Chín cổ tự trước là chín chữ Đế trong Thái
Dương Cổ Kinh, chín cổ tự tiếp sau đó là chín phù triện trong Thái Âm Mẩu Kinh,
hai loại tương hợp tương sinh, tiến tới quấn lấy nhau xoay tròn, trực tiếp hút
hết Thái Âm tiên hỏa trấn phong ở trong đó.
- Cái gì, ngươi là Thái Dương thể, cũng tu
Thái Âm Cổ Kinh?!
Thương Viêm khiếp sợ.
- Kiến thức của ngươi thật nông cạn! Cô cô ta
chính là thân thể Thái Âm, chúng ta từng trao đổi Cổ Kinh tu luyện!
Diệp Đồng cười lạnh nói.
Thương Viêm thần sắc lạnh xuống tới cực điểm,
không thể tưởng được rồi lại tính sai lần. Tuy nhiên lão cũng không sợ hãi, đạo
hạnh của lão phải cao hơn Diệp Đồng một tầng, cũng chỉ là bị khắc chế mà thôi.
Lão quyết định vận dụng đòn sát thủ, không muốn lãng phí thời gian nữa. Ngay lập
tức liền tế ra một kiện đại sát khí, đó là cấm khí!
Lão tiếc của tim như nhỏ máu, cảm thấy như vậy
thật quá lãng phí! Đây là pháp khí mấy năm gần đây lão phải hòa tan tất cả Thần
liệu mới luyện chế thành, chỉ có thể dùng một hai lần mà thôi.
Đây là một bộ họa quyển, rung động nổ vang, cuồn
cuộn mãnh liệt phủ xuống, cũng không bị áp chế trong chiến trường Phi Tiên này.
Chính là một trong con bài chưa lật của Hỏa Linh Thương Viêm.
Pháp khí này quá mạnh mẽ, dập nát chân không,
mang theo dấu vết của vạn đạo chư thiên ép xuống phía dưới. Đối với bất cứ một
vị Đại Thánh nào mà nói, nếu không có chuẩn bị tất sẽ gặp ngập đầu tai ương.
Ở trong bức Thần đồ này, Thương Viêm phong ấn
tinh hồn của mười mấy vị Đại Thánh, có đạo và pháp của họ, một khi phát ra vạn
vật đều bị hủy diệt.
Đáng tiếc, kết quả lại làm cho lão tuyệt vọng,
từng đợt từng đợt dao động cấp Đế chấn động mà ra, trong tay Diệp Đồng cầm một
cây quyền trượng hoàng kim đập xuống lão!
Đây là quyền trượng của Thiên Đình, là một kiện
binh khí Chuẩn đế chí cường!
Ba trăm năm trước, ở trong hắc ám náo động mạnh
nhất trên lịch sử kia, gần như tất cả binh khí Đế đều vỡ nát, hoặc bị đánh cho
tàn phế, hoặc hoàn toàn biến mất, khó thấy.
Từ ngày đó, binh khí Chuẩn đế đã trở thành
binh khí mạnh nhất trong vũ trụ, lúc này nó xuất hiện không thể nghi ngờ có lực
uy hiếp cường đại.
Nếu Thương Viêm không dùng tới cấm khí, tiếp tục
chiến đấu kịch liệt, lão nắm phần thắng thật lớn, nhưng lão không muốn bị mất mặt,
không muốn giằng co kéo dài với một tên tiểu bối, mà muốn nhanh chóng chấm dứt
chiến cuộc.
Diệp Đồng đương nhiên phải dùng tới binh khí
Chuẩn đế. Quyền trượng hoàng kim của Thiên Đình đập nát bức Thần đồ, rồi sau đó
lại đánh nát Hỏa Linh Thương Viêm, làm nguyên thần lão cũng bị tiêu diệt.
- Tại sao có thể như vậy?
Thương Viêm run rẩy, thân thể vỡ nát, một tia
nguyên thần cuối cùng cũng dần dần bị dập tắt, lão không bao giờ ngờ tới lại là
một kết quả như thế này.
Trên thế gian này lão là cường đại như thế,
tung hoành cả đời, ngạo thể mà đi, lại rơi vào một cái kết quả như vậy.
Cuối cùng không có trì hoãn, một thế hệ Hỏa
Linh cứ như vậy chết đi!
