Diệp Phàm mang theo mấy vị đệ tử tiến vào thượng
cổ đàn tràng này, đứng thẳng ở phía xa, lẳng lặng quan sát nơi của các nhà tiên
tri, yên lặng hiểu rõ những huy hoàng lắng đọng lại của nó, đây không phải là
nơi ở của kẻ yếu, theo thời gian thấm thoát trôi qua, lúc nào cũng có các nhân
vật kiệt xuất được bồi dưỡng ra.
Ở phía sau Diệp Phàm có một số lượng lớn người,
là được độ hóa tại Jerusalem. trở thành truy tùy giả kiên định của hắn, vô cùng
thành kính, trong đó có không hề ít thành viên của Thập Tự Quân.
Đại quân tới gần, chấn động khắp châu Âu,
nhưng mà bên trong Vatican thì vẫn rất tĩnh lặng, trên tòa thần thánh điện phủ
kia vẫn có các luồng sáng bao phủ, cũng không có chút không khí khẩn trương
nào.
Mặt đất chấn động, man thú gầm rống, mấy trăm
thiết kỵ vọt vào Vatican. tất cả đều đạp lên trên núi cao, huyết khí hướng lên
tận trời, sát khí sôi trào.
Người của thần huy gia tộc đã đến, bọn họ là
thủ hộ Vatican mà chiến đấu, chủ nhân gia tộc này thống lĩnh các cường giả, tự
thân tới đây.
Âm... ầm...!
Trời sụp đất nứt, từ một phương hướng khác có
huyết khí sôi trào lên, một đám kỵ sĩ cường đại xuất hiện, mặc hoàng kim giáp
trụ, cầm trong tay Hoàng Kim Chiến Mâu, một đám đều có chiến ý dâng cao, đôi mắt
lãng lệ, đây là một đám hùng sư bách chiến.
- Đây là người của Hoàng Kim gia tộc, được
xưng là có được huyết thống của thần, vô cùng cường đại, ở trong thời kỳ thượng
cổ từng liên tục xuất hiện hai vị thần chi hiền giả, quét ngang cả phương Tây,
các Thánh nhân cũng đều phải tránh lui.
Một truy tùy giả thành kính giải thích cho Diệp
Phàm, nói ra lai lịch những cường giả này, kể rõ huyết mạch và những thứ tinh
thông của bọn họ, rất là tường tận.
Vào ngày này, không ít gia tộc cổ xưa đều phái
ra cao thủ, đến viện trợ Vatican. sợ Ma của Trung Thổ phá hủy Thánh địa trong
lòng bọn họ.
Diệp Phàm tới nơi này không đến nửa canh giờ,
trước sau tổng cộng có tất cả mười hai đường đại quân đi tới, tất cả đều là các
truyền thừa cổ xưa và cường đại nhất, đại biểu cho lực lượng mạnh nhất hiện tại
của bọn họ.
Âm... ầm...!
Trên Thánh sơn cao nhất kia, cánh cửa hình vòm
to lớn được hai Thiên sứ xinh đẹp có thần sí mở ra, cũng là mở ra Thánh môn
trung tâm nhất, một đám lão già nối đuôi nhau mà ra.
Khí tức cường đại tràn ngập khắp trời đất, hiển
nhiên đây là một đám nhân vật khó lường, đại biểu chiến lực đỉnh, cấp ngày nay
của Vatican. một đám đều có đạo hạnh tinh thâm, hàng năm ẩn cư tại đây để mượn
dùng niệm lực giống như biển lớn này để tu luyện.
Ở giừa có một ghế đá, phía trên có khắc thập tự
giá, phong cách cổ xưa tang thương, có một lão già uy nghiêm đang ngồi ngay ngắn
tại đó, hắn giống như một tòa núi lớn nhìn xuống phía dưới, giống như một vị
thiên thần thời thượng cổ, trong đôi mắt ánh lên vẻ mênh, mông vô cùng, có mặt
trời, mặt trăng và các vì sao đang không ngừng sinh ra và tiêu tan.
- Ồ, một đối thủ cường đại, đây là một người
còn sống sót từ thời thượng cổ, xem dấu vết năm tháng lưu lại thì có lẽ cũng có
hơn ba ngàn tuổi rồi!
