- Lão bát! Ngày hôm nay còn nói lung tung gì vậy!
Tử Nguyệt đã trở về, còn nói chuyện quá khứ làm chi?!
Có nguyên lão thân phận cao hơn trừng mắt
trách mắng.
- Không nói sao được! Mỗi lần nghĩ đến tên tiểu
tử kia không thể không tức gÍận!
Lão bát trong nguyên lão Cơ gia nói, năm đó đám
Cơ Huệ bè phái lão tất cả đều chết trong tay Diệp Phàm, đến nay nghĩ đến trong
lòng lão còn hận.
- Những người này là..
Nguyên lão của Cơ gia nhìn lại phía trước, thấy
đám Kim Sí Đại Bằng, Thanh Loan, Hoàng Kim sư tử, Cửu Vĩ Ngạc Long... ai nấy đầu
vô cùng thần dị, vừa thấy chính là Thần cầm và Thú Vương khủng bố.
Diệp Phàm từ phía sau mười hai Thánh giả từng bước
một đi ra, khi gió thổi mái tóc đen bay lên, lộ ra gương mặt thanh tú mà lại
kiên nghị, với ánh mắt trong suốt.
- Cái gì, là ngươi?!
Lão bát trong nguyên lão Cơ gia không tự chủ
được “bịch bịch bịch” thối lui ra sau.
Mà những người khác cũng đều kinh hãi, bọn họ
nhận ra người này là ai! Bao nhiêu năm trôi qua, nghe nói Diệp Phàm cũng bước
trên cổ lộ, không nghĩ tới ngày nay cũng đã trở lại.
- Là huynh ấy đưa ta trở về, mà những Thánh
Vương này đều là kẻ tùy tùng của huynh ấy!
Cơ Tử Nguyệt khẽ nói với phụ mẫu của mình,
cũng là muốn nói cho chư vị nguyên lão nghe.
- Cái gì, Vương của Thánh nhân?
- Những tôn giã này đều là cảnh giới Vương của
Thánh nhân?
Mọi người Cơ gia rúng động trong lòng, tìms
người đều trợn mắt há hốc mồm, điều này thật sự rất có lực đánh vào, quả thực dọa
khiếp tâm thần người ta! Tin tức này chấn cho tai một số người kêu “ông ông”.
Cường đại như Cơ gia cũng cảm giác như đứng
trước biển cát, như rơi xuống vực sâu. đây phải là một lực lượng cường đại đến
mức nào?
Nếu không dùng nội tình trong tộc bọn họ, nếu
không có binh khí Đế cái thế, đối mặt với đoàn Thần cầm Thú vương trước mắt
này, bọn họ sẽ không chịu nổi một kích, sẽ bị gió thu cuốn bay hết sạch như lá
vàng.
Đây chính là một đoàn Vương của Thánh nhân
nha!
Nếu tính tất cả. tính luôn Cổ Kim Bằng và Thiếm
Điện Hoàng Điếu là mười hai vị Vương của Thánh nhân, quả thật rúng động lòng
người. Mười hai vị Vương của Thánh nhân đều xuất hiện, cho dù là Thánh địa cường
đại nhất ở Bắc Đẩu, bao gồm Cổ tộc, cũng không có nhiều như vậy.
Mà mười hai vị cường giả cảnh giới Thánh Vương
này lại đều là người tùy tùng của nam nhân trẻ tuổi kia thật khiến mọi người sợ
hãi, không có gì rủng động lòng người hơn so với sự thực này.
Năm đó, Diệp Phàm rất mạnh, quấy đảo Đông Hoang
không yên ổn, cuối cùng trước khi rời đi lại đảo lộn toàn bộ năm địa vực, mọi người
đều thừa nhận trên đường tu luyện hắn vô cùng kinh người.
Nhưng, kết quả này vẫn làm cho bọn họ bị chấn
động, tất cả đều ngẩn người: mười hai vị Vương của Thánh nhân tụ hợp cũng một
chỗ, đây phải là một thế lực khổng lồ cỡ nào. Ở không dùng nội tình, đương thời
có bao nhiêu thế lực kế thừa có thể sánh bằng?
- Bọn họ... đều ở cảnh giới Vương của Thánh nhân?!
