Diệp Phàm mang theo một cái đùi máu chảy đám đỉa,
né qua “Minh Thành Phong Đô”, lại nhanh chóng né tránh chùm tia sáng pháp tắc của
hai vị Đại Thánh, giống như múa may trên mũi đao nhọn, nhẹ nhàng xoay mình vượt
ngang trời mà đi.
Máu tươi chảy đám đia, rơi xuống như mưa nhuộm
đỏ nửa bầu trời, Diệp Phàm vượt ngang qua Lưu Phong lao ra vòng vây, mọi người
cả kinh trố mắt nhìn trân trối.
- Đây là thật vậy chăng, Lưu Phong người có thần
tư thánh cốt này bị đánh bại, vầng hào quang vô địch bị phá vỡ!
- Thánh thể quá cường đại, không ngờ lại đánh
bại một vị Đại Thánh, quả thực khó tin!
- Thật giống như chuyện thần thoại! Cảnh giới
Vương của Thánh nhân công phạt Đại Thánh, đồng thời thành công. Thánh thể cường thế chiếm
cứ chủ động, cái này đúng thật là đồng cảnh giới vô địch trên trời dưới đất!
Lưu Phong là một vị Đại Thánh, mặc dù là mới tấn
chức, nhưng cảnh giới như thế kết quả lại bị người chém mất đi nửa người, cơ
quan nội tạng màu sắc rực rỡ trong bụng đều chảy xuống mặt đất.
Mọi người gần như đều không thể tin được, quá
mức rúng động.
Đây là một trận chiến đẫm máu!
Lưu Phong mất đi bộ phận thân thể, máu chảy đám
đỉa, vô cùng thê thảm, ở nơi đó thấp giọng gào rống, không chỉ có thân thể đau
đớn kịch liệt, mà trên tinh thần lại càng khổ sở.
Hắn là Đại Thánh, trời sinh xương cốt hoàn mỹ,
cứ như vậy bị người bổ thẳng xuống, gần như chết tại đương trường. Nếu không có
đám người Lưu Minh Đức này ra tay, hắn có thể đã ngã xuống.
- Chư vị, còn không mau thu bảo huyết, đây
chính là trong thân thể Đại Thánh chảy ra, có thể làm thuốc, mỗi một giọt đều
là pháp dịch, cơ hội khó được!
Long Mã hô to, cố tình sỉ nhục Lưu Phong.
Lưu Phong ngũ quan vặn vẹo, chịu đựng đau nhức nhìn lại hướng
bên này, trong con ngươi lộ ra vô tận sát ý.
Bên kia, Lưu Minh Đức lòng đau như cắt. đây
chính là cường giả có tiềm lực đệ nhất của Lưu gia, là cây trụ chống trời trong
tương lai của Lưu gia, nếu thực sự xảy ra ngoài ý muốn thì không có gì có thể bổ
sung lại được.
- Tiểu thúc thúc không có việc gì chứ?
Tên thiếu niên ánh mắt oán độc kia lúc này
cũng sợ hãi, lớn tiếng kêu lên.
Bên cạnh, hai vị Đại Thánh thần sắc biến đổi
không ngừng, Diệp Phàm nhưng lại ở trước mặt bọn họ gần như phế đi Lưu Phong,
loại tốc độ này thật sự quá nhanh, vượt qua lẽ thường.
- Là bí quyết chữ “Hành” bảo thuật độc nhất vô
nhị, liên quan đến lĩnh vực thời gian. bằng không căn bản không có khả năng
tránh thoát một kích của lão phu!
Vương Thiên Vũ lẩm bẩm.
Lão nhân tóc xám thần sắc lạnh lùng, trong cơ
thể máu màu bạc cuồn cuộn, dần dần sôi trào lên, chậm rãi tràn một cổ khí tức
cường đại, khiến tu sĩ cả tòa cổ thành đều sợ run.
Bên kia, Diệp Phàm đứng trên không trung. tĩnh
lặng như một khối thiên bia, vẻ mặt lạnh nhạt, chỉ là trong tay cầm theo cái
đùi kia, bây giờ còn đang nhỏ máu! Thật nhìn thấy mà ghê người.
Đây là một cái chân của Đại Thánh, bất kể là ở
nơi đâu đều kinh thế hãi tục. Ngày nay trong phiến thiên địa này không thấy Đại
đế, Chuẩn đế khó tìm, loại người này chính là chiến lực cao nhất!
“Ầm!”
