Phía trước, phiến vật liệu đá này chiếm diện
tích rất rộng, tất cả đều là kỳ thạch tốt nhất, có khí tượng rất không tầm thường,
thần tú cùng linh khí lượn lờ.
- Chỗ này ra không ít đồ tốt, nhưng yêu cầu của
chủ nhân cũng cực kỳ hà khắc...
Nơi đây mặc dù bán ra kỳ thạch, nhưng nếu như
cắt ra Thần liệu, bọn họ có quyền đồng giá thu về, giá cả thực công bằng không
có chèn ép.
- Nhiều quy củ như vậy, ai muốn đến.
Lệ Thiên lẩm bẩm.
Nhưng mà, Diệp Phàm lại dừng chân, nơi đây
không hề là vật phàm, nhất là hắn nhìn thẳng vào một khối vật liệu đá bên trong
ẩn chứa Thần Nguyên, có phong một sinh linh.
- Có thể thương lượng với bọn họ, trực tiếp
mua kỳ thạch đem đi, không mở ra ở nơi đây được không?
Hầu tử nghe vậy lắc đầu, nói:
- Điều này khẳng định không được, nghe nói chủ
nhân phiến vật liệu đá này lai lịch rất lớn, là Cửu Hoàng Vương, tương lai có
thể sẽ trở thành một Đại Thánh, sẽ không tùy tiện như vậy!
Mấy người nghe vậy thật hít một hơi khí lạnh,
Cửu Hoàng Vương từng xuất hiện ở sự kiện Dao Trì. Ở thời Thái Cổ từng được Đấu
Chiến Thánh Hoàng đánh giá một câu về tư chất mà danh chấn thiên hạ.
- Cái này làm sao bây giờ...
Diệp Phàm khó xử, bởi vì thật sự là một kiện
không tầm thường.
- Tiểu tử ngươi có phải nhìn ra bảo bối hay
không, bằng không chúng ta cướp sạch rồi bỏ chạy đi!
Đại hắc cẩu đưa ra chủ ý xấu. Ở địa phương này
nó nhìn thấy quá nhiều bảo bối, đã sớm đỏ mắt, ồn ào vài lần, muốn làm một mẻ lớn,
rồi sau đó chạy trốn.
- Biến đi! Không nói với ngươi! Trong bóng tối
khẳng định có người chờ chúng ta sai phạm đấy, nếu muốn cướp sạch chờ hôm nào
ngươi tới một mình đi!
Diệp Phàm nắm cổ của nó, cảnh cáo nó không được
gây chuyện.
- Tiểu tử ngươi thực nhìn thấy đồ tốt à? Cũng
không biết ở nơi này khi bọn họ thu về có thực công bằng hay không?
Đoạn Đức phóng ánh mắt kẻ trộm nhìn quanh.
Hầu tử nói:
- Yên tâm đi! Cửu Hoàng Vương danh chấn thời
Thái Cổ, là cao thủ thiên hạ ít cộ. Sinh ý vật liệu đá với danh nghĩa của hắn sẽ
không tự thiêu thân đâu, sẽ không đến nổi vứt vỏ danh hiệu của hắn!
- Tốt lắm, ta đi mở ra! Chỉ là không biết đến
lúc đó bọn họ có thể lấy gì để trao đổi cùng ta, lần này đúng là bảo bối.
Diệp Phàm nói.
Trước nay, thật chưa từng thấy qua hắn có thể
tự nhiên đánh giá là kỳ trân như vậy, lập tức làm cho mấy người bên cạnh hắn đều
kích động lên.
- Tiểu Diệp Tử cái gì vậy?
Ngay cả Cơ Tử Nguyệt đều tò mò, nghiêng đầu hỏi,
khóe miệng uốn cong, lộ ra vẻ cười dịu dàng, cả người mang một loại thần tú, thực
biến ảo khôn lường.
- Một con rồng!
Diệp Phàm đáp.
" ? "
Mấy người đều cứng họng, xem ra hắn không có
nói đùa, bộ dáng rất thành thật.
Tảng đá này yết giá cũng không tính là nghịch
thiên lắm, hoàn toàn có thể chấp nhận. Diệp Phàm mua xong, đương trường bắt đầu
cắt đá, không ít người luôn chú ý tới hắn, thấy hắn lại ra tay tất cả đều bu tới.
