Chỗ trung tâm Đại Nguyệt Pha địa thế trống trải,
không có độ dốc, sương mù cũng rất nhạt...
Đôi cánh cửa đá thật lớn đang chậm rãi di chuyển,
phát ra tiếng “kẹt kẹt”, xuất hiện một khe hở, từ bên trong lao ra một luồng
khói nhạt trông thật kinh dị.
Khói mù màu trắng mông lung mờ ảo như là tiên
vụ, từ trong khe hở cửa đá tràn ra, mờ ảo mà linh động.
Đây là một cảnh tượng quỷ dị, phụ cận tầng tầng
lớp lớp đạo văn như gợn sóng trong vắt, trứng Bá Long Mãu vàng trên Tế đàn đá
sáng loá. mà cửa đá thì mù mịt đáng sợ.
Con chồn hoang đối mặt với cửa đá tràn ra màn
sương trắng, vẫn hiến tế ở trước Tế Đàn đá, còn con thạch lang cũng rất bất an,
thấp giọng gào rống, đi tới đi lui ở bên cạnh thủ hộ.
Nơi mai táng Thần Quỷ!
Sau cửa đá là vùng đất bị quên lãng, thuộc về
thời đại thần thoại trước thái cổ.
Qua năm tháng dài lâu như vậy, ai cũng không
biết vì đâu trở thành một chỗ cổ tích như vậy. Lúc này thạch lang cùng chồn
hoang rất khẩn trương, tràn ngập lo âu chờ đợi.
Sau cánh cửa đá xuất hiện từng đợt từng đợt
khói mù màu trắng, thủy chung không có biển hóa gì khác, làm cho người ta rơi
vào tình trạng mơ hồ không rõ.
Thạch lang phát ra một tiếng gầm nhẹ, toàn
thân bộc phát ra huyết khí ngập trời, nó bước qua đạo văn sóng nước trong vắt,
đi vào trước cửa đá vươn ra một chân trước đầy móng vuốt, đẩy mạnh cánh cửa đá.
“Ầm ầm!”
Như là một tòa núi lớn di chuyển, cánh cửa đá
chậm rãi mở ra, xuất hiện một khe hở lớn, có thể cho ba con ngựa song song đi
qua. Nhưng cũng chưa hoàn toàn rộng mở.
Chồn hoang bước tới gần, cùng thạch lang nhìn
lẫn nhau, toàn thân chúng thánh huy vạn trượng, tản phát ra uy thế cường đại,
nhoáng lên một cái thân hình chúng chìm vào bên trong cánh cửa.
- Chúng đi vào rồi! Chúng ta làm gì đây?
Cửu Vĩ Ngạc Long không kìm nổi cũng muốn vọt
theo vào.
Qua năm tháng dài lâu như vậy, vùng đất cổ xưa
của thời đại thần thoại tái hiện ở thế gian, phàm là tu sĩ ai cũng muốn đi vào
xem đến tột cùng là gì, nếu có một vài cổ khí lưu lại, tuyệt đối là kinh người.
- Trước chờ một chút! Ta nghĩ bọn chúng cũng
chỉ là dò đường, không dám vào sâu!
Diệp Phàm nói.
“Ô ngao...”
Đột nhiên, tiếng sói tru chồn gào thét, thánh
huy lao ra, dường như bên trong đã xảy ra chuyện đáng sợ, hai Thánh thú gào rú
kịch liệt đối kháng.
- Không thể nào, qua nhiều năm như vậy, thời đại
thần thoại sớm đã phủ đầy bụi, bên trong còn có sinh linh sao?!
Long Mã giật mình trợn tròn mắt...
Hết thảy đều quá mức không thể tưởng tượng!
Không nói con chồn hoang, chỉ riêng đầu thạch
lang tuyệt đối là một tồn tại khủng bố, trong đồng cấp Thánh nhân khó có địch
thủ. Cổ Thánh bình thường đấu cùng nó, chỉ có thể ngã xuống, bởi vì nó chính là
trời đất sinh dưỡng ra.