Trong đám người Cơ gia, một ít người có chút
không tin, Diệp Phàm rời đi mới hơn một trăm năm mà thôi, đã vậy còn quá mau đã
xưng tôn, có chư thánh đi theo?
- Đúng vậy! Đều ở cảnh giới Thánh Vương!
Cơ Tử ngu vệt gật đầu, đôi mẳt như hai viên bảo
thạch đen nhánh, sương mặt xinh đẹp, khóe miệng khẽ nhếch, lộ ra một nụ cười
yêu kiều.
Diệp Phàm năm đó bị người đuổi giết, xưng được
là bị bức phải chạy ra Vực ngoại rời xa quê hương, mà lần này trở về lại có một
đám người tùy tùng như vậy, thật sự nghe mà rợn cả người.
- Diệp Phàm... hắn ở cảnh giới gì?
Một vị đường huynh của Cơ Tử Nguyệt nhỏ giọng
hỏi.
- Thánh Vương đại viên mãn! Cách Đại Thánh chỉ
kém nửa bước, giống như Lân Thiên Vương, Cừu Hoàng Vương của Cổ tộc, có thể xưng
là Thiên Vương!
Cơ Tử Nguyệt đáp.
Nửa bước Đại Thánh... không ngờ lại đạt tới độ
cao bực này. Quả thực điều này đả kích mạnh tâm thần của mọi người, mọi người đều
như hóa đá, cứng họng, muốn nói cái gì lại nói không nên lời.
Bọn họ thừa nhận Diệp Phàm có thiên tư ngút trời,
nhưng trước sau so ra tương phản thật quá lớn. Ngày xưa vẫn luôn bị chư hiền đuổi
giết, mà ngày nay lại là biến hóa long trời lở đất, là một hồi đảo điên.
Lão bát trong nguyên lão Cơ gia cổ họng nhích
động, khó khăn nuốt xuống ngụm nước miếng, sắc mặt có chút tái nhợt, không kiềm
nổi lại một lần thối lui về phía sau mười mấy bước.
Lão cảm nhận sau lưng phát lạnh, từ lúc Diệp
Phàm còn là một tiểu tu sĩ lão đã nghe tới danh tiếng của hắn, ngày nay không ngờ
lại trưởng thành tới mức này, hiện tại tuyệt đối có thể bễ nghễ thiên hạ.
Lão mặc dù sau khi thiên địa biến bối lớn đã
trảm đạo rồi, có lẽ có thể tấn công cảnh giới Thánh nhân, nhưng so với tốc độ
tu luyện của đối phương, thật đúng là chênh lệch một trời một vực. Có lẽ đối
phương nhìn lão giống như đang nhìn một con kiến, muốn giết lão thực dễ dàng!
- Sau khi bước trên con đường đó khó có thể
quay đầu lại. Nếu muốn trở về tối thiếu phải đạt tới cảnh giới Đại Thánh, chẳng
lẽ Diệp đạo hữu đã có chiến lực bực này?
Một vị nguyên lão tuổi tác rất lớn của Cơ gia
nói, lão hiểu biết nhiều hơn so với những người khác.
Mọi người nghe lời lão nói lại biến sắc, nếu
là một Đại Thánh bực này trở về với chiến lực bực này, bất kể là ở nơi nào đều
có thể hùng bá thiên hạ.
Mau thân của Cơ Tử Nguyệt lau đi nước mắt trên
mặt, kéo con gái mình, như là có lời nói gì chưa nói xong, mặt đầy vẻ từ ái.
nàng không cần gì khác, chi luôn nhớ nhưng hai người con của mình.
Phụ thân của Cơ Tử Nguyệt nở nụ cười, năm đó hắn
cùng với thê tử đều không phản đối con sái lui tới với Thánh thể, chỉ là bộ phận
trong tộc cản trở quá lớn, một kết quả hôm nay như vậy cũng không tệ.
Lúc này, bất kể là người năm xưa xem Diệp Phàm
thuận mắt hay là có thành kiến với hắn tất cả đều lộ sắc mặt phức tạp. Đây là một
Thiên Vương chân chính vô địch. Xưa đâu bằng nay, nếu như hắn mở môn phái, chỉ
dựa vào mười hai Thánh giả này đã đủ để danh chấn thiên hạ, bễ nghễ bát hoang,
cổ chiến lực này quá cường đại.
Một hồi lâu, mọi người mới khôi phục lại.
