Núi không cao, đường lên núi xem ra cũng rất
cũ nát, gian nhà đá ngói xám rui gỗ mục nát, một giàn cây nho già ở bên cạnh,
làm bạn với một gốc cây khô, thấy thế nào đều là cảnh tượng hoang vắng tiêu điều.
Phía sau đường nhỏ là một mảnh luống rau. xanh
mượt, còn có một cái giếng, phong cách cổ dạt dào.
Địa phương này thực bình thường, không có một
chút chỗ nào thần kỳ, cũng giống như đạo nhân kia, nếu không nhìn kỹ chính là một
lão đạo sĩ sơn dã, không có mảy may tiên căn thần thông.
Diệp Phàm chắp tay, nói:
- Ra mắt đạo trường!
Lão đạo nhân hoàn lễ, rất là khách sáo không
có một chút giả dối. Tới giờ khắc này, Diệp Phàm mới phát hiện, đối phương là
Chuẩn đế lục trọng thiên xấp xỉ với hắn, là một cao thủ Đạo môn cường đại.
Kỳ lạ nhất chính là, bốn sự che dấu khí tức của
người này, nếu không đi đến phụ cận, ngay cả Diệp Phàm ở xa xa đều không nhất định
có thể phát hiện, quả thực rất cao minh.
Tuy nhiên chủ yếu là hắn không có mở Nguyên
Thiên tiên đồng, vì không tiện tập trung nhìn chăm chú.
- Đạo trưởng vừa rồi vì sao xưng hô ta như vậy?
- Thí chủ chớ trách, bần đạo lỗ mãng!
Lão đạo còn nói ra, Đạo môn từng có cổ tôn tiến
hành thôi diễn, sẽ có một đóa hoa tương tự xuất hiện, sẽ giống với Đế Tôn cỏ lẽ
ở ngay kiếp này.
- Bần đạo tuy rằng ở một góc, ẩn trong sơn dã,
nhưng lại nghe được một ít chiến tích và chuyện cũ của Diệp thi chù, nghĩ làm
là đóa hoa kia, ngày nay gặp mặt cẩn thận phân biệt, lại cảm thấy hẳn là không
phải!
- Một đóa hoa tương tự chính là nói có thể sẽ xuất
hiện ư?
Diệp Phàm rất kinh ngạc.
- Tương lai mờ mịt, tuy là cổ tôn thôi diễn
cũng không nhất định trở thành sự thật!
Lão đạo nhân giải thích.
- Xin hỏi đại danh của đạo trưởng?
- Bần đạo trước kia có tên gọi là Cát Huyền!
Lão đạo nhân nói.
Diệp Phàm cả kinh, dù có chuẩn bị tâm lý, vẫn
là cảm xúc chập chùng, rốt cục sập được một tu sĩ đến từ Trung Quốc cổ, hơn nữa
cực độ cường đại, lai lịch siêu phàm.
Cát Huyền là ai? Chính là một trong nhân vật
trọng yếu nhất trong Đạo môn, được đạo sĩ Linh Bảo giáo đời sau tôn sùng là tổ
sư của đạo tông, được xưng là Cát Tiên Ông.
Linh Bảo Phái tôn Thượng Thanh cũng chính là
Linh Bảo Thiên Tôn. Là một trong môn phái trọng yếu nhất của Đạo môn, mà Cát
Huyền là một trong tổ sư truyền pháp một thời đại, địa vị này có thể nghĩ mà biết.
Ngoài ra, lão được tôn là một trong bốn Thiên
Sư Đạo môn, địa vị cao cả, vả lại từ này danh hiệu Cát Tiên Ông này cũng đủ để
nhìn ra một vài điều.
- Ra mắt tiền bối!
Diệp Phàm thi lễ, tâm tình có điểm phức tạp, ở
quá khứ hắn chính là thông qua sách cổ hiểu qua về nhân vật bực này. Không thể
tin được bọn họ có thể bay trên trời độn dưới đất, sau lại hắn không ngờ bước
trên đường tu luyện, ngày nay chân chính nhìn thấy chân nhân nên vô cùng cảm
khái.
