Một đám Ngưu Ma Vương, cao lớn vạm vỡ, lưng
hùm vai gấu, mỗi người đều cao cả trượng đứng chung một chỗ giống như một đám
ngọn núi nhỏ màu đen cùng tồn tại.
Diệp Phàm nhìn chằm chằm thủ lĩnh cầm đầu Ngưu
Ma, dáng người lực lường, tinh khí dư thừa, thần uy lẫm liệt, thật sự rất giống
tọa kỵ của Lão Tử kia.
Nhưng hắn cùng không thể xác định, Đại Lực
Ngưu Ma tộc diện mạo tương tự nhau, đều rất thô kệch, khắp cả người lông đen
dài cả thước, ai ai cũng đều rất giống. Có lẽ chỉ có chiếc Kim Cương Trác kia
sau khi hiện ra thần năng mới có thể xác định thân phận của nó.
- Một tên thạch đầu nhân lại chiếm giữ nửa bầu
trời, ngươi dời qua một bên một chút đi!
Thủ lĩnh của Đại Lực Ngưu Ma tộc lên tiếng,
thanh âm vang vang như tiếng chuông vàng.
Mọi người nhảy dựng trong lòng, Ngưu Ma bộ tộc
quả nhiên không biết hạ thấp như lời đồn, chủ động trêu chọc một vị Thánh linh,
thật sự là đảm phách siêu phàm.
Thạch nhân đứng trên một chiếc chiến xa rất nhỏ
dưới một chỗ tinh không, chủng tộc này cực kỳ cường thế, ít có người dám trêu
chọc.
- Không được!
Hắn chỉ cao một thước nhưng tản ra một loại
khí tức của mãnh thú như dòng nước lũ, trong con ngươi bắn ra hàn quang, lạnh
lùng nhìn lão Ngưu Ma vương, không nhúc nhích mảy may nào.
- Mấy tháng trước có Thạch linh giết hơn mười
người tộc ta, hôm nay tính sổ cùng ngươi. Đều nói Thánh linh có được thạch thân
bất hủ, hôm nay để ta nhìn xem kiên cố được bao nhiêu!
Thủ lĩnh Ngưu Ma tộc nói.
Mọi người nghe vậy giật mình, thì ra có ân oán
cũ, khó trách muốn chống lại với Thánh linh tuyệt đỉnh, lúc này nhưng lại muốn
giải quyết trước khi vào lăng mộ Đế.
- Đừng ép ta động thủ!
Thạch nhân thân mình nhỏ thó, nhưng có một loại
uy nghiêm vô thượng, trong mắt bắn ra hai đạo hào quang lãnh liệt.
“Ò...”
Lão Ngưu Ma thực táo bạo, trực tiếp xuất kích,
âm ba tiếng măng ngưu rống lan ra sóng gợn màu đen, vũ trụ nứt vỡ tứ phương,
tinh tú dập nát.
Đây là một loại thiên công đáng sợ, thần âm thổi
quét, gần như sắp rống nát linh hồn người ta, tinh vũ rung chuyển kịch liệt, bốn
phương đều vỡ vụn.
Ngay mi tâm Thạch nhân mở một con mắt dựng thẳng,
bắn ra một đoàn ngân quang sáng lạn, đó là một đám hỏa diễm màu bạc ngăn cách
vòm trời, làm cho sóng gợn màu đen kia lặng yên lại.
Thủ lĩnh Ngưu Ma lông màu đen rậm rạp tung
bay, đằng đằng sát khí, vung tay ném ra Kim Cương Trác sáng loáng, bay về phía
chỗ sâu trong vòm trời.
“Ầm” một tiếng, mờ mịt giống như thác nước
buông xuống, như là một đại dương mênh mông trút xuống dưới, cái loại thần âm
này khiến Hộ đạo giả Nhân tộc đều biến sắc.
Thạch nhân ánh mắt cũng tóe hào quang, vươn ra
hai tay đón đánh, một tay cầm long, một tay nắm hổ, long hổ cùng hợp, phong lôi
mãnh liệt, chấn cho tinh tú đều rung chuyển.
“Keng!”
Sau một tiếng vang, Kim Cương Trác sáng loáng
như một đạo đại dương mênh mông trắng xoá bay xuống đánh Thánh linh bay tung
lên, long hổ đều bay theo.
Mọi người tại đây đều biến sắc, kiện pháp khí
này thần uy kinh người, vượt hơn xa Đại Thánh khí bình thường, có một loại bá đạo
bẻ gãy nghiền nát hết thảy.