- Thật sự là chờ mong, một con rồng đang ngủ
đông rốt cuộc phải...
Hắc Hoàng chảy ròng nước miếng, ghé vào sát khối
đá này, không chịu rời đi nửa bước.
Đây là một khối vật liệu đá màu xanh dài một
thước, thực không bắt mắt, bị bày biện ở trong một góc, hiển nhiên ít có người
chú ý, ngay cả mấy người phụ trách trông coi vật liệu đá cũng đều phớt lờ không
thèm để ý.
Lớp đá ngoài bị lột bỏ, lập tức bắn ra hào
quang chói mắt. Mặc kệ nói như thế nào, cắt ra được Thần Nguyên khẳng định sẽ
không lỗ lã.
- Trong đó ẩn chứa có một sinh linh!
Có người tinh mắt, cả kinh kêu lên.
“Rắc!”
Diệp Phàm xuống tay rất nhanh, gần như trong
nháy mắt mở ra tảng đá, lộ ra một khối Thần Nguyên bằng cái chậu rửa mặt, bên
trong lại có một con rồng nằm, toàn thân kim quang sáng lạn loá mắt.
- Chẳng lẽ lại cắt ra một con Thần Tàm?
Lý Hắc Thủy vô cùng kinh ngạc.
Nhưng mà, những người khác lại trố mắt nhìn
trân trối, con này không có khả năng là Thần Tàm, đặc điểm rõ ràng, hình thái
căn bản không giống với Thần Tàm tộc kia.
- Đây là một con rồng? Ta ngửi thấy được dược
hương, mùi thơm ngào ngạt, hận không thể cắn một ngụm!
Rất nhiều người cả kinh kêu lên, tất cả đều há
hốc miệng, khó tin nhìn con rồng nằm trong Nguyên, nếu như nó duỗi thân ra có
thể dài gần một thước, có một loại khí thế rất đặc biệt, không uy mà thánh khiết.
- Chết rồi! Không phải vật còn sống, nhưng đây
khẳng định là bảo bối nghịch thiên!
Rất nhiều người đều chính mắt nhìn thấy Diệp
Phàm cắt ra Đại La Ngân Tinh, lúc này thấy hắn cắt đá lại xuất hiện một thần vật
như vậy, ai cũng khiếp sợ, lập tức hiện trường huyên náo ầm ĩ.
- Đây rốt cuộc là cái gì, thơm quá nha, hẳn
không phải là một gốc cây thần dược hình rồng chứ?
- Bảo bối nghịch thiên, mấy người này thật sự
là may mắn mà! Hai lần cắt đá đều chiếm được báu vật, khiến người ta đố ky!
Hàng loạt người vọt tới, tất cả đều chậc chậc
lấy làm kỳ, không thể nhận ra đây là cái gì? Có người hoài nghi có thể là thi
hài của một con chân long.
- Con bà ngươi con chó chết! Ngươi nhiễu nước
bọt ướt hết hài của ta!
Diệp Phàm đạp nó một cước.
Lúc này, đại hắc cẩu chảy nước miếng ào ào xuống,
giống như một dòng sông nhỏ, một đôi chân đầy móng vuốt ôm lấy khối Thần
Nguyên, kêu lên:
- Của ta, các ngươi ai cũng không được giành lấy!
Đoạn Đức cũng giống như hung thần bám vào người,
một tay đẩy Diệp Phàm ra, “phóc” một cái cưỡi trên lưng đại hắc cẩu tranh cướp
khối Thần Nguyên này, muốn làm của riêng.
Khiến hai tên hỗn đản vô sỉ và tham lam nhất
kích động như vậy, không cần nói cũng biết là trân liệu nghịch thiên. Hiển
nhiên hai tên bọn chúng đều nhận ra đây là gì, nên liều mạng cướp đoạt trước mặt
mọi người.
- Chẳng lẽ là...
Diệp Phàm nhìn kỹ, giật mình tỉnh ngộ.
Đúng lúc này, mấy cường giả phụ trách thủ hộ vật
liệu đá xuất hiện, nói:
- Chúng ta phải thu về kiện bảo bối nghịch
thiên này!
- Thu về cái lông chó! Các ngươi lấy gì để đổi?