Diệp Phàm lẩm bẩm.
- Đây là Giáo Hoàng, không có ai biết được hắn
là người thuộc thời đại nào, chỉ biết các truy tùy giả của hắn đã chết đi rất
nhiều người, nhưng hắn thủy chung vẫn còn sống!
Một tín đồ thành kính nói.
Âm...!
Mặt đất lại chấn động, mấy bóng người xuất hiện,
khiến cho cả dãy núi cũng rung chuyển một trận, bọn họ có uy thế không gì so
sánh nổi, một đám đều trầm ổn như những ngọn núi.
Mỗi người đều rất đặc biệt, thoạt nhìn đều là
bộ dáng bốn, năm mươi tuổi, nhưng nỗi tang thương trong đôi mắt lại khó có thể
dấu đi, chiến y trên người đã ảm đạm không chút ánh sáng, đều được dùng đồng
thau luyện chế thành, các vết đao chém vẫn còn lỗ chỗ, giống như vừa mới lấy từ
trong bảo tàng mà ra.
- Chiến y thời đại hắc ầm!
Có người cả kinh kêu lên.
- Đây là Thánh kỵ sĩ trong các niên đại cổ
xưa, theo truyền thuyết thì có mấy người đã trải qua vạn cuộc chiến mà vẫn
không chết, vượt qua đủ loại thời đại hỗ
loạn, vân còn sống đến ngày hôm nay.
Phản ứng của mọi người cũng khác nhau, tất cả
đều lộ ra trên mặt, ngay cả Diệp Phàm cũng có chút bất ngờ, bốn người này là
nhân vật cấp Giáo chủ thời cổ đại, có thể sống đến bây giờ cũng là một điều lạ
lùng.
- Vốn chúng ta đã ở Jerusalem Thánh thành chờ
ngươi, nhưng nhận được pháp chi của Giáo Hoàng nên mới không ra tay với ngươi!
Một người trong đó nói, không lộ ra vẻ gì cả.
- Thần cũng không phải là đối thủ của ta, mấy
người các ngươi cho dù có đồng loạt ra tay thì cũng vô dụng!
Diệp Phàm lạnh nhạt nói.
Thanh âm bình tĩnh và vô tình vang lên trong
tai mọi người, có được lực uy hiếp không gì so sánh nổi, các gia tộc cổ lâu đời
đến viện trợ đều có vẻ khiếp sợ, đây là sự thật không chối cãi được.
Thiên địa là chậm rãi khô cạn tinh khí, tới mấy
trăm năm trước thì không khí trở nên trầm lặng, bốn người này đã sớm trở thành
Giáo chủ, sau đó lại mượn dùng niệm lực để tu đạo, vì vậy đạo hạnh cũng vì
thiên địa khô kiệt mà trì trệ không tiến thêm được nữa.
- Chúng ta có lẽ không phải là đối thủ của
ngươi, nhưng cũng không có nghĩa là không thể làm ngươi bị thương!
Bọn họ rất trấn tĩnh, trong tay lần lượt xuất
hiện các thanh đại kiếm, long thương, chùy thủ các loại khác, cũng không phải
là thứ vô cùng sắc bén, mà là ảm đạm không ánh sáng. Nhưng lại khiến cho lòng
người sinh ra từng trận lạnh lẽo, giống như chúng có thể cắn nuốt nguyên thần
người khác, lạnh lẽo mà ngưng thực, giống như những con rồng đang chìm trong giấc
ngủ đông.
- Binh khí của Bán Thánh!
Diệp Phàm lộ ra dị sắc, tuy nhiên cũng không
chút sợ hãi nào, về mặt cảnh giới kém nhau quá nhiều, hắn điểm một ngón tay về
phía trước, trong đó một người nhanh chóng dùng đại kiếm đón đỡ, phát ra ra hào
quang sáng lạn, dường như con hung long đang ngủ đông bỗng thức tỉnh, rít gào
ra lực lượng đáng sợ, xé rách cả trời đất.
Mặt đất nứt ra, vòm trời vỡ nát, đây là một loại
lực phá hoại không gì so sánh nổi, không gì ngăn được, giống như muốn lật tung
cả Vatican lên.
