Một mặt tấm bia đá không phải pháp tắc biến
thành, mà là cổ vật đứng sừng sững trên con đường thành tiên, quá khứ chưa bao
giỜ nhìn thấy thực thể như vậy. Hơn nữa, nó là do Hoang Thiên Đế dựng lên, ảnh
hưởng quá lớn!
Đó là một đoạn năm tháng loạn cổ, không thể khảo
chứng, không thể giải thích, nhưng mọi người lại biết ở thời kỳ đó cường giả cực
độ khủng bố, bằng không như thế nào có lưu lại loại Tiên khí Hoang Tháp này?
“Hoang Thiên Đế thành tiên rồi sao?”
Đây là một vấn đề làm mọi người vô cùng kinh sợ
và nghi hoặc không thể xác định. Người kia từng đi tới nơi này, nhưng Hoang
Tháp vẫn còn lưu lại ở nhân gian giới, đến tột cùng hắn có thành công không?
“Xoạt!”
Một chuỗi huyết quang bùng lên, sườn trái của
Diệp Phàm bị xé ra, một khúc xương bị chặt đứt, đó là do bạch hổ trảo thật lớn
kia. Bạch Hổ đạo nhân ra tay tập kích hắn, vừa độc vừa chuẩn.
Tại địa phương này, bọn họ không ngừng công phạt,
càng ngày càng kịch liệt, bởi vì bước qua đạo bia này là có thể sẽ thành tiên,
danh naạch lại chỉ có hai ba người, sao có thể không làm cho bọn họ quyết sinh
tử cùng nhau.
Trên thực tế, không chỉ có Diệp Phàm bị
thương, mỗi người đều sớm là máu chảy đầy người. Liều mạng đọ sức kịch liệt như
vậy, đều vết thương lớp lớp, tắm trong máu Hoàng mà cuồng.
Trong lúc tập kích vừa rồi, Bạch Hổ đạo nhân
hóa ra bản thể, cái đuôi cực lớn của hắn bị chặt đứt một khúc, bị Diệp Phàm nắm
trong tay, lúc này sử dụng như rồi.
“Ầm!”
Va chạm kịch liệt, Phượng Sí Lưu Kim Tòa va chạm
với Thần Thú, giữa hai người bùng phát vạn đạo tiên quang, mưa máu bay vãi ra.
Chí tôn đến từ Tiên Lăng Mộ thì đang đại chiến
với Vạn Long Hoàng, khí tức khủng bố cuồn cuộn mãnh liệt khắp nơi nơi, mỗi người
đều máu tươi chảy đám đia, binh khí đều bị tổn hại.
Đột nhiên, trong nháy mắt, gần như năm vị
Hoàng thái cổ đồng thời bạo phát, cùng đánh tới hướng Diệp Phàm, động tác nhất
trí, phải tuyệt sát hắn!
- Đúng! Trước giải quyết hắn, chúng ta sẽ tranh
đoạt danh naạch tiếp!
Bọn họ đối với Diệp Phàm là thầm kiêng kỵ sâu
sắc, bởi vì hắn là chí tôn đương thời, huyết khí như biển cả mênh mông, thắng
hơn bọn họ có thể kéo dài tác chiến, mà bọn họ thì không được, thời gian có hạn,
sợ kết quả là sẽ thành toàn không công cho Thánh thể Diệp Phàm.
“Ầm!”
Diệp Phàm hai tay lôi kéo dẫn dắt, bùng phát một
màn tiên quang hừng hực, ngãn cản ở phía trước hắn, cái loại khí tức vang dội cổ
kim này, làm cho năm đại chí tôn đều hoảng sợ thất sắc.
Là Thành Tiên Đỉnh!
Nó bay ngược trở về, dưới dẫn dắt của Diệp
Phàm che chờ cho hắn, ráng màu xanh biếc ngập trời, pháp tắc Tiên đạo bay múa,
gần như phải dập nát vạn giới chư thiên.
- Cho ngươi chiếm được tiện nghi lớn!
Mấy vị cổ tôn thôi diễn mà sao lại thế này? Thần
linh trong cái đỉnh ở trong năm tháng hồ đồ, hóa thân là đứa nhỏ, ngày nay tuy
rằng trở về vị trí cũ, nhưng còn nhớ rõ Diệp Phàm hắn.
Quá khứ, ai cũng không biết Thần khí của Thành
Tiên Đỉnh ở trong tay Diệp Phàm, ngày nay bảo đinh được luyện chế lại sau đó mới
hiểu rõ.
- ngươi cho là có một cái đính là có thể đủ sức
chống lại năm người chúng ta ư? Thật sự là chê cười, cho dù Đế Tôn sống lại
cũng không được!