Hắc Hoàng tức giận, lập tức thì thầm cùng Đoạn
mập mạp, không ngờ nó lại bàn bạc phải cướp sạch hiện trường.
- Long Thu hiếm thấy, mà một con lớn như vậy,
cùng chân long không sai biệt lắm, lại quý giá không thể nói, thế gian vô giá.
Một lão nhân lên tiếng.
- Thật sự là Long Thu lớn như vậy! Thật nghịch
thiên, là bảo dược hi hữu!
Rất nhiều người cả kinh kêu lên.
Đương kim thiên hạ, Long Thu sẽ không vượt qua
mười con, dài nhất cũng chỉ một xích, trong đó có ba con ở Dao Trì, một con ở
Tiên Phủ thế giới, Diệp Phàm từng may mắn nhìn thấy qua.
Long Thu dài một xích có thể sánh cùng Dược
Vương, một con dài thế này thì càng không cần phải nói, dài gần một thước, mùi
thơm ngát xuyên thấu qua Thần Nguyên phát ra.
- Đáng tiếc, nó chết rồi, máu đọng lại, dược
tính giảm mạnh, bằng không một con Long Thu thiên cổ hiếm thấy như vậy tuyệt đối
sánh được với non nửa cây Bất Tử Dược.
Một vị lão nhân hiểu biết thở dài than.
Dù vậy, con Long Thu này cũng vô giá, khó có
gì có thể sánh cùng nó. Nếu là làm như chủ dược để ngao luyện, có thể kéo dài
sinh mệnh sáu trăm đến một ngàn năm.
Đây là khái niệm gì? Sẽ làm Thánh nhân viễn cổ
đều phải khom lưng muốn nhờ. Trên đời này không có gì quý giá hơn so với thọ
nguyên, nhất là khi sắp hao hết.
Long Thu dài một thước, cả người óng ánh vàng
nằm ở trong Nguyên, so với ba con nhìn thấy trong ao ở Dao Trì kia càng giống
chân long hơn, trông rất sống động. Toàn thân Long Thu màu hoàng kim rực rỡ,
linh khí tỏa ra bốn phía, mỗi một giọt tinh huyết trong cơ thể nó đều là “sinh
mệnh” quý báu.
Cuối cùng, kế hoạch cướp sạch của Hắc Hoàng
cùng Đoạn Đức bị phá sản, bốn phía xuất hiện vô số cường giả. Một đám huyết khí
xông lên tận trời, cường đại đến dọa người, thật nếu đánh nhau, khẳng định
không có cách nào phá vây mà ra.
- Các ngươi lấy gì để đổi con Long Thu này với
ta?
Diệp Phàm hỏi, hắn rất trấn tĩnh, ngồi trên một
chiếc ghế được đưa đến dành cho bọn họ.
Cơ Tử Nguyệt cũng cười lên tiếng:
- Đây là tiên trân vô giá, các ngươi có Bất Tử
Dược sao, có trân liệu thuộc về Đại đế sao? Ngoại trừ những thứ này ta không thể
nghĩ ra còn có gì có thể lấy đến trao đổi!
- Cái này...
Mấy tên cấp dưới của Cửu Hoàng Vương khó xử,
thật sự không có trân vật gì đồng giá để trao đổi.
- Các vị có thể nhượng một bước được không?
Đúng lúc này, một cường giả phủ áo choàng đen
xuất hiện, mọi người đều không tự chủ được tránh ra một con đường, hắn tìm tới
môn hạ của Cửu Hoàng Vương.
- Hắn là trường tôn của Hồn Thác Đại Thánh, một
chân đã bước vào cảnh giới Tổ Vương!
Mọi người đều “ồ” lên, đều hiểu rõ vì sao hắn
tới đây: hắn có Cửu Khiếu Thông Linh Thần Dịch, có thể trao đổi con Long Thu
này.
Mấy tên môn hạ của Cửu Hoàng Vương không dám
chậm trễ, Hồn Thác Đại Thánh đó là tồn tại cường đại loại nào? Một người đủ để
tiêu diệt sạch sinh linh của nửa viên cổ tinh này. Nếu trêu chọc hắn trên trời
dưới đất cũng không có đường sống, trong đó bao gồm cả Cửu Hoàng Vương!
