Già Thiên

Chương 864: Chương 864: Nguyên Hoàng đối Vô Thủy




- Gâu gâu...

Từ trong đám người truyền ra tiếng chó sủa khiến rất nhiều người cổ tộc như tỉnh mộng, tỉnh lại từ trong rung động vừa rồi. Tê Hà Nguyên lập tức rung động, gà bay chó sủa, ồn ào một vùng.

Đạo nhân trẻ tuổi tự xưng là Thông Thiên trước kia lại bị một con đại hắc cẩu đùi ngoạm chặt cánh tay còn to hơn đùi người thường, nhe răng trợn mắt, liên tục mắng mỏ.

- Chó nhà ai không cột lại để nó cắn linh tinh thế!

Gâu.

- Cẩu yêu, ta với ngươi ngày xa không oán ngày gầy không thù, cắn ta làm chi?

- Ngươi vừa rồi nói Thánh thể Nhân tộc sau khi trảm đảo liền giết Nguyên Cổ như gì...?

Hắc Hoàng nhe răng, cả miệng toàn răng nanh lóe lên hàn quang.

- Đồ chó điên... Ta đánh. Đau chết bần đạo rồi. Ngươi mau nhả ta ra.

Đạo nhân Thông Thiên giơ chân vung tay.

Đại hắc cẩu nhào lên người hắn cắn điên cuồng, không ngừng sủa vang. Những người xem xung quanh không biết nên khóc hay nên cười. Chiến trường vô cùng khẩn trương mà lúc này lại vang lên tiếng chó sủa liên tục, xảy ra nhân cẩu đại chiến.

Ánh nắng chiều chiếu xuống. Tê Hà Nguyên lúc này lỗ chỗ, khắp nơi đều là thâm cốc, dưới ánh mặt trời chiều có vẻ suy tàn, giống như một vùng hoang vắng và lạnh lẽo.

- Nguyên Hoàng lúc này chém kẻ địch cường đại nhất đời hắn, bởi vậy mà chứng đạo. Ngươi là cháu đời thứ tám của hắn, trong cơ thể chảy huyết mạch của hắn, vì sao lại không thể đứng lên giết chết địch thủ?

Một lão Tổ Vương của Nguyên Thủy Hồ gầm thét, tiếng nói vang vọng khắp bình nguyên, chấn động mọi người run rẩy. Lời nói này ẩn chứa uy lực lôi đình, giống như pháp tắc thiên đạo nổ vang vậy.

Nhất là tu sĩ Nhân tộc ai nấy đều sợ hãi. Tuy rằng sự kiên vạn tộc sớm đã có hiệp định, chư thánh không được hiện thần thông nhưng ai có thể cam đoạn bọn họ thật sự không ra tay chứ?

Giờ phút này trên Tê Hà Nguyên có một số Tổ Vương đang xem cuộc chiến, khiến những người ôm hy vọng, chú ý tới Diệp Phàm trong lòng trầm xuống, sinh ra dự cảm không lành.

Diệp Phàm cũng nghiêm nghị hẳn. Tổ Vương của Nguyên Thủy Hồ lại muốn thúc đẩy ý chí chiến đấu của Nguyên Cổ sao. Hay là lời nói này muốn cảnh cáo hắn không được ra tay. Đây là uy hiểp tử vong đối với hắn sao?

Trận quyết chiến sinh tử lần này sớm đã có ước định từ trước, bất luận kẻ nào cũng không được can thiệp, tất cả đều phải bằng thực lực. Người thắng sống, kẻ thua chết.

Ánh sáng hoàng hôn bao phủ khiến thân ảnh của Diệp Phàm trở nên rất dài. Tiếng bước chân truyền ra từ chiến trường im ắng vô cùng sâu thẳm, quanh quẩn như tiếng bước chân của tử thần.

- A...

