Dưới cây bồ đề, chân thân Diệp Phàm ngồi xếp
bàng, ở sau lưng hắn huyết khí ngưng tụ thành thân thể hình người triển động, mỗi
một lần vung tay đều có vạn kinh cộng minh, tinh tú hiện lên đầy trời.
Đế Quyền niết bàn, dần dần thành hình, uy lực
của nó vừa lộ ra một góc nhỏ, đã khiến cho Bàng Bác, Cơ Hạo Nguyệt đều lộ vẻ
kích động. Đây tuyệt đối là một môn bí thuât chí cường, là đao vô đich chân
chính.
“Ầm!”
Hư thân Diệp Phàm ra quyền, lửa bùng cháy ngập
trời, một con Chu tước kêu to, từ trong tay quyền lửa cháy bừng bừng bay ra, đốt
sụp nửa bầu trời.
Kế tiếp, hai quyền hắn cũng chấn ra. tay trái
nắm Nhật, tay phải bấm Nguyệt, như là Thiên thần viễn cổ buông xuống, nơi nơi đều
là hào quang, thần uy cái thế, chấn động khắp nơi.
Nguyên Thiên pháp trận màu vàng cùng với Thần
văn Hư Không bị tan rã, Khi Thiên trận văn cũng ảm đạm, chất liệu bày trận vỡ vụn,
nơi đây sắp hoàn toàn bại lộ trên thế gian.
- Diệp Phàm ngộ đạo thời gian thật sự quá dài, ba mươi năm chưa
từng thức tính lần nào, nếu tiếp tục như vậy chí sợ sẽ có biến cố!
Bàng Bác nói nhỏ, hắn sợ đêm dài lắm mộng.
Một khi đại trận tan mất, sẽ không có bí mặt
gì đáng nói, hơn phân nửa sẽ có rất nhiều địch thủ tìm tới.
Cơ Hạo Nguyệt, Cơ Tử Nguyệt liên thủ bố trí
pháp trận trong Hư Không Đế kinh, nhưng không có hiệu quả rõ rệt, Thần trận che
dấu khí cơ tốt nhất là Khi Thiên trận văn, lúc này toàn bộ bị tổn hại rồi.
Dưới cây bồ đề, chân thân Diệp Phàm thần sắc
tường hòa yên tĩnh, hư thân từ huyết khí màu vàng hóa thành thì động như sư tử,
khí nuốt vạn dặm, lúc thì phóng rộng lúc thì thu hẹp, diễn biến một loại quyền
ý tối cao vô cùng nhuần nhuyễn, chấn động lục hợp bát hoang!
- vẫn còn kém một chút, cần có thời gian, không
có cách nào trong khoảng thời gian ngấn lành hội thấu triệt toàn bộ phù văn Thần
Ma đầy trời kia!
Cơ Tử Nguyệt nhỏ giọng nói, có chút lo lắng.
Thân ảnh từ huyết khí màu vàng biến thành kia
diễn biến quyền thuật, như là một khối thép được tôi luyện trong lò, hắn bay
lên không trung. múa quyền giữa mấy vạn phù văn.
Đây là một cảnh tượng khí thế hùng tráng. muôn
vàn đại đạo. vạn chúng Thần tắc. kêu vang không ngừng, vang vang không dứt bên
tai.
- Đế quyền niết bàn, vượt qua hết thảy pháp của
thế gian!
Bàng Bác cũng theo dõi sát sao.
Vạn đạo chư thiên, các loại phù văn Thần Ma đều
hiện, hóa thành một ngọn lửa đáng sợ nhất thế gian, tôi luyện loại quyền ý này, trong chốc lát
là chí cương. trong chốc lát là chí nhu, trong chốc lát là công chính bình hòa.
Chân thân Diệp Phàm tuy rằng ngồi xếp bằng dưới
tàng cây, nhưng trong cơ thể cũng truyền ra tiếng sấm “ù ù”, máu huyết chảy cuồn
cuộn như dòng sông lớn, lại giống như biển cát phập phồng, đinh tai nhức óc.