“Ầm” một tiếng, năm loại pháp tắc đại đạo chí
cường mênh mông cuồn cuộn, thổi quét tới phía trước bao phủ Diệp Phàm. Thành
Tiên Đính rung chuyển, rơi xuống vạn đạo hào quang, mà Diệp Phàm ra tay không hề
giữ lại gì.
“Phốc!”
Mưa máu bay bắn ra, hắn bị thương nặng. Tuy có
Thành Tiên Đỉnh nơi tay, nhưng năm đại cao thủ Hoàng Đạo đồng thời xuất động, hắn
thật sự không ngăn chống được, bị thương nặng.
Thử hỏi đương thời, ai có thể độc chiến với
năm vị Đế? Chuyện đó không đúng thực, trừ phi hóa thành tiên, bằng không hẳn phải
chết không thể nghi ngờ.
Duy nhất may mắn chính là, Thành Tiên Đỉnh
chìm nổi phòng ngự trên đỉnh đầu của hắn, có thể giảm bớt lực công kích cho hắn,
bằng không Diệp Phàm dữ nhiều lành ít, khó còn mạng sống.
Diệp Phàm chớp động ánh mắt, tình huống rất
không xong! Hắn chạy tới tiên quan, hang động hỗn độn, đi tới trước khi cánh cửa
Luân Hồi khép kín, dĩ nhiên có loại giác ngộ này: thành tiên tất nhiên phải cửu
tử nhất sinh, cần liều mạng quên mình.
Tuy nhiên, liên minh của mấy người kia khẳng định
không vừng chắc, nếu có cơ hội ắt sẽ diệt trừ người cạnh tranh bên mình.
Hẳn không có do dự, thân hợp nhất với Thành
Tiên Đỉnh, ráng màu xanh tăng vọt, nhàm tới Tiên lộ phía trước, đã không có đường
thì cứ mạnh mẽ sáng lập ra một con đường ánh sáng vàng, xuyên thủng tấm chắn
đáng sợ kia.
“Ầm!”
Hẳn xông qua tấm bia đá, phía trước đột nhiên
sáng rọi chói mắt, một thế giới rộng lớn gần ngay trước mắt, chẳng lẽ đã thành
tiên, tiến vào trong Tiên vực?
Mấy người khác dĩ nhiên sẽ không để cho hắn
giành trước... cùng song song xông vào, thế giới chung quanh rộng lớn.
Nơi này cổ mộc ngút trời, sông lớn cuồn cuộn,
đúng thật là một thế giới to lớn, hơn nữa có Thần cầm bay múa, Tiên thú rít
gào, đạp mặt đất ù ù rung động.
- Chúng ta thành tiên rồi sao?
Bạch Hổ đạo nhân kêu to, hóa ra bản thể thật lớn,
không kiềm nổi ngửa mặt lên trời thét dài, đạp sụp một ngọn núi lớn, thân thể
khủng bố của hắn ép sụp thiên địa, thoạt nhìn vô cùng kinh người.
Mọi người đều ngừng lại, không còn đại chiến.
Cứ như vậy thành tiên rồi sao? Quá mức đột ngột, bọn họ đã xông vào một thế giới
kỳ dị.
- Không đúng! Tình trạng thân thể chúng ta
cùng không có chuyển biến tốt đẹp, khí tức nơi đây tuy rằng nồng đậm hơn rất
nhiều lần, nhưng có phải Tiên giới hay không?
Thần Thú nói.
Mấy người khác lại nhắm con ngươi, dụng tâm cảm
ứng, một lát sau bọn họ thất vọng rồi, lộ ra vẻ mặt vô cùng bi ai.
- Nơi này như trước không phải Tiên vực, là
pháp tắc biến thành, chỉ có điều rất chân thật, gần như giấu được chúng ta!
Đây là một sự thực tàn khốc, bọn họ đánh vào
được, nhưng lại không có nhìn thấy kết quả mong muốn, nơi này không phải Tiên giới
khiến mọi người tuyệt vọng.
Trong lúc nhất thời, mọi người không còn chiến
đấu, quên đi liều mạng huyết chiến, tất cả đều yên lặng thôi diễn.
- Tính ra rồi! Nơi này là... trước Tiên giới,
chúng ta tới rồi!
Gần như cùng một lúc đó, mọi người đều mờ con
ngươi bùng phát sáng rực, ngay cả Diệp Phàm cũng không ngoại lệ, ngay ở phía
trước có một tòa Thiên môn, bước vào trong là thành tiên!
Bọn họ cùng nhau vọt tới chỗ sâu trong thế giới
này, rốt cục thấy được một tòa Thiên mon.
