Huỳnh Hoặc, một viên ma tinh yêu dị! Đây là cảm
thụ chân thật nhất của Diệp Phàm. Ở nơi này hắn có một đoạn trí nhớ khắc cốt
minh tâm, một nửa bạn cùng trường hồn quy về nơi đây.
Ký ức trải qua năm đó, giống như mới xảy ra
ngày hôm qua.
Có bao nhiêu chuyện cũ có thể lặp lại? Đã từng
điếm điếm máu nhỏ giọt, rồi theo năm tháng biến mất đi, một số người vĩnh viễn
không gặp lại, còn nhớ rõ từng gương mặt tái nhợt kia, ánh mắt bất lực, khát vọng
sống sót kia.
Diệp Phàm yên lặng đứng đó, chính là tại địa
phương này, có mấy vị huynh đệ tốt trước sau ngã nhào trong vũng máu, dùng sức
kéo nhưng cũng bất lực, không thể giữ lại được sinh mệnh.
Thời gian như là một dòng sông chậm rãi chảy
xuôi, giấu đi rất nhiều thứ, trôi đi rất nhiều nỗi lòng.
Chín con rồng kéo quan tài ngày đó, không biết
khởi điếm, không biết chung điếm, làm cho bọn họ lưu lạc, rốt cuộc không quay về
được quá khứ. quỹ tích cuộc đời bởi vậy mà biến đổi, năm tháng qua đi trở thành
hồi ức.
Trải qua sinh và tử, bi ca máu và lửa, ngưới
còn sống đi đến bây giờ không nhiều lắm, chỉ còn lại có mấy vị kia, nói ra một
màn ký ức cổ xưa đau lòng.
Gió dần dần nổi lên, trên Huỳnh Hoặc cổ Tinh một
màu đỏ thẫm. Nơi nơi đều là hạt cát cứng rắn, sa mạc khô cằn không có một chút
sinh cơ, nhìn không thấy bóng người và sinh khí quen thuộc.
Đều chôn vùi hết rồi.
Diệp Phàm cất bước, hiện tại hắn chỉ cần một ý
niệm là có thể làm cho tinh tú chìm rơi xuống, các hành tinh đối với hắn mà nói
không coi là cái gì, thần thức có thể bao phủ toàn bộ nơi đây.
Ở nơi này hắn cảm nhận được một loại áp lực khổng
lồ, Huỳnh Hoặc tuyệt đối không tầm thường, không thể theo lẽ thường đo lường, nếu
có người tự cao công lực cái thế muốn tự luyện hóa phiến tinh vực này nhất định
sẽ đụng phải vách tường.
Ở chỗ sâu trong lòng đất Huỳnh Hoặc thật sự có
khủng bố lớn, dám vọng động tất nhiên có đại kiếp nạn đẫm máu. Đây là phản ứng
đầu tiên theo bản năng của Diệp Phàm, hắn không khỏi chau mày trầm ngâm.
Nơi này chôn xuống nhiều lắm, ghi lại một phần
lịch sử rất dày và đáng sợ, năm đó liên quan đến đại chiến cấp Hoàng, phủ đầy bụi
trong năm tháng, nhưng đến nay chưa từng tiêu tán đi.
Diệp Phàm thu hồi lực chú ý từ chỗ sâu trong
lòng đất, cất bước đi trên mặt đất. Chỗ kia từng là Đại Lôi Âm Tự sớm đã không
còn nữa, ngay cả tàn tích đều gần như không có.
Dựa vào thần thức cường đại, hắn tìm được phần
nền của Đại Lôi Âm Tự, Ngạc Tổ sớm không còn tồn tại, tuy vậy địa lao vẫn còn
âm khí dày đặc.
Năm đó Thích Ca Mâu Ni thiết lập mười tám tầng
Địa Ngục, trấn áp mười tám đầu sỏ trong vũ trụ, thị sát tanh máu như Ngạc Tổ,
cường đại như Thần Chi Niệm của Thánh thể đại thành, đâu có người nào là hạng
người dễ chọc?
Nơi này là âm dương lao, phân từ trên xuống dưới
có hai tầng, bổ sung hỗ tương kiềm chế với nhau, là một loại cấu trúc tuyệt diệu.