Một lát sau, thạch lang chạy bay ra, gần như bị
chém đứt eo, đầu cũng bị bổ mất một nửa, thương thế cực kỳ nghiêm trọng. Tuy rằng
nó là thân thể bàng đá, nhưng trong cơ thể lại sinh ra máu, thánh huy chiếu
sáng khắp, máu chảy đầm đìa, vô cùng thê thảm.
Tiếp theo chồn hoang chạy ra, trên người xuất
hiện mấy chục vết máu, mỗi một vết đều cắt xé ngay điểm yếu hại của nó, thân thể
Thánh thú nó gần như bị vỡ nát tan tành, thánh huyết tuôn chảy.
Hai con cổ thú cường đại lúc này trông vô cùng
thê thảm, tiêu hao một lượng lớn tinh huyết, thân thể co rút lại, loạng choạng
đi ra.
- Chiến ý bất diệt, chỗ mai táng của thời đại
thần thoại này nhất định có thứ chủ thượng cần.
Thạch lang gầm nhẹ, toàn thân nó thánh huyết bốc
hơi lên, trị liệu thương thể.
“Ầm!”!
Đột nhiên, thiên địa nổ vang, Ngạc Long toàn
thân kim quang, giống như một ngọn núi vàng đập xuống dưới, dập nát chân không,
tập kích thạch lang.
“Bùng!”
Móng vuốt của Cửu Vĩ Ngạc Long như ngọn núi nhỏ
màu vàng đau nhức dữ dội, thiếu chút nữa gãy cụp. Nó là dị chủng hồng hoang, từ
khi xuất thế đến nay gần như chưa bao giờ nếm qua thiệt thòi như vậy.
Mà trước mắt lại bị một đầu thạch lang thiếu
chút nữa xé xuống một cánh tay ngạc long, khiến nó khiếp sợ: Thánh linh nhất mạch
ở Vực ngoại rất thưa thót như lông phượng sừng lân, quả nhiên mỗi một người đều
là cao thủ tuyệt thế!
“Ngao!”
Thạch lang rống to, khí nuốt núi sông, vòm trời
trực tiếp nổ tung, bầu trời nứt từng đoạn từng đoạn. Dưới thánh uy cường đại của
nó quả thực không có gì có thể chống lại.
Cửu Vĩ Ngạc Long rung động toàn thân, chín cái
đuôi rồng hoàng kim đong đưa, hóa thành kiếm tiên tuyệt thế, “boong boong” ngân
vang, lượn lờ hỗn độn khí, chém thẳng xuống.
“Ầm!”, “Ầm!”...
Chín cái đuôi hoàng kim cực lớn mỗi cái dài
như một dãy núi... sắc bén tuyệt thế, thế mà trong quá trình va chạm với lang
trảo, lại gần như gãy đoạn, máu tươi tuôn chảy đầm đìa.
Cửu Vĩ Ngạc Long đau đớn gào rống, kể tiếp bại
lui, đánh không lại con sinh vật bằng đá này, chênh lệch quá lớn.
- Sinh linh trời sinh đất dưỡng, quả nhiên cường
đại, mau mau trợ giúp ta!
Cũng không phải Cửu Vĩ Ngạc Long không đủ cường
đại, trên thực tể nó là cường giả tuyệt đỉnh trong Thánh thú, chủ yếu là con thạch
lang đến từ chỗ sâu trong vũ trụ này quá mức khí phách, phi thường dũng mãnh vô
địch.
Cảnh giới của thạch lang phải cao hơn một ít
so với Cửu Vĩ Ngạc Long, chiếm cứ chủ động tuyệt đối, nhưng muốn thắng không dễ.
Hơn nữa, chính là cảnh giới của hai bên giống nhau, trong cơ thể Cửu Vĩ Ngạc
Long có dòng máu long huyết loãng, ai chết về tay ai cũng rất khó mà lường trước
được.
Nhưng Thánh linh này có chỗ khủng bố của nó!
