Già Thiên

Chương 227: Chương 227: Thái Sơ Thần Dẫn






Ánh trăng như màn nước mỏng manh phủ xuống cả vùng đất, đây là một vùng đất trống trải và rất yên tĩnh.

Dưới chân là một nền đất màu nâu đỏ, xung quanh có những tảng đá lớn, xa xa còn có các ngọn núi đá. Tất cả đều được ánh sáng trăng mỏng như làn khói bao phủ, cảnh vật rất mông lung.

Nhưng tâm tình của bốn người Diệp Phàm và lão Đao Cầm lại không yên lặng như thế, bọn họ đã gần đến mỏ cổ Thái Sơ rồi. Mỗi khi bước đi trên con đường đầy cát đá màu nâu đỏ này, trái tim bọn họ lại đập mạnh đến nỗi muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

Thân thể của hai tu sĩ tên Lý Đức Sinh và Trần Hoài Viễn run lên liên tục, hầu như không thể đứng vững nữa, lòng rất sợ hãi.

Mỏ cổ Thái Sơ chính là một trong bảy cấm địa Sinh Mệnh ở Đông Hoang, hung danh truyền khắp thiên hạ, từ xưa đến nay có rất nhiều chuyện đáng sợ xảy ra.

- Ai có thể tới cứu chúng ta đây? Ta không muốn chết đâu!

- Làm sao mới thoát được nơi này? Lão Đao Cầm, lão có biện pháp nào không? Đạo trưởng, ngươi tìm được đường rồi chứ?

Âm thanh hai người phát run, tâm tình gần như đã tuyệt vọng, sắc mặt tái nhợt như một tờ giấy trắng.

Khoảng cách từ đây tới mỏ cổ Thái Sơ còn chưa tới một trăm dặm, đi ở trong khu vực này như vậy sợ rằng lành ít dữ nhiều.

- Vội cái gì? Chúng ta còn chưa tiến vào trong thần mỏ, không phải còn cách đến tám - chín mươi dặm sao? Rút nhanh vẫn còn kịp.

Lão Đao Cầm quát khẽ.

- Không phải nói gặp Thái Sơ phải chết không nghi ngờ ư? Chúng ta đã thấy rồi đó, còn có đường sống sao?

Hai người giống như bắt được một cọng rơm cứu mạng, ánh mắt nhìn về phía lão Đao Cầm có chút khẩn trương, trong đấy còn có hi vọng.

- Đó là vì chưa tiếp cận mỏ cổ Thái Sơ, chúng ta còn cách xa như vậy, cơ hội chạy trốn vẫn có!

Lão Đao Cầm không muốn nhiều lời, vội vàng xoay người chạy nhanh. Không thể ở lâu tại chỗ này được, nếu không, chắc chắn sẽ không còn ai sống sót.

Diệp Phàm cũng xoay người đuổi theo lão Đao Cầm, hắn có cảm giác dạo này mình rất xui xẻo, chỉ muốn ngắm nhìn Thái Sơ từ xa thôi mà, không ngờ lại bị gió lốc màu đen cuốn vào.

Sắc mặt hai người Lý Đức Sinh và Trần Hoài Viễn tái nhợt, vội vàng đuổi theo. Tâm trí hai người đã loạn, không còn chủ trương gì được nữa, chỉ còn cách bị động đuổi theo lão Đao Cầm và Diệp Phàm.

Bốn người chạy một hơi đến năm mươi dặm, sau đó mời dừng lại thở dài một hơi. Nhưng ngay sau đó, bọn họ lại biến sắc.

- Không đúng, sao vẫn còn nhìn thấy mỏ cổ Thái Sơ?

Lão Đao Cầm thấp giọng, kinh hãi hô lên.

Diệp Phàm cũng cảm giác có gì đó không đúng, sử dụng mắt thần nhìn ra xa.

Ở ngay cuối đường chân trời, ánh sáng sao trắng xóa mỏng manh như làn nước rủ xuống mặt đất, hợp lại chiếu sáng một khu vực.

