Già Thiên

Chương 942: Chương 942: Loại thần




Diệp Phàm sảng khoái đáp ứng, hẹn địa điểm hai ngày sau gặp mặt, muốn xem thượng sư kia là người ra sao, có phải hiển hóa thần tích thật hay không.

Lịch sử thành phố B đã lâu, trong thành có những di tích, nhưng có đủ sức sống hiện đại, là một trong những thành phố lớn nhất Z quốc, bước sang thế kỷ hai mươi càng trở nên phồn hoa.

Diệp Phàm bước đi chậm, người trên đường như dòng nước chảy, cách xa nhiều nằm giờ đi ở nơi này, hắn như xa một thế hệ.

Dù đã nhiều ngày, nhưng hắn vẫn đắm chìm trong thế giới riêng, không thể thoát ra ngoài, chưa từng tìm hiểu thành thị ồn ào này.

Không thể không nói thành phố B phát triển nhanh, những tòa nhà cao tầng san sát nhau, những đường đi bộ rất rộng, các cửa hiệu sản phẩm độc quyền hàng dãy, dòng người chen vai không ngớt.

Bỗng nhiên Diệp Phàm thất một tấm áp phích, trên đó là một cái bình ngọc trắng tuyệt đẹp, tản ra ánh sáng thần bí, giống như thần khí, vô cùng lộng lẫy.

Hắn ngẩn ra, đây là đồ vật của tu sĩ, nhìn kỹ lại, hắn không khỏi buồn cười, cái này không phải Pháp khí hắn bóp nát thành mười mấy khối rồi đem ủy thác đấu giá hay sao?

Hắn quan sát cẩn thận mới hiều được, thì ra là Phòng đấu giá Gia Đức tuyên truyền, vì đạt được lợi ích lớn nhất, bỏ công làm ra.

Bọn họ ghép lại Ngọc Tịnh Bình, nhưng Diệp Phàm không cho phép bán đấu giá nguyên bộ, mà chỉ có thể bán ra từng khối một, chất ngọc tuyệt đối không cần bàn cãi, là mỹ ngọc tuyệt phẩm.

Mỗi một khối đều rất quý, nhưng bán ra hai khối, bọn họ rất không cam lòng, liền đưa ra tuyên truyền , vì đạt được lợi ích lớn nhất, bỏ công làm ra.

Bọn họ ghép lại Ngọc Tịnh Bình, nhưng Diệp Phàm không cho phép bán đấu giá nguyên bộ, mà chỉ có thể bán ta từng khối một, chất ngọc tuyệt đối không cần bàn cãi, là mỹ ngọc tuyệt phẩm.

Mỗi một khối đều rất quý, nhưng bán ra hai khối, bọn họ rất không cam lòng, liền đưa ra tuyên truyền như thế, nói cho mọi người biết, nếu như tụ tập đủ thì có thẻ ghép lại thành chiếc Ngcoj Tịnh Bình.

Không thể không nói hiệu quả rất tốt, mấy ngày qua tọa thành chấn động mạnh ở thành phố B, nhanh chóng lan tràn khắp nói, hôm nay nổi tiếng, khắp nơi là áp phích.

Mấy ngày nay qua, từ sau khi bán ra khối ngọc thứ ba và thứ tư, giới sưu tầm liền sôi trào, đây là bảo vật hiếm thấy mà.

Giá trên trời!

Mỗi một khối ngọc đều bị đẩy lên giá trên trời, đấu giá thành công cao dọa người, các tạp chí lớn đều đưa tin, tất cả trang web đều đưa tin ngay trên đầu.

Quả thật là dương ngọc tuyệt thế, bỏi vì ngày xưa Diệp Phàm luyện khí đã tinh luyện tỉ mỉ, không có một chút tỳ vết, chỉ riêng thẩm mỹ thì đã là hàng tinh phẩm hiếm có.

Nhưng đây không phải là nguyên nhân chính mà đẩy lên giá cao như thế, tất cả đều là lực lượng quảng bá. Hôm nay giá của Ngọc Tịnh Bình thần bí đã sánh với bảo vật cấp quốc gia.