Nguyên Cổ kêu to thê lương, mái tóc đen tung bay. Mi tâm của hắn bị vỡ ra một đường thẳng tắp, không ngừng tràn máu tươi, Tiên Thai gần như bị đánh nát, thần niệm bị hủy một nửa.

- Ta bị đánh bại... Nhưng ta không cam lòng.

Hắn gào thét trầm thấp, mái tóc đen rổi tung, che mất nửa khuôn mặt. Ánh mắt trống rỗng như một mặt trời màu đen. Lúc này hắn giống như một vị Ma Chủ sắp ngủ đông.

- Không cam lòng cũng không thay đổi được kết quả.

Diệp Phàm tới gần, toàn thân lấp lánh ánh sáng, giống như Thiên Để hạ phàm, có một loại khí thế vô cùng bức người.

- Ta thua trên con đường chứng đạo, kiếp này vô vọng. Nhưng Tiên Tam Trảm Đạo ta lại có thể giết ngươi.

Nguyên Cổ buồn bã cười to.

Mọi người đều ngẩn ngơ, không biết ý hắn là gì, vì sao lại nói vậy? Thể là có ẩn tình gì? Diệp Phàm cũng ngẩn ra.

- Thân là cháu đời thứ tám của Nguyên Hoàng, Tiên Tam Trảm Đạo vẫn bị ngươi đánh bại, ngươi thấy ta quá yếu sao?

Lời nói của Nguyên Cổ trầm thấp, tràn ngập vẻ mất mát, nói:

- Ta muốn chứng đạo, hẹn ngươi quyết chiến, sao lại để cảnh giới cao hơn áp bức ngươi được. Trong cơ thể ta chảy huyết mạch của Nguyên Hoàng, cũng có tôn nghiêm.

Mọi người đều ngây dại. Nguyên Cổ áp chế cảnh giới sao. Với cảnh giới Tiên Thai tầng hai đại viên mãn tiến hành quyết chiến công bằng với Thánh thể Nhân tộc sao?

Diệp Phàm cũng ngẩn ngơ.

Một trận chiến này của Nguyên Cổ xem nhưng là một bước mấu chốt trên con đường chứng đạo, chưa vận dụng lực lượng trảm đạo à? Hắn mặc dù tàn nhẫn ác nghiệt nhưng không ngờ lại có sự kiên trì và cố chấp này.

- Bỏ qua tất cả, quên đi tất cả thân nhân, sống lại ở kiếp này chỉ vì chứng đạo. Nó là mục tiêu, hy vọng duy nhất trong lòng ta. Ngay nay nó lại...mất rồi!.

Nguyên Cổ nói nhỏ, nước mắt tràn ra, mang theo vẻ thê thảm.

Con đường chứng đạo là con đường vô tình, tu sĩ cần từ bỏ rất nhiều thứ. Mà hắn lại là người phong ấn từ thái cổ mới ra, khẳng định càng có nhiều chuyện xưa.

- Chứng đạo vô vọng, chết là kết quả duy nhất của ta.

Lời nói của Nguyên Cổ lạnh lùng, mang theo vẻ quyết liệt, mái tóc đen buông xuống, phủ kín toàn bộ khuôn mặt nói:

- Tuy nhiên ta phải lôi ngươi đi cùng, không muốn để lại phiền toái cho tộc ta.

Diệp Phàm sau khi nghe xong liền bình tĩnh nói:

- Ta sẽ tô điểm cho bức tranh khi còn sống của ngươi vậy.

- Huyết mạch Cổ Hoàng rực rỡ, thân là hậu nhân của Nguyên Hoàng, ta sẽ cho ngươi thấy trảm đạo lực chân chính.

Nguyên Cổ thu hồi vẻ thê thảm, xóa tan nét suy tàn, tinh khí thần toàn thân tăng vọt, giống như biến thành một người khác vậy.

Keng keng...

Giờ khắc này trên người Nguyên Cổ bắn ra một sợi thần liên (1). Mọi người đều thấy rõ ràng, chiếu sáng lóa mắt. Đây là một sợi xích trật tự, tỏa ra từng luồng thần tắc.

