Đại trận phong thiên, Tu Di Sơn hùng vĩ, Đại
Lôi Âm Tự nguy nga, tất cả đều biến mất trước mắt mọi người, chỉ còn lại có
sương mù hỗn độn tràn ngập.
Loại thủ đoạn này khiến mỗi người đều lưng
phát lạnh, thật sự có thể đối kháng với Phật môn, Thánh thể Nhân tộc đây là nghịch
thiên sao?
“Ầm!”
Hiển nhiên, người trên núi cũng đều không giữ
được bình tĩnh, thúc dục tín ngưỡng lực muốn chủ động công phá đại trận. Nhưng
mà, kết quả không làm được gì, binh khí Đế sát khí vô lượng, trực tiếp luyện
hóa tất cả niệm lực cuồn cuộn tiến ra.
- Ta còn chưa động, các ngươi ngược lại ra tay
trước!
Diệp Phàm cười lạnh, rồi kích hoạt từng cái
phù văn pháp tắc, binh khí Đế phát uy, bắt đầu luyện hóa Tu Di Sơn.
“Ảm, ầm!”
Ngọn núi to lớn lay chuyển, không còn trầm
tĩnh như trước, dường như sắp sụp đổ, phát ra phật quang vô lượng.
Địa phương này tràn ngập khí cơ của Đại đế cổ,
làm cho Đại Thánh đều chau mày, làm cho chư hùng đều kinh hãi, trong nháy mắt
tránh ra xa, né tránh rất xa sợ bị lây lan đến.
Từ xưa đến nay, chưa từng có người nào dám vây
khốn Tu Di Sơn, chân chính đánh nhau chết sống với nhau, Phật môn không kém bất
cứ ai, ngày nay lại rơi vào thế hạ phong.
Núi lắc lư mặt đất chấn động, Cổ Miếu rung
chuyển, mái ngói tử kim lay động rào rào, như là sắp bay tung lên, Tu Di Sơn
không còn yên bình.
- Hắn không phải thật sự có thể phá vỡ sơn môn chứ?
Trên núi Hộ Pháp Thiên Vương, Kim Thân La
Hán... từng người đều chau mày, tất cả đều không thể siêu nhiên bình tĩnh như
trước, ai nấy đều lộ ra một loại lo lắng âm thầm.
Dao động của binh khí Đế hết đợt này tới đợt
khác, tổ hợp cùng một chỗ, cấu trúc thành một mảng pháp tắc, giáng xuống Tu Di
Sơn, như là Thiên giới giáng thần phạt xuống.
Bầu trời bị xé rách, tinh tú rung chuyển, giống
như tới ngày tận thế.
Nguyên Thiên cấm kỵ pháp trận, chính là dẫn động
căn nguyên vạn vật, ngày nay dùng binh khí Đế là căn nguyên, loại uy lực này quả
thực không thể tưởng tượng!
Dao động to lớn cuốn lên chín tầng trời, quét
khắp chín tầng đất, sóng thần lực mênh mông cuồn cuộn mãnh liệt ngập trời.
Tu Di Sơn tường hòa biến thành chiến trường,
hóa thành vùng đất tai họa, không ngừng lay động, thậm chí có núi đá lăn xuống,
dường như bất cứ lúc nào sẽ sụp đổ.
Nhưng mà, loại tình huống này kéo dài chừng
hai canh giờ, lại trước sau vẫn như thế, Tu Di Sơn không công phá được, vả lại
núi đá lăn xuống giảm đi, không còn kịch liệt như trước.
Mọi người thật kinh sợ! Đây rốt cuộc là sơn
môn hay là tiên môn, mà không công phá được, nội tình của Tu Di Sơn cũng quá
cao thâm đi! A Di Đà Phật Đại đế rốt cuộc khắc ra loại trận văn gì, chắc chắn
không chỉ một loại!
Diệp Phàm than nhẹ một tiếng! Đã đến nước này
rồi, mà vẫn không đánh hạ được Tu Di Sơn, thật không biết làm sao nữa.
Với loại tình huống trước mắt này mà nói, trừ
phi có một tòa Đại đế sát trận, dùng nó công phá, hoặc là xuất hiện một Chuẩn đế
để chủ trì hết thảy nơi đây.
- A Di Đà Phật, thiện tai, thiện tai!
Thanh âm của Đại Thánh Ma Kha lại vang lên,
tuy rằng giọng điệu đầy từ bi, nhưng dưới loại hoàn cảnh này rõ ràng là đậm mùi
khiêu khích.
Mặc dù dùng mấy kiện binh khí Đế là căn nguyên
tiến hành công phạt, cũng không được.
