Già Thiên

Chương 117: Chương 117: Ôn Nhu Hương






"Ngươi không lấy được Lục Đồng, thì đâu có liên quan gì tới ta, điều đó chứng minh một điều, thực lực của ngươi còn chưa đủ, để người khác đoạt trên tay của mình."

Diệp Phàm nhìn hắn, nói:

"Đạo trưởng, ngươi không cần phải cám ơn đâu, kết quả có như thế nào đi chăng nữa, thì đối với ta vẫn như vậy thôi."

"Tiểu tử ngươi đúng là ương bướng, ta tìm khắp cả Âm phần Yêu Đế, đến cả cái bóng còn không thấy, thì làm sao có khả năng bị người khác đoạt trước được, đến bây giờ ngươi còn muốn lừa dối ta, đạo gia ta thật muốn đập ngươi chết tươi ngay tại đây."

Nói tới đây, hắn lộ ra vẻ kinh dị, nói:

"A, chỉ trong một thời gian ngắn như vậy, mà đã đạt tới cảnh giới Thần Kiều rồi, thật đúng là khó tin."

Đạo sĩ béo đi xung quang hắn hai lượt, nói:

"Nguyên nhân có phải là do khối Lục Đồng hay không?"

"Trên người ta có Lục Đồng hay không, chẳng nhẽ ngươi còn không cảm ứng được ư?"

Diệp Phàm bình tĩnh trấn định nói.

"Tiểu tử này thật quá vô liêm sỉ, dám đem bảo ngọc của đạo gia ta ném vào trong rừng sâu, làm cho đạo gia ta tìm mãi không thấy người, đến hôm nay mới phát hiện."

Đạo sĩ bất lương trợn trừng đôi mắt, hỏi: "Khối Lục Đồng ở đâu rồi?"

Điều này làm cho Diệp Phàm nhớ lại miếng ngọc bội vỡ, bản thân nó đã mất một góc, trên măt lại có vết rạn, hắn vốn nghĩ không biết nó là loại bảo vật gì, hóa ra tên đạo sĩ béo này muốn theo dõi hắn.

"Đạo trưởng, chúng ta có thể gặp lại, đủ nói lên chúng ta có duyên, vậy đi, ta cũng không cần phải giấu giếm nữa, để ta nói thật cho người biết"

Trên mặt Diệp Phàm hiện lên sự trịnh trọng, nói:

"Khối Lục Đồng ngày đó đúng là do ta ném đi, nhưng không phải trong Hàn Đàm đó.

"Ta đương nhiên biết nó không có trong Hàn Đàm!"

"Lúc sau đó, ta muốn đi tìm lại, nhưng lại phát hiện một Lão phong tử điên cuồng, bi thương cầm nó đi rồi, lão vừa khóc vừa cười, giống như điên cuồng, ta không có cách nào đuổi kịp cả. . ."

Diệp Phàm trực tiếp miêu tả hình dáng của Lão phong tử.

Đạo sĩ béo nhất thời hít một hơi khí lạnh, tự mình nói:

"Một năm trước, đúng là có người ở trong nước Yến từng gặp qua một lão nhân như thế, theo truyền thuyết thì có thể là. . ."

Nói tới đây, hắn liền dừng lại không nói tiếp nữa, sau đó nhìn thẳng Diệp Phàm, nói:

"Ngươi, cái tên tiểu tử này quá xảo trá rồi, uổng công lúc đầu đạo gia đối xử tốt với ngươi."

"Đạo trưởng, ngươi nói chuyện phải có lương tâm, lúc đó ngươi đoạt của ta 3 cái vũ khí thông linh, đến cùng là ai xảo trá?"

Đạo sĩ bất lương đang nhìn chằm chằm vào hắn, nhưng đột nhiên hai mắt trở nên vô thần, cứ như một cái vực sâu đen ngòm, không có một chút ánh sáng nào, lấy giọng trầm thấp nói với hắn:

"Có đúng khối Lục Đồng bị lão già điên khùng đoạt đi hay không, hình dáng của lão thế nào?"

Diệp Phàm có một cảm giác buồn ngủ, đối phương mạnh mẽ đột phá Tâm hải của hắn, nhưng hắn cũng chẳng sợ hãi gì, hôm nay thần thức của hắn cường đại tới mức biến thành Kim Sắc Tiểu Hồ, chẳng kém bất kì một ai.

Hắn cũng không có phản kích ngay, mà trong tâm hải đột nhiên hiện lên hình dạng của Lão phong tử, trả lời:

"Đúng vậy, bị một lão già điên thu đi, ta không có cách nào đuổi theo hắn cả."

