Một phương Thần Đình bọn họ đã tính toán sẵn
tình huống xấu nhất, một khi giết chết Diệp Phàm phải chịu đựng thế gian bêu
danh. Đến lúc đó mặc dù thật sự phải trả cái giá phải trả thì cứ đẩy ra một vài
người chịu tội thay. Hiện tại cũng không được phép chùn tay, phải hung hăng kéo
Thánh thể Diệp Phàm rớt khỏi Thần đàn, diệt trừ nhân tố không xác định kia!
Thế nhưng, kết quả của trận chiến lại làm cho
mọi người khiếp sợ. Cả thân thể Diệp Phàm phát sáng, đạo văn vô cùng vô tận như
trăm sông đổ về biển, tất cả công kích nhằm về phía hắn đều bị quầng sáng kia thanh lọc hấp
thu sạch. Rồi sau đó hóa thành từng tia từng tia sáng mờ quay ngược trở về, làm
cho một phương Thần Đình tổn thất không nhỏ.
Hơn nữa, theo chiến đấu tiếp tục, loại hiện tượng
này không hề có biến hóa gì khác. Thân thể Diệp Phàm mặc dù vẫn đang run rẩy dữ
dội, nhưng thủy chung không có dấu hiệu ngã xuống.
- Sát trận Chuẩn đế đạt tới cường đại nhất, hủy
diệt hắn!
Có người rống lớn.
“Ông!”
Tám chùm tia sáng thật lớn hạ xuống, đó là tám
lộ đại quân của Thần Đình đồng thời ra tay, cùng với phù văn Chuẩn đế chân
chính xuất hiện không một chút tỳ vết bổ về phía Diệp Phàm.
“Ầm!”
Đột nhiên, Diệp Phàm giống như một con hoang
thú khủng bố thức tỉnh, ở khu vực nơi hắn xuất hiện sương mù mênh mông, dọa cho
mọi người đều lông tóc dựng đứng.
Ở trước người, sau lưng hắn đều hiện ra từng đạo
từng đạo thân ảnh: là bóng dáng của chủ nhân Luân Hồi, chí tôn Quang Ám, Thạch
Hoàng, chủ nhân Thần Khư, chí tôn Khí Thiên... đều xuất hiện, tản ra thần uy
cái thế.
Hơn nữa, Hư Không Đại đế, Hằng Vũ Đại đế, cùng
với mảnh nhỏ của từng kiện từng kiện binh khí Đế trước kia cũng đều hiện lên,
phát ra uy lực kinh người!
- Đây là...
Mọi người đều khiếp sợ, cứng họng, nói không
ra lời.
Mọi người rốt cục biết được nguyên do gian khổ
của Diệp Phàm, vì sao hắn khó có thể tiêu trừ bệnh kín: đó là đạo ngân của chí
tôn ngày xưa, quá nhiều thứ cùng táng trong cơ thể hắn, trấn phong pháp và đạo
của hắn ở trong máu thịt của chính mình.
Thời điếm này bị áp lực ở bên ngoài quá lớn,
những đạo ngân của các chí tôn đang giằng co trong cơ thể hắn kia cùng nhau bị
bức phải lộ ra tung tích, để chống lại áp chế.
- Thân thể Chuẩn đế!
- Thân thể hắn đạt tới gần với Chuẩn đế, hoặc
là nói đã tới Chuẩn đế rồi hay sao?!
Có người nhìn ra điều khác thường, giật mình
kêu lên, khi những thân ảnh các thứ kia và phù văn xuất hiện, thân thể Diệp
Phàm trở nên trong suốt rực rỡ, giống như tiên kim luyện chế thành, tản phát ra
uy áp đáng sợ.
Thánh thể lại lần nữa quật khởi, có lẽ đã
không thể cản trở!
Đây là nhận biết của mỗi người lúc này. Nếu
thân thể đã cường đại như vậy, Diệp Phàm còn sợ gì nữa, có lẽ pháp và đạo bị
giam cầm sớm muộn gì cũng sẽ đột phá đi ra, tới thời điếm đó, thiên hạ còn có
bao nhiêu người có thể chế phục hắn?!
“Ầm!”
Tám lộ thần quang tất cả đều bị tan rã, bị hư ảnh
những phù văn chí tôn kia tinh lọc, chìm sâu vào trong cơ thể Diệp Phàm, hóa
thành đạo hỏa rèn luyện khí lực và nguyên thần của hắn.
