Diệp Phàm bắn ra một loạt một trăm mũi tên,
trong mũi tên ẩn chứa cổ thuật cường đại, xé rách càn khôn bắn cho Huyết Thú nổ
tung, máu tươi nhiễm đỏ thiên địa.
Diệp Phàm cầm cung đứng đó, thần sắc lạnh lùng
nhìn chằm chằm màn sương máu cũng mảnh xương vụn. sau đó lại nhìn về phía mấy
thuyền cổ khác.
- Rống!
Huyết Thú gào to một tiếng, nguyên thần vọt
lên, muốn ngưng tụ huyết nhục cũng mảnh xương vụn trọng tổ lại thân thể.
Đáng tiếc, hắn không có cơ hội, Diệp Phàm phát
ra một mũi tên sau cùng nhanh như tia chớp kèm theo phong lôi mãnh liệt, trực
tiếp ghim trên nguyên thần màu máu đánh dập nát!
Sau một tiếng thét giận dữ phát ra trong tuyệt
vọng không cam lòng, Huyết Thú hình thần câu diệt.
Trong lòng mọi người chợt ngưng trọng, thủ đoạn
của Diệp Phàm rành rành trước mắt mọi người, bắn ra một trầm mũi tên giết chết
Huyết Thú, khiến mọi người không thể không đề phòng cao độ, quy hắn vào loại
nhân vật nguy hiểm.
Trước đây có Kim Xà nhị lang quân một trăm
chiêu giết chết Hoàng Kim cự nhân, hiện nay có Diệp Phàm một trăm mũi tên lấy mạng
Huyết Thú, cả hai đều là chiến tích cực độ huy hoàng và kinh người, khiến cho cũng
là chí tôn giả đều phải kiêng kị.
Thôn Thiên Thú, Thực Kim Thú lộ sắc mặt ác
nghiệt, đều là cổ thú mà kết quả phải trơ mắt nhìn Huyết Thú bị đánh chết,
không kịp tới ngăn cản, bọn họ sa sầm mặt xuống.
Hai người cường đại hơn xa so với Huyết Thú, bởi
vì bọn họ là dị thú hiếm có trong truyền thuyết, một người được xưng là có thể
nuốt nạp vòm trời xưa nay hiếm thấy, người kia ăn uống các loại Thần liệu, thậm
chí là Tiên kim, vô chừng mực để làm lớn mạnh bản thân mình.
Trong con ngươi hai cổ thú toát ra tia sáng lãnh
liệt, nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, tuy đối với người này có chút kiêng kị,
nhưng vẫn như cũ muốn ra tay giết chết!
Thân có huyết thống cổ thú cường đại, bọn họ một
khi đại thành, tất nhiên là Thú tôn chí cường, khủng bố tuyệt thế, tiến tới có
thể giết Thần Ma thái cổ.
- Ngươi thật có chút thủ đoạn, ngươì ta tiếp tục
chiến một trận!
Kim Xà nhị lang quân hành động trước, lưỡi rắn
rung động nhè nhẹ, ánh mắt độc ác bắn ra từng đợt từng đợt tinh quang, thân rắn
màu vàng uốn mình tiến tới phía trước.
Hắn đương nhiên không phục, một trận chiến còn
chưa kết thúc, nửa đường Huyết Thú gia nhập cắt ngang trận quyết đấu giữa bọn họ,
trong lòng hắn đến giờ vẫn luôn giống như có một cây sai châm chích khó chịu:
thân thể hắn kém thua Diệp Phàm, nên muốn dùng cổ thuật trấn áp, giết chết.
Diệp Phàm hạ gục Huyết Thú như vậy, đích thật
là một loại uy hiếp cường đại, nhưng nếu muốn trấn áp những chí tôn này, chuyên
đó hiển nhiên còn không được.
Bởi vì, mỗi người đến từ cổ vực bất đồng đều
có phong thái tự tin, mỗi người đềụ là nhân vật cường đại trên cổ lộ, không
chân chính chiến một trận sẽ không chấp nhận rời khỏi Đế lộ.
