Già Thiên

Chương 522: Chương 522: Tao ngộ






Trong mắt hắn thì các tu sĩ tại thế giới này đã có thể so được với tiên nhân trong truyền thuyết rồi, nếu mà còn có một thế giới thần bí khác nữa, thì thật sự không thể tưởng tượng được những người ở đó sẽ cường đại tới mức nào nữa.

Tuy nhiên, hắn vẫn luôn nghi ngờ, không cho rằng thật sự có tiên tồn tại, Đại đế cổ đã là cảnh giới cực hạn rồi, mặc dù chín con rồng kéo quan tài mà hắn thấy thì cũng hơn phân nửa là giao long cấp Thánh nhân mà thôi, chứ không phải là tiên linh gì cả.

- Chưa từng nghe nói gì về Tiên giới cả, nhưng thật ra ta từng nghe lão ba của ta nhắc tới hai chữ Tiên vực!

Hầu tử chậm rãi kể.

Lão ba của hầu tử là một vị Hoàng của thái cổ, công tham tạo hóa, có thể được coi là một trong những tồn tại cường đại nhất từ xưa tới nay.

Khi hắn cạn kiệt thọ nguyên, sắp chết già, chuẩn bị hấp hối đã từng nói tới Tiên vực, vậy thì hơn phân nửa là nó tồn tại rồi, nhưng khi còn sống không thể tiến vào đó cũng là một tiếc nuối cả đời của hắn.

- Tiểu thúc thúc của ta cũng nói rằng, cha ta sinh không hợp thời, nếu không thì cũng còn có một tia cơ hội, đáng tiếc là gặp phải thiên địa đại biến, không có duyên tiến vào trong Tiên vực, không thể biết được trong đó có gì.

Phụ thân của hầu tử rốt cuộc cũng chỉ đành thở dài tiếc nuối, hắn cuối cùng cũng không thể tự mình đi chứng thực phán đoán của mình.

Vài vị Hoàng thời thái cổ cho rằng Thần Khư không thuộc thế giới này, nó là từ một vùng đất thần bí nào đó rơi xuống, cách giải thích này thì các tộc khác đều biết cả.

- Từ xưa tới nay, Nam Thiên Môn, Thiên Cung vẫn không mục nát, nơi đó có hàng vạn luồng sáng màu vàng chiếu tận trời, phun ra ngàn luồng sương tím...

Đại hắc cẩu tự nói, đôi mắt vô cùng thâm thúy.

- Thật sự là có Tiên vực sao, không có khả năng a!

Đám người Lý Hắc Thủy cũng nhíu mày.

- Rơi xuống từ một thế giới khác, chẳng lẽ có tiên thật sao!

Ngô Trung Thiên cũng lẩm bẩm, gia gia của hắn thông kim bác cổ, cũng từng đưa ra không ít phán đoán.

- Ca ca, tiên là cái gì vậy?

Cô bé con kéo tay áo Diệp Phàm, ngửa mặt hỏi rất ngây thơ, lộ vẻ mong chờ.

Diệp Phàm xoa xoa đầu nàng, nói:

- Là một loại tồn tại rất hư vô mờ mịt, có lẽ chưa từng bao giờ xuất hiện, cho dù có thì cũng không ở trong thế giới này.

- A!

Cô bé gật đầu cái hiểu cái không.

- Bất Tử Sơn...! Ta nghe có chút quen tai, nhưng vào thời thái cổ cũng không có ngọn núi nào tên thế này.

Hầu tử nhíu mày, nói tới cấm địa này.

- Ngươi nghĩ lại cẩn thận xem, rốt cuộc thì Bất Tử Sơn là nơi nào trong thời thái cổ.

Đại hắc cẩu nói.

Vô Thủy Đại đế và Độc Nhân Đại đế đã từng tiến vào Bất Tử Sơn, để lại ấn ký không thể xóa nhòa dưới gốc Ngộ Đạo cổ Trà Thụ, đại hắc cẩu muốn biết thêm về nơi này.

- Thật sự là chưa từng nghe qua Bất Tử Sơn này, tuy nhiên trong truyền thuyết thời thái cổ thì có một vị Bất Tử Thiên Hoàng.