Mấy người đều nếm thử mở ra, kết quả tất cả đều
thất bại, không người nào có thể lay chuyển, nó giống như tấm bia to bất hủ, đứng
sừng sững tận đầu cuối của thế giới, không đánh ra được.
- Dùng Thành Tiên Đính!
Mấy vị chí tôn bức tới, ép Diệp Phàm ra tay.
Diệp Phàm lạnh lùng đối mặt, nhưng cũng thật sự
ra tay, hắn cũng muốn nhìn thử xem có mở ra được không. Trong một tiếng nổ “ầm”,
Thiên môn lay động, nhưng chung quy là không mở ra được, thất bại.
- Có chữ viết xuất hiện!
“Cần dùng máu cao thủ Hoàng Đạo hiến tế, cửa
này mới có thể mở ra, đây là đường duy nhất nối thông với Tiên vực.”
Đó là đế văn, mặc dù thâm ảo khó lường, nhưng
không làm khó được bọn họ. Điếu này làm cho mấy người hai mặt nhìn nhau, trong
mắt bùng lên hàn quang. Nếu không như vậy cũng phải diệt trừ một nửa số người mới
đủ danh ngạch, hiện tại xem ra cần liều mạng huyết chiến rồi.
Diệp Phàm nhìn thấy mấy người lại nhìn thẳng
vào hắn, muốn bắt hắn hiến tế, cười lạnh nói:
- Chư vị! Ta còn chưa chân chính thành đạo,
các ngươi không sợ sẽ vô dụng sao? Hơn nữa, các ngươi cứ như vậy tin tưởng chữ
khắc trên Thiên môn là thực à? Sao biết đây không phải là một âm mưu lớn nhất
xưa nay?!
- Nếu là âm mưu cùng phải chấp nhận, ngày nay
chạy tới một bước này rồi còn có đường lui gì đáng nói chứ?
Thần Thú nói, trong mắt bắn ra ánh sáng lạnh bốn
phía.
Bọn họ đã không có đường lui, đã thăng hoa cực
hạn, trận chiến này qua đi hơn phân nửa không còn có năng lực đặt chân lên Tiên
lộ, hiện tại là cơ hội đọ sức cuối cùng của cuộc đời bọn họ.
Có lẽ con đường phía trước có bẫy rập, thậm chỉ
là giả dối nhưng bọn họ không có lựa chọn, chỉ cần có một đường hy vọng thì phải
tiến tới phía trước.
- Sát!
Đại chiến bùng nổ, Diệp Phàm là mục tiêu mấy
người muốn tiêu diệt. Tuy nhiên bọn họ đều có tư tâm hiểu được hắn chính là
thành đạo loại khác, sợ dùng hắn hiến tế vô dụng, nên ngấm ngầm tìm kiếm mục
tiêu.
Chiến đấu mà kiêng kỵ lẫn nhau, phòng bị lẫn
nhau như vậy, đánh đập thật thống khổ thảm thiết. Cuối cùng, quả nhiên có người
ngầm tập kích minh hữu, rồi xảy ra hỗn chiến. Chí tôn đến từ Tiên Lăng Mộ cũng
trở thành mục tiêu công kích. Nạoài ra, Bạch Hổ đạo nhân cũng không sống khá
hơn, thiếu chút nữa đẫm máu.
Hỗn chiến bùng nổ, trời sụp đất nứt, pháp tắc
phiến thế giới này gần như sụp đổ, nếu không có tới gần Tiên giới có loại phù
văn vô thượng đó lấp lánh, ắt hẳn chiến trường và Tiên lô đều đã biến mất.
Ở bên ngoài, thiên phạt từng trận, đại vũ trụ
sợ run, các loại chùm tia sáng bay múa, tới siờ phút này các tộc đều biết là ai
sắp thành đạo. Mọi người đều nhìn thấy một con Kim Ô thật lớn, đem một lũ lạc ấn
dần dần dung hợp trong đại đạo thiên địa.
Ai cùng không ngăn cản được đạo quả của hắn,
đích xác đã sinh thành, sẽ vĩnh viễn khắc trong thiên địa, kiếp nạn này qua đi,
hắn chắc chắn trở thành Đại đế vô thượng.
Đại kiếp nạn còn đang tiếp tục. Trong lôi hải
vô tận một con Kim Ô toàn thân như hoàng kim luyện chế thành, tung hoành trong
vòi trụ, trên đánh lên chín tầng trời, dưới chụp tới chín tầng u minh.
Hắn đang sáng tạo thần thoại thành đạo!
- Ha ha ha...
