Đây là đại bản doanh của Tề Vân, những người hắn
triệu tập vốn một lòng với hắn, có kẻ còn lên chiến hạm đuổi theo Diệp Phàm hôm
nay, không có gì đáng thương lượng cả.
- Hôm nay Tề đại nhân quả thật xúc động nhưng
may mắn vẫn chưa sai quá lớn, còn mong tiểu huynh đệ bớt giận, chúng ta nguyện
ý đưa ra bồi thường.
Người trung niên kia là cháu rể của Tề Vân, lúc
này lần nữa lên tiếng.
Diệp Phàm lạnh lùng quét mắt nhìn hắn, không
nói với hắn nữa mà nhìn thẳng về Tề Vân ở phía sau nói:
- Lão tặc ngươi còn muốn tránh né sao?! Tự thấy
hôm nay vẫn có thể tránh được một kiếp à?!
Thần sắc Tề Vân lúc này vô cùng khó coi.
Từ đầu tới cuối hắn cũng không quá lo lắng, dù
trong lòng có chút sợ hãi nhưng không nghĩ cúi người cầu xin tha thứ. Hắn âm trầm,
âm thầm truyền âm, khiến người ta phát ra tin tức, cầu xin trợ giúp.
- Ngươi không còn lời gì để nói nữa sao?!
Diệp Phàm nhìn thẳng vào hắn.
- Tên khổ tu sĩ từ Vực ngoại ngươi đừng nên
quá phận, chúng ta thừa nhận sai lầm, nguyện ý bồi thường! Ngươi còn muốn chúng
ta quỳ xuống cầu xin tha thứ nữa sao?!
Một tên tính tình nóng nảy lên tiếng.
Phốc!
Khóe môi Diệp Phàm nhếch lên, cười ác nghiệt
và đánh ra một quyền, người này trực tiếp hóa thành huyết vụ, hình thần câu diệt.
- Các ngươi cường thế, ngạo mạn thành quen rồi,
tới hoàn cảnh này mà còn không bỏ được! Người không biết còn đang tương ta đang
cầu xin các ngươi tha thứ đó! Hiện tại rốt cuộc ai thành dao sắc, ai là thịt bỏ
đây?!
Rất nhiều người biến sắc, người trẻ tuổi trước
mặt này rất vô tình, vừa nhìn đã biết là một ngoan nhân, chi mới nửa khắc đã giết
mấy người, chân mày không nhíu. Hiện tại không ai dám ăn nói lung tung, ai cũng
mím chặt mồm lại.
- Lần này là lão phu sai lầm, ngươi muốn thế
nào! Tề tộc ta có thể cho ngươi một ít khoáng vật thần tính để bồi tội!
Tề Vân lên tiếng, thần sắc hờ hững, không có
chút biểu tình gì.
- Không cần như vậy đâu, chỉ cần mạng ngươi là
đủ rồi!
Diệp Phàm nói.
Mấy người phía sau Tề Vân hiện ra vẻ giận dữ,
hung quang bắn ra, đồng loạt ra tay.
Ầm!
Bọn họ chuẩn bị từ trước, lập tức khởi động một
tòa cổ trận, đồng thời một đám vũ khí đáng sợ phát ra uy quang, triển khai tập
sát.
- Mọi người cùng lên, đồng loạt giết hắn, tin
tức đã phát ra, tin tường chỉ lát nữa thôi sẽ có đại quân tới viện trợ. Tổ
Thánh cũng đã bị kinh động!
Những người này kêu lớn.
Đồng thời, Tề Vân tiến nhập một Cổ Thánh cơ
giáp, nhanh chóng bay về phía xa xa, muốn tránh một kiếp này.
- Ta dám tới nơi này mà còn sợ chút thủ đoạn
như vậy của các ngươi sao?!
Thần sắc Diệp Phàm bình thản, quyền ý Lục Đạo
Luân Hồi Quyền mỡ ra, trận văn phía trước lập tức bị hủy diệt.
Rồi sau đó, thần quang ngũ sắc sau lưns hắn hiện
lên, quét ngang tất cả các loại thần quang, tiêu diệt tất cả bọn họ.
Hắn cũng tiến nhập vào Cổ Thánh cơ giáp, thi
triển bí thuật Hoàng Kim Thần Tàng. Nháy mắt, thánh chung, thần kiếm, thiên
tháp, bảo tán đều hiện ra, lóe ra ánh sáng đủ máu, hóa thành từng đạo lưu quang
bắn về phía trước.
Đây là một hồi công kích một chiều!
Phốc... Phốc...
Huyết quang hiện lên, tiên huyết nhiễm đỏ thần
đảo, phàm là những người ra tay đối phó Diệp Phàm đều bị đánh nát, gần như
không ai thoát được một kích này.
Trên tòa thần đảo này không có mẫu hạm, không
có công cụ chiến tranh cường đại nhất, những người này sao có thể tranh phong
được với Diệp Phàm.
