Trên ngọn núi cao nhất này có vài cây cổ tùng,
mọc ở sát ven hồ, thụ linh không biết bao nhiêu năm, giống mấy con lão long quấn
quanh, nâng cao các nhánh cây cổ xưa cứng cáp lên trời, mở rộng lên hướng bầu
trời.
Ở dưới một gốc cây cổ thụ, có một tấm thạch
bàn, rất là thô sơ, cổ sơ tự nhiên, tuyệt không được chăm chút tới.
Nó dựa theo một khối nham thạch tạc khắc mà
thành, như con trâu nằm ngang. Ở trên mặt có ba miếng cổ ngọc màu sắc ảm đạm,
có khắc chữ triện ở trên, nằm lãn lóc ở đó đã mấy ngàn năm.
Diệp Phàm nhìn thấy ba miếng ngọc thư thượng cổ
này, lập tức hiểu được năm trăm năm trước vị lão Cốc chủ kia đã hợp nhất chín
miếng ngọc thạch, hơn phân nửa đã tham ngộ ra hướng đi tới chỗ Địa Tiên.
Hắn cất bước đi tới phía trước, trên ngọn núi
cao nhất rất bằng phẳng. ngoài mấy cây thông già và cỏ cây hiếm thấy khác, trụi
lủi giống nhau vách đá dựng đứng.
Mà lúc này, hắn cũng cảm nhận được một loại kiếm
ý cường đại, vô kiên bất tồi, chi thẳng vào nguyên thần dường như muốn chém hồn
phách hắn.
Diệp Phàm dung hợp vào trong hư không thiên địa
đều không được, hắn tế ra cái đinh, lơ lửng trên đỉnh đầu, Vạn Vật Mau Khí rơi
xuống như mưa bảo hộ đạo thân của hắn.
Thinh thoảng có kiếm khí sắc bén bổ tới, mỗi một
lần đều trầm trọng như vạn quân, nếu không phải Thánh thể Nhân tộc, một kích đó
đủ để chém Giáo chủ thành thịt vụn.
Vạn Vật Mau Khí Đỉnh chấn động kêu leng keng,
như là núi sông đang nổ vang, phát ra từng tràng tiếng vang, cả sơn thể đều
rung chuyển, giống như Kiếm tiên sống lại.
Diệp Phàm vội thu Tiểu Tùng vào trong đỉnh, sợ
xảy ra chuyện ngoài ý muốn không lo được cho nó. Kiếm ý vô thượng của Xích Tùng
Tử chấn nhiếp tâm hồn người, tuy rằng đã luyện hóa hết sát khí, nhưng vẫn như
cũ không phải người bình thường có thể đến gần.
“Nếu như còn tồn tại sát ý, chỉ sợ cho dù
thánh hiền viễn cổ đến đây đều khó đi tới vài bước.”
Hắn không thể không kinh sợ, ở trong Liệt Tiên
Truyện nhắc tới vị tu đạo đệ nhất thời thượng cổ này quả nhiên pháp lực thông
thiên, có bản lãnh nghịch thế, sâu không lường được, khó trách sống cả đời chỉ
vì thành tiên.
Ở thời điểm cách thạch bàn còn có chín bước,
Diệp Phàm dừng lại, rốt cuộc khó có thể đến gần thêm nữa. Phía trước dường như
có tiên kiếm của vạn quân đang chia vào hắn, mặc dù có đinh hộ thân, nhưng thân
thể vẫn như sắp nổ tung.
Đây là một loại kiếm ý mênh mông, không gì
sánh nổi, đương thời không ai có thể chống đỡ được. Từng đợt từng đợt vệt kiếm
xuất hiện ở trên hư không, đủ để chém nát Vương trảm đạo.
Diệp Phàm vận chuyển bí quyết chữ “Binh”, định
cách không thu lấy ba miếng ngọc thư thượng cổ, nhưng mà đúng lúc này một đạo
ánh sáng vĩnh hằng phát ra, sáng loá chói mắt.
Vào lúc này đều không có gì tồn tại, chỉ có một
đạo kiếm quang này, nhật nguyệt tinh tú trên bầu trời đều có vẻ bé nhỏ không
đáng kể, ảm đạm không có ánh sáng.
Một loạt tiếng vang rền so với tiếng sấm còn
khủng bố hơn, tránh cũng không thể tránh, Vạn Vật Mau Khí Đỉnh chấn động mãnh
liệt, Diệp Phàm mồm to hộc máu, bay tung ra ngoài.
“Coong! Coong”...
Cùng lúc đó, cả ngọn núi Kiếm tiên này cũng
rung chuyển, mười vạn thiên kiếm đồng loạt ngân vang, phát ra hào quang chói mắt,
chém thần trảm ma, chấn nhiếp tâm hồn người ta.