Ở bên ngoài thân hắn bắt đầu xuất hiện các loại
kinh văn, khắc lên lạc ấn bất hủ, nhất là đôi tay hắn rực rỡ lóa mắt. Tuy rằng chân
thân chưa động, nhưng đã có một loại uy thế cường đại cuốn lên chín tầng trời.
Diệp Phàm như là một con chân long hình người
đang ngủ đông, bất cứ lúc nào đều sẽ thức tỉnh, sau đó dâng lên cao chín vạn dặm,
bễ nghễ vạn vực, trấn áp chư địch trên đời!
- Không xong! Ta cảm ứng được một loại dao động
đáng sợ, có người đến!
- Mau đào ra Kỳ Lân thần dược, bảo tồn cho tốt,
tránh bị người cướp đi!
Cơ Hạo Nguyệt, Bàng Bác, Long Mã... đều trong lòng
chìm xuống, cảm nhận được một dao động huyết khí tràn đầy, có cường giả tuyệt
thế đang bức tới gần, lập tức sẽ đến.
Trên thực tế, xa xa trên không trung như là một
mảnh đại dương mênh mông đang cuồn cuộn cuốn tới, phong ba thổi quét mà đến, đó
là một loại huyết khí chí cường, mênh mông khó lường, dường như từ trên chín tầng
trời hạ xuống.
Cơ Tử Nguyệt triệt bỏ pháp trận, bắt lấy vầng
khí trời tím, Kỳ Lân bất tử dược cả vật thể trong suốt, thu cất, che đi tinh
khí bảo dược ở nơi đây.
- Làm sao bây siờ. Diệp tử còn chưa tính lại,
cây bồ đề cũng không tiện thu hồi!
- Diệp Phàm từng nói qua, nếu có biến cố, có
thể lập tức thức tỉnh hắn lại, nếu thật sự không được thi có thể trực tiếp mang
đi!
- Ba mươi năm rồi, hắn ngộ đạo đã tới thời khắc
mấu chốt nhất, không chấp nhận được quấy rầy, bằng không có thể sẽ thất bại
trong sang tấc!
Mọi người lo âu. Nếu làm theo lời dặn của Diệp
Phàm: mặc kệ phát sinh cái gì, an nguy của mọi người xếp lên hàng đầu, trực tiếp
đánh thức hắn là được. Thế nhưng mọi người cũng không ai muốn hắn bị gián đoạn
ngộ đạo.
- Chúng ta phòng thủ vững trong chốc lát. ta cảm
thấy huynh ấy rất nhanh sẽ thành công!
Cơ Tử Nguyệt kiên định nói.
Ba mươi năm dốc hết tâm huyết ngộ đạo đến nay,
trong lòng diễn biến vạn pháp cũng không biết bao nhiêu lần. có lẽ là mấy chục
vạn lần, nếu như bị gián
đoạn thì thật sự rất đáng tiếc, là một loại
suy sụp trọng đại.
- Chỉ kém một đường mà thôi, ta tin tưởng Diệp
tử sắp thành công!
Bàng Bác cũng trịnh trọng nói.
- Liều mạng, ngăn chặn trong chốc lát!
Cơ Hạo Nguyệt thần sắc nghiêm túc, ngày nay tu
vi càng thâm hậu. hắn có một loại uy nghiêm cường đại đáng sợ.
- Ngao...
Từ xa truyền đến một tiếng dã thú gào rống, làm
cho khắp mặt đất đều nổ tung, trên đường chân trời xuất hiện một con Huyết Sư,
cả thân thể như là Huyết kim cương khắc thành. Nó mở to con ngươi màu đỏ tươi
nhìn chằm chằm nơi này.
- Thật cường đại! Đây là tọa ky của một vị Đại
Thánh nào đó sao, địch ý quá đậm!
Bàng Bác chau mày.
- Không phải! Đây là một đầu Thú Vương, không có
lựa chọn tu thành hình người, giống như ta!
Long Mã trầm giọng nói.