Loại sinh vật này sinh ra trong đá, xưa nay hiếm
thấy, chỉ cần xuất hiện một vị nhất định là cao thủ tuyệt thế.
“Phốc!”
Bên kia, Long Mã tập kích chồn hoang, đi lên
liền đắc thủ, nó tung một chân đá gãy đoạn xương sườn của chồn hoang, tiếp theo
triển khai công kích như bão tố.
Nhưng mà, Long Mã cũng không thể tốc chiến tốc
thắng trận này được. Chồn hoang đạo hạnh cao thâm, đây là một cổ thú có hi vọng
trở thành Thánh thú Vương, nó nhích thân thể đầy thương tích đánh nhau chết sống,
ùn ùn phát ra các loại dị thuật.
Diệp Phàm động rồi! Từng bước bước ra, thiên địa
rung chuyển, tung quyền đánh về hướng thạch lang.
Con thạch lang đến từ Vực ngoại này lập tức vô
cùng kinh ngạc, nó gần như sắp đánh bại giết chết Cửu Vĩ Ngạc Long, nhưng đạo
thân ảnh này vừa xuất hiện, chỉ một quyền đã đánh cho trảo đá của nó vỡ nát tả
tơi.
Sinh vật hình người này là chủng tộc gì? Nó
không tin đây là nhân loại, phải, thân thể của Thánh linh nhất mạch cho dù là
Yêu tộc huyết thống cao quý nhất đều phải mặc cảm.
Ầm ầm!
Thân ảnh vĩ ngạn ở đối diện tung ra quyền thứ
hai, quang hoa vạn trượng, khắp thiên địa đều theo nhịp bước chân, theo nắm tay
hắn mà nổ vang.
Mái tóc đen nhánh kia, ánh mắt lãnh liệt kia
làm cho trong lòng thạch lang run lên, nhưng nó vẫn kiên trì đối kháng, thi triển
ra các loại pháp tắc tiến hành tuyệt sát.
“Rắc!”
Nhưng mà, trong đối kháng kế tiếp nó gặp phải
người này quá mức khủng bố: dưới bá quyền kia, trảo đá của nó xuất hiện vết nứt,
toàn thân đều là máu, gần như sắp tan rã.
Cửu Vĩ Ngạc Long thấy thế, trong lòng sinh ra
kính sợ Diệp Phàm. Nó cũng không nhiều lời, trực tiếp xoay người đi tương trợ
Long Mã, hai đại Thánh thú hợp sức công kích con chồn hoang đạo hạnh tới mấy
ngàn năm.
- Ngươi là ai?
Thạch lang âm lãnh hỏi.
- Nói ra mục đích, thời điểm tấn công thành thứ
mười Nhân tộc của các ngươi?
Diệp Phàm không đáp, ngược lại lạnh lùng hỏi
nó.
Thạch lang biến sắc, thi triển các loại cổ thuật,
thúc dục pháp tắc, một vầng trăng xuất hiện, bao phủ nó ở trong đó, trong nháy
mắt chiến lực tăng lên gấp mấy lần.
Thiên lang gọi trăng, thân ở giữa vầng trăng
sáng loá, huyết khí ngút trời, vô cùng cường mãnh.
Đáng tiếc là nó gặp phải Diệp Phàm, một bàn
tay to chụp xuống hóa thành một cái nhà giam, mặt trên hiện lên hỗn độn khí,
lóe ra Nguyên Từ Tiên Quang, tiếng “xoạt xoạt” vang động, vô cùng thần bí.
Diệp Phàm một tay nắm lấy nó, mạnh mẽ đập nát
vầng trăng hộ thể của nó, đồng thời muốn luyện hóa thân thể nó.
“Ngao rống...”
Thạch lang kêu to, phun ra một đạo tiên quang,
đó là tinh hoa sinh mệnh căn nguyên nhất của nó, đánh văng ra bàn tay to, chạy
thoát ra ngoài.
“Ầm!”