May mắn là va chạm giữa Ngưu Ma tộc cùng Thánh
linh cách xa mọi người, bằng không hậu quả không thể tưởng tượng.
Một Thánh linh nhất mạch cường đại, được xưng
thạch thân bất diệt, lúc này song chưởng nhưng lại xuất hiện vài vết rạn nứt,
thần huyết hiếm thấy tuôn chảy ra, khiến mọi người khiếp sợ.
Đây là loại pháp khí gì? Không ngờ lại chí
kiên chí cường như vậy! Có thể giết chết Thánh linh tuyệt đỉnh sao? Trong lòng
mọi người đều nhảy rộn.
- Lão nhân kia không gạt ta, thu một người tộc
của ta làm tọa kỵ, giúp ta luyện một pháp khí nhưng lại cường đại như vậy, sớm
biết vậy bảo hắn luyện cho một sọt, mỗi người một cái thì tốt biết mấy!
Lão Ngưu Ma vương lẩm bẩm nói.
Mọi người hộc máu, tất cả đều không tin lổ tai
của mình: Tên này quả nhiên lòng tham không đáy mà! Tuy nhiên trong lời nói thủ
lĩnh Ngưu Ma có nhắc tới một lão nhân nào đó giúp hắn luyện thành, là ai?
Diệp Phàm chấn động trong lòng, đây không phải
là tọa kỵ của Lão Tử, nhưng hơn phân nửa từng có tiếp xúc, giúp hắn luyện một
kiện pháp khí, nhưng lại kinh
người như vậy. Đương nhiên, có lẽ cùng liên
quan với tài liệu. Quả thực đây là tập trung vô số tinh hoa trong kho báu tộc
đó, mới áp súc luyện thành Kim Cương Trác, tự nhiên thần uy kinh thế.
Diệp Phàm tìm kiếm Long Mã, nhanh chóng truyền
âm cho nó. Long Mã ý cực kỳ không vui lòng, nhưng vẫn kiên trì tới nói nhỏ với
Bách Kiếp đạo nhân.
Lão đạo nhân xú danh vang dội này, chuyện ác
liệt gì đều có thể làm được, nghe vậy gật gật đầu, hướng về phía lão thủ lĩnh
Ngưu Ma lên tiếng:
- Ngưu ca! Lão nhân kia tên gọi là gì, có thể
giúp cháu lớn ta luyện một kiện được không?
Mọi người oán thầm, mắt trợn trắng, lão đầu lừa
này cùng quá tham lam đi! Chuyện này cùng có thể nói ra. Tuy nhiên không ai dám
nói ra miệng, lão này không có giới hạn, với lớn hiếp nhỏ không một chút áy
náy, mà lại thích làm chuyện như vậy nhất.
- Lão già đó rất không phúc hậu, nổi lên cái
tên thiếu đạo đức kêu là Lão Tử. Sau khi luyện xong Kim Cương Trác, ta trực tiếp
đóng cửa tiễn khách!
Thủ lĩnh Ngưu Ma tộc nói. Hiển nhiên, hắn rất
quen thuộc với Bách Kiếp đạo nhân, bằng không sẽ không nói như vậy.
- Đó là chuyện bao nhiêu năm trước vậy?
Bách Kiếp đạo nhân hỏi.
- Cảm giác như không bao lâu đâu!
Lão Ngưu Ma thuận miệng đáp.
- Không đúng! Lão tổ ngài vẫn luôn bế quan, mới
xuất quan, thời gian sớm đã vội vàng trôi qua tám trăm năm rồi!
Một gã Ngưu tộc nhỏ giọng nhắc nhở.
- Ồ! Ta hồ đồ rồi! Thì ra lâu như vậy.
Lão Ngưu Ma vỗ ót mình cái “bộp”, toàn thân lông
trâu dài cả thước rung rinh, nói.
Xa xa, Diệp Phàm suy nghĩ, Lão Tử tám trăm năm
trước còn sống trên đời, đi qua cổ lộ, ngày nay tới nơi nào, hành tung rất thần
bí, đang tìm kiếm cái gì?
Hai vị Đại Thánh đối thoại, gián tiếp vứt thạch
nhân ở nơi đó, làm cho chư hùng đều cảm thán trong lòng, thật là nhân vật cường
đại tới cực điểm, cùng chỉ có bọn họ mới dám như thế.
Bách Kiếp đạo nhân an ủi Long Mã, nói:
- Cháu lớn đừng buồn! Ta phỏng chừng lão Ngưu
sẽ không gạt ngươi, cái lão già gọi là Lão Tử gì đó vừa nghe là biết không phải
thứ tốt lành gì rồi! Ngươi đừng hy vọng!