Phòng đấu giá Gia Đức có thủ đoạn rất cao, lợi dụng đánh vào tâm lý mọi người, khiến cho những ông trùm chân chính cảm nhận kích thích thành tựu khi ghép từng mảnh từng mảnh lại, để cho nó đầy đủ thì sẽ nhảy lên một cái giá cao hơn nữa.

Đồng thời, bọn họ trưng bày các hình ảnh tư liệu, khắc đá Phật gia, sách cổ có hình vẽ, trình bày bình này giống như Ngọc Tịnh Bình của Quan Âm.

Cách giải thích này quả thật thu hút, dù biết không thể là thật, nhưng cũng khiến người ta cảm thấy an lành, nếu trưng bày một cái bảo bình như thế, tự nhiên sẽ có cảm giác phù hộ.

- Nói không chừng thật sự là bảo bình của Quan Âm Bồ Tát lạc ơ nhân gian, có ai trong các người thấy mỹ ngọc tuyệt vời như thế, cả một khối lớn như vậy không có một chút tạp chata, đúng là kỳ tích mà.

Ngay cả dân chúng bình thường cũng xôn xao, có thể biết Phòng đấu giá Gia Đức tuyên truyền thành công cỡ nào.

Không khí nóng bỏng này càng vì những thượng sư Ấn Độ đến đây mà đến cao trào, các lão tăng tiến vào Phòng đấu gia nhình thấy bình vỡ vụn liền biến sắc, kích động tụng Thích Ca Mâu Ni Phật.

Hình ảnh này bị người ta chụp lại, đưa lên mạng, tự nhiên gây ra một trận sối trào, có người nhận ra một lão tăng trong đó là thượng sư Ấn Độ.

Hôm nay, mặc dù Phật giáo suy thoái ở Ấn Độ, dân cư tín ngưỡng không đủ một phần trăm ,nhưng dù sao vãn có con số nhất định.

Bảo bình Quan Âm lạc ở dân gian, đề tài quảng bá rộng rãi, giá trị mảnh vỡ Ngọc Tịnh Bình càng kéo lên cao.

Diệp Phàm kinh ngạc hết biết nói, vốn ý của hắn không phải như thế, bằng khống ẽ không bóp nát, nào ngờ phát triển đến bước này, chỉ đành lắc đầu.

Hai ngày sau, Diệp Phàm gặp bốn vị thượng sư ở khu làng trà cổ kính, có một đam người khác đi cùng.

Lần đầu gặp mặt, Diệp Phàm ngẩn người, bởi vì trước mặt hắn là thượng sư Ấn Độ đnag thuần thục dùng di động nói chuyện với người ta, rất khó mà liên hệ với người tu hành.

Phiên dịch giải thích, thượng sư đang bàn chuyện lớn, thúc phía Ấn Độ chuyển tiền sang, bọn họ muốn đi đấu giá Ngọc Tịnh Bình kia.

Diệp Phàm hóa đá, người ta đã quốc tế hóa đến như thế, đúng là mình không chuẩn bị kịp. Hỏi dò xét thử, hắn nhìn ra bốn thượng sư này miễn cưỡng tính là người tu hành, đã mở ra Khổ Hải, trong đó chỉ có một người bước vào cảnh giới Mệnh Tuyền.

Hắn lắc đầu, đã tuổi này rồi, đòi này mấy nguời không thể nào đột phá Bí Cảnh thân thể thứ nhất – Luân Hải.

Đối với chuyện này, hắn không có xem thường, ngược lại còn kính nể, bởi vì ở thời đại mạt pháp này, có thể đi lên con đường tu hành cũng không dễ dàng, có thành tựu như thế đã là kinh người.

Nếu ở Bắc Đẩu Tinh Vực, sợ rằng mấy người này sẽ có thành tựu lớn,là “ Thượng sư” xứng danh, được người đời tôn kính.

- Các vị thượng sư, vì sao cảm thấy hứng thú với chiếc Ngọc Tịnh Bình kia?

Diệp Phàm tùy tiện nói.

- Đó là một kiện Pháp khí, tuy rằng đã hư hại, không còn pháp lực, nhưng vẫn làm cho người ta hướng tới.

Một lão tăng đáp, có người phiên dịch.

Diệp Phàm gật đầu, tuy rằng mấy người này không đủ đạo hạnh, nhưng vẫn phải có kiến thức, nhận ra là Pháp khí, xem ra Ngọc Tịnh Bình này có thể sẽ dẫn tới không ít sóng gió.