Sử dụng lực tự nhiên của thiên địa trấn áp hai Đại Ma Vương hai ngàn năm.
Diệp Phàm trở lại chốn cũ, đương nhiên muốn
tìm hiểu rõ ràng. Ngày xưa hắn tu vi yếu kém, rất nhiều thứ đều khó có thể tìm
tòi thấu hiếu.
- Những hình khắc trên vách tường này quả
nhiên có thâm ý, ầm chỉ chỗ đáng sợ trong lòng đất của Huỳnh Hoặc sao? Hoang
thú là binh, Cùng kỳ*, Côn bằng... làm tướng, nổi thông tới hướng một nơi mai
táng sâu thẳm.
(Cùng kỳ: trong thần thoại là dị thú ăn thịt
người, giống như hổ hoặc như trâu có cánh.)
Diệp Phàm đọc hiếu, Thích Ca Mâu Ni cũng muốn
thăm dò thế giới ở dưới Huỳnh Hoặc Hải Nhãn, nhưng lại thất bại, hắn thiếu sót
thứ gì đó nên thất bại trong gang tấc. Chỉ có thể lựa chọn tăng mạnh phong ấn,
phòng ngừa ma vật bên trong đột phá đi ra.
Diệp Phàm nhẹ nhàng phất một cái, bụi bậm diệt
hết, một khối cột đá thật lớn phía trên “rắc rắc” rung động, rơi xuống một lớp
bột đá, chín viên tinh tú phát sáng rực rỡ, lấp lóe lóng lánh hiện ra.
- Tọa độ tinh không của mười tám tầng Địa ngục...
Diệp Phàm kinh ngạc, quả nhiên bên trong có chứa
huyền cơ.
Đây là thực lực của Chuẩn đế tầng thiên thứ
sáu, thấy rõ vật nhỏ, cái gì cũng không thể che giấu được. Từng vết từng vết
manh mối đều có thể chiếu rọi trong lòng, đây là huyền bí của Thích Ca Mâu Ni
khắc ra.
Còn lại tám viên tinh tú đều giống như nơi
này, phân từ trên xuống dưới âm dương hai tầng lao ngục, phân bố ở tám cổ vực lớn.
Diệp Phàm sáng tỏ rồi, liền đi lên mặt đất,
sau đó quan sát ở trên Huỳnh Hoặc hai ngày. Cũng không hành động thiếu suy
nghĩ, mà là vượt qua tinh không, đi tìm các tầng Địa Ngục khác.
Tới cảnh giới bực này của Diệp Phàm, ngày nay
khắp thiên hạ đều có thể đi lại dễ dàng, ngay cả là Ma Vực của một vị Chuẩn đế
ngày xưa phong ẩn, hắn cũng có thể ung dung phá vỡ mà vào.
Có lẽ nhận được càng nhiều dẫn dắt, do đó ổn
thỏa tìm được một ít bí mật ở chỗ sâu trong lòng đất Huỳnh Hoặc.
Hắn tốc độ rất nhanh, mặc dù vượt qua vô tận
tinh không, nhưng thời gian lại dường như ngừng lại trong nháy mắt.
Tới trạm thứ nhất, ở trong này cảm thụ không
có khí cơ sinh mệnh, hoang vắng là chủ đề, Diệp Phàm khẽ lẩm bẩm:
- Nơi này chẳng lẽ là chín mươi chín tòa Long
Sơn chỗ cũ đã từng tới hay sao?
Hắn cẩn thận thăm dò, phát hiện nơi này từng
là một Sinh mệnh nguyên địa, tuy nhiên hoàn toàn khô cạn, tất cả linh khí đều
thành không, bị lực lượng thần bí nào đó cướp đi. Hơn nữa trên mặt đất còn có
tàn tích nơi đó từng có những long mạch.
Huỳnh Hoặc cũng là một địa vực như vậy, địa cầu
thì lại là một trạm cuối cùng, may mắn còn tồn tại đến nay không có bị hủy diệt.
Một tấm bia gãy đoạn dựng đứng ở trong này,
cũng không biết đã bao nhiêu năm chưa từng có người đến nơi này, không có dấu vết
gì khác.
“Phong Yêu Bia.”
