Diệp Phàm không cam lòng, khó có thể chấp nhận
chuyện này là thực.
Sao có thể quên được đoạn năm tháng, huynh đệ
cùng nhau vào sinh ra tử kia, máu và mồ hôi vãi ra, sóng vai chiến từ Bắc Đẩu,
lên Thiên lộ, cùng sinh cùng tử cùng khai sáng Thiên Đình, ngày nay lại từng
người rời bỏ hắn mà đi, cách xa nhau một vạn năm.
Có thể nào tiêu tan hoài niệm, Tiểu Tử còn
chưa có lớn lên, bé là đáng yêu như vậy, còn nhỏ mà nhu nhược, lại quá sớm như
vậy đã héo tàn.
Còn Tử Nguỵệt nữa, cô phụ nàng nhiều lắm, đến
chết đều chỉ thấy được một góc áo, nhiều điếm vết máu, thân chôn vùi trong đống
đổ nát.
Từng người từng sinh mệnh không nên điêu linh,
từng gương mặt sống mới đó, cứ như vậy mất đi không thấy!
Chùm tia sáng trong hai đồng tử trong mắt Diệp
Phàm như là hai thanh lợi kiếm, ý chí chiến đấu của hắn như ngọn lửa đang thiêu
đốt, phải làm cho trời cao sụp đổ, phải cho mặt đất này nổ tung toé, phải đi
trên con đường trường sinh truy hỏi ông trời!
- Ta phải phá vỡ bất hủ, nghịch chuyển cổ kim,
hóa thành càn khôn, xoay chuyển hết thảy!
Mặc dù đã già đi, cảm nhận được huyết khí
không đủ, nhưng hán vẫn có loại tín niệm này. Hắn đã đứng ở độ cao này, tiếp tục
tiến thêm một bước, cao hơn một tầng thiên nhất định sẽ nắm hết thảy trong tay
mình.
Diệp Phàm chém hết tất cả gợn sóng, áp chế nỗi
lòng thương cảm, để cho mình trở nên bình tĩnh và kiên định, tràn ngập ý chí
chiến đấu.
- Ai có thể chiến một trận với ta?
Hắn cất bước trong tinh không, đạp khắp trong
vòm trời tìm kiếm địch thủ, phải ở trong thăng hoa cực hạn nở rộ, truy tìm trường
sinh.
Kiếp này thực yên tĩnh, không thấy được các bậc
tiền bối, nhìn không thấy đường về, nhưng lại không một người nào có thể ứng
chiến, người từng là kỳ tài ngút trời đều điêu linh, mọi người đều chết đi.
Diệp Phàm cô độc đi tới trước, bước qua các cổ
tinh Bắc Đẩu, Tử Vi, A Di Đà, Vũ Hóa, Thông Thiên, Hỏa Tang... tất cả đều vỡ
nát, hết thảy đều trở thành bụi lịch sử.
Ngay cả địa cầu từ lâu hắn không quay lại,
cũng bị đánh thành tro tàn.
Diệp Phàm lên Thiên lộ, đi tới trước Đế Quan,
từng bước đi vào, ngay cả nơi này đều đổ nát, tất cả cung điện đều trở thành
tàn tích, lão nhân đốn củi và Đạo Cung đều chôn vùi ở dưới bầu trời lịch sử.
Cả thế gian mờ mịt, không tìm được một đối thủ!
Một đời từng phồn hoa tới ngày nay, lại trở
thành tiêu điều, mất đi tất cả vinh quang, trở thành bụi bậm lịch sử.
Mấy thế lực lớn ngày xưa đều không còn tồn tại,
tất cả đều bị đánh thành vùng đất khô cằn, điều này làm cho người ta không làm
sao được, mà lại không thể không thở dài.
- Ngay cả địch thủ đều không tìm được sao?
Đúng như hắn suy đoán, tổ chức Thần cũng không
còn. Qua năm tháng một vạn năm, tất cả biến đổi nhiều lắm!
Đối với người thích nghe chuyện xưa thần thoại
mà nói có lẽ không lâu, nhưng đặt mình vào trong hiện thực mà nói, thật sự rất
dài lâu.
Địa phủ và tổ chức Thần vẫn tồn tại từ xưa đều
bị huỷ diệt, đây là một đoạn năm tháng biến thiên kịch liệt đến mức nào, khiến
người ta chấn động mà vừa cảm thán.
- Ai có thể chiến một trận với ta?