Mấy lão tăng đều đã hơn trăm tuổi, nhất là thượng sư bước vào cảnh giới Mệnh Tuyền, đã đến một trăm hai mươi tuổi, nhưng tinh thần quắc thước, tự nhiên là ngoại tộc trong người phàm.

Mấy người rất khiêm tốn, đúng với người xuất gia, không nói pháp lực thần thông, chỉ bàn kinh Phật, cái gọi là thần tích là do phiên dịch kia nói.

Hắn nói ở Ấn Độ từng thấy một vị thượng sư một tay đẩy chân voi, cứu một đứa nhỏ. Hơn nữa thấy một vị lão tăng ngồi xếp bằng giữa hư không, sừng sững bất động, tuy rằng chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi. Ngoài ra còn thấy miệng mũi lão tăng tràn ra ánh trắng xuyên thấu tấm thép.

Diệp Phàm gật đầu, không nói gì.

Thời đại mạt pháp là bị ai đối với tu sĩ, mấy người này có thể coi là khổ hạnh ngàn vạn người mới xuất hieniej một, hoàn toàn dựa vào nghị lực lớn lao đi đến bước này.

Hắn khẽ than một tiếng, xem ra muốn tìm được tu sĩ chân chính trên Địa Cầu này thì quá khó khăn.

Không lâu sau, mấy lão tăng nói đến mấy chữ cổ Phạn văn, biểu tình nghiêm túc, còn mang theo một loaij thành kính.

Chuyên gia Phạn văn cổ kí cũng tới, còn là đệ tử của một vị thượng sư, có danh tiếng rất lớn trong giới cổ văn, nhưng rất cung kính trước mặt các vị thượng sư.

Mấy vị thượng sư chứng thực, hỏi Diệp phàm tìm được Phạn văn cổ này ở đâu, điều này có ý nghĩa rất lớn đối với bọn họ.

- Các người nhận ra mấy chữ này, rốt cuộc có ý nghĩa gì?

Diệp Phàm hỏi.

Thượng sư không nói, ghi nhớ người xuất gia không nói dối, không muốn lừa Diệp Phàm, nhưng lại cảm thấy chuyện này có liên quan trọng đại, không dám nhiều lời.

Cuối cùng, một vị thượng sư mời những người đi theo ra ngoài, chỉ để lại chuyên gia cổ ngữ, hắn có thể làm phiên dịch.

- Sư phụ của ta nói, ý nghĩa chân chính của nó là có thể mở ra con đường đi Linh Sơn.

- Linh Sơn nơi ở của các Bồ Tát cùng Cổ Phật chư thiên thượng cổ?

Ánh mắt Diệp Phàm lóe sáng.

- Đúng vậy?

Mấy lão gật đầu.

- Các ngươi có biết nơi đó ở đâu?

Diệp Phàm nghiêm túc hỏi.

- Biết, ở ngay trên vùng đất phía tây, chỉ là từ sau khi Bồ tát cùng Cổ Phật cuối cùng viên tịch, nơi đó đã không mở ra được nữa.

Một vị thượng sư lên tiếng, đây là bí mật truyền miệng các đời cao tăng.

“Là đàn tràng nguyên thủy của Phật giáo, xem ra rất có thể là nơi thần bí, to lớn không kém Tu Di Sơn, lần trước ta cảm ứng được ở Tây Tạng.”

Trong lòng Diệp Phàm tự hỏi.

Mấy lão tăng cầu mãi, muốn quan sát thánh vật khắc cổ tự.

Diệp Phàm thở dài, dù có lấy ra tượng phật đã, bọn họ không có thần thức mạnh mẽ dò xét, ngay cả hắn cũng phải tốn sức mới xâm nhập được vào trong tượng phật.

Hắn không lập tức đồng ý, mà hỏi một ít vấn đề, hắn muốn biết hiện giờ trên Địa Cầu còn cso cổ giáo tu hảnh hay không. Nhưng các thượng sư đều mê hoác, lắc lắc đầu không biết rõ.

- Các người không tiếp xúc với người giống như mình, chính là người cùng đạo, tồn tại như thần trong mắt người phàm.

