Diệp Phàm cũng ngẩn ngơ, hắn chỉ thuận miệng
nói mà thôi, cái nút hũ này lại thật có động tĩnh, đạo ánh sáng kia quá nhanh
ngay cả Bắc Đế cũng không tránh được.
Đầu lăn xuống, bị kiếm quang liên tiếp chém
trúng thành một bãi bùn trắng, còn dính những vệt máu tươi, thê thảm không còn
hình dáng.
Ở trong tay Diệp Phàm, miệng hồ lô xuất hiện một
mảnh vũ trụ xa xưa, nhỏ nhưng đầy đủ. Tinh vực sâu xa, chính nó hóa thành đạo
kiếm quang bay ra, lúc này đã quay trở về.
- Ta xem ngươi làm sao còn sống!
Diệp Phàm quát. Đầu chính là yểu hại của cơ thể,
nguyên thần ở trong đó, chém nát nó thì thần thức cũng hóa thành tro, đây là diệt
thần, càng triệt để hơn thân thể ngã xuống.
Đương nhiên hắn vẫn còn có chút lo lắng, dù
sao danh tiếng Bắc Đế quá lớn, thực lực nghịch thiên ngũ vực đều biết, hắn
không muốn xảy ra chuyện.
Lập tức, hắn thúc đẩy hồ lô đen, biển lửa vô tận
trào ra muốn thiêu đốt toàn bộ thi thể Vương Đằng thành tro tàn.
Một vị nguyên lão Vương gia điên cuồng, không
thể nhịn nổi, ra tay công kích Diệp Phàm.
Ở xa xa, Xích Long đạo nhân hừ lạnh một tiếng,
phóng ra chân long bát thức, chỉ ra một ngón tay đã đánh tan cấm thuật của hắn,
cản ở đằng trước.
Bụp!
Đột nhiên, giữa không trung xuất hiện tiếng nổ
lạ, cái đầu Bắc Đế đã thành bùn nhão nhanh chóng hợp lại, thân thể đang hóa
hình nhanh chóng bay ngược trở ra, trốn thoát thánh diễm.
Toàn thân hắn bao trùm trong ánh sáng vàng thần
thánh, đắm chìm trong thánh quang như Phượng Hoàng trùng sinh trong lửa, khiến
người ta cảm thấy thần thánh không thể xâm phạm.
- Còn như thế, chém nát cả đầu mà hắn vẫn còn
sống, chẳng lẽ nguyên thần đã trốn đi trước đó?
- Điều đó là không thể nào, quá điên đảo lẽ
thường, dù cho một người mạnh mẽ cỡ nào thì nguyên thần tan biển cũng sẽ không
tồn tại, xóa sổ khỏi thể gian, vừa rồi ta nhìn thấy rõ ràng là thần thức của hắn
tan vỡ.
Mọi người cảm thấy không thể tưởng tượng, khó
tin chuyện trước mắt là thật.
Chỉ có trong lòng Diệp Phàm cả kinh, hắn lập tức
nghĩ tới một loại khả năng, xác định là một kiện thánh vật Đại đế cứu mạng
Vương Đằng, nhất định là Loạn Cổ đế phù!
Quả nhiên, giữa mi tâm Vương Đằng ở xa xa, một
cái thần phù to bàng hạt đào sáng lấp lóe, như mặt trời trồi lên phun nuốt tinh
khí, tràn ngập khí cơ sinh mệnh.
- Loạn Cổ đế phù!
Rốt cuộc có hóa thạch kinh hô, đoán ra kỳ vật
không đầy đủ kia là thứ gì.
Lúc trước trên người Vương Trùng cũng có một
khối, tuy rằng đã vỡ vụn, nhưng có thể giữ được tánh mạng, khiến hắn tái sinh.
Vương Đằng dám tặng bảo bối đó cho người khác,
tự nhiên là vì còn có một khối khác có thể bảo hộ bản thân an toàn, hôm nay rốt
cuộc đã lộ ra.
- Loạn Cổ Đại đế kinh tài tuyệt diễm, khối thần
phù này chiếm đoạt tạo hóa, có ẵ được sức mạnh không thể tưởng tượng, ngay cả
nguyên thần bị chém cũng có thể
sống lại, đúng là không thể tưởng tượng.
Trong mắt mọi người lóe ra ánh sáng khác thường,
có bảo bối như thế trên người, tương đương với thêm một cái mạng, bố cục chắc
chắn phải chết bị phá tan, đúng là làm người ta đố kỵ.
