Già Thiên

Chương 305: Chương 305: Phong tao






Thiếu niên áo tím trên ngọn núi tóc đen tung bay, chỉ điểm giang sơn, khẳng khái dõng dạc, phong tư độc bộ thiên hạ.

Tuy nhiên, Diệp Phàm nghĩ tên mập mạp kia đang giả mạo chính mình, thật sự cũng có chút khâm phục hắn.

Tên thiếu niên áo tím khoanh tay mà đứng, càng lúc càng thả lỏng, mi vũ phi dương nói:

- Còn có đám Thánh tử, Thánh nữ này, theo ta thì cũng chỉ là cậu ấm cô chiêu mà thôi. Tương lai khi ta tiến vào Tứ Cực Bí Cảnh thì tất sẽ lãnh giáo từng người, cho các ngươi thần phục dưới chân ta.

Tất cả mọi người đều kinh sợ. Rất nhiều tu sĩ Thánh địa lập tức phải âm thầm hậm hực.

Một thế hệ trẻ tuổi ồ lên. Tên phế thể thái cổ này rất bừa bãi, khoa trương vô cùng! Hắn dám chỉ điểm Đông Hoang, chất vấn thiên hạ, khinh thường mọi người, duy ngã độc tôn.

- Ngươi có chút quá đáng rồi đó!

Có người quát.

Trên ngọn núi, áo tím phấp phới, thiếu niên kia nhìn lên bầu trời, vô cùng tự tin nói :

- Mạng ta trời cũng không chi phối được! Tương lai, cả phiến thiên địa này cũng phải phủ phục dưới chân ta!

- Tên mập mạp này thật sự nghĩ mình là thánh thể thái cổ sao...

Đồ Phi không biết nói gì.

- Ngươi quá cuồng vọng!

Rất nhiều người đều không chịu nổi loại lời ăn tiếng nói này.

Ánh mắt thiếu niên áo tím càng sáng lan, càng lúc càng cao vút nói:

- Đợi khi thánh thể thái cổ đại thành, ta sẽ “hoa khai hậu, bách hoa sát”, quét ngang Đông Hoang.

Tinh mâu hắn lóe sáng, độc đối quần hùng, bộ dáng như dám là địch của thiên hạ. Nhưng nghĩ tới hắn là Đoạn Đức, Đại hắc cẩu cũng có cảm giác muốn hộc máu.

- Quá vô sỉ, rất thiếu đạo đức, bổn hoàng cho tới bây giờ còn chưa thấy có người nào như vậy!

- *&A%$, tự xưng là ngươi đã quá đáng, còn mang tới tai họa cho ngươi nữa.

Đồ Phi thở dài truyền âm Diệp Phàm.

- Ngươi quá cuồng vọng!

Một người của Thánh địa quát lớn.

- Cuồng sao?! Ta cũng chỉ nói sự thật mà thôi!

Đoạn Đức làm ra bộ dáng Diệp Phàm, nhìn quét bốn phía, tươi cười sáng lạn, hai hàm răng lóe sáng dưới ánh mặt trời:

- Các đại Thánh địa các ngươi nghe cho rõ, hôm nay đuổi giết ta, ngày sau ta tất hồi báo!

- Tên phế thể như ngươi thì có tư cách gì mà nói những lời này?! Đời này ngươi còn không thể đột phá được Đạo Cung Bí Cảnh đó!

- Lời nguyền chính là để phá vỡ, kỳ tích chính là để sáng tạo, vận mệnh của ta ai có thể ngăn cản?!

Đoạn Đức thần thái phi dương, phong tư động nhân, đôi mắt sáng bừng lên nói:

- Tương lai ta sẽ đứng trên thiên hạ, giá lâm các đại Thánh địa!

- Ta không chịu nổi hắn mất! Ai nhanh đi lên bắt hắn lại cho ta cái!

Một gã trẻ tuổi như phát điên lên, thật sự không kìm nổi nữa.