- Mời thí chủ ngồi!
Cát Huyền mời hắn ngồi trên một cái bồ đoàn.
Cát Huyền không chỉ có bản thân mình bất phàm,
vả lại lão còn có một vị cháu trai, tên là Cát Hồng, có sáng tác một kinh thư
Bão Phác Tử, còn cao hơn, từng trở thành thủ lĩnh của đạo giáo Đông Tấn.
Trong quá trình nói chuyện với nhau. Diệp Phàm
tự nhiên không thể tránh khỏi nhấc tới Cát Hồng, người này ở trong sáng tác của
mình từng nhắc tới Cửu Bí, trình bày và phân tích chỉ cần thường niệm chín chữ
là có thể trừ tà hộ thể.
Cát Huyền thản nhiên nói, cháu trai tu vi còn ở
trên lão, trò giỏi hơn thầv, quả thật rất cao.
- Không biết tiên ông vì sao ở ẩn như thế?
Diệp Phàm tự nhiên còn muốn hỏi, Luyện Khí Sĩ
của Trung Quốc cổ đều chạy tới nơi này, thật sự là một đám sương mù.
- Một đường leo núi vượt sông, cả đời hướng đạo,
mục đích là gì? Đều là thành tiên!
Cát Huyền nói, sau đó lại lắc lẳc đầu, than:
- Nhưng kết quả là mọi người đều vùi thây
trong đống đất vàng, không thể được may mắn!
Diệp Phàm lộ vẻ xúc động, nhóm người này là vì
tìm tiên mà đến, năm đó rồi lại không có lựa chọn Bắc Đẩu mà chọn nơi này?!
Hắn chứng thực, quả nhiên chiếm được trả lời
khẳng định. Luyện Khí Sĩ đều tin tưởng nơi đây có Tiên lộ.
Cũng không phải tất cả cao thủ Hoàng Đạo đều
cho rằng Bắc Đẩu mới là thành tiên địa, là địa điểm chính xác, cũng có một số
người cho rằng là ở Phi Tiên Tinh, là ở nơi này.
- Vũ trụ phân âm dương, có lẽ Bắc Đẩu và Phi
Tiên Tinh chính là hai địa vực âm dương đối xứng, đều có thể nối thông với Tiên
vực. Nhưng trải qua trận chiến hơn ba trăm năm trước đó, đã chứng minh con đường
kia không đi thông. Vì vậy, nhóm Luyện Khí Sĩ càng thêm tin tưởng con đường ở
Phi Tiên Tinh.
Bọn họ tìm kiếm, chỉ là để thành tiên.
Diệp Phàm thở dài, ở trên lịch sử tu sĩ cổ, tất
cả tranh chấp, tất cả chiến đấu đổ máu đại quy mô, phần lớn đều là vì thành
tiên mà nổi lên.
Trường sinh là một đề tài muôn đời, là đạo quả
mà tất cả tu sĩ đều tha thiết ước mơ, nhưng nhiều năm trôi qua như vậy, mọi người
vẫn như cũ là tìm tiên mà không thể thành.
- Địa phương này thật sự có Tiên lộ sao?
Diệp Phàm ngồi xếp bằng trên bồ đoàn nói chuyện
rất lâu với Cát Huyền.
- Theo một vài cổ tôn phỏng đoán, ở trong vùng
đất phong ấn ở Phi Tiên Tinh, cũng chính là trong vùng cấm thời đại thần thoại,
sẽ xuất hiện Tiên lộ!
Lão đạo sĩ đáp, mọi người đều đang chờ đợi cơ
hội, nhưng cũng không dám phá vỡ phong ấn.
Diệp Phàm im lặng, thành tiên vây khốn bao
nhiêu người? Xưa nay tất cả tu sĩ đều cố aẳng, trong sử sách truyền văn những
cái gọi là “tiên nhân” kia cũng đều còn là ở trên con đường này mà thôi.
