- Ta trêu chọc ai a, Diệp Phàm quả thật không
làm gì ngươi. Chẳng lẽ... có ẩn tình khác ?
Bàng Bác bộ dạng rất muốn ăn đòn.
- Ngươi... lập tức biến mất cho ta!
Tề Họa Thủy tức giận muốn cắn người.
- Chúng ta không quen thuộc như vậy chứ, đừng
nhìn thấy ta liền kích động như vậy, làm ra phô trương như vậy đón ta hay sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Ngươi câm miệng cho ta, ta đến trấn áp
ngươi!
Tề Họa Thủy càng kích động, tức giận sắc mặt ửng
đỏ, ngọc thể thon dài run rẩy, hướng sang người bên cạnh hét lên:
- Cùng tiến lên, phong ấn hắn cho ta!
Nhưng tuy rằng tới mấy chục người mà lại khí
thế hùng hổ nhưng thật sự tới gần lại không một ai dám động thủ, mắt điếc tai
ngơ đối với lời của nàng.
Tề Họa Thủy tức giận, kêu gào nửa ngày cũng
không ai dám lên, chỉ có một mình nàng đối diện Diệp Phàm, xấu hổ vô cùng.
- Các ngươi sợ? Không phải là một cái Thánh thể
hay sao, nhiều người như vậy còn không đánh lại hắn?
Đám người vẫn không ra tay, đều ngươi nhìn ta
ta nhìn ngươi, sét đánh không nhúc nhích. Hay nói giỡn, đây chính là sát tinh,
ngay cả đại năng đều dám diệt, hiện tai ai dám đi lên?
- Quận chúa, hắn vừa mới làm thịt thúc thúc ruột
của Bắc Đế, ngươi tin tưởng muốn trấn áp hắn?
Bên cạnh có một nữ nhân nhỏ giọng nhắc nhở.
- Vậy thì sao?
Tề Họa Thủy không thèm để ý.
- Bắc Đế, đó chính là nhân vật ngay cả Giáo chủ
các nơi đều kiêng kị. Thúc thúc của hắn đều bị làm thịt, đủ để nói rõ Thánh thể
kiêu ngạo, hiện tay chọc hắn không tốt đâu.
- Bắc Đế sao, ca ca ta còn là Nam Yêu đây.
Thánh thể sao, biểu huynh Yêu Nguyệt Không phương xa của ta còn là Thiên Yêu thể
đây.
Tề Họa Thủy lẩm bẩm.
- Ngươi là yêu tinh kia?
Bàng Bác kinh ngạc.
- Câm miệng, ngươi biến đi cho ta.
Tề Họa Thủy cực kỳ phản cảm với hắn, trên trán
trơn bóng như ngọc gân xanh nổi cộm.
- Không trách đẹp không giống người, yêu tinh
động lòng người. Ngươi là một yêu nữ, Nam Lĩnh nhiều Yêu chủ, ngươi là người của
Yêu Hoàng Điện.
Bàng Bác kêu quái dị.
Tề Quận chúa trán đầy tơ đen, nói:
- Đại mập mạp, ta nhớ rồi, ngươi cùng Thánh thể
đều không tốt. Chờ xem!
Kỳ thật Bàng Bác một chút cũng không béo, chỉ
là quá mức cao to, cao hơn người thường hai ba đầu, mày rậm mắt to, cánh tay to
như đùi người khác.
- Ngươi mới béo. Ca như này gọi là hùng tráng,
được không? Chưa từng thấy người có vị nam nhân như vậy hả?
Bàng Bác nói.
- Ngươi đi chết cho ta!
Tề Họa Thủy mệnh lệnh người khác động thủ,
không ai nhúc nhích liền tế ra một cái yêu tháp, ngân quang lóe lên đánh về
phía trước.
Đinh!
Diệp Phàm ra tay, tay không đón đỡ, gõ một cái
lên trên lập tức đánh văng ra, vuốt cằm nhìn Tề Họa Thủy từ trên xuống dưới
nói:
- Thật sự là một yêu tinh?
Hắn từng bắt giữ Tề Họa Thủy, không nghĩ tới
lai lịch nàng lớn như vậy. Đến từ Yêu Hoàng Điện tồn tại từ thượng cổ, là muội
muội ruột của Nam Yêu.
- Bất kể là Thiên Yêu Cung của Đông Hoang hay
là Yêu Hoàng Điện của Nam Lĩnh đều ra kinh thế đại yêu. Hậu nhân bọn họ vừa
sinh ra đã là hình người, căn bản nhìn không ra hình thể. Cũng giống như Nhan
Như Ngọc.