- Tử Nguyệt! Còn ngươi... cảnh giới gì?
Một vị thúc tổ của Cơ Tử Nguyệt vẻ mặt ôn hoà hỏi.
- Vương của Thánh nhân tầng thiên thứ tầm!
Cơ Tử Nguyệt đáp chi tiết.
Mọi người ngạc nhiên vui mừng, không thể không
cảm thán: trên cổ lộ kia quả nhiên là địa phương rèn luyện thật là tốt, đối mặt
với chí cường giả của chư vực, đủ loại tôi luyện, cuối cùng nếu không chết tất
nhiên sẽ rực rỡ lóa mắt.
- Hạo Nguyệt hắn đã thành Đại Thánh sao?
Lão bát trong nguyên lão Cơ gia chờ mong hỏi,
hy vọng nghe được tin tức càng kinh người, nếu có thể áp được Diệp Phàm một đầu
lão đã có thể an tâm rồi.
Cổ lộ xa xôi ngăn cách thời không. đoạn đường tương
liên cũng Bắc Đẩu gần như tan vỡ, năm đó Diệp Phàm đi mười mấy năm mới chạy tới
trước cửa quan thứ nhất, rất khó có tin tức truyền về.
Mặc dù có chư hiền Vực ngoại buông xuống Bắc Đẩu.
nhưng bọn họ ngay cả kết quả chinh chiến của tộc mình trên cổ lộ cũng không biết,
càng ctừng nói biết rõ tình hình trên cổ lộ Nhân tộc.
Trong vạn vực chư thiên, Diệp Phàm là người thứ
năm mươi lăm đi đến cuối, bước trên Thiên lộ duy nhất, còn là người thứ nhất từ
cổ lộ Nhân tộc quay về Bắc Đẩu, trước đây cũng không có tin tức truyền về.
Cơ Tử Nguyệt lắc đầu, nói ra một ít tình huống.
- Người khác đều là chinh chiến mấy trăm năm,
các ngươi vì sao sớm như vậy đã trở lại?
Một vị cô cô của Cơ Tử Nguyệt hỏi, nắm tay nàng
rất là cưng chiều.
- Bởi vì ta nhớ nhà, mà Diệp Phàm thì đánh khắp
cổ lộ Nhân tộc không đối thủ!
Cơ Tử Nguyệt khẽ nói.
- Cái gì?!
So với biết cảnh giới của Diệp Phàm, tin tức
này càng kinh người, khiến mọi người Cơ gia đều động dung, đây là đại sự động
trời!
Cảnh giới, đối với thiên tài mà nói là có thể
tôi luyện tăng lên, tối thiếu tới trước cảnh giới Đại Thánh, như với Cơ Hạo Nguyệt
loại nhân kiệt này mà nói, hẳn là không thành vấn đề.
Nhưng, quét ngang cổ lộ không địch thù, lại chỉ
có một người!
Cổ lộ Nhân tộc đó là rất nhiều tu sĩ cổ tinh, cùng
với các tiểu
thế giới cũng hội tụ, là con đường cạnh tranh, bao gồm tất cả nhân loại không
phải một tinh tú đơn gIân như vậy.
Nỗi lòng người Cơ gia lại xảy ra biến hóa, từ
rúng động đến phức tạp tiếp đến khiếp sợ, trái tim trong mỗi người đều nhảy dựng
kịch liệt, cho rằng Diệp Phàm quả thực chính là hình thức ban đầu của chí tôn
tương lai!
Chỉ trong khoảnh khắc, bọn họ dường như thấy
được hào quang của Đại đế đang nở rộ.
Vạn vực chư thiên, cổ lộ mặc dù có rất nhiều,
nhưng vô địch ở trên cổ lộ Nhân tộc, chủng tộc lớn nhất này tuyệt đối có ý nghĩa
không tầm thường.
Dựa theo trên sách cổ ghi lại, mỗi khi tới một
trận chiến Đế lộ chung cực, Nhân tộc chưa bao giờ xếp dưới hạng mười lăm, cũng
đã nói lên thời kỳ kém cõi nhất cũng có thể xếp hạng mười lăm trong vũ trụ.
Thực lực của Diệp Phàm không cần hoài nghi, nếu
không có gì bất ngờ, tất nhiên là thuộc hạng người mạnh nhất ở tương lai, từ hạng
nhất đến hạng thứ mười lăm đều rất có thể.
