- Bé sống lại rồi!
Rất nhiều người đều cùng nhau kêu to, vô cùng
kích động.
Cô bé ngủ say ở trong cự khuyết trung tâm
Thiên Đình đã rất nhiều năm, đến nay vẫn không có hô hấp, không có tim đập,
thân thể lạnh như băng, mọi người vô cùng sợ hãi.
Mỗi người đều vô cùng lo lắng, nếu không phải
xác nhận ở chỗ sâu nhất trong cơ thể cô bé còn có dao động sinh mệnh, mọi người
thực nghĩ rằng bé đã chết. Năm đó rất nhiều người đều lo lắng và sợ hãi, suy
nghĩ hết mọi biện pháp cũng không có hiệu quả.
Hôm nay, không ngờ cô bé lại sống lại, tự mình
đi ra tòa Thiên Cung to lớn kia, đi tới nơi này, đương nhiên làm cho mọi người
đều ngẩn người, rồi sau đó là cực kỳ ngạc nhiên vui mừng.
- Bé đang ở đâu đây?
Cô bé một tay ôm con búp bê vải, một tay giụi
giụi đôi mắt to, mơ mơ màng màng quan sát bốn phía quanh mình.
Rồi sau đó dường như cô bé nhớ tới điều gì,
cúi đầu, khẽ nấc nói:
- Đại ca ca mất rồi! Hu hu...
Cô bé hoàn toàn tỉnh lại rồi, trên mặt tràn đầy
nước mắt, càng ngày càng thương tâm, rồi sau đó khóc lớn.
- Đừng khóc!
Mọi người vừa thương xót vừa yêu thương, gần
như là cùng nhau kêu lên.
Ở trong Thiên Đình, cô bé là xứng với cái tên
tiểu công chúa, là tiểu bảo bối được mọi người yêu thương, ai nấy đều không
đành lòng nhìn cô bé rơi lệ.
- Khí tức của đại ca ca...
Cô bé giật mình ngẩng đầu, mở lớn đôi mắt, cô
bé lập tức có cảm ứng, từ trong trạng thái mơ hồ khôi phục.
- Hắn không chết, lưu lại tai họa vạn năm, đã
trở lại rồi!
Hắc Hoàng cười to nói.
Diệp Phàm bước tới, hắn còn nhớ rõ, ba trăm
năm trước là nước mắt của cô bé rơi xuống máu bùn và mảnh xương vụn của hắn, tạo
hy vọng sống sót cho hắn.
Mà những giọt nước mắt lúc đó rất không tầm
thường, giống như vật chất trộn vào máu, trộn vào tiên quang, đó là một loại tối
căn nguyên gì đó, có khí cơ sinh mệnh dồi dào làm cho hắn có khả năng khởi tử hồi
sinh.
- Đại ca ca!
Cô bé bỏ lại con búp bê vải, rất nhanh chạy tới.
Diệp Phàm âu yếm ôm cô bé, đặt trên đầu vai.
Mọi người đều vô cùng vui mừng, tràn ngập vui
sướng: Diệp Phàm trở về, mà cô bé cũng sống lại. Đúng thật là tin tốt phi thường,
mỗi người đều lộ ra vẻ tươi cười vui mừng từ chân tâm.
- Còn có ta! Bản đại nhân cũng xuất quan, năm
đó bé đã thất lạc, nhưng ta tìm trở về!
Đứa nhỏ kêu lên, tự mình báo công. Nó vẫn giống
như quá khứ như vậy, bị phong ở trong khối tiên nguyên trong suốt sáng lạn. Lắc
lư lắc lư chạy tới.
Đúng là tiểu mập mạp chưa từng giải phong của
năm đó, y như trước kia, toàn thân trần trụi mập mạp.
Hắc Hoàng thở dài:
- Năm đó, thật đúng là ít nhiều nhờ có mập mạp
này, bằng không bé đã thất lạc rồi! Có thể không tìm về được!
Ba trăm năm trước, Diệp Phàm chiến một trận rồi
mất đi, từ đó táng vào trong vũ trụ vô ngần, cùng với Cơ Tử, Khương Thái Hư,
Cái Cửu U... không còn xuất hiện nữa.