Một trận chiến này kết thúc, mọi người đều
kinh sợ.
Ba vị đệ tử của Diệp Phàm quá cường đại! Diệp
Đồng cứng chọi cứng với Hỏa Linh Thương Viêm, Hoa Hoa trấn áp mấy vị cường địch,
ngay cả đệ tử Dương Hi nhỏ tuổi nhất đều gần như có thể sánh vai với Bá vương,
có thể một mình đảm đương một phía, quả thực khiến người ta rúng động.
Chiến trận kết thúc, Bá vương ảm đạm đi xa, Hỏa
Linh một thế hệ chí cường ngã xuống, kết quả này không thể nghi ngờ mang đầy
tính chấn động. Ba đại đệ tử của Diệp Phàm ở đại thế này quật khởi, bễ nghễ bát
hoang!
Ba thân ảnh được vầng hào quang bao phủ, cùng
đứng chung một chỗ, giống như Chiến Thần từ thời đại viễn cổ đi tới, hiển hóa ở
kiếp này, nhân gian khó gặp gỡ địch thủ.
Khắp nơi im ắng, mọi người đều như ngừng lại
hô hấp. Đệ tử của Diệp Phàm đều đã như thế, trưởng thành lên, làm cho kẻ địch
truyền đời của hắn sao chịu nổi. Nếu tiếp chiến, ai sẽ đối mặt?
Lúc này, không có người nào nhằm vào bọn họ, mặc
dù trong Đế Quan còn có cao thủ tuyệt thế cũng thờ ở lạnh nhạt, chưa từng tới
đây, nhưng tin tưởng một trận chiến này tất nhiên sẽ làm cho bọn họ bị kích động
mạnh.
Mọi người tản đi, địa phương này khôi phục yên
tĩnh.
Đương nhiên, một số người muốn đi theo Diệp
Phàm cũng không đi xa, mà quanh quẩn ở phụ cận, bọn họ đang chờ đợi, hy vọng có
một cơ hội.
- Sư phụ! Ba tên này là ai?
Trước nhà tranh, Hoa Hoa nghiêng đầu, cái đầu
trọc bóng lưởng giống như nến đánh bóng vô cùng sáng, hắn nheo mắt nhìn ba người
Mạc vấn Thiên, Thác Bạt Mạc, Y Minh, vẻ mặt khinh khỉnh hỏi.
- Tên trọc ngươi đang nói ai?!
Thác Bạt Mạc tức thì nổi giận, bị Diệp Phàm cường
thế trấn áp, bắt làm lao động thì cũng thôi đi, không ngờ còn bị một người đầu
trọc khinh bỉ.
- Tiểu tử ngươi thiếu đánh đòn sao, dám bình
phẩm từ đầu đến chân đối với Phật ca ca, cũng không nhìn lại xem ngươi là ai,
đi lấy cho Phật gia chén trà đi, đừng quên thân phận của ngươi!
Hoa Hoa đặt mông ngồi trên ghế gỗ, sai sử Thác
Bạt Mạc.
- Tên đầu trọc, ngươi thật khoác lác, dám chiến
một trận với ta!
Thác Bạt Mạc dâng lên cơn tức thẳng tới thiên
linh cái, bức nhanh tới phía trước.
- Chiến một trận thì chiến một trận, ai đánh
ai cho biết!
Hoa Hoa đứng dậy, tung ra một cái tát.
“Ầm!”
Không có gì trì hoãn, Thác Bạt Mạc bay tung ra
ngoài, ngã trong bụi bậm, bởi vì hắn bị Diệp Phàm đánh cho trọng thương, năm đại
bí cảnh đều bị phá, muốn phục hồi như cũ vô cùng gian nan.
- Hòa thượng! Có gan để ta phục hồi như cũ, ta
đánh đập ngươi ngay cả A Di Đà Phật đều nhận không ra!
Thác Bạt Mạc căm hận nói.
Hắn là một nhân vật như ma đầu, từ trước đến
nay cường thế, trên thế gian này không kiêng nể gì, luôn làm theo ý mình, trước
mắt lại một lần nữa bị nghẹn khuất.
- Ngươi tưởng ngươi là ai chứ! Tùy tiện con
mèo con chó đến cũng muốn khiêu chiến với ta, ta nếu đều phải đáp ứng còn không
phiền chết!
