Trên Lạc Hà Sơn, bàn tay trắng nốn của Y Khinh
Vũ đánh một cái san bằng cả ngọn núi. Gió núi gào thét, mảnh gỗ vụn bay khắp
nơi, cây cỏ điêu linh, khô vàng héo úa. trông như mùa thu hiu quạnh vậy.
Nàng có tư thái như thần nữ, chiếc eo nhỏ nhắn
đung đưa như mỹ nhân à, dáng người thướt tha, mái tóc đen nhánh. Lúc này khuôn
mặt nàng ừng hồng như một rặng mây đỏ, thiên kiều bá mị, điên đảo chúng sinh, một
cái nhíu mày nhăn mặt cũng khiến cho mỹ nhân trong thiên hạ mất hết nhan sắc.
- Hừ.
Y phục của nàng trắng như tuyết, nhẹ nhàng
vung tay kéo áo, tóc đen tung bay, khuôn mặt trái xoan trắng bóc, đôi mắt đen
như hắc bảo thạch, ẩn chứa linh khí, mang theo một tia giận dữ. Trông nàng thật
giống như tiên tử đạp sóng bay đi vậy.
Diệp Phàm rất ung dung, bước chân đạp lên tầng
dây mây hỗn độn, bước qua hoa lá héo úa điêu linh, từng bước đi dọc theo ngọn
núi gày mà lên, mang theo nụ cười bay về phương xa.
Nguyên Khư mà một địa phương thật đặc biệt,
hàng năm đều tràn ngập linh khí, không nồng đậm nhưng cũng rất tinh thuần,
thích hợp cho các loại thảo dược.
Có người nói thời thượng cổ nơi này là một
vùng dược viên, có các loại cổ Dược Vương, thu nạp tiên khí, ẩn chứa đủ loại thực
vật thanh tú trong thiên hạ.
Có người còn nói căn bản nơi này là do thần
nhân dùng đại pháp lực rút một khối đất từ Bồng Lai tiên đảo ở Đông Hải mang tới
đây, luôn có tiên khí tràn ra.
Còn có người nói nơi này vốn là chỗ của Thần
linh, có thể tụ tập thiên nguyên địa khí, đáng tiếc là thời thái cổ bị đánh
hòng, trở thành một vùng Nguyên Khư.
Nó ở trung tâm của Thần Châu, tu sĩ về sau hễ
bay ngang qua liền trao đổi linh dược, lâu ngày trở thành một địa phương danh
tiếng.
Mà nay cổ dược, trân liệu, các loại tài luyện
liên quan tới tu luyện đều có thể trao đổi ở nơi này. Nó nổi danh tới mức những
người ở lục địa khác cũng tới.
Diệp Phàm hạ xuống, đã hẹn kỹ với Yến Nhất Tịch
và Lệ Thiên, lúc này sẽ gặp nhau, tìm bắt đồng tử của Doãn Thiên Đức kia.
Nguyên Khư nghe đồn có cổ Dược Vương quý giá sắp
sửa bán đấu giá, người nào trả giá cao sẽ có được, hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều
tu sĩ.
Doãn Thiên Đức, chủ nhân của Bát Cảnh Cung, kế
thừa tất cả Thái Thanh Thánh Cảnh, những năm gần đây thường xuyên luyện đan. Có
người nói hắn mỗi lần mở lò đều có khí lành bốc lên tận trời cao, đan dược rất
quý báu, có thể khiến xương cốt sinh da thịt.
Bảo đan hắn luyện ra có lợi ích rất lớn đối với
tu luyện, Lục Nha, Tam Khuyết đạo nhân gặp bình cảnh cũng đều nhờ linh đan này
mà vượt qua.
Cho nên hắn có nhu cầu rất lớn đối với các loại
đan dược, vì luyện Cửu Chuyển Linh Đan trong truyền thuyết mà đặc biệt sai một
vị đồng tử hàng năm đi ra ngoài mua sắm.
Trúc xanh tươi mát xanh biếc mọc um tùm, sương
mù lởn vởn tràn ra từ trong Nguyên Khư, đúng là có một luồng linh khí tinh thuần.
Có ba ngọn núi thấp, không cao lớn nhưng lại
có khí tức quy nguyên, gốc cây, cầu nhỏ, trúc biếc, suối nước trong xanh đều rất
tự nhiên.
Tuy nhiên nơi này giờ cũng không còn thanh đạm
bởi có rất nhiều người. Nơi nơi đều là tu sĩ, góc góc chỗ những cây cầu nhỏ,
bên dòng suối đều có người mở quán bán phi kiếm, linh phù, đan dược, đạo tịch đủ
loại, giá cả xa xỉ.
