Già Thiên

Chương 466: Chương 466: Sát khí






- Nàng không thấy là hắn khiêu khích ta nhiều lần sao?

Diệp Phàm liếc mắt nhìn nàng một cái.

- Ta chỉ thấy là ngươi được lý không buông tha người ta!

Phong Hoàng lãnh đạm nói.

- Nàng cũng nói rồi đó, ta chiếm cứ một cái chữ lý, nàng nên đi chất vấn hắn vì sao trước ngày đại thọ Thánh chủ Phong tộc tại đây khiêu khích và gây náo động mới đúng!

Diệp Phàm mỉm cười.

-Hừ!

Kim Sí Tiểu Bằng Vương lộ sát khí, nhưng cố nén xuống lửa giận, xoay người bước đi, hắn sợ mình không kìm nổi bùng nổ, hắn đi tới một đảo lớn khác, rời xa Diệp Phàm.

Diệp Phàm cười khẽ đi qua sát bên Phong Hoàng. không hề để ý tới, cũng người khác nói chuyện với nhau.

Phong Hoàng ngẩn ra, nhìn thấy thái độ này của hắn, nhưng cũng không tiện phát tác, hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi, lưu lại một mùi hương thoang thoảng.

Đại Hạ hoàng tử, Yêu nguyệt Không, Diệp Phàm cũng với Lý Hắc Thủy trò chuyện với nhau, thân phận bọn họ hơn người cũng không e ngại ai, trong thời gian đó Diệp Phàm hỏi tiểu ni cô áo trắng, Thần Tàm đi đâu rồi.

Hạ Nhất Lâm nhăn cái mũi thanh tú, than thở, nàng ở Bắc Vực vài lần nhìn thấy Thần Tàm. nhưng con tiểu sinh linh màu vàng kia hoàn toàn quên mất nàng rồi, không tới gần nàng nữa, thời gian gần đây lại biến mất.

- VỊ này chính là Thánh thể Diệp Phàm huynh sao, quả nhiên là anh tài một thế hệ. Hôm nay gặp mặt, thật sự là may mắn ba đời.

Một nam nhân thực nhã nhặn thanh tú đi tới, sắc mặt trắng nõn. lộ vẻ tươi cười ôn hòa.

- ngươi là...

Diệp Phàm nghi hoặc.

- Ta tên là Triệu Phát, một người vô danh tiểu tốt, không thể sánh cũng Diệp huynh! Lần này đến chính là ỷ vào lá gan đến kết giao bằng hữu mà thôi!

Triệu Phát mỉm cười.

- Cẩn thận một chút, người kia cũng không phải là người lương thiện, đến từ Tử Vi Giáo, kế thừa thần bí, không phải Thánh địa nhưng môn nhân mỗi người vô cùng cường đại!

Yêu nguyệt Không truyền âm nói.

Diệp Phàm nghe được hai chữ “Tử Vi”, trong lòng lập tức vừa động, không khỏi đánh giá Triệu Phát vài lần, hắn thoạt nhìn thực nhã nhặn, không giống là một tu sĩ.

Lý Hắc Thủy cũng truyền âm nói:

- Ta có nghe nói qua người kia, không là thứ tốt gì, là hạng người khẩu Phật tâm xà, thích thời khắc mấu chốt hạ độc thủ, thanh danh không tốt lắm. Tử Vi Giáo, thực lực không biết như thế nào, nhưng lại là giàu có nứt đố đổ vách, giao thiệp với đủ các ngành nghề!

- Triệu huynh quá khách sáo rồi! Quen biết chính là bằng hữu. làm gì khách khí như thế!

Diệp Phàm cười đáp lại.

Triệu Phát nói rất nhiều, cuối cùng mới nêu ý chính, nói rõ ý đồ đến, muốn dùng số tiền lớn thu mua Long Văn Hắc Kim Thánh Linh Kiếm trong tay Diệp Phàm, lại muốn mua hạt giống Kỳ Lân thần dược.

Diệp Phàm thoáng nghĩ một chút liền hiểu được, thế nhân đều biết tính mạng của hắn không còn bao lâu. Triệu Phát đây là muốn trước thời hạn thu lấy báu vật trên người hắn, tránh cho vuột mất vào tay người khác.