Bọn họ lập tức ý thức được, ba mươi năm nay ở
bên ngoài đã xảy ra rất nhiều thay đổi, rất nhiều chí cường giả ở Vực ngoại
buông xuống. Đây hiển nhiên là chí tôn trẻ tuổi của một cổ vực nào đó.
Không phải Tang Cổ trước hết đuổi tới, cũng
không phải Kim Xà đại lang quân buông xuống, mà là một đầu cổ thú đáng sợ chưa bao
giờ gặp mặt xuất hiện, tràn ngập địch ý cường đại, nhìn chằm chằm vào cây bồ đề.
Cây bảo thụ này rất đặc biệt, mặc dù cách xa
nhau rất xa cũng biết, tất nhiên là một gốc cây Thần mộc, lá cây lay động như
là tiếng tụng kinh rung động lòng người.
Huyết Sư rống to một tiếng, tranh tiên ra tay,
trong miệng phun ra xích quang đầy trời, đó là một cây chiến mâu như nhuộm đẫm
Thần huyết, phát ra khí cơ Thần minh, “leng keng” vang động, trong nháy mắt dài
đến hơn mười dặm.
Cái này làm sao còn gọi là chiến mâu cái gì,
quả thực giống như một dãy núi màu máu. cùng với nói đâm tới, không bằng nói là
cuồn cuộn mãnh liệt đập xuống.
- Lên!
Cơ Hạo Nguyệt tiến lên nghênh địch, sau lưng hắn
biển rộng vô lượng, dậy sóng mênh mông, từ trong biên xanh kia dâng lên một vầng
trăng sáng, chiếu rọi hào quang sáng tỏ, đón chặn huyết mâu.
Vầng trăng sáng này như là cánh tay của Thần,
keng một tiếng đương trường cố định được chiến mâu, nơi đó bộc phát ra từng đám
thần mang, sau đó bỗng nhiên nổ tung.
Cây chiến mâu màu máu bay ngược lại, treo trên
đỉnh đầu Huyết Sư. buông xuống vạn đạo hỗn độn khí, sương mù dày đặc bao phủ
toàn thân nó, chỉ Đế lộ một đôi mắt màu đỏ đặc biệt khiếp người.
- Con cổ thú này thật cường đại, đạt tới Thánh
Vương tầng thiên thứ tầm. so với chí tôn trẻ tuổi sập được ba mươi năm trước
còn đáng sợ hơn rất nhiều! Long Mã nói.
Lúc này vừa mới bắt đầu, trời mới biết sau nó
còn có cường giả nào tới, mỗi người ở đây đều trong lòng chìm xuống, hôm nay có
lẽ sẽ có một hồi huyết chiến kình thể!
Huyết Sư lại ra tay, nÓ vươn ra một móng vuốt
cực lớn bổ xuống, dài tới bốn mươi mấy dặm, trực tiếp chụp vào cây bồ đề cùng với
Diệp Phàm phía dưới.
Cơ Hạo Nguyệt hóa thành một đạo thần quang
xông thẳng lên trời cao nghênh chiến Huyết Sư, ở sau lưng hắn biển rộng vô lượng,
cuồn cuộn nổi lên vạn con SÓng ba đào, bất cứ binh khí gì rơi xuống đó đều phải
bị tan rã.
- Các ngươi nói xem Thần Vương ra tay cần bao
nhiêu chiêu mới có thể giải quyết con Huyết Sư này?
Bàng Bác hỏi đố.
- Như thế nào cũng phải hơn trăm chiêu! Đây dù
sao cũng là người mạnh nhất trên một cổ lộ, thân là dị chủng thái cổ, tiềm lực vô
cùng!
Long Mã nói.
Nhưng mà kết quả ngoài dự đoán của mọi người.
Cơ Hạo Nguyệt vận dụng Thần thuật tiến hành thiên diễn huyền ảo khó hiểu chỉ có
Thần thể nhất mạch mới có, rồi sau đó quyết đoán thi triển đại thuật sát sinh.