Những kẻ này chỉ có thể lao lên chịu chết, hắn
như đang thu hoạch hoa màu, những nơi đảo qua chính là một mảnh huyết hoa, là
gió tanh mưa máu, thi thể đồng loạt ngã xuống.
- Tên khốn kia, ngươi còn muốn trốn sao?!
Diệp Phàm triển khai bí quyết chữ Hành, nháy mắt
đã lao lên phía trước.
- Mọi người cùng lên, ngăn hắn lại, đại quân của
chúng ta sắp tới rồi, hơn nữa Tổ Thánh cũng đã xuất quan!
Có người mê hoặc, lớn tiếng khích lệ.
- Ta giết ngươi chỉ cần một giây thôi, cần gì
lâu như vậy, kẻ nào ngăn cản ta phải chết!
Diệp Phàm vô tình nói.
Thần quang ngũ sắc lóe lên, Lục Đạo Luân Hồi
Quyền hiện ra, từng khối thi thể lập tức nổ tung, căn bản không thể dùng số lượng
bù chất lượng. Nơi này hiện lên một mảnh sương mù màu máu.
Tề Vân bay lên giữa trời nhưng dưới bí quyết
chữ Binh, Cổ Thánh cơ giáp lại không nghe theo sự sai khiến của hắn, nhanh
chóng mất đi khống chế rơi xuống.
- Ngươi... không được xằng bậy! Ta là em ruột
của Tề gia chủ, là con cháu trực hệ!
Tề Vân luống cuống. Ai cũng sợ chết, tới lúc
này hắn mới nhận ra điều đó.
- Ta đã muốn là giết!
Diệp Phàm căm giận nói.
- Không, giết ta, ngươi sẽ gặp đại phiền toái!
Nếu ngươi lưu tình, Tiên Vũ Tinh này về sau mặc ngươi đến đi, chúng ta sẽ cho
ngươi ưu đãi vô tận!
Sắc mặt Tề Vân trắng như tuyết.
- Giết ngươi, ta cũng có thể tùy ý đi lại nơi
này! Hơn nữa, cũng đừng quá coi trọng chính mình! Ta không cảm thấy được thân
phận ngươi hiển hách chút nào cả, chỉ là một con kiến, một con chuột đáng ghét
mà thôi, thích là giết!
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
- Lão phu liều mạng với ngươi!
Sắc mặt Tề Vân không có chút máu, muốn cá chết
rách lưới, kíp nổ Cổ Thánh cơ giáp này.
Rắc rắc!
Diệp Phàm sớm ra tay trước, đơn giản mà lưu
loát, thần quang ngũ sắc sau lưng chợt lóe lên, chặt đứt Cổ Thánh cơ giáp làm
hai nửa, hòa hoa bắn ra bốn phía.
Sau đó hắn bổ ra một quyền khiến bộ vị trung
tâm của nó hóa thành bột mịn.
Ầm!
Diệp Phàm đưa tay lôi Tề Vân ra nói:
- Ta từng giết qua những người còn mạnh hơn
ngươi cả trăm lần! Bằng vào ngươi mà cùng dám chọc vào ta sao?!
- Không được!
Tề Vân kêu lớn, hoàn toàn lụy đi, không kìm nổi
phải cầu xin tha thứ.
Phốc!
Máu huyết văng lên cao mấy thước, Diệp Phàm một
quyền đánh nát hắn, không thèm đưa mắt nhìn mà quay người rời đi, biến mất ở
phía chân trời.
Ánh trăng thanh lãnh buông xuống, tòa thần đảo
này là một mảnh hỗn độn, tử thi đủ loại, một mạch Tề Vân điêu linh, thương vong
thảm trọng! Đây là một đêm không thể bình tĩnh.
Tiên Vũ Tề gia đại loạn! Bên ngoài hòn đảo này
đã bị phù văn của Diệp Phàm ngăn cách nhưng những việc phát sinh vẫn nhanh
chóng được truyền ra bên ngoài.
Đây là một hồi kịch biến, chiến hạm lên không,
công cụ chiến tranh cấp Cổ Thánh hiện ra, phong tỏa nơi này, âm thanh ầm ĩ suốt
đêm.
- Không bao lâu nữa, việc đêm nay sẽ truyền khắp
Tiên Vũ Tinh, chắc chắn sẽ kinh động Tào gia! Thừa dịp này, ta cùng phải đi tập
sát một chuyến!
Diệp Phàm lẩm bẩm rồi chợt biến mất.
Đây là một dăy núi nguyên thủy, là một mảnh
căn cứ của Tào gia, vị trí khá ưu việt, tương truyền là đàn tràng của một Đại
Thánh thượng cổ.
Ba chiếc mẫu hạm phân ra ba phương vị, đứng
trong đàn tràng thật lớn này. Trong dãy núi tràn ngập tiên khí, mỗi ngọn núi đều
có một chiến hạm loại nhỏ cảnh giới.