Mỗi người đều cảm giác máu huyết nổ vang, gần
như sôi trào, người này quan hệ với Cơ gia bọn họ không phải là ít. Nếu như tiến
thêm một bước cũng cố quan hệ, chẳng khác nào là người của họ.
Bất kể như thế nào, một chí tôn tương lai như
vậy đều đáng giá được đối đãi bằng thành ý lớn nhất.
Lão bát trong nguyên lão Cơ gia trong lòng phát
khổ, cuối cùng một tia ý niệm trong đầu cũng đã biến mất. Hận không thể tự tát
vào miệng mình, lão muốn lập tức đi bế quan, vĩnh viễn không xuất thế.
- Kiếp này khác biệt với ngày xưa!
Diệp Phàm lên tiếng, dường như biết được một số
người đang nghĩ gì.
Mọi người bình tĩnh lại, hiểu được ý của hắn,
thiên kiêu các tộc phong ấn đều tụ tập tới kiếp này, từ phàm thể đến Cổ Hoàng tử,
tiếp đến Thần tôn, thậm chí Hỗn Độn thể... thật không thể tưởng tượng!
Không thể dùng tiêu chuẩn ngày xưa để cân nhắc.
Nhưng dù vậy, thực lực của Diệp Phàm cũng không thể nghi ngờ, tuyệt đối có thể
ngạo thế.
Cơ gia mờ rộng cửa chính to lớn, đây là một loại
lễ tiết cao nhất, nghênh đón Cơ Tử Nguyệt trở về, thính Diệp Phàm đi vào. Lúc
này ai dám ngăn cản, ai dám loạn ngừ, nhất định bị coi là phản nghịch với Cơ
gia. sẽ bị tru sát.
Lập tức giá lâm nhiều Vương của Thánh nhân như
vậy, Cơ gia nếu không có có binh khí Đế, không có “nội tình” lánh đời không xuất
hiện, thật đúng là sẽ cảm thấy “nhô bé” không chịu nổi.
Diệp Phàm hỏi thẳng Cơ Tử ở đâu? Từ biệt hơn
trăm năm. hắn thật hoài niệm quá khứ khi cũng Cơ Tử sóng vai chiến đấu.
- Trăm năm trước hắn rời đi, tiến vào vũ trụ,
không biết tới nơi nào!
Người Cơ gia đáp.
Nhấc tới Cơ Tử, Cơ gia tự nhiên cảm thấy có thể
kiêu ngạo. Đây là con của Hư Không Đại đế, từng đại chiến cũng Cổ Hoàng tử, từng
tham gia chuyện giết Thiên Hoàng tử, cũng một loại với Diệp Phàm tất nhiên sẽ trở
thành chí tôn tương lai.
Diệp Phàm than nhẹ, vị cố nhân này không biết phải
bao nhiêu năm sau mới có thể sập lại. Không có đi cổ lộ Nhân tộc, ngày nay lưu
lạc tới phương nào rồi, có lẽ còn đang chiến dến đẫm máu, nhầm tới chí cường.
Hư Không Đế điện vô cùng to lớn, trong nét cổ
sơ raang theo một loại khí thế hùng tráng tang thương, tu vi càng cao thâm ngồi
ở chỗ này càng dễ dàng sinh ra một loại kính sợ trong lòng.
Tối thiếu, mười hai Thánh giả đều rất khiếp sợ,
ai nấy đều an phận thủ thường, ở nơi đây đều không dám lỗ màng.
Một nhóm nhân vật trọng yếu Cơ gia bồi tiếp,
sai người đưa lên nước trà tốt nhất, lại thinh ra một vị Vương của Thánh nhân,
đây là nhân vật tổ tông Cơ gia trong thời kỳ thái cổ phong ấn trong ThầnNguyên
sống lại.
Năm đó, khi Diệp Phàm bọn họ tổng tiến công
hai đại Sát Thủ Thần Triều, người này từng tham gia, cho nên cũng không tính xa
lạ lắm. Lão thấy Diệp Phàm trở về rất giật mình, sau một phen tìm hiểu liền
liên tục cảm thán.