Chỉ qua mười chiêu. Cơ Hạo Nguyệt nẩu chay hòa tan hư không, giam cầm con
Huyết Sư thú này. Tuy rằng chỉ giam cầm ngắn ngủi trong một cái chớp mắt, nhưng
lại bị hắn nắm chắc thời cơ chiến đấu tinh chuẩn, phóng vọt qua, “xoạt” một tiếng
xé rách nó thành hai nửa. máu tươi bay vãi đầy trời.
Thần Vương tóc đen tung bay, ánh mắt như hai
luồng điện chỏi mắt. tung hoành thiên hạ, thần uy cái thế của hắn hiển lộ ra hết
không thể nghi ngờ! Có một loại đại thế khí nuốt chín tầng trời, sạch sẽ lưu
loát xé toạt con thú này.
Đã chết, một chí tôn trẻ tuổi cường đại cứ như
vậy bị Thần Vương tay không xé thành hai nửa. máu chảy đám đỉa!
- Nhiều năm không thấy, Hạo Nguyệt huynh phong
thái càng hơn xưa!
Bàng Bác nói, đây là bội phục phát ra từ nội
tâm. Năm đó ở Bắc Đẩu ai chẳng biết Thần thể Cơ gia danh chấn thiên hạ. ngày
nay đi lên tinh không cổ lộ cũng uy áp bát hoang.
Đột nhiên, Bàng Bác quay đầu, nhìn ra xa xa,
khí cơ đại địch liên tiếp xuất hiện, lần này cũng không phải là đến đây một người,
mà là một nhóm nhân mã!
Tất cả nhóm Cơ Hạo Nguyệt đều trong lòng chìm
xuống, lộ ra vẻ mặt ngưng trọng.
- Không ngờ lại có một gốc cây Bất Tử Thụ. Thật
khó tin! Nó sẽ thuộc về ta!
Người này phi thường khí phách, hùng thị thập
phương, là người đầu tiên ra mặt.
Đây là một đầu Ma Quỷ Viên có thân thể hình người.
nhưng toàn thân mọc đầy vảy xanh, đầu giống như là viên hầu, trên đỉnh đầu mọc
mộ cái sừng giao, miệng rộng ló răng nanh, diện mạo dữ tợn.
Đương nhiên, tuy rằng nó cuồng vọng, nhưng cũng
không làm đám người Bàng Bác lo lắng nhất, điều bọn họ băn khoăn chính là một số
cường địch ngày xưa đều xuất hiện!
Phía Tây, Thực Kim Thú. Đồng Nghĩ Vương cũng tầm
chín người đang tới, sát khí cuồn cuộn như tiếng sấm vang trời.
Phía Nam. chỉ có một người, đó là Địa Thi, từ
khí ngập trời, toàn thân hắn đen nhánh, chân đạp trên mặt đất, tất cả thi sát
khí nơi mai táng Thần Ma nơi đó toàn bộ chìm sâu trong thân thể hắn.
Phía Tây Bắc, Thôn Thiên Thú đạp biển máu đi tới,
giống như một đầu Thú tôn diệt thế, thân thể khổng lồ áp bách người ta phải hít
thở không thông.
Phía Đông, Tang Cổ xuất hiện, thân là hậu đại
của Thần Ma thái cổ, ở trong nơi mai táng này hắn mẫn cảm hơn hết so với ai
khác, là người thứ nhất tới đây, tuy nhiên đợi đến lúc này mới xuất hiện.
Diệp Phàm ngộ đạo ở dưới cây bồ đề tạo thành
dao động quá lớn, vạn kinh cộng minh, ba ngàn phù văn đại đạo hiến hóa, rèn luyện
quyền ý của hắn. kinh động tất cả đại địch ở Thần Ma lĩnh!
Dù là lúc bình thường, những người này đều còn
muốn giết chết hắn, càng đừng nói đến thời khắc mấu chốt như vậy, không có người
nào hy vọng hắn sống sót. Hơn nữa, ở bên cạnh hắn còn có một cây bảo thụ tòa ra
bích quang, phiến lá lay động phát ra như tiếng tụng kinh văn, rung động lòng người,
khiến bọn chúng đều mơ ước.
- Ta đi trước đánh chết tươi một tên!
