Già Thiên

Chương 771: Chương 771: Nội tình thánh địa




Lúc này một vị Vương giả đại thành lên tiếng muốn dùng nội tình của gia tộc, khiển cho trong lòng rất nhiều người e ngại và kinh dị, rất muốn biết rõ.

Nội tình, là một từ thần bí mà quỷ dị đối với phần đông tu sĩ trong thiên hạ, người đời đều biết các đại Thánh địa đều có nội tình khủng bố, nhưng ít có người biết rõ ràng.

Thương Long hóa thành cao cỡ hình người, thần uy không giảm nhưng càng linh hoạt hơn, hóa thành tia sáng xanh lao vụt lên, vừa tới là một cái long trảo, lóe ra đạo ấn, thần âm vang vọng.

Người xung quanh nhanh chóng rút lui, cảm thấy tai như vỡ ra, thần hồn lung lay sắp gặp họa tan xương nát thịt.

Long Chiến Vu Dã!

Một loại bí thuật của Long tộc, thân thể quét ngang trời như trường thành bằng sắt thép quét ngang, đánh xuống một mảnh ánh sáng hình thành thần vực, Vương Liệt rút lui như quỷ mị tránh khỏi chiêu này.

Coong!

Vương Liệt há mồm phun ra một chiếc ma cầm, dùng sức đàn, một đoàn sóng âm bay ra sắc bén như thiên đạ, xé hư không một cái khe lớn muốn cắn nuốt Thương Long.

Màu xanh lóe lên, Long Hành Vu Điền, lướt qua trăm ngàn trượng, sau đó rồng ngâm chín tầng trời, đánh nát đoàn sóng âm kia.

Hai vị Vương giả đại thành đều không chọi cứng, ban đầu đều thử dò xét, nhưng loại thủ đoạn nhỏ này đều chứa sát khí lớn, nếu có Giáo chủ bước lên thì nhất định đầu lìa khỏi xác.

Không ít tu sĩ Vương gia đứng bên bờ thần thổ, miệng lẩm bẩm như chú ngữ, bọn họ đang tế bái.

Tích lũy thâm hậu, đại khí vận kéo dài, truyền thừa xa xưa sâu không lường được, đây là nhận biết của nhiều người đổi với Thánh địa, cho rằng đó là nội tình của bọn họ.

Nhưng người chân chính hiểu biết thì lắc đầu sợ hãi, bởi vì như vậy còn xa mới đủ, cái gọi là nội tình là uy hiếp chân chính bất hủ, là vật thật sự cụ thể.

Tiếng kiếm ngâm rung động bầu trời, Vương Liệt đàn tấu ma cầm, một đường sóng âm xuyên thủng mọi thứ, tràn ra như những đợt sóng biển.

Thương Long chắn ngang trời, hai cánh chấn động, khắp bầu trời là bóng ảnh, hóa thành cả vạn đường, một chiêu từng trận sóng gợn, sóng âm hủy diệt, từng ngọn núi ngoài thần thổ tan nát, hóa thành bụi bặm.

- Giết!

Lúc này, Vương Liệt rống to một tiếng, dò xét chấm dứt, rốt cuộc bắt đầu tấn công, thi triển bí thuật đại đạo, toàn thân bị vòng sáng bao phủ, nghiêm trang dũng mãnh.

Mắt trái của hắn như có mặt trời sáng rực bay ra, mắt phải có vòng trăng xưa rơi xuống hiển hóa, phóng to vô tận đè xuống.

Nhật Nguyệt Luân Hồi Ấn!

Loại bí thuật này rất khó luyện thành, trong quá trình tu hành rất dễ tổn thương đến hai mắt, đụng một chút sẽ mù vĩnh viễn, nhưng uy lực cực lớn.

Thương Long thân thể rất cao to, không khác gì Chân Long, chỉ là có thêm một đôi cánh thần, hào quang xanh quấn quanh người, cực kỳ thần võ, trong cơ thể chảy dòng máu rồng, thân thể mạnh mẽ vượt xa các chủng tộc khác.

Đôi sừng trên đầu nó như thánh kiếm sắc bén nhất trên đời, vẽ lên từng đạo ánh sáng xanh chém rách bầu trời, chống lại Nhật Nguyệt Luân Hồi Ấn.

