Đêm đã khuya, một vầng thần nguyệt treo trên
trời cao, hải dương màu đen xa xa phập phồng, trên đảo một mảnh mộc mạc mông
lung, sườn núi quái thạch, lão dược đón trăng phun ráng.
Thang Cốc, Phù Tang Bất Tử Thần Thụ sáu trượng
hoàng kim rực rỡ, chiếu sáng vùng trời đêm này, bên cạnh cây một mình lão nhân
áo xanh đứng tràn ngập mê mang, không đáp lại Diệp Phàm.
Trước người lầo, một quan tài đá cũ kỹ nằm
ngang, tràn ngập một cỗ khí tức quỷ dị. Hết thảy trên đảo đều bời vậy mà trở
nên yêu dị.
Phía trên cây Phù Tang màu vàng, một vùng cổ
điện nằm đó như ẩn như hiện, nguy nga mà hoành tráng, khí thế bàng bạc.
Lão nhân áo xanh như mất linh hồn, cả người đần
độn, không có một chút niệm lực dao động, đứng ở đó như một đoạn cọc gỗ.
- Tiền bối.
Diệp Phàm đề cao thanh âm, đối mặt với lão
nhân cụt tay, lại tiến lên mấy bước.
Trước Phù Tang Thận Thụ ngọn lửa bừng bừng,
Thái Dựơng thánh lực vận chuyển, quan tài đá khiếp người. Không một tu sĩ có thể
tới gần, cũng không biết có bao nhiêu tu sĩ đang có ý đồ với Bất Tử Thụ nhưng lại
chỉ có thể dừng bước.
Nhất là Kim Ô tộc vài lần tới gần đều bị khí
cơ của lão nhân cụt tay cùng quan tài đá bức lui, giống như hung thú khổng lồ
đang ngủ đông, bất cứ lúc nào cũng sẽ chồm dậy đả thương người. Không ai dám
hành động thiếu suy nghĩ.
- Ngươi đang nói bậy cái gì?
Một số người lạnh giọng nói. Bọn họ nhìn thấy
Diệp Phàm đi về phía trước, đến gần lão nhân áo xanh, đều sợ thật sự bị hắn chiếm
được.
- Thứ khác chúng ta mặc kệ, Phù Tang Thần Thụ
này thuộc về Kim Ô tộc ta, ai cũng đừng loạn có ý đồ.
Một con Kim Ô già âm trầm nói.
Bên cạnh nó, tám gã thái tử của Kim Ô tộc đều
lộ sát khí, vây tới phía trước, muốn vây Diệp Phàm vào trong lập tức đánh chết.
Lệ Thiên, Yến Nhất Tịch khống chế Thần Nữ Lô
bay tới, ở không trung cười lạnh nhìn xuống bọn họ. Lục Nha cùng hai lão Kim Ô
bay xuống, cầm trong tay Ô Sí Lưu Kim Đảng chấn nhiếp.
Thái Âm thần tử, Tam Khuyết đạo nhân cũng bay
tới, cầm Thánh binh viễn cổ tương trợ. Người của Quảng Hàn Cung vây quanh Y
Khinh Vũ mừng nàng trở về, tạm thời không có hành động.
về phần thế lực lớn khác như Nhân Vương Điện,
Tử Vi Thần triều thì thờ ơ lạnh nhạt, tạm thời chưa tò thái độ.
Bầu không khí tại hiện trường trở nên khẩn
trương, đại chiến vừa rồi rất dài chỉ vì Y Khinh Vũ thoát vây mới hơi chút dịu
đi, mà lúc này lại khói lửa xông lên tận trời.
Đương nhiên trong cổ điện vẫn có chiến đấu.
Nơi đó tập trung đại bộ phận cường giả, lúc này còn đang đánh nhau, mọi người đều
muốn giành lấy truyền thừa đạo thống của cổ Hoàng Nhân tộc.
Hiện nay, chiến hòa rốt cục lan đến phía dưới
Bất Tử Thụ. Một con Kim Ô ra tay không tiếng động, hóa thành một đạo kim quang
đánh tới Diệp Phàm.
- Chúng Thái tử của Kim Ô tộc ra tay!
Có người cả kinh kêu lên.
Kim Ô tộc tổng cộng mười vị Thái tử, mỗi người
đều là nhân vật cấp Giáo chủ, cực kỳ cường thịnh, vang dội cổ kim. Không có chủ
nhân của một thế lực lớn nào có một đám con nối dòng đáng sợ như vậy.
Bát Thái tử của Kim Ô tộc ra tay, đây là một
thanh niên hai mươi mấy tuổi, tu vi sâu không lường được. Một đạo Ly Hòa bay
ra, đốt cháy vòm trời, bao phủ Diệp Phàm ở phía dưới.
