Dãy núi nhấp nhô, ngọn cao chọc trời hình
thành một bức Tiên Thiên Bát Quái in xuống mặt đất rất là tráng quan.
Núi đá là chính, ngẫu nhiên có cổ mộc cắm rễ
giữa khe đá càng lộ vẻ xanh ngắt. Một hai gốc u lan mùi thơm khắp sơn cốc, phi
thường yên lặng.
Đoàn người xâm nhập mấy chục dặm, đều không
dám sơ suất. Thần Toán Tử coi như là một vị kỳ nhân, nơi ẩn cư rất quỷ dị, đi lầm
kỳ môn có thể sẽ bị lạc.
Thiên cơ không rõ, một mảnh hỗn độn. Đây là kết
quả vài lần bói bằng mai rùa của lão già mù, không nhận rõ, như là thiên địa sơ
khai.
- Tên đào trộn mộ không tới, bằng không để hắn
đi đào đạo động, với sở học của bổn hoàng chỉ điểm, một đường sẽ thông suốt.
Hắc Hoàng nói.
Sau khi đi hơn trăm dặm xuất hiện sương mù,
hơn nữa rất dày, trong mấy thước không thấy bóng người, rất là yêu dị. Trong
núi một mảnh tĩnh mịch, không có một chút thanh âm.
Trong số bọn họ không chỉ có một mình Diệp
Phàm tu thành Thiên Nhãn Thông. Mắt thứ ba dựng thẳng của Hắc Hoàng cũng mở ra,
có thể trông xa vài trăm dặm, nhưng lúc này lại nhìn không thấu.
Sương mù màu xám rất quỷ dị, như là trên đường
tới Hoàng Tuyền, từng bước đến gần Cửu u, sắp đẩy ra một cánh cửa cấm kỵ.
- Ta cảm thấy như là đang tự tìm đường chết? Từng
bước đi tới Âm phủ!
Lệ Thiên nói.
- Đúng, giống như đi lên một con đường không
có về, sắp mở ra cửa địa ngục.
Yến Nhất Tịch cũng có loại cảm giác này.
Phía trước không có đường, xuất hiện một cánh
cửa chờ mọi người đẩy ra. Mấy người tóc gáy dựng đứng, toàn thân phát lạnh.
- Thật sự xuất hiện một cánh cửa?
Trong lòng lão mù trầm xuống, thử bói toán lần
nữa, kết quả là đồng dạng không có kết quả.
- Đây là một cổ trận, che đậy thiên cơ.
Đại hắc cẩu nói, nhe răng trợn mắt, cảm thấy gặp
phải đối thủ, cẩn thận suy tính.
- Đem Thần Nữ Lô của ngươi mở ra, binh khí của
Đại Thánh Nhân tộc có thể ngăn cách thiên cơ.
Lão mù không phục, kêu Yến Nhất Tịch lấy Thần
Nữ Lô ra, ở trong lô bói toán.
Thánh lô giản dị phong cách cổ xưa tự nhiên,
nhưng hơi thúc giục sẽ trở nên trong suốt. Mau rùa rơi xuống đánh “Cộp” một tiếng,
rốt cục xuất hiện quẻ tượng.
- Con đường phía trước là điềm báo đại hung.
Lão mù nhíu mày.
- Không đơn giản! Người này tinh thông trận
văn, thông hiểu cổ pháp, là một đối thủ không tồi.
Đại hắc cẩu nói, thần sắc trở nên trịnh trọng.
- Không chỉ đơn giản là trận văn. Hắn quả thật
giỏi tính toán, đã biết được chúng ta tới đây.
Lão mù nói.
Cổ kim trận văn nhiều biết bao, nhưng người
tinh thâm lại quá ít. Thần Toán Tử không hề nghi vấn là một nhân vật tuyệt đỉnh,
xuất thần nhập hóa, có thể thay đổi trời đất.
- Gặp đối thủ rồi!
Đại hắc cẩu nhe răng, dùng sức tông mở cánh cửa
phía trước, như là mở ra Cửu u Âm phủ, các loại tiếng gào khóc từ phía trước
truyền đến.
- Hết thảy đều là hư ảo, mọi người không cần
lo lắng, xem bổn hoàng làm thể nào phá nó!
Đại hắc cẩu đánh vào các loại trận kỳ, cùng với
những tài liệu phá trận cần thiết như Phượng Hoàng thổ, Tinh Thần thạch, thay đổi
trận thể.
Đợi một lát không lâu, cánh cửa biến mất, phía
trước một vùng trống trải, ngay cả sương mù đều mờ đi, hiện ra một vùng rừng
đá.
- Bổn hoàng ra tay, không có trận thể không
phá nổi.
Hắc Hoàng khoác lác.
- Ngươi cẩn thận chút. Hắn có thể suy diễn
thiên cơ, hiểu được không chỉ là những thứ này.