Sau khi Đạo sĩ bất lương thấy hình dáng của Lão phong tử, thân thể của hắn chấn động, đôi mắt vô thần lập tức trở lại bình thường, trên mặt hiện lên thần sắc không thể tin, nói:

"Hóa ra đúng là người kia. . .

Nữ tử xinh đẹp, trên trán có nốt ruồi son, cười nói:

"Không biết là người phương nào, mà có thể làm cho Đoạn đạo trưởng kinh hãi tới như vậy?"

"Chuyện một năm trước, Yêu tộc các ngươi có từng nghe qua không?"

Đoạn Đức trầm giọng nói:

"Một người đáng lẽ không nên xuất hiện trên đời, nhưng lại xuất hiện ở nước Yến."

"Ta cũng có nghe được một ít, nhưng lại không cho là thật, bao nhiêu năm đã qua đi như vậy, thì còn có ai có thể nhận ra hắn nữa đây."

Đoạn Đức lắc đầu , nói:

"Đúng vậy, người kia năm đó là một đại cao thủ, có không ít bức họa để lại trên đời, ta từng may mắn xem qua một lần."

"A"

Nữ tử có một nốt ruồi son ở mi tâm, hít vào một hơi khí lạnh, nói:

"Nếu hắn là tuyệt đại cao thủ của năm xưa, thì bây giờ đã qua 6000 năm rồi, vẫn có thể sống trên đời, người nói hắn có phải sắp thành Tiên rồi không?"

Đạo sĩ bất lương lắc đầu , nói:

"Khả năng không lớn, những người nhìn thấy hắn, đều nói lại là: người đó "Điên cuồng bi thương, tinh thần có vấn đề”, một người như vậy, thì thành Tiên sao được.

"Trên đời này có Tiên thật hay không?" Diệp Phàm ở bên cạnh hỏi.

"Có thật hay không thì không ai kiểm chứng được, nhưng có tuyệt đại cao thủ sống được mấy ngàn năm thì đúng là có."

Nữ tử Yêu tộc cười một cách quyến rũ, sau đó đưa tay vuốt ve gò má của hắn, nói:

"Phấn đấu cho tốt, nói không chừng ngươi sau này cũng có thể đạt tới cảnh giới như vậy”.

"Các ngươi. . . không hại ta chứ?"

Yêu tinh mê hoặc lòng người, thần thái ôn nhu, thổi về phía hắn một hơi, đúng là rất mê người, cười duyên nói:

"Yên tâm đi, ngươi không có nguy hiểm tới tính mạng đâu."

Đạo sĩ bất lương lần thứ hai đôi mắt biến thành vô thần, hắn vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục nhìn vào hai mắt Diệp Phàm, nói:

"Tại sao hắn phát hiện ra khối Lục Đồng. . ."

Diệp Phàm phối hợp với hắn thật tốt, dùng tinh thần lực cường đại biến thành Lão phong tử ở trong Tâm hải, đang nhặt khối Lục Đồng, sau đó vừa khóc vừa cười, cuối cùng chính là cảnh tượng phiêu lãng rời đi của lão.

Chứng kiến tất cả, làm cho Đạo sĩ bất lương cụt hứng, hắn như là một người bị rút đi toàn bộ sức lực, ngửa mặt lên trời thở dài, nói:

" Chí bảo danh chấn Trung Châu, ngày đó đã từng nằm trong bàn tay của ta, nhưng lại bị ta ném đi như một chiếc giày rách, đã bỏ lỡ một cơ hội như vậy, đúng là tiếc hận!"

Sau khi Diệp Phàm nghe thấy lời nói này, bộ mặt lập tức trở nên phúc hậu, nói:

"Lần sau nên cẩn thận hơn một chút."

Trên mặt của Đạo sĩ bất lương Đoạn Đức hiện lên toàn là vẻ không cam lòng và tiếc nuối, nói:

"Đã rơi vào tay người kia, thì ta không có cơ hội nào để đoạt lấy cả, người này vẫn còn sống tới nay, cũng khiến cho người khác giật mình chấn động rồi."

"Không biết Huyết Tinh Yêu Đế đã chuẩn bị xong chưa?" Hắn ngẩng đầu lên, nhìn về phía Yêu tinh nữ tử mị hoặc.

"Đạo trưởng người cứ yên tâm, ta đã nói là cho người một giọt Huyết Tinh Yêu Đế thì nhất định sẽ không nuốt lời."