Không còn nghi ngờ gì nữa, nơi đó là mỏ cổ Thái Sơ, nó vẫn cách bọn họ khoảng tám chín mươi dặm.

Bất an, sợ hãi, tức giận, bi ai...các loại tâm tình khác nhau từ phương xa truyền tới gần như lây nhiễm sang bọn họ, tình cảnh rất giống những gì đã xảy ra trước đó.

- Tại sao có thể như vậy, rõ ràng chúng ta đã chạy được năm mươi dặm rồi, nhưng sao khoảng cách vẫn như vậy?

Lý Đức Sinh và Trần Hoài Viễn thoáng cái đã tái mặt, trừ con ngươi ra, hầu như mỗi một tấc da thịt trên thân thể họ cũng đang run rẩy.

- Rõ ràng chúng ta...đã chạy theo hướng ngược lại, nhưng sao giống như đang di chuyển vòng quanh nó?

Kết quả này làm mọi người sợ hãi, tâm trạng bốn người phải nói là rất bất an.

- Không phải chúng ta còn mạng sao? Tiếp tục chạy!

Âm thanh lão Đao Cầm trầm thấp, nắm lấy tẩu thuốc của mình rồi chạy nhanh như bay, chỉ trong chớp mắt đã ra xa hơn trăm thước.

Đến lúc này, Lý Đức Sinh và Trần Hoài Viễn đã nghi ngờ là mình đang chạy lòng vòng rồi, động tác đi đứng cũng trở nên khó khăn, cứ đi rồi ngã nhiều lần, sau đó mới bắt đầu chạy được.

Cũng không thể trách họ nhát gan được, phải biết rằng từ xưa đến nay có không biết bao nhiêu Thánh Chủ đã vẫn lạc ở nơi đây. Nếu như so với bọn họ, hai người này chưa phải là gì.

Diệp Phàm cũng thầm thầm nói trong lòng. Tình cảnh lần này rất giống với một phần trong Nguyên Thiên thư, đáng tiếc nội dung phần đó quá thâm ảo, hắn còn chưa đọc hiểu được.

Sau khi chạy được năm mươi dặm, mấy người này mới dừng lại. Nhưng phát hiện mọi việc vẫn như ban nãy, bọn họ không chạy ra xa được, cứ như đang đi vòng quanh mỏ cổ Thái Sơ.

- Thật không thể tin nổi, ta nghĩ mãi mà không rõ!

Lão Đao Cầm có chút ngẩn người. Mới bắt đầu chạy, lão còn có cảm giác là đang rời xa mỏ cổ Thái Sơ, nhưng khi dừng lại quan sát, lão phát hiện ra cứ như mình đang đi vòng, chứ không phải là đi xa.

Lão ngồi chồm hổm trên mặt đất, lấy tẩu thuốc ra rít một cái, hàng lông mày cau lại.

- Lão Đao Cầm, lão còn có tâm tình hút thuốc sao?

Vẻ mặt Lý Đức Sinh cứ như đưa đám.

- Mau nghĩ biện pháp đi.

Trần Hoài Viễn lo lắng bất an, ngồi dưới đất thở dốc.

Lúc này Diệp Phàm đã xác định được rồi, tình huống bọn họ gặp phải chắc chắn là tình cảnh đã được ghi lại trong những trang sau của Nguyên Thiên thư: thần nguyên tạo thành trạng thái "năng lượng từ trường", có thể bóp méo không gian, quấy nhiễu được cả thời gian.

Tình huống như vậy rất đáng sợ! Nhưng đây không phải là tình huống được cố ý tạo nên, mà là do chính thần nguyên tự động sinh ra, gần như thay đổi toàn bộ "quy tắc" và "trật tự" ở vùng đất này.

Tình huống của bọn họ lúc này còn tốt, vì chưa đi tới khu vực nguy hiểm. Chứ một khi không biết mà dẫn động pháp tắc trong trời đất, chắc chắn sẽ chết ngay.

- Đạo trưởng, có phải người nhìn ra được gì rồi không?

Lý Đức Sinh hi vọng nhìn hắn.