Thỏng qua nói chuyện với nhau, Diệp Phàm biết
được, nhân vật tuyệt đỉnh
Nhân tộc ở Bắc Đẩu như Cái Cửu U. Đại Thánh Vệ
Dịch, Bạch Y Thần Vương tất cả đều rời đi, rất nhiều năm trước tiến vào vũ trụ.
- Ta muốn biết, Thiên Chi Thôn ra sao, các người
cũng biết những bằng hữu, đệ tử của ta ở phương nào chứ?
Diệp Phàm rất nhanh liền hỏi tới vấn đề hẳn
quan tâm nhất.
Không ít người Cơ gia đều sắc mặt khẽ biến, có
người há hốc miệng, làm như muốn nói điều gì.
Trong lòng Diệp Phàm chìm xuống, dự cảm có thể
đã xảy ra chuyện không tốt, Thiên Chi Thôn đã dời ra Vực ngoại, rời xa địa
phương thị phi, chẳng lẽ còn bị lây lan đến hay sao?
- Sự tình có thể không nghiêm trọng như trong tưởng
tượng!
Phụ thân của Cơ Tử Nguyệt lên tiếng. hắn là một
nam nhân trung niên rất thần võ, ánh mắt sâu sắc, tóc đen dày rậm, huyết khí
tràn đầy, gặp một thời thịnh thế như vậy, khi quy tắc thiên địa kịch biến tu vi
của hắn từ từ thâm hậu, có một cổ uy nghiêm Vương giả.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Diệp Phàm bình tĩnh hỏi.
- Mấy người đệ tử của ngươi có thể xảy ra vấn
đề, nhưng còn không thể xác định!
Thánh chủ Cơ gIa nói.
Hắn đầu tiên nhắc tới Diệp Đồng, những năm gần
đây, Thái Dương thể chấn động Bắc Đẩu, hào quang vạn trượng, không chỉ có đánh
khắp cũng thế hệ ở Bắc Đẩu không đối thủ. lại chiến bại rất nhiều tuấn kiệt từ
Vực ngoại buông xuống.
“Sống chết phải bằng như Diệp Đồng!”
Đây là một câu truyền lưu rất rộng ở Bắc Đẩu,
đều nói đây là Diệp Phàm thứ hai. Hắn thu một đồ đệ hoàn hảo, phát dương quang đại
đạo chính thống, có người kế nghiệp hắn.
Nhiều năm qua như vậy, Diệp Đồng thay mặt sư
phụ mà chiến, đánh bại rất nhiều đối thủ của Diệp Phàm ngày xưa, như là cường giả
Cổ tộc, lại như Song Tử Vương, Minh Vương thể... vô địch Trung Châu.
Mấy năm nay, uy danh của Diệp Phàm vẫn như cũ
truyền tụng ở Bắc Đẩu, cả thế gian đều biết, chỉ vì Diệp Đồng quật khởi, đạt tới
cảnh giới Thánh nhân, nối tiếp huy hoàng của hắn, chiến khắp thiên hạ, cũng một
thế hệ chân chính không địch thủ.
Diệp Phàm nghe được những tin này, không khỏi
gật đầu: tên đệ tử này quả nhiên đại phát tia sáng kỳ dị, nhất định sẽ ngạo thị
quần hùng.
- Ba mươi năm trước, Diệp Đồng giết tiểu Thái tử
của Kim Ô tộc Hòa Tang Cổ tinh, chọc phải đại họa ngập trời, bị đuổi giết rất
là thê thảm, hiện tại sinh tử không rõ!
- Kim Ô tộc...
Hai mẳt Diệp Phàm lập tức sáng rực lên. bộ tộc
này nhưng hắn đánh giết không ít. không nghĩ tới đệ từ hắn cũng kết thù kết oán
với bọn chúng, dẫn tới họa sát thân.
- Diệp Đồng là kỳ tài ngút trời, đúng thật là
xưa nay hiếm thấy, bị mấy lão tổ tỏng Kim Ô cảnh giới cao hơn rất nhiều so với
hắn đuổi giết, luôn luôn phải chạy trối chết, thẳng đến gần mười năm nay mới
vên tĩnh, sống chết không rõ!
- Mấy tên tổ tông Kim Ô tộc xuất thế đánh giết
một đệ tử của ta, Kim Ô tộc thật có bốn sự thật lớn!
Diệp Phàm nói lời ác nghiệt, ánh mắt khiếp người
tràn ngập sát ý.
