Tu Di Sơn hùng vĩ như là sắp nổ tung, trận văn
của A Di Đà Phật Đại đế bày ra không ngăn cản được Thần Hoàng buông xuống, cả
ngọn núi rung chuyển kịch liệt như sắp nứt toát ra.
Đá núi cực lớn lăn “ầm ầm” xuống chân núi,
chùa chiền nguy nga lay động, tiếng chuông phía sau chùa tự chủ kêu vang, vang
vọng khắp thiên địa, chấn động toàn thế giới Tây Thổ.
Địa phương này hoàn toàn hỗn loạn, chư thiên Bồ
Tát, cổ Phật... đều không chịu nổi loại uy áp này, mỗi người bị áp lực phải ngồi
xếp bằng sát đất, cơ thể như muốn nứt ra, thành từng vết máu.
Thần Hoàng buông xuống, ngay cả trận văn Đại đế
đều không bảo hộ được nơi này. Đúng y như dự liệu của Diệp Phàm, sơn môn bị
công phá, bọn họ có thể tấn công vào.
Cái đỉnh đồng xanh treo lơ lửng trên đầu Diệp
Phàm, trong tay cầm sát kiếm, hắn chuẩn bị đi vào cứu thoát đệ tử của mình.
Đương nhiên, làm như vậy rất mạo hiếm, hắn
chưa từng dự đoán được đây là Thần Hoàng mặc vào Tiên Y chín màu so với uy lực
của thi thể Đế trong kế hoạch của hắn càng cao sâu, rúng động lòng người.
Hắn vẫn chưa vọng động, bởi vì hiện tại rất quỷ
dị, ngay cả hắn đều cảm giác có chút không đúng thực, Thần Hoàng thật sự như là
có sinh mệnh và ý thức bình thường.
Cơ Tử Nguyệt cầm trong tay Hư Không Kính, sóng
vai đứng chung một chỗ với Diệp Phàm, mấy người Lão Bất Tử cùng nắm giữ Thôn
Thiên Ma Quân, cũng phòng ngự cẩn thận, bảo vệ mọi người bên này.
Trên Tu Di Sơn rơi vào yên tĩnh, lão tăng Ma
Kha thần sắc thảm biến, dẫn dắt chúng Bồ Tát, cổ Phật ngồi ở đó, miệng tụng Di
Đà Phật, thiện xướng vang trời.
Biến cố bực này đã vượt qua dự liệu và phán
đoán của lão, ngày nay nói cái gì đều chậm rồi.
Đại Khổng Tước Minh Vương cầm trong tay Hàng
Ma Xử, dựa vào thần uy của binh khí Đế này hộ sơn, đứng sừng sững ở trước Đại
Lôi Âm Tự, ngăn chặn dao động của Thái Cổ Hoàng lan tràn tới, nhưng nếu nhìn kỹ
thân thể nàng run rẩy dữ dội.
Đây là biến cố kinh thế, ai cũng không dự đoán
trước được!
Tinh hà mờ mịt từ trong tinh không vũ trụ kia
buông xuống, một mảng trắng xoá bao phủ Thái Cổ Hoàng trên đường Tu Di Sơn, tắm
trong hào quang nhật nguyệt tinh tú, rực rỡ loá mắt.
Chiến y chín màu sống lại, chớp động hào quang
sáng lạn, có cảm giác kim khí lãnh liệt, cùng với từng tràng tiếng leng keng,
phụ trợ cho Thái Cổ Hoàng càng thêm oai hùng vĩ ngạn.
Tinh huy và hỗn độn khí mờ mịt giao hòa, rơi
xuống bao bọc trên người hắn, làm cho thân thể hắn càng có vẻ chí thần chí
thánh, Cổ Hoàng của Thần Tàm Lĩnh trở thành duy nhất trong thiên địa!
Thần Hoàng khi còn sống vô địch, mặc dù sau
khi chết uy áp cũng khiến Tây Mạc sợ run, bao gồm cả Đại Thánh mọi người đều
khiếp sợ, mỗi người phát run, sắc mặt trắng bệch.
- Cái gì, hắn động rồi!
Trong nháy mắt, có Thánh giả thét lên chói
tai, như là người trong phàm trần so với thân phận thực không tương xứng, như
là bị dọa cho kinh sợ, như nhìn thấy chuyện đáng sợ nhất.
- Trời ạ! Thần Hoàng chưa chết! Hắn còn sống!
Có người khác lộ vẻ sợ hãi, có cảm giác như
trái tim sắp nhảy vọt từ cổ họng ra ngoài. Hắn mở to con ngươi, không thể tin
được nhìn hết thảy, nhìn chằm chằm thân hình trên đường đi lên Tu Di Sơn kia.
