Diệp Phàm đi đến phía trước, Trương Văn Xương cũng
đi bên cạnh, đi lên đinh ngọn núi thấp.
Khe nước róc rách, dây mây xanh bỏ lên vách
núi, mùi hương cây cỏ trộn lẫn hơi bùn ầm ướt cũng một chỗ, địa phương này tự
nhiên mà tinh thuần. Địa thế phía trước bằng phàng. có một cái ao nước trong suốt,
bên bờ hoa dại chàng chịt, mùi thơm ngát ập vào mũi.
Một đứa trẻ im lặng ngồi ở đó, trên mặt đầy vẻ
non nớt, dường như đang trầm tư suy nghĩ. Đứa trẻ rất thanh tú, làn da còn trắng
mịn hơn so với các cô gái, ánh mắt sáng lóng lánh, giống như một tiên đồng siêu
nhiên xuất trần.
“Đinh!”
Đứa trẻ giống như suy tư xong rồi, một đôi ngón
tay dài thanh tú bắt đầu gảy dây đàn. “Tưng tưng” tiếng nhạc như dòng suối mát
chảy lượn lờ, lại giống như ánh trăng chiếu rọi, thanh đạm ngọt naào, khiến lòng
người thanh thản.
Không bao lâu. khúc âm biến đổi, càng ngày càng
siêu thoát, giống như một trích tiên đang đánh tiên thạch, tiếng thanh thanh mà
lại dễ nghe, vang động khắp nơi.
Khấp vùng núi trong lúc nhất thời đều sáng
lên. trước đám nước thật thanh tĩnh, siêu nhiên, không có một tia tục khí, rất
nhiều đóa hoa trong tiếng nhạc nở rộ.
Từng con tìmo con chim sẽ bị hấp dẫn bay đến.
quanh quẩn trên đầu đứa trẻ, rồi đậu lại chung quanh cổ cầm, nhảy nhót quanh
nó, rồi bị tiếng đàn xuất thần nhập này thu hút. khẽ hót theo.
- Đứa nhỏ tên gọi là gì?
Diệp Phàm khẽ hỏi.
Đứa nhỏ này hình thần đều giống Hoa Vân Phi y
hệt. thậm chí không có mảy may khác biệt nào, ngay cả tiếng đàn đều là cao siêu
như vậy, khí chất đều là xuất chúng như nhau.
- Hoa Vân Phi!
Trương Vãn Xương nói.
Người giống nhau, tên giống nhau, Diệp Phàm
tâm thần vừa động: là một đóa hoa tương tự hay là có ẩn tỉnh gì khác?
- Tên giống nhau, nhưng con người lại sớm đã
không phải!
Trương Vãn Xương giải thích, đây là ấu đệ của
Hoa Vân Phi, mấy năm gần đây sinh ra. được chủ nhân Tinh Phong đặt cho một cái
tên như vậy.
Tinh Phong ở phía trước nguy naa cao ngất như
hạc trong bầy gà. so với các ngọn núi khác đều cao hơn một ít, bất kể là ban
ngày hay ban đêm đều có từng mảng lớn hào quang từ trên trời chiếu rọi rực rỡ,
đó là lực lượng của tinh tú.
“Coong!”
Đúng lúc này, đứa nhỏ ngừng tiếng đàn. mở to
đôi mắt đen như hắc bảo thạch khó hiểu nhìn bọn họ, nhìn chằm chằm vào Diệp
Phàm. Không biết bọn họ đến từ lúc nào.
Trên Tinh Phong, một nam nhân trung niên tay
áo phất phơ theo gió, bay vọt tới nơi đây, đáp xuống trên đỉnh ngọn núi thấp.
- Ra mắt Hoa tiền bối!
Trương Văn Xương thi lễ.
Người chủ Tinh Phong thật siêu trần thoát tục,
quần áo cũng màu lam. mái tóc tung bay. Ngày xưa Hoa Vân Phi có bốn năm phần giống
hẳn. thần sắc hắn bình tĩnh gật gật đầu, rồi sau đó nhìn về phía Diệp Phàm.
Diệp Phàm bình tĩnh đối mặt. người này thực
không tầm thường, nhưng với tu vi của hắn ngày nay mà nói, tự nhiên có thể ung
dung ứng phó, không có một chút áp lực nào.
- Vân Phi là một đứa nhỏ tốt, bị một đôi bàn
tay vô tình bắt mất, không thoát được số mạng, là ta không bảo vệ tốt cho hắn!
Nam nhân trung niên tỏ ra thương cảm vô hạn.
Diệp Phàm không biết nói cái gì cho phải. Dù
sao cũng là hắn tự tay đánh chết Hoa Vân Phi.