Thiên nữ Sân Lam của Thần tộc lên tiếng:
- Chư vị! Đâu cần như thế! Ngày nay phía trước
có rất nhiều hiếm nguy. Ngày nay chúng ta hãy liên thủ, hợp lực vượt biển đâu cần
phải liều mạng sinh tử như vậy!
- Ta cảm thấy có một số người nên rửa sạch,
không chấp nhận cho hắn đi chung đường chướng mắt!
Kim Xà nhị lang quân lạnh lẽo nói, thân rắn
màu vàng uốn éo.
- Không sai! Nên kết thúc rồi!
Thôn Thiên Thú, Thực Kim Thú hai đại chí cường
giả này cũng đều tỏ thái độ, đồng thời bức tới phía trước.
Diệp Phàm không nói gì thêm, trực tiếp nâng
lên cây cung lớn, tản phát ra sát ý ngập trời. Mà Bàng Bác cũng huyết khí mênh
mông, chiến lực tăng vọt, mái tóc dài bay tung, ánh mắt như luồng điện lãnh liệt,
chuẩn bị huyết chiến.
- Chư vị! Tốt hơn là bình tĩnh một chút đi! Hiện
tại không phải là thời điểm nội chiến, nếu không hậu quả thiết tưởng không chịu
nổi!
Thiên nữ Sân Lam của Thần tộc lạnh giọng nói.
Nàng không vội không chậm, nói ra một sự thực:
Phía trước, mấy vị Đại Thánh Hôi Giao, Kim Thiềm... có thể đang chờ bọn họ, muốn
tung một mé lưới bắt hết bọn họ, để đoạt tạo hóa của bọn họ.
Sân Lam thần thông quảng đại, biết được chân
tướng của bộ phận sát khí.
Lão Thần sư tửng thôi diễn ra một số người
trong chí tôn trẻ tuổi có thể sẽ có may mẳn lớn, dẫn tới chú ý của mấy vị Đại
Thánh Kim Thiềm, Thiên Cẩu... có thể sẽ hạ sát thủ bọn họ, nghịch đoạt điềm may
của bọn họ.
- Còn sợ mấy lão già đó hay sao? Tương lai
toàn bộ giết sạch là xong!
Kim Xà nhị lang quân cười lạnh. Trên đính đầu
hắn hiện ra một góc trận đồ, giống như một con Đằng Xà phát ra ráng vàng sáng lạn,
thần uy cực lớn.
- Trước giết Thánh thể Nhân tộc, cũng không ảnh
hưởng tới liên thủ của chúng ta sau này!
Thực Kim Thú lạnh lẽo nói, toàn thân nó sáng
bóng lãnh liệt, bởi vì chân thân nó chính là thân thể kim khí.
Từng bước lại có chí tôn trẻ tuổi ngã xuống, kẻ
cạnh tranh trên Đế lộ luôn đối địch lẫn nhau, không hy vọng có người nào chắn
trên con đường của mình, đánh gục địch thủ là lựa chọn tốt nhất.
“Ầm!”
Đột nhiên, trong Khổ Hải truyền đến một luồng
dao động đáng sợ, phía trước đã xảy ra một trận đại chiến tuyệt thế, tử khí ngập
trời, thần uy cái thế, như là có một Cổ Thần thức tỉnh.
Nguyên nhóm chí tôn trẻ tuổi định tiến hành một
hồi huyết chiến, lúc này tất cả đều chấn động, ngừng lại, nhìn ra phương xa.
Tiếng chim bằng rít vọng trời cao, nơi đó có một
con Kim Sí Thiên Bằng thật lớn, giăng ngang chín tầng trời, hai cánh giống như đám
mây che trời, bao phủ khắp thiên địa, nó bay lên chín vạn dặm lên như diều gặp gió.
Đó là một cảnh tượng đáng sợ, con Kim Bằng này
thực lực cực kỳ cường đại, đứng hàng Đại Thánh, đúng là Thú tôn cũng đi với Hôi
Giao, Kim Thiềm, Thiên Cẩu kia.