Hắn không nhịn được cười, nói:

- cũng không phải ta không bắn, mà là không thể bắn! Qua vài ngày nữa ta có thể sẽ chém đi tu vi bản thân, dùng hạt giống Kỳ Lân giữ mạng. làm một người phàm bình thường, về phần Long Văn Hắc Kim Thánh Linh Kiếm, ta cũng định dùng để đổi lấy linh dược tuyệt thế, chỉ vì kéo dài sinh mệnh.

Không chỉ có Triệu Phát kinh hãi, chính là các Thánh tử cũng Thánh nữ khác cũng đều nhìn lại đây. Hắn muốn chém đi tu vi bản thân, chỉ vì sống sót. đây là thật vậy chăng? Đây chính là một đại sự nha!

- Diệp huynh gặp phải ách nan như thế, khiến lòng người thương tiếc! Ta tin rằng huynh nhất định có thể vượt qua cửa ải này, tương lai nhất định có thể đạt tới thành tựu xuất sắc!

Triệu Phát cười tươi nói, sau đó xoay người rời đi.

Một lát sau, cô bé ngẩng đầu lên, lắc chân Diệp Phàm, nói:

- Đại ca ca, hắn không phải người tốt, bé nghe được, hắn vừa rồi nói lời hung ác...

- Bé bé nghe được cái gì?

Diệp Phàm kinh ngạc, ngồi xổm xuống, không nghĩ tới thính lực của cô bé lại vượt xa người thường như thế.

Cô bé nghe được Triệu Phát nói nhỏ với người khác, sẽ gây bất lợi cho Diệp Phàm, chờ trước khi hắn lâm chung, cướp sạch báu vật trên người hắn. hoặc là nếu hắn trở thành phàm nhân, sẽ hạ độc thủ với hắn.

Yêu nguyệt Không cùng Đại Hạ hoàng tử đều kinh sợ, bọn họ không ai nghe được điều gì, cô bé lại biết hết thảy chuyện này, thật sự dọa khiếp người ta.

Cô bé giống như một búp bê, thật nhu thuận, tiểu ni cô áo trắng ngồi xổm xuống ôm cô bé vào lòng. bộ dáng rất yêu thích, đưa cho bé một quả linh quả cực phẩm.

- Chốc lát nữa chúng ta giải quyết hắn trước đi! Dám có ý đồ như vậy!

Lý Hắc Thủy nảy sinh lòng ác độc nói.

Diệp Phàm khẽ cười, nói:

- Trước không nên chấp nhặt cũng hắn! Tử Vi không phải giàu có nhất thiên hạ sao, ta có tính toán khác!

Không lâu sau, mấy tên con cháu Phong tộc đi tới, khi đi ngang qua bên cạnh Diệp Phàm, rõ ràng không có một chút hoà nhã nào, bọn họ nhớ mãi không quên ba trăm vạn cân Nguyên kia, có người nhẹ giọng lẩm bẩm:

- Còn không biết xấu hổ đến đây...

- người trẻ tuổi ánh mắt phải nhìn xa một chút, dù nói như thế nào hắn cũng chiếm được kế thừa của Nguyên Thiên Sư, trả lại các ngươi ba trăm vạn cân Nguyên còn không phải dễ như một bữa ăn sáng sao?

Đại hắc cẩu quét mắt nhìn mấy người bọn họ nói.

- Cái mạng đều sắp không còn rồi, còn làm thế nào cho xong?

Một người trong đó không một chút khách sáo nói thẳng, hắn từng bị Diệp Phàm trấn áp.

Ả thị nữ của Phong Hoàng cũng ở trong đám người đó, lên tiếng:

- Hẳn là đem giao ra Long Văn Hắc Kim Thánh Linh Kiếm cũng với hạt giống Kỳ Lân thần dược đây, với mấy thứ này còn chưa đủ ba trăm vạn cân Nguyên đâu!

- Được rồi, nói cho các ngươi biết những lời này: ta cũng muốn sống tiếp!

Diệp Phàm nở nụ cười.

- ngươi... Có ý gì?

Mấy người trẻ tuổi Phong tộc giật nảy mình, vội rút đi, các Thánh tử, Thánh nữ cũng đều quay lại nhìn.