Bàng Bác ra tay, nhầm vào Ma Quỷ Viên, vì chí
cường giả trẻ tuổi buông xuống Bỉ Ngạn khoảng sau này đã vọt tới.
Nó chưa từng trải qua năm tháng Diệp Phàm bễ nghễ
chư hùng. tự nhận là ngạo thị một vực, thiên hạ khó cỏ thể cầu bại, là tên thứ
nhất không kiềm nổi nhầm về phía cây bồ đề.
Đây là một hồi va chạm mạnh, giống như sao chổi
va chạm mặt đất, bắn lên vạn con sóng gợn. hào quang xé rách vòm trời, làm cho
trong dày núi nơi mai táng Thần Ma rung chuyển kêu vang động.
Đó là một cỗ thi thể Thần Ma đang gào rống!
Bàng Bác tu đạo nhiều năm. cơ hội sát sinh
cũng không nhiều, nhưng hôm nay lại sát ý như biển, một luồng hào quang hình rồng từ thiên linh cái
hắn vọt lên, nối xuyên trên trời dưới đất!
Hắn còn muốn uy mảnh hơn so với Thần Ma, thân
thể cao cả trượng mang theo dao động ngập trời, cứng chọi cứng chém giết kịch
liệt cũng Ma Quỷ Viên này.
Bạo Viên há cái miệng rộng đầy rãng nanh,
trong tên của nó kèm theo chữ Ma Quy, đó là nói rõ chỗ đáng sợ và thân thể cường
đại của nó. Thế nhưng lúc này miệng mũi nó lại tràn đầy máu, bị Bàng Bác chấn
cho thất khiếu vỡ ra.
Ma Quỷ Viên giống như bị một ngọn núi lớn nghiền
ép tới, mới vừa giao thủ mười mấy hiệp, toàn thân xương cốt liền gãy hết tầm
chín chỗ.
Nếu nói nó là Bạo Viên hình người, như vậy người
đối diện với hình thể to lớn bàng bạc kia chính là một Bạo Long hình người!
- A...
Ma Quỷ Viên kêu gào thảm thiết, nửa đầu nó bị
bàn tay lớn như cái quạt hương bồ của Bàng Bác chém bổ mất một nửa, máu đỏ tươi
cũng óc trấng trộn lẫn nhau văng bắn khắp nơi, như là vạn đóa hoa đào nở rộ.
Thanh Đế Bác Long Thuật!
Đây là pháp của Bàng Bác tìm hiểu hơn trăm
năm, là bí thuật tuyệt thế của Thanh Đế di lưu lại, được xưng có thể đánh chết
Chu tước, Chân long, Côn bàng, Tiên phượng... chân chính ở Tiên vực.
Bàng Bác xoay mình một cái, đùi phải quét ngang,
đá cho Ma Quỷ Viên vỡ nát tan tành, mưa máu đỏ tươi rơi xuống. thân thể cũng
nguyên thần nó vĩnh viễn biến mất.
Dưới cây bồ đề, Diệp Phàm vẫn như cũ chưa đứng
dậy, tĩnh lặng như bàn thạch, tìm hiểu pháp của chính mình, diễn biến Đế quyền
vô thượng, niết bàn ra quyền ý vô địch!
Địch nhân càng ngày càng nhiều, Kim Xà đại
lang quân ngạo thị tầm phương, vượt qua hư không đến đây. Con ngươi hắn vô cùng
âm lãnh. Ở phía sau hắn, ngoại trừ Kim Xà tứ lang quân, còn có tầm chín người,
đây là một tổ hợp cường đại.
Từ một phương hướng khác, Đế Thiên, Đại Ma Thần,
Sân Lam cũng xuất hiện, tất cả đều thần sắc lạnh lùng.
Địa phương này bị vây quanh, đám Thần Ma dị chủng
Cửu Nhàn Bích Thiềm, Cổ Kim Bằng, Thiên Lang đầu bạc... từng chí tôn các dị vực
trước sau xuất hiện mấy chục người. tất cả đều huyết khí ngập trời, ánh mắt lãnh
liệt nhìn chòng chọc vào nhóm Diệp Phàm.