- Ta cũng không trách ngươi, Vân Phi trước muốn
giết ngươi, rơi vào một kết quả như vậy, cũng không có gì để nói. Ta chỉ hận chính mình vô năng,
không có bảo vệ thời còn nhỏ của hắn, không có nhìn thấy một khát vọng của hắn
khi còn nhỏ, càng không có nhìn thấy nỗi bi thương của hắn!
Nam nhân trung niên khẽ nói.
Đứa trẻ này tên là Hoa Vân Phi, đủ để nói rõ vấn
đề: là ký thác niềm thương nhớ trong lòng hẳn.
Đứa trẻ đứng dậy im lặng đi tới, nhìn về phía Diệp
Phàm, nói:
- Chúng ta đã từng gặp mặt chưa, vì sao dường
như đã từng quen biết?
Trong lòng Diệp Phàm chấn động mạnh, lộ ra vẻ
khó tin.
- Đúng rồi! Ngài chính là Thánh thể trong miệng
mọi người thường nói, rất giống như trong tưởng tượng của ta!
Đứa trẻ tỏ mò chớp chớp đôi mất to.
Diệp Phàm trong lòng thật không bình tĩnh. Đây
là trùng hợp sao? Mặc dù là cũng cha cũng mẹ, nhưng là quá giống, nhất là ánh mắt
độc nhất vô nhị này.
- Đứa nhỏ này chi thích đàn, hết thảy ta theo
ý thích lựa chọn của hắn, để cho hắn trở thành một cầm đồng hạnh phúc!
Người chủ Tinh Phong nói giọng thương cảm, trên
mặt lại có nước mắt chảy xuống.
Hắn khẽ vuốt đầu đứa trẻ đầy trìu mến, nhims
không biết là nói cho đứa trẻ nghe, hay là nói cho Hoa Vân Phi ở thế giới bên
kia nghe.
-----------------------
Diệp Phàm rời Thái Huyền, nhẹ nhàng thở dài,
chúng sinh đều là tranh đấu trong cõi hồng trần này, sinh lão bệnh tử, hỉ nộ ái
ố, sao có thể tránh được? Hắn cũng chỉ là một kẻ qua đường trong đó.
- Ngươi phải cẩn thận, bảo trọng chính mình!
Trương Văn Xương dận dò. Ngày nay thiên hạ náo
động. chư thánh buông xuống, con đường thành tiên sắp sửa mở ra, có trời mới biết
sẽ phát sinh đại chiến đáng sợ như thế nào.
Diệp Phàm gật gật đầu, lẩm bẩm:
- Đứa nhỏ này xuất hiện, tạo cho ta một nan đề!
- Vì sao?
Trương Văn Xương hỏi.
- Ta chỉ tin tưởng kiếp này, nhưng hắn và Hoa
Hoa đệ tử kế của ta, kiếp sau lại là một đóa hoa giống như kiếp trước, đây là
muốn làm dao động tín niệm của ta sao?
Diệp Phàm lẩm bẩm tự nói.
- Nếu thực sự có kiếp sau. một tên cầm đồng, một
vòng luân hồi, như vậy đối với hắn lại là kết cục tốt nhất!
Trương Vãn Xương nói.
Diệp Phàm cứ như vậy rời đi, hội hợp với đám
Diệp Đồng, Tiểu Tước nhi.
- Kiếp sau, tin thì có, không tin thì không
có. Năm tháng luân hồi, trên đời chung quy sẽ xuất hiện hai đóa hoa giống nhau,
có phải là chung một đóa hay không, để mặc cho hậu nhân bình luận phán xét!
Diệp Phàm khẽ lẩm bẩm, hắn nghĩ tới lời nói của
vị lão táng Tây Mạc ngày xưa.
Hắn biết, tương lai có một ngày nan đề này có
thể chính là ngáng trên con đường Đế của hắn. cần phải phá giải.
Diệp Phàm đối với Nam Vực có một loại cảm tình
đặc biệt: năm đó chín con rồng kéo quan tài đến đây, rơi xuống ở cấm địa Thái cổ,
hắn là từ khu vực này đi lên con đường tu luyện.
Hắn mang theo đệ tử, âm thầm đi tới Linh Khư Động
Thiên, muốn thăm viếng lão nhân Ngô Thanh Phong, đây là sư phụ của Bàng Bác,
cũng là người đần tiên dẫn hắn vào làm môn nhân.
Ngày xưa, từng nhiều lần đến thăm, nhưng lần
này rời đi lâu lắm rồi, từ biệt một trăm mấy chục năm không biết ngày nay lão
nhân như thế nào.
Thế nhưng, đến chỗ này hắn chỉ thấy được một
phần mộ, lão nhân thọ nguyên đã hết, sớm đã lia đời rất nhiều năm.