Nhưng khiến mọi người không nghĩ tới chính là
Diệp Phàm căn bản không né tránh, để mặc hỏa diễm dính lên, tắm rửa trong đó
căn bản không tổn thương mảy may.
Hắn vận chuyển Thái Dương cổ kinh, bước lớn
lên trước từng bước tới gần lão nhân áo xanh. Ngay cả Thái Dương Chân hỏa từ Thần
Thụ tràn ra đều không thể thương tổn hắn.
- Kim Ô tộc chẳng qua là như thế thôi!
Trong tối có người cười lạnh, đây rổ ràng là
châm ngòi, muốn làm cho bọn họ toàn lực ra tay đối phó Diệp Phàm, không cho hắn
thuận lợi đi tới. Bởi vì không ai biết hắn cùng lão nhân cụt tay kia rốt cục có
quan hệ gì.
- Kim Ô tộc được xưng là hậu đại của tiên
linh, ta xem kỳ thật không phải vậy. Bị người ta chém cửu Thái tử, hiện nay đại
địch ngay trước mắt lại...
Xích!
Một đạo Thái Dương Hỏa tinh bay ra cắt ngang lời
người trong tối, lại biến thành một tiếng hét thảm. Người châm ngòi đương trường
bị đốt thành tro tàn.
Nhị Thái tử của Kim Ô tộc lộ ra một nụ cười lạnh
nơi khóe miệng. Hết thảy vừa làm đối với hắn mà nói căn bản nhỏ bé không đáng kể,
nhưng là lại kinh động mọi người.
- Trời ạ, đây là Thái Dương thánh lực vận chuyển
đến cực hạn mà sinh ra một tia Thái Dương Hỏa tinh. Hắn lại luyện thành loại
này.
- Tìm ra vị trí một vị đại năng còn chưa tính,
nhấc tay đốt hắn thành tro tàn. Nhị Thái tử của Kim Ô tộc thật là đáng sợ.
Người đời đều nói, Kim ộ thập Thái Tử đều cường
thịnh, trong đó Lục Nha là nhất. Nhưng sau khi nhìn thấy nhị Thái tử thúc giục
ra Thái Dương Hỏa tinh, rất nhiều người đều rất hoài nghi.
Loại hỏa tinh này đủ có thể đốt chết Giáo chủ
tuyệt thế, đại năng bình thường khó thể phản kháng. Người như vậy rốt cục đáng
sợ cỡ nào?
Rất nhiều người đều nhìn chằm chằm vào Kim Ô
nhị Thái tử nhưng hắn lại vẻ mặt bình tĩnh. Mà nơi đây lại với Kim Ô đại Thái tử
cầm đầu, điều này càng khiến người ta nghiêm nghị.
- Các vị, các vị lui ra sau đi. Hôm nay chúng
ta tất giết người này. Dám chém con cháu dòng chính Kim Ô tộc ta, Thái Dương cổ
Hoàng sống lại đều không cứu được hắn.
Một vị Thái tử của Kim Ô tộc lên tiếng. Bọn họ
phân tán ra, vây quanh Phù Tang Thần Thụ hoàng kim cùng Diệp Phàm ở trung ương.
- Kim Ô tộc các ngươi khẩu vị quá lớn hả, rò
ràng là muốn độc chiếm Bất Tử Thần Thu này.
Có người trong tối cười lạnh.
- Cây này là nơi thủy tổ Kim Ô tộc ta từng sống,
có nghi vấn gì sao?
Một vị Thái tử của Kim Ô tộc lên tiếng.
- Ngươi có chứng cứ gì nói là Thần Thụ của thủy
tổ các ngươi?
Người trong tối cười lạnh.
- Đó chính là chứng cớ!
Lục Nha trên bầu trời lên tiếng, chỉ hướng lá
cây hoàng kim um tùm, mơ hồ có thể thấy được một cái tổ quạ.
- Nói chuyện này vô dụng. Từng có Kim ộ xây tổ
bên trên cũng không thể chứng minh. Người đời đều biết Phù Tang Thần Thụ cùng với
Thái Dương cổ Hoàng chứng đạo, thuộc về Nhân tộc.
Một vị hóa thạch sống của Nhân Vương Điện lên
tiếng.
Nhân Vương Điện là một trong những truyền thừa
cổ xưa nhất của Nhân tộc. Lúc này bọn họ tò thái độ khiến bầu không khí hiện tượng
lập tức trở nên vi diệu.
Thập Thái tử của Kim Ô tộc đứng ra, hắn nhỏ tuổi
nhất có thể nói là trẻ tuổi khí thịnh, rất không khách khí nói:
- Trong các loại thần thoại truyền thuyết, Phù
Tang cùng Kim Ô đều không thể tách rời, thậm chí tộc ta từng hoài nghi Thái
Dương cổ Hoàng chính là thủy tổ của Kim Ô tộc ta.
