Già Thiên

Chương 497: Chương 497: Mở quan tài được bí quyết chữ “Hành”






Sương mù càng ngày càng đậm, bọn họ có một loại cảm giác hết thảy những thứ này dường như đều là cổ quan tạo thành, sương mù dày đặc giống như từ trong kẽ nứt quan tài tuôn ra.

“Xoạt!”

Đột nhiên, cái nắp quan tài chấn động, phát ra hào quang xông lên tận trời, tách ra mây mù, một mảnh hừng hực, có một bức Đạo Đồ hiện ra

- Cửu Bí!

- Bí quyết chữ “Hành” xuyên thấu ra ngoài quan tài!

mấy người vừa mừng vừa sợ, chỉ vì bí quyết chữ “Hành” của Cửu Bí mà đến, trải qua ngàn vạn khó khăn hiểm trở, rốt cục gặp được.

Diệp Phàm vừa nhìn thấy đầu tiên, có rất nhiều chỗ tương tự cũng bộ pháp hắn tu luyện, liền xác nhận đó khẳng định là bí quyết chữ “Hành”.

- Thánh thuật cao nhất trong truyền thuyết, một khi nắm giữ, thiên hạ mặc sức ta đi, trên đời không ai có thể cản đường ta!

- Thật tốt quá! Nhất định phải tìm hiểu mới được!

Không ai không kích động, tất cả đều dùng linh giác cường đại bắt giữ bức Đạo Đồ kia, sợ bỏ qua điều gì.

- Không được, rất mơ hồ, đây là xuyên thấu qua quan tài lao ra, chân chính Cửu Bí ởưong cổ quan!

Sau khi cẩn thận quan sát, bọn họ phát hiện sự thực này làm cho không người nào nhẫn nại được, lạnh hết nửa lòng, trong cổ quan khẳng định có thứ gì đó bất tưởng, bọn họ không thể mở ra.

- Làm sao bây giờ, đã đi tới đây rồi, chẳng lẽ còn phải lui bước hay sao?

- Bé bé có nhìn thấy gì không?

Diệp Phàm ngồi xổm xuống, hỏi cô bé.

Có bé cau cái mũi thanh tú, chớp chớp đôi mắt to, chăm chú nhìn trong chốc lát, mới nói giòn tan:

- Có chỗ thấy rất rõ ràng, có chỗ bị thứ gì đó che lại, không thấy rõ!

Lão Phong Tử vẫn không nhúc nhích, giống như là hóa thạch, trong con ngươi trống rỗng bắn ra từng tia từng đợt ngân mang, nối liền cũng một mạch với bức Đạo Đồ kia.

Tuv nhiên, thực rõ ràng Đạo Đồ là không trọn vẹn, bị thứ gì đó trong quan tài chặn lại, trong con ngươi lão bắn ra từng tia màu bạc cũng không có thể nối tiếp được toàn bộ.

đỉnh núi rất bằng phẳng, chung quanh quan tài đá cũng không bị Đại Đế cổ bày ra trận văn, mấy người đi tới đi lui không cam lòng nhưng không biết làm sao.

“Ầm!”

Trong cổ quan lại chấn động một cái, sát khí tuyệt thế tràn ra, buông xuống như giá rét ngày mùa đông tháng chạp, phảng phất như trăm vạn dặm tuyết rơi, đóng băng mười vạn dặm.

Diệp Phàm cầm Bồ Đề Tử nóng bỏng trong tay, hắn đang cẩn thận quan sát bức Đạo Đồ kia, vứt bỏ hết thảy tạp niệm, dù sao lúc này có Lão Phong Tử ở đây, hắn cũng không cần quan tâm tới chuyện gì khác.

Ngay cả là bí quyết chữ “Hành” không trọn vẹn, cũng phải hoàn toàn tìm hiểu, bằng không chính là tiếc nuối cả đời.

cũng không biết qua bao lâu, Diệp Phàm ngừng lại, từ trong không minh tinh lại. Lúc này Lão Phong Tử đang đi vòng quanh cổ quan tài, nhưng lại quyết định chuẩn bị mở nắp quan tài.

Đại hắc cẩu cũng Lý Hắc Thủy ở bên cạnh, cũng không dám thở mạnh, trốn đi ra ngoài rất xa, sợ phóng thích ra Ma Vương cái thế.

Lão Phong Tử đi hết chín vòng, dường như đang thôi diễn điều gì, rồi sau đó lão dừng lại ngay tại chỗ, hai tròng mắt bắn ra từng tia từng đợt tia sáng bạc, tay áo tung ra, ầm một tiếng chém rụng tất cả lông xanh bên ngoài.

