ích lớn lao, không có khả năng nhìn Thiên Hoàng tử mất mạng thật.
Diệp Phàm cảm thấy nguy hiểm tới cực độ. Ba
người này đều có lực lượng huyết mạch rất mạnh, hơn nữa trên người bọn họ đều
có đại sát khí.
Trước kia hắn có chút giao tình với Hỏa Lân
Nhi nhưng ngày nay lôi ra cũng khẳng định là vô ích. Trước mặt lợi ích chân
chính thì những thứ có chẳng có tác dụng gì.
- Chúng ta không có khả năng nhìn Thiên Hoàng
tử mất mạng. Còn dám cản chúng ta thì ngươi chắc chắn uổng mạng.
Hỏa Kỳ Tử lên tiếng nói, thần sắc lạnh lùng vô
tình.
Tới tình trạng này thì hắn nếu không đem hết
toàn lực, Thiên Hoàng tử chết đi thì tất cả đều muộn rồi.
- Có thể qua một cửa ải này của ta rồi hãy
nói.
Diệp Phàm cũng lạnh lùng đáp.
- Ta không muốn chiến đấu vô vị. Trực tiếp giết
ngươi là xong.
Hỏa Kỳ Tử lạnh lùng nói, từ trong cơ thể bỗng
tràn ra một luồng khí tức khủng bố, bắn thẳng về phía Diệp Phàm.
- Oai lực của Đế binh.
Diệp Phàm biến sắc. Hắn luôn luôn lo lắng tới
loại đại sát khí này, không ngờ lại trở thành sự thật.
Hắn đã cảm giác là mấy người này nếu mang Cổ
Hoàng binh tiến về phía nam thì đúng là một mối phiền lớn, vì thế nên vẫn luôn
rất kiêng kị.
Ầm!
Diệp Phàm diễn biến ra bí quyết chữ Binh, chấn
động Tiên Đỉnh trong cơ thể, kiềm giữ trước hai khối đồng xanh, đồng thời thúc
dục, tuy chưa thể chủ động tế ra những cũng có thể phòng ngự được.
Cảm ứng được một tia đế uy phóng ra, bên ngoài
thân thể hắn tràn ngập một tầng ánh sáng, chặn đứng sát thế này, không gì có thể
tiến vào.
-
?
Lần đầu tiên Hỏa Kỳ Tử biến sắc. Loại tình huống
này thuyết minh tất nhiên đối phương cũng có Đế binh, bằng không không thể chặn
được uy thế của hắn.
Ông.
Thân thể Hỏa Kỳ Tử chấn động, bừng lên một đám
mây sáng lạn, tất cả đều bắn về phía Diệp Phàm, giống như Hoàng giả thái cổ tái
hiện thế gian, đứng trên thiên hạ vậy.
Trên bầu trời xuất hiện một đầu lam kỳ lân khổng
lồ, phát ra hào quang vạn trượng, thần uy mênh mông cuồn cuộn, khí nuốt núi
sông.
Đôi mắt Diệp Phàm lạnh như băng. Chuyện hắn lo
lắng nhất rốt cục đã trở thành sự thực, Cổ Hoàng tử nam hạ, trình độ khủng bố
quá sức tưởng tượng của người bình thường.
Nếu Hóa Hình Kỳ cũng cầm Cổ Hoàng Tiên Binh tới
thì hắn càng gian nan rồi.
Nhưng nếu đã đánh tới mức độ này, Thánh Hoàng
tử đã chiếm thượng phong, sắp đánh chết tươi Thiên Hoàng tử thì hắn nói thế nào
cũng không thể lùi bước, phải cản được ba người này.