- Đúng là khó tin, Loạn cổ Đại đế duy nhất Bắc
Nguyên rốt cuộc gặp phải đối thủ cỡ nào, ngay cả thần phù cũng bị đánh nát, có
thể tưởng tượng trận chiến khủng bố khi đó.
Có một vị hóa thạch nghĩ tới vấn đề này, không
nhịn được hoảng sợ, trong lòng sinh ra ý niệm miên man. Trừ khi là bảy đại cấm
địa Cổ Quáng Thái Sơ, bằng không còn có tồn tại nào khiến Đại đế Nhân tộc kiệt
sức?
- Bảo bối xin xoay người!
Diệp Phàm lại niệm cái gọi là chú ngữ lần nữa.
Nhưng mà lần này cái hồ lô đen căn bản không
có phản ứng, ngay cả mảnh vũ trụ xa xưa ở miệng hồ lô cũng rút vào trong.
- Bảo bối xin giết người!
- Bảo bối xin chém đầu!
- Bảo bối xin chém hắn!
…
- Bảo bối ông nội ngươi!
Diệp Phàm liên tục kêu cũng vô dụng, nổi giận
thiếu chút ném cái hồ lô đen ra ngoài, cái thứ này không giống với truyền thuyết
từng nghe trước kia, nhất định không phải cùng một thứ.
Đám người ở xa xa: "…"
Ở bên kia, Vương Đằng dùng Loạn cổ để phù tái
tạo căn nguyên, đứng trên hư không lạnh lùng nhìn xuống, hắn có chút không hiểu.
Chiến lực chân chính của hắn không e ngại bất
cứ ai trong thiên hạ, chỉ cần Đấu Chiến Thắng Phật cùng Lão Phong Tử và Thần
Vương tuyệt đại không bước ra, hắn có thể hoành hành thiên hạ, ngang vai với những
hóa thạch.
Nhưng mà hôm nay lại liên tục gặp nạn, Diệp
Phàm dùng các thủ đoạn chém giết hắn, trong lòng tích tụ lửa giận, con đường Đại
đế không được phép thua, không cho phép hắn thất bại.
Một khi bị thiệt trong tay một người, nhất định
phải giết kẻ này, bằng không vĩnh viễn không vượt qua được vách ngăn trong
lòng, Để vương là vô địch.
"Cửu Bí - bí quyết chữ Tiền!''
Trong lòng Vương Đằng thầm niệm, hắn muốn điều
động Cửu Bí giết địch, dùng thứ từ Đông Hoang tiêu diệt đại địch Đông Hoang.
Toàn thân hắn bắn ra thần quang chín màu, nhất
là ở giữa mi tâm như mặt trời sáng chói, phủ xuống vạn tia sáng rực rỡ bao trùm
bên dưới.
Diệp Phàm lập tức có cảm ứng, đây là khí tức đồng
nguyên, trên người đối phương có bí thuật truyền thừa giống với hắn - Cửu Bí!
Mắt trái của Vương Đằng như Chân Long, mắt phải
như Tiên Hoàng, sắp sửa hóa đạo bay ra, dùng mi tâm làm trung tâm bắn ra tia
sáng vặn vẹo không gian, hình thành một mảnh vực tràng đặc thù, lan tràn khắp
nơi.
Trái tim Diệp Phàm đập mạnh, chân đạp bí quyết
chữ Hành nhanh chóng lui ra sau, liên tục hô gọi cái hồ lô đen mấy lần, kết quả
vẫn vô dụng.
Diệp Phàm đụng phải ngăn cản, vực tràng vặn vẹo
chiếm cứ bao trùm nửa bầu trời, đó là sát niệm vô hình không chạm tới, nhưng có
thể cảm giác được sát khí thấu xương.
Ở xa xa, trong mắt Tử Thiên Đô chớp động tia dị
sắc, nhìn chậm chàm chiếc hồ lô đen, lẩm bẩm:
- Trong những năm thái cổ nó phát ra hung uy
khủng bố, trong tràng chiến đấu đó cũng không bị hủy diệt, chỉ tổn hại một phần
mà thôi.
Mặt khác, cô gái mắt tím thần thái cũng khác
thường, nhìn chàm chàm hồ lô đen không dời ra, dùng ngôn ngữ thái cổ hỏi:
- Ngươi tin tưởng không nhìn lâm?
- Không, giống y như trong sách thần văn thái
cổ có ghi, chính là nó. Thật không ngờ, trong trận đại chiến đó mà nó vẫn còn
có thể tồn tại được.
Tử Thiên Đô nói, sắc tím trong mắt càng mạnh
hơn, nhìn chằm chàm vào chiếc hồ lô đen.
