Trăm năm trôi qua, Diệp Đồng lại nếm thử độ kiếp,
mong được rảo bước tiến lên lĩnh vực Đại đế, nghịch thiên thay đổi pháp tắc đại
đạo, và tìm chỗ đứng sừng sững trên đỉnh cao võ đạo. Đáng tiếc thất bại! Trong
năm tháng này, hắn bền chí không bỏ, muốn phá vỡ ma chú mài mãi không thay đổi
kia, dưới tình huống có Đại đế thành đạo trước, hắn vẫn muốn nhảy lên chung cực,
thực hiện thần thoại chư Đế cùng tồn tại.
Kết quả thực thảm thiết, hết lần này tới lần
khác hắn trọng thương sắp chết, tưới máu trong vũ trụ, không thể thay đổi hiện
trạng.
Dấu ấn của Kim Ô Đại đế sớm đã lạc ấn ở trong
thiên tâm đại vũ trụ, ngày nay một đạo độc tôn, vạn đạo cùng hợp, được trời
xanh chiếu cố, không người nào có thể lay chuyển cơ sở của hắn. Cho dù hắn chết
đi, loại đạo này cũng sẽ một vạn năm không tiêu tan. Từ ý nghĩa nào đó mà nói
đây đã không phải hắn áp chế, mà là thể hiện quy tắc của trời xanh!
Mà những năm gần đây, Diệp Phàm cũng từng xuất
động, vài lần tiến vào cấm địa Sinh Mệnh giằng co với cổ tôn, thậm chí giao thủ
với hóa thân của vài người, khí nuốt núi sông, uy chấn vũ trụ.
Mỗi lần tất nhiên hắn có thu hoạch, hoặc từ
trong vùng cấm mang ra tấm bia đá tiền sử, hoặc lấy đi Thần Tuyền bất hủ, hoặc
di dời đi linh căn thiên địa.
Trong thời gian này thỉnh thoảng có phát sinh
lôi kiếp. Đặc biệt ở thời điểm Diệp Phàm giằng co với chí tôn vùng cấm, có lôi
kiếp vô thượng trong biển hỗn độn đánh xuống, không biết người nào đang độ kiếp.
Trong nháy mắt, trận chiến thành tiên kết thúc
đã qua bảy trăm năm, Diệp Đồng một lần nữa độ kiếp, hơn phân nửa thân mình bước
vào lĩnh vực Đại đế, hắn hy vọng càng tiến thêm một bước.
Mà lần này thiên kiếp cường đại vượt quá tưởng
tượng, bát hoang vũ trụ toàn bộ chấn động mạnh, đánh nát vô số tinh hà, khiến
Diệp Phàm không thể không xuất thế. Hắn khai thiên lập địa, tạo ra mặt trời
trăng sao, tránh cho đại vũ trụ bị hao tổn.
Biếu hiện của hai thầy trò chấn khiếp tất cả
người trong vũ trụ, các đại cấm địa Sinh Mệnh đều trầm mặc một trận, khó có thể
nói ra cái gì.
Nơi đó một viên lại một viên đại tinh, như một
đóa lại một đóa pháo hoa nở rộ, tuy rằng xinh đẹp, nhưng ngay khoảnh khắc điêu
linh lại là thê lương như vậy.
Đại kiếp vũ trụ, thiên địa chấn động, đại kiếp
nạn của Diệp Đồng đối với chính hắn mà nói trước đó chưa từng có, vạn vực chư
thiên đều là lôi quang, lay chuyển cổ kim tương lai.
Diệp Phàm yên lặng ra tay, tạo ra tinh tú ở
trong vòm trời vỡ nát.
Thần Ma khuất phục, chúng sinh sợ run: một người
đang diệt thế, một người sáng thế, cả thế gian đều khiếp sợ.
Lần này, cũng không có người đến quấy nhiễu!
Trên thực tế từ khi Diệp Phàm và Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh cường thể đi chấn nhiếp
vùng cấm, không còn người nào ra tay, sợ chọc giận Diệp Phàm mà dẫn tới hắn lập
tức phát động chiến tranh vùng cấm.
Bởi vì, mấy người bọn họ này cũng còn chưa có
chuẩn bị tốt!
Ngân hà múa loạn, hỗn độn như biến, khắp tinh
không đã trải qua một hồi đại kiếp nạn muôn đời đến nay hiếm thấy. Diệp Đồng
toàn thân đẫm máu, bị đại đạo áp chế, không ngừng tấn công, nhưng cuối cùng rốt
cục thì không chịu nổi áp chế của trời xanh, phun ra một ngụm máu lớn, ngã xuống.