Một tiếng nổ lớn phát ra, một người một rồng vọt tới đại chiến kịch liệt, mọi người hoa mắt, đây là Vương giả đại thành đối đầu.

Vương giả đại thành chiến đấu, tốc độ nhanh đến cực điểm, nhiều người căn bản không nhìn rõ, không lâu mà đã xong mấy trăm hiệp.

Phốc!

Thương Long thét dài một tiếng, vuốt rồng đánh xuống kéo ba cây xương sườn của tên Vương Liệt dáng người khô héo nhưng thực lực dọa người, máu tươi phun ra, khí tức đại đạo dâng lên.

Ngao rống...

Cùng lúc đó, nó cũng bị trọng thương, một chiếc cánh thần bị Vương Liệt xé xuống, máu rồng phun ra nhuộm đỏ bầu trời.

- Đám nhỏ còn chờ gì, đánh phá tan thần thổ Vương gia, tiêu diệt thế gia hoang cổ kia, báo thù cho tộc nhân!

Man tộc trưởng rống to.

- Giết, làm thịt đám Dã nhân chưa khai hóa kia, không được để chạy một người, diệt sạch bọn chúng!

Cũng có người Vương gia rống to.

Bọn họ vận dụng tất cả lực lượng, nếu không đến thời điểm đại nạn diệt tộc ngay trước mắt, ai có thể thấy một vị Vương giả đại thành ra tay?

Hơn nữa, bất luận là đại năng đương thời hay là đã thoái ẩn từ mấy ngàn năm trước đều bay lên, Vương gia dốc hết cao thủ.

- Giết....

Mấy vạn thiết kỵ tung hoành né qua hai vị Vương giả đại thành chém giết về phía thần thổ Vương gia, không ai sợ hãi lao tới trước, chiến ý sôi trào.

- Chém sạch bọn chúng!

Người Vương gia rống to, một chiếc chiến xa cổ cùng chiến thuyền xuất hiện trên bầu trời.

Chỉ có đến thời điểm sinh tử tồn vong này, một thế gia hoang cổ mới thể hiện rõ mặt hùng mạnh của mình, khủng bố vượt xa sự tưởng tượng của mọi người.

- Cao thủ Vương gia quá nhiều, bọn họ dốc hết nội tình thì làm sao cản nổi?

Lệ Thiên sợ hãi.

Man tộc trưởng không đáp lại, nhưng vẫn trấn định, chỉ dùng sức vung tay:

- Đám nhỏ, giết!

Trước khi tới Bắc Nguyên, Diệp Phàm đã đề cập vấn đề nội tình với Man tộc trưởng, đối phương cũng không nói gì, rõ ràng không e sợ.

- Vậy giết đi, đánh vào thần thổ Vương gia, xem rốt cuộc trong đó có gì!

Diệp Phàm tay trái cầm thiên kiếm, tay phải là trường mâu, đều là cướp được.

Keng!

Hắn giáng xuống một kiếm, chém lên cổ thuyền to như quả núi, đông đảo cao thủ Vương gia liền thành bãi máu xương, trường mâu chỉ tới xuyên thủng chín chiếc chiến xa cổ, toàn bộ vỡ vụn, mạng người không bằng cỏ rác.

Ầm!

Trong thần thổ, khí tức khủng bố vọt lên như muốn diệt thể, tựa như trăm vạn ngọn núi lửa cùng phun trào, xuất hiện một mảnh hoa văn đáng sợ đè xuống về phía trước.

Đó là uy lực Thánh binh vô thượng, là của Đại Thánh Vương gia lưu lại năm đó, hôm nay sống lại, thần uy cuồn cuộn quét tới trước.

Man tộc trưởng rít gào, Thạch Phủ treo giữa không trung chấn động, bên cạnh nó tối thiếu có hơn một ngàn thiết kỵ, trong đó có các đại năng, khí huyết mọi người sôi lên, cùng thúc đẩy binh khí này.

Khí tức hùng mạnh đè ngược trở xuống, nhắm vào thần thổ, áp lực lên mọi người giảm mạnh, có thể nghĩ nểu mấy vạn đại quân Man tộc cùng thúc đẩy, chiếc Thạch Phủ này sẽ khủng bố cỡ nào.

- Giết!