Hầu tử nghĩ một hồi lâu, mới nhắc đến một nhân vật gần như là hư ảo này, cũng không ai biết được người này có tồn tại hay không.

- Bất Tử Thiên Hoàng...! Có người dám xưng như vậy sao?

Ngay cả đại hắc cẩu cũng vô cùng khiếp sợ.

- Nghe nói chủ nhân đời thứ nhất của Bất Tử Thần Hoàng Dược chính là Bất Tử Thiên Hoàng này, theo truyền thuyết thì hắn gần như vượt qua cả thần linh, rất nhiều người cũng không tin rằng hắn có tồn tại.

Hầu tử lắc đầu, kể lại.

Theo truyền thuyết thì Bất Tử Thiên Hoàng gần như vượt qua cả thần linh, ngay cả các chủng tộc thái cổ cũng không xác định được hắn có từng tồn tại hay không, có thể thấy được hắn hư ảo tới mức nào.

- Chẳng lẽ Bất Tử Sơn là do hắn tạo ra hay sao? Điều này cũng thật là khó tin đi, vào thời thái cổ thì hắn cũng đã chết từ lâu rồi, không thể sống tới đời sau được.

Tiên thì vô cùng hư vô mờ mịt. Hoàng của thái cổ thì cũng không thể trường sinh bất hủ được, lão ba của hầu tử cũng vậy, hắn đã trải qua năm tháng vô cùng vô tận, số tuổi cao đến dọa người, vô cùng đáng sợ, nhưng rốt cuộc cũng không thể bất tử được.

- Bất Tử đạo nhân...!

Diệp Phàm nghĩ tới Bất Tử đạo nhân trên Thánh Nhai.

Thánh Nhai đó là được cắt từ trong Bất Tử Sơn ra, rất có thể liên quan đến cái chết của Thánh thể đại thành, sau đó bị Vô Thủy Đại đế dùng Phong Thần Bảng trấn áp.

Từ những chi tiết này, không khó để nhận ra sự khủng bố của Bất Tử đạo nhân, nhất định đó là một tồn tại vô địch có khả năng tranh hùng với Đại đế cổ, nếu không thì đã không lập được chiến tích như vậy.

- Tên đó tuyệt đối không phải là Bất Tử Thiên Hoàng, nếu hắn thật sự tồn tại thì chính là một cường giả gần như có thể vượt qua cả thần linh.

Hầu tử nói.

Sau khi nó nghe chuyện về Thánh Nhai, liền đoán như vậy, trong giọng nói của nó có thể thấy được rằng nó rất tôn sùng Bất Tử Thiên Hoàng.

- Hắn là một vị thần trong lòng vô số chủng tộc thái cổ, không ai trên thế gian này có thể chiến thắng được.

Hầu tử thở dài.

Lão ba của nó chính là Hoàng của thái cổ, đã trải qua năm tháng vô cùng vô tận, chấn nhiếp toàn bộ thái cổ, nhưng lại chết trước mặt nó, chết vì cạn kiệt thọ nguyên.

Tận mắt thấy một vị Đấu Chiến Thánh Hoàng ngã xuống, cho dù vẫn biết là lão ba của mình có uy danh vang dội cổ kim, không ai có thể địch được, nhưng nó vẫn cho rằng Bất Tử Thiên Hoàng còn mạnh hơn cha nó một chút.

Bởi vì đây chính là một vị thần trong cảm nhận của các chủng tộc thái cổ, quá mức hư ảo, không thể xác định được có tồn tại hay không, bị người ta thần thoại hóa, ai nấy đều tôn sùng.

- Hơn phân nửa là có người nào đó vô cùng tôn sùng Bất Tử Thiên Hoàng, nên mới đật tên nơi đó là Bất Tử Sơn, sống luôn tại đó, có lẽ có chút liên hệ nào đó với hắn, có khi còn chiếm được truyền thừa của hắn cũng nên.

Hầu tử nói.

- Đáng tiếc, thật là đáng tiếc, Đấu Chiến Thánh Hoàng, Bất Tử Thiên Hoàng, những tồn tại vĩ đại như vậy cũng không thể thành tiên được, bị mai một trong dòng sông thời gian!