Lúc này hắn gặp phải phiền toái lớn, trong màn
tử vụ ngập trời có một đôi mắt lạnh như băng nhìn thẳng vào hắn, một thân ảnh
như cổ thi rét lạnh đến xương, hiện ra.
Kim Bằng thét dài, cánh bằng thật lớn cắt xé bầu
trời, làm cho mặt biển
nhấp nhô, sóng thần phẫn nộ đánh lên bầu trời, giống như trời sụp đất nứt.
Thế nhưng màn tử vụ ngập trời bao trùm lấy kim
quang, thân ảnh mơ hồ kia phóng vọt tới phụ cận Kim Bằng, cũng đại chiến, vô
cùng thảm thiết.
Mới chốc lát sau đã có máu chim bàng màu vàng
rơi vãi, như cơn mưa to tầm tả tưới xuống Khổ Hải màu đen, dẫn phát ra các loại
dị tượng.
- Người đó là ai, mà mới mười chiêu đã đánh
cho một vị Đại Thánh tuyệt đỉnh bị thương, rất có thể sẽ giết chết ngay. người
này... có lai lịch gì!?
Nhóm chí tôn trẻ tuổi đều lộ vẻ sợ hãi, cho dù
bọn họ có tiềm lực vô cùng tận, cùng với kế thừa đáng sợ, cộng thêm bí bào xưa
nay hiếm thấy, nhưng trong lòng vẫn bồn chồn lo lắng.
Đó chính là Kim Sí Đại Bằng, là một Đại Thánh
thực lực rất mạnh, lúc này lại bị áp chế rơi vào thế bị động bị đánh tuyệt đối,
rất có thể phải ngã xuống.
- Là hắn!
Bàng Bác lộ sắc mặt khó coi, ở trong sương mù
hắn nhìn thấy một đôi con ngươi màu tím, cùng với từng trận hào quang tím sáng
lạn, hắn chợt nhớ tới cỗ thi thể cổ mới không lâu chìm nổi trong biển kia.
- Đúng vậy, đúng là hắn!
Diệp Phàm có Nguyên Thiên Nhãn thiên hạ độc nhất
vô nhị, có thể khám phá vô căn cứ, thấy được thân ảnh đáng sợ trong màn tử vụ.
Ráng mù màu tím kia là trong con ngươi hắn
phát ra, mà màn tử vụ là huyết khí trong cơ thể hắn tỏa ra, chí cương chí cường.
như là một Thiên thần, khủng bố ngập trời.
Đây là một Đại Thánh thượng cổ trong cơ thể có
chảy xuôi Thương Thiên Bá Huyết, uy thế ngập trời, khủng bố tuyệt luân, Đại Bằng
vốn cũng là chí cường già trong cũng cấp, ưu thế quyết định bởi huyết mạch chủng
tộc được trời ưu đài!
Nhưng lúc này lại căn bản không thấm vào đâu.
như là một con chim to bình thường bị người đuổi giết, toàn thân máu chảy đám đia,
một cái cánh màu vàng thiếu chút nữa bị xé đứt xuống.
Đây là một khối thi thể Bá thể chí cường xưa
nay hiếm thấy, đã mất đi mấy vạn năm. không biết nguyên nhân từ đâu sống lại,
không có chiêu pháp, cũng không cổ thuật, nhưng cái loại khí lực chí cường này
khiến Thần Ma đều phải sợ run. Đánh cho Kim Sí Đại Bằng gào thét, hoàn toàn không
phải đối thủ.
- Đây là Bá thể đại thành sao?
Diệp Phàm chớp chớp mắt tự nói. Loại huyết mạch
này một khi trưởng thành, đó thật đúng là chí cường vô địch, có thể hiệu lệnh
Thần Ma.
Kim Sí Đại Bằng vỗ cánh bay thẳng lên đám mây
xanh, muốn chìm sâu vào trong vũ trụ. tránh thoát vùng Khổ Hải này.
Nhưng hắn không có cơ hội, Thương Thiên Bá Huyết
nhất mạch tiềm năng chí cường vang dội cổ kim, trên đời khó gặp địch thủ. bằng
không cũng sẽ không xưng là kẻ đich truyền đời của Thánh thể.