Diệp Phàm bay tung ra ngoài chừng vài dặm, lau
sạch vệt máu màu vàng nơi khóe miệng, trong lòng chấn động mạnh, đây là lần đầu
tiên từ sau khi hắn trở lại địa cầu bị đả thương.
Loại kiếm quang này có thể giết chết Vương trảm
đạo, làm cho người ta cực kỳ sợ hãi. Với Vạn Vật Mau Khí Đỉnh hộ thân đều bị đả
thương, cái loại lực đạo quá lớn này, kiếm khí không thể đánh vào thân, nhưng lực
đạo trực tiếp chấn thương hắn.
“Quá cường đại, Xích Tùng Tử không hổ là một
trong những người mạnh nhất thời thượng cổ.” Tới giờ này hắn đã có thể xác định,
nếu sát khí còn tồn tại không có bị Xích Tùng Tử ma diệt, ngay cả Thánh nhân đến
đều phải bị chém chết.
Tam Cốc chủ bay tới, sắc mặt trắng bệch, hỏi
Diệp Phàm có bị thương không, hắn vô cùng kinh sợ, từ xa xa đứng xem đều chịu
không nổi, càng đừng nói tự mình đi vào.
Diệp Phàm lắc lắc đầu, bí quyết chữ “Giả” vừa
ra, máu màu vàng cả người chen chúc lao xuống, phát ra tiếng nổ vang như tiếng
sấm bình thường, thân thể hắn trong phút chốc phục hồi như cũ.
Hắn lại một lần nữa bức đi tới phía trước, ở
giữa ngàn vạn kiếm quang lại một lần nữa đi lên ngọn núi cao nhất, đi đến hướng
thạch bàn, muốn thu lấy ba miếng ngọc thư thượng cổ.
Nhưng mà, lần này càng nghiêm trọng hơn, khi hắn
còn cách xa mấy chục bước, mới vừa vận chuyển bí quyết chữ “Binh”, một đạo kiếm
quang liền bổ xuống, như thiên lôi diệt thế, bá đạo cương mãnh đến mức tận
cùng.
Diệp Phàm lại lần nữa bị chém bay đi, lần này
bay xa ra ngoài tám chín dặm, trong lòng hắn chấn động mãnh liệt, như vậy không
phải là biện pháp, không thể đến gần.
Xích Tùng Tử đã chết, nhưng kiếm ý vô thượng
lưu lại vẫn còn mạnh như thế, phong thái vô địch của hắn có thể nghĩ mà biết. Nếu
như còn sống đến bây giờ, một kiếm san bằng một viên cổ tinh đạo chính thống cường
thịnh cũng không thành vấn đề.
Diệp Phàm lại tiếp tục đi lên, lần này hắn
không có vọng động, còn cách rất xa đã ngừng lại, Tiểu Tùng cũng được phóng ra,
để cùng với hắn cùng nhau ngộ đạo tại chỗ.
Hắn không tính toán xông vào, trước lĩnh ngộ
Kiếm đạo của Xích Tùng Tử, bằng không đương thời không người nào có thể đến gần
cái thạch bàn và kiếm hồ trong suốt kia.
Lần này dừng lại chính là ước chừng nửa tháng,
hắn cũng chưa hề nhích động, ngay cả Tiểu Tùng hoạt bát hiếu động đều bảo tướng
trang nghiêm, cầm trong tay cái chuông tượng phật bằng đá, còn thật sự cảm ngộ.
Diệp Phàm không thể không rung động, loại kiếm
ý này quả thật bác đại tinh thâm, mênh mông khó lường, trong đó ẩn chứa có chân
nghĩa của Nhất Khí Phá Vạn Pháp.
“Đúng rồi, ta ở đây khổ tu một phen đi!”
Hắn thần sắc trịnh trọng, ngồi thẳng xuống,
còn thật sự thể ngộ, suy nghĩ, nghiền ngẫm đạo chính thống vô thượng của Xích
Tùng Tử, rồi nạp trong đỉnh.
Kiếm tu chủ về công phạt, một kiếm vừa ra, núi
sông vạn dặm đều phá vỡ, không gì có thể kháng cự.
Tới cảnh giới nhất định nào đó, kiếm không cần
vật chất hữu hình, một lá cây một cọng cỏ, thậm chí một hạt cát một hạt bụi đều
có thể là thiên kiếm, động một cái là đánh nứt núi xé biển.
Trong lòng Diệp Phàm vô cùng chấn động, kiếm ý
của Xích Tùng Tử quả nhiên vô địch, một hạt bụi hóa kiếm có thể lấp biển rộng,
một lá cây cọng cỏ hóa kiếm có thể chém rơi nhật nguyệt tinh tú.
“Đạt tới cảnh giới bực này còn sợ gì ai? Tung
hoành vũ trụ thượng cổ, hủy diệt vô số tinh vực đều không thành vấn đề.”