Diệp Phàm rống to, ở trong vũ trụ tiêu điều
này ngày nay chỉ còn lại số lượng tinh tú sinh mệnh không nhiều lắm, rồi lại ngay
cả một đối thủ hắn đều không gặp được.
Một đời phồn hoa kết thúc, dĩ nhiên là điêu
tàn suy sụp như vậy.
Nhớ lại hồi xa xưa, đó là một thời kỳ thịnh thế
hoàng kim như thế nào? Quần tinh rực rỡ, chư hùng tranh bá, con của Đế và Cổ
Hoàng tử cùng tỏa hào quang sáng chói. Chí tôn cổ đại ở vùng cấm chấn nhiếp
thiên hạ.
Đó là một đại thế như thế nào, chỉ mới nghĩ tới
đã khiến người ta run sợ. Mà cường giả thì lại càng thêm hưng phấn, cảm thấy
may mắn được sinh ở niên đại rực rỡ nhất xưa nay. Đó là một loại thời đại lý tưởng
nhất, có thể tiến hành từng trận chiến đấu tỏa sáng nhất trong đời người.
Từng cái tên, Diêu Quang, Thái Sơ, Trương Bách
Nhẫn, Đế Hoàng, Đạo Nhất, Hỏa Kỳ Tử, Thánh Hoàng tử...
Nhưng những này đều mất đi, lại tìm không được
một người!
Diệp Phàm cảm giác chính mình cường đại tới
tuyệt đỉnh, nhưng lại tìm không
được đối thủ, ngay cả chính hắn cũng không thể
đo lường hiện tại chiến lực của mình đáng sợ tới bao nhiêu.
Neu không có đối thủ hắn có thể sẽ già lão rồi
lọm khọm xuống, Thánh thể có thể sống hơn một vạn năm, hiện tại đã sắp đến đầu
cuối, cho dù hắn từng ăn một ít Thần dược, Thánh quả, cũng sẽ không kéo dài bao
lâu. Bởi vì năm đó vì để triệt tiêu đạo thương cùng với lực ăn mòn năm tháng của
cấm địa Thái cổ, chân chính hóa thành thọ nguyên cũng không phải nhiều lắm.
- Ta sắp già đi, mà lại đã không có một địch
thủ!
Đây không phải một loại huy hoàng của vô địch,
mà là một loại cô đơn khôn cùng. Rốt cục hắn cảm nhận được loại giày vò này, cảm
nhận được nỗi lòng của Đại đế cổ.
Từ khắp thế gian đều là địch, đến vô địch trên
trời dưới đất, tiếp đến cả thế gian đều tịch mịch, đây là một loại tàn nhẫn biết
bao.
Người cùng thời đại tất cả đều chết đi, chỉ
còn lại có chính mình một người, chịu đựng cô độc khôn cùng, thiên hạ bao la mờ
mịt mà ngay cả địch nhân đều không thể tìm được.
- Một người đưa lưng về phía sinh linh, năm đó
hắn đã suy nghĩ điều gì?
- Cô bé tự nguyện hóa sinh, khi đó vì sao nàng
làm ra một loại quyết định như vậy?
Diệp Phàm lẩm bẩm nói, yên lặng nhìn bầu trời.
- Ta chỉ là chính ta, mặc kệ người khác, kiếp
này chính là phải vô địch, nếu nhân gian đã không có địch thủ, vậy với ta tự
mình chiến, đánh vỡ Tiên lộ hỏi ông trời!
Diệp Phàm sau phút bi thương, cô độc đi lại
trăm năm. Ngày nay thoát khỏi vẻ u sầu, như thanh bảo kiếm ra khỏi vỏ, nở rộ ra
sáng rọi rực rỡ nhất, khí tức xông thẳng lên chín tầng trời.
Hắn hóa thành một Chiến Thần vô địch, nhìn xuống
núi sông, một ý niệm chấn động bát hoang, vũ trụ tinh tú vạn vật này đều nắm giữ
trong tay hắn!
- Không có địch nhân, ta chính là địch nhân của
chính mình đi! Chiến một trận với chính ta!
Tín niệm cường đại của Diệp Phàm đến mức tinh
hà vũ trụ đều run rẩy, hắn nếu rống một tiếng, khắp tinh không đều phải vỡ nát,
đây là một loại cảnh tượng đáng sợ đến cực điểm.
Khí tức của hắn, chiến lực của hắn, ý chí của
hắn, còn có tín niệm vô địch kia, đều đạt tới tuyệt đỉnh của bản thân từ khi xuất
thế tới nay!