Trần Hoài Viễn cũng đi lại gần, nói:

- Tiểu ca, nếu ngươi có thể có biện pháp dẫn chúng ta đi ra ngoài, chắc chắn ta sẽ báo đáp!

- Ta chỉ nhìn thấu được một chút manh mối, nơi này thật sự quá phức tạp...

Diệp Phàm đang nói sự thật.

Trong một mảnh đất mà xuất hiện năng lượng từ trường thế này, rất có thể là vì không chỉ có một khối thần nguyên, mà là có rất nhiều khối. Nguyên lực các thần nguyên tương tác lẫn nhau, rồi tự nhiên sinh ra năng lượng từ trường, nhưng đây là trường hợp đơn giản nhất

Nếu như bên trong còn có những nhân tố khác tác động tới, lúc đó rất khó xác định được nguyên nhân tạo nên. Trừ phi chính Nguyên Thiên sư đến đây...

- Thần nguyên được sinh ra bên trong mỏ cổ Thái Sơ chắc chắn đã thông linh...

Lão Đao Cầm ở bên than thở.

- Nếu đúng như vậy, chúng ta càng nguy hiểm hơn. Vì chúng có thể tự hành diễn sinh sát cục, hậu quả lúc đó thật không thể tưởng tượng nổi.

Diệp Phàm nhíu mày.

Điều tồi tệ nhất chính là những điều này chỉ là suy đoán bề ngoài thôi, không có ai biêt rốt cuộc trong đó có gì.

- Chúng ta tiếp tục chạy, xem thử có thể tìm được biện pháp gì hay không.

Diệp Phàm đứng dậy, hắn muốn đo đếm khu vực này một lần.

Cứ như vậy, bốn người lại bắt đầu chạy nhanh.

Chỉ một lúc sau, Lý Đức Sinh và Trần Hoài Viễn đã mệt mỏi tới mức gần sủi bọt mép rồi, xụi lơ ngả xuống mặt đất. Cũng không biết bọn họ đã chạy bao nhiêu "năm mươi dặm" rồi, nhưng vẫn không thể rời xa.

- Tại sao có thể như vậy...

Hai người thở hồng hộc, gần như mệt chết.

- Không phải thần nguyên ở nơi đây có phong sinh vật còn sống chứ?

Lão Đao Cầm dùng giọng nói bé tới mức không thể bé hơn nói ra.

Diệp Phàm trầm mặc, khả năng này cũng rất lớn. Mà chủng tộc được phong trong nguyên chắc chắn rất lợi hại, vì thế lại có thêm một biến số nữa.

- Ta nghe người ta nói trong thần mỏ có một Thánh Linh, cho dù Thần Vương Đông Hoang đại thành gặp phải, chắc chắn phải chết.

- Còn có một truyền thuyết khác, bên trong còn có tiên tộc.

Lý Đức Sinh và Trần Hoài Viễn ngồi ở dưới đất nói. Chạy một hồi lâu như thế, mồ hôi bọn họ tuôn ra như mưa, cũng không sợ hãi như lúc đầu nữa.

Nhưng những lời này cũng chỉ là lời đồn truyền nhau thôi, không ai biết được nó chính xác như thế nào.

Có thể gọi những truyền thuyết này là một dạng "lời dẫn", dựa theo những gì Nguyên Thiên thư lại, một "lời dẫn" có thể diễn sinh ra được mười mấy lần phỏng đoán rất kinh khủng.

Diệp Phàm chỉ mới xem qua phần sau của Nguyên Thiên thư một chút, nhưng khi tận mắt nhìn thấy được những gì đang diễn ra ở mỏ cổ Thái Sơ, hắn cảm thấy rất kinh sợ.

Mới chỉ là mấy "lời dẫn" ban đầu thôi, hắn đã không thể nhìn thấu được đầu mối chân chính.

Theo như hắn phỏng đoán, dù cho hiểu được hết Nguyên Thiên thư, sợ rằng hắn cũng không thể thấy được hay hiểu được "chánh văn" của mỏ cổ Thái Sơ.