Thần Hoàng đang cất bước đi dọc theo sơn đạo từng
bước một đi lên Tu Di Sơn, đi tới hướng từng mảng chùa chiền nguy nga kia. Mỗi
một bước đều đáng sợ như thế, làm cho trận văn trên Tu Di Sơn ảm đạm xuống,
không thể ngăn cản.
Ai có thể tin tưởng? Muôn đời sau, Thái Cổ
Hoàng sớm mất đi lại sống lại, bễ nghễ ở thế gian, đi lại trong đất lành của Phật
môn!
Chư thánh nhìn thấy đều sởn tóc gáy, dao động
cường đại lan tràn ập lại đây, làm cho mỗi người bọn họ bắp chân chuột rút, cơ
thể run rẩy suy yếu.
Mặc dù là Đại Thánh cũng đều da đầu run lên,
kinh hãi run sợ! Điều này không phù hợp lẽ thường, Thần Hoàng sao có thể sống lại?
Thần Hoàng thân hình vĩ ngạn, bước chân có một
loại tiết tấu đặc biệt, không nhanh không chậm, trước sau như một, đạp đại đạo
thiên địa ở dưới chân, làm choTu Di Sơn rung chuyển giống như sắp sụp đổ.
- A Di Đà Phật!
Tất cả La Hán, Bồ Tát, cổ Phật đều cùng nhau tụng
kinh, tránh ở phía sau Hàng Ma Xử ở phía trước Đại Lôi Âm Tự. Mỗi người bị uy
áp của Đế không hít thở được.
- Đây là...
Dù là cường giả của Thần Tàm Lĩnh tới đây cũng
đều rúng động, Cổ Hoàng thật sự còn sống sao? Điều này làm cho mọi người như
điên cuồng, đảo điên nhận biết về thế giới của họ.
- Tổ hoàng đây là muốn đi lên Tu Di Sơn, tìm A
Di Đà Phật Đại đế quyết đấu, luận đạo hay sao? Đáng tiếc đối phương đã tọa hóa
rồi!
Thần Hoàng sống lại, bước từng bước một đi lên
như vậy là muốn làm gì? Hay là sau muôn đời tịch mịch nhìn thấy Tu Di, cảm nhận
được dao động và dấu vết của Đại đế cổ, thấy được thứ mình ưa thích!
Đạt tới loại cảnh giới này của họ, cả đời đều
là tịch mịch trong vô địch, ai nấy đều khát vọng có một đối thủ ngang tài ngang
sức, nhưng muốn tìm ra được so với lên trời còn khó hơn.
Thần Hoàng leo lên tới đỉnh, Đại Khổng Tước
Minh Vương lập tức ngồi xếp bằng sát trên mặt đất, không chịu nổi loại uy áp
này. Chỉ có Hàng Ma Xử đang phát sáng, càng ngày càng rực rỡ, tự chủ chống lại.
“Ầm” một tiếng, Đại Lôi Âm Tự hào quang dâng
cao vạn trượng, mái ngói tử kim cùng phòng ốc tất cả đều nở rộ hào quang tường
hòa, phật khí mênh mông cuồn cuộn xông thẳng lên tận trời cao.
Một tiếng phật âm vang vọng khắp Tây Thổ, một
phật thân bất chợt xuất hiện, cũng không ai nhìn thấy tới từ đâu, tới từ lúc
nào. Phật thân đứng ở trước Đại Lôi Âm Tự chặn đường đi của Thần Hoàng.
Đây là một nhà sư áo xám, bao bọc trong sương
mù hỗn độn, ánh mắt mơ hồ, nhưng nếu phân biệt cẩn thận quả thực rất giống thần
tượng A Di Đà Phật được cung phụng trong các chùa miếu kia.
Hắn dựng thân bên cạnh cây bồ đề sớm khô héo
trước ngôi chùa kia, mặt đầy vẻ từ bi, dao động khí tức tuôn ra như núi cao.
- A Di Đà Phật!
Tất cả nhà sư trên Tu Di Sơn đều tụng phật hiệu,
lộ ra vẻ khiếp sợ.
Ngoài Tu Di Sơn, chư hùng cũng đều rúng động,
mọi người không kiềm nổi thất thanh kêu lên sợ hãi, đọc ra bốn chữ A Di Đà Phật!
Quả thực không thể tin được hết thảy những gì nhìn thấy.
Một đời không chấp nhận có hai Đế, hai Cổ
Hoàng không thể gặp nhau! Đây là nhận biết của thế nhân, nhưng hôm nay lại
không ngừng bị phá vỡ.