Người ngoài không biết, bọn họ đều nghĩ rằng
làm như vậy có thể đả thương được Diệp Phàm, nên mới công kích điên cuồng. Bởi
vì Diệp Phàm biếu hiện quá kinh người, không chỉ sau ba trăm năm gian nan sống
lại, mà còn có thể vượt qua vực sâu của đời người, một lần nữa đi lên tuyệt đỉnhỂ
Có lẽ, hiện tại là cơ hội duy nhất, thừa dịp
thân thể hắn có bệnh nhẹ, tuyệt sát hắn tại đây.
Thế nhưng đây đúng là điều Diệp Phàm mong muốn!
Hắn ở trung tâm chiến trường, để mặc cho đại
quân vô tận công tới, dẫn động vạn đạo làm mồi lửa rèn luyện bản thân mình, tuy
rằng thân mình không ngừng run rẩy, nhưng ý chí lại không hề mảy may dao động.
- Giết hắn!
Từ chỗ sâu trong Thần Đình có người quát lớn.
Mà u Nhược nghĩa nữ của người chủ Thần Đình
cũng biến sắc, vội gia nhập đi vào chủ đạo đại trận. Nàng nhìn ra có điều khác
thường, nhưng không có lựa chọn khác, hôm nay nếu không hủy diệt Diệp Phàm, sau
này thế gian sẽ xuất hiện một địch nhân đáng sợ nhất, sẽ uy hiếp tới địa vị thống
trị của nghĩa phụ nàng.
Lúc này trong thiên địa, mảnh nhỏ đại đạo của
tự thân mỗi người trong đại quân Thần Đình cùng với đạo văn của pháp trận hợp
cùng một chỗ như lũ lụt ngập trời, tập trung vào giữa chiến trường, hào quang
thông thiên động địa.
Diệp Phàm ngồi ở đó, bản thân như một tòa tiên
lô cất chứa vạn đạo, đó là đạo hỏa đang thiêu đốt, tôi luyện thân thể hắn.
Mà tới cuối cùng, hắn lại thay đổi, ở trong mất
mọi người cái hỏa lò hắn cùng với cái đỉnh đều biến hóa, lại không phải là nhân
thân, điều này làm cho mọi người khiếp sợ!
- Bản thân mình là cái đỉnh lô, dẫn ngọn lửa của
vạn đạo rèn luyện, săn sóc ân cần chân ngã, nếu như thành công, thật sự rất nghịch
thiên!
Hắc Hoàng khẽ nói, con ngươi nhấp nháy tỏa
sáng.
Cả thân thể Diệp Phàm trong suốt, lưu quang đầy
màu sắc, giống như một Thần linh viễn cổ xuất thế, phủi đi bụi bậm sắp sửa hiển
lộ ra.
- Hắn thật sự sắp đi ra khỏi vực sâu của đời
người, trở lại là cường giả hay sao?
- Thánh thể Diệp Phàm thật sự một lần nữa sẽ
quật khởi ư?!
Thánh thể Diệp Phàm có thể sắp quật khởi một lần
nữa!
Lúc này, đây là ý niệm trong đầu của mỗi người!
Tất cả đều kinh ngạc không hiếu: một người bị xác nhận là bán phế đã ảm đạm quy
ẩn, đã không có hào quang sáng ngời và từ bỏ con đường phía trước, hôm nay lại
sắp nghịch thiên.
Trăm vạn đạo ánh lửa, từng lũ từng lũ từ bốn
phương thiên địa tụ hội đến như mây trời, hóa thành vầng hào quang rực rỡ nhất,
chiếu sáng vòm trời vũ trụ.
Diệp Phàm ngồi ở đó, thân hóa thành đạo lô,
đón nhận thanh tẩy của vạn đạo nguyên hỏa, bản thân đang tiến hành một loại biến
hóa khó có thể nói nên lời.
- Giết hắn!
Có người bên Thần Đình quát lớn, phát động
công kích càng mãnh liệt hơn, ai ai cũng đều có thể nhìn ra hắn đang phát triển
theo chiều hướng tốt lên, có lẽ sắp vượt ra thung lũng này, một lần nữa leo lên
tới tuyệt đỉnh.
Đây là kết quả mà rất nhiều người không muốn
nhìn thấy, nhất là một phương
Thần Đình đang giằng co với chư hùng của Thiên
Đình: Đã chú định là cừu địch sao có thể dễ dàng cho phép phát sinh loại chuyện
này.