Nhưng mà, chờ đợi nó là một kích thật mạnh, nó
vẫn không thể trốn thoát, Diệp Phàm giống như Thần Ma đuổi theo, một quyền đánh
ra, phong lôi chấn vỡ bầu trời.
Thạch lang rống to, không ngừng chống lại, sau
gần cả trăm lần va chạm nó bị đánh vỡ nát tan tành, toàn thân là máu, nguyên thần
muốn độn đi, nhưng một bàn tay to bao phủ xuống.
- Ngươi đừng mơ tưởng thu được gì!
Nó gào thét, rồi trong một vầng hào quang rực
rỡ chói mắt, nguyên thần của nó hóa thành tro tàn, xong đời.
Long Mẵ cùng Cửu Vĩ Ngạc Long cũng lấy được kết
quả, chế phục con chồn hoang tu đạo mấy ngàn năm. Con Thánh thú này không có
cương liệt như thạch lang, không có tự bạo, bị dò ra một ít tin tức hữu dụng.
Đáng tiếc, nó cũng không phải tới từ Vực ngoại
tinh không, nên không biết
Thánh linh khi nào công tới, chỉ biết là chỗ
mai táng của thời đại thần thoại này có thể có vật cần yếu cho Thánh linh nhất
tộc.
Nó cùng thạch lang trộm trứng Bá Long, rồi ở
trong này bày ra đạo văn. Nó hợp tác cùng thạch lang với ý đồ muốn tiến vào nơi
mai táng Thần Quỷ tìm kiếm cổ khí nghịch thiên.
Cuối cùng, con chồn hoang bị Cửu Vĩ Ngạc Long
cắn nuốt, trở thành thức ăn và chất dinh dưỡng cho nó tu luyện.
- Thánh linh nhất tộc thật đáng sợ, con thạch
lang vừa rồi kia chỉ là một thân thể sói có thiếu sót, mà còn bị thương nặng, vậy
mà thiếu chút nữa làm cho ta nuốt hận!
Cửu Vĩ Ngạc Long thở một hơi dài.
Nó đạo hạnh cao thâm, nhiều năm qua như vậy
trong cùng cấp khó gặp đổi thủ, ở trong Thánh thú danh tiếng nổi như cồn, hôm
nay lại thiếu chút nữa bị thạch lang xé nát, làm cho nó có cảm giác thất bại
chua cay.
Diệp Phàm nói:
- Ngươi phải biết rằng, đó là một đầu Thánh
linh, được xưng là sinh vật tối khủng bố, là thiên địa sinh dưỡng mà thành, bất
kể là ai bại dưới tay nó cũng không có gì bất ngờ. hơn nữa cảnh giới của nó cao
hơn ngươi!
- Con chồn hoang có hi vọng trở thành Vương của
Thánh nhân này, cảnh giới cao hơn chúng ta một bậc, còn không phải bị ngươi và
ta giết chết sao? Đây mới là thể hiện tiềm năng chân chính của ngươi!
Long Mã cũng an ủi.
Diệp Phàm để chúng đi theo phía sau, Vạn Vật Mẫu
Khí Đỉnh treo trên đỉnh đầu, ngưng thần giới bị, từ từ bước vào bên trong cửa
đá.
Sương trắng lượn lờ giống như một cảnh tiên,
không cảm giác có sát khí, cũng nhìn không thấy sinh vật khủng bố nào.
Ở phía sau cửa đá, trong nơi mai táng Thần Quỷ
này sương trắng lượn lờ, thoạt nhìn thực yên tĩnh.
Đầu tiên, bọn họ gặp một tảng đá lớn, mặt trên
có một vết kiếm, chính là lưu lại từ trước thái cổ, trải qua vô tận năm tháng,
núi thần bị hủy diệt, biển cả bị chưng khô, nhưng vết kiếm vẫn tồn tại.
