Thương long cấp Đại Thánh khởi đầu đã chiếm cứ
ưu thế, không có sợ hãi, đơn phương dám vào trong, đương nhiên cũng không phải
quét ngang hết thảy, nó cướp được thứ cần thiết tất nhiên sẽ lập tức rời đi, vả
lại ở bên ngoài khẳng định sẽ có người tiếp ứng.
“Boong...”
Đột nhiên, vang lên một tiếng chuông, chấn động
cả khu vực Nhân tộc rộng lớn, mà các địa vực giáp giới với chiến trường Phi
Tiên tự nhiên có thể nghe được rõ ràng, mọi người đều đồng loạt biến sắc.
- Nơi này đã chân chính hóa thành một chiến
trường đáng sợ! Thần chung đã vang, chứng tỏ ở bên ngoài đã có một số người
buông xuống, tiếng chuông là báo cho mọi người biết, bắt đầu trường quyết đấu,
liệp sát, bao vây tiễu trừ thần bí rồi!
Diệp Phàm thần sắc chợt nghiêm lại, sau đó
trong con ngươi bắn ra hai chùm tia sáng, bởi vì hắn nhìn thấy mấy chục cột sáng
thật lớn từ trên trời giáng xuống, nối thông suốt trên trời dưới đất, giống như
Thần bình thường.
Đó là từng cây cột trụ màu vàng chống trời, mỗi
một cây đều thô to mà bàng bạc, chống đỡ được chín tầng trời. Đó là một vị lại
một vị cường giả đang buông xuống.
Diệp Phàm đảo mắt lên xuống nhìn. Ở trong đó hắn
cảm nhận được một vài khí cơ quen thuộc, dao động kinh người khuếch tán tới, tu
vi của những người đó còn chưa bị chém đi!
Những cột sáng kia từng cây từng cây thô to
như ngọn núi lớn trên nối chín tầng trời, dưới chạm chín tầng âm ti, hào quang
rực rỡ, khí tức mênh mông, giống như vô số vị Thần linh buông xuống, trấn áp
nhân gian giới.
- Đen rồi, rốt cục đến đây rồi!
Trên mặt đất mờ mờ tối, rất nhiều người cả
kinh kêu lên, ở bên ngoài chiến trường này có không ít người tới quan sát.
Mà đúng lúc này, mọi người đều rút lui, bọn họ
đều run sợ phát ra từ nội tâm, cái loại khí tức này quá mức cường đại, đối với
họ mà nói những cường giả kia như Chân Thần chuyển thế.
- Đây là Thận Nhân ở thiên ngoại, mỗi người đều
có thực lực bễ nghễ thiên hạ! Thật không biết bọn họ làm thể nào tu thành, lại
càng không hiếu vì sao mỗi qua một đoạn năm tháng đều phải đến chiến trường Phi
Tiên tiến hành đại quyết chiến!
Đây là nghi vấn của mọi người, thời kỳ thịnh
thế hoàng kim ở thế giới bên ngoài làm cho bọn họ khiếp sợ, vầng hào quang lóng
lánh của các nhân vật cái thế đó thật sự rất đẹp mắt, chủng tộc san sát, cường
giả quá đông.
Diệp Phàm dập tắt ánh mắt, khôi phục ảm đạm, đứng
ở ngoài chiến trường Phi Tiên, yên lặng nhìn, không nói thêm gì.
Thiếu niên Bạch Dạ ánh mắt rất sáng, tràn ngập
khát vọng, nhìn chằm chằm những cột sáng kia, vô cùng mong chờ. Hắn khát khao một
ngày nào đó cũng có thể trở thành người cường đại như vậy.
Đại hán râu ria xồm xòm và đám người kia đều rất
rung động, rất nhanh lại lắc lắc đầu, những người đó cách bọn họ thực quá xa vời,
có chút không đúng thực.
Những cột sáng thật lớn kia phần lớn đều phân
biệt ở vào các khu vực bất đồng, khoảng cách giữa nhau đều rất xa, đúng lúc này
chậm rãi mờ dần đi, hào quang dần dần thu liễm.