Tuy nhiên loại trận văn cấm kỵ này chung quy vẫn
ngăn cách Tu Di Sơn liên hệ với bên ngoài, phong tỏa nơi này như một nhà giam,
Phật môn không đủ sức công phá ra.
Sơn môn Phật môn bị phong tỏa, cả tòa Tu Di
Sơn biến mất khỏi thế gian, ẩn ở trong sương mù hỗn độn, kết quả này cũng thực
kinh người, khiến chư hùng trông thấy đều ngơ ngác sững sờ.
Sau một trận chiến này, bất kể kết quả như thế
nào, uy danh của Diệp Phàm nhất định sẽ chấn động Táng Đế Tinh, chấn nhiếp cường
giả các tộc: ngay cả Tu Di Sơn đều dám phong tỏa còn có cái gì không dám.
- Tình thế bắt buộc, ngày nay phong tỏa Tu Di
Phật môn, kế tiếp cần dùng biện pháp nhu hòa để phai diệt, làm tan rã cơ sở bọn
họ!
Diệp Phàm nói giọng lạnh như băng.
Nếu đã chiến đến nước này mà thu tay lại, thật
sự có vẻ đầu voi đuôi chuột, động tác tiếp theo của hắn chính là định “độ hóa”
cả vùng Tây Mạc.
- Để cho gốc của Thiên Đình cắm rễ khắp vùng
Tây Mạc, nẩy mầm phát triển!
Đây là đã sớm thương lượng tốt với đám người Tề
La: Phật môn quan tâm nhất là gì? Tự nhiên là tín ngưỡng lực, vậy cứ tiến hành
công kiên, làm tan rã từ phương diện này.
Tinh vực rộng lớn, A Di Đà Phật Đại đế từng
truyền đạo khắp vạn vực chư thiên, đàn tràng không chỉ một chỗ, nhưng hiển
nhiên với A Di Đà cổ tinh vực và Bắc Đẩu là đứng đầu.
Nhất là Tây Mạc, là chỗ cơ sở lựa chọn cuối
cùng của A Di Đà Phật Đại đế, ngay cả Đại Lôi Âm Tự đều thành lập ở tại nơi
này, Đế binh cũng lưu lại đây.
Diệp Phàm hành động như vậy, không thể nghi ngờ
là động đao ngay trái tim của Phật môn, sẽ làm cho bọn họ cảm thấy nảy sinh ra
nguy cơ thật lớn.
- Nếu muốn thành công, tất nhiên là một quá ữình
dài dòng năm tháng, nếu muốn trong khoảng thời gian ngắn chân chính quy làm một
thể có vẻ rất gian nan. Chúng ta không chờ được thời gian dài như vậy, mỗi người
đều phải hiển hóa thần thông, giá lâm một vùng hiển lộ thần tích, phổ độ chúng
sinh!
Phổ độ một vùng đất lành khác xa với chỉ độ
hóa nhằm vào một người: Có cho có lấy, thành tựu một cõi yên vui, đây là phần
“cho”, mà với việc làm của lão tăng Ma Kha thì thuộc về “lấy”, thuần túy trấn
áp, nô dịch người khác.
- Biếu hiện một ít Cổ Kinh, Tây Mạc đối với A Di
Đà Phật quá trọng yếu, hắn từng đi bộ đo đạc, xem nơi này là vùng đất trường
sinh của mình, nếu một ngày kia Tiên vực mở ra, khắp Tây Mạc sẽ chỉnh thể phi thăng.
Tất nhiên Tu Di Sơn sẽ không ngồi xem chúng ta phá hư hết thảy nơi này!
- Đáng tiếc Tu Di Sơn bị phong tỏa, bọn họ khó
có thể đi ra can thiệp, chỉ có thể trơ mắt nhìn!
- Cắt đoạn cơ sở của Phật!
Diệp Phàm bọn họ sau khi bàn luận, mọi người
phân công nhau hành động. Nơi này tất cả đều là cường giả, Thánh nhân nhiều như
vậy, một người phổ độ một khu vực vậy là đủ rồi.
Long Mã, Cổ Kim Bằng bọn họ đã có mười một vị
Thánh Vương, đây là một lực lượng cường đại biết bao, cộng thêm Diệp Đồng, Tề
La, Đông Phương Dã... quả thực nhiều lắm.
Nếu chỉ là để truyền đạo, vận dụng cường giả cấp
số này thật sự là lãng phí, nhưng ngày nay bọn họ lại chính là muốn làm việc
như thế.
Một ngày này, một đại giáo tên là Thiên Đình
xuất hiện ở Tây Mạc, phổ độ thập phương, đây cũng không phải là truyền đạo bình
thường, chư thánh hiển hóa chân thân, truyền bá đạo chính thống.