- Sư huynh!
Xa xa, Dương Hi kêu to, định tiến lên, nhưng lại
bị Tiểu Tùng một tay kéo lại.
Vô tận phù văn từ trên trời giáng xuống, mỗi một
cái đều là một loại đạo ngân chí cường, toàn bộ nện ở trên người Diệp Đồng,
xuyên thủng thân hắn, làm cho hắn trở thành như cái sàng, toàn thân đều là lỗ
máu.
Cái này so với tan xương nát thịt còn đáng sợ
hơn. Đây là kết quả trời xanh trừng phạt, là vạn đạo cùng áp chế. Hắn bị thương
đại đạo không thể khép lại, cả đời này có thể bởi vậy mà phế bỏ.
- Có người thành Đế trước, kết hợp với thiên
tâm khó có thể thay đổi, thần thoại không thể đánh vỡ. Mạnh mẽ đột phá cửa quan
chỉ gặp phải
phản phệ đáng sợ nhất. Xưa nay chưa từng có người nào có thể vượt thoát. Khó có
thể cùng một thời đại cùng tồn tại là Đế, muôn đời đến nay chưa có người nào từng
thành công!
Trong cấm địa Sinh Mệnh truyền đến tiếng nói lạnh
lùng.
Diệp Phàm cau mày, bảo mọi người đều không được
tới gần, chỉ có chính hắn vọt đi vào, một tay tiếp được đệ tử từ trong lôi hải
rơi xuống.
Mà trong quá trình này, lôi mang hỗn độn cùng
với hư ảnh tiên nhân vô cùng tận bổ vào trên người Diệp Phàm. Kết quả bốc lên từng
đợt từng đợt khói nhẹ, không thể thương đến thân thể hắn.
Kết quả này khiến người ta giật mình kinh sợ,
Diệp Phàm nhiều năm như vậy củng chưa từng bày ra thực lực chân chính, mặc dù
đi vùng cấm chấn nhiếp cũng không hề để lộ nội tình. Không có người nào biết hắn
rốt cuộc cường đại tới cỡ nào, hiện tại lôi quang không thể tới gần, vạn pháp
không chạm tới người, trấn áp tất cả chí cường giả đương thời.
- Diệp Đồng... tỉnh lại!
Diệp Phàm ôm thân thể tàn phá của đệ tử, dùng
đạo âm kêu gọi.
- Sư phụ! Con chỉ sợ không xong rồi! Dục tốc bất
đạt! Thành Đế quả thật là không thể miễn cường được a, trời xanh khó nghịch!
Diệp Đồng cười thảm, khóe miệng không ngừng chảy
máu.
Toàn thân hắn đều là lỗ máu, trước thông ra
sau, mà đáng sợ nhất chính là trong mỗi một lỗ máu đều có một loại thần phù đại
đạo chí cường, đó là kết quả của đạo ngân vô thượng áp chế.
Vạn đạo phản phệ, kết quả cực độ đáng sợ! Quá
khứ không chỉ từng phát sinh một lần, bởi vì phàm là thời đại có Đại đế xuất thế
đều chú định cực độ huy hoàng, anh kiệt xuất hiện lớp lớp, tất nhiên có người
không phục, muốn nghịch thiên mà đi, vọng tường cùng tồn tại là Đế... thế nhưng
kết quả cuối cùng gần như mọi người đều trở thành phế nhân, không người nào có
thể thành công.
- Cố kiên trì! Để ta kéo dài sinh mệnh cho
ngươi, rút ra dấu vết vạn đạo!
Diệp Phàm dùng đạo âm hét lớn, toàn thân phát
sáng, vạn pháp đều xuất hiện, lập tức bao phủ nơi đây.
“Ầm!”
Đúng lúc này, ngay cả thiên kiếp cũng không thể
đánh vào, hơn nữa cũng sắp biến mất.
Diệp Phàm như một Thần nhân toàn thân là lửa,
hai tay nâng đệ tử, vô tận thần tắc xoay tròn, chìm sâu vào trong cơ thể Diệp Đồng,
dùng hết khả năng xua tan những phù văn đại đạo kia.
- Thiên ý mà! Không ngờ lại xảy ra loại sự
tình này, xưa nay chỉ có người cá biệt khôi hẳn, nhưng nhìn dáng vẻ của hắn rất
nghiêm trọng, cuộc đời này xem như xong rồi!
- Trời muốn tuyệt Thiên Đình nhất mạch, thật sự
là một bất ngờ ngạc nhiên vui mừng!