Mà khi trận chiến ấy trực tiếp cắt qua trong
vũ trụ, cô bé như một nhân vật đặc thù khác đuổi tới hiện trường, rồi cũng thất
lạc không rõ tung tích. Cho đến cuối cùng Đại đế chiến kết thúc, cũng không có
người nào biết cô bé đi đâu.
Thẳng đến một ngày kia, Bắc Đẩu được người sửa
sang cải tổ lại, đại lục cổ phân tách được hợp làm một, hóa thành một viên tinh
tú hoàn chinh, vả lại còn được người dùng đại pháp lực di dời đến đây mặt trời
trăng sao, nơi đó sinh cơ bừng bừng, sau đó mới có khí cơ của cô bé.
Năm đó, Hắc Hoàng vốn đã tuyệt vọng. Tìm không
được thi thể hài cốt của Diệp Phàm, cũng không thấy tung tích cô bé, chỉ đành
trở lại Bắc Đẩu, dưới cảnh tịch mịch cô đơn nên muốn quy ẩn.
Không nghĩ tới, đứa nhỏ bị nó mang theo lại bắt
giữ được khí tức của cô bé ở trên địa vực Đông Hoang. Cuối cùng tìm được cô bé
đang phiêu bạt giữa dòng biển người cõi hồng trần.
Khi Hắc Hoàng tim được cô bé, cô bé chỉ nói một
câu thương tâm: “Đại ca ca mất rồi!” Sau đó cô bé gục xuống, đã không còn có
sinh cơ, mãi đến hôm nay mới tỉnh lại.
- Bé, bé!
Một thiếu nữ chạy tới, dùng sức phất tay, trên
mặt toàn ngập ngạc nhiên vui mừng và kích động.
- Tiểu Thảo tỷ tỷ!
Cô bé theo bản năng đáp lại.
- Nha! Bé ngươi còn không có quên ta, ta nghĩ
ngươi cái gì đều không còn nhớ rõ chứ!
Đúng là cô gái năm đó ở Cực Bắc Tử Vi Tinh vực,
địa phương lạnh khủng khiếp từng chiếu cố nhiều cho cô bé.
Ba trăm năm trước, nàng bị Yến Nhất Tịch, Lệ
Thiên đưa vào Quảng Hàn Cung, nhiều năm qua như vậy đã sớm trở thành một thiên
kiêu của thế hệ nữ, danh chấn Tử Vi, thực lực cường đại tuyệt luân.
- Ha ha...
Xa xa truyền đến tiếng cười to, hai thân ảnh từ
chân trời bay tới, chạy tới Thiên Đình, đúng là Yến Nhất Tịch và Lệ Thiên, ngày
nay trở thành chí cường giả của Tử Vi Tinh, không người nào có thể chống lại.
- Ta biết mà! Ngươi sẽ còn sống xuất hiện!
Yến Nhất Tịch vừa tới liền cho Diệp Phàm một
quyền, trong mắt có vui mừng có lệ nóng.
Sau đó, sư huynh đệ hai người này lại ôm lấy
cô bé, nhìn xem, không ngừng than nhẹ, nói:
- Trường sinh a, chẳng qua cũng thế thôi, thế
gian ai có thể so sánh với?
- Ta!
Đứa nhỏ không cam lòng thua sút người khác, ở
trong tiên nguyên không phục kêu lên.
- Ngươi trái đưa chuột này, dám ra ngoài để chống
lại ăn mòn của năm tháng không?
Lệ Thiên liền xách nó lại đây, cách tiên
nguyên đánh một trận vào mông, tiểu mập mạp phẫn nộ kêu to oa oa, căm giận
không thôi.
- Nói tới tiểu tử đưa chuột này cũng thật sự rất
thần bí, rốt cuộc có lai lịch gì? Đông Phương lão gia ngài có thể nhìn ra
không?
Lý Hắc Thủy hỏi.
Nhân Ma Đông Phương Thái Nhất nhìn chăm chú, rồi
lắc đầu nói:
- Chưa ăn qua, không biết!
Lão vừa nói vừa sáp lại đây, cái mũi mấp máy,
như muốn chụp lấy tiểu mập mạp.
Nhiều năm qua như vậy, Nhân Ma lão gia dường
như biến đổi tỏa sáng tuổi thanh xuân, toàn thân cơ thể màu đồng cổ căng phồng,
đầu đầy sợi tóc lại đen và dày rậm thêm không ít, thoạt nhìn thực dũng mãnh.