- Đại đế cổ của Nhân tộc không phải cũng như vậy sao, kết quả đều là từng người một nối tiếp nhau ngã xuống!

- Độc Nhân Đại đế là kinh tài tuyệt diễm, là hạng người khủng bố đến nhường nào, bễ nghễ thế gian, vô địch muôn đời, cuối cùng lại còn hóa sinh ra thần thai, tuyệt đối còn sống lâu hơn cả các Đại đế bình thường khác, nhưng rốt cuộc cũng vẫn bị cuốn trôi trong dòng thời gian đó thôi!

- Đúng vậy, biết bao nhân kiệt cũng trở thành cát bụi, Vô Thủy Đại đế ngạo thị cổ kim, tung hoành thế gian, cuối cùng cũng không thể địch lại năm tháng, đành tọa hóa trong Tử Sơn.

Mọi người đều rất cảm khái, bất kể là cổ Hoàng hay Đại đế vĩ đại tới mức nào, cũng không ai có thể sống sót được, đây chính là một điều vô cùng đáng buồn đối với bọn họ.

Tiên là một cảnh giới khiến cho không ai không khát vọng, nhưng lại không thể với tới được, biết bao chủng tộc trải qua vô tận năm tháng, từng sinh ra các nhân vật vô thượng ngút trời, cũng không thể đánh tan xiềng xích của vận mệnh được.

Cô bé lại túm góc áo Diệp Phàm, ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn lên, khẽ hỏi:

- Ca ca, thần là gì vậy?

- Đó cũng là một loại tồn tại hư vô mờ mịt, cũng giống như là tiên, có lẽ là người cường đại nhất thời cổ đại, sau khi được thần thánh hóa thì sinh ra truyền thuyết về họ.

Diệp Phàm đáp.

- Tại sao vẫn là không thể xác định họ có tồn tại hay không vậy?

Cô bé chớp chớp hàng mi, đôi mắt trong suốt vô cùng tinh thuần.

- Đúng thế, chính là vì không hiểu rõ nên mới bị che phủ bằng một lớp màn thần bí, sinh ra đủ loại truyền thuyết, do đó mới được gọi như vậy.

Diệp Phàm xoa đầu nàng, nói:

- Có lẽ tiên và thần cũng chỉ là do người ta dựng lên như vậy mà thôi.

- Không nói về tiên nữa...!

Trong mắt hầu tử hiện lên vẻ ảm đạm, nó lại nghĩ về lão bà của mình.

Đấu Chiến Thánh Hoàng là một trong những tồn tại cường đại nhất từ xưa tới nay, được xưng là có thể tranh đấu với trời, một tay che phủ nhật nguyệt, trong nháy mắt hái cả sao trên trời xuống, nhưng cũng đành mang theo sự tiếc nuối về tiên mà chết.

“Cường giả vô thượng không kính trọng tiên, rốt cuộc thì không có tín ngưỡng cũng là một lại bi ai...!”

Đây chính là lời nói cuối cùng trước lúc lâm chung của phụ thân hầu tử.

- Sau này mà bé bé tin tưởng rằng đại ca ca là thần, có phải đại ca ca cũng sẽ trở thành một vị thần linh chân chính không?

Cô bé con chớp chớp đôi mắt to, nói ra ý nghĩ kỳ lạ của minh.

Đại hắc cẩu lẩm bẩm gì đó, không ai nghe rõ được, tuy nhiên trong lòng Diệp Phàm vừa động, cô bé con này là Thần Anh, rốt cuộc thì nàng có lai lịch như thế nào?

Bọn họ còn hỏi hầu tử rất nhiều vấn đề nữa, nhưng đáng tiếc năm đó nó còn quá nhỏ, hiểu biết vô cũng có hạn, chỉ là một tên hóa thạch sống, không thể cung cấp nhiều đáp án được.

- Trước đây chúng ta gọi cả Hoàng của Thái cổ là Vương của thái cổ, rốt cuộc giờ mới biết, thì ra cũng có khác nhau, chỉ có một vài vị cổ Hoàng mà thôi.

- Cấm địa Thái cổ!

