- Chúng ta hết thảy đều chuẩn bị tốt chưa?
Diệp Phàm hỏi, lần này sự tình quan trọng, động
tới có thể sẽ có sinh tử quyết chiến, không chấp nhận được có nửa điểm sơ suất.
- Hẳn là không có vấn đề!
Bàng Bác đáp. Mỗi người đều điều chỉnh tới trạng
thái tốt nhất, chỉ đợi ba ngày sau tiến vào.
- Lão mù với Đồ Thiên đâu?
Diệp Phàm hỏi.
Mấy người nghe hắn hỏi đều ngẩn ra, lập tức biết
hắn muốn làm gì, chẳng lẽ muốn mang theo Đế binh Cực Đạo đi vào? Nhưng điều này
là vi phạm quy định, các giáo nói rõ không được vận dụng Đế binh, nếu không
thiên hạ sẽ cùng tru diệt.
- Tại địa phương này khó có thể vận dụng, vạn
nhất để lộ dấu vết, sẽ có phiền toái, ta nghĩ khi tiến vào khẳng định có người
thiết hạ Pháp trận cảm ứng và kiếm tra!
Lý Hắc Thủy nói.
- Cũng không phải nhất định sẽ vận dụng nó. Ta
chỉ là cảm thấy địa phương này quá mức không tầm thường, không biết vì sao làm
cho ta có một loại cảm giác tim đập nhanh!
Diệp Phàm nhíu mày nói, hắn cảm thấy mang theo
binh khí chung cực dự phòng dù sao cũng tốt hơn.
- Để bổn hoàng thử nghĩ lại xem, có biện pháp
nào có thể giấu đi khí tức!
Hắc Hoàng tuy rằng ngày thường làm việc không
đáng tin, nhưng đó là đối với người khác, còn chân chính liên quan đến an nguy
của nó, thì con chó này còn chu đáo hơn so với bất kỳ ai khác.
- Ngươi có phải có dự cảm xấu hay không?
Hầu tử hỏi, tới cảnh giới bực này của bọn họ,
có khi bản năng trực giác còn lợi hại tinh chuẩn hơn so với một ít đoán trước.
- Không có!
Diệp Phàm lắc đầu, hắn chi là có một tia lo lắng,
có một chút liên tưởng, nói:
- Lần trước ta ở Thiên Đoạn Sơn Mạch lừa gạt
giết người nhiều như vậy, có thể hay không có người ngược lại tính kế với ta?
- Ngươi lo lắng tổ miếu Trung Châu là một âm
mưu? Điều này... không thể nào, chẳng lẽ muốn tung một lưới bắt hết cao thủ khắp
thiên hạ hay sao, ai có lực lượng lớn như vậy, ai dám như thế?
Mấy người kia đều hít một hơi khí lạnh.
- Điều này cũng không đến mức như vậy!
Diệp Phàm lắc đầu, rồi sau đó sờ sờ cằm, nói:
- Ta chi là lo lắng có người sử dụng tòa tổ miếu
này, thiết hạ bố cục chuyên để đối phó với ta!
- Có đạo lý! Thực nói không chừng có người muốn
bắt chước một trận chiến ở Thiên Đoạn Sơn Mạch, nếu vậy thì phiền toái lớn rồi!
Mang theo Đế binh Cực Đạo mới bảo đảm an toàn!
Bàng Bác gật đầu nói.
- Trải qua bổn hoàng khổ sở suy nghĩ, rốt cục
nhớ lại có một tòa Pháp trận có thể trọng dụng, có thể ẩn giấu hết thảy khí tức,
bất cứ trận văn gì cũng không thể cảm ứng ra được!
Hắc Hoàng nói:
- Chính là Khi Thiên Trận Văn, năm đó Vô Thủy
Đại đế thường xuyên chịu sét đánh, để tránh làm liên lụy cho người ngoài, nên đặc
biệt khai sáng một loại pháp văn cổ quái, có thể ngăn chặn hết thảy khí cơ.
Cuối cùng, Thôn Thiên Ma Quán hoàn mỹ hợp nhất,
được một Pháp trận thần bí của Hắc Hoàng che giấu khí cơ, mang theo nó mọi người
an tâm hơn, dù có phát sinh biến cố kinh thiên cũng không e ngại.
Đoạn Đức nhíu mày nói:
- Đạo gia ta có một loại tài liệu chưa có thu
thập được, chỉ dùng vật thay thế, thủy chung cảm thấy có điểm không ổn!