Diệp Phàm luyện hóa sát khí trong cái chân, rồi
vung tay ném ra ngoài, Cổ Kim Bằng bay qua ngang trời, Thần vũ màu vàng toàn
thân nó mở ra. bắn hào quang ra bốn phía, nó vọt qua chộp cái chân Đại Thánh
mang đi, đậu ở trên một tòa Thiên Cung xa xa bắt đầu cắn xé.
Mọi người hít ngược một hơi khí lạnh, ai nấy
câm như hến, đây là chuyện kinh thiên loại nào? Dùng cái chân của Đại Thánh
nuôi ăn ác điểu, cảnh tượng này thật thấy mà rợn cả người!
- Ngươi...
Lưu Minh Đức cực kỳ phẫn nộ, điều này đối với
bộ tộc của họ mà nói là điều sỉ nhục vô cùng, tưởng bọn họ là cái gì chứ? Dùng để nuôi mãnh thú hung
cầm ư?
Lưu Phong không bao giờ có thể bình tĩnh nữa,
mất đi vẻ ung dung trước đó, hắn không kiềm nổi ngửa mặt lên trời thét dài. Hận
muốn điên lên, hắn là một thiên tài, thuở nhỏ được bao phủ trong vầng hào
quang, được tôn xưng trong vạn chúng, nhưng ngày nay lại gặp phải thất bại như
vậy.
Cửa quan Nhân tộc cuối cùng đằng đàng sát khí.
Một trụ khí như làn khói vọt lên, rồi sau đó thổi quét khắp thập phương. Lưu
Phong gần như điên cuồng động sát ý, muốn không tiếc cái giá phải trả thi triển
thiên công giết chết đám người Diệp Phàm.
- Không thể!
Lưu Minh Đức tiến lên, một tay kéo hắn lại,
nói:
- Có mấy vị Đại Thánh ở đây, cần gì liều mạng,
đợi chốc lát nữa chậm rãi giết hắn!
Trái tim trong ngực Lưu Phong phập phồng kịch
liệt, hơi thở ồ ồ, một hồi lâu mới tinh táo lại, bắt đầu chữa trị thương tích
trên thân thể: xương thịt vặn vẹo kêu “rốp rốp”, một cái đùi mới mọc ra.
Vương Thiên Vũ, Đại Thánh máu bạc tất cả đều lộ
thần sắc lạnh lùng, chưa từng nói nhiều, dùng đạo tắc tập trung vào Diệp Phàm,
bất cứ lúc nào sẽ phát động một kích lôi đình.
- Hai vị! Cũng tiến lên giết hắn!
Lưu Phong nói với thanh âm khàn khàn.
Giờ khắc này, ba vị Đại Thánh đồng loạt cất bước
đi tới phía trước, thiên địa bởi vậy mà rung chuyển như là có một người khống lồ
viễn cổ đạp bước trên vòm trời, lay động kịch liệt.
- Thánh thể Nhân tộc! Ngươi đích xác rất mạnh,
chúng ta không thể không thừa nhận ngươi là một thiên tài, có được thiên tư
ngút trời, nhưng vậy thì thế nào chứ? Không thay đổi được một sự thực: ngươi sắp
chết tại chỗ này!
Lưu Minh Đức, cười lạnh liên tục, nói đả kích,
muốn làm tan rã ý chí chiến đấu của hắn.
- Ngươi nói quá nhiều! Chúng ta mới vừa bổ một
tên Đại Thánh, ngươi không nhìn thấy kết quả sao, chẳng lẽ rơi vãi chính là máu
chó?
Long Mã nói.
Lưu Minh Đức nghe vậy khóe miệng co giật,
nhưng rất nhanh liền bình tĩnh, đả kích lại:
- Đáng tiếc, các ngươi không thay đổi được kết
cục, tiểu điệt nhi ta bị thương mà thôi, nhưng không có giết chết, vĩnh viễn
không có cơ hội nữa. Ngày nay, ba vị Đại Thánh ở đây các ngươi làm thế nào chống
lại? Còn có mạng sống sót sao?
Mọi người đều trầm mặc, đây là một sự thực
chân thật đáng tin, ai có thể chiến với ba vị Đại Thánh? Diệp Phàm dù rất mạnh
vượt cấp công phạt người trên, nhưng cũng phải có giới hạn.
Lưu Phong mới vừa tấn chức Đại Thánh không
lâu, nếu như có được kẻ tư chất Đế ra tay, không phải không có cơ hội đánh bại
hắn.