Có lẽ nơi đây còn đáng sợ hơn những gì mọi người đã tưởng tượng nhiều, sợ rằng bên trong còn có một ẩn tình kinh thiên động địa.

Nếu không, tại sao ngay cả Nguyên Thiên sư chân chính cũng không dám đi vào? Có thể nói vị tổ tông đầu tiên của Trương gia là kỳ nhân một đời, nhưng hắn không thể làm gì, cuối cùng cả đời cũng không dám vào mỏ cổ Thái Sơ, đây chính là nỗi tiếc hận lớn nhất của hắn.

- Chẳng lẽ chúng ta phải chết ở đây thật sao?

Sắc mặt Lý Đức Sinh và Trần Hoài Viễn khó coi, bọn họ thấy Diệp Phàm không nói, cho là không còn cách nào nữa rồi.

- Chưa chắc phải chết!

Diệp Phàm đứng dậy, nói:

- Còn vài chục dặm nữa, chúng ta hãy đi tuần quanh thần mỏ một lần. Có khi tìm thấy được chút manh mối gì đó.

Thứ làm hắn sợ nhất chính là mỏ cổ Thái Sơ, nhưng hiện giờ còn chưa đến gần nơi đó, hai bên cách nhau khoảng tám - chín mươi dặm. Hắn cảm thấy mình sẽ tìm được một phương pháp phá giải, tìm được sinh lộ.

Dù sao đây cũng chỉ là khu vực biên giới, chứ chưa đi vào trung tâm.

Lại chạy được hai mươi mấy dặm, quả nhiên bọn họ lại trở về nơi bắt đầu xuất phát.

- Đạo trưởng, ta vừa nhìn đã biết ngươi chính là tước gia, đời này sẽ thành kỳ nhân đó, nhất định phải nghĩ được biện pháp!

Nghe thấy Trần Hoài Viễn nói như thế, Diệp Phàm không khỏi buồn cười. Cái gọi là tước gia thật ra chính là "quật gia" ( người đi khai quật), cũng là một cách gọi khác dành cho môn đồ Nguyên Thiên sư.

Những người đào móc nguyên mạch phải ở trong núi sâu, thường xuyên lui tới dưới mặt đất, không thấy được mặt trời, nên bọn họ thường được người khác gọi là "quật gia".

- Đạo trưởng, quật gia, có tìm được phương pháp chạy trốn hay không?

Lý Đức Sinh cũng khẩn trương hỏi.

- Có biện pháp, nhưng phải mạo hiểm.

- Mạo hiểm thế nào?

Lão Đao Cầm hút một hơi thuốc, hỏi.

- Lần này cần phải đi tới mỏ cổ Thái Sơ thêm mấy dặm nữa, ta phải tìm hiểu năng lượng từ trường ở nơi đây, lúc đó mới tìm được biện pháp thoát khốn.

Diệp Phàm bình tĩnh nói tới.

- Quật gia, ngươi điên rồi?

Trần Hoài Viễn liền nhảy lên, kích động nói:

- Sao lại đi về phía mỏ cổ Thái Sơ chịu chết? Cũng chỉ có các Thánh Chủ già lão sắp hết thọ nguyên mới đánh cược liều chết đi đến đó thôi.

Diệp Phàm lại dùng tay vẽ lên mặt đất, tính toán lại những gì đã ngẫm nghĩ trong đầu, nói:

- Chỉ còn cách thăm dò tính toán năng lượng từ trường thì mới biết được tình huống thế nào, lúc đó mới tìm được đường sống.

- Được, cứ làm như thế!

Lão Đao Cầm hút mạnh một hơi, rồi lấy đầu tẩu gõ gõ mạnh dưới đất, đứng dậy đi tới.

- Vì đây là lần đầu, nên chúng ta chỉ đi tới trước năm dặm, không nên xâm nhập quá sâu.

Diệp Phàm đi thẳng tới phía trước.

Vẻ mặt hai người Lý Đức Sinh và Tâần Hoài Viễn như đưa đám. Dù không muốn, nhưng họ cũng không dám ở một mình lại nơi đây, lúc này chỉ còn cách dựa vào hai quật gia này.