Bàng Bác nói, hắn hiểu biết nhiều hơn Diệp
Phàm một chút. Dù sao ở Yêu tộc thời gian quá dài, biết được rất sâu.
- Tề yêu tinh, ta với ngươi cũng không tính là
có cừu oán, gặp ta đừng kích động như vậy. Ta còn không tính khai chiến với ca
ca trong truyền thuyết kia của ngươi đâu.
Người của Kỳ Sĩ Phủ có lời đồn, Nam Yêu cực kỳ
thần bí, rất ít lộ tung tích, một mực ở xem bản chép tay của tiên hiền Kỳ Sĩ Phủ,
bế quan không ra.
- Họ Diệp, ngươi đừng kiêu ngạo.
- Biểu muội, đang làm gì đây. Nước lớn trôi miếu
Long vương.
Cách đó không xa truyền đến tiếng cười khẽ, một
nam nhân áo tím đi tới, rất là khôi ngô anh tuấn.
- Nguyệt Không huynh.
Diệp Phàm cười to. Người tới chính là thiếu chủ
của Thiên Yêu Cung Yêu Nguyệt Không, vẻ mặt phấn khởi.
- Đã lâu không gặp. Diệp huynh hiện giờ danh
chấn thiên hạ, thật sự khiến người ta cảm thán.
Yêu Nguyệt Không đi tới.
- Biểu huynh, ngươi quen biết với hắn?
Tề Quận chúa rất bất mãn, nhớ mãi không quên
chuyện Diệp Phàm thu nàng làm thị nữ, bị giam một tháng. Hiện nay nhớ lại đều
thấy ngứa răng.
- Chuyện này cho qua đi, Diệp huynh không phải
người ngoài.
Yêu Nguyệt Không cười nói.
Ầm!
Ở nơi sâu trong Kỳ Sĩ Phủ, một tòa cổ sơn yêu
khí xông lên tận trời, vô tận thần quang xuyên qua trời cao. Một tòa Yêu Hoàng
Điện cổ xưa hiện lên, nguy nga cùng hùng vĩ giống như Thiên Đình cổ.
Một bóng người dâng lên chín tầng trời, trống
rỗng hóa ra, tóc đen như thác, trong mắt có vô tận tinh tú tiêu tan, thâm thúy
vô cùng, như một Yêu Thần buông xuống.
- Chẳng lẽ là Nam Yêu trong truyền thuyết?
Rất nhiều người giật mình.
Thần sắc Diệp Phàm ngưng đọng, bất kể là Yêu
Hoàng Điện hay là nam nhân kia chẳng qua đều là một sợi thần niệm biến thành,
xuyên qua cổ sơn mà ra. Cảnh tượng kinh thiên động địa như vậy có thể tưởng tượng
tu vi của người kia.
- Giống như một vị Yêu Thần.
Bàng Bác cũng giật mình.
- Hừ!
Một thanh âm trong trẻo lạnh lùng truyền tới,
sợi thần niệm kia hóa thành một mảnh thần quang, xuyên qua hư không đem Tề Quận
chúa cuốn đi, ngay lập tức biến mất.
- Nam Yêu cường đại như vậy, một sợi thần niệm
liền vượt qua những cường giả tuyệt đỉnh trẻ tuổi khác.
Mọi người đều sợ hãi, đây là lần đầu tiên nhìn
thấy Nam Yêu ra tay.
- Tiểu Diệp Tử...
Đám người Lý Hắc Thủy đi tới, đều không nghĩ tới
Diệp Phàm to gan như vậy, dám vào trong Kỳ Sĩ Phủ.
- Đi, chúng ta tìm một chỗ uống rượu!
Ngô Trung Thiên nói.
Sau đó không lâu bọn họ tới một tửu quán nhỏ
ngay tại ven đường, hoa đào nở rộ phấn hồng một vùng, nở không đúng mùa.
Kỳ Sĩ Phủ không có khả năng đùng tửu lâu lớn,
nhưng tửu quán nhỏ như vậy lại có một ít, tô điểm cho nơi tu luyện, có một phen
diệu cảnh khác.
- Nguyệt Không huynh, ngươi lại là Thiên Yêu
thể, thật sự là ẩn sâu không lộ.
Diệp Phàm nâng chén nói.
- Thiên Yêu thể ta đây là hữu danh vô thực.
Yêu Nguyệt Không lắc đầu.