Nụ cười của nữ tử kia vô cùng gợi cảm và quyến rũ, nhẹ nhàng phất phất tay. Từ trong rừng hoa đào có hai nữ tử mặc quần áo mỏng tang đang chậm rãi đi tới, trên tay của các nàng là một cái khay ngọc, có phủ một cái khăn gấm.

Nữ tử có nốt ruồi son ở mi tâm nhẹ nhàng nhân lấy, khẽ rung cổ tay, chiếc bay lập tức bay đi, trên khay ngọc, lập tức hiện lên một đạo ánh sáng chói mắt, hóa ra đó là một khối thủy tinh to bằng nắm tay, trên khay ngọc có “Trọng vân” xán lạn.

Bên trong khối thủy tinh có một giọt máu đỏ tươi, nó đang bị nhốt ở bên trong tỏa ra kim quang lấp lánh, nó vẫn đang lưu chuyển, sinh cơ rất cường đại, có một cỗ khí thế bàng bạc tỏa ra.

Đạo sĩ bất lương vốn đang uể oải, nhưng lúc này tinh thần hắn bị chấn động, nói:

"Yêu Đế Tinh Huyết!"

"Đúng vậy, đây chính là Yêu Đế Thánh Huyết mà đạo trưởng cần, ngươi tuy rằng không tìm được cấm khí mà chúng ta cần, nhưng lại đưa một vị thiếu niên có bảo thể tới, cũng có thể miễn cưỡng để trao đổi."

Giọt máu ở trong khối thủy tinh to bằng nắm tay như ngưng tụ vô tận lực lượng, cho nên khi bàn tay của Đạo sĩ bất lương chạm tới nó, vô tận huyết quang đã tỏa ra, làm cho bàn tay hắn trở nên đỏ rực, lấp lánh ánh sáng.

Trong lòng Diệp Phàm vô cùng hồi hộp, hắn không cách nào bình tĩnh được, huyết tinh này có khả năng rất lớn là bắt nguồn từ Yêu Đế Chi Tâm, hắn lập tức nghĩ đến Bàng Bác.

Ở phần mộ Yêu Đế bay ra ngoài một trái tim, đến cả cao thủ có cảnh giới siêu việt Bỉ Ngạn còn không chặn nổi, Chưởng môn Linh Khư Động Thiên và Thái Thượng trưởng lão không có cách nào tới gần, chỉ trơ mắt nhìn nó biến mất trên bầu trời, cuối cùng lại rơi vào tay Yêu tộc.

Có thể nói, nữ tử đang nắm giữ Yêu Đế Chi Tâm rất có khả năng có quan hệ với nữ tử hoàn mỹ, như vậy Bàng Bác chẳng phải ở gần đây hay sao? Trong lòng Diệp Phàm rất kích động.

"Tiểu tử tự thu xếp ổn thoả đi." Đạo sĩ bất lương vỗ vỗ vai hắn, ý tứ sâu xa, nói.

"Mập mạp chết bầm, ngươi bán ta ở đây ư?"

Trên mặt Đoạn Đức hiện lên nụ cười nhạt, nói:

"Đúng là đồ ngu, tương lai ngươi sẽ sướng tới mức quên cả trời đất, lúc đó ngươi sẽ cảm ơn ta đó."

"Ngươi có ý gì?"

Đoạn Đức nói rất có thâm ý:

"Những người khác muốn hưởng phúc này còn không được, tiểu tử ngươi đúng là may mắn, đạo gia ta nếu trẻ thêm vài tuổi, không chừng sẽ đoạt cơ hội của ngươi đó."

Nữ tử có nốt ruồi son ở mi tâm cười khẽ, trong mắt có đạo quang lưu chuyển, đưa mắt nhìn về phía Đoạn Đức, nói:

"Đạo trưởng nếu như nguyện ý ở lại, chúng ta sẽ nhiệt tình đón tiếp."

"Miễn, ta già rồi, chân mềm tay yếu làm sao chịu nổi, lần sau gặp lại."

Nói tới đây, Đoạn Đức cũng không quay đầu lại mà bỏ đi luôn. Diệp Phàm ở phía sau hét lớn:

"Ta biết Lão phong tử đang ở chỗ nào. . ."

Nhưng cái tên Đoạn Đức kia không để ý tới hắn, biến mất không còn tăm tích nào cả, hoàn toàn đã vứt hắn ở lại đây rồi.

"Đạo sĩ thất đức, ngươi chờ ta đó. . ."

"Tiểu nữ tử họ Tần tên Dao, tiểu huynh đệ đừng có sợ hãi, chúng ta sẽ không làm hại ngươi đâu."