Thần Hoàng sống lại, A Di Đà Phật Đại đế tái
hiện, hai người đi tới cùng nhau, sẽ quyết đấu hay sao?!
Rất nhiều người nghi ngờ mình đang trong giấc
mộng, sau đó thấy mình tỉnh táo trải qua hết thảy chuyện này, lại hoài nghi có
phải chính mình phát điên rồi hay không, cảm giác đây còn là bình thường sao?!
Thần Hoàng cất bước đi tới trước, trên người hắn
Tiên Y leng keng vang động, như rồng ngâm hổ gầm, chấn cho xương tai mọi người
sinh đau, có cảm giác máu thịt sắp bị chưng khô.
A Di Đà Phật Đại đế cầm trong tay Hàng Ma Xử,
cũng nở rộ bảo quang vô lượng, ngăn cản đường đi của Thần Hoàng, hai người như
là đang đối chọi gay gắt.
“Ầm!”
Thân thể Thần Hoàng tăng vọt, cao lớn lấp
trong mây ở trước Đại Lôi Âm Tự, cũng không biết cao tới mấy vạn trượng. A Di
Đà Phật Đại đế không cam lòng tụt hậu, cũng tăng lên cao ngất lấp trong mây, phật
thân to lớn đầu đội trời chân đạp đất.
Cảnh tượng chuyển biến bực này khiến mọi người
hoảng hốt: phát sinh quyết đấu giữa Đế và Hoàng hay sao? Cách xa nhau muôn đời,
lại có một ngày chân chính mặt đối mặt, ra tay!
Mọi người khó có thể chấp nhận, không thể tin tưởng.
- Đó là hư ảnh lạc ấn của A Di Đà Phật thì phải?
- Nhưng... Thần Hoàng còn sống phải giải thích
như thế nào, hắn hẳn lả một cổ thi thể, cuối cùng từng bước một đi lên đỉnh Tu
Di Sơn, sao có thể nói hắn không sống lại?!
Chư thánh vô cùng kinh ngạc, mỗi người đều sắc
mặt tái nhợt. Mọi sự kiện phát sinh hôm nay, mỗi một chuyện đều khiến mọi người
sợ hãi, quá mức rung động khó tin.
Nếu đây là sự thực, đối với Đại đế và Thái Cổ
Hoàng mà nói có thể là một đại sự trọng yếu nhất trong cuộc đời họ. Cả đời vô địch
trong tịch mịch, cuối cùng cũng tìm được đối thủ.
Đại đế hai người không thể gặp nhau, hôm nay
quy tắc đó đã bị phá vỡ.
Có lẽ, mỗi một vị Đại đế đều khát vọng, nguyện
tái sinh một thời Đại đế chiến một trận với Hoàng giả ngày xưa, để tìm một đối
thủ chân chính.
Đáng tiếc mỗi người đều phải tọa hóa trong cô
độc, nguyện vọng không thể trở thành sự thật, khó có thể chạm mặt với người
ngang hàng.
Tu Di Sơn rung chuyển, nhật nguyệt tinh tú lay
động như là sắp rơi sụp xuống. Hai người muốn so cao thấp, pháp tắc tràn ngập.
Giữa hai người dường như đang quyết đấu.
Thân thể bọn họ không ngừng tăng vọt, trực tiếp
xuyên tới Vực ngoại, thân thể khổng lồ vượt qua lẽ thường, thần uy cái thế kinh
động vạn linh khắp Bắc Đẩu Tinh Vực đều run rẩy.
- Thật sự là Thần Hoàng sống lại sao?
Trong giọng nói của cường giả Thần Tàm Lĩnh
mang theo âm run run, thân thể đều run rẩy. Sau phút khiếp sợ chỉ còn lại có
kích động vô vàn.
- Đây không phải phụ thân ta đang chủ đạo!
Thần Tàm đạo nhân lắc đầu, trong giọng nói có
thương cảm cũng có tiếc nuối.
Người ở chung quanh sắc mặt đều ngưng đọng lại,
đây là con của Cổ Hoàng, hắn đều nói như vậy, hơn phân nửa không thể giả, nhưng
mới vừa rồi rõ ràng nhìn thấy Thần Hoàng cất bước đi dọc theo sơn đạo đi lên Tu
Di Sơn.
Diệp Phàm than nhẹ một tiếng, nhìn xem thật
lâu sau, hắn cũng hiểu rõ hết thảy, Thần Hoàng tịch mịch trong vô địch, A Di Đà
Phật Đại đế tiếc nuối, đều không có khả năng được bồi thường, bọn họ chung quy
là không thể gặp lại.
Hai người này cũng không phải chính họ. Nếu là
chân thân của Đế đối mặt, thiên địa này tất nhiên sẽ giao cảm, buông xuống dị
tượng muôn đời chưa bao giờ có.