- Bị chém đạo hạnh, tước giảm tu vi... những
người đó bị áp chế rồi!
Đến lúc này, mọi người mới thở dài ra một hơi
nhẹ nhõm. Những người đó thật sự quá cường đại, từng người giống như Thần linh,
giống như Thiên thần hạ phàm, khiến người ta hít thở không thông.
Mang máng, vẫn như cũ có khí tức đại đạo mờ nhạt
đang tràn ngập, đang khuếch tán, vẫn chưa chân chính bị chém, cuối cùng là tự
mình thu liễm đi.
- Có một số người chưa từng mất đi đạo hạnh!
Điều này làm cho mọi người cảm thấy kinh sợ,
đây phải là cường đại tới cỡ nào, ngay cả chiến trường Phi Tiên đều mất đi hiệu
lực sao? Không ngờ lại có kết quả như vậy, mọi người đều vừa kinh ngạc vừa sợ
hãi.
Có lão tu sĩ lâu năm mắt lộ ra dị sắc, nhưng
cũng không phải quá mức giật mình, nói:
- Từ trước tới nay đều sẽ có một số người,
trên người bọn họ hoặc có bí khí, hoặc có kỳ ngộ đặc biệt gì đó, luôn có thể bảo
lưu lại một ít đạo hạnh, sẽ không mất hết pháp lực! Hơn nữa, những người này cuối
cùng sẽ chủ động buông tha cho
sử dụng năng lực của đạo pháp, không đến thời
điếm sống chết trước mắt sẽ không động tới con bài chưa lật, dường như là cố ý
tôi luyện bản thân mình.
Đây là một chỗ chiến trường, sau khi đi tới
nơi này, trận doanh bất đồng, người đến từ khu vực bất đồng, sẽ cố gắng giết chết
các cường giả tuyệt đại khác, như là cạnh tranh quan hệ với tồn tại đáng sợ nào
đó.
Tất cả cột sáng đều biến mất, mọi người ở bên
ngoài đều không biết ở chỗ sâu trong chiến trường Phi Tiên ra sao, dù sao khu vực
này quá mênh mông, vượt qua địa vực Đông Hoang Diệp Phàm chứng kiến ở ngày xưa.
Chỉ nhìn thấy màn ánh sáng chiếu xuống tràn ngập khí tức thần bí.
“Ầm!”
Đột nhiên, ngoài mấy trăm dặm, hào quang chói
mắt xuyên qua không gian loạn thạch, lại có mấy chục đạo cột sáng thật lớn buông
xuống, trong đó có hai đạo quá gần nhau, còn chưa kịp củng cố đã có người ra
tay, tiến hành tuyệt sát, trực tiếp khai chiến.
Hai chùm tia sáng đánh vào nhau, mảnh nhỏ pháp
đạo bắn tung toé, đạo hạnh của họ còn chưa bị chém, mà tiến hành một kích chấn
nhiếp thế gian như vậy, tự nhiên rung chuyển dãy núi vạn khe trong khu vực.
Ngay cả mặt đất bên ngoài chiến trường đều
rung chuyển, từng cái khe thật lớn lan tràn ra, rộng tới mấy trượng trông rất
khủng bố. Rất nhiều ngọn núi ù ù nổ vang, núi đá nứt ra sụp xuống, bụi mù xông
lên tận trời.
Cái loại đại bùng nổ này kinh sợ rất nhiều người
khiếp sợ, mọi người đều thối
lui.
Một tiếng rống bi thương, không biết là cường
giả chủng tộc nào, thân thể khổng lồ vắt ngang không trung, giống như phụng
hoàng lửa, toàn thân là ngọn lửa, nhưng lại phủ kín lân giáp màu đỏ, cả thân thể
vạn trượng đó “ầm” một tiếng nổ tung.
Từng mảng lớn mưa máu bay vãi ra, bắn thẳng tới
mảnh đất bên ria chiến trường, cái loại dao động tuyệt thế ngập trời này cực kỳ
khủng bố.
- A...
Một ít người kêu lên thảm thiết, bất hạnh bị
mưa máu rơi trúng thân mình, bị xuyên thủng ngay đương trường, ngay sau đó liền
bị máu đỏ thẫm ẩn chứa mảnh nhỏ đại đạo kia giết chết sinh cơ toàn thân.