Đây là một cỗ thi thể Đại Thánh. Lúc này
Thương Thiên Bá Huyết màu tím bắt đầu khởi động nổ vang như tiếng sấm. phóng ra
lực lượng bất hủ, hẳn xông lên tận trời vươn một tay chộp nắm lấy Đại Bằng.
“Phù” một tiếng, máu tươi vẩy ra. như là mưa
to rơi tầm tả, cổ thi Bá thể xé rách một cánh vàng của Đại Bằng, cực độ tàn bạo
dẫm máu.
- A...
Cổ Thiên Bằng kêu gào thảm thiết, tràn ngập
tuyệt vọng, cỗ thi thể cổ kia chộp bắt lấy hắn, không cách nào giãy giụa, thi
thể này giống như là một khối Thần Ma đáng sợ.
Bá thể con ngươi lạnh như băng, hào quang tím
chớp lóe, dùng sức xé một cái, tách đôi Thiên Bằng, nguyên thần này mới vừa lao
ra đã bị một trảo chụp nát biến thành tro bụi.
Khổ Hải lặng ngất như tờ, chỉ có máu chim bằng
màu vàng rơi vãi tung tóe, hai nửa thi thể kia “ầm” một tiếng rơi xuống chìm trong
biển màu đen mênh mông, kích dâng lẻn sóng biển ngập trời.
- Hắn là thi thể nhưng sống lại, dần dần có được
chiến lực cái thế khi còn sống, đây là chuyện gì xảy ra?
Thiên nữ Sân Lam của Thần tộc tự nói. sắc mặt ngưng
trọng.
Mười mấy vị chí tôn trẻ tuổi đều lộ vẻ sợ hãi,
không lâu trước đó bọn họ từng nhìn thấy một khối cổ thi chìm nổi trong biển,
không nghĩ tới lúc này sống lại.
- Hắn chìm nổi trong Khổ Hải bị ngâm trong Nước
biển, như là một Chấp pháp giả, thời điểm cần hắn sẽ sống lại, có được chiến lực
khi còn sống.
Tang Cổ hậu đại của Thần Ma thái cổ nói.
cũng không biết qua bao lâu đôi mắt tím lạnh
như băng đáng sợ này biến mất, sương mù tan đi, Thương Thiên Bá Thể cường đại
chìm sâu trong Khổ Hải, từ đó không còn nhìn thấy.
Trải qua một kiếp này, mười mấy vị chí tôn trẻ
tuổi đều trầm mặc, không có người nào tiếp tục ra tay. Bốn vị lang quân Kim Xà
tộc, Tang Cổ, Thôn Thiên Thú... đều tự ra đi, hướng về phía trước.
- Có điều cổ quái a...
Diệp Phàm tự nói.
- Vùng Khổ Hải này quá mức thần bí, vả lại không
khỏi quá mức bao la hùng vĩ. Ngươi xem kia xa xa thỉnh thoảng có tinh tú rơi xuống,
nó còn bao la mênh mông hơn so với một tinh vực!
Bàng Bác nói.
Chưa từng thấy tận mắt biển rộng mênh mông như vậy,
có thể so với một tinh vực rộng lớn. có thể nuốt nạp tinh tú trên trời, như là
diễn biến một mảng vũ trụ cổ xưa.
Mười mấy người cũng tiến lên. không có chiến đấu,
mà đều cẩn thận đi tới hướng Kim Sí Đại Bằng ngã xuống, có ý muốn từ xa xa nhìn
xem rốt cục là chuyện gì xảy ra.
- Đó là...
Mọi người đều kinh hãi.
Ở trung tâm biển mênh mông kia, có một cỗ tinh
khí chí cường chí thánh chí thần, như tiên huy bốc lên ồ ồ cuồn cuộn, trong biển,
cách rất xa đã khiến cho toàn thân lỗ chân lông thư giãn.
Trung tâm biển có một dòng suối thật lớn, so với Khổ Hải mênh
mông mà nói là một dòng suối, nhưng đối với mọi người suối đó còn rộng lớn hơn
so với một biến hồ chân chính.