- Nhiều ngày như vậy cũng không có thu thập đủ
sao?
Diệp Phàm kinh dị, hắn nhưng bỏ ra hết vốn gốc,
xuất ra một lượng lớn Nguyên cho hắn đi các Phòng đấu giá lớn đấu giá.
- Còn thiếu một loại Diêm La Thổ, thiên hạ hiếm
có, rất khó thu thập!
Đoạn Đức nói.
- Không sao, còn ba ngày nữa, Đông Hoang không
tìm được, chúng ta đi các Phòng đấu giá ở Trung Châu tìm vậy!
Diệp Phàm nói.
- Cũng không cần phiền toái như thế!
Tề La lên tiếng.
Ngày nay, thiên hạ phong vân hội tụ ở tổ miếu
Trung Châu, dẫn tới đủ loại nhân vật tam giáo cửu lưu, ngay tại ngoài đệ nhât
long mạch, cách nơi này cũng chỉ hơn mười dặm có một Phường thị lâm thời, có thể trao đổi thiên tài địa bảo.
Bên ngoài đệ nhất tổ mạch đồi núi chập chùng,
phàm là núi lớn đều bị san bằng, mọi người không thể tưởng tượng một đêm thần
bí khiếp sợ thiên cổ năm đó đến tột cùng đáng sợ tới mức nào. Trong đó có một
chỗ thung lũng đặc biệt trống trải, hiện nay người ta tấp nập, tu sĩ ra vào nối
liền không dứt.
Các đại tài phiệt cùng Phòng đấu giá chuẩn bị
sung túc, có thể nói phi thường biết làm ăn buôn bán, vận chuyển đến nơi này đủ
các loại kỳ trân, đều là các loại đồ vật cần dùng để đi vào di tích thăm dò.
Một lão già đi ngang qua, sóng vai cùng Tề La,
lão sát thủ lập tức lộ thần sắc vô cùng ngưng trọng. Lão nhận được mật báo, liền
kéo mấy người Diệp Phàm đến bên cạnh dùng thần niệm truyền âm, nói:
- Lần này thật sự không ổn rồi! Địa Ngục và
Nhân Thế Gian phái ra mấy lão Sát Thủ Vương, thế phải diệt trừ Diệp Phàm để báo
đại hận lần trước!
- Ta không có việc gì đâu! Ngược lại các người
nhất định phải chú ý nhiều hơn!
Diệp Phàm thần sắc không thay đổi, hắn sớm dự
đoán lần này ắt sẽ là một hồi
huyết chiến, sẽ không dễ dàng đi lên Ngũ sắc Tế
Đàn như vậy.
Trong thung lũng, trúc xanh thành phiến, suối
nước chảy ồ ồ, có linh khí bốc hơi, rất là phi phàm, không chỉ có rất nhiều cường
giả Nhân tộc, còn có rất nhiều sinh linh Cổ tộc.
Tuy rằng pháp khí đều là trực tiếp bày ra trên
đất, nhưng lại đều là giá trị xa xỉ, có rất nhiều thứ là trân phẩm, không ít quầy
hàng hấp dẫn rất nhiều người dừng chân.
Hắc Hoàng không ngừng ra tay, lại mua một ít
tài liệu, còn Đoạn Đức thì quay tả quay hữu, nhưng vẫn không thấy Diêm La Thổ,
loại này có cơ duyên gặp không thể cầu.
- Thánh Hoàng tử...
Một sinh linh Cổ tộc tới gần, cung kính thi lễ
với hầu tử, rồi sau đó bí mật truyền âm.
- Phải không? Đa tạ bộ tộc các ngươi, ngày sau
ta tất có hậu báo!
Hầu từ gật đầu.
- Gì vậy?
Yến Nhất Tịch hỏi.
- Thiên Hoàng tử đối với ta cũng nhớ mài không
quên, mặt khác vài tên cường giả nhãn hiệu lâu đời, lai lịch cũng không nhỏ của
Cổ tộc sẽ nhằm vào Diệp Phàm, muốn ở bên trong giết chết hắn!
Hầu từ nói.
Mọi người hít một hơi khí lạnh, ngày nay Diệp
Phàm danh chấn thiên hạ, người bình thường cũng không dám tranh phong, đều
tránh từ xa, người muốn ra tay đối phó hắn khẳng định đều là lai lịch kinh người.