Nữ tử có nốt ruồi son ở mi tâm, vuốt ve gò mà của hắn, cười nói: "Ngươi đừng sợ”.

Tần Dao? Có phải là dị cầm biến thành yêu tinh không. Trong lòng Diệp Phàm tự nhủ như vậy.

"Ta muốn hỏi, có một trái tim bay ra từ trong phần mộ Yêu Đế, có phải đang ở trong tay các ngươi không?"

Cơ thể Tần Dao như ngọc, lụa mòng tung bay, những đường cong uyển chuyển, như ẩn như hiện, nở nụ cười ngọt ngào, nói:

"Chuyện ngươi biết không ít nhỉ, đúng vậy, nó đang ở trong tay chúng ta"

Trong lòng Diệp Phàm nhất thời chấn động, nói:

"Nói vậy, có một nữ tử hoàn mỹ, diễm lệ vô cùng cũng ở chỗ này?"

Sắc mặt của Tần Dao đã biến đổi, nói:

"Ngay cả điều này mà ngươi cũng biết, đó là hậu nhân của Đại Đế, thân phận cao cao tại thượng, sao ngươi có thể biết được nàng?"

Trong lòng Diệp Phàm vô cùng kích động, nói:

"Ở đây còn có một thiếu niên, có tuổi xấp xỉ ta đúng không?"

Tần Dao có chút kinh ngạc, những sợi tóc đen bay múa, càng làm tôn thêm da thịt nổi bật của nàng, ở bên cạnh hoa đào loạn vũ, hương thơm ngào ngạt, nhưng trông nàng còn yêu kiều hơn hoa, cười nói:

"Chuyện của ngươi biết đúng là không ít." Nàng chỉ nói vậy, không nói thêm gì nữa.

"Ta muốn gặp thiếu niên đó!"

"Thật có lỗi, hắn đang bế quan, sợ rằng không cách nào gặp ngươi được."

Tần Dao tuy rằng xinh đẹp gợi cảm, lúc nào cũng nở nụ cười, nhưng lại trực tiếp cự tuyệt hắn.

"Ta muốn gặp hậu nhân của Yêu Đế."

Không có cách nào gặp lại Bàng Bác, hắn chỉ còn cách lùi một bước, muốn gặp nữ tử hoàn mĩ kia. Thanh âm của Tần Dao có sức hút như nam châm, vô cùng êm tài, nói:

"Đương nhiên có thể gặp, vốn chúng ta cũng định đem ngươi tới chỗ nàng."

"Tại sao ngươi lại muốn đem ta tới chỗ nàng?" Diệp Phàm có cảm giác có một thứ gì đó không đúng.

"Đối với ngươi mà nói đó là một việc tốt, một người cao cao tại thượng mà lại chọn ngươi, tiểu nam nhân này đúng là có phúc khí."

Tất cả các nữ tử xung quanh đều bật cười, các nàng yêu kiều xinh đẹp như vậy, trời sinh đã có khí chất dụ hoặc, tất cả đều xinh đẹp như hoa, da thị như mỡ, cái cổ nhỏ tú lệ, da trắng như ngọc, chân ngọc trắng như tuyết, nhưng lại thẳng tắp, cái quần mỏng đâu thể che kín, cái eo thì uyển chuyển mê người, đúng là nhìn thôi cũng đã kích động rồi.

Diệp Phàm bị mang vào thật sâu trong rừng hoa đào, chỗ này là phía sau núi Huyền Nguyên, vô cùng yên tĩnh, một cỗ khí tức thánh khiết tỏa ra, phía trước có một nữ tử mĩ lệ đang đứng.

Lại đi qua một hẻm núi, tới một dãy núi xanh như ngọc, chỉ ở đây thôi cũng khiến người ta có cảm giác có một cỗ khí tức thánh khiết ba động, tất cả cây cỏ đều như ngọc, lấp lánh ánh sáng, tỏa ra hào quang kỳ dị.

Phía trước có một đạo lưu quang phủ kín dãy núi, nơi đó sương mù dày đặc, hào quang lấp lánh, trên núi có một cái đình, trong đó có một nữ tử hoàn mỹ, hai mắt mông lung như sương mù, đang nhìn xuống dưới.

Nàng đúng là băng cơ ngọc cốt, không hề có một chút tỳ vết nào, nụ cười duyên dáng, là kiệt tác hoàn mỹ nhất của trời đất, bạch y trắng hơn tuyết, tóc đen nhẹ bay, giống như Nghiễm Hàn Tiên Tử giáng trần.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.