Không riêng gì bọn họ, chính là những người khác, như Thích Ca
Mâu Ni... cũng đều tới tinh, tú này, thành lập sơn môn. Chỉ có điều ngày nay
tung tích không xuất hiện, hư hư thực thực tìm kiếm ở Vực ngoại rộng lớn như vậy.
- Tiểu tiên ông ở phương nào?
Hắn hỏi Cát Hồng.
Luyện Khí Sĩ tuy rằng nhân số không phải khoa
trương lắm, nhưng cũng tuyệt không quá ít, trong đó rất nhiều người đều có danh
tiếng rất lớn như sấm bên tai ở thời Trung Quốc cổ đại.
Cát Huyền nói thẳng, người kia đang bế quan
trên tinh tú này, mà phần nhiều người thì đang dạo chơi ở bên ngoài, dò hỏi một
chỗ lại một chỗ cổ tích thành tiên, muốn thu được pháp trường sinh.
Ngày nay trong số người còn sống, tu vi mạnh
nhất tự nhiên thuộc về Lão Tử và Thích Ca Mâu Ni.
Mọi người đều đang đợi, bọn họ cho rằng. Tiên
lộ ở Bắc Đẩu thất bại, không có nghĩa là nơi này cùng trở thành là công dã
tràng, sớm muộn gì có một ngày sẽ tái hiện mối duyên phi tiên.
- Địa phương phong ấn trên Phi Tiên Tinh này
khẳng định là cổ quái, nếu như mở ra, đi vào bên trong tất nhiên có một phen kiếp
nạn lớn!
Cát Huyền nói.
Nếu trong đó thực có phong ấn vật còn sống, đến
nay cũng chưa bị diệt, như vậy con đường thành tiên khẳng định là trước tiên bị
bọn họ chiếm cứ, tiến tới đột phá cửa ải.
Dựa theo mọi người phỏng đoán, nơi này có thể
có cái khe nứt lớn Tiên giới, năm xưa có sinh vật Tiên giới đại chiến, thậm chí
với cổ tôn từng so chiêu, nơi đây mới bị phong ấn trấn áp.
- Phi Tiên Tinh đúng như tên của nó hay sao?
Tới sau lại, Diệp Phàm nói tới rất nhiều vấn đề
với lão đạo sĩ, tự nhiên cũng nhắc tới Côn Lôn di tộc, không khác biệt lắm so với
suy đoán của hắn.
Côn Lôn di tộc cũng hiểu rõ bí mặt của Phi
Tiên Tinh, bọn họ cần tìm về Tiên Chung, thậm chí muốn di dời đến Tiên sơn Côn
Lôn, trấn ở nơi này, đến lúc đó dựa vào đó phi tiên.
- Tiên Chung. Hoang Tháp, quá cổ xưa rồi, có
người nói tạo hóa vạn vật, là thiên địa dựng dục sinh ra chúng, cũng có người
nói liên quan đến tiên triều. Thậm chí từng có một vị Thiên Đế chân chính!
Những này đều là chuyện xưa, nghĩ đến cũng chỉ
có nhân tài của Côn Lôn tổ, thời đại Đế Tôn kia mới có thể hiểu biết một ít, tới
ngày nay thời đại này chỉ có thể phỏng đoán, thiếu sót chứng cớ.
Hai người trò chuyện với nhau rất tâm đầu ý hợp,
từ khởi đầu tu luyện, tiến hành rất nhiều tham khảo.
Lão đạo nhân được Linh Bảo giáo xưng là tổ sư
truyền pháp một thế hệ, tái hiện kế thừa của Thiên Tôn cổ, tự nhiên có chỗ hơn
người. Cũng chính nhờ lão chỉ điểm, sau lại mới có đường đạo của Cát Hồng.
- Bần đạo có chút cơ duyên, từng thu được một
ít pháp kinh và kế thừa!