- Giữ lấy Cổ kinh của các ngươi đi, tương lai ta sẽ tới đánh giá! Đánh bóng vũ khí Cực Đạo của các ngươi đi, ngày sau ta sẽ tới thưởng thức! Bảo vệ mộ phần của Đại đế nhà các ngươi cho tốt, tương lai ta sẽ tới mở ra!

Đoạn Đức liên tiếp nói ra ba câu, hô lớn vô cùng cao hứng khiến cho sắc mặt mọi người đều khó coi tới cực điểm.

Nơi này như nổ tung, một thiếu niên áo tím coi thường cả thiên hạ, nói ra những lời khiến ai cũng khiếp sợ mà phẫn nộ.

Đồ Phi nguyền rủa nói:

- Tên này quá kiêu ngạo... Để xem hắn lát nữa sẽ thu tràng như thế nào?!

Hắc Hoàng nói với Diệp Phàm:

- Hắn nói lời ngươi muốn nói ra nhưng lại quá sớm. Tên béo này gây thù hằn cho ngươi, hôm nay phải đạp chết hắn, không thể để hắn sống được!

Diệp Phàm thở dài:

- Nói nhiều như vậy, chỉ có một câu cuối cùng mới là lời hắn muốn nói. Tên mập mạp này cũng không bỏ được tính trộm cắp, còn nhớ thương mộ phần của mấy vị Đại đế nữa chứ!

- Hắn hiện tại gây sức ép càng nặng, lát nữa sẽ càng đau! Ta hiện tại chờ mong nhất chính là sắc mặt biến hóa của tên mập này lát nữa!

Đồ Phi cười hắc hắc.

- Tên con nít, ngươi nói nhiều như vậy thì chết cũng phải mở mắt đó!? Một lão già trầm giọng nói.

- Các ngươi đúng là đàn đầu heo, nghĩ rằng có thể vây trụ được bản thánh thể sao ?

Đoạn Đức thật rất cao ngạo, mắng luôn mọi người.

- Tên con nít vô tri, ngươi cho rằng đạo văn trước mắt là vạn vô nhất thất, không thể vượt qua được sao?!

Một lão nhân tràn ngập miệt thị, liên tục cười lạnh nói.

Đoạn Đức lắc đầu, bộ dáng vô cùng kiêu ngạo nói:

- Các ngươi đúng là già nên lẩm cẩm! Nghĩ rằng có thể dùng bí bảo là có thể ngăn cản ta vượt qua hư không sao?! Quá ngây thơ rồi!

- Giết hắn!

Ngay cả lớp người đã cao tuổi cũng không chịu đựng nổi, có người lao về phía trước.

Đoạn Đức vô cùng phong tao, xoay người đưa lưng về phía tất cả mọi người, chậm rãi thong thả bước tới, hai tay chắp sau lưng nói:

- Nếu ta muốn rời đi thì trong thiên hạ, ai có thể ngăn cản chứ?!

- Hư không đã bị định trụ, ta xem ngươi làm sao có thể đi được!?

Một thanh âm già nua truyền tới, rất bình tĩnh.

- Đạo văn trong tay ta chính là tàn văn do Đại đế cổ lưu lại, các ngươi có thể định trụ được sao?!

Đoạn Đức chế nhạo.

- Cái gì?!

- Không cần tiễn, tiễn ta ngàn dặm cũng phải từ biệt mà thôi! Từ nay về sau trời cao biển rộng mặc sức ta tung bay! Ta phải đi rồi!

Đoạn Đức phất tay về phía sau, sau đó trong miệng ngâm khẽ:

- Con đường của ta, các ngươi vĩnh viễn không thể hiểu được.

Rất nhiều người đáp xuống ngọn núi, ánh mắt cũng đủ giết người, căm hận không thể cắn hắn một phát.

- Nhân sinh thật tịch mịch như tuyết!