- Ha ha...
Lệ Thiên cười lớn, tay cầm Thần Nữ Lô nhìn xuống
phía dưới nói:
- Sao ngươi không nói thủy tổ của Nhân Vương
Điện, người khai sáng Quảng Hàn Cung, tổ tiên của Tử Vi Thần triều, Lão Tử của
Bát Cảnh Cung đều là hóa thân của thủy tổ các ngươi chứ?
Phù Tang Thần Thụ rốt cục về sở hừu của ai,
khiến tất cả mọi người ở đây đều khẩn trương đề phòng. Tất cả thế lực lớn đều
muốn cướp vào trong tay.
Nhưng là mọi người khẳng định không có một tộc
có thể độc chiếm, chỉ có thể mọi người chia cắt, cuối cùng chính là vấn đề có
thể giành được bao nhiêu mà thôi. Hiện tại cứng rắn chính là vì có thể đạt được
càng nhiều sau này.
- Ta xem những thứ này có thể nói sau.
Đại Thái tử Kim Ô tộc lên tiếng. Hắn rất trầm ổn,
tuổi quá nửa trăm, tóc vàng xòa qua vai, là một lão đạo sĩ.
- Không, hiện tại xin chư vị đứng ngoài quan
sát, để chúng ta trước giải quyết đại địch của tộc ta.
Nhị Thái tử Kim Ô tộc gật đầu, ánh mắt nhìn về
Diệp Phàm ở phía trước.
- Các ngươi muốn giết ta, vậy ta đi trước.
Diệp Phàm quay đầu lại nói.
Lúc này hắn đã đi tới trước người lão nhân áo
xanh. Mọi người đều vô cùng kinh ngạc. Quan tài đá nằm ở đó, có người thử dùng
Thánh binh tấn công đều bị ngăn cản.
Diệp Phàm không sợ hãi tự nhiên là bời vì miếng
đồng rỉ. Hai miếng đồng cũ giống như cảm ứng được nơi này không tầm thường, một
mực không bay vào trong Luân Hải.
Quan tài đá đáng sợ, một sợi khí cơ tràn ra đều
đủ để ma diệt một nhân vật tuyệt thế. Nó lẳng lặng trưng bày ở đó như vậy, vô
cùng thần bí.
- Các vị, nên ra tay rồi!
Có người của Kim Ô tộc kêu lên, bọn họ cảm
giác không ổn. Diệp Phàm lại thật sự đến gần lão nhân áo xanh, không sợ uy áp
đáng sợ, đây cũng không phải là điềm tốt.
Những người khác cũng đều giật mình. Diệp Phàm
đi đến dưới Bất Tử Thụ, mặc cho Thái Dương Hỏa tinh đốt trên thân căn bản không
tổn hao gì, hai miếng đồng cũ thay hắn chặn lại.
- Bày trận văn, đưa hắn tuyệt sát ở đây.
Đại Thái tử của Kim Ô tộc quát, tuy rằng hơn
năm mươi tuổi nhưng lại có nhuệ khí mà người trẻ tuổi đều không thể bì. Đạo y
phần phật, tóc dài buông xòa, ánh mắt phi thường ác nghiệt.
Trừ Lục Nha ra, tám vị Kim Ô Thái tử đều đứng ở
phương vị đặc biệt chỉ định, dưới chân tràn ra một mảnh văn lạc phức tạp khó hiểu,
câu thiên động địa.
- Đây là thần trận cổ xưa của Kim Ô tộc.
Trong tay tám Kim Ô Thái tử đều cầm một cây trận
kỳ cổ xưa, xuất từ bút tích củạ Thánh nhận. Đây là muốn tuyệt sát, căn bản
không để cho Diệp Phàm một phần cơ hội, đồng thời cũng là vì đoạt Thần Thụ mà
lên kế hoạch và hành động.
- Bọn họ lại bay ra mảnh thần văn này, đây là
một tòa sát trận thái cổ. Thần Vương tuyệt thế bị vây vào đều phải nuốt hận.
Mọi người sợ hãi. Đây là đại trận trấn giáo của
Kim Ô tộc, mấy ngàn hơn vạn năm đều không xuất thế một lần, không nghĩ tới lại
vì Diệp Phàm mà bày ra.
Ầm!
Lực lượng mãnh liệt giống như một vùng đại
dương mênh mông, mây đen quay cuồng, ma vân ngập trời lập tức bao phủ nơi này.