Trước khi hắn sinh ra, ở trong cơ thể mẹ liền
bị người ám toán, sinh ra đã kém cỏi có thể sống sót đã là một kỳ tích, nhưng lại
hạn chế thành tựu trong tương lai.
- Trừ khi ta xông qua chín đạo tử quan, mới có
thể tái hiện phong thái vô thượng của Thiên Yêu thể.
Yêu Nguyệt Không không nói kỹ, giống như chuyện
không muốn nói đến.
- Ca ca của Tề Họa Thủy thật lợi hại như vậy?
Bàng Bác hỏi.
- Đó là biểu huynh họ xa của ta, hắn cường đại
không thể nghi ngờ, tuyệt đối có thể sánh ngang Trung Hoàng, Bắc Đế.
Yêu Nguyệt Không gật đầu, cảnh cáo bọn họ
không nên chọc giận.
- Cực kỳ lợi hại.
Trong rừng hoa đào, một người dã man mặc áo da
thú đi tới, tóc đen dày rậm, có một loại lực lượng dã tính.
Đó chính là Đông Phương Dã. Hắn nghe tin mà tới,
cũng không khách khí, ngồi xuống uống một chén lớn mới nói:
- Ta cũng đến từ Nam Lĩnh, năm đó từng nhìn thấy
hắn ở trong một rừng già nguyên thủy. Hắn một bàn tay ấn chết một con yêu long.
- Con yêu long kia cường đại cỡ nào?
- Có thể so với đại năng.
- Cái gì?
Mọi người hít sâu một ngụm khí lạnh.
- Ngươi tin chắc con yêu long kia có thể so với
đại năng?
Khương Hoài Nhân có chút không tin.
- Đương nhiên, bởi vì con yêu long đó sau lại
bị ta nướng ăn.
Đông Phương Dà gật đầu.
- Vậy cảnh giới hiện giờ của hắn?
Lý Hắc Thủy kinh hãi.
- Ba năm trước, hắn một tay ấn chết một con
yêu long, ta tận mắt nhìn thấy. Lúc ấy hắn mới vừa độ thiên kiếp xong, tiến vào
Tiên Thai tầng thiên thứ hai, hiện nay ta nghĩ hắn sớm củng cố, có thể so với
Thánh chủ tuyệt đỉnh.
Người dã man nói.
- Không ngờ Nam Yêu cường đại như vậy, ta vẫn
tưởng là do người ta cố ý bịa đặt, không nghĩ tới thật sự có một vị thanh niên
Yêu chủ khủng bố như vậy.
- Tiểu Diệp Tử, ngươi đến xem ta sao?
Hoa đào đỏ lửa nở rộ một vùng, rừng đào vô tận,
mùi hoa từng đợt. Cơ Tử Nguyệt tiêu sái bước đến, cười rất sáng lạn, trên mặt lộ
ra hai lúm đồng tiền nhỏ, một thân áo tím phất phới, tràn ngập sức sống tươi đẹp.
Ở bên cạnh nàng, Thần Vương thể Cơ Hạo Nguyệt
long hành hổ bộ, phi thường trầm ổn. Hắn tóc đen để xõa, ánh mắt sâu thẳm, rất
có khí vận của một vị Thần Vương vô địch, tạo thành sự đối ngược rõ nét với Cơ
Tử Nguyệt khẽ cười ở bên cạnh.
Ở trên bàn rượu, Cơ Hạo Nguyệt không nói nhiều,
rất ổn trọng, nhưng mỗi câu đều rất có trọng lượng:
- Có người thiếu niên một bước lên trời, nhưng
từ đó dừng lại. Có người đại tài trưởng thành muộn, lực lượng tràn trề. Nhìn
chung Thánh nhân cổ, loại sau chiếm đa số, có ẩn chứa tiềm lực vô cùng, cần phải
cả đời đi khai thác.
- Không sai, từ xưa đến nay đều là thế. Mấy
trăm, hơn ngàn năm sau, người thế hệ chúng ta, có lẽ ngút trời kỳ tài sẽ bị người
ta dần quên, có “Ngu giả” sẽ rồng vượt lên trời.
Yêu Nguyệt Không gật đầu.
- Nói như vậy, trăm ngàn năm sau ta rất có khả
năng sẽ đánh Vương Đằng thành một cái đầu heo, ngay cả mẹ hắn cũng không nhận
ra?
Lý Hắc Thủy nói.
Mọi người phì cười, không biết nói gì.