Trong chiến trường, Diệp Phàm thúc đẩy thánh
diễm trong chiếc hồ lô đen, chống cự lại vực tràng vặn vẹo, muốn thiêu sạch mọi
thứ.
- Đó là...
Hắn chấn động, vực tràng vẫn còn đó, cùng tồn
tại với thánh diễm không bị ngọn lửa thiêu rụi, không đâu không xuyên qua được,
lọt tới đến trước người hắn.
Keng!
Toàn thân hắn sáng lên, dùng Đấu Chiến Thánh
Pháp diễn hóa, Viên Thái Cực hoàng kim xuất hiện va chạm với vực tràng, xuất hiện
một tầng gợn sóng.
Tiếp đó hắn đột nhiên chấn động mạnh, nguyên
thần bị công kích, không nhịn được thân thể phát run. Đó không phải phương pháp
công kích bỉnh thường, là tác dụng lên thần thức người khác, xuyên qua hư vô, bỏ
qua công kích hữu hình, dùng vực tràng vô hình tác dụng lên.
Còn may, Viên Thái Cực hoàng kim của hắn không
bị hủy, chặn đứng một chiêu tuyệt sát, bàng không có lẽ đã bị một chiêu hủy diệt.
"Là Cửu Bí bí quyết chữ Tiền!"
Trong lòng Diệp Phàm chấn động, đã sớm nghe
nói tới bí này, trong lòng rất ao ước, không ngờ gặp được trên người Vương Đằng.
Bí quyết chữ Tiền tu luyện nguyên thần, có thể
làm thần thức bất hủ, thậm chí ảnh hưởng thân thể, mở rộng thần tính, không gì
sánh bằng.
"Khó trách nguyên thần của hắn mạnh mẽ,
thân thể trải qua hỏa kiếp, tính duy trì rất lâu."
Diệp Phàm lập tức hiểu được, làm rõ nguyên
nhân trong đó.
Đương nhiên, điểm mạnh chân chính của bí quyết
chữ Tiền không chỉ giới hạn như thế, trừ chủ tu nguyên thần ra, có được thần
tính bất hủ, đạt tới cảnh giới cao thâm, còn có thể dự cảm mọi thứ trước tiên.
"Tiền", cũng vì đặt cái tên này, thức
hải của cơ thể là thần bí nhất, có được tiên năng vô tận, đạt tới trình độ nhất
định là có thể cảm giác biết trước mọi thứ.
Có thể nói, một khi đào bới ra thức hải, tựa
như mở ra bí tàng vô tận, chủ yểu tu luyện bí quyết chữ Tiền, khiến cho mọi thứ
đều đi trước một bước.
Lúc này Vương Đằng đang dùng bí quyết chữ Tiền
phát ra vực tràng thức hải, không hình không dấu vết, nguyên thần chém đạo.
Diệp Phàm nghiêm nghị, hắn cẩn thận quan sát,
không phải là thánh hỏa không phá hủy được tràng năng, chỉ là "Vực" vặn
vẹo cảm ứng được trước mọi thứ tránh né trước tiên, cho nên giống như không có
hiệu quả.
"Muốn chém nguyên thần của ta!"
Hắn giật mình, đồng thời cũng may mắn bí này rất
khó tu luyện thành công, Bắc Đế cũng chỉ mới nhập môn một chút mà thôi, căn bản
không thể làm được biết trước tất cả, bàng không thì khỏi phải đánh nữa.
Nhưng mà như thế cũng đủ rồi, bí quyết chữ Tiền
khiến cho nguyên thần của Vương Đằng mạnh mẽ vượt trội, luôn dự cảm được trước
nửa bước, có thần tính bất hủ, luôn chiếm được ưu thể trước trong chiến đấu.
Diệp Phàm dùng Đấu Chiến Thánh Pháp diễn hóa,
đồng thời dùng Viên Thái Cực hoàng kim chống cự, tiếp đó lại khởi động bí quyết
chữ Binh, tể ra hồ lô đen phun lên ngọn lửa đánh về phía Vương Đằng.
Cái gọi là cảm giác trước nửa bước, tính trước
hết thảy, điều kiện đầu tiên là lực lượng phải nằm trong phạm vi khống chế, nay
hồ lô đen kèm theo khí cơ hủy diệt ập tới, Vương Đằng liền biển sắc.
Bí quyết chữ Binh vô song, thuật khống binh đứng
đầu thiên hạ, hồ lô đen đột phá hư vô thiếu chút nữa đánh vào cơ thể Vương Đằng,
càng không cần nói ngọn lửa ngập trời.