Quần áo hắn phiêu động, đưa lưng về phía mọi người, vô cùng phong tao nói:

- Bản thánh đi đây!

Nhưng hắn vẫn không nhúc nhích mà đứng yên tại chỗ!

-Đi!

Đoạn Đức quát khẽ.

Vẫn như cũ chưa động, lá vàng bay tán loạn, dừng trước mặt hắn. Thân thể hắn vẫn chưa rời đi.

- Vượt qua hư không!

Đoạn Đức không thể trấn định được!

- Gió thu thổi tới, lá rụng như điệp, hắn vẫn đứng yên đó, không thể nhúc nhích chút nào.

- *&A%, xuyên qua không gian!

Đoạn Đức nóng nảy, có chút muốn khóc.

Nhưng gió thu phất phơ, thấy cảnh sắc vẫn không thay đổi. Điều này khiến hắn hoàn toàn luống cuống, biết được hậu quả vô cùng nghiêm trọng.

Hắn dùng toàn lực dậm chân nhưng Huyền Ngọc Thai căn bản không có phản ứng gì, không thể vượt qua hư không được.

Thân thể Đoạn Đức lập tức cứng đơ lại, ngũ lôi oanh đỉnh, cảm giác thiên toàn địa chuyển.

- *&A%$, đã xảy ra cái gì?!

Hắn cảm giác miệng lưỡi khô khốc, như lửa thiêu tới mông rồi!

Hiện tại, hắn vô cùng luống cuống. Nếu bị vây ở chỗ này, không cần nghĩ hắn cũng biết sẽ có hậu quả như thế nào!

Mới vừa rồi còn hăng hái, bễ nghễ thiên hạ, chỉ điểm giang sơn, xem các đại Thánh địa cũng chỉ như gầm cầu nhưng nếu không thoát đi được thì... Chỉ nghĩ thế thôi cũng khiến hắn sợ hãi.

- Ngay cả bí bảo của lão bất tử cũng không thể định trụ loại đạo văn này a!

Trong nháy mắt, toàn thân hắn đổ mồ hôi lạnh, tất cả phong tao và tiêu sái lập tức biến mất, chân tay luống ca luống cuống.

Khi xác định không thể vượt qua hư không, trước mắt Đoạn Đức như biến thành màu đen. Hắn lảo đảo, suýt chút nữa đã ngã nhào xuống.

Lúc này, Đoạn Đức giống như bị một cước đá lên tầng cao vạn trượng, tâm tình đang trên mây đột nhiên bị hãm vào hầm băng, da đầu run lên, tứ chi cứng ngắc.

- *&A0/ọ$!

Hắn thấp giọng mắng một câu.

Giờ khắc này, khuôn mặt Đoạn Đức đã hoàn toàn tái nhợt, khóc không ra nước mắt, rất muôn ân cần thăm hỏi liệt tổ liệt tông của ông trời!

- Như thế nào còn không vượt qua hư không thế?!

Trên ngọn núi lúc này đứng đầy người, chỉ cách hắn chừng mười trượng, vây chặt như nêm.

- Đoạn Đức xoay người lại, lộ ra vẻ mỉm cười còn khó coi hơn khóc nói:

- Chư vị, ta...

- Ngươi cái gì ngươi! Sự cuồng vọng vừa rồi đi đâu hết cả?!

Có người châm chọc!

- Ta... Ta rất muốn khóc! Ông trời đang trêu đùa ta!

Vẻ mặt Đoạn Đức tái xanh, so với ăn cóc chết còn khó coi hơn.

- Ha ha ha... Ha ha ha...

Xa xa, Đồ Phi cuồng tiếu, khiến những người xung quanh cũng phải ghé mắt nhìn sang.

Diệp Phàm cũng xúc động tới chảy nước mắt, vui sướng cười to. Nhìn tên đạo sĩ vô sỉ này như vậy, hắn vô cũng vui vẻ.