Diệp Phàm nhắc nhở, cảnh cáo nó đừng có đắc ý
vênh váo.
Đại hắc cẩu ngạo nghễ, ngông nghênh tiêu sái
đi vào, ngẩng đầu nói:
- Ta làm việc, ngươi cứ yên tâm.
Mấy người hai mặt nhìn nhau, con chó này đáng
tin sao? Bộ dạng này của nó, đi theo vào sẽ không xảy ra vấn đề chứ!
- Gâu, gâu, gâu.
Chỉ trong nháy mắt, đại hắc cẩu tiến vào trong
rừng đá liền cả người lông đen dựng ngược giống như bị sét đánh chạy ra ngoài.
- Con bà nó. Gâu! Gặp quỷ rồi!
Đại hắc cẩu liều mạng chạy trốn, cái đuôi trụi
lủi dựng thẳng đứng, nếu mắc lên một lá cờ thì thành cái cột cờ.
Rầm rầm!
Xích sắt vang lên kịch liệt, một lão bà tóc
tai bù xù từ sâu trong rừng đá vọt ra, tứ chi bị xiềng xích xuyên thấu, đuổi
theo Hắc Hoàng. Mái tóc bạc bay ngược, thần sắc dữ tợn.
- Ngao...
Hắc Hoàng kêu thảm thiết, cái đuôi trụi lủi bị
lão bà nắm lấy cắn một ngụm, lông toàn thân đều xù lên.
Ầm!
Diệp Phàm thấy thể vội vàng ra tay, đem Kim
Cương Trác tể ra, hóa thành cái cối xay, ngân quang sáng ngời đánh phá thiên địa,
đánh lên trên người lão bà.
Rầm rầm!
Xích sắt kêu không ngừng, lão bà bay ngang ra
ngoài, đâm vào sâu trong rừng đá, thân thể cũng không đứt thành hai đoạn, phát
ra một tiếng tê rống trầm thấp.
Hắc Hoàng bỏ mạng chạy ra, lông toàn thân dựng
đứng nói:
- Hù chết bổn hoàng rồi. Bà ta đột nhiên toát
ra.
Mấy người đều không nói gì. Tên khốn này tuyệt
đối là tự lĩnh hậu quả, vừa rồi còn tự tin tràn đầy, nói khoác không biết ngượng
kết quả bị người ta đuổi theo sát đít.
- Con bà nó, bổn hoàng bị một người cắn.
Sau khi Hắc Hoàng hơi chút bỉnh tĩnh, lập tức
giơ chân, tức giận nói:
- Bao nhiêu vạn năm rồi, còn chưa có ai dám cắn
ta!
Điều này quả là thật. Ngày thường đều là nó cắn
người, ngay cả Diệp Phàm lúc mới biết nó đều không ít bị nó cắn, đã từng oán niệm
ngập trời.
- Ngươi cắn lại đi!
- Con bà nó. Bị quỷ cắn, chẳng lẽ bổn hoàng lại
đi cắn quỷ?
Hắc Hoàng tương đối khó chịu, rồi sau đó nói:
- Không đứng chuyên ngành rồi. Nên gọi tên trộm
mộ mập mạp kia tới, đây mới là lĩnh vực hắn am hiểu.
Lệ Thiên lẩm bẩm:
- Ta nghe nói là “Coi như bị chó cắn, chẳng lẽ
còn đi cắn chó”. Hẳn là cách nói này hả!
- Ngươi có ý gì?
Đại hắc cẩu nhe răng, hừ một tiếng cắn Lệ
Thiên một ngụm.
- Con bà nó, ngươi cắn ta làm gì. Lão bà kia
chờ ngươi cắn kìa.
- Đừng đùa nữa. Chúng ta tiến vào trong cục của
Thần Toán Tử. Đây nào phải rừng đá, là một vùng hang đá dưới đất.
Lão mù nói.
Trong lòng Diệp Phàm chợt nghiêm, dùng Thiên
Nhãn cẩn thận quan sát, rồi sau đó hít sâu một ngụm khí lạnh. Trận văn lại kỳ
diệu như vậy, ngay cả Thiên Nhãn Thông đều có thể lừa gạt, đây tuyệt đối là thần
trận kinh thể.
Bất tri bất giác bọn họ tiến vào thế giới dưới
lòng đất. Đây là một vùng hang đá, âm u lạnh lẽo vô cùng. Phía trước có một căn
nhà đá, một lão bà như lệ quỷ bị xích sắt khóa chặt, không ngừng giãy giụa muốn
xông tới.
- Bổn hoàng nói rồi. Vừa rồi phá trận không giả,
chủ yểu là sau khi bước ra một bước bị truyền tống vào trong lòng đất, ảo cảnh
chung quanh mê hoặc chúng ta.
Hắc Hoàng nói.