Cát Huyền luận đạo với Diệp Phàm, sảng khoái
nhắc tới trong kinh nghĩa, hai người nhất trí cho rằng, trong các kinh thư của
Linh Bảo Thiên Tôn chỉ có Độ Nhân Kinh là thần bí khó lường nhất.
Cát Huyền tụng ra một bộ, đó là sách quý hiếm
thế không thể gặp, mà Diệp Phàm lấy ra chiếc đèn thân người mặt quỷ kia, cũng tụng ra một
bộ, hai người so sánh ấn chứng lẫn nhau, càng hiển lộ thần bí khó lường.
- Đọc qua chính kinh, tiếp đến thể ngộ dấu ấn
của quỷ đăng, kinh này mới tính là viên mãn!
Cát Huyền nói.
Diệp Phàm gật đầu, từ vẻ đồng ý.
Lần này đàm luận, hắn thu hoạch rất phong phú,
lão đạo nhân truyền cho một tấm phương thuốc cổ truyền, tên là Thượng Thanh Kim
Dịch Thần Đan Kinh, tục truyền là của Linh Bảo Thiên Tôn lưu lại.
Diệp Phàm kinh ngạc, thiên Đan Kinh của đạo
gia này hắn đã sớm nghe nói tới, thế gian nhìn thấy đều là để cho phàm nhân
xem, nhưng vẫn chưa từng thấy được thiên của tu sĩ, ngày nay gặp được chân
kinh.
Ngồi xếp bằng bảy ngày, hai người tâm tình, trao đổi rất nhiều
tâm đắc, cùng liên quan đến không ít bí mặt.
Cuối cùng, Diệp Phàm đứng dậy, cáo từ rời đi,
hắn lại đi tiếp trên Phi Tiên Tinh. Có một loại mờ mịt, đi lên con đường tu luyện
này sau khi trưởng thành cho tới hôm nay, hắn coi như là cao thủ tuyệt thế, tái
quay đầu, rất nhiều thứ đều thay đổi. Luyện Khí Sĩ a, ngày xưa cảm thấy được bọn
họ cường đại như vậy, như là người trong thần thoại, nhưng đến nay phát hiện tất
cả đều chỉ là kẻ bôn ba trên con đường trường sinh.
Vô tình. Diệp Phàm đi qua rất nhiều khu vực, lại
gặp được một lão nhân, lão tự báo họ tên, nói:
- Bần đạo là Khương Tử Nha!
Diệp Phàm cả kinh, sau đó lại thở dài, nhân vật
của thời Trung Quốc cổ đại, đúng thật là lần lượt gặp được. Tuy rằng không nhiều
lắm, nhưng cũng làm cho hắn ngổn ngang trăm mối cảm xúc.
- Đả Thần Tiên là tiền bối lưu lại thì phải?
- Đúng! Năm đó ở Bắc Đẩu gặp phải một ít phiền
toái, tồn tiên mà đi, tạm gác lại kẻ hữu duyên!
Lão nhân còn nói, không thể xem thường cây mộc
tiên đó, nó là tiên thụ của Đế Tôn cắt xuống một đoạn, vô cùng thần hiệu.
Diệp Phàm cáo biệt, lại ra đi, cảm thấy được
có điều buồn bà, nếu không vì có Địa phủ mang đến áp lực thật lớn, khiến hắn
không thể không tăng lên cảnh giới để bảo vệ thân nhân và bằng hữu, hắn cảm thấy
cuối con đường tu luyện thật sự rất hư vô mờ ảo, không muốn đi tiếp.
- Đây là làm sao vậy, sau khi đi vào Phi Tiên
Tinh, vì sao ta cảm giác có chút trống không vắng vê, gặp được Luyện Khí Sĩ của
Trung Quốc cổ, lại không có gì kích động, ngược lại là cái dạng này!
Diệp Phàm im lặng thật lâu, sau đó đột nhiên
ngẩng đầu lên, đây không phải tính cách của hắn, dường như hắn đã bị một lực lượng
nào đó ảnh hưởng.