(1): Sợi xích

Đây là lực lượng trảm đạo chân chính. Giờ phút này hắn như tắm lửa trùng sinh, tất cả trật tự thần liên đều nối với người hắn, giống như linh vũ của một con Phượng Hoàng, thần bí mà yêu dị.

Rầm rầm.

Trật tự thần liên nối liền một mảnh. Chiến khí trong cơ thể Nguyên Cổ cuồn cuộn sôi trào, giống như phượng hoàng tung bay, tỏa ra ức vạn luồng sáng.

Trong lòng hắn đã không còn hy vọng, nhớ nhung thái cổ. Hắn đã không còn lưu luyến gì đối với thế gian này, trong lòng nổi lên tình cảm quý giá nhất với thân nhân. Lúc này hắn đã quyết chí chết đi, chỉ cầu một trận chiến cuối cùng chói sáng, giết chết địch nhân, sau đó chấm dứt.

- Đánh đi, đánh một trận không giữ lại gì nữa.

Nguyên Cổ rống to khiến thiên địa chấn động, mái tóc đen tung bay giống như một Ma Thần xông tới liều chết.

- Như ngươi mong muốn. Tỏa sáng trong một trận chiến cuối cùng đi.

Diệp Phàm cũng hét lớn, chiến lực tăng lên tới cực hạn, không còn lưu lại chút nào.

Ầm!

Nắm tay hai người va chạm với nhau, ánh sáng tỏa ra vạn trượng, bao phủ thiên địa, phát ta tiếng động kinh thiên động địa.

Dư chấn quét ngang mặt đất. Một luồng sóng gợn có thể nhìn thấy tràn ra mười phương, tiếng gầm rút không dứt bên tai. Núi hoang ở phía đường chân trời liên tục đổ sụp xuống, trở thành bột mịn, hóa thành đất đai khô cằn.

Đại chiến trảm đạo chân chính, so đấu bằng cả tính mạng, không còn giữ lại chút nào. Máu tươi của hai người chảy dài, nhật nguyệt vụt tắt, thiên địa thất sắc, núi sông sụp đổ.

Diệp Phàm sống mái cới Nguyên Cổ, các loại thần năng pháp tắc đều đánh ra hết, đại chiến sinh tử, máu huyết trong cơ thể sôi trào lên.

Nguyên Cổ trảm đạo so với vừa rồi còn đáng sợ hơn, trật tự thần liên dày đặc, vang vọng vòm trời, mỗi lần xuyên thủng qua đều đánh cho Diệp Phàm phải tràn một ngụm hoàng kim tháng huyết. Đây là lực lượng của pháp tắc.

Hai người đại chiến khiến trời đất mù mịt, so với trận chiến vừa rồi còn kịch liệt hơn rất nhiều, máu tươi bắn tung tóe. Trận chiến này vô cùng đẫm máu.

Thần liên rung động rầm rầm, nối liền với thân thể Nguyên Cổ. Hắn giống như một con tiên phương, mây đỏ bao phủ toàn thân, đứng bên trong thần quang vĩnh hằng.

Hắn xây dựng pháp tắc thiên địa trong hư không, hình thành một nhà giam, càng ngày càng tỏa ra ánh sáng chói lọi. Mỗi một sợi thần liên đều phát ra tiếng đạo, vang vọng vòm trời.

- Đạo của ta vừa chuyển động, cảnh xuân tươi đẹp trăm năm.

Nguyên Cổ hét lớn một tiếng, cuối cùng thi triển ra đạo.

Phụt!

Máu tươi bùng lên. Tránh không thể tránh nổi, một sợi thần liên đỏ thẫm xuyên qua cơ thể Diệp Phàm, găm hắn trên hư không. Máu huyết hoàng kim bắn ra.

