Một đám sinh vật cường đại vọt tới. Khí tức
mãng hoang kinh thế tràn ra, hóa thành một dòng thác lũ thổi quét qua nơi mai
táng Thần Quỷ, rung động ầm ầm!
- Người nào dám tới đây đoạt tổ khí?!
Một tiếng gầm thật lớn vang lên. Một người khổng
lồ tám tay xuất hiện, cơ bắp cuồn cuộn như long xà quấn quanh cơ thể, cao lớn mạnh
mẽ.. Thân thể hắn cao tới mười trượng, mái tóc như cỏ rối, mắt như chuông đồng,
tòa ra những tia sáng căm thù.
Hắn há mồm gầm vang một tiếng, vòm trời lập tức
sụp đổ. Huyết khí vọt lên từ thiên linh cái, tràn ngập bầu trời, khí quán thiên
địa!
Đây là một người khổng lồ cực kỳ đáng sợ, nổi
bật trong đám Cổ Thánh. Điểm duy nhất khiến lòng người yên ổn hơn đó là hắn
cũng không phải thạch thai, không phải là Thánh linh.
Người khổng lồ tám tay vọt tới rất nhanh, mỗi
tay cầm một loại vũ khí. Đầu tiên là một cây cự phủ giống như ngân hà giáng xuống,
lưỡi phủ sáng chói mắt.
Sau đó là một cây thần mâu, trường đao rực rỡ
cũng đánh tới, tấn công thẳng về phía Diệp Phàm.
Úm!
Diệp Phàm quát khẽ một tiếng, lục tự chân ngôn
cao nhất của Phật Giáo truyền ra. Một luồng sóng âm khuếch tán tới, tràn ngập
mênh mông như biển, tấn công về phía trước.
Răng rắc.
Cự phủ sắc bén xuất hiện những vết rạn, sau đó
đột nhiên nứt toạc ra, vỡ nát trên bầu trời. Tám cánh tay người khổng lồ cùng
chậm hẳn, bị tấn công rất mãnh liệt.
Ầm ầm!
Diệp Phàm ra tay rất mạnh mẽ, giờ khắc này
không hề nương tay, lao tới chém giết. Một trận chiến tranh kinh thế có thể bắt
đầu, hắn cũng không muốn bị mất mạng tại đây.
Hắn hóa thành đường cong hình rồng, không gì
không phá nổi, huyết khí màu vàng và thân thể là vũ khí đáng sợ nhất. Chiến mâu
và trường đao đáng sợ kia, tử điện chùy, tất cả vũ khí đều nứt vỡ tan nát dưới
thân thể Diệp Phàm, trở thành bụi phấn cả.
Thân thể hắn còn chắc chắn hơn cả Thánh khí,
tràn ngập lực lượng bất hủ, thần quang hoàng kim sáng lạn, đánh đâu thắng đó,
không gì cản nổi.
Một quyền của Diệp Phàm đánh tới, trực tiếp
xuyên thủng vũ khí cuối cùng trên cánh tay của người khổng lồ kia — Đại la
thánh thuẫn.
Rắc một tiếng, nắm tay màu vàng nặng cả vạn
cân xuyên thấu qua cổ thuẫn. Thánh khí này bị đập nát, rơi lả tả xuống mặt đất.
Người khổng lồ tám tay khiếp sợ. Đây là loại
khí lực mạnh tới nhường nào chứ? Có thể liên tiếp hủy diệt chí bảo mà hắn phải
dùng sinh mệnh đúc ra thành mảnh vụn.
Đây là một nhân loại còn hung ác điên cuồng
hơn cả tộc khổng lồ bọn họ, huyết khí màu vàng ngập trời. Hắn giơ nắm tay đánh
ra va chạm với cự chưởng, rầm một cái liền bị đánh xuyên, máu tươi văng tung
tóe.
Grao...
Người khổng lồ tám tay đau đớn rống lên. Tất cả
mọi chuyện xảy ra quá nhanh. Đối phương lao tới đánh như chẻ tre, đối kháng cứng
rắn, lập tức xuyên qua tất cả mọi thứ ngăn cản!
Ngay cả thân thể khổng lồ của hắn cũng đều bị
đánh xuyên qua. Đầu tiên chính là cánh tay to lớn bị đánh gày. máu tươi chảy
dài. Sau đó là thân thể.