- Nguyên Thiên tiên đồng nhìn thấu hết thây vô
căn cứ!
Hắn lớn tiếng quát lên.
Ngay sau đó, núi sông tráng lệ biến mất, trước
mắt liền thấy xương trắng như tuyết, mờ mịt một mảnh, nơi nơi đều là xương khô
mục nát.
Không có cỏ cây, không có thác nước, cũng
không có Tiên sơn, cảnh vật đều biến mất, nơi này chỉ có cảnh chết.
Quả nhiên có cổ quái!
Vô tình, hắn đi tới địa phương phong ấn cách
đó không xa, đã bị ảnh hưởng lớn làm cho hắn thiếu chút nữa bị lạc lối.
- Vừa rồi gặp Cát Huyền và Khương Tử Nha cũng sẽ không là cảnh giả
chứ?
Hắn quay đầu đi trở lại, quả nhiên gặp được một
mảng lớn tàn tích. Nơi cư trú của Luyện Khí Sĩ sớm đã bị hủy diệt hơn phân nửa,
nơi nơi đều là gạch ngói vụn.
Tuy nhiên, may mà ngọn ngọn núi thấp kia như
trước vẫn còn, con đường nhỏ lên núi cũng còn.
Nhưng, Cát Huyền sớm đã không còn.
Diệp Phàm thủy chung mờ to tiên đồng, ánh mẳt
nhấp nháy, một đường đi tiếp, tiến vào một khu vực Luyện Khí Sĩ cư ngụ khác, gặp
được một ít đạo sĩ, hỏi thăm bọn họ.
- Luyện Khí Sĩ tối thiểu đã chết một nửa số
người, năm đó thực quỷ dị và khủng bố, có một số người thân thể tiêu vong, nhưng chấp niệm
không tiêu tan, còn có thể hiển hóa, nghĩ rằng mình còn sống, mà người khác
cũng khó mà phát giác. Nghe nói là tiên ma phong ấn ở trong lòng đất quấy phá,
tái hiện chân thật hết thảy của những người đó!
Tiểu đạo sĩ nói, hắn tìm được một phạm vi, nói
là những khu vực đó không thể đi vào, sớm đã trở thành Quy vực.
Diệp Phàm cả thân thể phát lạnh lẽo, hắn vừa rồi
gặp được Cát Huyền, và Khương Tử Nha, chính là ở trong khu vực đó, hắn là nói
chuyện với anh linh, đối thoại với chấp niệm của họ hay sao?
- Cát Huyền tiên ông đích xác sớm đã thân thể tiêu
vong rất nhiều năm, Cát Hồng tiên sư thì còn sống đang dạo chơi trong Vực ngoại!
Hắn nhận được đáp án: sinh vật đáng sợ bị
phong ấn trong lòng đất, đang chủ đạo hết thảy chuyện này, muốn mang đi thần hồn
của hắn, hắn so chiêu với sinh vật trong vùng cấm của thời đại thần thoại!
Nếu không có lực phong ấn, vậy thì phiền toái
lớn rồi.
Diệp Phàm thở dài, hắn tin tưởng theo như lời
anh linh của Cát Huyền và Khương Tử Nha là thực, nhưng đây cũng chỉ là chấp niệm
bị sử dụng, không phải là bản thân của họ.
Tu đạo, thật sự là tàn khốc, vì trường sinh kết
quả rất nhiều người đều là công dã tràng, máu chảy đám đia, hiu quạnh.
Diệp Phàm đi tiếp hơn phân nửa khu vực, gặp được
không ít tử địa, Luyện Khí Sĩ mất đi rất nhiều người, chí còn lại ít hơn phân nửa,
vả lại phần lớn cường giả du lịch ở bên ngoài.
- Tương lai, nơi này tất nhiên cùng phải có một
trận chiến đây!
Diệp Phàm khẽ nói, thời gian có lẽ là khi hắn
đại thành, hoặc nói là ngày hắn thành đạo.