Hắn lập tức rút lui, còn triển khai Loạn Thiên
Bí Thuật, muốn đánh hồ lô đen vào trong vực sâu thứ nguyên vô tận, cắt đứt liên
hệ với Diệp Phàm.
Quả thật là kể hay, trục xuất chiếc hồ lô đen
chẳng khác nào chặt một tay của Diệp Phàm, làm mất đi lực lượng công kích.
Nhưng bí quyết chữ Binh có một không hai, thuật khống binh của Diệp Phàm xuất
thần nhập hóa.
Bắc Đế dùng Loạn Thiên Bí Thuật cũng không cắt
đứt được liên hệ, không thể trục xuất chiếc hồ lô đen, thiếu chút nữa bị đốt
thành tro bụi, hơn nữa hồ lô đen bắt đầu áp chế "Vực", ngọn lửa trút
xuống, mặc kệ ngươi cảm giác trước thì cũng không thể né tránh toàn bộ.
Bắc Đế hùng mạnh đối mặt với thánh diễm tầng
thứ chín Hỏa Vực cũng phải bó tay, trừ khi rút lui, bằng không tuyệt đối không
chịu nổi.
- Loạn Cổ thánh quyết!
Vương Đằng hét lớn, rốt cuộc bắt đầu bày ra bí
pháp cái thể cổ để duy nhất Bắc Nguyên, vào lúc này xảy ra hỗn loạn xưa nay.
Hắn bày ra thần thuật cực kỳ đáng sợ, nhiễu loạn
thời không, chia cắt thời không xung quanh Diệp Phàm thành rất nhiều "khối",
mỗi khối không liền nhau, đã xảy ra hỗn loạn.
- Bí quyết chữ Tiền, bóc ra nguyên thần, vĩnh
cấm hư vô, loạn cỗ trói buộc!
Bí quyết chữ Tiền triển khai, hợp nhất với Loạn
cổ thánh quyết, trình độ đáng sợ vượt quá sức tưởng tượng, khiến cho mấy vị hỏa
thạch trong lòng chấn động mạnh.
Thời không không nối liền, nằm riêng trong hư
vô, nguyên thần của Diệp Phàm xuất hiện trong một mảnh lĩnh vực, còn thân thể
cùng hồ lô ở trong một mảnh lĩnh vực khác, tựa như tồn tại ở thời không khác biệt.
- Làm sao phá giải được loại bí thuật này?
Đại cường đạo thứ năm Ngô Đạo hoảng sợ.
- Khó giải, chỉ có dốc sức thông thiên mới phá
tan được.
Thần sắc Xích Long đạo nhân ngưng trọng nói.
Ở xa xa, các giáo chủ cũng biến sắc, đổi lại
là bọn họ thì nói không chừng cũng sẽ bị Vương Đằng chém rụng, thật sự không
nghĩ ra cách phá giải.
- Bí thuật Đại đế cổ quả nhiên đáng sợ, còn
chưa đại thành, mới đặt chân vào điện phủ mà đã tạo thành bố cục không thể phá
giải được.
Người Vương gia đều lộ ra thần sắc vui mừng, mấy
người trẻ tuổi còn sót lại đều có thần thái bay bổng, Vương Thành Khôn càng cười
lạnh không ngừng.
Đám người Cơ Tử Nguyệt, Bàng Bác, Lý Hắc Thủy
thì vô cùng lo lắng, Dao Trì Thánh nữ cũng nhíu mày, Nam Yêu cùng Tề Họa Thủy
cũng lo lắng liếc nhìn mọi người.
- Thánh thể ngươi lấy gì đấu với ta, chênh lệch
là chênh lệch, ngoại đạo không làm được trò gì đâu.
Vương Đằng rống to, tóc đen dựng thẳng, nguyên
thần hóa hình bước ra, đứng vào cùng thời không với thần thức của Diệp Phàm,
đánh tới trước.
Diệp Phàm làm cho lòng yên tĩnh, năm bộ cổ
kinh Đạo Kinh, Tây Hoàng Kinh, Hằng Vũ Kinh, Thái Hoàng Kinh, Thái Dương Chân
Kinh cùng nhau rung lên, truyền ra thần âm đại đạo trong thời không hỗn loạn
này.
Toàn thân hắn sáng ngời như đèn thần lưu ly bảy
màu, năm bộ kinh cùng rung động, tiếp đó vận chuyện bí quyết chữ Binh, triển
khai thuật khống binh đứng đầu thiên hạ.
Oong!
Cổ quan Thanh Đồng chấn động, bay vụt ra phá
tan giam cầm, tiến vào nơi hư vô này, người tí hon màu vàng ở trong thức hải của
Diệp Phàm dốc sức thúc đẩy, phát ra một tiếng vang đinh tai nhức óc, Đồng Quan
vọt lên trời xoay chuyển.