Diệp Phàm kinh ngạc. Địa phương này quả nhiên
không tầm thường. Hắn nhìn thấy một kiện binh khí trong một quán nhỏ, đúng là một
khối Thần binh Vương giả không trọn vẹn, mà người bán lại là một lão già trông
quê mùa chân chất.
Ở trên một cửa hàng vỉa hè, trong một con ốc
biển rách nát lại ẩn chứa một viên Hải Thần Châu, hào quang bị ẩn đi, ngươi
không hiểu căn bản sẽ không chú ý.
Cách đó không xa, trên một tấm vải bố có một
đám thẻ tre, văn tự lộ ra ngoài có lý lẽ kỳ diệu, rất thâm ảo.
Diệp Phàm lập tức sững sờ không nhúc nhích. Địa
phương này rất không tầm thường, có một số ẩn sĩ cường đại, thoạt nhìn không bắt
mắt nhưng đúng là rất phi phàm.
Tuy nhiên những trân vật này cũng không phải dễ
có được. Hắn tiến lên hòi giá mới biết chỉ có thể trao đổi riêng. Nếu không phải
thứ bọn họ cần thì đừng hòng đổi được.
- Đây là chuẩn bị cho người biết được giá trị
của nó, cũng là tính cách của cao nhân, sợ bị làm phiền.
Diệp Phàm gật đầu.
Đương nhiên không có khả năng tất cả mọi thứ đều
trân quý. Tu vi của hắn cũng cường đại, nhận ra ở đây chỉ có mấy người không tầm
thường mà thôi. Nơi nơi đều là quầy hàng, có không ít đồ bình thường, có thể
nói là long ngư hỗn tạp.
Diệp Phàm chắp tay sau lưng đi vòng qua một
cây cầu hình vòm, lại lên một ngọn núi thấp, tiến vào trong rừng trúc, thân thể
sững lại. Rất kinh dị. Nơi này quả nhiên nơi này không ít tài liệu trân quý.
Thậm chí có người trao đổi cả Thần binh Vương
giả không sứt mẻ. Nơi này tụ tập rất nhiều cao thủ, khiến nơi này chật như nêm
cối.
Ngoài ra khiến hắn cảm thấy rung động sâu sắc
chính là có cả tiên trân bán đấu giá. Có người đào được một khối Hoàng Huyết
Xích Kim dài cỡ hãi ngón tay ở một cổ mạch tại Thần Châu.
Từng tiếng phượng hót truyền ra. Một nhân vật
cao tuổi thúc dục đạo lực toàn thân, khiến khối thần kim này lập tức tòa ra mây
đỏ đầy trời, hoàng phi phượng múa, bao phủ khắp Nguyên Khư, rung động mọi người.
- Tuyệt đối là Hoàng Huyết Xích Kim, không thể là giả được.
Đậy là tiên liệu chuyên thuộc về Đại đế đã bao năm không thấy rồi. Tuy rằng nó
rất nhỏ nhưng cũng có thể tạo thành một kiện Thánh binh vô thượng, ức vạn kim
khó cầu, cũng không biết sẽ rơi vào tay ai.
Mọi người đều kinh sợ. Gặp được thần vật hiếm
thấy này thì chuyến đi này đã là không tệ, thật đúng là khiến người ta mở rộng
tầm mắt. Bởi vì nó giờ gần như chỉ xuất hiện trong truyền thuyết mà thôi.
- Ngay cả thứ này cũng có thể bán...
Rất nhiều người đều líu lưỡi, tiếng ngạc nhiên
thán phục vang lên khắp nơi.
Sau đó không lâu Diệp Phàm gặp Yến Nhất Tịch
và Lệ Thiên, đều tò vẻ không thấy đồng tử của Doãn Thiên Đức kia.
- Cái tên kia là một con xà tinh, tuy rằng thoạt
nhìn như vô hại như tám chín tuổi thôi nhưng tu luyện đã một ngàn tám trăm năm.
Nếu có kính chiếu yêu thì tốt rồi, hơn phân nửa sẽ tìm ra rất nhanh.
Lệ Thiên nói.
- Thúc thúc dâm tặc. Ngươi thả ta ra đi. Sư phụ
ta tới rồi mà.
Đồng Đồng ở bên trong một Pháp bảo khóc ròng.