Long Mã bốc hoả, trái một tiếng “cháu lớn” phải
một tiếng “cháu lớn”, bị người kêu như vậy, thật sự làm cho nó tức muốn nghẹt
thở. Nó trời sinh kiệt ngạo không thiện ý, quả thực rất muốn đá hậu cho lão một
phát.
Thạch nhân toàn thân thần huyết xông thẳng lên
trời cao, song chưởng “xoạt” một tiếng giòn tan, nở rộ bảo huy bất hủ liền chữa
trị xong. Sau đó hắn bước từng bước một bức tới trước, đối mặt với lão Ngưu Ma.
- Thạch đầu! Ngươi đến đây nạp mệnh đi!
Lão Ngưu Ma vừa rống lên, Kim Cương Trác lại
bay ra, đây là một mảnh đại dương mênh mông bạc trắng. Thần trác rõ ràng rất nhỏ,
nhưng khi bay múa lên, vũ trụ dường như đều không cất chứa được.
Mà lần này, nó phát ra hào quang càng rực rỡ
hơn, đạo văn đặc dị ẩn chứa bên trong hiện lên, đây là pháp khí của một vị chí
cường giả tế luyện, ẩn chứa một chút tinh khí thần ở bên trong!
“Ầm”, trời sụp đất nứt, quỷ khóc thần gào, chiến
trường dập nát, Kim Cương Trác chấn cho nơi đó hóa thành một biển hỗn độn.
“A...” Thánh linh rống to, thần âm xuyên thấu
đầu óc mọi người.
“Keng” một tiếng, một đạo lục hà rực rỡ xé
rách sương mù hỗn độn, nhảy vào Thái Hư, lốm đốm lệ ngân phát sáng hừng hực
đang đan vào, tản phát ra một uy thế cực lớn.
Chí thần chí thánh, một kiện pháp khí xuất thế!
Ở trong tay Thánh linh xuất hiện một thanh Lượng
Thiên Xích, rực rỡ tươi đẹp lục hà bắn ra bốn phía, mặt trên nhiều điểm nước mắt,
đúng là dùng Tiên Lệ Lục Kim luyện chế thành.
- Không ngờ là một kiện bảo vật chí thần!
Mọi người cả kinh kêu lên, cây thước kia thực
nhỏ xinh xắn, nhưng ở trong tay Thánh linh lại phát ra thần uy ngập trời, hỗn độn
rậm rạp tán loạn, rồi toàn bộ nổ tung.
- Nếu không có kiện thần vật này xuất thế,
Thánh linh có thể nguy rồi! Pháp khí của Ngưu Ma tộc quá kinh người, không ngờ
Thánh linh cùng có pháp khí cường đại như vậy!
Lúc này ánh mắt mọi người đều nhìn vào pháp
khí trên tay Thạch linh, lục quang ướt át tươi đẹp, quá mức xinh đẹp sáng lạn,
nhưng cũng có một loại đẹp lạnh lẽo thê lương.
Loại thần kim này tương truyền là nước mắt
tiên rơi xuống sau đó dựng dục sinh thành, người có nó phần lớn đều đã có một kết
cục rất thảm thiết.
Mặc dù là Tây Hoàng Mau một trong nữ nhân kinh
diễm cùng cường đại nhất trên lịch sử, cả đời cũng đều làm bạn với bi thương,
cuối cùng lúc tuổi già mới có người biết được kết quả.
Ở trong số rất nhiều thần kim, loại tiên liệu
này là có sắc thái thần bí nhất. Rất nhiều người không tin, cho rằng đó là một
trùng hợp, Tiên Lệ Lục Kim bản thân nó cũng không phải là bất tường.
“Keng!”
Lượng Thiên Xích bay lên cứng chọi cứng cùng
Kim Cương Trác, hai loại hào quang một xanh một bạc quấn quanh xé rách vòm trời
không thành hình dáng, làm cho tinh không rung chuyển kịch liệt.
- Thánh linh này thật khó lường, Lượng Thiên
Xích là một kiện thần vật cùng sinh ra với hắn, là được thần huyết của hắn dựng
dục thành, mặc dù hắn xuất thế trước thời hạn, ngày sau không thể đi tới viên
màn!
Một vị Hộ đạo giả Nhân tộc lên tiếng.
Thánh linh được trời cao che chở, cho bọn họ rất
nhiều chỗ bất phàm, có thạch nhân cá biệt trong cơ thể có thần vật trời sinh dựng
dục, ẩn tàng trong thạch thai diễn biến làm đạo binh cho bọn họ, cùng nhau xuất
thế.