Hầu tử nhíu mày, sau khi nghe mọi người miêu tả vị trí chính xác của nơi đó, nó có vẻ nghĩ tới gì đó.

Thời thái cổ cũng không có cấm địa Sinh Mệnh này, nơi này là đời sau sinh ra, hắn suy nghì thật lâu, nói:

- Nếu không lầm thì Nhân tộc thần bí tại thái cổ chính là xuất hiện tại đây.

Vào thời thái cổ thì cấm địa Thái cổ tràn ngập sắc thái thần bí, theo truyền thuyết thì nơi này có liên quan đến Vực ngoại, rất có thể liên quan cả tới Tử Vi cổ Đế Tinh, ẩn giấu một con đường cổ xưa nào đó.

Trong lòng Diệp Phàm vừa động, trong vực sâu của Thái cổ đích thực là có một tòa Ngũ Sắc Tế Đàn, tuyệt đối là một tinh không cổ lộ, chẳng lẽ nó đã tồn tại lâu tới vậy sao?

- Thế gian sắp loạn lạc rồi, không có thực lực cường đại thì sau này không thể sống yên ổn được, Nhân tộc chư vương cùng xuất hiện, Kỳ Sĩ Học Viện cũng mở ra, các chủng tộc thái cổ quay về, Thánh linh cũng xuất thế, đây đúng là một thời kỳ loạn lạc a!

Đại hắc cẩu thì thầm.

Nghe nó nói vậy, mọi người đều cảm nhận được áp lực to lớn, sau này tuyệt đối là thiên hạ của cường giả, các tu sĩ bình thường chỉ e không thấm tháp gì cả.

Nếu những chủng tộc này tái hiện, có trời mới biết đó sẽ là một thời đại như thế nào, tới lúc đó nói không chừng còn có cả đại chiến kinh thế giữa Đế và Hoàng cũng nên.

- Từ xưa tới nay chưa từng có khi nào sinh ra hai vị Đại đế cùng một thời kỳ cả, nhưng lần này thì có chút mơ hồ rồi!

- Nói đâu xa, ngay cả Thánh nhân đương thời thì cũng chỉ có một mà thôi.

Mọi người vừa nói chuyện vừa đi về phía trước, chậm rãi đi trong Dao Trì tịnh thổ, cũng không nóng vội trở lại Tử Trúc Lâm.

Diện tích của Dao Trì rất rộng, có đủ loại địa hình, sau khi đi xuyên qua khu vực đồi núi, bọn họ đi đến một hồ nước có phong cảnh rất xinh đẹp.

Ở đây có rất nhiều hồ nước, như những tấm gương phản chiếu, ánh nước lấp lánh, chiếu ra ánh sáng dịu nhẹ, mỗi một cái hồ nhỏ đều trong suốt, có đủ loại cá và sinh vật kỳ lạ nhiều màu đang bơi lội bên trong.

Phong cảnh ven hồ như tranh vẽ, liễu rủ mặt hồ, thần thụ lóng lánh, hoa tươi rực rỡ, cánh hoa rơi xuống như mưa, hương thơm theo làn gió quanh quẩn đâu đây.

Nơi đây có rất nhiều hồ nước, cảnh đẹp nên thơ trừ tình, có một số anh kiệt trẻ tuổi đang chầm chậm đi dạo, kết bạn với nhau, đang bàn luận gì đó.

Đám người Diệp Phàm tới đây, liền phát hiện ra một số Thánh nữ, mỗi người đều được mấy tên nam tử trẻ tuổi vây quanh, làm trung tâm để mọi người tán dương.

-o0o-

- Những kẻ này định đào góc tường của Thánh tử sao?

Liễu Khấu dường như có chút ngứa răng, ánh mát quét tới quét lui qua bọn họ.

- Đừng có mà đi gây chuyện!

Ngô Trung Thiên nhác nhở.

- Bọn họ thì là cái thá gì, làm sao có thể mạnh mẽ như Tiểu Diệp Tử được, vì muốn cho Tiên Thiên Thánh Thể Đạo Thai được ra đời, bồi dưỡng một Vô Thủy nữa, liền trực tiếp chém luôn Tử Phủ Thánh tử, đánh cho rối tinh rối mù lên, còn bọn chúng thì chỉ là tiểu đả tiểu nháo mà thôi.