Giờ khắc này Diệp Phàm cảm thấy trong cơ thể có một loại sinh mệnh lao ra, biến mất theo thần liên. Hắn giống như lập tức mất đi trăm năm tuổi thọ vậy.

Trên bầu trời tràn ngập ánh sáng. Đó là tinh hoa căn nguyên nhất của sinh mệnh, khiến hai người giống như thần linh bất hủ đối kháng, rực rỡ tươi đẹp vô cùng.

- Đạo ta chuyển một lần nữa, cảnh xuân tươi đẹp không còn, thệ thủy ngàn năm, anh hùng hóa đất vàng.

Nguyên Cổ lại hét lớn. Lần này mười sợi thần liên như ráng chiều vọt tới, không có đường rút lui, không có chỗ né tránh.

Phụt! Phụt!...

Mười sợ trật tự thần liên xuyên thủng Diệp Phàm, mỗi sợi đều nhuốm máu, nhìn mà ghê người. Hắn giống như bị đóng đinh trên thánh giá, khó có thể di chuyển, có có máu tươi nhỏ xuống.

Thời gian dường như bay đi rất nhanh. Diệp Phàm âm thầm sợ hãi. Hắn cảm thấy sự già nua. Đây là lực lượng sao. Hắn căn bản không tin.

- Đất chặn đường ta, trời nguyền rủa ta. Chúng cũng không thể xóa ta khỏi thế giới này, đạo của ngươi cũng không.

Diệp Phàm hét lớn, thân thể nở rộ hào quang vô tận. Một Viên Thái Cực hoàng kim xuất hiện. Đây là thần hình của hắn, tràn ngập khí tức của đại đạo.

Cùng lúc này, Thanh Liên, Tiên Vương Lâm Cửu Thiên, Sơn Hà cẩm Tú, thần hải màu vàng, các loại dị tượng đều hiện ra, hóa thành một bức Đạo Đồ trong thiên địa, giống như sáng lập ra một thế giới.

Ầm!

Càn khôn đứt đoạn. Mười sợi trật tự thần liên lần lượt đứt gãy, hóa thành ánh sáng, vụt tắt trong hư không. Diệp Phàm đánh gãy gông xiềng, điên cuồng hét lên một tiếng. Núi sông chấn động, tinh khí mười phương điên cuồng bổ sung cho tinh nguyên vừa bị hao tổn của hắn.

Thần hình của hắn xuất hiện, dị tượng của hắn hợp nhất ngắn ngủi đánh bay Nguyên Cổ, khiến hắn phun ra một ngụm máu lớn, trật tự thần liên bị chặt đứt toàn bộ.

Tám phương im bặt, lặng ngắt như tờ. Mọi người đều kinh hãi. Lực lượng trảm đạo của Huyết mạch Đông Hoang cũng đánh tan. Nguyên Cổ rốt cục vẫn đại bại, dùng hết lực lượng cũng không xong.

Tuy nhiên Diệp Phàm cũng không chịu nổi rồi. Hắn bị đạo của Nguyên Cổ làm tổn thương tới căn nguyên, cần phải tu dưỡng một thời gian mới có thể tốt lên. Vừa rồi đúng là vô cùng hung hiểm, suýt nữa đã bị đối phương giết chết.

- Trận chiến cuối cùng, đánh bại ta vĩnh viễn. Ta lôi ngươi cùng hóa đạo thôi.

Nguyên Cổ bước từng bước tới, không biểu hiện gì nhưng lại có một vẻ cô đơn khó kìm nén nổi.

Hắn còn một đòn sát thủ.

- Triệu hoán Nguyên Hoàng, huyết mạch sống lại.

Hắn nói ra từng chữ, tiếng nói vang vọng như sấm sét, chấn động màng nhĩ khiến mọi người đau đớn.

- Không.

Người Nguyên Thủy Hồ kêu lên sợ hãi. Đây là một trong những bí thuật cuối cùng của Nguyên Hoàng, với Nguyên Cổ hiện giờ thì không thể thúc dục, nếu mạnh mẽ thi triển thì người này lập tức bị phế.