Trung Châu tổ miếu, từng bước sát khí, sắp có
một hồi mưa máu gió tanh, còn nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng của bọn hắn.
- Không sao! Cứ mặc cho bọn chúng đến đây được
rồi!
Diệp Phàm thờ ơ không thèm để ý.
Đoạn Đức cười lạnh nói:
- Bọn người này thật đúng là không biết sống
chết, đến bên trong còn muốn giết người, căn bản là không biết tổ miếu có đáng
sợ biết bao nhiêu sao? Âm khí lượn lờ hai mươi mấy vạn năm, làm sao còn là
thánh miếu, có thể so với phần mộ của Đại đế cổ, sau khi đi vào bọn họ phải với
huyết để giao học phí!
Phía trước chợt truyền đến một tràng tiếng động
lớn xôn xao, không ít người đứng bao quanh một khoảnh đất, có hai nhóm người
đang ra giá, cạnh tranh mua một kiện binh khí, xung quanh xúm lại rất đông người.
Diệp Phàm bọn họ đi tới, cũng đến quan sát,
lúc ấy ánh mắt Đoạn Đức liền không rời ra được, rất nhanh chen vào trong, cầm
vào tay một cái Pháp bảo giống như Sâm La Điện trên mặt đất, nó âm khí dày đặc,
lượn lờ từng đạo hắc vụ.
- Đạo trưởng! Chúng ta đang đấu giá, ngươi
cũng muốn sáp vào một tay sao?
Bên cạnh, có người lạnh lùng nói.
- Đấu giá!
Đoạn Đức đầu cũng không có ngẩng lên, trực tiếp
truyền âm cho Diệp Phàm, nói cho hắn đây là cấm khí do Diêm La Thổ luyện chế
thành.
Quán chủ là một người trung niên, tu vi cũng
không cao, bắt đầu từ tổ tông vẫn luôn là Luyện Khí Sư. Kiện binh khí này không
coi là tác phẩm xuất sắc, là hắn ở trong một ngọn núi kỳ quái đào ra một khối
huyết nê kỳ dị luyện chế thành, không nghĩ tới ở nơi đây lại được hoan nghênh
như thế.
“Phung phí của trời, đây là Diêm La Thổ, hắn
căn bản không biết giá trị của nó, có trọng dụng trấn tà các thứ, thiếu chút nữa
bị hắn lăng phí.” Đây là Đoạn Đức đánh giá.
Đồng thời, hắn biết rằng thiên hạ có nhiều dị
nhân, không riêng hắn biết hàng, còn có những người khác cũng nhận ra, bằng
không không có khả năng đấu giá như vậy. Trong đó một bên đúng là Cổ tộc, từ
hơn mười người cường giả tạo thành, hiển nhiên trong số đó có hành gia. Một bên khác lai lịch
cũng không nhỏ, đúng là Phong tộc một Thánh địa ở Đông Hoang.
Diệp Phàm tiến lên thảy lên chiếu một khối
Nguyên lớn bằng nắm tay, lập tức khiến cho xung quanh bàn tán ầm ĩ, ai cũng
không nghĩ tới một cung điện nứt vỡ âm khí dày đặc lại có thể giá trị nhiều Nguyên
như vậy.
Hai bên kia đều ý thức được lại tới thêm người
nữa biết hàng, lập tức cũng không che giấu, bình thản nói đây là báu vật, tỏ ra
muốn chụp lấy, lại lần nữa tăng giá.
Cổ tộc tự nhiên không thiếu Thần Nguyên, hào
khí bỏ thêm mấy lần, muốn so với Diệp Phàm, hắn cười cười, lập tức lấy ra một
khối nhỏ Đại La Ngân Tinh, đặt trên mặt đất.
Loại này Thần liệu vừa ra, lập tức dẫn phát một
tràng tiếng kinh hô, đây chính là trân bảo quý hiếm chân chính, thế gian khó
tìm, hẳn là quý giá hơn xa so với cái điện vũ màu đỏ bằng bàn tay kia.
Có người nhận ra Diệp Phàm, ở bên hô nhỏ:
- Là Thánh thể Nhân tộc!
Bất kể là Cổ tộc hay là Phong tộc đều biến sắc.