- Sao mọi việc tới miệng các ngươi thì đều biến chất vậy!

Diệp Phàm trừng mát nhìn bọn họ.

- Chúng ta nói thật lòng đó chứ, Vô Thủy Đại đế đã lợi hại như vậy rồi, chưa thành Đế mà đã có được Thánh binh Cực Đạo rồi, từ xưa tới nay làm gì có ai được như vậy đâu?

Khương Hoài Nhân nói.

- Nếu mà có cơ hội bồi dưỡng một đứa nhỏ như vậy, thì cho dù là cướp thì cũng phải cướp lấy nó về bằng được.

Lý Hắc Thủy nói.

- Ha ha, kẻ xấu xa, đúng y như cái tên Hắc Thủy của ngươi, gia gia của các ngươi đúng là biết tính trước, sớm đoán được tính cách của các ngươi rồi.

Diệp Phàm chế giễu.

- Tiểu Diệp Tử, chúng ta là muốn tốt cho ngươi mà thôi, đây là cơ hội đầu tiên cho ngươi “chế tạo” ra Vó Thủy Đại đế thứ hai đó.

Liễu Khấu hô lên.

- Con bà nó!

Đại hác cẩu rất không muốn nghe hắn nói vậy, nhưng rốt cuộc cũng gật đầu, nói:

- Đây là cơ hội khó có được, vô cùng đáng giá, nếu mà xuất hiện thể chất như vậy, thì bổn hoàng bằng bẩt cứ giá nào cũng phải đưa nó vào trong Tử Sơn, sau này quét ngang khắp cả chư vương.

Phía trước có một nam tử trẻ tuổi, toàn thân phát ra ánh sáng thần thánh, mái tóc đều gần như trong suốt, đúng vậy, đây chính là Diêu Quang Thánh tử, hắn có thể chấn nhiếp những người cùng thế hệ trên khắp Đông Hoang, danh tiếng như mặt trời giữa trưa.

Bên cạnh hắn có không ít nữ đệ tử của đại giáo, cũng có một số nam đệ tử đi theo, giống như một vầng trăng sáng được bầy sao vây quanh, đưa hắn làm trung tâm.

- Diệp huynh...!

Diêu Quang Thánh tử nhìn qua, sau đó tách khỏi đám người, đi về phía bên này.

Vải nữ nhân xinh đẹp, còn có vài tên nam tử đi cùng, đều lộ ra vẻ kinh dị, bọn họ đều là đệ tử của đại giáo, đương nhiên đã biết được những chuyện về Diệp Phàm.

Hiện tại hắn là người duy nhất dám chém Thánh tử, gần như dùng lực áp bức cả một thế hệ trẻ tuổi tại Đông Hoang, hiện tại những người có thể tranh hùng với hắn không vượt qua số lượng năm người.

Khi đối mặt với Diệp Phàm thì những người này đều mang vẻ khẩn trương, tên thiếu niên có vẻ đẹp trai này nhìn thì vô hại, nhưng tuyệt đối là một sát thần chỉ hơn chứ không kém.

Đây là một loại uy thế, hiện giờ Diệp Phàm lờ mờ có thể chấn nhiếp hầu hết người trẻ tuổi của Đông Hoang, mang tới cho những người này cảm giác áp bách rất lớn.

- Nghe nói ngươi cũng bị Sát Thủ Thần Triều viễn cổ bám theo, chúng ta cũng được coi là huynh đệ chung hoạn nạn a!

Diệp Phàm cười nói.

- Thật cũng không biết người nào muốn giết ta!

Diêu Quang Thánh tử lắc lắc đầu, nét cười trên mặt cũng không giảm, toàn thân tỏa ra ánh sáng màu vàng chói lọi.

- Chẳng phải bọn họ đã thất bại sao, thật đúng là tự đập đổ chiêu bài a, Sát Thủ Thần Triều viễn cổ cũng không hơn gì cái này cả.

Diệp Phàm nói.