Các Đại thống lĩnh cùng nhau phát lực, đạo văn
của tám lộ đại quân như sóng dữ hết đợt này tới đợt khác bao trùm khắp lục hợp
bát hoang, đánh tới Diệp Phàm. Hắn như một bụi lục bình bập bềnh trên biển cả
mênh mông, lên lên xuống xuống, nhưng thủy chung vẫn không chìm xuống, bền gan
vững chí, ý chí không hề có dao động.
Người của Thần Đình tự nhiên đã nhìn ra, Diệp
Phàm đang dựa vào lần này lột xác, nhưng bọn họ không có lựa chọn nào khác. Bỏ
lỡ cơ hội hôm nay ngày sau khó có, hiện tại phải dùng thủ đoạn thô bạo hủy diệt
hắn là lựa chọn tốt nhất.
Một phương liều mạng thúc động phù văn đại đạo,
phải tuyệt sát hắn như thế, còn hắn bên kia lại dùng hết toàn lực dẫn động
nguyên hỏa vạn đạo, rèn luyện bản thân mình, bất cứ lúc nào sóng ba đào cũng có
thể dập nát xương cốt thành mảnh vụn.
“Ầm!”
Sát trận Chuẩn đế nổi lên tác dụng, lần này cộng
tất cả tám lần tám sáu mươi bốn chùm tia sáng thật lớn quét tới. Nhưng khi dừng
ở trên người Diệp Phàm liền hóa thành một cái bát quái phù, từng đợt từng đợt
văn lạc li ti đó huyền ảo khó lường.
Nhưng đều bị hắn lợi dụng hấp thu vào trong cơ
thể.
Ở trước người Diệp Phàm, thân ảnh Thạch Hoàng,
chí tôn Luân Hồi, Hư Không Đại đế... đều hiện lên, đó là dấu vết của họ giằng
co cùng một chỗ, như một màn lưới thật lớn thanh lọc hết những công phạt này.
Đại hỏa thiêu đốt hừng hực, đó là đạo tắc
phóng ra mãnh liệt, khiến núi sông mất màu, mặt trời mặt trăng mất sáng.
Có tới mấy vạn loại đạo hỏa bay tới, làm cho mặt
trời trăng sao đều rung chuyển, xa xa từng viên từng viên đại tinh biến đổi quỹ
tích di chuyển, trong dao động loạn chiến mênh mông khó lường này, rồi sau đó
có một số ầm ầm nổ tung, như những đóa pháo hoa nở rộ giữa hư không.
Mọi người đều kinh sợ! Đây phâi là lực lượng
cường đại cỡ nào, khoảng cách xa xôi vô tận như vậy mà chỉ dư ba sóng gợn khuếch
tán tới, liền tạo thành cảnh tượng khủng bố như vậy, thật sự khiến người ta sợ
hãi.
Diệp Phàm hóa thành hỏa lò, bị vạn đạo ánh lửa
bao vây, trong chốc lát hóa thành cái đỉnh, trong chốc lát hóa thành cái lò,
trong chốc lát lại hóa thành cái chuông và cái tháp... làm cho thân thể hắn giống
như Đế Vương, bảo tướng trang nghiêm, vừa nhìn thấy khiến người ta kính sợ.
Ở trong thân thể hắn có một ngọn đèn lại một
ngọn đèn sáng lên, vạch ngang qua bóng tối. Thần liên trật tự bị phong ấn ở
trong máu thịt hắn rung chuyển, leng keng vang động, dường như muốn sống lại.
Đây là một loại lột xác đánh vỡ gông xiềng
thân thể, đột phá giam cầm của trời cao, pháp của hắn, đạo của hắn đang sống lại,
thế nhưng lại vô cùng gian nan. Nói tóm lại khu vực sáng lên kia vẫn là quá ít,
so với cả thân thể chỉ là điếm điếm sáng, như ánh sao khảm trên bầu trời đêm.
- Tại sao lại như vậy?!
Mọi người của Thần Đình đều rung động. Đây phải
là nhân tài cường đại cỡ nào mới có thể ngăn cản được công kích hung mãnh như vậy:
Cả tám lộ thần tướng, trăm vạn đại quân Thần Đỉnh, mặc dù không có toàn bộ tiến
lên, nhưng cũng đủ khủng bố rồi. Đổi lại là bất cứ một vị Đại Thánh nào đều phải
bị hủy diệt nát tan thành bụi trong nháy mắt. Nhưng Diệp Phàm lại ngăn cản được,
hắn thủy chung bất diệt.