Dòng suối từ chỗ sâu dưới đáy biển phun trào
lên, thần thánh tường hòa. tràn ngập hào quang tinh khiết rực rỡ, chính là tiên
lực chân chính, làm cho người ta có một loại cảm giác sắp mọc cánh phi thăng.
Quá mức sáng lạn, tường hòa dị thường, chí thần
chí thánh, giống như Thần dịch sương mai của Tiên vực cuồn cuộn, sinh cơ bừng bừng,
vô cùng rực rỡ.
- Đây
là Tiên tuyền, có thể sống lại da thịt xương cốt người!
Bọn họ rốt cục biết vì sao Kim Sí Đại Bằng xuất
hiện ở nơi này, nhất định là bị Tiên tuyền này thu hút tới, hắn muốn tiến vào
dòng suối kia, kết quả gặp phải sát kiếp.
Không riêng gì Diệp Phàm và Bàng Bác động dung,
mấy người Sân Lam, Tang Cổ, Thôn Thiên Thú... ở một hướng khác cũng vô cùng khiếp
sợ. Ánh mắt màu vàng của bốn vị lang quân Kim Xà tộc sáng ngời.
- Trong Khổ Hải tử khí thâm trầm lại có một Thần
Tuyền, điều này thật đúng là... quỷ dị thần bí!
Bàng Bác tự nói.
- Ngươi nói cái gì?!
Diệp Phàm vừa nghe nói, vô cùng kinh ngạc, có
một loại bừng tỉnh chợt hiểu, cũng có một loại rúng động toàn thân, gần như
kinh sợ.
- Ta nói Thần Tuyền trong Khổ Hải...
Bàng Bác nói tới đây, chính mình cũng ngẩn người
ra, sau đó lộ ra vẻ khiếp sợ.
- Khổ Hải... Thần Tuyền... đây hẳn không phải
là Luân Hải của một người chứ?!
Hai người bọn họ đưa mắt nhìn lẫn nhau, đồng
thời sinh ra liên tưởng như vậy.
Quá giống, ngay cả tên gọi nơi đây cũng là Khổ
Hải, có lẽ đây cũng không phải là gọi bậy, mà là một sự thực!
Hiển nhiên, Tang Cổ, Thôn Thiên Thú, Kim Xà bốn
lang quân... cũng có điều cảm nhận, ai nấy đều lộ vẻ kinh sợ, cẩn thận quan sát
dòng Thần Tuyền thật lớn kia.
- Đây... chẳng lẽ là Luân Hải trong cơ thể một
vị Thiên Tôn ở thời đại thần thoại hóa thành?
Thanh âm bọn họ đều run rẩy. Điều này quả thực
giống như chuyện thần thoại hoang đường: Khổ Hải của nhân thể rộng lớn như vậy
có thể so với một tinh vực rộng lớn, lại giống như một mảnh vũ trụ!
Thiên Tôn, chính là nhân vật vô thượng cấp Đại
đế cổ, chỉ có điều ở thời điểm đó không có cách nói Đại đế và Cổ Hoàng này, mà
được tôn xưng là “Thiên”, hoặc là “Đạo”. Người đời sau tôn xưng họ là Thiên
Tôn, Đạo Tôn.
Long trời lở đất!
Suy đoán này làm cho trong lòng mười mấy vị
chí tôn trẻ tuổi chấn động mãnh liệt, thân thể đều không kiềm nổi run rẩy, đây
là loại hành vi nghịch thiên đến mức nào? Khiêu chiến cả đến cực hạn trong tưởng
tượng của mọi người!
Khổ Hải thật lớn như một vũ trụ, tinh tú đều giống
như bụi bậm thỉnh thoảng rơi xuống... điều này nếu là sự thật đủ để chấn động cổ
kim.
- Nơi này hơn phân nửa có cổ binh của cấp
Thiên Tôn, được săn sóc ân cần trong Thần Tuyền Nhãn của Khổ Hải!
Diệp Phàm nói thật nhỏ.