Rốt cục lão động thủ rồi, phải chính thức mở ra cổ quan, để nhìn thấy bí quyết chữ “Hành” của Cửu Bí không sứt mẻ trong truyền thuyết.

Ngay khoảnh khác lông xanh bên ngoài quan tài biến thành tro bụi, cổ quan chấn động mãnh liệt, như là có con quái vật lớn gì đó sắp sửa chui ra, phát ra khí cơ khủng bố làm cho cả đỉnh núi đều lay chuyển.

Vùng địa vực này cộng tất cả năm mươi mấy ngọn núi lớn cũng tồn tại, giờ phút này tất cả đều đang rung chuyển, giống như đã xảy ra động đất, các tảng đá thật lớn không ngừng lăn xuống.

Nhất là ngay ngọn núi lớn này, nếu không có Đại Đế trận văn giam cầm, có khí cơ kỳ bí mãnh liệt, chỉ sợ đã sụp đổ rồi.

ở giờ khắc này, trận văn của Vô Thủy Đại Đế khác xuống hiển hóa ra huyền cơ vô thượng, bốn phương tâm hướng có từng đạo từng đạo sợi tơ lan tràn trong hư không, đan vào nhau.

Đỉnh núi này tuy rằng không có khắc đạo văn, nhưng lại là nơi tiếp dẫn, hấp dẫn ngàn vạn tia sợi tơ tất cả đều hướng tới cổ quan, trói buộc lại.

Xao động rốt cục im lặng trở lại, quan tài đá không còn chấn động, hết thảy đều dần dần bình lặng lại.

- Các ngươi lui ra phía sau đi!

Lão Phong Tử quát nhẹ, việc đã đến nước này, nhất định phải mở quan tài, thu lấy bí quyết chữ “Hành” của Cửu Bí.

mấy người không ngừng lui xuống, Lão Phong Tử rống một tiếng, như tiếng long ngâm hổ gầm, thanh âm truyền xa mấy trăm dặm. lão vung tay áo lên, ầm một tiếng, đánh bay cái nắp quan tài rơi xuống trên đỉnh núi.

“Ầm!”

Sát khí âm trầm tuyệt thế lao ra, sương mù tối đen trời, cuồn cuộn tuôn ra, bao phủ hoàn toàn nơi này. Quả nhiên tất cả sương mù dày đặc đều là từ trong cổ quan tài tràn ra.

Lý Hắc Thủy cũng Hắc Hoàng bọn họ đều không nhúc nhích, dưới loại sát khí lành lạnh này, ngay cả nói chuyện cũng không thể, hoàn toàn bị trói buộc, thân thể đều sắp nổ tung.

“Xoạt!”

Ngàn vạn đạo dây nhỏ đan vào mà đến, trước mắt trận văn của Vô Thủy Đại Đế nổi lên tác dụng, một quầng sáng hừng hực xuất hiện, bao phủ cổ quan tài.

Đồng thời, Phong Thần Bảng giữa sườn núi phát ra một dài ráng mây vàng từ trên cao hạ xuống, cố định lại cổ quan tài đang xao động.

Đen lúc này, sát khí cái thế mới giống như thủy triều rút đi, bằng không Diệp Phàm bọn họ đều không chịu đựng nổi.

- chỉ là sát khí đã đủ làm cho người ta hình thần câu diệt, mới có thời gian ngắn như vậy đã sắp lấy nửa cái mạng của ta rồi...

Lý Hắc Thủy ỉu xìu, cả người nứt nẻ, đón nhận binh Thần Tuyền của Diệp Phàm đưa uống một vào một ngụm.

Đại hắc cẩu cả người lông đen đều sắp rụng hết, vừa rồi còn mắng chửi người ta trọc đầu, hiện tại toàn thân nó đều sắp trọc lóc, liên tục nguyền rủa:

- Ngay cả cái này cũng có báo ứng sao... Con bà nó!

Diệp Phàm nhưng thật ra không đáng ngại, chủ yểu là thân thể mạnh mẽ vô song. Phần có bé được bọn họ bảo hộ ở bên trong cũng không việc gì, tiểu tử kia một bộ dáng tò mò ngây thơ, quay nhìn trái lại nhìn phải.

Cách đó không xa, đại đạo áp xuống, một bức Đạo Đồ vát ngang trên không trung, phi thường rõ ràng, giống như từ trên chín tầng trời giáng xuống, khiến người ta phát ra kính sợ từ chân tâm, muốn quỳ rạp xuống mặt đất.

- Cửu Bí!

- Cơ hội ngay tại trước mắt, có thể lĩnh ngộ hay không, phải dựa vào cơ duyên của mình!