Trên tấm bia có ba cổ tự, Diệp Phàm thăm dò khắp
cổ tinh cũng chỉ thấy được nơi này có chỗ quỷ dị, tin tưởng là một tầng Địa ngục.
Hắn nhổ lên tấm bia đá, lập tức có từng đợt
yêu khí vọt lên, như núi lửa bùng nổ, mây khói tràn ngập, bao phủ bầu trời che
lấp đại địa.
Đây quả nhiên là một địa lao, có phong ấn một
Đại Yêu chấn nhiếp thế gian ở trong tầng thứ nhất. Hắn phát ra tiếng kêu hưng
phấn mà đáng sợ:
- Đạo hữu ở bên ngoài, xin trợ giúp ta một
tay, tất có hậu báo!
- Báo tên của ngươi đi!
Diệp Phàm bình tĩnh nói.
- Đại Hạ Long Tước!
Tiếng trả lời kinh thiên động địa, có một loại
hào khí, cũng có một loại ngạo khí.
Diệp Phàm tức cười, tổ tiên của Long Vũ Hiên
không phải là Đại Hạ Long Tước sao, chính là Yêu Thần một thế hệ từng hô phong
hoán vũ ở thời cổ Trung Quốc, bễ nghễ một thời kỳ.
Chẳng lẽ là hắn bị trấn áp ở nơi này?
Diệp Phàm gạn hỏi, lập tức bên trong im lặng một
hồi lâu, sau đó nổi giận, nói:
- Ta chỉ là ở lại nơi đó một đoạn thời gian,
tìm kiếm Tiên bảo không thành, ngược lại bị Huỳnh Hoặc trấn áp. Chẳng lẽ là
ngươi đang uy hiếp ta sao, nơi đó để lại một ít huyết mạch của ta không coi là
gì, khó có thể kiềm chế ta!
Diệp Phàm nở nụ cười xé mở phong ấn, trong một
cái miệng giếng cổ lập tức vọt lên một con Long Tước, vỗ cánh vọt lên trời, rồi
sau đó lao xuống phía dưới kèm theo một khí tức cuồng bá.
- Ta cứu ngươi đi ra, còn muốn gây chuyện với
ta sao?
Diệp Phàm thần sắc bình thản, liền giơ tay vỗ
ngược lên. “Ầm” một tiếng nổ, Đại Hạ Long Tước miệng phun máu tươi, toàn thân
máu chảy đầm đia, lông chim màu vàng bay tán loạn, lộ ra vẻ hoảng sợ.
Hắn năm đó là Yêu Thần một thế hệ, ở vào cảnh
giới Đại Thánh tuyệt đỉnh, tuy rằng bị Thích Ca Mâu Ni tước bỏ hơn phân nửa đạo
hạnh, trấn áp ở chỗ này, cũng không phải năm tháng phí công, dĩ nhiên đã khôi
phục, yên lặng chờ ngày thoát vây.
Không nghĩ tới, người này khủng bố như thế,
còn trẻ tuổi như vậy cũng không thua kém gì tên đầu trọc bóng lưởng năm đó, quá
mức khủng bố!
- Ta là muốn thử một lần thực lực của ngươi. Đối
với ngươi không có ác ý!
Con Long Tước giải thích, nội tâm có một loại
hoảng sợ, thời đại này không phải của hắn, không ngờ xuất hiện nhân vật đáng sợ
bực này.
“Ầm!”
Diệp Phàm vung bàn tay to lại một lần chụp xuống.
Đại Hạ Long Tước hồn via lên mây, bay ngược về phía bầu trời, nhưng lại bị bàn
tay to màu vàng chụp bắt lấy, không chạy thoát được.
- Xin thủ hạ lưu tình!
Hắn không kiềm nổi kêu to.
- Cho ngươi một bài học, thế gian ngươi có thể
thu người còn rất nhiều, không cần tự cao ngang ngược, giết chóc bừa bãi!
Diệp Phàm buông hắn ra. Nhưng toàn thân hắn đầy
máu, xương cốt đứt đoạn rất nhiều chỗ.
Đại Hạ Long Tước sinh úy kỵ, không còn dám nhiều
lời.
Diệp Phàm đánh văng ra một tầng nhà giam khác,
kết quả lại là công dã tràng, người ở bên trong sớm đã tọa hóa mấy trăm năm, chỉ
có một khối thi hài, không có sống qua ăn mòn của năm tháng.