Rất nhiều người đều vây quanh, người có tên
cây có bóng, ngày nay Diệp Phàm uy danh chấn thiên hạ, làm cho rất nhiều người
giật mình kinh sợ. Cũng không phải mọi người đều tận mắt nhìn thấy hắn, ai nấy
đều muốn nhìn một cái xem bộ dáng của hắn ra sao.
- Chính là hắn suất lĩnh mấy vạn thiết kỵ, san
bằng một thế gia thái cổ ở Bắc Nguyên?
Không ít người hít một hơi khí lạnh.
- Là hắn, bắn Thánh tử; giết Nguyên cổ; chém
Thần tử; một trận chiến ở Thiên Đoạn Sơn Mạch lại làm cho máu tươi tưới đẫm một
ngọn núi lớn!
Bên cạnh rất nhiều người đều không tự chủ được
thối lui lại, rất là kính sợ.
Bên cạnh, hơn mười người cường giả Cổ tộc thần
sắc ngưng trọng, trong bọn họ có hành gia cùng loại như Đoạn Đức, hiển nhiên rất
có lai lịch, thân phận thực không tầm thường, nhưng lúc này cũng nhíu mày.
Bên kia, trong đám Phong tộc đi ra một nữ
nhân, đầu đội mặt nạ ngũ sắc, dáng người thướt tha tú lệ, có phong tư tuyệt thế
giống như một Thần nữ.
Nhưng mà, lúc này trong mắt của nàng cũng lộ
ra tia sáng vô cùng phức tạp, đúng là Công chúa của Phong tộc: Phong Hoàng. Chỉ
có tu luyện từng bước cho tới hôm nay, nàng mới hiểu được lời nói của mình năm
đó thật ngây thơ biết bao.
Năm đó, nàng tâm cao khí ngạo, cự tuyệt quan hệ
thông gia, ngay cả người tương lai có thể trưởng thành là Thánh thể đại thành
cũng không đặt ở trong mắt, ngày nay nghĩ lại nàng chỉ có thể thở dài.
Nàng tuy rằng thiên tư kinh người, tu vi tăng
tiến vùn vụt, nhưng khi tu luyện tới cảnh giới như vậy, nàng cảm nhận được sâu
sắc con đường này có bao nhiêu gian nan. Ngay cả Kim Sí Tiểu Bằng Vương đều ngã
xuống, lời nói của nàng năm đó thật thái quá.
Nhiều năm qua như vậy trong tai dập dồn lời đồn
về Diệp Phàm, muốn không nghe cũng không được: Thánh thể Diệp Phàm từng bước một
trưởng thành, từ khắp nơi căm thù đến một trận chiến lại một trận chiến rung trời,
tạo nên một loại thần thoại vô địch, càng làm cho nàng chua xót trong lòng.
Đương kim thiên hạ, nếu luận về một thế hệ mới
xuất hiện, nếu luận về người có thể chứng đạo, ai cũng phải nhắc tới Diệp Phàm,
ai dám xem nhẹ?
Năm đó, nàng phớt lờ mặt mũi của Thần Vương
tuyệt thế, bác bỏ mặt mũi của tổ phụ người chủ Phong tộc, ngẩng đầu cao ngạo. Đối
với tiền đồ của nàng khi đó không thể không khinh thường không thèm nhìn vào mặt
Diệp Phàm.
Mười mấy năm, Diệp Phàm từng bước một đạp bước
kiên định đi tới, chiến ra uy danh hiển hách, dẫn động phong vân khắp thiên hạ,
đã tạo ra thần thoại bất bại là chú mục trên đời.
Quay đầu nhìn lại, nàng chỉ có thể thở dài một
tiếng, năm đó nàng quá kiêu ngạo, không biết con đường lên Đế có bao nhiêu tàn
khốc, hiện tại nghĩ đến, muốn nói lại khó có thể nói ra lời.
- Thôi được! Diêm La Thổ này chúng ta từ bỏ!
Mười mấy người cường giả Cổ tộc lai lịch rất lớn
xoay người bước đi, bọn họ không có khả năng xuất ra Đại La Ngân Tinh, cảm thấy
mất nhiều hơn được, không phải mỗi người đều là Nguyên Thiên Sư có thể tìm được
Thần liệu.
- Đó là mấy đại cao thủ của Vương tộc, là một
đội nhân vật thực khủng bố, mà cứ như vậy buông tha cho?
Có người nhận ra thân phận bọn họ, vô cùng giật
mình.