Bọn họ rất nhanh phóng tới phía trước, ngồi xếp bằng xuống đất, quan sát Đạo Đồ trên không trung, cẩn thận tìm hiểu.

về phần cổ quan mở ra bên trong có cái gì, bọn họ hoàn toàn không quản tới, không có chuyện gì trọng yếu hơn so với lĩnh ngộ Cửu Bí, hết thảy đều có Lão Phong Tử định liệu.

- tìm hiểu không ra!

Lý Hắc Thủy sau khi hao mất một lá Ngộ Đạo Trà, mở mắt, phi thường uể oải.

Đại hắc cẩu lại sốt ruột, hùng hùng hổ hổ, nói:

- Chết tiệt! Đây là bí thuật vô thượng sáng tạo cho sinh vật có hai chân, bổn hoàng không có cách nào tìm hiểu được, trừ phi hóa thành người. Con bà nó! Bổn hoàng phải nghịch thiên, không tu thành không được!

Đại hắc cẩu quả thật nghịch thiên, đứng thẳng lên, giống như người ta đứng hai chân trên mặt đất, kêu gào:

- Không có thánh thuật nào mà bổn hoàng không học được! Ta cũng không tin tà môn!

- Má ơi! Cái này cũng được sao...

Lý Hắc Thủy trợn mắt há hốc mồm, ngay sau đó lòng tin tăng lên, ngay cả một con chó đều có thể vượt qua giới hạn chủng tộc để tu luyện bí quyết chữ “Hành”, hắn sao lại nản chí. Hắn lập tức lấy ra vài miếng lá Ngộ Đạo Trà, lại bắt đầu tìm hiểu.

Lão Phong Tử vẫn không nhúc nhích, giống như là hóa thạch, nhìn lên Đạo Đồ Cửu Bí, bản thân lão dường như sắp hóa thành một tấm cổ đồ, phi thường thần bí.

Diệp Phàm rung động trong lòng, bí quyết chữ “Hành” của Cửu Bí sâu không lường được, bộ pháp Thiên Tuyền cũng chỉ là một góc, là một phần nhỏ trong đó mà thôi!

“Khó trách hiểu được nó có thể bước chân vào lĩnh vực thời gian, quả là huyền ảo khó lường, chỉ sợ cần dùng đời sau tu luyện mới thành!” Hắn yên lặng tìm hiểu, tay cầm Bồ Đề Tử tìm hiểu từng chút một.

Thời gian dần dần trôi qua, mấy người đều vẫn không nhúc nhích, yên lặng tìm hiểu, toàn thân toàn tâm chìm sâu vào trong tìm hiểu. Không hề nghi ngờ Lão Phong Tử là thu hoạch lớn nhất.

Thật lâu sau, lão thu hồi ánh mắt, nhám hai mắt lại, không hề nhìn lên Đạo Đồ nữa, bắt đầu diễn biến từ trong lòng của mình.

Đại hắc cẩu là náo động nhất, nó đứng thẳng thân mình, kêu gào phải nghịch thiên, vừa tìm hiểu Cửu Bí, vừa như con người dùng hai chân chạy tới chạy lui.

Tuy nhiên, ngộ tính của nó thật sự rất cao, tốc độ càng lúc càng nhanh, cuối cùng gần như hóa thành một cái bóng đen.

Nó phi thường kiêu ngạo, toàn thân lông đen rụng sạch, vừa đứng thăng thân mình trần truồng vừa la lớn:

- Con bà nó! Bổn hoàng vì học thành bí quyết chữ “Hành”, về sau dùng hai chân chạy trốn, không muốn nghịch thiên cũng không được!

Lý Hắc Thủy bị nó khích lệ đến hỏng rồi, cố gang tập trung tinh thần lĩnh ngộ, ngay cả một con chó đều có thể tu thành, còn hắn là con người thân có hai chân vì sao làm không được chứ?

Hắn cũng không phải ngộ tính không cao, chẳng qua là bí quyết này không thích hợp cho hắn tu luyện mà thôi. Nhưng bị kích thích quá hắn cũng có thu hoạch, chân mày hắn dần dần giãn ra.

Còn cô bé cũng tò mò quan sát, cuối cùng không kìm nổi khoa tay múa chân, bước chân nhỏ bé bước tới một bước, vù một tiếng biến mất tại chỗ, điều này làm cho mấy người đều kinh tỉnh lại.

-Bé...

Diệp Phàm kêu gọi.

Có bé hiện ra trên vách quan tài đá, sợ tới mức khóc nhè, bất lực nhìn xuống dưới. Tiểu tử kia thực vô tội vạ, trong mắt đầy nước mắt, nói:

- Bé chỉ là thử một lần thôi mà...