- Người như Bắc Đế, Nam Yêu không khuyết thiếu
tiềm lực, tương lai sẽ không thể ngăn cản, sẽ không dừng lại. Rất khó nói sẽ đạt
tới loại trình độ nào.
Đêm khuya, sao trời lấp lánh, ánh trăng dịu
dàng, ngay cả Cơ Tử Nguyệt uống đến đỏ bừng khuôn mặt nhỏ nhắn, la hét muốn trấn
áp ca ca nàng.
Cơ Hạo Nguyệt đầu đầy tơ đen, giúp nàng tỉnh
rượu, muốn kéo nàng đi.
- Ta không say, rượu tiên ủ ngàn năm, ta còn
có thể uống được rất nhiều. Mới vừa uống một hai ba bốn năm sáu bảy tám chén...
Nàng hơi thở như lan, nhảy múa giữa hoa đào,
dưới ánh trăng giống như một tinh linh say rượu múa.
- Tiểu Diệp Tử, chúng ta cùng đi trấn áp Nam
Yêu, trấn áp Trung Hoàng, trấn áp... Phủ chủ.
Cơ Tử Nguyệt bị ca ca nàng mạnh mẽ lôi lôi đi.
Quả thật hơi có chút say, yêu kiều lẩm bẩm muốn trấn áp ca ca vạn ác của nàng.
- Các ngươi có biết tinh không cổ lộ thông hướng
Vực ngoại ở nơi nào không?
Diệp Phàm tiên bước huynh muội Cơ Tử Nguyệt, hỏi
đám người Yêu Nguyệt Không, Đông Phương Dã.
- Không ai biết ở chỗ nào.
Mấy người đều lắc đầu.
Đêm đã khuya, bọn họ rời tửu quá đi vào trong
một vùng Linh sơn. Ngọn núi rất nhiều, mỗi người ở một động phủ, ngủ thiếp dưới
ánh trăng trắng nõn lưu động.
Sau nửa đêm, mọi âm thanh đều biến mất. Diệp
Phàm một mình đi ra, đứng trên đinh núi nhìn ra cả Kỳ Sĩ Phủ xa xa. Mênh mông
bát ngát, có ánh sáng Phi Tiên chiêu lên.
Bỗng dưng hắn cảm nhận được một loại khí cơ cường
đại, nhanh chóng xoay người, chi thấy trong hư vô đi ra một nam nhân, đứng
trong một tòa Yêu Hoàng Điện thượng cổ, giống như một vị Yêu Thần.
- Nam Yêu!
Diệp Phàm trái tim nhảy dựng.
Nam Yêu sâu không lường được, một sợi thần niệm
sáng lập tiểu thế giới, như sừng sững trong Thiên Đình cổ nhìn xuống phía dưới,
trong mắt có tinh vực, giống như Yêu Hoàng viễn cổ phục sinh.
- Ta từng nhìn thấy ngươi, tới từ Vực ngoại.
Nam Yêu Tề Lân bình tĩnh mở miệng.
Diệp Phàm vô cùng kinh ngạc, nhìn chằm chằm hắn,
không rõ vì sao hắn nói vậy.
Ánh trăng như nước, Nam Yêu Tề Lân sừng sững
trong hư vô, hai mắt sâu thẳm, nói:
- Chín con rồng kéo quan tài, từ Vực ngoại mà
đến. Các ngươi tổng cộng mười mấy người, vượt qua tinh vực. Ngươi là một trong
số đó.
- Ngươi...
Đêm khuya yên tĩnh, trên ngọn núi phi thường
sáng tỏ, một vầng thần nguyệt treo trên không trung rải xuống bạch quang đầy đất,
nước suối ồ ồ, ngẫu nhiên có tiếng chim đêm kêu khẽ.
Diệp Phàm đứng trên một khối đá núi, trong
lòng chấn động. Đối phương biết bí mật này, chẳng lẽ có một vị cố nhân rơi vào
trong tay hắn?
- Làm sao ngươi biết được?
Nam Yêu Tề Lân thân thể cao lớn, khí độ hiên
ngang, tóc đen dày ánh mắt khiếp người nói:
- Ta ở trong Yêu Hoàng Điện cổ xưa nhìn thấy hết
thảy. Nhìn thấy các ngươi từ trên trời giáng xuống, xuất hiện ở cấm địa Thái cổ.
- Sao có thể, ngươi ở Nam Linh lại có thể nhìn
thấy chuyện ở Đông Hoang ? Diệp Phàm quá sợ hãi.