Hắn suy nghĩ đến xuất thần, dù là nhân vật cường
đại như vậy, cuối cùng cũng là bị vây trong vấn đề sinh tử, không thể thành
tiên, thọ nguyên khô cạn, cuối cùng tọa hóa mất đi.
Diệp Phàm cân nhắc cẩn thận kiếm ý này, hắn biết
nhân vật vô thượng thời cổ bọn họ có rất nhiều quan điểm tương thông, Xích Tùng
Tử đã diễn biến Nhất Khí Phá Vạn Pháp đạt tới cực hạn.
Vạn vật đều có thể là binh, cuối cùng tụ cùng
một chỗ, sử dụng chỉ có nhất khí hóa mười kiếm, trăm kiếm, thiên kiếm, vạn kiếm...
Cuối cùng sử dụng chỉ là “Một”.
Một hạt bụi có thể lấp biển, một lá cây cọng cỏ
chém rơi nhật nguyệt tinh tú, một người chiến lục hợp bát hoang, tu kiếm cả đời,
bình định càn khôn thời loạn cổ.
Đây là đạo của Xích Tùng Tử, kiếm chỉ là hình
thức mà thôi!
Người đời sau chiếm được kế thừa Kiếm tu này,
nhưng đến tột cùng có được mấy người thành tựu, không nói cũng biết là bằng
không.
Diệp Phàm tĩnh tọa, cẩn thận nghiền ngẫm, dùng
tâm để thể ngộ, ghi nhớ kiếm thức mà không phải chi học theo hình thức của nó.
Đạt tới cảnh giới của hắn, không có khả năng cải biến ngự kiếm, nhưng vạn pháp
tương thông, hắn lĩnh ngô được kiếm đạo thần kỳ này, có thể ngộ đạo.
Nhất Khí Phá Vạn Pháp!
Diệp Phàm chi cần nhớ kỹ câu nói đầu tiên này
là được, đây là hắn đã hiểu biết một chân vạc càng tự nhiên hơn, hình thức gần
tới đạo.
Đinh, cũng có thể xem như kiếm để khống chế,
có thể lấp biển, có thể chém rơi nhật nguyệt tinh tú, có thể trấn áp chư thiên.
Giờ khắc này, trước mi tâm Diệp Phàm, một cái
tiểu đỉnh cao một tấc lơ lửng lên xuống, giao hòa cùng tâm thần, hắn tìm hiểu kết
hợp đạo kinh trong Nhất Khí Phá Vạn Pháp cùng với đạo của Xích Tùng Tử, chiếm
được thăng hoa.
Nếu như đối địch, đỉnh này vừa ra có thể phá
tan vạn vật, mà nếu như trảm đạo, trước không nói cảnh giới, chỉ riêng chiến lực
cũng sẽ tăng lên một mảng lớn.
Tiểu đinh cao một tấc, đan vào ra từng đường
văn lạc, trời sinh là vật dẫn của đạo, ngày nay chính là hắn thừa nhận, ở trước
mi tâm nở rộ hào quang vô cùng tận, rồi rất nhanh nội liễm trở lại bình thường.
Tiếp qua nửa tháng, Diệp Phàm mới mở to mắt, dựng
thân đứng lên, hắn không có học rập khuôn theo Kiếm đạo của Xích Tùng Tử, nhưng
thu hoạch rất phong phú.
Hắn nhìn thoáng qua Tiểu Tùng, tiểu tử màu tím
dường như cũng có thu hoạch, cũng cùng một dạng nghiêm trang, ngũ tâm hướng lên
trời như đang đi vào cõi thần tiên.
Hắn không kìm nổi vươn ra thần thức, nhìn thử
xem đến tột cùng nó ngộ đạo như thế nào, kết quả lập tức vô cùng kinh hãi:
trong lòng nó đang diễn biến vũ trụ.
Diệp Phàm vô cùng kinh ngạc, không nghĩ tới tiểu
tử này thật là có đại khí phách, khai thiên lập địa, diễn biến thế giới ở trong
lòng mình.
Nhưng sau khi hắn nhìn kỳ, không biết nên khóc
hay nên cười, tiểu tử màu tím kia đem so sánh từng viên tinh tú như một đám hạt
thông, đang tưởng tượng có thể tiêu thụ bao nhiêu hạt.
Hắn thu tiểu tử kia vào trong đỉnh, không có
đánh thức, mặc kệ như thế nào có ý tưởng là tốt rồi, không thể ép buộc lối suy
nghĩ của nó, nói không chừng ngày sau thật có thể xuất ra đại đạo.
Xích Tùng Tử cũng không có bày bố sát trận tại
đây, tuy nhiên bởi vì hàng năm luyện kiếm ở chỗ này, từng để lại vết tích, vết
kiếm của đạo trên ngọn núi cao nhất mà thôi. Sau khi trải qua vô tận năm tháng
vẫn còn có thể phát ra kiếm quang.