Diệp Phàm hóa thành đường con hình rồng, thái
cực tiên đồ trong Luân Hải chấn động. Hỗn Độn Thanh Liên và thân thể liên hợp lại,
tạm thời ra khỏi đạo đồ.
Giờ khắc này thân thể và Thanh Liên tổ hợp
thành đường cong của đạo, dung hợp một chỗ, hóa thành hình rồng vắt qua ngang
trời.
Phụt!
Mưa máu bắn tung tóe. Người khổng lồ tám tay hừ
thảm rút lui nhưng đột nhiên thân thể lại bị đường cong hoàng kim kia chia đôi,
sau đó cắt thành hai nửa.
- A...
Hắn phát ra một tiếng hét kinh thiên động địa.
Chuyện này quá mức khủng bố rồi. Hắn là kẻ mạnh trong thánh giả nhưng trước mặt
nhân tộc này lại yếu ớt tới vậy.
Cuối cùng một tiếng nổ vang lên. Cái đầu to lớn
của hắn nổ tung, máu tươi nhuốm hồng trời cao. Hắn đã bị hình thần câu diệt.
Grao!
Phía sau người khổng lồ tám tay còn có mấy con
hung thú, môi con thực lực đều cường đại, dáng vẻ và khí thế độc ác ngập trời.
Có thể nói đám này cùng không phải người hiền
lành gì, đều là Thánh thú, mạnh mẽ lao tới, huyết khí cuồn cuộn tỏa ra từ trong
cơ thể, tràn ngập bầu trời.
- Giết!
Diệp Phàm hét lớn, dẫn dắt Long Mã và Cửu Vĩ
Ngạc Long vọt lên, triển khai tuyệt sát. Tình thế nguy cấp, lúc này không biết
bên ngoài ra sao, cần phải giải quyết chúng trước mới được.
Ùm bỏ...
Một con bỏ có bộ lông toàn thân đỏ như máu kêu
to rung trời nhưng trong khi giao chiến với Diệp Phàm lại bị mấy chục nắm tay
màu vàng nện xuống, cuối cùng nuốt hận, thánh thể cường đại bị đánh nát.
Phụt!
Sau đó Diệp Phàm liên tục ra tay rất nặng, năm
thanh thần kiếm sau lưng xuất hiện. Kiếm khí hỗn độn bắn ra bốn phía, chém một
con thánh cầm chín đầu thành máu.
Linh vũ bay tán loạn, máu văng khắp nơi. Địa
phương này đã trở thành một trường Tu La. Long Mã và Cửu Vĩ Ngạc Long cũng giải
quyết đối thủ, mấy con Thánh thú cường đại đều bị đánh chết, không con nào còn
sống sót nổi.
- Có ba con Thánh thú là cường giả của viên
Sinh Mệnh cổ Tinh này, không thể tưởng tượng được đều gia nhập vào đám Thánh
linh. Có thể thấy hiện giờ tình thế đã nguy cấp tới mức nào rồi.
Cửu Vĩ Ngạc Long nói.
Bọn họ cùng không dám dừng lại, chạy khỏi nơi
mai táng Thần Quỷ. Khi ra khỏi cánh cửa lớn, Diệp Phàm liền thu lấy trứng thần
hoàng kim trên đài tế tự.
Đây là một viên trứng thần khó tin, ẩn chứa đạo
quả cả đời của một vị Đại Thánh, bị con chồn hoang kia trộm tới. May mà lần này
Diệp Phàm lấy được, nếu không để nó bị chôn vùi trong này thì quả là đáng tiếc.
- Chà, tình huống dường như cũng không tệ như
chúng ta tưởng tượng đâu.
Sau khi rời khôi nơi này, đi ra Đại Nguyệt Pha
không có một ngọn cỏ, bọn họ vẫn chưa thấy đại chiến hủy diệt khắp tinh vực
phát sinh.
Bọn họ lướt qua vùng đất hoang dã, vượt qua rất
nhiều sông lớn, đi qua rất nhiều địa phương, tìm hiểu mới biết không khí gần
đây đã rất khẩn trương rồi. Chiến tranh có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.