Tám cây đại kỳ tối đen như mực giống như tám vị
Thần Ma thái cổ, đáng sợ vô cùng. Chúng đứng sừng sững ở đó, có uy thế quét
ngang ba ngàn giới.
Trong khoảnh khắc này, trong tòa sát trận thái
cổ này bốc lên một vùng hào quang đáng sợ, hừng hực mà dọa người. Một bóng người
màu vàng xuất hiện, đứng ngạo nghễ trong mây đen ngập trời. Hắn cao lớn vô
cùng, cao ngất trong ma vân, khi con ngươi khép mở bắn ra kim quang dài đến mấy
chục dặm.
- Đó là... Đại Thánh của Kim Ô tộc!
- Tòa sát trận thái cổ này thật là đáng sợ,
không ngờ triệu tập ra phân thân của Đại Thánh Kim Ô tộc.
Khí cơ khủng bố phát ra, đương trường khiến rất
nhiều người ở Thang Cốc xụi lơ ngã xuống đất, căn bản không thể đứng thẳng. Cái
loại kiêu ngạo bất tuần, uy thế trên trời dưới đất duy ngã độc tôn khiến mỗi
người đều kinh hãi run sợ.
Chỉ có thế lực lớn cầm Thánh binh mới có thể
giữ được trấn định mà không bị chấn nhiếp xụi lơ, những người khác đều không thể
động.
- Kim Ô tộc muốn làm gì?
Mọi người cực kỳ rung động.
Vì đối phó với một tên Diệp Phàm sao? Thật là
chuỵện bé xé ra to! Đây là thần trận trấn giáo của Kim Ô tộc, giết Thần Vương
tuyệt thế đều đủ rồi.
Đây cũng không phải cổ kỳ phỏng chế, mà là đại
kỳ nguyên thủy của sát trận thái cổ chân chính nhưng hôm nay lại bị bố trí ở
đây.
- Kim Ô tộc muốn độc chiếm Phù Tang Thần Thụ.
Có người hét lớn.
Lệ Thiên, Yến Nhất Tịch lại càng dùng hành động
để tỏ thái độ, dẫn đầu ra tay, tế ra Thần Nữ Lô đánh về phía trước.
- Các vị, ta có thể cam đoan với các vị, hành
động này chỉ là muốn giết Diệp Phàm, xin các vị chờ xem.
Lục Nha đúng lúc nói, cũng tế ra Ô Sí Lưu Kim
Đảng. Hai lão Kim Ô ở phía sau hắn cũng ra tay đối kháng Thần Nữ Lô.
Nguyên bản những người khác muốn ra tay lúc
này lại ngừng lại.
Ấm!
Trên bầu trời mây đen quay cuồng, ma vụ ngập
trời, trong thiên địa tối đen một vùng, giống như đi về thời thái cổ. Một bóng
người màu vàng sừng sững trong mây, ánh mắt khiếp người, chói mắt hơn cả thái
dương.
Hắn đã ra tay, cất bước về phía trước muốn trấn
chết Diệp Phàm. Uy thế mênh mông cuồn cuộn kinh động chín tầng trời mười tầng đất.
Diệp Phàm cũng không kinh sợ, bình tĩnh đứng ở
trước người lão nhân cụt tay, không chút sợ hầi, ngầm truyền âm với Y Khinh Vũ:
- Nếu đem Quảng Hàn Khuyết trả lại cho ngươi,
có thể phối hợp với Thần Nữ Lô, đem mười Thái tử cùng nguyên lão Kim Ô tộc một
kích diệt sạch hay không?
- Vậy không có khả năng. Ô Sí Lưu Kim Đảng là
Thánh binh, tòa sát trận thái cổ kia lại càng đáng sợ.
Y Khinh Vũ đáp.
- Vậy quên đi.
Diệp Phàm nói.
- Ta là ai, ta là ai...
Lão nhân cụt tay áo xanh tự hỏi, con ngươi
càng ngày càng sáng. Bỗng dưng lão ngẩng đầu, ôm quan tài đá lên.
Vị Kim Ô Chiến Thần trên bầu trời toàn thân tỏa
sáng, đứng trong đám mây đen tối uy áp chín tầng trời nhưng khi đối mặt cùng Thần
Chi Niệm cùng quan tài đá lại vô cùng ngưng trọng, không hề đi tới.
- Chín tầng trời mười tầng đất, duy ngã độc
tôn, quét ngang ba ngàn giới, nghịch chuyển lục đạo Luân Hồi. Ta là - Thái
Dương Thánh Hoàng.
Lão nhân cụt tay áo xanh ôm quan tài đá chậm
rãi nói, vào giờ khắc này dường như chấn động tam giới lục đạo, cả vùng Bắc Hải
màu đen mênh mông sóng lớn đánh lên trời, đám mây mười phương tan tác.