- Ngươi chính là quả đưa hấu Nguyên Cổ kia
sao?! Không thành Thánh nhân thì ngươi cũng phải chết a. ta sớm đã muốn chém ngươi
rồi, giờ đừng trốn, nhận lấy cái chết đi!
Đoạn Đức khiêu chiến, chi thẳng vào mặt hắn, bộ
dáng như xúc động muốn tiêu diệt đối phương.
Lệ Thiên, Lý Hắc Thủy đều biết hắn là hàng giả,
lập tức trợn mắt há mồm. Tuy nhiên Diệp Phàm lại không ngăn cản gì, mặc hắn xuất
đầu.
Thân thể cao lớn của Nguyên Cổ vừa nghe vậy đã
cười lạnh:
- Ngươi đây là đang muốn chết sao?!
- Ngươi chi là đồ đưa hấu, được rồi, trong mười
chiêu, ta giết ngươi!
Đoạn Đức khoác lác.
Mọi người xung quanh không ai biết hắn là hàng
giả, tất cả đều kinh hãi. Nhìn bộ dáng hắn bễ nghễ thiên hạ, duy ngã độc tôn đều
không thể biết được hắn rốt cục mạnh tới mức nào.
- Đây là Thánh thể Nhân tộc, đã sớm nghe thấy
cái tên của hắn, thì ra là người này!
- Hắn từng dẫn thiết kỵ Man tộc san bằng cả
Vương gia ở Bắc Nguyên, lại tuyên bố muốn tiêu diệt Thần Linh Cốc, đánh chết
Thiên Hoàng tử, Nguyên Cổ. Thật sự rất cường thế.
Rất nhiều tu sĩ các tộc nhìn thấy hắn không đặt
Nguyên Cổ vào mắt, bộ dáng lập tức hoảng hốt. Một ít tu sĩ Nhân tộc lại hiện ra
vẻ kinh dị trong mắt.
Đoạn Đức hăng hái, như chi điểm giang sơn,
quát Nguyên Cổ:
- Quả đưa hấu, đến đây đi, trong ba chiêu ta tất
giết ngươi!
Diệp Phàm đúng là một tát cho Đoạn Đức một
cái, khẩu khí này thật đúng là quá lớn. Từ mười chiêu giảm xuống ba chiêu, càng
lúc càng không thể tin nổi. Vừa nhìn đã biết Nguyên Cổ không phải là một kẻ dễ
chọc, không chừng còn đã trảm đạo, như vậy thì ngược lại, trong ba chiêu sẽ giết
hắn.
- Ngươi có một thứ nói đúng, chỉ trong ba
chiêu mà thôi, ta sẽ gạt bỏ cái gọi là Thánh thể Nhân tộc ngươi!
Nguyên Cổ chắp hai tay sau lưng, cả người lượn
lờ ma vụ, như một ma thần, muốn chấn vỡ ba ngàn giới.
Rất nhiều tu sĩ lúc này đã tới đây, thấy người
sau càng kiêu ngạo hơn người trước, người sau càng cuồng vọng hơn người trước,
ai ai cũng hận sao hai người không lập tức giao thủ?!
Một người là Thánh thể Nhân tộc, đại biểu một
loại chiến thể vô địch. Người còn lại là huyết mạch Cổ Hoàng, vì chứng đạo mà
sinh.
- Ngươi đừng làm quá, nháo sự quá lớn thì
không thu xếp được đâu!
Diệp Phàm cảnh cáo Đoạn Đức.
- Không sao đâu, quy định thứ nhất ở Đại hội
Dao Trì này chính là không được đại chiến, gây hắn. Chỉ cần hắn ra tay, không
chừng Tiên Lệ Lục Kim Tháp sẽ giết chết hắn!
Đoạn Đức nói.
Bên kia, Thiên Hoàng tử đã truyền âm báo cho
Nguyên Cổ biết:
- Cẩn thận Tây Hoàng Tháp, lúc này nếu ra tay
chỉ sợ sẽ dẫn động Đế uy.
Thần sắc Nguyên Cổ âm trầm nói:
- Thánh thể Nhân tộc ngươi dám ra ngoài Dao
Trì đánh một trận với ta không?
- Thật sự là không có chút đảm phách nào cả! Ở
trong này, ta cho ngươi ba chiêu, nếu còn cảm thấy không phải là đối thủ của ta
thì cút đi, tha cho ngươi một mạng, sau này thì cẩn thận đó!
Đoạn Đức ngạo thị phía trước, chắp hai tay sau
lưng, bộ dáng như vô địch.