Kết quả này làm cho mọi người kinh sợ, không
có người nào không khiếp sợ, quá mức cường đại thật sự sắp trở thành Chuẩn đế rồi
sao?!
- Thân thể hắn vẫn luôn giằng co, tác chiến với
tàn tích của chí tôn. Khó trách trải qua như vậy đều có thể sống sót, sống qua
ba trăm năm, khiến người ta sinh úy kỵ!
Đây là một kỳ tích, phàm là người có chút hiếu
biết, hiểu rõ chân tướng sự việc đều biến sắc: nhân thể đang khiêu chiến này là
tiềm lực cực hạn của cảnh giới, đích xác là một chuyện thần thoại.
Vũ Mặc thần sắc thảm đạm, hắn được xem là kỳ
tài ngút trời, Thần Đình ở đối ngoại hô hào hắn là anh kiệt thứ ba trong ba
trăm năm qua, thế nhưng so sánh với Thánh thể suy bại, xuống dốc kia, cái gọi
là vầng hào quang của hắn cũng không là gì. Lúc này hắn mới hiếu được cái gì gọi
là kỳ tích, hắn giống như đom đóm đối mặt với ánh ừăng.
Vũ Lan đồng dạng cũng sắc mặt trắng bệch, hắn
không phục Diệp Phàm, cho rằng uy danh ba trăm năm trước của Diệp Phàm cũng chỉ
là hư danh, là trùng hợp mới tạo nên đoạn thần thoại kia. Nếu là hắn vượt qua,
cũng sẽ hào quang chiếu rọi thế gian. Nhưng hiện tại hắn lại sợ run, đối mặt những
tàn tích của chí tôn kia, cách xa như vậy hắn đã hết hồn, còn làm sao dám nói
tác chiến, chống lại ở trong cơ thể mình!
Người như hắn vậy không ít, quá khứ chỉ biết
Diệp Phàm gian nan sống lại, ngày nay mới chỉnh thức hiếu biết ẩn tỉnh trong
đó, mỗi người đều cảm thấy thật khó tin, đây như là một thần thoại.
Ở trong cơ thể giằng co với tàn tích của chí
tôn mà không hề tiêu vong, đây phải là biếu hiện nghịch thiên cỡ nào?
Mọi người tin tưởng, những chuyện này nếu như
truyền tới chín tòa Đế Quan trên chân lộ duy nhất kia, khẳng định sẽ làm cho rất
nhiều người ăn ngủ không yên, đứng ngồi không yên.
Mà trước mắt chính là người của Thần Đình phải
đối mặt, tất cả đều sắc mặt trắng bệch, phi thường khó coi.
- Còn chờ cái gì? Mọi người đều dùng hết toàn
lực cho ta, chém chết hắn! Đạo hỏa của chúng ta không phải để thành toàn cho hắn,
là phải thiêu đốt hắn thành tro tàn, cho hắn thần hồn đều diệt!
Có người rống to. Cùng lúc đó, một thanh Xích
Huỵết Thiết Chùy bay ra, mang theo hào quang rực rỡ, như một ngọn núi lớn di
chuyển, nhanh chóng phóng lớn, cuối cùng hóa thành một tòa huyết sơn, đè ép xuống
Diệp Phàm.
Binh khí Chuẩn đế!
Người của Thần Đình thật sự tức giận rồi,
không có thời gian để trì hoãn, hôm nay quyết không thể thành toàn cho Diệp
Phàm, mà phải tuyệt sát hắn, bằng không sau này sẽ trở thành ác mộng của Thần
Đình, trở thành mầm tai vạ lớn nhấtỂ
- Ngươi dám!
Người của một phương Thiên Đình quát lớn, Yến
Nhất Tịch há mồm phun ra một tòa Thần lô, chỉ lớn bằng nắm tay trẻ con, nhưng
phải hợp lực với Lệ Thiên tế ra.
“Ông!”
Chuẩn đế lô phóng lớn rực rỡ loá mắt, giống
như núi như biển bay về phía trung tâm chiến trường, ngăn cản cây huyết chùy cực lớn
kia.
u Nhược ánh mắt lạnh xuốngế Xích Huyết Thiết
Chùy chính là nàng đánh ra, là một trong vài món Thần khí ít ỏi của Thần Đỉnh.
Nàng muốn hủy diệt Diệp Phàm, không để cho hắn có cơ hội. Thế nhưng nàng cũng
biết, nếu cứng chọi cứng với Thần Nữ Lô, Xích Huyết Thiết Chùy ắt sẽ bị hủy
không thể nghi ngờ! Mới đây không lâu khi tấn công Tử Vi Tinh vực đã bị cái lô
này hủy diệt một kiện binh khí Chuẩn đế.