Nhưng Vương Thiên Vũ, ciìng với lão nhân tóc xám
kia vừa thấy chính là cường giả trong Đại Thánh, sớm phá vỡ mà vào cảnh giới
này cũng không biết đã bao nhiêu năm. Thậm chí, bọn họ có thể sắp đứng sừng sững
ở tuyệt đỉnh Đại Thánh cũng không chừng. Sự chênh lệch như vậy không thể tính
theo lề thường được. Dù Thần đến đây đổi chỗ cho Diệp Phàm cũng không thể thay
đổi được gì, kém rất nhiều tiểu cảnh giới, không có cách nào nạhịch thiên.
Có thể nói, đây là một cái kết cục hẳn phải chết,
ở cành giới này bất kể đổi lại là ai tới đều phải chết!
Diệp Phàm tối thiếu kém hai vị Cổ Thánh bảy tầm
tiểu cảnh giới, hơn nữa khoảng cách rào cản Đại Thánh này căn bản không thể nghịch
thiên.
Đám Lưu Minh Đức cực kỳ coi trọng hắn. mặc dù
trên miệng nói tổn hại hắn. nhưng thật sự hành động không dám một chút sơ suất,
bằng không cũng không thinh mấy vị Đại Thánh cũng tới, không để cho hắn một tia
cơ hội còn mạng sống.
Xa xa mọi người thở dài, đây căn bản là một trận
chiến đấu không cân xứng, cho dù Diệp Phàm có là kỳ tài ngút trời cũng không có
cách nào, không có đất dụng võ.
Nếu huyết chiến chỉ có cái chết.
Lưu Phong hoàn toàn bình tĩnh lại, cất bước tới
trước, thần sắc lạnh lùng, cũng Vương Thiên Vũ, Đại Thánh máu bạc vây kín Diệp
Phàm ở giữa.
- Trên đời này, không thiếu nhất chính là
thiên tài! Thánh thể Nhân tộc! Ngươi rất mạnh, nhưng có thể làm gì chứ?
Vương Thiên Vũ thản nhiên nói.
- Không thành Đại Thánh CM1g chỉ là sà đất chó
sành, chúng ta tùy tiện đánh một kích là có thể hủy diệt sinh linh một vực. Giết
ngươi thực dễ dàng!
Đại Thánh máu bạc càng tàn khốc hơn, con ngươi
lãnh liệt khiếp người.
Bọn họ tuy rằng nói khó nghe, nhưng điều này
quả thật là một sự thực, Vương của Thánh nhân một khi bị vây khốn, thật sự
không có một chút trì hoàn, nhất định bị Đại Thánh dễ dàng xóa bỏ.
Lưu Minh Đức cũng tiến lên, trên đầu treo tổ
khí Phong Đô, khiến hắn thoạt nhìn dày đặc quỷ khí, vô cùng khiếp người. Hắn cười
nói:
- Lão phu hôm nay sẽ cho ngươi biết: cái gì
kêu là sư tử vồ thỏ. Nghiêm khắc mà nói ngươi rất mạnh. Nhưng ở trước mặt Đại
Thánh lớp người già. ngươi ngay cả chó sành cũng không bằng, cái gì cũng không phải!
Hắn liên tục cười ha hả không ngừng nói xốc, đả
kích đám người Diệp Phàm, như là hết thảy đều nắm giữ trong tay hắn.
Bàng Bác, Cơ Hạo Nguyệt, Long Mã, Cổ Kim Bằng...
đều trợn mắt nhìn, những người này thật quá đáng, muốn tiến lên liều mạng huyết
chiến với bọn chúng, nhưng lại bị Diệp Phàm ngăn cản.
- Ngươi cũng hiểu được tình cảnh bản thân sao?
Không thay đổi được kết cục, không riêng gì ngươi. Ngay cả đám người kia cũng phải
chết!
Lưu Phong chỉ vào đám Cổ Kim Bằng nói với Diệp
Phàm.
- Liều mạng!
Bàng Bác, Cơ Hạo Nguyệt đều làm tốt chuẩn bị đại
chiến.
- Gấp cái gì, từ từ sẽ đến, ta ra tay là đủ rồi!
Diệp Phàm nói.
- Người trẻ tuổi, ngươi đang nói mê sảng sao?
Lưu Minh Đức châm chọc:
- Cổ thành đã phong bế, Thần đến đây đều khó
chắp cánh thoát khỏi, vọng tưởng phá vây, chỉ có thể nói là người si nói mộng!
- Cửa thành hôm nay hoàn toàn phong bể tốt lắm!
Nghĩ đến các ngươi cũng đều không chạy được. Các ngươi ẩn núp trong bóng tối,
chư vị thật vất vả cũng ra đây lĩnh chết đi!
Diệp Phàm lời nói kinh người.
- Hì hì!