Trong cơ thể bộ tộc này có Nguyên Hoàng huyết, ẩn chứa mảnh nhỏ đại đạo của hắn, có thể mạnh mẽ lấy ra, hóa thành thần tắc đánh tới.

- A...

Nguyên Cổ kêu to, mái tóc đen dựng đứng, mỗi tấc da thịt đều tràn ngập máu tươi. Đó là từng luồng tinh hoa bản mạng tràn ra. Phía sau thân thể hắn ngưng tụ một thân ảnh.

Ầm!

Giờ khắc này khí tức Thái Cổ Hoàng vô thượng tràn ngập không gian, giống như xuyên qua thời không, từ xa xưa trở lại, một lần nữa đứng giữa thiên hạ.

Nguyên Hoàng.

Mọi người đều sợ hãi. Có một loại lực lượng đáng sợ đang chuyển động, triệu hoán huyết mạch của Nguyên Hoàng sống lại thành công, để một luồng hoàng uy tái hiện thế gian.

Nguyên Cổ rống động rừng núi đất đai, đánh về phía trước. Thân ảnh mơ hồ phía sau hắn cũng có cùng một động tác, tỏa ra khí thế không thể ngăn cản, khiến rất nhiều người quỳ xuống vái lạy tại chỗ.

Thân ảnh kia tuy rằng mơ hồ nhưng cũng có một luồng uy áp của Nguyên Hoàng, có mảnh nhỏ pháp tắc của hắn ở bên trong, khủng bố tới cực hạn rồi.

Thi triển ra một chiêu này thì máu huyết linh tính của Nguyên Cổ đã tiêu hao hầu như không còn, dù đánh gục địch thru thì hắn cũng không còn đường sống nữa.

Diệp Phàm khó có thể nhúc nhích. Hư ảnh mơ hồ của Nguyên Hoàng áp bức lòng người, chấn nhiểp cả tâm linh. Loại cảm giác này không thể nói bằng lời. Đây là một luồng đạo uy đáng sợ.

Cuối cùng hắn phát ra đạo âm, lời nói như sấm sét. Đổi mặt với áp bức cực thịnh từ hư ảnh của Nguyên Hoàng, chuyện đầu tiên hắn nghĩ tới là cửu long kéo quan, chống lại thứ này.

Hai tay của hắn vung lên, diễn biến Đấu Chiến Thánh Pháp. Chín con Chân Long bay ra từ tay hắn lên bầu trời, long ngâm động cửu thiên, kéo theo cổ quan bay về phía vòm trời mênh mông, chắn trước hư ảnh của Nguyên Hoàng.

Chặn.

Cửu long kéo quan của hắn hiển hóa ra có uy thể vô thượng, chống đỡ được thái cổ Nguyên Hoàng. Đây là một loại không khí không nói nên lời. Hai người bắt đầu giằng co.

Cảnh tượng này vô cùng rung động. Chín con chân long bay ngang bầu trời. Một cổ quan bằng đồng thau phát ra tiếng đạo âm, giống như mãi mãi trường tồn, đặt ngang với Nguyên Hoàng.

Khắp nơi đều im ắng. Mọi người ngừng thở, khẩn trương chú ý tới cảnh tượng này, hít vào cũng không dám, sợ rằng sẽ bỏ lỡ mất.

Nhưng Diệp Phàm nhập thần quá mức, Đấu Chiến Thánh Pháp diễn biến tới cực hạn rồi, dẫn ra tất cả uy thể của cửu long kéo quan, giống như vật thật vậy.

Ầm ầm.

Cuối cùng cửu long kéo quan vẫy đuôi, lôi kéo cổ quan bay lên bầu trời, chìm sâu vào không gian, biến mất hoàn toàn, đi ra Vực ngoại.