Diệp Phàm vẫn tiến công từ hướng tây, dẫn theo chín ngàn thiết kỵ muốn lao vào, hắn cùng Yến Nhất Tịch và Lệ Thiên còn nắm giữ Thần Nữ Lô, không có gì phải sợ.

Cổ thuyền cùng chiến xa bị đánh rơi rất nhiều, nhưng lúc này có một cỗ khí tức mạnh liệt hùng hồn, một mảng lớn đông nghịt trên bầu trời, ước chừng có trăm tòa cổ bảo bay lên, chấn nhiếp lòng người.

Chiến tranh thành lũy!

Hoàn toàn dùng tinh kim đúc thành, rèn đúc ngàn lần, chắc chắn bất hủ, đáng sợ hơn xa cổ thuyền cùng chiến xa, là một tòa thành trì cỡ nhỏ.

Chín ngàn thiết kỵ đều dừng lại, căn bản không thể đánh sâu vào, một mảnh cao lớn cực kỳ dọa người.

Một tòa chiến tranh thành lũy chính là Thần Thành sắt thép, khó mà công phá được, vắt ngang chặn đứng con đường phía trước.

Chín ngàn thiết kỵ im lặng, khắp người là vết máu, đối mặt với chiến tranh thành lũy lạnh băng, bọn họ muốn dùng man thú phá cửa thì thật quá khó, bên trên có khắc dấu ấn đại đạo khó mà phá được.

Tuy nhiên không ai sợ hãi uể oải, bọn họ chậm rãi lui ra sau, đổi mặt với một thể gia hoang cổ muốn không trả giá mà có thể đánh hạ được, đó là ý tưởng ngây thơ, mọi người đều sớm có giác ngộ tử trận.

Khi kéo đủ khoảng cách, một hoá thạch quát to:

- Nâng mâu!

Chín ngàn thiểt kỵ, mỗi một chiến sĩ Man tộc đều cầm trong tay chiến mâu đỏ như máu, mũi mâu lạnh băng âm trầm lóe lên tia sáng quỷ dị.

- Giết!

Lúc này, chín ngàn người cùng rống lên, huyết khí trong thiên linh cái lập tức tăng gấp mấy lần, mỗi người gần như cuồng bạo, chiến lực tăng vọt.

- Huyết Mâu Thuật!

Hóa thạch kia rống to, để cho tất cả chiến sĩ Man tộc thi hành đại thuật sát sinh, cả người bọn họ sáng lên, máu tươi tràn ra, mỗi người như đúc bằng sắt thép, kiên nghị hùng mạnh.

- Giết!

Khi phát ra mệnh lệnh này, mọi người thét dài, dùng sức ném chiến mâu trong tay ra, chín ngàn đạo huyết quang chọc thủng bầu trời, bay về phía Thần Thành sắt thép phía trước.

Chín ngàn đạo huyết quang sắc bén khủng bố hơn cả Thần Tiễn Thuật, ẩn chứa ý chí vững như thép của các chiến sĩ Man tộc, tập trung một thân chiến khí của bọn họ, phá hủy hểt thảy.

Tiếng vang kỳ dị như xuyên thủng Cửu Thiên Thập Địa, khiển cho chư thần phẫn nộ, tiếng gió rít ù ù đáng sợ bùng nổ đồng thời phát ra.

Ban đầu người Vương gia còn cười lạnh, muốn dùng công cụ chiến tranh thành lũy này nghiền nát đại quân Man tộc, lúc này toàn bộ hoảng sợ không thôi.

Ầm!

Thành trì kim loại khổng lồ đầu tiên vỡ vụn, tiếp đó là chiếc thứ hai, thứ ba... trước sau tan vỡ.

Chín ngàn đạo huyết mâu ngập trời ập tới, mỗi một cây đều có thần lực linh hồn đang thiêu đổt của một chiến sĩ Man tộc, giao cho sinh mệnh, cực kỳ hùng mạnh.

Ầm ầm ầm...

Thành trì bằng sắt như mười mấy ngọn núi giải thể, vỡ thành bốn năm phần trên bầu trời, đã bị phá hủy.

Mọi người hoảng sợ không thôi, tuy rằng còn có tám mươi mấy chiếc Thần Thành sắt thép, nhưng cũng không chịu nổi công phá như thế, sớm muộn sẽ bị phá hủy hoàn toàn.

Chẳng qua chiến sĩ Man tộc cũng trả giá thảm thiết, sắc mặt mỗi người đều trắng bệch như mất máu.