Tiểu mập mạp lông tóc dựng đứng, vội vàng lui
lại, người này là ai a, nếu muốn nhận thức phải ăn để phân rõ hay sao? Nó cảnh
giác nhìn Nhân Ma lão gia, thét to:
- Ngươi đừng tới đây!
Mọi người đều cười to, ngồi xuống đất ngoài trời,
ngồi vây quanh trước đống lửa trại, bắt đầu một bữa tiệc tối tràn ngập tiếng
hoan hô cười đùa.
- Đoạn Đức... Đoạn đạo trưởng ngươi này định
đi đâu?!
Xa xa, một thân ảnh lén lút mới vừa tới đây,
nhưng vừa nhìn thấy Dao Trì Thánh nữ, lập tức lòng bàn chân như bôi dầu nhẹ
nhàng lùi bước, chuẩn bị bỏ trốn mất dạng.
Đáng tiếc, bị người nhìn thấy, kêu phá lên.
- Vô Lượng Thiên Tôn! Bần đạo bấm ngón tay
tính toán ra ở phương đông dâng lên khí tường hòa, đây là khí tượng đại cát, tất
có phần mộ cái thế xuất thế, ta muốn tới đó chiến một trận!
Đoạn Đức nghiêm trang nói.
Mọi người ngẩn người, phần mộ xuất thế như thế
nào lại nổi lên điềm cát tường? Còn tới chiến một trận, nói trắng ra một cái
còn không phải là quật mộ trộm phần mộ hay sao, còn nói uy nghiêm và nghiêm nghị
như vậy.
- Đoạn Đức! Có phải ngươi trộm Long Thu của
nhà người ta hay không? Dám phá hoại các muội muội của Dao Trì ta, ta thật
không chấp thuận!
Lệ Thiên nói.
- Nói hưu nói vượn, thuật nghiệp có chuyên
môn! Đoạn Đức ta là cái hạng người này sao? Bần đạo mà làm loại chuyện này sao?
Các ngươi tin tưởng ta hay là tin tưởng Hắc Hoàng? Bảo đảm nhân phẦm!
Đạo sĩ thiếu đạo đức dùng mắt nhìn về hướng đại
hắc cẩu.
- Gâu! Ngươi có ý tứ gì? Không nên nói bậy trước
quảng đại bộ chúng của Thiên Đình, ánh mắt của nhân dân là sáng như tuyết!
Hắc Hoàng chột dạ mà lại giận dữ.
“Các ngươi hai tên kẻ tám lạng người nửa cân!”
Đây là đánh giá nhất trí chung của mọi người.
Đoạn Đức không để ý tới Hắc Hoàng, lén lút đi
tới gần Diệp Phàm, nhỏ giọng nói:
- Một trận chiến năm đó còn không có xong. Chuẩn
bị thời điếm nào đó chúng ta đi Bất Tử Sơn, Luân Hồi Hải, cùng với Tiên Lăng Mộ,
đánh giết ngược lại bọn hắn như thế nào? Phải báo thù chứ! Phải đi chiến một trận
huy hoàng nhất!
Diệp Phàm kinh ngạc, mập mạp chết tiệt này khi
nào thì kiên cường như vậy, liền nói:
- Ngươi dám sao?
- Có cái gì không dám!
Đoạn Đức vung cánh tay béo lên, dõng dạc nói:
- Cuộc đời này nhất định phải đi cấm địa Sinh
Mệnh chiến một trận huy hoàng. Ai dám cùng đi, nguyện kề vai chiến đấu với ta?!
Mọi người đều giật mình, cùng nhau trông lại,
bị hắn làm lây lan, huyết chiến cấm địa Sinh Mệnh, san bằng những cấm địa trường
tồn từ xưa kia, đó là loại hành động vĩ đại đến mức nào? Chỉ nghĩ tới thôi đã
khiến cho mọi người nhiệt huyết sôi trào.
- Đoạn sư bá ngon lành nha! Đến lúc đó chúng
ta nhất định đi theo!