Diệp Phàm không bỏ cuộc.

Bọn họ lập tức gật đầu, nói là người như vậy thì có, thượng sư đạt tới cảnh giới Mệnh Tuyền nói sư phụ của hắn có biết một người, bởi vì bản thân cũng gần như thế.

Theo ngài ấy nói, lão tăng kia đã quá một trăm chín mươi tuổi, đạo hạnh cao hơn hắn nhiều, cả đòi gặp rất nhiều huyền bí,

- Sư phụ nói, tây phương có phật, Trung thổ ra ma.

Diệp phàm nghe vậy liền cười, hỏi hắn:

- Chẳng phải đang nới đạo giáo Trung thổ là ma hay sao?

Mấy thượng sư cuống quít chắp tay chữ thập, liên tục lắc đầu nói không dám, bọn họ không có thành kiến gì với đạo giáo, lời nói thật sự là ma, chẳng qua chưa từng thấy.

Bọn họ sớm ý thức được Diệp Phàm không phải người thường, bằng không làm sao hỏi nhiều như vậy, nói ra rất nhiều bí mật.

- Sư phụ ta vào những năm chiến tranh thế giới thứ hai, đi đường khổ hạnh, đi vào Z quốc không thấy ma, nhưng lại gặp một Yêu Thần.

Một lão tăng hơn một trăm chín mươi tuổi, tuổi lớn đến dọa người, kéo dài qua ba thế kỷ, tự nhiên trải qua đại chiến thế giới thứ hai.

Nhưng mà vị khổ tu sĩ này cũng không chạm mặt Yêu Thần Trung thổ kia, tránh ở xa xa, chỉ thấy được huyết khí Yêu Thần ngập trời.

- Còn nhớ gặp được ở nơi này hay không?

Diệp Phàm hỏi.

- Điều này phải hỏi sư phụ.

Nói đến những người tồn tại như thần, vị lão tăng khác nói tới một đoạn chuyện xưa, là bản thân hắn trải qua. Khi hắn còn trẻ thì khổ tui, từng nhìn thấy một quái nhân tóc tai bù xù giữa rừng mưa nhiệt đới Ấn Độ, ngự không mà đi, biến mất giữa núi rừng.

- Sư thúc tổ của ta nói, ở Jerusalem có đại thần thông chân chính.

Một vị thượng sư khác nói, sư thúc tổ của hắn sống đến hai ba trăm ba mươi tuổi mới tọa hóa, sinh thời từng một mình đi tây phương, gặp qua tồn tại như thần.

Trong lòng Diệp Phàm vừa động, Jerusalem chính là Thánh thành phương tây, có vô số truyền thuyết, là trung tâm hoạt động tôn giáo cổ đại, đạo Cơ Đốc, đạo Do Thái, đạo Islam, hàng năm đều có vô số người đi hành hương. Hôm nay thật đúng là có tồn tại thần bí, ngày sau có thể đi xem thử.

Mấy lão tăng luôn cầu mãi, muốn xem tận mắt kiện thánh vật có khắc Phạn văn kia.

Diệp Phàm lấy ra tượng phật đá từ hư không, lập tức làm các thượng sư chấn động, bọn họ càng thêm tin tưởng người thanh niên này quá nửa là loại thần giả.

Mặc kệ bọn họ cố gắng như thế nào cũn không thể tìm hiểu được bí ẩn trong tượng phật đá, cuối cùng Diệp Phàm lấy ra phiến đá, dùng tay viết ra mấy cổ tự kia, đồng thời đóng dấu đạo ngân.

Diệp Phàm đưa phiến đá này cho bọn họ, nói:

- Đem nó về Ấn Độ, đưa cho sư phụ ngươi xem, nói hắn đến đây một chuyến, hoặc mời những thượng nhân chân chính có đạo hạnh, có thể đến trung thổ bàn chuyện tượng phật đá.

Mấy vị thượng nhân không dám chậm trễ, trịnh trọng thu phiến đá, hành lễ thật sâu cáo từ.

Cùng lúc, trong Phòng đấu giá Gia Đức, một người trẻ tuổi yêu dị nhìn chằm chằm mảnh vỡ bảo bình ngọc, ánh mắt lộ thần sắc dị thường, sai đó không ngừng cười lạnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.