Phàm là có cầu, tất nhiên có đáp ứng.
Một số địa phương khô cạn thiếu mưa, cầu nguyện
Thiên Đình, tất nhiên có ứng đáp trời đổ xuống mưa dầm, đầm nước tràn đầy, thấm
nhuần đất đai.
Có địa phương, núi lớn vắt ngang, đông đảo
phàm dân hướng lên Thiên Đình khẩn cầu, rất nhanh liền có Thánh nhân như Thiên
thần buông xuống, dời núi mở đường, xây dựng một con đường bằng phẳng.
Có địa phương sinh ra nạn binh hoả, sinh linh
đồ thán, lê dân cầu nguyện, lập tức sẽ có Thiên Binh đến trái đất, bình định
tai nạn và rắc rối cho nơi đó trở thành đất lành bình hòa.
…
Không hề nghi ngờ, đây giống như một tảng đá lớn
thảy xuống hồ nước, làm nổi lên sóng to gió lớn, Tây Mạc không người nào không
biết, không người nào không hiểu, một Thiên Đình chân chính đang rao giảng đạo.
Bởi vì quá mức linh nghiệm, địa phương phát
sinh tai họa lớn chỉ cần cầu nguyện Thiên Đình, tất nhiên có thần nhân từ trên
trời giáng xuống giải quyết mọi ách nạn. Lập tức làm cho Tây Mạc nổi sóng gió.
- Đây là thật vậy chăng? Thiên Đình trong truyền
thuyết thần thoại thật sự xuất thế, phổ độ chúng sinh, giáng xuống điềm lành!
- Nhưng lại linh nghiệm như vậy, phàm là thế
gian có đại nạn chỉ cần cố ý cầu nguyện lên trời, tất có thần nhân Thiên Đình hạ
giới trừ ưu giải nạn cho chúng ta!
…
Phật môn thâm căn cố đế, muốn trong thời gian
ngắn xoay chuyển đó là chuyện không có khả năng, nhưng mọi chư thánh của Thiên
Đình hiến linh, hiệu quả tuyệt đối kinh người, phàm dân tận mắt nhìn thấy tranh
nhau bàn tán và truyền cho nhau.
Trước Tu Di Sơn, Diệp Phàm dùng Hư Không Đế
Kính chiếu xạ những hình ảnh này vào Tu Di Sơn, làm cho mỗi cao tăng Phật môn đều
biết hết thảy, mỗi người đều biến sắc.
- Rốt cuộc vừa mới bắt đầu mà thôi, đã có người
đặt niềm tin vào Thiên Đình, nếu cứ tiếp tục như thế, không ngừng có hiển hóa
thần tích, kết cục sẽ như thế nào, không cần suy nghĩ nhiều các ngươi cũng biết
đây chính là một loại xu thế như thế nào!
Diệp Phàm quát to.
Đại Thánh Ma Kha biến sắc, nếu đám người Diệp
Phàm thực sự tính toán tiêu hao dần dần, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi. Bọn
họ bị phong tỏa trong này,
không thể rời Tu Di Sơn, chỉ có thể trơ mắt
nhìn Tây Mạc trở thành đàn tràng của Thiên Đình.
Đây là vùng đất trường sinh của A Di Đà Phật Đại
đế, tuyệt không cho phép để mất, đây là di huấn của các bậc tiền bối, bọn họ
không thể khoan nhượng.
Bởi vì nếu cứ tiếp tục như vậy, Thiên Đình thật
sự sẽ mọc rễ nẩy mầm, đến lúc đó nơi này phải thay đổi lề lối, trở thành đại kỳ
của Thiên Đình, Phật môn từ đó bị diệt.
Tây Mạc là căn cơ trường sinh, là mầm móng của
A Di Đà Phật, nếu như bị Thiên Đình chỉếm cứ, tất cả La Hán, Bồ Tát trên Tu Di
Sơn đều sẽ trở thành tội nhân!
- Ngươi không thực hiện được!
Lão tăng Ma Kha lạnh lùng nói, lần đầu tiên xuất
hiện loại sắc mặt này, không còn là vẻ bi thương ổn định kia nữa.
Chỉ mấy ngày thôi, Thiên Đình đã truyền đạo khắp
Tây Mạc, mặc kệ thờ phụng hay không, ai ai cũng biết, bởi vì rất linh nghiệm, bất
kỳ thiên tai đại nạn gì, chỉ cần nhân số đạt tới trình độ nhất định, cùng cầu
nguyện, cam đoan sẽ có Thiên thần hạ phàm.