- Quả nhiên là cường giả cái thế, một Đại
Thánh đỉnh phong cứ như vậy bị người giết chết, thật đáng sợ!
Bên ngoài chiến trường, mọi người đều sắc mặt
tái nhợt mất đi màu máu. Người đó phải cường đại tới cỡ nào, đại quyết chiến ngắn
ngủi đã làm cho một vị cường giả tuyệt thế như phụng hoàng lửa nổ tung, thật chấn
động lòng người.
Mọi người rút lui, tất cả đều lựa chọn tránh
xa, mặc dù dựng thân ở bên ngoài chiến trường Phi Tiên đều không an toàn như vậy.
Người ở bên trong quá cường đại, mỗi người đều như Thần minh huyết khí ngút trời.
- Grào...
Một khu vực khác, cách xa có thể tới ba trăm dặm,
đồng dạng có hai vị chí cường giả đụng độ nhau. Một sinh vật hình người vừa bước
ra khỏi cột sáng, toàn thân đều được sương mù che khuất, trực tiếp xỏ xuyên qua
trong cột sáng thật lớn của người kia, nơi đó có một đầu sư tử như hoàng kim
luyện chế thành, thật cao lớn còn cao hơn so với ngọn núi, hai người gặp lại,
liều mạng đọ sức thảm thiết.
“Phốc!”
Cuối cùng, sinh vật hình người bị xé rách, đầu
sư tử hoàng kim cực lớn kia một ngụm đã nuốt chửng hắn xuống, máu văng khắp nơi,
xuyên thủng hư không.
Mọi người đều kinh hãi, người đó thật cường đại,
mưa máu ẩn chứa mảnh nhỏ pháp tắc xuyên thủng hư không, tất nhiên là chí cường,
nhưng lại bị coi là thực vật nuốt trộng!
Hào quang thu liễm đi, đầu sư tử cực lớn kia
đáp xuống đất, cột sáng từ trên bầu trời biến mất, hiển nhiên đã bị chém đạo hạnh.
Cứ như vậy, các nơi thỉnh thoảng có cột sáng nối
thẳng lên trời, sáng loá, khuếch tán ra dao động cường đại tuyệt thế, như từng
cây cột trụ thiên địa bất hủ, mãi mãi trường tồn.
Chỉ nửa canh giờ mà thôi, mọi người đã phát hiện
trên một trăm vị “Thần Nhân” từ Vực ngoại buông xuống. Trong thời gian đó, có một
số cột sáng gặp nhau cùng một chỗ, liền xảy ra huyết chiến, tối thiểu có năm
sáu vị “Thần Nhân”
Ngoài chiến trường Phi Tiên bên này lặng ngắt
như tờ, có nhiều người giống như hóa đá, những Thần Nhân vực ngoại này quá cường
đại, còn đáng sợ hơn nhiều so với tưởng tượng của họ, còn không có phát hiện một
cường giả nào thấp hơn cảnh giới Đại Thánh.
Rốt cuộc buông xuống bao nhiêu chùm tia sáng
thật lớn, không có người nào nói rõ, bởi vì bọn họ chỉ nhìn thấy được một khu vực
này, chỉ là phạm vi có khả năng đạt tới của Thiên Nhãn.
Mà chiến trường Phi Tiên quá mức rộng lớn, mặc
dù cột sáng nối thông với trời, có thể chấn động một phương lãnh thổ tinh vực,
nhưng cách nhau quá xa, không có khả năng nhìn thấy được toàn bộ.
- Đây chỉ là một góc mà thôi, đến tột cùng có
bao nhiêu người tới, chẳng lẽ nhân vật cường đại như vậy đều có thể có mấy
ngàn, mấy vạn? Thậm chí cỏn nhiều hơn!
Rất nhiều người miệng khô lưỡi khô, rồi sau đó
lại cảm thấy lưng phát lạnh, loại cảm giác này rất khó chịu: nhiều cường giả
như vậy rốt cuộc là làm thế nào tu thành? Từng người đều huyết khí như hải
dương, đều không phải là nhân vật lớp người già sắp chết!