“Vù!”
Xích Huyết Thiết Chùy linh hoạt lách qua một
bên, né tránh Thần Nữ Lô, không cứng rắn chống lại nó, chờ thời cơ xuất động.
Mà Thần Nữ Lô thì không nhúc nhích, treo ở nơi
đó lẳng lặng thủ hộ, chỉ để uy hiếp.
Đúng lúc này, trăm vạn đại quân Thần Đình tất
cả đều ra tay, mảnh nhỏ đại đạo vô cùng vô tận cùng nhau bay múa, các loại binh
khí lấp lánh hào quang, hóa thành từng mảng đạo quang bao phủ Diệp Phàm ở trung
tâm.
Đại đạo của thế gian vô cùng tận, có người nói
ba ngàn đại đạo, có người nói vạn đạo về nguyên, có người nói đạo pháp tự nhiên
vô tận, căn bản là vô số kể không tính hết được.
Hiện tại, các loại đạo bay múa, mặc dù có rất
nhỏ yếu, nhưng đều đại biếu cho một phương hướng, một lối thông tới bến bờ
khác, hiểu rõ tận đầu cuối của con đường sinh mệnh thiên địa... tất cả đều hiển
hóa ra.
Cả trăm vạn đại quân như vậy, mảnh nhỏ đại đạo
của mỗi người đều lao tới, cộng thêm quy tắc pháp đạo trong binh khí của họ đan
vào, nơi này trở thành một biển đạo.
Diệp Phàm không nhúc nhích, thân mình vững như
cây tùng, cũng không còn chìm nổi, ổn chắc như bàn thạch. Thân thể hóa thành
cái đỉnh, hóa thành cái lô, trong hai loại biến hóa này, ngẫu nhiên ngay mi tâm
của hắn lại xuất hiện một cái chuông lớn khoan thai ngân vang, trong cơ thể lại
chấn ra một tòa tiên tháp.
Máu thịt của hắn phát sáng, như là một vũ trụ
càn khôn, mà hắn muốn đánh phá tầng thiên địa này để cho đạo tắc chân ngã phong
ấn ở bên trong sống lại đi ra, tái hiện ở thế gian.
Hư ảnh của Thạch Hoàng, Hư Không Đại đế, chí
tôn Khí Thiên... đứng ở một bên thanh lọc trăm vạn đạo hỏa, hỏa diễm tràn đầy
thiêu đốt rèn luyện thân thể cho Diệp Phàm.
Toàn thân Diệp Phàm phát sáng, phát ra một loại
khí tức thần bí khó lường. Trong cơ thể hắn như là có một Đại đế đang ngủ đông
bị thức tỉnh, càng ngày càng khiến mọi người kính sợ.
Ở trong thân thể hắn, thần đăng chiếu rọi vĩnh
hằng, trong chớp mắt một nửa khu vực trong cơ thể hắn sáng lên, như một mảnh cầu
vồng vắt ngang qua, cả người đều có tia sáng nhiều màu lượn lờ.
Máu huyết của Thánh thể sống lại, ù ù như tiếng
sấm. Có một loại khí tức chí cường tràn ngập, trấn áp người ta hít thở không thông!
- Thánh thể thật sự sắp quay về rồi, muốn sau
ba trăm năm lại quật khởi!
Mọi người ở Thần Phạt Thành ngóng cổ chờ đợi;
người của Thần Đình đều lộ sắc mặt khó coi, bọn họ vẫn không ngăn cản được.
Ngay cả binh khí Chuẩn đế mang đến đều không được.
Nhưng, khi thân thể của Diệp Phàm sáng lên
thêm một hồi lâu, những chỗ sáng lên trong cơ thể Diệp Phàm không còn gia tăng,
làm cho rất nhiều người khẩn trương một trận.
Hắn hừ lạnh một tiếng, chấn ra bên ngoài cơ thể
vô tận mảnh nhỏ đại đạo, rồi sau đó máu thịt toàn thân hắn rung chuyển, xương cốt
kêu lên “rốp rốp” vang động.
“Ầm” một tiếng, hắn dựng thẳng thân mình lên,
tất cả thần đăng trong cơ thể đều ngay khoảnh khắc hừng hực lên, bị điếm nổ
tung, làm cho máu thịt của hắn dường như đều bị thiêu đốt lên.
“Ầm!”