Diệp Phàm lúc này hiểu rõ đạo như vậy, không
còn mâu thuẫn lẫn nhau nữa, rốt cục đi vào thạch bàn, dễ dàng thu lấy ba miếng
ngọc thư thượng cổ vào tay.
Sau đó, hắn đi vào ven bờ kiếm hồ, ngưng thần
nhìn hồ nước trong veo tỏa sáng, như có như không có ngàn vạn đạo kiếm quang tụ
nạp ở trong nước.
Đây là hồ Xích Tùng Tử rửa kiếm, ẩn chứa kiếm
quang bất diệt, hắn ở chỗ này hơn phân nửa đời người, kiếm trì đã sớm thông
linh, có thể ngưng tụ ra kiếm ý vô thượng.
Diệp Phàm không có xuống nước, chi đi vòng
quanh một vòng, nhìn thấy lôi đình cuồn cuộn, thoắt ẩn thoắt hiện trong nước, một
khi chạm đến nó, hơn phân nửa sẽ đánh vỡ thiên địa.
Ở trong này cẩn thận tìm tòi một lần, Xích
Tùng Tử sống thực đơn giản, cả đời chi vì thành tiên, không hề để ý chuyện gì
khác, cũng không có lưu lại thứ gì đặc biệt.
Cuối cùng, sau khi Diệp Phàm hiểu ra kiếm ý liền
rời nơi đây, bay ra Tiên Kiếm Thiên Trì, xuất hiện ở giữa không trung, tam Cốc
chủ lập tức kích động chạy tới nghênh đón.
- Tìm được rồi, đi Vạn Yêu Cốc hợp nhất cùng
sáu miếng ngọc thư kia, có thể hiểu rõ đến tột cùng là gì!
Diệp Phàm nói.
Quay về Vạn Yêu Cốc, tam Cốc chủ trịnh trọng lấy
đem ra sáu miếng ngọc thượng cổ, đặt ở trên bàn đá hợp lại cùng ba miếng này.
Năm đó, Xích Tùng Tử cũng chỉ chiếm được ba miếng
mà thôi, thủy tổ Vạn Yêu Cốc Yêu Thần thượng cổ thì chiếm được hai miếng, còn lại
bốn miếng là trải qua mấy ngàn năm được hậu nhân tập trung đầy đủ.
- Chín miếng cổ ngọc này màu sắc bất đồng, sau
khi tụ cùng một chỗ như là một thể, ngay cả giáp cốt văn đều có thể nối tiếp với
nhau!
Tam Cốc chủ kích động nói.
- Vốn chín miếng ngọc thư chính là khắc trên
cùng một miếng, chỉ là sau lại bị người ta phân ra, cho nên có thể nối với
nhau, nội dung tương liên!
Diệp Phàm cũng kinh dị, bởi vì sau khi các miếng
ngọc nối liền, lại có xuất hiện địa thế long hình.
Các miếng ngọc thượng cổ hợp nhất quần long xuất
hiện...
Giáp cốt văn ghi lại lời nói ngắn gọn, chứng
thật Địa Tiên tồn tại, sinh không chạm đất, chết không nhập thổ, là một tiên
thai, cả đời không vướng bụi trần.
Chín miếng ngọc thượng cổ hợp lại, hiển hóa ra
chín mươi chín con rồng, nhìn kỳ là chín mươi chín dãy núi uốn khúc tập kết
cùng một điểm, tư thái bao la hùng vĩ, phi thường khiếp người, địa thế này thật
đúng là thiên cổ hiếm thấy, ngay cả Diệp Phàm đều rơi vào chấn động.
- Đây là địa phương nào, không nói gì khác, chỉ
riêng loại địa thế này đã khó lường rồi!
Diệp Phàm có học Nguyên Thiên Thư, tự nhiên hiểu
rõ loại địa thế này hiếm thấy biết bao.
- Chưa bao giờ thấy qua, ta đi khắp thiên hạ,
bất kể là trong nước hay là hải ngoại, cũng không có loại địa thế này!
Tam Cốc chủ lắc đầu.
Lúc này, ngay cả đại Cốc chủ đều bị kinh động,
chín miếng ngọc thượng cổ tụ tập cũng không phải là chuyện nhỏ, lão đã xuất
quan tới đây quan sát.
Lão là lão hạc đắc đạo, đã có sáu trăm năm thọ
nguyên, khí sắc còn tốt lắm, tóc bạc mặt mũi hồng hào thực xứng với cái tên lão
hạc. Khi nhìn thấy địa hình bản đồ đàn long tập kết, tâm thần lão chấn động mãnh
liệt, nói thẳng ra: Từng nghe nói qua về truyền thuyết thượng cổ, biết đó là địa
phương nào.