Sinh, lão, bệnh, tử, quy luật này không thể phá
vỡ. Diệp Phàm từng đưa cho lão nhân Thần Tuyền của cấm địa Thái cổ, ngay cả như
vậy cũng không phá vỡ được quy luật của thiên nhiên.
- Tiền bối...
Diệp Phàm đứng ở trước mộ phần, buồn bã mất
mát, trong lòng trống rỗng, có chua xót cũng có buồn khổ. Hắn lộ vẻ bi thương quy
xuống lạy, còn thật sự dập đầu hành đại lễ.
Không thành tiên, con người cuối cùng sẽ quy về
trong nắm đất vàng, mà đây chính là bắt đầu. Ở tương lai, dưới nghiền áp của
năm tháng, có lẽ hắn sẽ nhìn thấy càng nhiều phần mộ, táng bạn bè, táng cố
nhân... Đây là một loại pháp tắc tự nhiên không thể kháng nghịch!
Lần này, Diệp Phàm lưu luyến thời gian rất
lâu, bảo đám Long Mã, Cổ Kim Bằng đi trước, ở xa xa chờ hắn, hẳn một mình quanh
quẩn ở bên ngoài Linh Khư Động Thiên, lòng bi thương.
Với tu vi của hắn ngày nay mà nói, tự nhiên
không người nào có thể phát hiện, đi qua từng địa phương tu luyện, cuối cùng đi
vào trước mồ Thanh Đế ở bên cạnh Linh Khư Đông Thiên.
Dương mộ đã bị phá. đó là bảo tàng Thanh Đế
lưu lại cho người đời sau, không còn tồn tại nữa.
Mà âm phần vẫn như trước là một cái hồ sâu tối
đen nối thông với Cửu U, tục truyền Hoang Tháp từng bị trấn áp ở dưới, chịu tải
thi thể của Thanh Đế đã đi vào càng sâu hơn dưới địa vực.
- Ai?!
Đột nhiên. Diệp Phàm đột ngột quay đầu lại, ở
trước âm phần kia dường như nhìn thấy một bóng dáng già nua, hắn hóa thành một
luồng sáng bổ nhào tới.
Nhưng khi hắn tới gần, lại chỉ thấy hồ nước tối
đen như mực, sâu không lường được. Chung quanh trống trơn vắng vẻ không một bóng
người, cái gì cũng không có.
Diệp Phàm vô cùng kinh ngạc, với tu vi của hắn
ngày nay vậy mà còn có người có tốc độ mau hơn hắn như vậy sao? Quả thực khó
tin! Thân ảnh này là chân thật.
hay là vì tưởng niệm mà tâm thần không yên, và
vì nghĩ tới vị trưởng giả dẫn dắt hắn bước trên đường tu luyện nên gây ra ảo
giác nhìn thấy thân ảnh đó?
Hắn đứng tại chỗ thời gian rất lâu. cuối cùng
rời đi.
Diệp Phàm mang theo đám Tiểu Tước nhi, Khương
Đình, Long Mã, một đường đi tới hướng bắc. Dạn phát chú ý của thế nhân, hắn vừa
đến liền diệt Kim Ô bộ tộc, nổi phong ba cuồn cuộn, cả thế gian chú ý vào hắn.
Đoàn người bọn họ đi theo hướng bắc, cũng
không có che dấu chân thân, ngay ngày hôm đó, Sát Thánh Tề La xuất hiện. Có lẽ
nên xưng là Sát Thánh Vương, lão sát thủ một hố mắt trống rỗng, bên trong như
là có vũ trụ mở ra, một con mắt khác thì lóng lánh nước mắt.
- Đã trở lại... trở về là tốt rồi!
Lão sát thủ biếu lộ mối chân tình hiếm thấy. Những
năm gần đây trong lòng lão khốn khổ, ngày nay thấy Diệp Phàm trở thành nửa bước
Đại Thánh, cao hứng tự đáy lòng, nước mắt mơ hồ chảy ra.
Ai nói sát thủ là vô tình, năm tháng mái tóc lão
điếm lốm đốm sương trắng, lão liều mạng cũng muốn tìm công bàng cho Diệp Đồng,
nhưng thật sự không chống lại được Đại Thánh, suýt nữa thì vong mạng.
Sau lại, lão lại đi Tây Mạc muốn cứu Hoa Hoa,
lại thiếu chút nữa ngã xuống ở dưới chân Tu Di Sơn, thân thể già nua của lão mấy
ngày gần đây sắp điêu linh hòng mất.