Ầm!

Diệp Phàm như một con mãnh thú hình người một mình đánh tới phía trước, đánh ra Lục Đạo Luân Hồi Quyền, dùng chiến lực bản thân đánh một tòa thành thép vỡ vụn.

Hắn chỉ tiến không lùi, tiếp tục chém giết, chiến sĩ Man tộc cũng rống to, lại một vòng Huyết Mâu Thuật bay ra, xuyên thủng thời không giam cầm đánh xuống.

Ầm!

Lại một mảnh chiến tranh thành lũy bị phá hủy, chỉ để lại một trận dao động như tinh vực rung chuyển.

Ô… ô....

Tiếng kèn vang dài, chiến tranh thành lũy, cổ thuyền, chiến xa bao phủ bầu trời, chủ động nghiền ép, chiến sĩ Man tộc không thể rút đi liền thành thịt nát, hóa thành mây máu, chết từng mảng lớn.

Đại chiến thảm thiết đến hồi gay gấn, hai bên giao chiến kịch liệt, xác chết không ngừng rơi rụng, mặt đất đã sớm nhuộm đỏ.

-A...

Cách đó không xa truyền đến một tiếng kêu thảm, Vương Liệt cùng Thương Long rống giận sụp mảnh long mạch phía Vương gia, trận chiến vương giả trung tâm chiến trường đã có kết quả.

Thiên linh cái của Vương Liệt bị xé toạt, có mấy lỗ thủng, nguyên thần cũng bị nứt ra, ngũ tạng lục phủ bị vuốt rồng móc hết, thân thể thiếu chút hủy diệt.

Thương Long cũng không tốt hơn, đôi cánh thần đã bị xé xuống, nửa thân sau bị chém rớt dưới đất, máu tươi đầm đìa, chỉ còn lại nửa đoạn tàn, ngay cả sừng cũng bị chém mất một cái.

Đây là một trận đại chiến thảm thiết, hai bên bị thương nặng, cho dù có thể chữa trị được thân thể, nhưng do đạo chém bị thương, lưu lại ám thương khó mà chữa trị được. 

Đại quân Man tộc rút lui, cường giả Vương gia cũng lui về trước thần thổ, hai bên lại tách ra giằng co, hai Vương giả đại thành cũng lui về phía mình.

- Tế bái nội tình, bảo hộ tộc ta, chém sạch đại địch!

Vương Liệt rống to, tuy rằng bị thương nặng, nhưng âm thanh chấn động thiên địa, đánh vào nguyên thần muốn tan vỡ.

Ẳm ầm ầm!

Trong thần thổ, chín con Tử Kim Thần Hống kéo một mảnh chiến xa cổ ầm ầm lao ra, ở trên xe chất đống Thần Nguyên, hào quang vạn trượng bao phủ một người trong đó.

Nguyên đó to như cối xay, bé như móng cái, nhiều đến kinh người đắp lên một chỗ.

Mơ hồ có thể thấy được một người đầu bạc trắng, sinh cơ tàn lụi ngồi trong đó, cao to hùng vĩ khiếp tâm hồn người.

Đó là một loại nội tình trong Thánh địa!

- Mời Hắc Ám Vương Tổ ra tay!

Một đám người Vương gia lễ bái trời long đất lở.

Nhưng mà người trong đống Thần Nguyên vẫn không nhúc nhích, không có một chút phản ứng, giống như một tòa tượng băng không có một chút sức sống.

- Thì ra là Hắc Ám Ma Vương, ta còn tưởng là ai nữa chứ, đáng tiếc, hắn tọa hóa, không tỉnh lại được.

Trong trận doanh Man tộc, một lão già còm nhom bước tới, mỗi một bước đặt xuống, thiên địa đều rung lên.

Tuy rằng hắn không cao, nhưng bức người như cự nhân viễn cổ, khắp vòm trời đều vì hắn mà run rẩy.

Tuy rằng Thương Long bị chém nửa thân hình, nhưng lúc này vô cùng hưng phấn nhào tới như gặp được người thân, dùng đầu rồng xanh dụi vào vai lão nhân.

- Tiểu Thanh à, đã nhiều năm rồi, mỗi khi gặp được ngươi, ta đều nhớ tới đại huynh của ta.