- Thật sự là một nơi thật tốt!
Diệp Phàm tới đây rồi không khỏi cảm thán. Nơi
này là một mảnh đất đằng long uẩn thần, thụy khí phún xuất, thần quang ẩn hiện,
là bảo địa tu luyện hiếm có.
Hắn càng xem càng thích thú, không thể không
thừa nhận thủ đoạn của Tào gia đúng là thông thiên, có thể cướp được đàn tràng
thượng cổ này khẳng định tiêu phí không ít khí lực.
Cổ Thánh bình thường cũng không có phú đi vào,
nơi này tuyệt đối là nơi Đại Thánh thượng cổ tọa quan, hiện còn lóe ra các loại
phù văn, chưa hoàn toàn bị ma diệt.
Nơi này dễ thủ khó công, Cổ Thánh tới cùng phải
chau mày.
Diệp Phàm tiến nhập bộ cổ giáp, có thể phát
huy ra uy lực cấp Thánh nhân nhưng cùng không dám tùy tiện xâm nhập mà khẽ tươi
cười.
- Địa phương thật tốt! Long mạch bình thường
có mấy ngàn, quan trọng nhất là có hai chủ long mạch hiếm có, giằng co cùng một
chỗ, hiện tại vẫn tồn tại!
Diệp Phàm vốn đang suy nghĩ làm sao để đột phá
đi vào thì sau khi quan sát kỳ địa thế, khóe miệng chợt hiện lên vẻ tươi cười.
Đây là địa hình lý tưởng nhất để bố trí Nguyên Thiên Âm Dương Trận!
Hắn thậm chí còn hoài nghi có phải Nguyên
Thiên Tổ sư từng tới nơi này cho nên mới sáng chế ra một cổ pháp tuyệt thiên
tuyệt địa như vậy hay không, có thể diễn biến ra một hồi thiên đại sát kiếp?!
Hiện tại, hắn gần như có thể xem là một Nguyên
Thiên Sư, chỉ kém một chút nữa mà thôi, cùng đã lý giải loại đại thuật này tới
cùng cực, đương thời không ai có thể sánh bằng được.
Diệp Phàm bắt đầu bận rộn, ở bên ngoài bố trí
nhanh chóng, muốn giết người trong vô hình khiến Tào gia không thể chấp nhận nổi.
- Long mạch như vậy thật hiếm có, gần như cả
trăm viên cổ tinh cũng không nhất định có được loại bố trí này, không ngờ lại
phát hiện ra ở đây!
Các loại phù văn bay ra, đương nhiên điều kiện
tiên quyết là có Khi Thiên trận văn yểm hộ, che đậy hết thảy thiên cơ, bằng
không hắn vừa động thủ chỉ sợ đã bị phát hiện rồi.
Diệp Phàm nhận ra sau khi đi vào tinh vực này,
thứ dùng nhiều nhất chính là loại trận văn này, nếu không chỉ sợ nửa bước khó
đi, nhanh chóng sẽ bị người ta phát hiện ra.
Ở sâu trong dăy núi, hỗn độn khí nồng đậm, vờn
quanh phiến trọng địa này. Ba chiếc mẫu hạm sáng chói, dài tới mấy ngàn trượng
khiến người ta thấy kiêng kị.
Trong một chiếc mẫu hạm, thần sắc Tào Lâm âm
trầm, có chút khiến vẻ xinh đẹp của nàng bị phá hỏng, trong mắt tràn ngập oán độc
nói:
- Mạng của hắn thật lớn, từ bốn mẫu hạm vây khốn
mà vẫn có thể chạy được! Ta hận không thể lập tức bắt hắn mà lăng trì.
- Phải nghĩ biện pháp, hiện tại có chút không ổn.
Tên khổ tu sĩ này quá cường đại, thủ đoạn chạy trốn lại phi phàm, hắn nếu không
chủ động xuất hiện thật khó tìm được hắn!
Một lão già nhíu mày.
- Bất kể như thế nào cùng phải bắt được hắn! Tề
Vân không phải là đã ra tay sao?! Ta cần dụ dỗ cả Tề gia vào, mượn dùng lực lượng
khổng lồ của bọn chúng để giết chết con chó nhỏ này!
Tào Lâm gần như điên cuồng, khàn giọng nói.
Bọn họ lúc này còn chưa biết Diệp Phàm đã tới,
còn chủ động ra tay.
Sau đó không lâu, Diệp Phàm đã khắc hết phù
văn lên các ngọn núi, hiển lộ ra hết sự thần bí của chúng. Giờ chỉ cần Diệp
Phàm kích hoạt, nháy mắt sẽ là vạn long gào rít, che kín cả thần mạch.
- Ha ha, có thể thưởng thức pháo hoa, mưa sao
rồi!
Hắn nhẹ giọng lẩm bẩm.