Bùm!
- A...
Bắc Đế kêu thảm thiết, Đồng Quan cứng cỏi đánh
lên nguyên thần kia, lập tức tan vỡ.
- Còn muốn chạy? Ngươi không còn đường đâu!
Diệp Phàm hét lớn, dùng bí quyết chữ Binh thúc
đẩy Đồng Quan lại đánh tới.
Phốc!
Thần thức hùng mạnh không gì sánh bàng của Bắc
Đế lập tức tan rã, người tí hon ở trong thức hải của Diệp Phàm vươn tay ra, bùm
một cái bắt lấy chiếc Loạn - Cổ đế phù.
- Ta xem ngươi làm sao sống lại!
Diệp Phàm khoảng khắc phá tan mảnh thời không
quỷ dị này, thần thức nhập vào thân thể, tiếp đó bước ra, tay cầm Đồng Quan vỗ
xuống.
Phốc!
Thân thể Vương Đằng cũng thành bùn nát, bắn ra
ngoài không còn hình dạng.
Mọi người đều cho ràng Bắc Đế không còn hy vọng
sống sót, không có một thân thần thông kinh thiên lại không phát huy được, bị
khắc chế gắt gao.
Tất cả máu thịt tan rã, bắn lên hai chiếc chiến
xa màu vàng, một mảnh đỏ tươi tanh máu, còn có một chút xương cốt khiến người
ta kinh hãi.
Không thể không nói, chiến xa cổ màu vàng này
là một kiện thánh vật, trải qua hỏa kiếp cũn không hủy diệt, vẫn bảo tồn được.
- Đằng nhi!
Vương Thành Khôn tim gan muốn vỡ vụn, thiếu
chút chết ngất, cùng nguyên lão bên cạnh lao lên muốn ra tay với Diệp Phàm, đồng
thời cướp lại chiến xa cổ.
Diệp Phàm không ngừng tay, tể ra hồ lô đen
thúc đẩy ngọn lửa thiêu đốt, muốn hủy diệt hai xe cổ này, hoàn toàn luyện hóa sạch
sẽ tất cả về Vương Đằng.
Hiện giờ, ai cản trở là hắn giết kẻ đó, một
lòng muốn hủy diệt tất cả có liên quan tới kẻ địch, thần đến cũng đánh, không
chút lưu tỉnh thúc đẩy ngọn lửa quét qua các đại năng.
- Dừng tay!
Cơ gia bát tổ hét lớn, mắt bắn ra tia sắc nhọn
rét lạnh trừng mắt.
Diệp Phàm căn bản không để ý, tiếp tục làm
theo ý mình giết lên, dùng ngọn lửa bao trùm phía trước.
- Làm càn, còn dám giương oai ở Cơ gia ta!
Cơ gia bát tổ rét lạnh mắng to.
Đột nhiên, Diệp Phàm cảm nhận được một loại
nguy cơ cực lớn, chân đạp bí quyết chữ Hành, khoảng khắc chớp nhoáng độn ra mấy
ngàn trượng.
Trên bầu trời, một đoàn thánh quang giáng xuống,
nơi hắn vừa đứng lập tức tan biến, hủy diệt không một tiếng động, một loại uy
áp Cực Đạo sôi trào.
Hư Không cổ Kính, nội tỉnh trấn áp Cơ tộc vĩnh
viễn treo giữa không trung. Ở trong gia tộc, một số nhân vật trọng yểu có thể dẫn
động một tia Để uy, dùng để thủ hộ Cơ gia vĩnh viễn.
- Cơ gia lão Bát, ngươi thật quá đáng!
Xích Long lão đạo đứng vụt lên.
Ở xa xa, hầu tử hét lớn một tiếng, tay cầm bổng
ô kim đi tới nói:
- Nếu ngươi ỷ thể hiếp người, ta không ngại
đưa tới một vị Vương thái cổ!
- Cái tên Cơ bát kia, ngươi không hỏi trắng
đen rõ ràng, thiên vị Vương gia, còn dùng Đế binh Cực Đạo muốn giết ta, ta muốn
ngươi cho ta một câu trả lời!
Diệp Phàm thật sự nổi giận.
Mọi người lắp bắp kinh hãi, Cơ gia có Đế binh
Hư Không treo ở nơi vĩnh hằng không rõ, lúc nào cũng có thể đánh xuống Đế uy, vậy
mà Diệp Phàm vẫn dám đối mặt chất vấn như thế.