- Ngươi đúng là không biết tốt xấu. Trước tiên
học hết tiểu sử của Nhân Dục Đạo đi. Mười tám năm sau ngươi sẽ phải cảm tạ ta
đó.
Lệ Thiên cảm thấy bắt cái tên nhài suốt ngày gọi
mình là dâm tặc khóc lóc cũng thú vị, đúng là muốn thu đồ đệ thật.
Diệp Phàm nhắm một mắt mở một mắt, cảm thấy tuổi
nhỏ trải qua một số chuyện thì trưởng thành sau này lại có lợi hơn. Đương nhiên
điều kiện đầu tiên là không được biến chất. Hắn cho rằng hiện giờ vẫn nằm trong
tầm khống chế.
- Đến đây, ở đây này.
Yến Nhất Tịch lên tiếng, ánh mắt nhìn về một
hướng, chăm chú tới một thiếu niên môi hồng răng trắng.
Hắn không cao, trông chỉ như mười bốn mười lăm
tuổi, mặc một tấm mãng bào màu trắng, đi một đôi giày da rắn, đầu đội mũ tử
kim, chắp hai tay sau lưng, trông có chút ngạo khí và tự phụ.
- Không hổ là người đi ra từ Bát Cảnh Cung, chỉ
một đồng tử nho nhỏ thôi mà cũng có thực lực cấp Giáo chủ.
Tuy nhiên nghĩ kỹ cũng thấy thoải mái. Thật ra
đây là một con xà tinh tu luyện nhiều năm, đạo hạnh tất nhiên phải cực cao, bị
Doãn Thiên Đức hàng phục xong mới biến thành đồng tử.
- Chờ một chút, đừng ra tay vội. Đồng tử xà
tinh này rất có tiền, nắm giữ tài sản của Bát Cảnh Cung. Nhìn dáng vẻ của hắn
thì hình như muốn thay Doãn Thiên Đức đấu giá khối Hoàng Huyết Xích Kim kia.
Đây chính là một con dê rất béo, tí nữa sẽ thịt hắn.
Lệ Thiên nói.
Nguyên Khư lởn vởn sương trắng. Phần lớn tu sĩ
đều bầy hàng ở vỉa hè, cũng không có lầu các cung điện, chỉ giống như một cái
chợ bình thường, nhưng lại có vô số trân phẩm.
Chỉ có một địa phương đặc thù như một cái đài
cao, được xây từ bạch ngọc ở vị trí trung tâm Nguyên Khư, đặc biệt quý giá, chỉ
khi bán đấu giá thần vật vô giá mới dùng tới nó.
Đồng tử xà tinh tiến tới, chắp hai tay sau
lưng, ngẩng cao đầu, mũ tử kim lóe sáng, trông dáng vẻ nhất định phải có được
thứ này.
Đám người Diệp Phàm cũng tiến tới. Ỡ trên đài
có người chủ trì đấu giá, không lâu sau sẽ ra giá trên trời. Có người lấy ra bảy
tám khối Thần Nguyên lớn như nắm tay ra gía.
- Đó là đại nhân vật của Nhân Vương Điện, ra
tay rộng rãi thật. Chút nữa giá cả hẳn phải lên rất cao.
- Nhân Vương Điện muốn trao đổi cổ kinh của Thần
Linh với Trường Sinh Quan thượng cổ, rốt cục đã thành công sao. Mấy năm gần đây
có rất nhiều lời đồn đại.
Trong lòng Diệp Phàm chấn động. Hắn cũng rất mong muốn có
được tờ cổ
kinh của Thần Linh kia, nghĩ tới một số chuyện nhưng vài năm nay vân chưa có kết
quả. Chí có thể nói là song phương đều e dè, sợ bị đối phương lừa gạt.
- Hải Thần Đảo, bọn họ tới rồi. Nhìn kia, trời
ơi, bọn họ đưa ra Tị Trần Châu, ích Hòa Châu, Tị Thủy Châu... Một đống Hải Thần
Châu đó.
Mọi người ngạc nhiên trầm trồ. Một đám châu
báu rực rỡ chói mắt, quả thực có thể tranh ánh sáng với Hoàng Huyết Xích Kim,
chiếu rọi cả thiên địa.
- Nếu cướp sạch được của những tài chủ này thì
sống suốt đời sung sướng.
Lệ Thiên nguyền rủa, sau đó nhìn thẳng vào khối
thánh vật của Đại đế, nói:
- Khối Hoàng Huyết Xích Kim này luyện chế một
cái vòng tay là đủ rồi. Nếu đưa ra thì chỉ sợ không có nữ tử nào không động
tâm, nữ tử thái cổ cũng phải nhũn ra.