- Ta rốt cục nhìn thấy, rốt cục nhìn thấy biểu tình này của tên béo... Ha ha ha...

Đồ Phi cuồng tiếu, truyền âm cho Diệp Phàm.

Hắc Hoàng lúc này cũng cười, cái miệng há rộng tới mang tai, nhìn thế nào cũng rất khốn nạn.

- Ngươi sao không trốn đi!?

Mọi người liền vây quanh lấy Đoạn Đức, tất cả đều mang theo thần sắc trêu chọc. Mới vừa rồi hắn quá kiêu ngạo, hiện tại lại khóc không ra nước mắt, tất cả đều vô cùng vui sướng.

- Ta rất buồn bực!

Đoạn Đức vô cùng luống cuối, đôi mắt đảo qua đảo lại, đang nghĩ cách chạy trốn.

- Sự cao ngạo của ngươi đâu hết rồi?! Sao không tiếp tục phong tao đi?!

Đoạn Đức như cắn nát răng, nỗi khổ không nói nên lời. Vừa rồi rất cao ngạo, thốt ra một đống lời nói độc mồm độc miệng, không cách nào thu lại.

- Đã thấy ngu chưa?! Sao không nói độc nữa đi?!

Có người cười nhạo.

- *&A%, chỗ cho ngươi nói đấy à?! Đi ra, ta và ngươi độc đấu. Ai không phục thì tiến lên, bản thánh thề tát phát chết!

Đoạn Đức kêu gào.

Có đánh chết hắn cũng không dám bại lộ chân thân, hiện tại chỉ có thể dựa vào cái tên Diệp Phàm tiếp tục “phong tao” mà thôi. Nếu trở lại chân thân, hắn sao có thể tiêu diêu được nữa?!

- Lại cuồng vọng nữa rồi!

- Các ngươi đúng là một đám Đạo Cung Bí Cảnh ăn hại mà thôi! Nếu chỉ một chọi một, ta dùng một đầu ngón tay cũng đủ giết các ngươi rồi!

Đoạn Đức kiêu ngạo vô cùng.

- &A%$#!

Rất nhiều người đều muốn chửi hắn.

- Có tên tu sĩ Đạo Cung Bí Cảnh nào dám quyết chiến với bản thánh không?! Nếu một đấu một thì ta sẽ giết hết các ngươi!

Hắn cũng không đề cập tới Thánh tử và Thánh nữ Tứ Cực Bí Cảnh, cũng không chọc vào đám người lớn tuổi. Hắn chỉ kêu gào với đám tu sĩ Đạo Cung Bí Cảnh mà thôi, muốn thừa dịp này mưu cầu cơ hội chạy trốn.

Phật phật!

Một đám người vọt lên, đều là tu sĩ Đạo Cung Bí Cảnh, bắt đầu vây ẩu Đoạn Đức. Các loại pháp bảo bay múa đầy trời, khiến hắn chật vật chạy trốn.

- Bản thánh độc chiến thiên hạ quần hùng, chắc chắn sẽ lưu danh cổ sử Đông Hoang.

Đoạn Đức áp chế tu vi của mình ở Đạo Cung Bí Cảnh, chiến đấu với các tu sĩ cùng giai, trốn đông chạy tây, không ngừng kêu gào.

Xa xa, Đồ Phi cười hắc hắc nói:

- Ngươi hôm nay xem như nổi danh rồi.

Diệp Phàm day tay lên huyệt thái dương, thật không biết lần này có đáng giá hay không?! Tên khốn khiếp Đoạn Đức này mạo danh hắn, vô cùng phong tao, thật sự khiến hắn vấp phải không ít phiền phức.

- Trước đừng động tới tên hỗn đản này, nhanh đi bắt lấy tên Đạo sĩ kia!

Diệp Phàm bay về phía xa xa.

Không thể không nói tố chất tâm lý hám cường của tên đạo nhân kia không phải bình thường.