Trên Hỏa Tang Tinh, tất cả nhân vật trọng yếu
của Kim Ô bộ tộc đều cười to, có người chảy nước mắt, kết quả này làm cho bọn họ
đều rung động, cảm động đến bật khóc.
Đây là một thần tích!
Bọn họ nghĩ rằng lão Kim Ô sớm đã chết đi,
không nghĩ tới lão lại sắp thành Đế.
Tộc nhân đều nghĩ lão Kim Ô đang bế quan, chỉ
có bọn họ biết, lão tổ tông biến mất rất nhiều năm, sớm đã không có tin tức,
hơn phân nửa đã chết, nhưng ngày nay lại cường thế trở về.
- Thành Đế rồi, để ta xem Thánh thể Nhân tộc
kia hắn còn như thế nào kiêu ngạo nữa!
- Đúng vậy! Lão tổ tộc ta trở thành Đại đế,
làm chủ nhân gian, ai cũng không thể ngăn cản. Huyết khí ngàì tràn đầy, không
phải những chí tôn tuổi già kia có thể sánh bằng!
Rất nhiều người Kim Ô bộ tộc kích động đồng thời
nghiến răng nghiến lợi, tràn ngập căm hận đối với Diệp Phàm. Đối phương ngày
xưa giết chết rất nhiều cường giả của bản tộc, mà bọn họ lại không đủ sức để chống
lại.
- Huy hoàng của Kim Ô bộ tộc ta sẽ chiếu sáng
muôn đời này, ai cũng không thể chống lại!
Chư cường các nơi vũ trụ tất cả đều trầm mặc,
một vị Kim Ô Đại đế mắt thấy sắp xuất thế, kết cục khắp vũ trụ đều sắp phát
sinh biến đổi kịch liệt.
- Ta nói, ở đâu đột ngột xụất hiện một Đại đế,
vô thanh vô tức đạt tới cảnh giới này, thì ra là hắn, đời thứ nhất đứng trên
thiên hạ, huyết chiến đến Chuẩn đế chín tầng thiên, nhảy vượt qua thây chất
thành núi máu chảy thành sông, tích lũy sớm đủ rồi, kiếp này tự nhiên thuộc về
hắn. Ôi!
Tự nhiên cũng có người tiếc nuối.
Trong đó tiếc nuối nhất thuộc về Doãn Thiên Đức,
Hỏa Kỳ Tử, Thần Tôn, Thần Tàm đạo nhân... bọn họ cũng có mong chờ, hơn nữa thời
gian cũng không còn bao lâu nữa. Đáng tiếc, hết thảy đều chậm rồi, Kim Ô tộc Đại
đế quật khởi, chặn đứt con đường phía trước của họ.
“Boong...”
Tiếng chuông từ từ vang lên. Ở trong lôi kiếp,
Kim Ô Đại đế luyện binh, tôi luyện binh khí của mình, đó là một cái chuông lớn
màu vàng, cùng một màu sắc với thân thể hắn, là Đạo Kiếp Hoàng Kim luyện chế
thành, phi thường thích hợp với hắn.
- Thật mạnh! Lại ở khi thành Đế rèn luyện binh
khí của mình, ngay cả tiên liệu vô thượng như thế đều chuẩn bị tốt!
Mọi người ngạc nhiên thán phục, biết Kim Ô tộc
Đại đế khí phách rất lớn, có lẽ có thể nói dã tâm rất lớn.
Ở trong lôi quang vô tận, một cái chuông lớn
thành hình, kim quang rực rỡ, chiếu sáng ba mươi ba tầng trời, sóng âm tiếng
chuông vang vang động muôn đời, các nơi vũ trụ đều cùng reo vang.
Đại chung thành hình, cùng với hắn cùng nhau độ
kiếp, chỉ cần còn sống vượt qua, cuối cùng bọn họ sẽ vô địch thiên hạ.
Thế nhưng, lão Kim Ô cũng có một loại lo âu, hắn
thành Đế, sắp đại viên mãn, nhưng cũng cảm ứng được biến hóa ở Tiên lộ. Hắn biết
nếu như tiên quan, hang động hỗn độn, cánh cửa Luân Hồi... hoàn toàn khép kín,
đối với thế nhân ở bên ngoài mà nói sẽ không còn có cơ hội.
- Thành Đe không phải là chung điểm của ta, ta
cũng muốn thành tiên, phải là đệ nhất muôn đời đến nay!
Kim Ô tộc Đại đế nảy sinh ngoan cường, hót dài
một tiếng cao vút, khắp vũ trụ đều chấn động, hắn siương cánh, hiệp với hoàng
kim đại chung, mang theo thiên kiếp vô cùng tận, phóng tới phía tiên quan sắp sửa
khép kín kia.