Đại Hạ Long Tước còn muốn chạy trốn, nhưng lại
bị Diệp Phàm mạnh mẽ lưu lại bên cạnh. Nó thần thông không nhỏ, làm việc quá
khích, không hợp tâm ý liền có thể ra tay sát thương tính mạng người. Bằng
không cũng sẽ không bị trấn áp.
Đại Hạ Long Tước không làm sao được, người
thanh niên này quá cường đại, hắn không chạy trốn được, chỉ đành phải đi theo.
- Chúng ta bị trấn áp, còn có thể giữ lại tánh
mạng, một là đầu trọc bóng lưởng kia coi như từ bi; hai là chúng ta đều hiếu biết
một ít bí mật của Huỳnh Hoặc Thần tinh, đối với hậu nhân mà nói còn có chút giá
trị, chính là loại chuyện tạm gác lại chờ người hữu duyên gặp được này, thật sự
là khiến người căm tức!
Đại Hạ Long Tước ăn ngay nói thật.
Diệp Phàm gật đầu. Chạy tới chỗ tiếp theo, lần
này giải phong đi ra hai sinh linh, một là Ngân Xà, một là Thiên Trùng trăm
chân.
Đây là hai vị đại hung, mới vừa thoát vây liền
ra tay, kết quả bị Diệp Phàm đánh cho một trận. Một bàn tay đánh đập cho hai
người dễ bảo, không còn dám hung ác điên cuồng.
Đại Hạ Long Tước thở dài, nói:
- Năm đó đây cũng là hai nhân vật có số má
kinh người, nếu không bị Thích Già trấn áp, hơn phân nửa sẽ bước vào cảnh giới
Chuẩn đế, ngày nay lại bị đánh cho một trận như vậy!
- Ngươi ít nói đi! Ai chẳng biết năm đó ngươi
cũng là một đại hung nhân, bây giờ còn không phải biến thành con chim ngoan rồi!
Thiên Trùng trăm chân nói.
Cứ như vậy Diệp Phàm liên tiếp phá vỡ bảy
tinh, tổng cộng thả ra mười hai cổ nhân, đều cực kỳ cường đại. Hắn đối với những
hung nhân yêu ma này cũng không có nói nhiều, dám gây loạn liền trực tiếp đánh
đòn.
Loại thủ đoạn này rất có công hiệu, Diệp Phàm
chỉnh lý cho những tên đại ác này đều rất thành thật, không dám mảy may gây loạn,
bị bắt ép phải đi theo bên cạnh hắn.
Hắn cũng không cần giam cầm những người này,
Chuẩn đế tầng thiên thứ sáu đủ để uy hiếp hết thảy. Bất cứ đại hung gì ở trước
mặt cường giả đều chỉ có thể chịu phép, dám phản kháng chỉ có thể chịu chết.
Khi đi vào một viên tinh tú cuối cùng, có người
khởi xướng khiêu chiến với Diệp Phàm, đây là một vị Chuẩn đế duy nhất cũng là một
người đáng sợ và cường đại nhất năm đó.
Người này bị tước giảm đạo hạnh, dựa vào hai
ngàn năm khổ tu, mạnh mẽ khôi phục thần thông, lại hầu như luôn cố gắng cho giỏi
hơn. Hắn là một vị cường giả Chuẩn đế tầng thiên thứ ba, thế nhưng thủy chung
không thể thoát vây đi ra ngoài được.
Khi Diệp Phàm phá giải tòa nhà giam cuối cùng
này, cũng thực phải mất một phen công sức.
Đây là một con cổ điếu, toàn thân lông chim lấp
lánh đỏ như lửa, hóa thành đạo bào mặc trên người hắn, vừa ra liền quyết chiến
với Diệp Phàm, bởi vì hắn biết nếu không chỉến sẽ bị bắt khuất phục, khó có thể
thoát thân.
- Các ngươi nếu tính tình bình hòa ngừng gây rối,
ta sẽ không thu ở bên cạnh, mặc cho các ngươi rời đi. Nhưng hiện tại nếu ta tha
các ngươi đi, sẽ chịu trách nhiệm với các sinh linh khác, không thể cho các
ngươi rời đi gây rối loạn!