- Ta đứng ở tối tuyệt đỉnh cuộc đời này, muốn
chiến một trận với chính ta, bước ra một con đường chỉ thuộc về chính mình!
Tiếng nói của hắn chấn động tinh vũ, Diệp Phàm
xuất hiện đi tới một hướng, một đời người tuyệt đỉnh huy hoàng nhất, dập nát hết
thảy ngăn cản.
Ở con đường phía trước của hắn không có gì có
thể ngăn cản. Ánh mắt nhìn vào nơi đâu, nơi đó liền sụp đổ, trở thành một mảnh
rực rỡ, rồi sau đó hỗn độn bùng nổ, xuất hiện cảnh tượng khai thiên lập địa.
“Ầm!”
Giờ khắc này, ở trong Tiên Thai hắn bay ra một
tia chớp hừng hực, cắt qua phiến vũ trụ này, dập nát thế giới này, chiếu rọi ra
vĩnh hằng, chiếu sáng khiến người ta không mở mắt ra được.
Diệp Phàm nhắm lại con ngươi, để mặc cho tiên
quang hừng hực, chiếu phá vũ trụ, thật lâu hắn không nhúc nhích, cứ như vậy thể
ngộ loại cảm giác trải qua đặc biệt này.
Thời gian rất lâu sau, hắn mở choàng hai mắt.
Hào quang mãnh liệt dần dần biến mất, phía trước
là một mảng Thần hải màu vàng, bốn bề sóng dậy, mênh mông cuồn cuộn, thỉnh thoảng
có mặt trời trăng sao rơi xuống chìm xuống dưới.
Vũ trụ mênh mông, tinh hà sáng lạn, chưa hề bị
tàn phá, chưa hề bị hủy hoại, vẫn còn như hôm qua.
Diệp Phàm còn ngồi ở chỗ đó, không nhúc nhích,
yên lặng nhìn phiến tinh không này, mãi đến thật lâu sau, mới tự nói:
- Ta đã nhìn thấy một góc tương lai!
Điều hắn trải qua không phải ảo cảnh, mà là
tương lai một vạn năm!
Đến nay quay đầu lại, tim hắn còn đang đau
nhói, tâm thần hắn còn đang bi thương, đó là một đoạn năm tháng tàn khốc không
thể phai mờ. Diệp Phàm thét dài một tiếng, bật đứng dậy, phải nắm bắt tương
lai, không thể để thật sự diễn biển cảnh bi thương kia.
Trong lòng Diệp Phàm có một ngọn lửa đang
thiêu đốt, phải ngăn cản hết thảy chuyện này!
Con người sinh mệnh là trọng yếu nhất, dù ở
bên cạnh, ở ngay trước mắt, hắn quyết không thể đợi cho mất đi rồi thống khổ, hết
thảy tất cả giống như trải qua ngay hiện thực. Ý chí của hắn kiên cường như sắt
thép, phải thủ hộ tốt cho mọi người, sẽ không đợi phát sinh là sự thật kia.
Đồng thời, Diệp Phàm cũng biết được vì sao lại
phát sinh loại chuyện này, trong tay hắn một khối Thần mộc nóng bỏng, đã bị đốt
thành tro tàn. Đây là bí quyết chữ “Tiền” hắn thu được từ Loạn cổ nhất mạch ở Bắc
Đẩu nơi đó, lúc này cũng đã tu thành.
Thời gian dài như vậy đến nay, hắn để cho mọi
người Thiên Đình tìm hiếu, nhưng cũng không ai có thể hiếu được, cần thiên
duyên, ngay cả hắn cũng không hiếu môn này, với hắn mà nói đó chính là một mảnh
gỗ.
Ngày nay không ngờ lại bất ngờ tu thành, một
đoạn áo nghĩa lạc ấn vào trong đầu.
Đây là một loại bí thuật tối cao, là bí thiên
vô thượng để tu luyện nguyên thần, một khi nắm giữ đồng thời đạt tới viên mãn,
ngẫu nhiên có thể dự cảm được tương lai.
Đồng thời, hắn phát hiện bí quyết chữ “Hành”
tăng tiến vùn vụt. Dường như ở trong quá trình ngộ đạo hắn quấy động tới thời
gian, hai loại bí thuật tối cao kết hợp cùng một chỗ, tạo thành trải qua một đoạn
năm tháng đáng sợ vừa rồi.
- Còn có khu Thần hải này...
Diệp Phàm nhìn chằm chằm khổ hải màu vàng thật
lâu không nói một lời.