Lão già còm nhom cũng một thân áo da thú như tộc nhân, một tay trần trụi, sờ đầu Thương Long.

- Chiến Thần Man cổ bất hủ!

- Trời phù hộ tộc ta!

- Man Vương vạn tuế, trăm trận trăm thắng!

Tất cả chiến sĩ Man tộc đều hưng phấn rống to, ngay cả một ít đại năng trong tộc cũng lộ ra thần sắc giật mình, tiếp đó liền rống to, ngay cả bọn họ cũng không ngờ được lão nhân này còn sống.

Man Vương, Vương giả đại thành sống ba ngàn bảy trăm tuổi, hơn nữa khí huyết hưng thịnh, không có dấu hiệu suy yếu.

Hắn là đệ đệ một của lão tộc trưởng đời trước, biến mất hơn ngàn năm, ngay cả người trong tộc cũng nghĩ rằng hắn đã tọa hóa, không ngờ hôm nay lại xuất hiện ở đây.

- Vương Liệt, ta nghe nói qua ngươi, làm đồng bạn của đại huynh ta bị thương nặng như thế, hôm nay ta lấy đầu ngươi!

Man Vương tiến lên, tuy rằng không cao to, nhưng khiển cho mọi người kinh hãi vỡ mật.

- Lại đi ra một cái Man Vương, không hổ là Chiến Thần Man cổ bộ lạc, quả thực đáng sợ.

Trong lòng Vương Liệt nghiêm nghị, thời đại viễn cổ Man tộc huyết chiến thiên hạ kinh hoàng, thân thể vô song là mạnh nhất ngoại trừ Thánh thể.

Một Man Vương như thế, trong cơ thể chắc chắn chảy dòng máu huyết chiến man cổ, loại lực lượng này chỉ ngẫm lại cũng khiến da đầu run lên.

- Mời Hắc Ám Vương Tổ ra tay!

Người Vương gia rống lớn, cực kỳ nóng ruột.

Nhưng mà lão nhân đầu bạc ngồi xép bằng trong đống Thần Nguyên, tuy rằng cao to khiếp người, nhưng vẫn không nhúc nhích, không có một chút sức sống.

Xoạt!

Tốc độ Man Vương quá nhanh, trong nháy mắt biến mất, xuất hiện ở bên cạnh Vương Liệt, ra tay sấm sét, phát ra ánh sáng chói mắt, tiếng rống giận, mắng chửi, dao động thần lực đồng thời truyền ra.

Phốc!

Cuối cùng, tia máu bắn ra, một khối thi thể không đầu ngã xuống, Man Vương cầm đầu Vương Liệt lui về, nháy mắt đến trận doanh.

Bên phía Vương gia lặng ngắt như tờ, mọi người sắc mặt tái nhợt, còn phía Man tộc đang rống to.

- Man Vương vạn tuế!

- Chiến huyết vô địch!

Một vị đại năng Vương gia hét lớn:

- Mặc kệ mọi thứ, để cho Thánh binh sống lại, vận dụng tất cả nội tình tiêu diệt đám dã nhân này, giết chết Man Vương, chém chết Thánh thể!

- Muốn giết ta, hôm nay ta chém ngươi trước!

Diệp Phàm lớn tiếng nói.

- Diệp tiểu tử, ngươi dẫn mấy vạn thiết kỵ muốn diệt truyền thừa tộc ta, đáng tru diệt.

Một đám người mắng chửi.

Xoạt!

Diệp Phàm đạp bí quyết chữ Hành, dùng Thần Nữ Lô lao tới như chớp giật, hai tiếng phốc phốc, dùng bí quyết chữ Binh bất ngờ ra tay khổng chế binh khí kẻ địch chém đầu tên đại năng kia, nắm đầu hắn lui về.

Lấy đầu kẻ địch trong vạn quân cứ như vào chỗ không người, trước có Man Vương, sau có Diệp Phàm, thủ đoạn như vậy là đả kích cực lớn với Vương gia.

- Giết, không gì cản nổi!

- Giết, thiên hạ vô địch!

- Giết, vô song trên đời!

Thiết kỵ Man tộc rống to, chấn động thiên địa.

Kịch!

Đột nhiên, trên chiến xa cổ do chín con Tử Kim Thần Hống kéo, mấy khối nguyên rơi ra khỏi đống Thần Nguyên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.