Đại đế không thể gặp nhau, cả đời không có đối
thủ, ma chú này khó có thể phá vỡ!
- Đây là hai kiện binh khí quyết đấu so tay
nghề, đều không phải là chân thân Đại đế còn sống!
Thần Tàm đạo nhân nói ra lời giải.
Phụ thân hắn cất bước đi lên Tu Di Sơn, mặc dù
đang nhích động, nhưng đều không phải là từ ý thức sinh ra, mà là do Tiên Y chủ
đạo, làm cho thi thể khí thế bừng bừng không ngã, nhìn xuống muôn đời.
A Di Đà Phật Đại đế xuất hiện, kỳ thật cũng
không sai biệt lắm là do Hàng Ma Xử dưới dao động cấp Đế thật lớn kia mà sống lại,
kết hợp với viên Xá lợi bằng nắm tay kia hóa hình ra hư ảnh của A Di Đà Phật Đại
đế.
Trên thực tể, cũng không phải chân thân, có chăng
chỉ là hai kiện binh khí Đế, chúng đều tự chủ giằng co, như là muốn tìm một đối
thủ thay cho Đế và Hoàng cô độc, thỏa mãn tiếc nuối cuối cùng của họ.
Ở Vực ngoại kia, Thần Hoàng rất chính trực đối
mặt với A Di Đà Phật Đại đế từ bi, pháp tắc lưu chuyển tràn ngập ra thần quang
vô lượng.
vẫn không có phát sinh quyết đấu chân chính,
chỉ là thử nghiệm đạo và pháp, giữa hai người không có vung tay đấu đá. Hai kiện
binh khí Đế sống lại chủ đạo hết thảy, rất là cẩn thận và thận trọng.
“Ầm!”
Cuối cùng, thân thể bọn họ đều thu nhỏ lại,
hóa thành chiều cao bình thường, xuất hiện lại trước Đại Lôi Âm Tự trên đỉnh Tu
Di Sơn.
A Di Đà Phật Đại đế biến mất, chỉ còn lại có
Hàng Ma Xử treo lơ lửng giữa trời, về phần Xá lợi Phật Đà cũng nằm trên mặt đất,
không nhúc nhíchỂ
Mà bên kia, Tiên Y khẽ ngân leng keng, như là
bi thương, chung quy là không lưu giữ được Hoàng của thái cổ, mặc dù gặp được
thi thể này cũng không thay đổi được hết thảy.
Mọi người kinh hãi, tới hiện tại sao lại không
biết đã xảy ra chuyện gì. Hết thảy đều là do hai kiện Đế binh tự chủ sống lại!
- Phật nói siêu thoát, hiểu được bỏ được, mới
là người đắc đạo Phật môn!
Đúng lúc này, Hàng Ma Xử truyền ra thần thức
âm. Kiện binh khí này sau khi sống lại không ngờ lại lên tiếng nói.
- A Di Đà Phật!
Đám người Lão tăng Ma Kha tất cả đều tụng phật
hiệu, cung kính lắng nghe. Bởi vì bọn họ biết, Hàng Ma Xử đang giảng đạo cho bọn
họ.
- Các ngươi siêu thoát, thông hiểu rồi chứ?
Buông thả đứa nhỏ kia!
Hàng Ma Xử tiếp tục nói.
- Thả hắn xuống núi sao?
Bất kể là Ma Kha, hay Đại Khổng Tước Minh
Vương cũng không có một chút lòng nghịch ý, kiện binh khí Đế này là tự tay A Di
Đà Phật Đại đế luyện chế thành, bảo hộ phật thổ Tây Mạc, chí cường chí tôn, nhất
định phải lễ kính.
- Buông tha! Trong lòng các ngươi buông xuống
hết rồi chứ?
Hàng Ma Xử bình tĩnh hỏi.
Lúc này Đại Thánh Ma Kha hai tay hợp thành chữ
thập, trong miệng xưng tội, không ngừng tụng phật hiệu.
Không lâu sau, có Kim Thân La Hán đưa Hoa Hoa
đi ra, cho hắn xuất hiện ở trước Đại Lôi Âm Tự, chuẩn bị thả rời Tu Di Sơn.
Ai cũng không nghĩ tới lại là một kết cục như
thế, nhưng lại kết thúc như vậy.
“Keng!”
Chiến y của Thái Cổ Hoàng run rẩy, giáp trụ giải
thể, hóa thành từng đạo tiên quang rơi xuống, thi thể Đế bao bọc trong màn
sương mù hỗn độn, dựng thân trên đỉnh Tu Di Sơn.