- Chuyện này, chúng ta cần lập tức bẩm báo với
Cửu Hoàng Vương! Con Long Thu này thật sự quá mức quý báu, chúng ta không làm
chủ được!
Song phương nói chuyện với nhau, sau đó đám
môn hạ Cửu Hoàng Vương khó xử nói.
- Được! Ta chờ Cửu Hoàng Vương đáp lời!
Trưởng tôn của Hồn Thác Đại Thánh nói.
Diệp Phàm thầm than trong lòng, hắn biết sẽ là
cục diện này. Nhưng cho dù hắn không cắt kỳ thạch này thì sớm muộn gì cũng sẽ bị
người khác phát hiện.
Trên vật liệu đá này sớm đã có một cái vết rạn
nứt, để lâu thêm một thời gian có thể sẽ vỡ ra, mùi hương ẩn chứa bên trong tất
nhiên sẽ tràn ra, bất cứ một phàm nhân nào đi ngang qua đều có thể ngửi được,
càng đừng nói những cổ tộc cường đại này.
Cùng với như thế, còn không bằng hắn đến mở
ra, còn có thể đổi lấy một ít tiên trân để dùng.
Hai canh giờ sau, một gã cường giả quay lại,
nói:
- Cửu Hoàng Vương vô cùng kính ngưỡng đối với
Hồn Thác Đại Thánh, biết người muốn dựa vào tám trăm năm sinh mệnh, tranh cao
thấp cùng trời cao, nên rất khâm phục, nguyện ý nhượng lại tiên trân!
- Đa tạ, ngày khác tất có hậu báo!
Trưởng tôn của Hồn Thác Đại Thánh đáp, sau đó
hướng nơi này đi tới, lên tiếng nói với mấy người Diệp Phàm:
- Ta nguyện lấy Cửu Khiếu Thông Linh Thần Dịch
trao đổi với Long Thu của các ngươi, được không?
Việc đã đến nước này, không có lựa chọn nào
khác.
Tuy rằng thu hoạch kinh người, nhưng trong
lòng Diệp Phàm lại có một tia bất an, dường như nhìn thấy Hồn Thác Đại Thánh
tranh đoạt tám trăm năm cùng trời cao, đứng sừng sững trên viên cổ tinh này
nhìn xuống chúng sinh.
- Chuyện tương lai ai có thể biết rõ, tám trăm
năm còn rất xa, nói không chừng Hồn Thác Đại Thánh sớm đã tọa hóa trước thời hạn,
mà ngươi có lẽ đã trở thành một vị Thánh thể đại thành.
Hắc Hoàng nói, nó cũng không lo lắng chút nào.
Vui sướng vì thu hoạch rồi vọt tới sầu lo. Diệp
Phàm, Đông Phương Dà. Lệ Thiên cả đám trong lòng đều rất kích động, nhìn chằm
chằm khối kỳ thạch này, nó là tiên trân có thể bồi dưỡng kỳ tài ngút trời.
Tảng đá này có thể có một thước cao, lớp đá
ngoài có màu vàng nâu, có đủ hình người, bộ ngực bị cắt ra một cái lổ nhỏ, chất
lỏng năm màu sắc tràn ra, hương thơm tràn ngập.
Thánh linh sinh ra thực thần bí, là kết quả của
thiên địa giao thái, chất lỏng là tinh hoa của đạo, ngưng đọng ẩn chứa pháp tắc
thiên địa, một khi hóa thành thạch chất, liền cấu thành hình thể bên trong thạch
nhân.
Nó cần được thiên địa dựng dục mấy trăm vạn
năm mới sẽ xuất thế, bởi vì là đại đạo giao cảm mà sinh ra, vì vậy vừa hiện thế
liền thay đổi bất ngờ, đứng sừng sững trên tuyệt đinh cực đạo có thể sánh cùng
Đại đế cổ.
Đây là một Thánh linh ở hình thái nguyên thủy
nhất, có thể nói là hòa hợp cùng thiên địa. Thế nhưng nó mới vừa hóa thành trứng
đã bị người ta mổ ra tinh hoa của đạo, từ đó dừng lại.
- Một giọt Linh Dịch này pha vào một thùng nước,
là có thể làm cho một đứa bé một lần tẩy tủy luyện cốt, mỗi tháng một lần là đủ
rồi.
Bên cạnh có một vị lão nhân nói.