Sau khi đi sâu vào được năm dặm, bọn họ liền dừng lại. Bỗng nhiên bọn họ thất kinh, phát hiện vùng đất đang đứng như "xoẹt" một tiếng rồi tự nhanh về sau.

- Đây là...

Ngay cả lão Đao Cầm cũng kinh ngạc, lông tơ trên người dựng đứng lên.

Rõ ràng bọn họ chỉ đi năm dặm, nhưng khi dừng lại thì có cảm giác thoáng cái đã đi tới hai mươi dặm. Bây giờ bọn họ có thể nhìn thấy rõ được ánh sáng sao trên trời hợp lại chiếu xuống mỏ cổ Thái Sơ như hóa thành một thác nước trắng xóa chảy dài xuống ở ngay phía trước.

- Đạo trưởng, ngươi hại chết chúng ta rồi....

Trần Hoài Viễn kinh hô.

- Không sao, chúng ta đi theo đường cũ trở về.

Diệp Phàm cũng rất giật mình, "trật tự" và "quy tắc" ở nơi đây đã bị biến dạng đến một mức độ kinh khủng.

Đi tới dễ dàng, đi ngược khó khăn. Chỉ có hai mươi dặm ngắn ngủi, nhưng bốn người phải đi quanh co đến một canh giờ. Hơn nữa, bọn họ không đi theo đường thẳng, mà phải không ngừng đổi hướng.

Nếu không phải Diệp Phàm đã lưu lại ấn ký đặc biệt được ghi lại trong Nguyên Thiên thư, sợ rằng bọn họ đã không thể đi ra được.

Tất cả ấn ký được đám người lão Đao Cầm lưu lại đều bị hủy diệt, biến mất không thấy, chỉ có một chút ấn ký đặc biệt của Diệp Phàm tạo nên còn được lưu lại.

- Sao ta có cảm giác khi nãy chúng ta không phải đi đường thẳng, mà như quẹo trái rồi quẹo phải, đi vòng nhiều đường rồi mới ra được?

Lão Đao Cầm không hiểu.

- Đây là khu vực từ trường do thần nguyên tự nhiên sinh ra, may mà chúng ta chỉ đi sát biên giới, còn chưa vào khu vực biến hóa phức tạp. Coi như chúng ta còn may đó.

Diệp Phàm đáp.

- Có thể chạy đi rồi chứ?

Lý Đức Sinh dồn dập hỏi.

- Còn phải dò xét nhiều hướng nữa, nếu không, ta cũng không nắm chắc.

- Còn phải thử sao?

Trần Hoài Viễn khẩn trương.

- Ngươi có phương pháp tốt hơn sao?

Lão Đao Cầm hung dữ hỏi lại hắn.

Trong một canh giờ sau đó, Diệp Phàm tiếp tục dò xét thêm mấy lần nữa. Trong đó có một lần vô cùng nguy hiểm, thoáng cái đã đi tới phía trước đến ba mươi dặm, ngay cả lão Đao Cầm cũng trắng mặt ra.

Lúc này còn cách mỏ cổ Thái Sơ chưa tới năm sáu chục dặm, có thể thấy rõ thác nước màu bạc đầy trời đang rơi xuống.

Ánh sáng màu bạc lấp lánh phát sáng hoàn toàn bao phủ nơi đó lại, toát lên vẻ ôn hòa và thánh khiết.

- Đây là cái gì?

Diệp Phàm giật mình.

Bọn họ không thể nào thấy được cảnh vật bên dưới mỏ cổ Thái Sơ, nhưng các cảnh vật ở trên không trung lại đang hiện rõ ra trong mắt. Có một chút ánh sáng ngọc chói mắt từ trong cổ mỏ lao ra, chậm rãi di động.

Ánh sáng của các ngôi sao hợp, giống như một thác nước màu bạc đang rủ xuống. Nhưng ánh sáng ngọc từ dưới đất vọt lên còn sáng hơn thác nước đó, cứ một chút là ánh sáng ngọc đó bay thẳng lên không trung, một lát sau lại chui xuống đất.