- Ta là nói, không bao lâu nữa ta tự chém tu vi, từ nay về sau làm một phàm nhân, tranh thủ trở thành một Nguyên Thiên Sư, đến lúc đó sẽ trả Nguyên lại cho các ngươi.

Diệp Phàm nói tiếp như vậy.

Tất cả mọi người đều cả kinh, bọn họ biết. Diệp Phàm đích xác chiếm được kế thừa của Nguyên Thiên Sư, có lẽ thật sự sẽ bước trên một con đường khác.

Rất nhiều người đều thở dài một hơi nhẹ nhõm, Thánh thể thật sự thời gian không còn bao lâu, tới thời điểm phải chọn lựa rồi! Đồng thời trong lòng bọn họ cũng đều có chút kinh ngạc. Diệp Phàm cho dù một thân tu vi phế bỏ, nếu trở thành Nguyên Thiên Sư, cũng chính là quý khách của các đại Thánh địa.

- Ta thật sự không tin Diệp huynh sẽ tự chém tu vi! Khi một người đứng sừng sững trên tuyệt đỉnh, thà rằng đi tìm chết, cũng sẽ không vì sống sót mà trở thành người bình thường.

Diêu Quang Thánh tử cười nói, hàm răng trắng tinh, da thịt óng ánh kim quang, sợi tóc đều trở thành màu vàng. cả người giống như khoác một lớp Thần Y.

Diệp Phàm nhảy dựng trong lòng, hắn rốt cục gặp được sự sâu sắc của Diêu Quang Thánh tử, đây là lần đầu tiên phát động thế công với hắn. tuy rằng không phải rõ ràng công kích, nhưng ẩn chứa sát thức sắc bén.

Diệp Phàm nói sắp tự chém tu vi, đối phương lại buông ra một câu như vậy, đã kế tiếp đánh một dấu ấn ở trong lòng mọi người, tương lai ắt sẽ dẫn tới mọi người chạy đến thăm dò hắn.

Có đôi khi lực sát thương của một câu nói còn hữu hiệu và đáng sợ hơn so với một lần đối mặt đại chiến. Diêu Quang Thánh tử thuận miệng nói một câu, đã chôn xuống một hạt giống ở trong lòng mọi người.

- Tâm cảnh của mỗi người bất đồng, lựa chọn cũng không giống nhau, ta không có chí lớn như huynh, tự nhiên có thể bỏ được. Ta chi hy vọng có thể sống sót.

Diệp Phàm mỉm cười.

- Diệp huynh có khí phách lớn, là Thánh thể đầu tiên phá vỡ lời nguyền từ mười mấy vạn năm đến nay, sao có thể cam lòng tự vứt bỏ chứ? cầu mong Diệp huynh thành công vượt qua tử quan!

Diêu Quang Thánh tử tươi cười sáng lạn. cả người đều tản ra thần huy.

Diệp Phàm thở dài, nói:

- Tiền đồ của huynh là con đường Đại Đế vô thượng, còn phía trước của ta là tuyệt lộ sinh mệnh. Nhân dịp này ta chúc huynh một đường bằng phẳng.

Đường đi của Đại Đế cổ không có khả năng bằng phẳng,phải lực chiến chư vương, quét ngang anh kiệt thiên hạ, tự mình leo lên tuyệt đỉnh, có như thế mới có thể đứng trên thiên hạ.

Diệp Phàm nói ra câu này, các Thánh tử, Thánh nữ tuy rằng cũng không tỏ vẻ gì, nhưng trong lòng sao lại không biết ẩn ý của hắn.

Diêu Quang Thánh tử cũng không hề quan tâm, đầu đầy tóc nhiễm hào quang màu vàng sáng rọi, hắn giống như một thần linh sống lại, bình thản cười, không nói thêm gì nữa.

- Hắn khẳng định sống không được! Cho dù tự chém tu vi, cũng rất khó vượt qua một cửa này, như vậy sẽ càng thêm bi thảm!

Một người Phong tộc trẻ tuổi còn nhỏ giọng lẩm bẩm.

- Đúng vậy! Nếu hắn ăn vào hạt giống Kỳ Lân thần dược, cũng chỉ lãng phí vô ích, dùng cái gì cũng vô dụng, còn không bằng đưa cho Phong tộc ta để gán nợ đi!