Rốt cục, chiến trường Phi Tiên chậm rãi bình
tĩnh lại, không có cột sáng tiếp tục buông xuống, cũng không còn khuếch tán dao
động pháp tắc cường đại, nhưng lại càng khiến mọi người khiếp sợ hơn.
Màn ánh sáng chiếu xuống, bên trong chiến trường
Phi Tiên xuất hiện một loại khí tức tường hòa, mặt đất vừa rồi bị đánh rách tả
tơi chậm rãi khép lại, trở về bằng phẳng như cũ.
Chiến trường Phi Tiên không ngờ lại như thế,
như là có sinh mệnh, có thể tự mình chữa trị. Điều này lại làm cho mọi người
kinh ngạc một trận.
Xa xa truyền đến tiếng la hét ầm ĩ, có người ở
trên mặt đất chỗ mình thu hồi một ít mưa máu, đó là bảo huyết của “Thần Nhân” Vực
ngoại, lấy được nó bất kể là chế thuốc, hay là lấy ra mảnh nhỏ pháp tắc để rèn
binh khí, đều sẽ có trọng dụng.
Không hề nghi ngờ, sau khi tiến vào chiến trường
không nói thu hoạch các thứ khác, chỉ riêng là thân thể Đại Thánh nổ tung đối với
rất nhiều người đều là chí bảo. Một số người nhìn thấy những mưa máu kia gần
trong gang tấc đều rất động tâm.
Cuối cùng, có người đi vào chiến trường, đương
nhiên ở bên ngoài khẳng định có thân bằng bạn hữu tiếp ứng, bằng không đi ra lại
hẳn phải chết.
Ở hai đêm kế tiếp, chiến trường Phi Tiên thỉnh
thoảng truyền ra dao động đáng sợ, có người đang quyết đấu, tiến hành trận chiến
sinh tử. Từng có một trận chiến lan ra đến gần bên ngoài. Không ít người nhìn
thấy một vị sinh vật hình người tay không nhổ lên một ngọn núi, trấn áp một đầu
Bạo long cấp Đại Thánh, đáng tiếc thất bại, bị xé rách, máu tươi văng bắn khắp
nơi.
Tại phiến chiến trường này có một số chủng tộc
chiếm hết ưu thế, thân thể trời sinh cường đại không gì sánh nổi, làm cho anh
kiệt của giới bên ngoài vốn thực lực không kém bọn họ đều phải tránh lui, không
phải đối thủ.
- Tranh hùng trên Đế lộ, đầu tiên coi trọng
chính là khí lực, mỗi một cỗ thân thể Đế ở cùng thời đại mà nói đều là cường đại
nhất, qua đi muôn đời cũng không bị hủy diệt, so với binh khí Hoàng Đạo càng
cao thâm hơn!
Diệp Phàm lẩm bẩm tự nói.
Trong mấy ngày kế tiếp, mỗi ngày Diệp Phàm đều
tới đây quan sát, còn thiếu niên Bạch Dạ cũng luôn đi theo, tâm ữí đầy hưng phấn.
Ở xa xa bên ngoài mặc dù rất khó nhìn thấy “Thần Nhân” tranh phong đáng sợ nhất,
nhưng cũng cảm xúc sôi sục không thôi.
Diệp Phàm cũng không có đi vào, bởi vì tuy rằng
từng cảm nhận được dường như có một vài khí cơ quen thuộc, nhưng cũng không phải
là những người hắn khát vọng nhìn thấy, nên không có đặt chân đi vào.
Tới ngày thứ năm, một dải tinh hà từ trên trời
giáng xuống, có một thân ảnh mông lung xuất hiện ở ngoài xa mấy trăm dặm, cột
sáng cực lớn xỏ xuyên qua trời cao, lại xuất hiện một nhóm người.
Trên đầu người kia treo lơ lửng một cái bảo
bình đại đạo, vô cùng khủng bố, trước tiên liền trực tiếp hấp thu cột sáng của
chính mình, nơi đó trở thành một cái hắc động khủng bố.