- Có thể là thần nguyên!

Lão Đao Cầm đưa mắt nhìn, đôi mắt bắn ra hai đạo ánh sáng sắc bén.

- Thần nguyên?

Diệp Phàm giật mình, chúng không những bị da đá bao phủ, mà còn nuốt chửng cả ánh sáng ngôi sao, chẳng lẽ thần nguyên đã thành tinh rồi ư? Chắc chắn không chỉ có một khối, bởi vì có đến bốn hoặc năm điểm sáng ở trong đó, mà đây chỉ là những điểm sáng hắn có khả năng nhìn được.

- Ta thấy được thi thể...

Đôi môi Lý Đức Sinh run run, mặt xanh mét.

- Cái gì? Ở đâu?

Diệp Phàm cả kinh.

- Ngay ở trên bầu trời mỏ cổ Thái Sơ, thi thể này cứ di động, hết chui xuống mặt đất thì nó lại bay vào trong ánh sáng sao.

Lý Đức Sinh run rẩy.

- Ăn nói bậy bạ!

Lão Đao Cầm trách mắng:

- Xung quanh mỏ cổ Thái Sơ có lực lượng kỳ dị ngăn trở, ngay cả ta cũng không thấy rõ, chỉ thấy được vài điểm sáng, làm sao ngươi nhìn thấy được.

- Mắt trái của ta...chính là Âm Minh (1) nhãn trời sinh có được, có thể thấy được vài thứ đặc biệt.

Lúc này Lý Đức Sinh rất sợ hãi.

- Mắt trái là Âm Minh nhãn...

Lão Đao Cầm giật mình.

Diệp Phàm cũng chấn động trong lòng, hắn từng nghe qua loại mắt này. Người có được mắt này có khả năng nhìn được vài thứ người khác không thể thấy được, nhưng rất khó tu luyện thành công. Tuy nhiên, nó có khả năng nhìn thấu mọi thứ âm u và tối tăm.

- Nói mau, ngươi còn nhìn thấy gì?

Diệp Phàm và lão Đao Cầm đồng thời giục hỏi.

- Những thi thể kia không ngừng bay lên, chúng bay vào ánh sáng sao rồi lại chậm rãi rơi xuống chui vào trong đất, có không ít thi thể đâu.

Lý Đức Sinh gần như bị mê sảng, trên mặt không còn chút máu.

Hắn không còn nhìn thấy những thứ khác, ngay cả thần nguyên cũng không thấy được. Tu vi hắn không đủ, con mắt trái thỉnh thoảng mới thấy được Âm Minh mà thôi.

Nhưng dựa theo những gì hắn nói, Diệp Phàm và lão Đao Cầm đã có thể tưởng tượng được cảnh tượng cách đó sáu mươi dặm.

Trong cái thác màu bạc từ trên trời đổ xuống ngay trên mỏ cổ Thái Sơ có vô số thi thể đang chậm rãi chuyển động tắm trong ánh sáng thánh khiết.

Cảnh tượng này..mới chỉ nghĩ đến thôi mà bọn họ đã sợ hết hồn hết vía, rốt cuộc đây là chuyện gì?

Ngoài ra, còn có những đồ vật khác cũng bay lên hạ xuống với các điểm sáng, nhưng không thể nhì thấy rõ được.

"Không trách được cả kỳ nhân Nguyên Thiên sư của Trương gia cũng không dám vào mỏ cổ Thái Sơ..." - Diệp Phàm tự nói trong lòng, nơi đây thật sự quá thần bí.

"Oong"

Đột nhiên có một lực hút to lớn xuất hiện ở ngay mỏ cổ Thái Sơ. Ánh sáng sao trên bầu trời thoáng cái đã biến mất, bầu trời trở nên tối đen như mực, đưa tay cũng không thấy được năm ngón.

Dường như trên mặt đất xuất hiện một cái động đen vô cùng lớn, có thể cắn nuốt hết mọi vật.

---------------------------------------

(1) Âm Minh: âm u tối tăm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.