Một cổ khí tức kinh khủng khuếch tán, có uy áp
Chuẩn đế bùng nổ làm cho cả địa phương này hình thành một tràng vực đáng sợ, những
mảnh nhỏ đại đạo kia xoay tròn di chuyển vòng quanh hắn.
- Thân thể thành Đe! Thân thể hắn sắp hóa
thành Chuẩn đế!
Mọi người kêu lên sợ hãi.
Kiếp này, Diệp Phàm vì sống sót phải chịu gian
khổ ba trăm năm, ai cũng không nghĩ tới hắn lại nhanh như vậy sắp trở thành Chuẩn
đế. Thật khiến người ta khiếp sợ!
- Ngao rống...
Ở thời điếm toàn thân Diệp Phàm rực cháy, sắp
sửa thiêu đốt Chuẩn đế hỏa, phá vỡ gông cùm xiềng xích, mấy thân ảnh ở trước
người hắn: Thạch Hoàng, chủ nhân Luân Hồi, chí tôn Khí Thiên... tất cả đều rống
to.
Giờ khắc này, tinh vực chấn động, một số vẫn
tinh nổ tung. Tàn tích của chí tôn như thế cực kỳ khủng bố!
Cùng lúc đó, tất cả mảnh nhỏ đại đạo đảo ngược,
bay về phía từng người chủ, chìm sâu vào trong cơ thể trăm vạn đại quân của Thần
Đình, khiến mỗi người đều chấn động mãnh liệt, đứt gân gãy xương, lập tức truyền
đến một tràng tiếng kêu rên.
Đây là một cảnh tượng thật khủng bố, uy lực của
một người mà thôi, lại làm cho mọi người đều bị thương!
- Sao lại thế này? Pháp tắc trật tự trong cơ
thể hắn cũng không có chân chính giãy thoát ra chút nào, hắn như thế nào lại có
uy thế này?
- Thân thể thành Đế, đây là dùng thân thể trở
thành Chuẩn đế, không giống với đạo của người thường, không giống với con đường
của người khác!
Bên trong Thần phạt có Đại Thánh kinh hãi, nói
ra chân tướng sự thực.
- A...
Người của Thần Đình ngựa ngã người đổ, đại
quân trăm vạn đều bị thương nặng! Điều này quả thực như là chuyện thần thoại, tất
cả đều do một người gây nên!
Nhân mã một phương Thần Đình đều hoảng sợ, ai
nói Thánh thể đã xuống dốc? Ai nói Thánh thể đã kết thúc bi thương? Ai nói
Thánh thể từ đó ảm đạm, vô duyên với con đường tranh bá của chư hùng? Giờ khắc
này, hắn dùng sự thật tuyên cáo: hắn đã trở lại!
Mọi người đều biết, Diệp Phàm không chịu cô
đơn, cuối cùng phải nghịch thiên tái chiến trên con đường chưa từng đi hết của
chính mình.
Mà mọi người của Thần Đình đều vô cùng sợ hãi:
đây chính là địch nhân lớn nhất của người chủ Thần Đình, hiện tại không giết chết
tương lai cũng không giết được, không người người nào có thể áp chế hắn quật khởi!
“Ầm!”
Tiếng sấm sét giáng xuống, tia chớp thật lớn vạch
ngang qua không trung, cắt qua yên lặng của nhân gian, chấn động trời đất vũ trụ,
khiến mọi người kinh hãi.
Đây là Chuẩn đế kiếp? Nhưng, Thần liên trật tự
của Diệp Phàm còn không có xuất hiện mà!
- Đúng thật là thân thể thành Đế, thân thể
thăng hoa, thân thể hắn hóa thành Chuẩn đế!
Mọi người đều ngơ ngác xuất thần.
Tia chớp thật lớn đánh xuống, hào quang khủng
bố chiếu rọi sắc mặt mọi người của Thần Đình một mảng trắng bệch. Thân thể u
Nhược run rẩy dữ dội, không tự chủ được thối lui liên tiếp, đôi môi xinh đẹp đều
run run: “Phụ thân có địch nhân rồi!”
“Ầm ầm ầm!”
Mảng sấm sét thật lớn giống như tiên quang chiếu
sáng vũ trụ tối đen và lạnh giá kia, tinh không rộng lớn vô ngần đều đang rung
chuyển, ở nơi đó có một thân ảnh giống như Thần ma ngẩng đầu mà đứng, đối mặt với
trời cao, đầy đầu tóc đen tung bay, đứng sừng sững giữa lôi quang.