Trong cấm địa Sinh Mệnh có người nói nhỏ.
Không ngờ lại xảy ra tình huống này, làm cho Thiên Đình như mặt trời ban trưa
phải chịu đả kích, vùng cấm nếu có hành động sẽ tránh khỏi không ít khí lực. Dù
sao Diệp Phàm coi như mất đi một cánh tay đắc lực.
- Sư phụ... con thực xin lỗi ngài! vốn con hy
vọng có thể cùng ngài kề vai chiến đấu, nhưng hiện tại lại... trở thành liên lụy!
Trong mắt Diệp Đồng rơi lệ, tràn ngập hối hận.
- Không cần nghĩ nhiều, có ta ở đây, những yêu
ma quỷ quái kia không thành được chuyện gi, không coi là cái gì!
Diệp Phàm trầm giọng nói.
Hắn bảo Diệp Đồng không cần nghĩ nhiều, toàn
thân Thần tắc bắt đầu khởi động, tinh huyết mênh mông chữa thương cho Diệp Đồng,
cố gắng rút ra những phù văn kia.
Nhưng, những ký hiệu kia là áp chế đáng sợ nhất
của trời xanh, bất kể là Tiên Thai, hay là Luân Hải của Diệp Đồng, tất cả đều bị
chiếm đầy, không thể làm tan biến đi.
Trong cơ thể Diệp Phàm kinh văn đại đạo nổ
vang, hắn như một cái lò lớn vô cùng nóng cháy, không ngùng bắn ra tia sáng,
đánh vào thân thể Diệp Đồng. Thế nhưng mỗi lần làm tan biến một phù văn, thân
thể và Tiên Thai đệ tử cũng đều sẽ tổn hại một bộ phận.
Điều này làm cho hắn chau mày. Loại áp chế này
quá mức đáng sợ, phù văn màu bạc đã ngưng kết làm một thể với Diệp Đồng, muốn
rút ra dấu vết vạn đạo, tất nhiên củng sẽ hủy diệt đệ tử của mình.
“Xoát” một tiếng, Diệp Phàm ôm đệ tử biến mất
tại chỗ, nhanh chóng như tiên, chí nháy mắt đã vô tung vô ảnh, đột phá vô tận
tinh hệ, về tới Thiên Đình.
- Tại sao có thể như vậy?
Mọi người ai cũng không nghĩ tới, lại phát
sinh loại sự tình này, ra ngoài dự liệu của mọi người.
- Sư huynh thiên tư ngút trời, độc nhất vô nhị,
như thế nào lại có tai nạn bực này vào tới người!
Một ngày này bên trong Thiên Đình rơi vào u
ám, mọi người đều thở dài, càng là hiểu biết càng là tâm lạnh. Chứng đó gần như
khó siải, ngoại lực hoàn toàn vô dụng, chỉ có dựa vào bản thân mình vượt qua.
Ngay cả Diệp Phàm như thần minh, nhưng ngày
nay cũng trầm mặc, liên tục mấy ngày khu trừ phù văn vạn đạo cho Diệp Đồng, kết
quả như trước không có thành công, chỉ là tạm thời bảo vệ tánh mạng của đệ tử
mà thôi.
- Đồ đệ ngoan của ta! ngươi nhất định phải khỏe
lại!
Lệ Thiên ánh mất đều đỏ. Tuy rằng hắn phóng
đãng không kềm chế được, ngày thường không có biếu hiện đoan chính, nhưng hiện
tại lại biếu lộ chân tình.
Diệp Đồng không chỉ là đệ tử của Diệp Phàm,
cũng là đệ tử của hắn cùng với Yến Nhất Tịch và Hắc Hoàng. Là bọn họ nuôi Diệp
Đồng lớn lên, truyền thụ cho các loại pháp môn.
Mấy ngày sau, Diệp Phàm xuất quan, có vẻ rất
trầm mặc, trong lòng mọi người đều chìm xuống.
- Tánh mạng có thể giữ, nhưng một thân tu vi
phải nhìn xem vận may của hắn vậy!
Tin tức này vừa truyền ra, Thiên Đình như động
đất, rất nhiều người đều cực kỳ bi ai và cảm thấy tiếc hận.
Tin tức truyền ra bên ngoài, cả thế gian ồ
lên, như thế nào lại phát sinh loại sự tình này?
Thiên Đình phát triển không ngừng, huy hoàng
chiếu rọi vũ trụ, thế gian cùng tôn sùng, không ngờ ngày nay truyền ra tin dữ
như vậy, khiến người ta cảm thấy được rất không chân thật.