Sắc mặt Nguyên Cổ càng lúc càng âm trầm, vòng
hắc nhật trong mắt trái bừng lên, vòng huyết nguyệt trong mắt phải lại lặng lẽ
lóe lên, hắn như một Thần Ma!
- Quá kiêu ngạo, Thánh thể Nhân tộc thật sự cường
đại như vậy sao?!
- Trong cơ thể Nguyên Cổ chảy xuôi Cổ Hoàng
huyết, bởi vì thiên phú siêu tuyệt tất cả nhân kiệt trong Nguyên Thủy Hồ mới bị
phong ấn, sống tới kiếp này, trời sinh để chứng đạo!
Rất nhiều cổ tộc cũng nhận ra sự bất thường, cảm
thấy Diệp Phàm quá càn rỡ. Dù hắn có cường đại như thế nào đi nữa cũng không thể
nắm chắc lực áp Nguyên Cô.
- Chư vị, trong Dao Trì cấm tranh đấu, bằng
không Tây Hoàng Tháp sẽ tản mát Đế uy, mong các vị hãy lo lắng cho sự an toàn bản
thân.
Đúng lúc này, một đạo thanh âm vang lên, một nữ
tử yểu điệu thướt tha nhẹ nhàng đi tới.
Đây là một nữ nhân giống như tinh linh, dáng
người thon dài, bước chân uyển chuyển, mái đầu như tơ lụa, da thịt trắng như
tuyết.
Thánh nữ Dao Trì đến đây dùng chân diện mục hiện
thế, không hề dùng tiên vụ che dấu dung nhan. Lúc này nàng như tập trung linh
tuệ của thiên địa.
Một hồi giằng co khẩn trương đã bị hóa giải vì
nàng truyền tới một tin tức, trước khi Đại hội vạn tộc bắt đầu, các tộc có thể
ngồi xuống đàm
luận, Nguyên Cổ bị Nguyên Thủy Hồ gọi đi, không cho hắn có cơ hội quyết đấu với
Thánh thể Nhân tộc.
Mười mấy năm sau tái ngộ Thánh nữ Dao Trì, dù
không phải gặp mặt lần đầu nhưng Diệp Phàm vẫn như cũ, cảm thấy rất kinh diễm.
Đây là một nữ nhân như chân tiên lâm trần.
- Thật sự là quốc sắc thiên hương, có thể sánh
bằng Y Khinh Vũ!
Lệ Thiên kêu lên rồi đi tới, mở thiết phiến phẩy
phẩy, tự giới thiệu mình, tự nhận là Giáo chủ một giáo, muốn làm quen.
Đoạn Đức trang nghiêm mà tiêu sái tiên lên, vỗ
một chưởng đẩy Lệ Thiên ra, còn cần thận nhìn Thánh nữ Dao Trì nói:
- Kỳ thật có một câu mà mười hai năm trước ta
vẫn muốn nói nhưng không thể, mười hai năm sau, ta muốn nói với nàng.
Diệp Phàm giận dừ bức lên, đưa tay bóp chặt cổ
hắn, dùng thánh xác trấn áp Đoạn Đức.
Thánh nữ Dao Trì kinh ngạc, sau đó ánh mắt lưu
chuyển khiến thần châu thất sắc, tịnh thổ Ầm đạm. Nàng cừoi cười xoay người rời
đi.
- Khốn kiếp, tên mập mạp khốn nạn! Thu thập hắn!
Diệp Phàm nói, Lệ Thiên là người đầu tiên hưởng
ứng, những người khác cũng tiến lên.
- Đạo gia ta cũng chỉ là một mảnh hảo tâm, nếu
không muốn, lần sau ta chú ý là được!
Đoạn Đức kêu lớn.
- Không được, tuyệt không để cho tên khốn kiếp
ngươi làm chủ thân thể ta. Nếu không ra ta dùng Thôn Thiên Ma Quán thu thập
ngươi!
Diệp Phàm uy hiếp.
Đoạn Đức còn cứng đầu đòi Diệp Phàm phải giao
ma quán ra trước.
- Trước không thể trả cho ngươi! Hôm nay, Nhân
tộc không có Thánh nhân nào xuất hiện, đến lúc đó hơn phân nửa phải cần khối
thánh xác này xuất trướng nhiếp trường.
Diệp Phàm nói.