- Tu vi Diệp huynh sâu không lường được, có lẽ thật sự có thể vả vào mặt mày Sát Thủ Thần Triều viễn cổ này ấy chứ!

Diêu Quang Thánh tử mỉm cười, nói:

- Tuy nhiên cũng đừng có sơ suất, trong thời gian này bọn họ đã từng chém giết hai mươi chín nhân vật cấp tiền bối, trong đó còn có cả Giáo chủ một phương, không một lần thất bại nào cả.

- Có chuyện này sao?

Diệp Phàm thầm rùng mình.

- Trước đây bọn họ đã đánh giá sai lầm về Diệp huynh, dùng việc ma luyện thế hệ trẻ tuổi của họ làm việc chính, nếu vẫn thất bại nữa, tất nhiên họ sẽ phái ra vương giả lớp tiền bối, thẳng thừng tiêu diệt đó.

Những truyền nhân của các đại giáo kia đều lấy nữ nhân làm chủ, đứng bên cạnh bọn họ quan sát, nghe bọn họ nói chuyện với nhau, không ai dám ngắt lời, đều có một tia kính sợ.

Nếu hai người mà đại chiến thì không thể xác định trước được ai mạnh ai yếu, ai sống ai chết, nhưng có thể khẳng định trước người tháng tuyệt đối có thể chiếm được vị trí đệ nhất trong thế hệ trẻ tuổi tại Đông Hoang.

Hiện tại trong mắt mọi người thì hai người này chỉ nói cười với nhau, căn bản không có chút địch ý nào, rất khó va chạm dẫn đến đại chiến được.

- Diệp huynh...!

Đại Diễn Thánh tử Hạng Nhất Phi đi tới, trên mặt mang theo nét cười, bên cạnh hắn còn có Đạo Nhất Thánh tử và truyền nhân của vài đại giáo đỉnh cấp.

Sát ý trong lòng Diệp Phàm bốc lên, một đêm hôm đó tuyệt đối Hạng Nhất Phi có xuất hiện, còn muốn ra tay, nhưng cuối cùng vẫn không tiến vào trong Vô Thủy sát ữận.

Hắn vô cùng phản cảm loại trước mặt thì là quân tử, quay lưng thì trở mặt thành kẻ tiểu nhân ám độc này, tuy nhiên hắn vẫn cố rặn ra vẻ tươi cười sáng lạn trên mặt, ẩn giấu sát khí trong lòng.

- Hạng Nhất Phi, đã lâu không gặp!

Ngô Trung Thiên nói, trên miệng còn lộ ra một tia cười lạnh chế nhạo, đêm hôm đó bọn họ đều biết tên này có xuất hiện.

Hạng Nhất Phi rất tùy ý, cùng với Đạo Nhất Thánh tử bước lên cùng nhau, rất ung dung thoải mái chào hỏi mọi người.

Diệp Phàm cũng giả vờ cười chào hỏi, đối đáp rất thân thiện, nói vài lời khách sáo với đám đệ tử của đại giáo đỉnh cấp này.

- Đáng tiếc, Tử Phủ Thánh tử, Vạn Sơ Thánh tử, hai vị huynh đài này không bao giờ còn có thể xuất hiện được nữa!

Hạng Nhất Phi lắc đầu.

- Không ngờ rằng bọn họ lại chọc vào Diệp huynh!

Đạo Nhất Thánh tử cùng thở dài.

Đám người Diệp Phàm ngẩn ra, không ngờ bọn chúng lại chủ động nhác tới chuyện này, không rõ có ý gì.

Bên kia, Diêu Quang Thánh tử cùng cười cười, không nói gì cả.

Các đệ tử đại giáo nghe thấy vậy, liền bát đầu đàm luận lẫn nhau, nói bóng nói gió gì đó, thỉnh thoảng lại liếc về phía Diệp Phàm, những không có ai dám hỏi thẳng hắn, việc này quá là nhạy cảm.

-Hừ!

Một tiếng hừ lạnh truyền ra, bên cạnh hồ nước phía xa, có vài lão già lạnh lùng nhìn thẳng về phía Diệp Phàm.

“Chết tiệt!”

Trong lòng Diệp Phàm chửi thầm.