Cơ Tử Nguyệt mở tròn đôi mắt to, lộ ra nụ cười
sáng lạn, khoe ra một cái lúm đồng tiền nho nhỏ, dùng sức vung vung nắm tay nhỏ
nhắn, nói:
- Lời này ta thích nghe!
- Một con kiến mà thôi, cũng dám khoác lác!
Vương Thiên Vũ là người đầu tiên động thủ, thực
tùy ý giơ tay chém tới phía trước, lực lượng pháp tắc như biển.
Lưu Phong, Đại Thánh máu bạc, Lưu Minh Đức
cũng tiến lên, bắt đầu tuyệt sát, từng người cười lạnh không thôi.
Diệp Phàm đứng ở trên bầu trời, phi thường trấn
tĩnh, vẫn không tránh né, nhìn cái bàn tay to kia ép xuống. trật tự Thần liên
đan vào, “keng” một tiếng, hắn rút ra một thanh kiếm tiên, trong nháy mắt hào
quang chiếu sáng vòm trời!
- Nếu các ngươi đã không nói gì tới quy cũ, ta
cũng đành phải đại khai sát giới!
Thanh âm của hắn như là sấm sét nổ vang ở trong
Thánh thành.
“Leng keng!”
Nộ Kiếm vừa ra, núi sông thất sắc, như là một
đạo lôi điện từ trong tay Diệp Phàm giơ lên, sát khí xông thẳng lên mười vạn dặm,
ngay cả trận văn của cổ thành đều không ngán được.
“Phốc!”
Hàn quang nhoáng lẻn một cái, máu tươi bắn tung
toé! Diệp Phàm tung một kiếm chém đứt bàn tay to của Vương Thiên Vũ kia rơi xuống
dưới, máu tươi phun ồ ồ, chưởng chi rơi xuống rúng động nhân gian.
- Cái gì?!
Mọi người đều trợn to mắt, điều này khiến mọi
người đều giật mình kinh sợ.
Vương Thiên Vũ kêu lên một tiếng đau đớn, bàn
tay bị chém rơi xuống, đồng thời, một luồng sát khí từ miệng vết thương lan
tràn lên, cả cánh tay hắn đều vỡ nát, trở thành máu bùn. Toàn thân hắn đẫm máu,
lảo đảo thối lui ra ngoài tới mấy vạn trượng xa.
Điều này chấn nhiếp mọi người kinh sợ.
Giờ khắc này mọi người đều như ngây dại, tuyệt
đối không nghĩ tới tình thế nghịch chuyển nhanh như vậy, quả thực không thể tin
được!
Từng đợt từng đợt khí tức Đế tràn ngập, cả tòa
cổ thành mọi người đều phát lạnh tận xương cốt, rất nhiều người mềm nhũn té
trên mặt đất, khó có thể chống lại.
Sát kiếm vừa ra, pháp tắc của Đại Thánh đều
tan biến, một đạo đồ quyển của Cổ Thánh máu bạc phun ra trực tiếp nứt vỡ văng bắn
ra bốn phía, trong miệng hắn phun ra một búng máu, bay tung ra ngoài.
- Ngươi... thì ra là ngươi đoạt được một thanh
kiếm tiên!
Lưu Minh Đức hoảng hốt, ánh mắt tràn ngập hoảng
sợ: cái gì hắn đều nghĩ tới, chỉ là không biết trên người Diệp Phàm có binh khí
Đế.
Đáng tiếc, không có vị thuốc hối hận, hắn đã đủ
cẩn thận, nhưng không phải con giun trong bụng Diệp Phàm, không có khả năng biết hết thảy.
- Không cần a!
Lưu Minh Đức kêu to, bởi vì hắn nhìn thấy Diệp
Phàm sau khi vung kiếm chém bay Vương Thiên Vũ, Đại Thánh máu bạc, trực tiếp
chém ra tiên quang tuyệt thế vào Lưu Phong.
“Phốc!”
Lần này, không có gì trì hoàn, cái đầu của Lưu
Phong mới tấn chức Đại Thánh rơi xuống đất, ở trước mặt binh khí Đế hoàn toàn không
thấm vào đâu!
Lưu Minh Đức trước mắt tối sầm, thiếu chút nữa
nhất đi, bởi vì đó là anh kiệt tiềm lực lớn nhất của Lưu gia bọn hắn, là niềm
hy vọng của toàn tộc.
Diệp Phàm cầm trong tay thanh kiếm tiên ướt đẫm máu, quát to:
- Thân là Chấp pháp giả, lại cấu kết với dị tộc
giết hại thí luyện giả tinh anh Nhân tộc, tội không thể tha. Trên cổ lộ Nhân tộc
này nếu đã mất pháp, hôm nay cứ để ta đến xử tử!