Hoa Hoa cười lạnh không thôi.
Ở trên đường tới đây, hắn cũng đã nghe nói
chuyện của ba người này, nhất là biết được tên nam nhân như ma này từng nói sư
phụ Diệp Phàm của mình già rồi, không chịu nổi một kích... tự nhiên bị hắn ghi
nhớ kỹ.
Hòa thượng trả thù, sự kiện đó tuyệt đối không
phải là chuyện đơn giản.
- Tiểu tử! Nghe nói ngươi rất cuồng, muốn chiến
một trận với sư đệ Dương Hi ta để chứng minh Diêu Quang mạnh hơn sư phụ ta? Còn
nghe nói ngươi nói: sau ba trăm năm thế gian không còn có Thánh thể Nhân tộc Diệp
Phàm, đã sớm chết rồi! Thật sự là hiếm ác mà!
Hoa Hoa lại nhìn thẳng vào Mạc vấn Thiên.
Mạc Vấn Thiên hừ lạnh một tiếng, không có trả
lời.
Hoa Hoa nở nụ cười, nói:
- Cũng được, ta xem ngươi rất có tuệ căn, làm
người trong Phật môn ta đi! Hôm nay bần tăng tiếp dẫn ngươi quy y!
- Ngươi... muốn làm cái gì?
Mạc Vấn Thiên lông tóc dựng đứng, dự cảm đại sự
không ổn, cảnh giác nhìn chằm chằm hắn.
Thế nhưng, hiện tại hắn có thể có sức lực gì để
phản kháng, lập tức bị Hoa Hoa chụp bắt lấy, sau đó lấy ra một cái dao cạo sáng
loáng, ung dung thoải mái đè đầu của hắn, rồi bắt đầu xuống đao.
- Dừng tay!
Mạc Vấn Thiên kêu to, mặt đều tái xanh. Hòa
thượng này như thế nào điên khùng và thiếu đạo đức như vậy, lại muốn đối phó với
hắn kiếu này.
- Thí chủ! Ngươi cứ kêu đi, kêu vỡ cuống họng
đều vô dụng!
Hoa Hoa cười vẻ mặt đê tiện. Dao cạo trong tay
vung lên xoát xoát. lưỡi đao sáng như tuyết bay múa, cùng từng mảng tóc bay xuống
đầy trời.
Mạc Vấn Thiên điên cuồng hét lên, nhưng bị đè
đầu cứng ngắt, muốn động cũng không thể động. Chỉ cảm thấy một đầu tóc dài đen
nhánh tuôn rơi rơi xuống, gió thổi tới trên đầu mát lạnh... hắn phẫn nộ đến toàn
thân run rẩy.
- Thí chủ ngươi đã hoàn toàn giác ngộ, ba ngàn
tia phiền não đã diệt hết rồi!
Hoa Hoa thu đao, làm một bộ dáng của đao khách
tuyệt đại, xoát xoát lại múa đao vài cái, bày ra một tư thể thật tàn khốc.
Mạc Vấn Thiên sắc mặt xanh biếc, hận không thể
tung một cước giậm lên cái đầu trọc bóng lưởng của hắn. Rốt cục Mạc vấn Thiên
không kiềm nổi thét dài, nhưng cũng không còn mái tóc đen tung bay, chỉ còn lại
cái đầu trọc bóng lưởng.
Hoa Hoa lui về phía sau một bước, thu hồi dao
cạo, bày ra một bộ dáng cao tăng đắc đạo, hai tay hợp thành chữ thập, nói:
- A Di Đà Phật, thiện tai, thiện tai! Thí chủ
từ nay về sau ngươi và ta cùng tồn tại với Phật! Nhất Niệm Hoa Khai, sư phụ ở
trên!
Hắn lẩm bẩm lải nhải, lại làm cho Mạc vấn
Thiên phát điên muốn cắn người. Tên trọc này thật thiếu đạo đức!
- À, đúng rồi! Không phải ngươi mới vừa mắng
tên trọc đầu sao? Chẳng lẽ là ngươi nói hắn?
Hoa Hoa quay sang hỏi Thác Bạt Mạc, tay thì chỉ
chỉ vào Mạc vấn Thiên.
Hai đương sự tất cả đều sắc mặt xanh mét,
trong mắt phun lửa, hung ác trừng mắt nhìn hắn.