Bốn phía, trên rất nhiều ngọn núi lớn lóe ra đạo
ngân, sáng lên một mảnh hào quang sáng lạn, tổ hợp thành một mảnh pháp văn thượng
cổ, bảo vệ cả Vatican, cuối cùng không để cho nó bị hao tổn.
Cùng lúc đó, ba người khác cũng ra tay, bốn kiện
binh khí này rất đặc biệt, gần như muốn phát ra uy thế năm đó của Bán Thánh, giống
như có bốn vị Kiếm Thánh thượng cổ sống lại, muốn chém nát cả trời đất.
Diệp Phàm hóa thành một luồng điện quang, bước
đi trong ngàn vạn luồng thần huy do binh khí của Bán Thánh bổ ra, liên tiếp điểm
ra bốn chỉ, hóa thành kiếm quang không gì không đâm thũng. Mặc dù bốn vị Thánh
kỵ sĩ cổ xưa có pháp lực vô biên, ứng biến nhanh chóng, dùng Bán Thánh binh khí
chặn lại, nhưng vẫn có một luồng dư chấn làm cho bọn họ bị thương.
Ngay tại chỗ, bốn người giống như bị sét đánh,
tất cả đều vãng ra ngoài, phun ra một ngụm máu lớn, xương cốt toàn thân gãy đứt
rất nhiều cây, đều lộ ra thần sắc khó tin.
Bọn họ không phải không nghĩ tới sự cường đại
của Diệp Phàm, nhưng không ngờ được hắn lại khủng bố tới vậy, tốc độ quá nhanh,
mặc dù có vũ khí của Bán Thánh thì cũng không làm gì được, không chém được vào
bóng người màu vàng kia.
Hơn nữa, loại binh khí này cần tiêu hao quá lớn,
bọn họ khó có thể đánh ra được thần uy chân chính của chúng.
Đột nhiên, bốn cuốn tranh từ sau lưng bọn họ
cùng lúc lao ra, hóa thành bốn luồng sáng vĩnh hằng bay về phía Diệp Phàm, trấn
áp hắn lại.
- Cấm chú!
- Quyển trục cấm chú thượng cổ trong truyền
thuyết!
Rất nhiều người đều kêu to, sắc mặc mang vẻ
rung động tới cực điểm, tất cả đều rút lui về phía sau, lao ra cũng không bao
nhiêu dặm, sắc mặt trắng như tuyết, không ngờ tới đụng phải loại giao chiến
này.
Đây là đạo ngân mà thượng cổ Bán Thánh tự tay
khắc ra, là phù triện đáng sợ nhất, chỉ cần bị đánh trúng thì hẳn là phải chết
không thể nghi ngờ, bởi vì cấm chú tương đương với một kích toàn lực của Bán
Thánh.
Bốn vị Bán Thánh cùng ra tay, đây là khái niệm
gì? Không thể tưởng tượng được, bất kỳ một vị Bán Thánh nào ra tay thì cũng đủ
để gạt bỏ một tên cường giả Thần tộc, cả bốn vị cùng hợp sức, đó chính là tuyệt
sát, không thể chống cự nổi.
Rất hiển nhiên, Vatican đã không tiếc tiêu hao
trấn giáo chí bảo, cho dù tổn thất không thể đo lường được thì cũng muốn giết
chết Diệp Phàm, bổn kiện cấm chú quyển trục đều xuất hiện, không có khả năng
còn có đường sống cho hắn.
Đây là một loại uy hiếp cực lớn, ngay cả Diệp
Phàm cũng đều biến sắc, hắn còn chưa trảm đạo, còn không phải là Vương giả Tiên
Tam chân chính, bốn vị Bán Thánh cùng ra tay, đó chính là tuyệt sát.
Ông...!
Vạn Vật Mầu Khí Đỉnh nổ vang, treo trên đỉnh đầu
Diệp Phàm, buông xuống các luồng mẫu khí mờ mịt, bảo hộ hắn rất nghiêm ngặt, hắn
hóa thành một tia chớp nhằm phía phương xa.