Một gã con cháu Phong tộc khác cũng rất bất mãn nói.

Ả thị nữ xinh đẹp của Phong Hoàng, thân phận cũng không thấp so với con cháu Phong tộc bình thường, lúc trước ở Thần Thành Bắc Vực bị Diệp Phàm trấn áp, trong lòng vẫn còn ghi hận với hắn.

Lúc này, dĩ nhiên nàng ta cũng mở miệng châm chọc:

- Thánh thể danh chấn thiên hạ, hiện giờ ai không biết, người nào không hiểu. Không biết ngươi chuẩn bị thọ lễ cái gì cho Thánh chủ tộc ta? Lão nhân gia từ trước đến nay rất thích thần vật, có phải ngươi dùng Thánh kiếm cũng hạt giống Kỳ Lân thần dược để làm lễ vật dâng tặng hay không đây?

Diệp Phàm liếc mắt nhìn nàng một cái, nói:

- Một đứa hạ nhân mà thôi, nơi này là chỗ ngươi nói chuyện sao?

- ngươi...

Cô nàng này tức giận đến thân thể run run. Nàng thân là thị nữ của Công chúa Phong tộc, ngay cả con cháu trực hệ của Phong tộc đều phải khách sáo với nàng, thường ngày đâu có người nào dám nói với nàng như vậy.

- Không hiểu quy củ! ngươi nên đi về chỗ của ngươi đi. ngươi chỉ là một hầu gái mà thôi cũng dám khoa tay múa chân với ta, ta đưa cái gì, là một hạ nhân như ngươi có thể tùy tiện hỏi sao?

Diệp Phàm lạnh lùng nói.

- ngươi... Lớn mật!

Thân là người bên cạnh Công chúa Phong tộc, từ trước đến nay mắt cao hơn đỉnh đầu, quả thật không thể chịu đựng được con tức như vậy, nàng tức giận trợn tròn xoe mắt hạnh, thân thể run rẩy.

Các Thánh tử, Thánh nữ ở đây tất cả đều nhìn lại, thần sắc mỗi người không giống nhau.

- Đúng vậy, lá gan của ta quá lớn!

Diệp Phàm cười khẽ, không hề để ý tới nàng, chỉ thản nhiên nhìn lướt qua Phong Hoàng, nhưng cũng không nói gì thêm.

- ngươi còn không lui ra!

Phong Hoàng lạnh lùng nói.

- Tiểu thư...

Thị nữ kia kêu lên giọng bén nhọn.

Phong Hoàng lạnh lùng nhìn quét qua, nàng ta sợ tới mức lập tức im thin thít, cúi đầu bước nhanh rời khỏi thần đảo này.

- Xin lỗi các vị, ta dạy dỗ không nghiêm, để mọi người chê cười!

Phong Hoàng nói xong, nhìn thoáng qua Diệp Phàm, nói giọng lạnh lùng:

- Mọi người không cần chấp nhặt với nàng ta!

rõ ràng là trong lời nói này có ẩn ý, ngầm chế giễu Diệp Phàm chấp nhặt cũng thị nữ của nàng, lời nói của nàng lạnh lùng mà có vẻ hơi khinh miệt.

Đại hắc cẩu nhe răng, nó ghét nhất phải nhìn loại thái độ này, nếu không phải đang ở trọng địa Phong tộc, khẳng định nó lại muốn xuống cái miệng đen của nó.

- Cẩu cẩu phải ngoan nga! Không nên cắn người! Cho dù là ngươi ở chung với đại ca ca, cũng sẽ bị người trách phạt!

Cô bé cao còn không tới chân Hắc Hoàng, ngửa đầu dùng bàn tay nhỏ bé vỗ vỗ nó.

Diệp Phàm lập tức cười to, ôm cô bé lên, nói:

- Bé thực ngoan!

Phong Hoàng nghe những lời nói này, lại có chút nói không ra lời, xoay người đi chỗ khác.

Các con cháu Phong tộc khác đều hai mặt nhìn nhau, mặc dù còn có người rất bất mãn với Diệp Phàm, đều biết rõ tình cảnh của hắn lúc này, nhưng cũng không dám biểu hiện ra ngoài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.