- Thánh linh vô thượng Vực ngoại chỉ huy thiên
quân vạn mã đến đây. Hiện tại không ai có thể thoát khỏi vùng tinh vực này.
Tinh không đã bị phong tòa!
- Hai ngày trước có thạch thai hiển hóa trong
thiên địa, chấn nhiếp tất cả cường giả Nhân tộc, áp bách chúng sinh hít thờ không
thông. Đại chiến sắp xảy ra tới nơi rôi.
Diệp Phàm nghe được tin tức từ mấy vị cường giả,
trong lòng thấy nặng nề hẳn. Tai nạn sắp ập xuống, càn quét qua vùng tinh vực cổ
xưa này rồi.
Tin tức tốt duy nhất là hộ đạo giả của Nhân tộc
dường như cùng tới rồi, giằng co với Thánh linh vô thượng trong tinh không.
Đó cùng là nguyên nhân căn bản khiến Thánh
linh này không lập tức làm khó dễ. Mấy ngày này Nhân tộc đều không phải không
có hành động. Người hộ đạo đã tới, hiển hóa ra nhằm vào Thánh linh.
Mấy ngày kế tiếp Diệp Phàm không có cách nào
tiến vào tinh không độ kiếp, bằng không thực có thể gặp phải Thánh linh chỉ huy
đại quân thì hắn chết không có chỗ chôn.
Long Mã nói:
- Phải ẩn nhẫn trước đã. Tinh vực lúc này bị
mai phục mười mặt, chiến hỏa đã hết sức căng thẳng, không biết khi chiến đấu sẽ
thành hoàn cảnh thảm thiết tới mức nào đâu.
Diệp Phàm gật đầu, sau đó xoay người hỏi Cửu
Vĩ Ngạc Long:
- Bảo ngươi tìm những người đó, đã có tin tức
gì chưa?
Dọc đường đi hắn luôn luôn tìm kiếm tin tức về
Bàng Bác, Cơ Tử Nguyệt, Nạm Yêu nhưng lại không thể gióng trống khua chiêng, chỉ
có thể yên lặng tìm kiếm. Bởi hắn sợ những người đó gặp tai vạ.
Thánh thể Táng Đế Tinh đã tới, tin tức truyền
khắp tinh không cổ lộ. Hắn hy vọng những người kia có thể nghe thấy, cùng không
cần hắn đi ra, trở thành mục tiêu chú ý của mọi người. Nhưng hắn cùng không thể
để những cố nhân kia trở thành tiêu điểm bị người khác chú ý, nếu vậy sẽ cực kỳ
nguy hiểm.
Cửu Vì Ngạc Long lắc đầu, nói:
- Nhiều năm như vậy, ai có thể nhớ rõ hết mọi
người chứ. Ta hỏi qua rất nhiều cổ thú nhưng cũng không có ấn tượng gì.
Tu sĩ Nhân tộc bình thường và Thánh thú nước
giếng không phạm nước sông, trong khi thí luyện song phương đều cố ý tránh xa
nhau, rất ít phát sinh đại xung đột.
Diệp Phàm im lặng. Lúc trước hắn đã âm thầm
tìm hiểu một chút, biết Bàng
Bác, Cơ Tử Nguyệt, Nam Yêu khẳng định đã đi
ra, cảm thấy bọn họ có thể trú lại tại chỗ này một vài năm.
Lúc này xem ra dự đoán của hắn cũng không đúng
lắm. Những người này không lưu lại nhiều manh mối.
- Có lẽ có một vị tiền bối có thể biết chút
tình huống.
Cửu Vĩ Ngạc Long nói. Nó đưa Diệp Phàm tới một
vùng đầm lầy, gần một vùng hồ nước.
Ở địa phương này rất nhiều hơi nước và sương
mù, bùn lầy yên tĩnh, không có hung cầm mãnh thú dám tới gần, dường như tràn ngập
kính sợ với nơi này.
Cửu Vĩ Ngạc Long nói nhỏ:
- Nơi này có một vị tiền bối, nghe đồn là một
vị Đại Thánh chỉ nhỏ hơn Bá Long Quân Thượng đã qua đời vài tuổi, sống qua rất
nhiều năm tháng rồi.
- Lại như vậy sao, còn sống lâu hơn cả Đại Thánh?!