Khi Diệp Phàm và Đồ Phi tới đây, chính nghe được hắn và người Diêu Quang và Cơ gia đang giằng co trên ngọn núi này. Hắn căn bản không có ý chạy trốn, sống chết phải lấy được mỗi Thánh địa năm mươi vạn cân Nguyên.

Diệp Phàm cảm thán nói:

- Thật sự là một nhân tài! Dưới tình huống này mà còn tỉnh mặt được như vậy, tiếp tục lừa dối nơi này. Thật muốn xé tim tên này ra xem hình dạng nó như thế nào ?

- Đạo trưởng ngươi cung cấp tin tức tuy rằng không giả nhưng hiện tại là lúc nào?! Chúng ta làm sao có thời gian về nhà lấy Nguyên cho ngươi?! Sau này sẽ không thiếu thù lao Nguyên của ngươi đâu! Lại nói cũng đã cho ngươi rất nhiều rồi.

Người Diêu Quang lại không nói gì, đã rất phiền chán với lão đạo sĩ. Hiện tại quan trọng nhất chính là đoạt lấy Vạn Vật Mẫu Khí, cầm sát thiếu niên áo tím này.

- Đạo trưởng ngươi đã thu được một vạn cân Nguyên của Cơ gia, nếu cộng thêm Diêu Quang và các thế lực lớn khác thì trên người ngươi ít nhất cũng đã có năm vạn cân Nguyên rồi!

Người Cơ gia nói.

Đồ Phi nghe đến đó liền truyền âm cho Diệp Phàm nói:

- Nếu không chúng ta chờ một chút, đợi hắn lừa thêm được một ít Nguyên nữa rồi hãy động thủ!

- Đừng! Tên đạo nhân chất phác này và tên mập kia cùng một tính tình! Bọn họ là nhất thể, đều rất giả dối, hiện tại rõ ràng là muốn chạy trốn nhưng cuối cùng vẫn lừa thêm lần nữa.

Diệp Phàm phán đoán như vậy, chăm chú nhìn tên đạo sĩ này, chuẩn bị động thủ.

Cuối cùng, người của Cơ gia và Diêu Quang đều lao về phía ngọn núi, để mặc lão Đạo sĩ kia ở đó.

- Đạo trưởng, giờ còn không cầm Nguyên chạy đi mà còn chờ bọn họ đưa Nguyên thêm cho ngươi nữa sao?!

Diệp Phàm lặng lẽ đi tới.

- Bần đạo cũng nghĩ như vậy?! Không thể trêu chọc Thánh địa được!

Tên đạo nhân này nói.

Xích xích xích——

Các loại hào quang lóe lên. Các loại tài liệu Tinh Thần Thạch, Thần Huyết Thổ... có khắc đạo văn đồng thời bắn ra, che dấu lấy nơi này.

- Ngươi là ai?

Đạo nhân chất phác vô cùng kinh ngạc.

Chung quanh có không ít người, hắn không nghĩ sẽ có người dám trực tiếp động thủ với hắn ở nơi đông người.

Đạo văn bao phủ ngọn núi, lôi điện màu tím bị tiếp dẫn đánh xuống, dẫn động thiên địa khiến người ta sợ hãi.

- Chuyên môn khác chế ta...

Lão đạo sĩ chất phác liền biến sắc!

- *&/'%$, thì ra là ngươi!

Trên ngọn núi, Đồ Phi và Diệp Phàm tế xuất Huyền Ngọc Thai, chuẩn bị đoạt Nguyên chạy trốn bất cứ lúc nào. Mà Đại hắc cẩu đang khống chế đạo văn cuồng công Đoạn Đức.

Đoạn Đức không nhận ra Đồ Phi và Diệp Phàm nhưng tuyệt đối nhận ra con đại cẩu này.

Ầm!

Lôi điện màu tím dẫn động thiên địa, vô cùng khủng bố đánh lên người Đoạn Đức.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.