- Thúc thúc dâm tặc. Ta khinh bỉ ngươi. Thả ta
ra đi.
Đồng Đồng há miệng khóc lớn.
- Đồ mít ướt, học hành đi đã.
Lệ Thiên thu lại Pháp bảo kia, không cho hắn
có cơ hội khóc lóc nữa.
Đúng lúc này thì các thế lực lớn như Tử Vi Thần
triều, Quảng Hàn Cung cũng có người ra tay, bắt đầu đấu giá, càng ngày càng kịch
liệt.
- Hoàng Huyết Xích Kim trăm ngàn đời cũng khó
thấy một khối nhỏ, hôm nay lại nhìn thấy thì nhất định phải mua, đưa cho tộc
vương. Với pháp lực cao như hắn thì nhất định có thể luyện hóa nó thành bảo vật.
Đúng lúc này có mấy thân ảnh đi tới, một đám đều
tóc vàng áo vàng, đồng tử bắn ra luồng điện, hùng võ phi thường, đúng là cao thủ
của bộ tộc Kim Ô.
Bọn họ đều có uy thế vô tận, bước tới liền khiến
người tham dự đấu giá tránh sang tạo thành được đi, không muốn chọc vào. Bởi vì
bộ tộc Kim Ô quá mạnh mẽ, không có mấy người dám dây vào.
Diệp Phàm cũng không tránh đi mà đứng ở nơi
đó, khiến mấy người bộ tộc Kim Ô đều nhíu mày. Một tiến lên nói:
- Ngươi định bán thần vật sao?
- Không bán đấu giá.
Diệp Phàm đáp.
- Vậy tránh ra. Chúng ta chuẩn bị ra tay đấu
giá.
Kim Ô thập Thái tử cả vú lấp miệng em. Nhiều
năm qua hắn ngạo nghễ thế gian, bời vì là con út nên lại càng kiêu ngạo hơn các
anh mình.
- Ngươi muốn đấu giá thì tự ra tay đi. Nơi này
lớn như vậy, chẳng lẽ còn không chứa được ngươi và ta sao?
Diệp Phàm đáp.
- Chẳng lẽ là sau một tên họ Diệp, cả thiên hạ
đều cho bộ tộc Kim Ô chúng ta dễ bắt nạt sao?
Thần sắc Kim Ô thập Thái tử âm trầm hẳn, vươn
tay về phía trước, vận dụng lực lượng lớn nhất, muốn đánh kẻ này thành thịt vụn.
- Nơi này vô chủ, mỗi người đều có thể đứng.
Ngươi nói như vậy đủ biết là bình thường ngươi bá đạo tới mức nào.
Diệp Phàm vừa nói vừa giơ tay cản lại.
- Tiểu thập mau lui lại.
Một vị nguyên lão của bộ tộc Kim Ô hét lớn. Hắn
mở thiên nhãn, nhìn thấy hình dáng thực của Diệp Phàm, kinh hãi vô cùng.
Ầm!
Cánh tay của Kim Ô thập Thái tử vươn về phía
trước lập tức biến hình, sau đó ngã xuống mềm nhũn xuống đất. Hắn giống như bị
một ngọn núi lớn đụng phải, bay vọt về phía sau.
- Ngươi... là ai?
- Hắn là Diệp Phàm.
Một người khác của bộ tộc Kim Ô quát lên. Đại
Thái tử và nhị Thái tử cùng với một vị nguyên lão bước lên.
Nguyên Khư lập tức chấn động. Mọi người đều
nhìn lại. Danh tiếng của Diệp Phàm lúc này quá lớn, hôm nay rốt cục đã lộ diện
trên lục địa.
- Ngươi tin rằng Lục Nha sẽ xuất hiện sao? Hôm
nay định trừ hắn à?
Lệ Thiên truyền âm nói.
- Không, theo tin tức của ta thì hắn không ở
đây. Nhưng hôm nay mấy người này gặp đại nạn thì Lục Nha ở không xa chắc chắn sẽ
tới. Lúc đó hai kiện Thánh binh đồng thời đánh tới thì hắn chắp cánh cũng khó
thoát. Sau đó đoạt ó của hắn.
Diệp Phàm đáp.
- Khẳng định là tin tức từ Y Khinh Vũ. Đôi nam
nữ các ngươi còn nói không có gì. Còn mượn cả Thánh binh của người ta...
Lệ Thiên nguyền rủa.