Cũng không biết qua bao lâu, ánh mắt hắn kiên
định lên, đã trải qua một đoạn năm tháng kia chính là tài phú quý giá nhất
trong đời người.
- Một đoạn năm tháng, một đoạn cuộc sống, đạo
của ta nhờ nó mà thành, là chí bảo vô giá!
Diệp Phàm càng ngày càng kiên định, chùm tia
sáng trong con ngươi càng kinh người.
Đó là tương lai, tuy rằng không phải duy nhất,
có thể sẽ hoàn toàn thay đổi, nhưng loại một vạn năm thê lương này, cộng thêm cả
trăm năm cô độc truy tìm, cái loại tuyệt vọng và cực kỳ bi ai đó, cùng với hiếu
biết về sinh mệnh là không thể xóa nhòa.
Trải qua một đoạn năm tháng, hiếu được một đoạn
tương lai, đây là một đoạn vạn năm đời người, giá trị vượt qua mấy bộ Cổ Kinh.
Đây có lẽ là bảo tàng lớn nhất hắn thu hoạch được trên con đường tu đạo!
- Vô địch đương thời!
Diệp Phàm tín niệm kiên định, trở nên vô cùng
cương nghị, ánh mắt như hai tia chớp màu vàng, hắn cất bước đi tới phía trước.
Sợi tóc trắng như tuyết, nhưng trên mặt không
có nếp nhăn, hắn còn trẻ, còn có thời gian, hết thảy đều còn kịp, Diệp Phàm diễn
biến đạo và pháp của chính mình.
Đoạn năm tháng trải qua kia quá trọng yếu, làm
cho hắn bi thương, làm cho hắn thống khổ, khiến hắn thê lương đến nay hồi tưởng
lại đều chua xót từng hồi. Lần này cũng làm cho hắn có một đoạn cảm thụ khắc
sâu, hiếu được vô số điều.
Thiên kiếp giáng xuống, biển lôi điện bao phủ
nơi này.
Diệp Phàm không có một chút ý sợ hãi, đã trải
qua đại kiếp nạn vạn năm như vậy, đời người còn có gì đáng sợ? Hắn còn sống,
thân nhân, bằng hữu còn sống, như vậy là đủ rồi.
Hắn nghịch hướng bay lên trời, tung một quyền
đánh lên phía trước, dốc hết sức xuyên qua ba tầng kiếp hải, đánh ra một mảng
chân không!
Diệp Phàm độ kiếp, nhưng lại không phải một kiếp,
mà là ba tầng Chuẩn đế kiếp cùng tới một lúc. Tuy rằng thời gian tu đạo không
phải lâu dài lắm, nhưng hắn tích lũy đã đủ thâm hậu, như là thật sự trải qua vạn
năm chìm nổi.
Hắn từ Chuẩn đế tầng thiên thứ ba, liên tục đột
phá đến tầng thiên thứ sáu, có một không hai trên thế gian này, lôi mang vô tận,
một mảnh lớn Tiên vực trấn áp xuống vây quanh hắn.
- Không có gì đáng ngại! Mọi người đều còn sống,
ba đợt kiếp chồng lên thì có sao! Ta tất nhiên phải vượt qua!
Tín niệm của Diệp Phàm cường đại trước nay
chưa từng có! Vượt qua đoạn tương lai chân thật kia làm cho hắn đã bị xúc động
quá lớn, ý chí của hắn như sắt thép, không xem ba tầng lôi kiếp làm như khó
khăn vượt qua.
Trên thực tế, ba tầng Chuẩn đế kiếp rất hiếm thấỵ,
có nói xưa nay chỉ có một lần này cũng không sai biệt lắm, đạt tới trình tự này
rồi như thế nào có thể liên tục độ kiếp.
Dưới tình huống bình thường mà nói, Chuẩn đế
kiếp kia đúng thật là cần vượt qua từng tầng từng tầng một đi lên, càng về sau
càng gian nan, mỗi một tầng đều đã vây khốn một người tu đạo rất nhiều năm, thậm
chí cho đến chết.
Mà Diệp Phàm lại mạnh mẽ như vậy, ba tầng Chuẩn
đế kiếp này không thể ngăn cản hắn, hắn vọt ngược lên xuyên qua tất cả lôi hải,
đánh tan thế giới Tiên vực rộng lớn kia.
Cái đỉnh cùng múa với hắn, điều hắn muốn không
chỉ những thứ này, mà muốn tương lai không tái diễn, hắn cần phải cường đại hơn
lên!