- Đúng! Liều chết với chúng! Nhất định phải bình
định bọn chúng! Hy vọng có người thành đạo, chúng ta kề vai chiến đấu với hắn,
đánh vào mấy đại cấm địa Sinh Mệnh!
Rất nhiều người đều lớn tiếng phụ họa theo.
Đoạn Đức thực vừa lòng, tiến hành tổng kết lên
tiếng nói:
- Không sai! Hiếu biết và ủng hộ của các ngươi
làm ta rất vui mừng, ngày sau tất nhiên có một trận chiến huy hoàng! Để chúng
ta cùng nhau “vét sạch phần mộ tổ tiên” của chúng!
Mọi người đều ngậm miệng, ngừng lời nói.
“Con bà nó!”
Mọi người oán thầm, đây là một trận chiến huy
hoàng nhất? Lấy phần mộ cũng coi như...
- Phần mộ của chúng ta lấy chắc rồi, ai cũng đừng
ngăn cản ta. Bần đạo sẽ làm chưa từng có từ trước đến nay, tấu lên hành khúc mạnh
nhất, đi vào trong đại phần mộ vùng cấm tiến hành một trận chiến chung cực, vượt
qua chính mình!
Đoạn Đức còn chưa nói xong, cà chua, đưa chuột
ủng, trứng thối... các thứ liền bay vèo tới cái mặt béo của hắn.
Trên thực tể, Đoạn Đức với Hắc Hoàng tuy rằng
không đáng tin, nhưng cũng thật sự là thần thông quảng đại, hiểu rõ không ít bí
mật người thường khó có thể biết được.
- Hư Không Kính có thể rơi vào một cấm địa
Sinh Mệnh nào đó; mảnh vỡ Hằng Vũ Lô cũng như thế. Nói cách khác, thi hài của
Cơ Tử cùng với Khương Thần Vương có thể cũng táng ở những địa phương này.
Đây là bí mật Đoạn Đức để lộ ra.
Hắc Hoàng lộ thần sắc ngưng trọng, gật đầu
nói:
- Có thể là đúng thật, có người nhìn thấy có mảnh
vỡ binh khí Đế rơi vào Bắc Đẩu, nhưng tìm khắp nơi đều không tìm được, chỉ sợ
cũng chỉ có thể đã rơi vào những vùng cấm kia!
Máu huyết trong cơ thể Diệp Phàm sôi trào cuồn
cuộn, vang như tiếng sấm, hắn giết chặt nắm tay, trong con ngươi ảm đạm lộ ra
tia sáng kinh người, nói:
- Ta sẽ khỏe lại, sớm muộn gì có một ngày phải
đánh vào cấm địa Sinh Mệnh!
- Còn có ta nữa!
Thánh Hoàng tử nói, trong con ngươi vàng lóng
lánh bắn ra như tia chớp.
Năm tháng vội vàng, nhoáng lên một cái trôi
qua mười năm, trên chân lộ duy nhất truyền đến các loại tin tức chấn nhiếp thế
gian: từng bá chủ thiên tài ngã xuống, từng vị từng vị quật khởi, đó là một con
đường Đế đẫm máu.
- Trung Hoàng chấn nhiếp thế gian, ở thời đại
này nở rộ ra vầng hào quang rực rỡ nhất. Trong một đêm giết liên tiếp hai mươi
cường giả các tộc, lại có khí thế người sau vượt người trước!
Quá khứ, chỉ ở Bắc Đẩu mới có thể nghe danh tiếng
của hắn, nhiều năm qua hắn ở chỗ sâu trong tinh không cũng không tính nổi danh
gì lắm, ngày gần đây mới đi vào chân lộ duy nhất, lại chiến đến các tộc run rẩy.
Trung Hoàng bạo phát, Cái Cửu U từng chung một
thời đại với hắn ở thời đại này chiếu rọi ra vầng hào quang rực rỡ nhất, khắc
tên vào cổ sử. Chết trận của Cái Cửu U như vậy, rốt cục bốc cháy lên lực lượng
ngủ say trong khung và trong máu của Trung Hoàng.
Trên chân lộ duy nhất, trong mấy toà Đế Quan
phía trước đang đổ máu, chiến tới hồi gay cấn, thiên tài sống sót mới được gọi
là thiên tài. Kỳ tài ngút trời bị giết chết nhiều lắm, thật khiến người ta sợ
run.