Đại Diễn Thánh Tử và Đạo Nhất Thánh tử chỉ gợi chuyện một câu, dẫn phát mọi người đàm luận, chính bản thân hai người họ cũng không nói thêm gì cả, mà mấy vị Thái thượng trưởng lão Tử Phủ và Vạn Sơ cùng vừa khéo đi ngang qua đây, quả thực rất đúng dịp.

- Ngươi chính là Thánh thể kia?

Một lão già áo tím nhìn thẳng vào hắn, sác mặt lạnh như băng.

- Không sai, là ta!

Diệp Phàm bình tĩnh đáp.

Hiện tại ai cũng biết Diệp Phàm giết chết Tử Phủ Thánh tử và Vạn Sơ Thánh tử, nhưng cũng không ai nói trắng ra, dù sao thì hai người này cùng biến mất khi đi đuổi giết Diệp Phàm.

- Anh hùng xuất thiếu niên a!

Một lão già khác nói như rít lên, âm thanh lạnh lẽo tới tận xương tủy, ẩn chứa sát ý vô cùng rõ ràng.

- Không dám nhận!

Diệp Phàm rất bình tĩnh, bày ra bộ dáng không thèm quan tâm.

Lập tức sác mặt mấy lão già này lại càng âm trầm thêm, Thánh tử của hai nhà này đều bị tên đứng trước mặt này tiêu diệt, khiến cho bọn họ nghẹn một luồng lửa giận vô cùng vô tận trong lòng.

Đối với hai đại Thánh địa này mà nói, thì đây chính là một loại sỉ nhục.

Nhưng bọn họ cũng không thể giết chết Diệp Phàm trước mặt mọi người được, căn bản là không dám làm như vậy, dù sao thì sau lưng hắn vẫn còn có một Thánh nhân viễn cổ.

Không thể công khai gióng trống khua chiêng được, tuy nhiên nếu có thể âm thầm tiêu diệt Diệp Phàm thì lại là một chuyện khác.

- Người trẻ tuổi khí thịnh, cũng không phải là chuyện tốt đâu!

- Bộc lộ tài năng, rất dễ chết non đó!

Sát ý của mấy lão già này lao thẳng tới Diệp Phàm, người ngoài rất khó cảm nhận được, bọn họ tất nhiên không thể lập tức ra tay tại đây được, nhưng trong lòng sớm đã có quyết định.

Diệp Phàm cũng không thèm quan tâm, đối phương chi dám lộ ra sát ý mà thôi, hắn tin chác rằng họ không dám hạ sát thủ đối với hắn giữa chỗ đông người thế này được.

- Từ xưa tới nay, có không ít thiên tài đã ngã xuống ngay khi còn ở tuổi thiếu niên đấy!

- Rất nhiều thiên tài kinh diễm đều vì quá mức càn quấy, không biết sâu cạn thế nào, nên rất khó sống được tới lúc trưởng thành!

Mấy lão già này vẻ mặt còn lạnh hơn cả băng, lộ rõ sát ý đối với hắn.

- Vậy sao?

Diệp Phàm lơ đễnh, thản nhiên nhìn qua bọn họ vài lần, nói:

- Ta nghe nói hai vị Thánh tử của các vị đã ngã xuống, ài, có lẽ là do bọn họ quá mức kinh tài tuyệt diễm, đều là tuyệt thế thiên tài a, đáng tiếc, thật là đáng tiếc a!

Lời này của hắn vừa thốt ra, mấy lão già tại đây thiểu chút nữa là tức đến mức hộc máu, quả thực là đau tớn tận tim gan, riêng câu này còn thiếu chút nữa là đã khiến bọn họ nghẹn chết.

- Mấy lão già kia!

Đột nhiên hầu tử mở miệng, lúc này hắn có hình người, thoạt nhìn như là một thanh niên tầm hai mươi tuổi.

Tất cả mọi người đều không biết lai lịch của hắn, thấy hắn dám nói như vậy, liền vô cùng kinh hài.

- Tiểu bối, cha mẹ ngươi không dạy ngươi là phải biết tôn sư trọng đạo sao?

- Tuổi không lớn, lại dám ăn nói hỗn láo trước mặt trưởng bối, thật là không biết sống chết!