Mọi người ở đây nhân lập tức cơ thể như sắp nứt
ra, cũng may hắn rất nhanh thu liễmkhí cơ đi, rồi hỏi:
- Hắc Hoàng đâu? Pháp trận của nó vô cùng, không
có ra tay bảo hộ sao?
- Nghe nói con... chó, cái... Hắc Hoàng kia...
biến mất rồi!
Ở quá khứ trong một đoạn thời gian rất dài, Hắc
Hoàng hoành hành thiên hạ. bởi vì nó trận pháp đại thành, khiến chư hùng kiêng
kị.
Mà trong thời gian này, nó yêu cầu cực kỳ
nghiêm khắc đối với đám Diệp Đồng. Tiểu Tước nhi, Hoa Hoa... đưa bọn họ từ Vực
ngoại trở về Bắc Đẩu. gần như là nuôi thả. cho bọn họ đi trải qua máu huyết
thanh tẩy cũng chinh chiến.
Không hề nghi ngờ, những thiên tài đến từ
Thiên Chi Thôn đều khủng bố, mỗi người xưng được với hành vi ngạo thế không gì
sánh nổi.
Hắc Hoàng ở trong bóng tối thiết trí rất nhiều
gian khổ cũng chướng ngại cho bọn họ, hoàn toàn là làm như rèn luyện chí tôn
thiếu niên để bồi dưỡng bọn họ, có đôi khi thậm chí dùng sát trận công kích họ.
Tôi luyện như ở Địa ngục, đương nhiên làm cho
bọn họ tăng tiến vùn vụt.
Nhưng. khi Hắc Hoàng biến mất, tình huống đã
có chút không ổn. Những thiên tài “nuôi thả” ở Bắc Đẩu này liền gặp phải những
phiền toái đáng sợ, có người bắt đầu nhầm vào bọn họ.
Nghe nói, Sát Thánh Tề La ra mặt, lại bị chư
thánh Vực ngoại đánh cho trọng thương. suýt nữa chết đi.
- Hắc Hoàng rốt cuộc làm sao vậy?
- Có người nói nó khai quật được một chỗ di
tích, chiếm được bí quyết chữ “Tổ” độc nhất vô nhị, vì thế bế quan, kết quả ngộ
đạo xảy ra vấn đề, hôn mê mấy chục năm. Cũng có người nói nó nghiên cứu Ngũ sắc
Tế Đàn của Đại đế, hiểu được hơn phân nửa, kết quả vì thí nghiệm, không cẩn thận
truyền tống chính mình đi xa, có thể đã vượt tới một bến bờ vũ trụ khác rồi!
Diệp Phàm chau mày, đối với loại nguyên nhân
thứ nhất, hắn không lời nào để nói. Nếu là loại nguyên nhân thứ hai, con chó chết
này quả thực còn không đáng tin y như quá khứ như vậy, liên tiếp truyền tống
người ta đi đâu không biết, lần này rốt cục đến phiên nó tự truyền tống mình.
- Một vị đệ tử khác Hoa Hoa của ngươi, giống nhau
rất kinh diễm, tiếp qua vài năm nhất định lại là một tiểu vô địch, đáng tiếc cũng
gặp nạn!
Một vị nguyên lão Cơ gia nói.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Diệp Phàm trong lòng chìm xuống.
- Hắn bị người trấn áp, đồng thời độ hóa, làm
cho hắn vĩnh viễn thoát ly Thiên Đình, rốt cuộc chắc có lẽ không về được!
Thánh chủ Cơ gia thở dài.
Diệp Phàm đứng bật dậy, so với nghe tin Diệp Đồng
bị người đuổi giết hắn còn phẫn nộ hơn: không ngờ lại có người độ hóa đệ tử của
hắn, điều này so với giết chết còn nghiêm trọng hơn.
- Ta rời Bắc Đẩu thật sự đã quá lâu rồi sao?
Đuổi giết đệ từ của ta làm cho hắn không rõ sống chết. Độ hóa đồ đệ của ta, dẫn
vào giáo của hắn. Các ngươi từng tên bốn sự thật lớn! Ta muốn gặp từng người!
Có lẽ thế gian này yên lặng quá lâu rồi, Diệp mỗ ta lại trở về rồi đẫy!