- A Di Đà Phật! Các ngươi là ai dám làm loạn
Tây Thổ ta, quấy nhiễu thanh tĩnh của Tây Môn ta!
Người của một số chùa chiền rốt cục ngồi không
yên.
Hôm nay, bọn họ nghe nói Tu Di Sơn bị phong tỏa,
người người đều kinh hãi khiếp sợ, nhưng cũng không đi cứu viện, bởi vì biết rằng
hoàn toàn vô dụng: ngay cả Hàng Ma Xử, trận văn Đại đế đều không phòng hộ được,
nếu bọn họ đi chỉ có thể chịu chết.
Nhưng, một đám tu sĩ như vậy hiến linh ra, lại
làm cho bọn họ có chút ngồi không yên, đây là muốn phá hư cơ sở của họ.
Đối mặt với nghi ngờ, người của Thiên Đình làm
theo ý mình, vẫn như cũ truyền đạo, có cầu ắt có ứng đáp, lúc nào cũng có thể hiển
hóa.
Tới sau lại, rốt cục có một số cường giả Phật
môn không kiềm nổi, muốn đi ra can thiệp, kết quả tự nhiên không có gì trì
hoãn: đây là một đám Thánh nhân đâu phải bọn họ có thể sánh bằng.
Đối với những người này, đám Long Mã, Hắc Hùng
đều không một chút khách sáo, trực tiếp dùng Độ Nhân Kinh của Linh Bảo Thiên
Tôn trấn áp, noi theo Phật môn thu về làm người của mình dùng.
Kết quả, khi phàm nhân nhìn thấy cao tăng đại
đức ngày xưa đều gia nhập Thiên Đình, quỳ bái. Điều này không thể nghi ngờ trở
thành sóng gió ngập trời, trực tiếp kéo không ít người bắt đầu súng bái Thiên
Đình.
Chỉ trong nửa tháng, Tây Mạc đã có không ít
giáo đồ Thiên Đình!
Tốc độ nhanh chóng kinh người này, làm cho rất
nhiều người bàng quan đều trố mắt nhìn trân trối. Điều này quả thật là đạp lên
thi thể Phật môn mà truyền đạo, một đường nhanh chóng đi tới.
Nhưng khiến người ta không còn lời nào để nói,
Thiên Đình thật sự rất tận tâm hết sức hóa giải đau khổ của thế gian, phổ độ thập
phương, khi Phật môn nhìn thấy, muốn hỏi tội ngược lại bị bọn họ trấn áp và độ
hóa.
- Đủ rồi, dừng lại!
Lão tăng Ma Kha nhìn thấy Hư Không Đế Kính chiếu
xạ vào những cảnh tượng này, hoàn toàn ngồi không yên. Tây Mạc này là đất lành
trọng yếu nhất trong tương lai, quyết không thể bị người xen vào, bằng không
lão sẽ trở thành tội nhân của Phật môn nhất mạch.
- Ngươi nói dừng là dừng sao?
Diệp Phàm cười lạnh.
Làm như thế là để gây áp lực cho Phật môn, lấy
nhu thắng cương, chỉ cần nhìn thấy loại xu thế biến hóa này là đủ rồi, để cho bọn
họ cảm thấy không thể chịu đựng được nữa.
Nhưng trong lòng Diệp Phàm lại thở dài. Muốn
phổ độ Tây Mạc, tốc độ này vẫn còn quá chậm, chẳng lẽ thật sự phải chờ đợi cả
trăm năm mới có thể độ hóa sạch Tây Mạc?
Hắn có thể chờ, nhưng mấy kiện binh khí Đế chẳng
lẽ cũng phải hao phí thời gian ở nơi này, quả thực đau đầu.
- Diệp thí chủ hẳn là biết rõ, cứ tiếp tục kéo
dài thế này ngươi không có cơ hội, bất kể như thế nào cũng không công phá được
Tu Di Sơn!
Đại Thánh Ma Kha nói.
- Vậy chúng ta cứ mỏi mắt mong chờ, nhìn thử
xem Thiên Đình làm sao mọc rễ ở Tây Mạc, nở rộ hào quang sáng lạn nhất thế
gian!
Diệp Phàm bình tĩnh nói.
- Ngươi...
Ma Kha sắc mặt lạnh như băng, lão không muốn
Tây Mạc có mất mát, nhưng vẫn như cũ rất kiên cường, ầm chỉ nếu cứ tiếp tục kéo
dài như vậy để xem ai hao phí hơn ai.
- Một khi đã như vậy, ta cũng chỉ phải dùng hết
toàn lực, hết thảy đều giải quyết ngay hôm nay!
Diệp Phàm đáp lại với vẻ nghiêm túc.