Mấy lão già này đều lạnh lùng, đương nhiên bọn họ không biết được đây là Đấu Chiến Thánh Viên.

- Cậy già lên mặt, cút đi cho ta!

Hầu tử rất thô bạo, trợn tròn mắt, quát tháo mấy lão già này ngay trước mặt mọi người.

- Ngươi.., tuổi còn nhỏ mà trong mắt không có trên có dưới gì cả, dám nói với bọn ta như vậy, ta muốn thay trưởng bối của của ngươi dạy cho một bài học!

Một lão già vung tay áo lên, muốn tát vào mặt hầu tử, có vẻ hắn muốn đập một nhát là rụng răng hầu tử luôn, cho nó mất hết mặt mũi.

Tu vi của hắn đã vượt qua Hóa Long Bí Cảnh, tới cảnh giới của bọn họ rồi thì cho dù Thần Thiết cũng đập vờ được, huống chỉ là thân thể máu thịt như thế này.

Ầm!

Hầu tử lại không sợ mà mừng, tùy ý vung tay vỗ ra, đấu chiến thánh quang như cầu vồng lao ra, toàn thân hắn như được nhuộm bởi ánh sáng màu vàng chói lọi.

Ba!

Ống tay áo của lão già này bị đánh cho thủng lỗ cho, bị từng luồng tinh khí màu vàng đánh nát, ống tay áo này hiện giờ rách te tua như cánh bướm, bay phấp phới.

- Ngươi là ai?

Hắn nhanh chóng lui lại phía sau, cảm thấy mọi chuyện không ổn rồi, một cỗ áp lực như ngọn núi lớn đè xuống người hắn.

Tốc độ của hầu tử quá nhanh, đấu chiến thánh quang lóe sáng, lúc có lúc không, nó nhanh chóng di chuyển tới gần lão già, bàn tay to lớn màu vàng bao phủ xuống dưới, đánh dạt tất cả tinh khí trong này ra chỗ khác.

Ầm!

Cánh tay lão già này lập tức bị bẻ gập lại, bị hầu tử đánh gãy chỉ sau một chưởng, mồ hôi lạnh của hắn chảy ròng ròng.

- Cậy già lên mặt, còn dám đánh vào mặt của ta sao!

Hầu tử rất nóng tính, bản thân là tộc nhân của Đấu Chiến Thánh tộc, không sợ trời, không sợ đất, tiếp tục vỗ một nhát nữa xuống lão già.

Đông!

Một chưởng này của nó đánh văng lão già này ra ngoài, sau đó vỗ thẳng cả bàn tay xuống dưới, giống như đáng đóng một cái cọc vậy, đánh cho lão già này lún sâu vào trong lòng đất.

- Chỉ bằng ngươi mà cũng đòi giáo huấn ta sao? Ngay cả Thánh nhân viễn cổ cũng chưa có tư cách này đâu!

Hầu tử vẫn chưa hết tức giận, tiếp tục đánh.

Lai lịch của hắn vô cùng kinh người, chính xác có tư cách nói ra những lời này, ở thời thái cổ thì phụ thân của nó là lão Đấu Chiến Thánh Hoàng, bễ nghễ thiên hạ, vô địch cả muôn đời.

Có một lão bà hoành tráng như vậy, nên chưa có ai dám nói với nó bằng cái giọng đó, tất nhiên là nó thấy khó chịu trước lời lẽ ngông cuồng của lão già này rồi.

- Chẳng lẽ hắn nghĩ mình là cổ Hoàng sống lại sao, không ngờ lại dám lên mặt dạy dỗ tên sát tinh này, chang lẽ ngại mạng dài quá hay sao!

Lý Hắc Thủy thì thầm.

- Tiểu bối, ngươi...!

Lão già bị đóng đinh xuống đất cũng vô cùng tức giận, lửa giận bốc lên tận trời, kịch liệt giãy giụa muốn bò lên trên mặt đất.

Ba!

Hầu tử cũng không nói nhiều, chỉ ngoác cái miệng rộng ra, cười lạnh:

- Ngươi mà cũng dám thay mặt cha ta để giáo huấn ta sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.