Nhưng đây là thiên duyên xưa nay hiếm thấy, chỉ
một số rất ít Thánh linh đáng sợ nhất mới có thể có được.
Chủ thần cầm cái đỉnh trong mắt lóe sáng, cỗ
quan tài đồng thau của Địa phủ cũng lay động một trận, hai đại cao thủ này đều
động dung có ý muốn ra tay nhưng đều tự khắc chế mình.
Thánh linh như vậy, pháp khí bực này, thạch
thai cùng khí cùng hợp, nếu không tách rời ra có thể không ngừng tẩm bổ, tiếp tục
tiến hóa thì tương lai sẽ rất khủng bố!
“Keng, keng, keng...”
Lượng Thiên Xích cùng Kim Cương Trác va chạm,
các loại đạo văn tràn ra vô cùng sáng lạn, cắt ngang qua làm cho tinh vực chấn
động mảnh liệt.
- Chư vị! Chúng ta vì sao đến đây? Không nên
vì ân oán cá nhân mà bỏ lỡ thời cơ đi vào bí cảnh!
Một vị Hộ đạo giả Nhân tộc lên tiếng.
Chư Đại Thánh gật đầu, nói đúng, hết thảy mặt
khác đều có thể buông bỏ, thi thể Đế là quan trọng nhất! Tới cấp bậc này của họ,
khó có thể tiếp tục đột phá. Có lẽ, nhìn thấy chân thân Đại đế cổ, nhìn thấy loại
đạo ngân bàng bạc vô thượng này sẽ làm cho bọn họ tinh tiến.
Một vị Đại đế mặc dù chết đi, nếu không muốn
hóa đạo thì qua đi muôn đời cũng khó mà hủ diệt, cái gì cũng không hủy được.
Nhưng đến thế giới ngày này cũng không thể còn tồn tại nữa.
Mấy vị Hộ đạo giả Nhân tộc trước tiên ra tay,
cùng thúc dục pháp lực thay đối phương hướng của Lượng Thiên Xích và Kim Cương
Trác trên bầu trời, xuyên qua hư không đánh về phía Hoàng tuyền.
“Ầm!”
Thần quang đáng sợ bắn ra tứ phía, xé mỡ nơi
đó, nguyên vốn kết giới sớm đã không vững chắc lại bị một kích của hai kiện Đại
Thánh khí vượt qua phàm tục này, lập tức nứt nẻ.
Đồng thời ngay lúc đó, chủ thần đến từ tổ chức
Thần tế ra cái đỉnh, cái đỉnh hình tròn ba chân hai tai phát ra thần uy hùng
vĩ, các loại hình chạm trên nó đều sáng lên, bay về phía chỗ bí cảnh nứt ra
kia.
“Keng!”
Người của Địa phủ cũng không chịu lạc hậu, cái
nắp quan tài đồng thau bay lên, đạo văn dầy đặc, tất cả lục tú đều phát sáng,
như là với uy thế lấp đầy vực sâu, phóng vọt tới lối vào chính huyệt lăng mộ Đế.
Hoàng tuyền vắt ngang tinh không nổ vang, tấn
công ra như vỡ đê, trong nháy mắt khí tức âm u nồng đặc hơn gấp mười lần khiến
Đại Thánh đều hết hồn.
“Ầm!”
Thánh linh, Ngưu Ma Vương, Hộ đạo giả Nhân tộc...
các chư Đại Thánh đồng loạt hành động, tạm thời dứt bỏ hết thảy gì khác, cùng hợp
lực công kích lối vào chính huyệt lăng mộ Đế.
Một luồng hào quang hỗn loạn bay ra, lộ ra nhiều
màu sắc đồng loạt bắn tới, trong suốt như từng cây từng cây ngọc phá vỡ hư
không. Nơi đó xuất hiện một đôi cánh cửa đá cao tới mấy vạn trượng, dần mỡ rộng
ra.
- Phá mở ra rồi! Mấy vị Đại Thánh liên thủ, vẫn
không phát sinh điều gì ngoài ý muốn, đã vậy còn quá mau liền mở ra bí cảnh!
Mọi người có chút không tin, không nghĩ tới, sự
tình lại thuận lợi như vậy. Hoàng tuyền đúng là từ trong cửa đá thật lớn kia
tuôn chảy ra.
Sương mù chập chờn, bên trong như có như không
lộ ra một góc cảnh vật như là một Thần giới, tiếng thanh long ngâm, chu tước hỏa
hồng bay trên trời, cổ thụ mọc ngổn ngang thành rừng.