Lão Đao Bả Tử cũng theo giúp tổ phụ của mình,
trên người bọn họ đều có ầm thương. nhưng đối với Diệp Phàm mà nói hoàn toàn
không thành vấn đề, Thần dịch Mệnh Tuyền của Thiên Tôn cổ rơi xuống điếm điếm
sáng, niệm lực Phật môn bị diệt trừ.
- Tiền bối an tâm tĩnh dưỡng, hết thảy đã có ta!
Diệp Phàm trông về phía tây xa xa, rất cường
thế nói.
Ngay cũng ngày, đám Yến Nhất Tịch. Lý Hắc Thủy
xuất hiện, cũng tìm tới. sự kiện Diệp Phàm phẫn nộ hủy diệt Kim Ô, sớm đã truyền
đi lan rộng, ngày nay đi tới trên mặt đất như vậy, tự nhiên cũng dễ tìm.
- Tiểu tử ngươi thật sự đã trở lại, ta còn tưởng
rằng là tên khốn kiếp nào muốn lừa sạt chúng ta nữa chứ!
Đông Phương Dã y hệt như quá khứ, mặc chiến y
da thú, nửa người trên ở trần, cơ thể màu đồng cổ vạm vỡ, xách theo cây lang
nha đại bổng, toàn thân hắn giống hệt một con dã nhân.
Hắn rất cường mảnh, dĩ nhiên đã bước vào cảnh giới
Vương của Thánh nhân, chỉ riêng thân thể hắn đã có được lực lượng bắt giao
long, hàng chim bằng, khí tức dương cương như làn khói dày đặc xông thẳng lên
trời cao.
Đông Phương Dã rất cường đại, ở trong cũng cảnh
giới Thánh Vương tuyệt đối có thể ngang dọc, nhưng chính một người như thế mà
cũng phải chịu thòi ở Tây Mạc, thiếu chút nữa chết đi.
May mà, thể chất của hắn đặc thù, tu dường vài
năm thân thể đã khỏi hẳn.
Diệp Phàm cười ha hả. tiến lên đấm hắn một quyền.
- Diệp tử! Ngươi thiếu ta một Thần nữ đâu, khi
nào thì thanh toán?
Lệ Thiên đi tới, vẫn như cũ là tà ý tà khí.
- Thái Cổ tộc Thần nữ nhiều biết bao, chọn vài
người là được?
Diệp Phàm cười to nói.
- Đối với các nàng đó ta không có hứng thú,
nhưng thật ra ở Tây Mạc coi vừa mắt mấy vị sư thái, quả nhiên là sáng chói. Đáng
tiếc đám hòa thượng kia rất không thân thiện, một đám người đều nổi ghen với
ta, đuổi giết ta bỏ chạy trối chết cả ba mươi vạn dậm!
Lệ Thiên nhe răng trợn mắt nói.
- Đáng đời!
Lệ Thiên đến nay còn có thương tích chưa lành,
không cần phải nói tự nhiên là vì đi cứu Hoa Hoa mà rơi đài.
Yến Nhất Tịch khí chất siêu phàm, tướng mạo rất
tốt, cũng giống như Lệ Thiên trên người có thương tích, nhưng vẻ mặt hắn vẫn
ung dung bình thản.
- Diệp tử! Cuối cùng ngươi đã trở lại! Hầu ca
rời đi, Cơ Tử đi xa, nếu không phải bởi vì Diệp Đồng cùng với Hoa Hoa, chúng ta
hận không thể cũng tiến vào tinh không đi tìm ngươi!
Lý Hắc Thủy nói, biếu lộ rõ chân tình.
- Không vội, từ từ sẽ đến! Ngày sau tất cả mọi
người cũng đi lên cổ lộ Nhân tộc một chuyển!
Diệp Phàm cười nói. Tụ hợp lần này tuy rằng vẫn
còn thiếu một số người, nhưng dĩ nhiên rất náo nhiệt, hẳn cảm giác được từng hồi
ấm áp trong lòng.
Mọi người tự nhiên có bao nhiêu lời muốn nói,
nói với nhau rất nhiều, có một điếm mọi người đều nhất trí, chính là nguyền rủa
Hắc Hoàng. mắng to con chó chết này rất không đáng tin.
- Tây Mạc nội tình thâm hậu. thật sự không dễ
công phạt, Thiên Chi Thôn chúng ta cường thịnh biết bao, ở đương thời tuyệt đối
không phải kẻ yếu, nhưng ở Tây Mạc lại bị thiệt nhiều, thiếu chút nữa toàn quân
bị diệt, nên muốn đi tây, nhất định phải thận trọng, không thể nỏng vội mà chiến
đấu được!
Đây là cái nhìn chung của cố nhân. Tu Di Sơn khủng
bố tuyệt thế, là một chỗ đám rồng hang hổ, khó có thể tấn công, cần phải hành động
cẩn thận.