Điều này làm cho Lý Hắc Thủy hoàn toàn không nói nên lời, ngửa mặt lên trời thở dài nói:

- Ngộ tính của ta không nói đệ nhất cũng thế hệ, nhưng cũng là tốt nhất trong một đám người. Thế mà ngay cả một con chó cũng không bằng, như thế nào ngay cả đứa bé mới hơn hai tuổi đều vượt qua ta chứ! Chẳng lẽ Cửu Bí thật sự không thích hợp cho ta tu luyện hay sao?

Diệp Phàm bọn họ vội vàng đi tới bên quan tài, ôm lấy có bé chuẩn bị đưa xuống, kết quả trong lúc vô ý nhìn thấy cảnh tượng trong quan tài, ai nấy da đầu đều run lên liên hồi.

Trong quan tài, phía dưới cũng có nửa phần máu loãng, ướt át tươi đẹp chói mắt, dường như mới từ trong thân thể tuôn chảy ra. Trong đó có thi thể một lão nhân nằm ngang, lơ lửng phía trên bồn máu loáng.

Thân thể lão không mục nát, cầm trong tay một cây quyền trượng màu vàng, có sát khí tuyệt thế tràn ra, quả thực có thể xuyên thủng linh hồn người ta

- Trời ạ! Đây là Thánh thể đại thành sao, chết đi mười mấy vạn năm, còn không có hư thối, trông rất sống động!

Lý Hắc Thủy kinh ngạc kêu lên.

- Người này sao sát khí lại nặng như thế, giống như đã từng giết hại ngàn vạn sinh linh!

Diệp Phàm cả kinh nói.

- Này... Hẳn là chúa tể Thiên Đình, là Thánh hiền cổ!

Đại hắc cẩu kinh hãi thiếu chút nữa ngã xuống.

- Hai vị lão thánh hiền của Thiên Đình không phải bị giết rồi sao, như thế nào chạy đến nơi đây một vị?

Diệp Phàm nghi hoặc, hắn từng nghe đại hắc cẩu nói rõ đoạn chuyện xưa kia.

- Thế gian đồn đãi thọ nguyên của lão khô cạn, ở trong một trận chiến cuối cùng bị chém chết, không nghĩ tới lão lại tự mình mang theo bí quyết chữ “Hành” của Cửu Bí trốn vào Thánh Nhai, chết ở nơi này!

Đại hắc cẩu giật mình.

Cây cổ trượng màu vàng tràn ra sát khí nhè nhẹ, làm cho khắp Thánh Nhai đều sắp bị đóng băng, thật giống như Sâm La Địa Ngục, không hề nghi ngờ đó là quyền trượng vô thượng của Thiên Đình.

- Năm đó, Thiên Đình cầm quyền trượng vô thượng, có thể hiệu lệnh thiên hạ.

Đại hắc cẩu thở dài.

- Nó nên thấy lại ánh mặt trời, để nó lại lần nữa vang danh thiên hạ!

Diệp Phàm lớn tiếng nói.

- Mười mấy vạn năm trôi qua, thân thể vẫn chưa hư thối, không hổ là Thánh hiền cổ, nhưng lão vì sao chết ở trong cổ quan?

Lý Hắc Thủy vô cùng kinh ngạc.

- Cần cổ của lão bị người vặn gãy kia...

Đại hắc cầu cả kinh nói, nó mới vừa rồi còn đang đánh chủ ý, toàn thân thi cốt Thánh nhân đều là bảo, muốn lôi ra để luyện chế.

Nhưng, lúc này toàn thân nó lại phát lạnh, vị Thánh nhân viễn cổ này bị người vặn gãy cổ, rõ ràng có dấu tay vả lại còn dính một ít lông xanh.

- Bé sợ...

Có bé vùi đầu trong lòng Diệp Phàm, không dám nhìn xuống phía dưới, nhỏ giọng nói:

- Trong bồn máu có nằm một người, trên người hắn mọc đầy lông xanh...

- Thánh thể đại thành!

Mấy người đều cả kinh kêu lên.

Thánh thể đại thành chết đi vô tận năm tháng, lại vặn gãy cổ một vị lão thánh hiền, điều này làm cho trong lòng bọn họ vô cùng sợ hãi

Vô thanh vô tức, Lão Phong Tử cũng đứng bên quan tài, con ngươi nhìn thấu hết thảy, nhìn chằm chằm vào thân ảnh mơ hồ bên trong bồn máu.

“Rầm!"

ở phía dưới Thánh nhân viễn cổ chúa tể Thiên Đình, máu loáng dao động kịch liệt một trận, rồi “grào” một tiếng vươn ra một bàn tay lớn móng vuốt gớm ghiếc, phía trên mọc đầy lông xanh biếc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.