Long Mã giật mình.
- Chủng tộc này mạnh nhất là ở chỗ sông lâu
hơn các tộc khác.
Cửu Vĩ Ngạc Long nói.
Đây là một thành viên thuộc quy tộc ẩn cư, thực
lực có lẽ không thể xưng tôn nhưng về tuổi thọ thì cả Bá Long Đại Thánh cùng phải
cam bái hạ phong.
Vị tiền bối quy tộc này ở trong một cái động
trong vũng bùn ầm ướt âm u. Nhưng nó lại thích như vậy.
Mọi thứ thuận lợi. Cửu Vĩ Ngạc Long cầu kiến,
nó liền triệu hoán mấy người đi vào, cùng không tự cao thân phận hay có thành
kiến về chủng tộc.
- Cả đời ta có hơn nửa thời gian là ngủ. Đó
cũng là nguyên nhân ta sống lâu. Các ngươi hỏi ta thì sợ là thất vọng rồi.
Rùa già thều thào nói.
Nó giống như một ngọn núi đá, lẳng lặng nằm
sâu trong vũng bùn, rất nhiều năm chưa hề di chuyển. Trên mai nó tràn ngập rong
rêu, có một số chỗ thậm chí đã mọc đầy cỏ dại.
Diệp Phàm thở dài một hơi, thi lễ với nó, chuẩn
bị cáo từ. Kết quả này cũng không có gì bất ngờ.
- Ồ, dường như ta đã gặp cô bé này.
Bỗng nhiên rùa già lên tiếng, chỉ về thân ảnh
của Cơ Tử Nguyệt trong hư không, sau đó lại nhìn huynh trưởng Cơ Hạo Nguyệt của
nàng.
Diệp Phàm vô cùng kinh ngạc nói:
- Xin tiền bối cho biết.
Lão rùa lại nói:
- Một lần ta đi vào cối thần tiên thái hư, gặp
hai người này đang truy đuổi một cổ quan, tuy nhiên chỉ nhìn thoáng qua mà
thôi.
Bất kể là Diệp Phàm hay Cửu Vĩ Ngạc Long đều
biết lão rùa khẳng định là cao thủ, bằng không làm sao dám đi vào cõi thần
thiên Thái Hư.
Thần thức ly thể, tiến vào trong vũ trụ tinh
không, hành trình dài dằng dặc, chỉ có gần đạt tới Đại Thánh mới dám nếm thử,
nguy hiểm mười phần.
Dù sao thì sâu trong vũ trụ cùng tràn ngập những
chuyện không thể xác định, không cẩn thận là thần thức bị diệt.
- Đó là quan tài thời thần thoại chôn trong
chín tầng trời, đáng sợ phi thường. Ta nghĩ trong đó hẳn chôn một vị Đại đế.
Trước đó rất lâu ta đã thử động tới, suýt nữa bị nuốt vào, thần thức tan nát.
Lão rùa còn sợ hãi nói.
Trong quá trình đó nó gặp đôi nam nữ kia liều
mạng đuổi phía sau cổ quan, chỉ nhìn thoáng qua, nghe thấy bọn họ nói một vài lời,
sau đó thần thức bị đẩy đi, không thể đi tiếp vào cõi thần tiên Thái Hư nữa.
- Bọn họ nói gì?
Diệp Phàm hỏi.
- Hư không... Tổ tiên... Chúng ta đi dọc theo
cổ lộ có lẽ còn có thể gặp được cổ quan.
Lão rùa nói.
Diệp Phàm nghe vậy không khỏi suy nghĩ. Cơ Tử
Nguyệt và Cơ Hạo Nguyệt cùng đi trên cổ lộ, không ngờ gặp được quan tài của Hư
Không Đại đế!
Đây là một chuyện kinh người, khiến hắn xúc động.
Diệp Phàm còn nhớ rõ cảnh tượng kia, thấy kỳ cảnh
tại chủ tinh Vĩnh Hằng, bao nhiêu chiến thuyền khóa một quan tài nhưng lại bị
đánh nát.
Hắn không ngờ Tiểu Nguyệt của cơ gia lại gặp
được quan tài của Hư Không Đại đế, gặp lại tổ tiên.
- Ở trên tinh không cổ lộ...
Lão rùa nói.