- Như vậy là không đúng!
Hoa Hoa chỉnh lại, rồi sau đó đi lại phía Thác
Bạt Mạc, nói:
- Phật nói: chúng sinh ngang hàng! ngươi như
thế nào có thể khác được chứ? Ngươi cùng hắn cùng tồn tại, là người như nhau!
Xoát xoát xoát!
Hàn quang lấp lánh, ánh đao bay múa, Thác Bạt
Mạc cũng biến thành đầu trọc bóng lưởng, sọ não sáng loáng có thể nhìn thấy rõ
ràng trên mặt có từng đường gân xanh nổi lên, hắn toàn thân run run, đánh về
phía Hoa Hoa. Đáng tiếc, đây là phí công, bị một cái tát văng lên rồi té nằm
trên mặt đất.
- Đừng... đừng tới đây!
Y Minh sợ hãi kêu lên.
- Ta ghét nhất là công tử bột, cái gì khí chất
xuất trần đều không bằng so với chúng sinh này, đến đây, Phật gia tặng ngươi một
hồi phú quý, cho ngươi trở lại nguyên trạng!
“Ầm!”
Hoa Hoa tung ra một đấm, đánh cho mắt Y Minh
sưng vù tím bầm, nói:
- Chỉ bằng vào các ngươi cũng dám khi nhục sư
phụ ta. Dù sư phụ của các ngươi đến đây cũng không được!
Khi Diệp Phàm, Dương Hi, Diệp Đồng đi tới, Hoa
Hoa đã thu thập xong, tại chỗ có thêm ba cái đầu trọc bóng lưởng. Ba vị thụ hại
đều tức giận tới toàn thân mỗi người run rẩy kịch liệt, nói cũng không nói ra
được.
- Sư huynh! Huynh làm như vậy là không đúng,
nói như thế nào bọn họ cũng là người có thân phận, huynh sao có thể làm như thế?
Dương Hi chỉ trích, rồi sau đó kéo từng người
lên, nói:
- Đi! Đi theo ta!
Người tính tình bất đồng, dĩ nhiên phương pháp
làm việc cũng không giống nhau, Dương Hi lôi kéo ba người đang căm hận tới cực
điểm rời đi... Một mình đấu với ba, hắn là một tên chiến đấu cuồng.
- Sư đệ ngươi thực rất độc mà! Bọn họ bí cảnh
đều bị phá rồi, ngươi coi chừng bằng không sơ suất đánh chúng chết mất!
Hoa Hoa nhắc nhở.
- Không sao đâu! Không phải có tâm kinh tọa
hóa của huynh sao, tạm thời làm cho bọn họ phục hồi như cũ, ta sẽ chú ý!
Dương Hi nói.
Ở trong mấy ngày kế tiếp từ xa xa truyền đến
tiếng vang đất rung núi chuyển, cùng với tiếng ba người gào rống phẫn nộ. Đây
là cuồng nhân chiến đấu bắt đầu hoạt động giãn gân cốt.
Trong Đế Quan, không khí có điếm quỷ dị, Hỏa
Linh đã chết, Bá vương bị đánh bại, đã nhiều ngày nay mọi người đều bàn tán, tất
cả đều trong lòng không yên tĩnh.
Diệp Phàm sống lại rồi! Thời gian cách ba trăm
năm sau lại xuất hiện trên thế gian. Tin tức này gần như đã được chứng thật, chấn
động Đế lộ, làm cho mỗi người đều vừa kinh ngạc vừa kinh sợ.
Hiện tại, mọi người đều đang suy nghĩ: nếu Diệp
Phàm thật sự khôi phục đạo hạnh thì sẽ có chiến lực như thế nào? Đây là một vấn
đề đáng để mỗi một vị có chí trên Để lộ cần thật sự nghiêm túc suy tư. Bởi vì,
tương lai bọn họ cuối cùng có thể thật sự phải đối mặt, có lẽ sẽ là một đạo lạch
trời ngăn cản bước tiến của mọi người!
- Không thể tưởng được ngày hôm đó ta không có
nhìn lầm. Đúng thật là hắn!
Tây Bồ Tát Giác Hữu Tình than nhẹ, năm đó bọn
họ từng chung sức xông qua
Tiên Phủ thế giới ở Trung Châu, từng có một đoạn
giao tình.