Nhưng mà, đúng lúc này Giáo Hoàng đã ra tay,
pháp lực của hắn như biển rộng, chi nháy mắt di chuyển vài ngọn núi lớn, cả trời
đất đều nổ vang rung động, dùng những ngọn núi này để chặn lại đường đi của hắn.
Di sơn đảo hải!
Giáo Hoàng vậy mà lại có đại thần thông khó mà
địch lại được này, những thần sơn này được khắc pháp văn thời thượng cổ, không
thể đánh nát, hắn muốn dùng điều này để cắt đứt con đường phía trước của Diệp
Phàm, dùng quyển trục cấm chú đập nát Diệp Phàm.
Diệp Phàm cũng không cứng rắn va chạm, đối
phương đã tạo ra sát cục cho hắn, thượng cổ thần sơn có khắc bất thế đạo ngân,
hắn một khi chủ động tấn công vào, tất sẽ kích hoạt nó, sẽ có rất nhiều phiền
toái.
Tuy nhiên, hắn cũng không sợ hãi, nhanh chóng
trấn định lại, bởi vì hắn có thể tạm thời tránh được bốn quyển trục có thể phá
nát trời đất này, khiến cho chúng khó có thể tới gần hắn được.
- Các vị đừng lo, nơi này là chiến trường thượng
cổ, cấm chú sẽ không lan ra được!
Giáo Hoàng lên tiếng, trấn an những kẻ đang
kinh hãi trốn tránh kia.
Đồng thời, hắn lại dùng di sơn đảo hải, tất cả
các Thánh sơn thượng cổ đều lao lên, tiếng vang không dứt, tiếng sấm chấn động
cả chín tầng trời, khủng bổ vô cùng. Hắn giống như một thiên thần, trong đôi mắt
có mặt trời, mặt trăng và các vì sao đang sinh ra và hủy diệt, vẫn như cũ ngồi
ngay ngắn ở trên ghế đá có khắc có thập tự giá, vẫn chưa đứng dậy, chỉ là dùng
hai tay vung vẩy mà thôi.
Giáo Hoàng huyết khí mênh mông, sắp sửa bao phủ
cả vầng mặt trời trên cao, có khí thế nuốt trọn cả núi sông, pháp lực ngập trời,
không gì so sánh nổi, hắn giống như đang khai thiên lập địa, toàn bộ Vatican
cũng đang nằm dưới hai tay vung vẩy của hắn, khí hỗn độn đang mãnh liệt sôi
trào, khủng bố vô cùng.
Bốn quyển trục có thần năng không gì sánh được,
giống như bốn vị Bán Thánh thời kì thượng cổ cùng ra tay, muốn bức Diệp Phàm đi
lên tuyệt lộ, đây là cấm khí tuyệt sát của bọn họ.
Phía sau, tất cả đám người Long Tiểu Tước,
Chiêm Nhất Phàm, Hữu Vi Ngư đều rung động, vô cùng lo âu, mà những truy tùy giả
kia lại đang phát run, Diệp Phàm bị nhốt trong sát cục, chẳng lẽ sẽ phải chết
hay sao?
- Thiên uy!
- Người mạnh nhất dưới vòm trời này!
Phía xa, rất nhiều gia tộc cổ xưa đều đang
điên cuồng rống to, cảm giác sâu sắc được sự khủng bổ của Giáo Hoàng, toàn thân
đều phát ra hàn khí, đều bị phong thái vô địch này chấn nhiếp, vì hắn mà trợ
uy.
- Bằng những thủ đoạn này mà muốn giết ta sao,
còn kém xa!
Lời nói bình tĩnh từ trong chiến trường khủng
bổ kia phát ra, Diệp Phàm dùng bí quyết chữ Hành đi ra khỏi các luồng năng lượng
phong bạo, toàn lực vận chuyển bí quyết chữ Binh, khống chế bốn quyển trục đổi
hướng, đánh về phía Giáo Hoàng.
Ầm...
ầm...!
Vòm trời vỡ tan, vô số khe lớn màu đen xuất hiện,
gần như muốn nuốt sống cả trung tâm Thánh sơn vào trong, bốn quyển trục bao phủ
xuống, muốn hủy diệt toàn bộ vùng đất Vatican thần quyền này.