Khối thân thể này là Thánh nhân hàng thật giá
thật, điều khuyết thiếu chính là thần tắc và pháp lực. Nếu có người thử thì
không phải không lộ ra. Nếu là đặt Thôn Thiên Ma Quán vào trong thánh xác thì
pháp lực người khác vọt tới cũng có thể hóa giải hoàn toàn, không ai có thể nhận
ra được.
Cuối cùng, ở một nơi không người, Diệp Phàm xuất
nửa nguyên thần quy về bản thể, không dám toàn bộ rót vào vì sợ dẫn phát thiên
kiếp. Mà nửa nguyên thần khác vẫn tiếp tục ở trong thánh xác, khi cần thiết
dùng thân phận Thánh nhân đăng tràng.
Trước khi Đại hội bắt đầu, các tộc đã bắt đầu
ngồi xuống nói chuyện với nhau. Bọn người Diệp Phàm đi tới một đại điện to lớn,
bên trong có khác đạo văn không gian, số lượng cất chứa người cũng không thành
vấn đề.
Những sinh linh cổ cần gì đều có ở nơi này, rất
nhiều sinh linh có hình thù kỳ quái, rất ồn ào, không ngừng hò hét.
- Nhân tộc chiếm cứ thổ địa rộng lớn! Một tộc
loại bé nhỏ lại thống trị khắp đại địa, phải trả lại thổ địa!
Trong đại điện, đủ loại thanh âm vang lên,
không ngừng có sự khắc khẩu. Thậm chí rất nhiều đại tộc đang bắt đầu phân chia
lãnh địa, chia đều các nơi.
Giáo chủ Nhân tộc cũng đang tranh luận nhưng
rõ ràng vẫn không bị những chủng tộc cường thế kia đặt trong lòng, gần như
không thèm nhìn.
- Ở thời thái cổ, Nhân tộc cũng chỉ ở một góc,
tự bảo vệ mình cũng là một vấn đề, thậm chí là thực phẩm trong miệng các chủng
tộc cường đại khác!
Một Vương tộc vô cùng cường thê,s ở trước mặt
mọi người mà nói ra những lời quá phận như vậy nhưng không hề sợ hãi.
- Không sai, năm đó vạn tộc cùng tồn tại, chư
vương tranh hùng, Nhân tộc có khi còn tìm đại tộc che chở, tuy nhiên cũng chỉ
là một tiểu tộc mà thôi!
- Hiện tại đã không phải là thái cổ! Ngày nay
là thiên hạ của Nhân tộc!
Diệp Phàm đi tới, chân thân phía trước, thánh
xác phía sau, tuy nhiên cũng không phát ra uy áp Thánh nhân.
- Hừ, quả thật không phải thái cổ nhưng hôm nay
các tộc chúng ta đều thức tỉnh, hết thảy không thể thế này được!
Một sinh linh cổ lớn tuổi liên tiếp cười lạnh.
Nói là Đại hội vạn tộc, chuẩn bị ngồi xuống
hòa đàm nhưng các tộc cường thế, căn bản không đặt Nhân tộc vào mắt, bộ dáng
cao cao tại thượng.
Xa xôi, ở cuối thiên địa, ở một ngọn núi nguy
nga màu đen. Hôm nay từ nơi này truyền ra một loại khí tức không tầm thường.
Trung Vực Đông Hoang, Thánh Nhai gần Bắc Vực
đã bị tiên huyết của thành thể đại thành nhuốm đen thành đỏ, hôm nay thi thể
này còn ở trong một cỗ quan tài cực lớn trên đỉnh núi.
Lúc này, ở trên Thánh Nhai hiện lên một cổ quyển
màu vàng, phát ra hào quang sáng lạn, bay phấp phới rồi hạ xuống.
Đây là một trường quyển rực rỡ, như được luyện
chế từ hoàng kim, là do Vô Thủy Đại đế luyện thành từ xa xưa, trấn phong sườn
núi này chừng mười mấy vạn năm.
Giờ khắc này nó rung chuyển kịch liệt, muốn dựng
lên bay lên trời. Cả ngọn núi lớn màu đen vì nó mà rung chuyển.
Cuối cùng, hào quang hừng hực hướng tiêu, nó rốt
cục mới hạ xuống, thần thánh mà mạnh mẽ, khiến người ta không thể nhìn thẳng,
muốn quỳ xuống cúng bái.
Trong Dao Trì, các tộc tranh chấp không ngừng,
trao đổi phải phân chia ranh giới lãnh địa như thế nào, căn bản không đặt Nhân
tộc vào trong mắt.