Thạch lang cùng chồn hoang chính là bị thương
tại đây, là đụng phải vết kiếm kia, gần như bị mạnh mẽ đánh chém. Phải, đó
chính là hai đầu Thánh thú cường đại, kết quả lại không hề có chút sức phản
kháng.
Đây là cao thủ vô thượng lưu lại một vết kiếm
đáng sợ, lúc này đã phóng ra hết thảy, kiếm khí cùng tiên lực không còn tồn tại
nữa, có chăng chỉ còn là một cổ chiến ý bất diệt.
Long Mã từ trong thần thức của chồn hoang hiểu
rõ sự khủng bố của vết kiếm, bàng không tày tiện xông vào hơn phân nửa cũng sẽ
bị kiếm ý tuyệt thế đó nghiền nát.
Diệp Phàm dừng lại chỗ này yên lặng xem một
canh giờ, cảm nhận được một loại sát ý vô địch bá đạo mà sắc bén, như là một
con tiên phượng giáng xuống một kích!
Sau đó hắn tiếp tục đi tới, không hề trì hoãn,
đây không phải là đạo của hắn, không thích hợp cho Nhân tộc tu luyện.
Mà Long Mã cùng Cửu Vĩ Ngạc Long dừng lại chỗ
này ước chừng một ngày một đêm, tìm hiểu đạo kiếm ý bất diệt kia. Thể xác và
tinh thần chúng đều run rẩy, dường như đang nghe Đại đế Yêu tộc giảng giải kinh
văn vô địch.
Diệp Phàm đi lại trong địa phương mai táng Thần
Quỷ, xua tan sương trắng từng bước một đi tới. Sau đó không lâu trong lòng hắn
chấn động mạnh khi nhìn thấy cảnh kinh người trước mắt.
Trên mặt đất có từng cỗ từng cỗ thi hài, máu
chảy đầm đỉa, như là vừa mới chấm dứt chiến đấu. Chỉ một đoạn ngắn mấy dặm, hắn
đã gặp được hơn mười di thể của Cổ Thánh.
Có di thể thuộc Yêu tộc, có thuộc loại Nhân tộc,
cũng có Thạch thánh linh không trọn vẹn...
Khi Diệp Phàm đi qua, vết máu đỏ tươi, thánh
uy từ thi thể tản ra, tất cả đều trở thành tro bụi, hóa thành bụi bậm trong tiếng
bước chân.
Đây là một vùng dất bị quên lẵng, thuộc về tiền
thái cổ!
Qua nhiều năm như vậy, với trăm vạn năm làm
đơn vị, bất kể là ai đều phải bị hủy diệt, thánh cốt được xưng bất hủ cũng
không được.
Diệp Phàm xua tan sương mù, đi tới mười mấy dặm,
nhưng lại nhìn thấy một dòng sông màu đen cuồn cuộn, nó thực bao la hùng vĩ,
nhưng lại vô thanh vô tức từ chỗ sâu trong nơi mai táng Thần Quỷ tuôn chảy ra.
- Minh Hà!
Diệp Phàm vô cùng kinh ngạc, đây là u Minh Thủy,
tương truyền là khởi nguyên của Minh giới, thế gian khó gặp, ở trong này lại
hóa thành một dòng sông lơn.
Hắn đi tới bên bờ, cảm nhận được nước sông màu
đen từng trận âm hàn, nếu không phải là Thánh thể, chỉ hơi nước u Minh này tuyệt
đối đủ để trực tiếp ăn mòn máu thịt.
Một lát sau, Diệp Phàm nhìn thấy mà chấn động
trong lòng: thỉnh thoảng có thi thể theo dòng Minh Hà trôi xuống, tuy rằng sớm
đã hư thối, nhưng còn chưa hóa thành tro tàn vẫn như cũ có hình người.
- Những thi thể trôi xuống này đều là Thánh
nhân, từ thái cổ đến nay trải qua nhiều năm như vậy, vẫn còn tồn tại trên đời,
không biết tận đầu nguồn của Minh Hà là địa phương nào?
Diệp Phàm đi lên ngược dòng sông!