Mọi người đều ngẩn ra. Nhất là Bàng Bác sau khi tỉnh lại liền véo tay một cái. Thật đúng là tốt quá hóa xấu.

Ầm!

Nguyên Cổ tới gần, sát khí tràn ngập đại địa mênh mông. Hư ảnh Nguyên Hoàng ở phía sau ra tay, uy áp chín phần, khó có thể chống lại. Uy thể của Cổ Hoàng quét ngang tất cả.

Diệp Phàm thầm kêu không ổn nhưng cũng chưa bổi rối, ánh mắt lạnh lùng, bắt đầu diễn biến ra một loại bí thuật khác, chính là phương pháp Hắc Hoàng truyền cho. Một loại khí tức của Đại đế viễn cổ tỏa ra.

Ầm!

Giờ khắc này dường như hắn hóa sinh ra Vô Thủy Đại đế, cả đời bất bại, trấn áp chín tầng trời mười tầng đất, đứng trên thiên hạ, mái tóc đen tung bay, nhìn xuống thiên địa.

Bàn tay của Diệp Phàm đánh về phía trước, va chạm mạnh với hư ảnh của Nguyên Hoàng. Đây là Đại đế cổ và Thái Cổ Hoàng cách không chiến đấu, là một loại giao chiến khác.

Mọi người đều nơm nớp lo sợ, cảm nhận được một loại khí tức quỷ dị, giống như có hai vị tồn tại vô thượng cách nhau thiên cổ, đối kháng gay gắt, tiến hành một hồi đại quyết chiến vậy.

Ầm ầm ầm...

Va chạm kinh thiên không ngừng phát sinh. Nguyên Cổ và Diệp Phàm đều phun một ngụm máu lớn. Các luồng sáng bay quanh thân thể bọn họ. Đó là những mảnh nhỏ của đạo bị đánh nát, chấn tan thiên địa.

Ông.

Hư ảnh của Nguyên Hoàng ảm đạm đi, sắp sửa biến mất, sắc mặt Nguyên Cổ trắng xám, dần dần mất đi sinh cơ.

Loại thuật pháp của Vô Thủy này là một luồng thần tắc lưu lại trong Vô Thủy Kinh, giống hệt tên gọi, hóa ra lực lượng của Vô, chuyển tất cả Thế thành Thủy.

Ầm ầm.

Diệp Phàm đánh ra bí thuật này, đánh bật hư ảnh của Nguyên Hoàng lại, sau đó hóa nhập vào máu của Nguyên Cổ, kinh động lòng người, khiến ai nấy đều cứng họng.

- Triệu hoán Nguyên Hoàng, huyết mạch sống lại.

Nguyên Cổ kêu to, lại muốn tiếp tục dùng cấm thuật này.

Nhưng Diệp Phàm không cho hắn cơ hội nữa. Tay trái thi triển Vô Thủy thuật, áp chế hư ảnh của Nguyên Hoàng, tay phải dùng Lục Đạo Luân Hồi Quyền đánh ra một kích phá nát thiên địa.

Phụt!

Mưa máu bay tán loạn. Thân thể Nguyên Cổ vỡ nát từng tấc một, biến mất trong thiên địa, vẻ mặt hắn lộ ra thần sắc phức tạp, cuối cùng...tràn ngập thương cảm.

- Bỏ qua tất cả, quên đi thân nhân và chân tình, cô độc tới đây chứng đạo nhưng hy vọng lại biến mất.

Cuối cùng Nguyên Cổ mang theo một tia bi thương, mang vẻ buồn bã và nước mắt chết đi. Hai cánh tay hắn vươn ra, thân thể hướng về phía bóng tối nói:

- Thân nhân...chân tình... Ta, trở về thái cổ.

Hắn hóa thành nhiều điểm ánh sáng tiêu tán trong thiên địa này, biến mất vĩnh viễn. Một cơn gió thổi qua, chẳng còn lại thứ gì nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.