Từ khi Diệp Phàm tiến vào đại điện, đám người
Nguyên Cổ ở xa xa đã chú ý tới hắn.
Thiên Hoàng tử đứng lên, cười lạnh nói:
- Đại đế Nhân tộc chưa chết, Trương Lâm dưới
trướng Vô Thủy giết tlc, ta xem trong đó có dối trá, căn bản không thể tin được!
Hắn ở lúc này nói ra những lời như vậy không
thể nghi ngờ là rất kinh người, lập tức khiến vạn chúng chú mục, ai cũng đưa mắt
nhìn.
- Ta chi muốn nói một vị Đại đế du cường đạo
như thế nào đi nữa cũng không thể sống trên mười mấy vạn năm, trừ khi hắn đã
thành tiên!
Thiên Hoàng tử anh khí kinh người, dung mạo gần
như hoàn mỹ, sau lưng hiện lên chín đạo thần hoàn. Hắn như một Thần linh, đôi mắt
sâu sắc vô cùng, bễ nghễ thiên hạ, tiếp tục lên tiếng.
- Nhân tộc các ngươi có thể luận chứng ra,
trên đời này vốn dĩ không có tiên!
- Phụ thân ta lưu lại ấn ký, để ta có thể biết
được một ít thiên cơ. Ta từng ngủ say ở Cổ Hoàng Sơn vô tận năm tháng, có thể
nói rõ cho các ngươi biết rằng Vô Thủy đã sớm tọa hóa, phát sinh ở tám vạn năm
trước.
- Lúc ấy, ta tuy rằng ngây thơ, linh trí chưa
miở ra nhưng lại hiểu rõ những gì xảy ra. Hắn chết trên đạo đài, loại khí tức
kinh thiên động địa áp tháp muôn đời, tuyệt đối là một vị Đại đế đang vũ hóa
thành tro.
Những lời này của Thiên Hoàng tử nói ra khiến
rất nhiều người khiếp sợ, cả đại điện lặng ngắt như tờ, ai ai cũng ngây dại.
- Nhân tộc, nội tâm các ngươi sợ hãi, sử dụng
thuật giảo quyệt, diệt một đại Vương tộc thái cổ chúng ta, muốn trấn trụ các tộc,
đúng là si tâm vọng tưởng!
Thiên Hoàng tử cười lạnh liên tục.
- Vì ta đã biết rõ Vô Thủy đã chết.
Tất cả tu sĩ Nhân tộc đều lạnh cả người, sau
đó rất nhiều người hét lớn.
- Đúng là nói bậy! Năm đó ngươi còn chưa xuất
thế, có thể cảm ứng được sao?!
- Phần mộ cha ngươi bị Vô Thủy Đại đế chiếm cứ,
ngươi ghi hận trong lòng cho nên mới chửi bới anh danh vô thượng của hắn phải
không?!
- Vô Thủy Đại đế có thể sẽ chết nhưng chính hắn
phái người giết chết Thần Linh Cốc!
…
Mà các tộc khác lại rất kích động, có người lớn
tiếng hỏi:
- Điện hạ, là thật thế sao?
- Vô Thủy thật sự chết ở tám vạn năm trước
sao?!
Cả cổ điện to lớn lập tức lâm vào đại loạn, rất
nhiều sinh linh cổ cảm xúc dao động kịch liệt.
Thiên Hoàng tử gật đầu nói:
- Không sai, mỗi lời ta nói đều là sự thật vì
năm đó ta ở rất gần đạo đài đó, tự mình cảm ứng hết thảy.
Những lời này vừa ra, Dao Trì hoàn toàn đại loạn,
rất nhiều cổ tộc không kìm nổi phải thét dài sung sướng.
Mà Nhân tộc lại bi thảm, vô cùng lo lắng.
Đột nhiên bên ngoài Dao Trì hiện lên một mảnh
xôn xao, sau đó rất nhanh tràn vào, hiển nhiên có đại sự xảy ra.
- Vô Thủy... Vô Thủy Đại đế... còn sống!
Có sinh linh cổ sợ hãi chạy vào, hổn hển nói
ra một tin tức như sét đánh ngang tai.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Ngay cả những Hoàng tộc như Huyết Hoàng Sơn, Hỏa
Lân Động cũng không còn siêu nhiên được nữa, ai ai đều biến sắc.
- Bên ngoài đã đại loạn, Vô Thủy Đại đế thức tỉnh,
Phong Thần Bảng
hắn luyện hóa
xẹt qua đại địa Bắc Vực, chiếu rọi hoàng kim vạn trượng.