Diệp Đồng ngã xuống, điều đó chẳng khác nào chặt
đứt một cánh tay của Diệp Phàm.
Chẳng lẽ cực thịnh rồi suy? Trong lòng mọi người
đều sinh ra ý niệm trong đầu như vậy! Những năm gần đây Thiên Đình thật sự rất
huy hoàng, Diệp Phàm thân là Thánh thể mạnh nhất trên lịch sử. Liên tiếp giết
chết chí tôn cổ đại, đủ để chấn động muôn đời, mỗi một sự kiện đều chú định sẽ
được ghi vào trong sử sách.
- Trong thiên địa này, không có người nào có
thể tránh được sinh lão bệnh tử, đều có khi cường thịnh, cũng có ngày tuổi xế
chiều, hết thảy đều là kết quả biến hóa của tự nhiên. Qua buổi trưa thì mặt trời
lặn, trăng đầy lại khuyết, vạn vật đều không thoát ra ngoài được. Thiên Đình lộ
ra lúc suy bại rồi!
Phát sinh chuyên bực này, ở bên ngoài rất
nhanh đã có người suy luận đưa ra phán đoán như vậy, dẫn phát mọi người suy
nghĩ sâu xa: Đây có lẽ thật sự là kết quả của trời xanh vì để cân bằng mà làm
ra.
Tin tức Diệp Đồng ở trong thiên kiếp bị phế bỏ
truyền đi khắp các vực, dẫn phát lên một hồi chấn động lớn, mọi người đều bàn
luận. Trong mơ hồ mọi người cảm thấy có thể có chuyện gì đó sắp phát sinh.
- Ha ha... Thật sự là báo Ứ11S xác đáng mà!
Thiên Đình không phải cường thịnh lắm sao? Hiện tại tự phế đi một chiến lực tuyệt
đỉnh, ta xem ra bọn họ bại vong không xa, bởi vì ngay cả ông trời cũng không trợ
giúp bọn họ!
- Hừ! Vọng tường nghịch thiên, tổ ta đã thành
Đế, ai còn có thể phủ định? Ta nhưng thật ra thực hy vọng Thánh thể Diệp Phàm
cũng nghịch thiên phá đạo, cũng đi lên con đường đó!
Trong Kim Ô tộc truyền đến tiếng cười to vui
sướng, có rất nhiều cường giả vỗ tay từ ý vui mừng, cảm thấy thời đại tốt nhất
của Kim Ô tộc đã đến, có lẽ Thiên Đình thật sự sẽ đi hướng xuống dốc cũng nói
không chừng.
Thế nhưng, loại thanh âm này rất nhanh liền bị
trấn áp. Kim Ô Đại đế xuất hiện, nhìn xuống cả viên Hỏa Tang Tinh, vô cùng uy
nghiêm quát mắng bọn họ chớ có vô lễ.
Để cho người ta giật mình kinh ngạc chính là:
Kim Ô Đại đế há mồm phun ra một lũ đạo hỏa căn nguyên, phong ấn ở trong một khối
Thần tinh thạch, rồi đưa cho một gã Kim Ô Thánh nhân, bảo hắn đưa đến Thiên
Đình giao cho Diệp Phàm, để hắn chữa thương cho đệ tử.
- Đe tổ! Ngài đây là vì cái gì làm vậy?
- Là để giả, nếu hẹp lượng như các ngươi như vậy,
không bằng thành ma!
Kim Ô Đại đế hét lớn.
Tin tức này truyền ra bên ngoài, các nơi vũ trụ
vô cùng giật mình kinh ngạc. Rất nhiều người sinh ra kính ý, đây mới là Yêu tộc
Đại đế chân chính.
Kim Ô Đại đế dùng hỏa thành đạo, mà Diệp Đồng
là Thái Dương thể, hai người căn nguyên gần giống nhau, cộng thêm lần này Diệp Đồng
chính là nghịch lại ấn ký thiên tâm của Kim Ô Đại đế mà bị thương, bị trời xanh
trừng phạt, nếu dùng căn nguyên này chữa thương, nói không chừng thực sự có hy
vọng chuyển biến tốt đẹp.
Diệp Phàm tiếp nhận Thần tinh, sau đó trầm mặc
một lát, bảo người tiễn chân Kim Ô Thánh nhân, biểu đạt lòng biết ơn với Kim Ô
Đại đế.
- Đại chiến sắp bắt đầu rồi!
Sau đó Diệp Phàm xoay người, nói ra một câu
như vậy, khắp Thiên Đình đều chấn động mạnh.