- Đây là một cỗ cổ thi, khi còn sống cường đại
vô cùng, biến thành âm binh bị người nhót ở nơi này. Vùng núi này thật không
đơn giản.
Lão mù nói.
- Truyền tống trận đài ở trong nhà đá, nơi đó
là cửa Sinh duy nhất của cổ trận. Phải xử lý bà ta mới có thể thoát khỏi thế giới
dưới lòng đất.
Hắc Hoàng nói.
- Giao cho ta!
Yến Nhất Tịch lên tiếng, tay cầm Thần Nữ Lô nhẹ
nhàng chấn động. Binh khí của Đại Thánh viễn cổ thong thả sống lại, rồi sau đó
bắn ra một chùm hỏa quang.
Ầm!
Lão bà này khi còn sống là Vương giả đại
thành, sau khi hóa thành âm binh thân thể chắc chắn tới một trình độ làm người
ta sợ hãi, nhưng dưới Thần Nữ Lô lập tức trở thành bột mịn.
Lại lên tới mặt đất, vẫn là sương mù dày đặc
như cũ, tối mờ mờ một vùng, căn bản không nhìn thấy bầu trời. Như là đi xuống
dưới Âm phủ.
- Bổn hoàng tập trung 200% tinh thần, lần này
cam đoan sẽ không sai lầm.
Hắc Hoàng nói.
Bọn họ cũng không lo lắng, dù sao có Thần Nữ
Lô nơi tay. Binh khí do Hằng Vũ Đại đế giúp tổ sư Nhân Dục Đạo luyện thành,
không nói mạnh nhất dưới Đế binh cũng không kém nhiều lắm.
- Ồ, không đơn giản nha. Hỗn độn khí lượn lờ,
nơi này sắp trở thành nơi nguyên thủy.
Lão mù nói.
- Là nơi long mạch hội tụ.
Trong lòng Diệp Phàm khẽ động nói:
- Để ta đến dẫn đường.
Dứt lời, hắn đi lên phía trước, Nguyên Thiên
Văn Lạc dưới chân lóe lên, mặt đất không ngừng hoán đổi vị trí, không ngừng di
chuyển. Các loại trận văn đều bị phân giải.
Hắc Hoàng nhìn trợn mắt há hốc mồm nói:
- Tiểu tử giỏi. Có thể phá giải thần trận như
vậy, nhất định phải đem Nguyên Thiên Thư cho ta mượn xem xét.
- Có phải ngươi đạt tới cảnh giới Nguyên Thiên
Sư hay không?
Lão mù cũng giật mình nói.
- Còn có một đoạn đường phải đi, nhưng chính
là tới cảnh giới kia cũng không phải là điểm cuối. Ta nhìn thấy Nguyên Thuật của
Trương Lâm tổ sư, tuyệt đối siêu thoát phía trên Nguyên Thiên Sư. Tới trình độ
đó, Nguyên Thuật đã trở thành đạo tắc, có thể sánh ngang cùng Thánh nhân.
Vào giờ khắc này, Diệp Phàm hóa sơn xuyên đại
mạch, núi lớn kêu ù ù, không ngừng di chuyển tách ra một con đường lớn, cảnh tượng
kinh người.
Thẳng đến cuối cùng, hắn mới dừng lại, không
dám hành động thiếu suy nghĩ, bởi vì trận văn phía trước quá huyền ảo. Hắn vẫn
chưa phải là Nguyên Thiên Sư, không dám làm bừa.
- Trời ạ. Đây là... một góc trận văn của Đại đế.
Thần Toán Tử lại biết nhiều như vậy.
Hắc Hoàng giật mình, nó suy nghĩ thật lâu sau
mới ra tay.
Lần này đại hắc cẩu sinh lòng ác độc, trực tiếp
khắc ra một góc Vô Thủy sát trận, cường thể tiến công, muốn phá vỡ vùng đạo văn
dày đặc này.
Trong vùng núi đá này, khí tức của Đại đế cổ
tràn ngập, bốc lên vô tận khí sát phạt, thổi quét chín tầng trời.
- Khó khăn đây. Lão nhân này biết thật nhiều,
với các loại danh trận cổ kim làm phụ, phát huy góc trận văn Đại đế này tới cực
hạn.
Đại hắc cẩu mặc một cái quần hoa cộc đứng thẳng
lên, một cái móng vuốt lớn ôm ngực, cái kia không ngừng sờ cằm, suy tư rất lâu.
Ầm!
Nhưng đúng vào lúc này, trận văn cổ xưa phía
trước đột nhiên biến mất, hai ngọn núi lớn dời ra, xuất hiện một con đường lớn
sáng ngời, mà tất cả sương mù trong núi đều biến mất.
- Ồ, vứt bỏ phòng ngự, chẳng lẽ nhận thua?
Hắc Hoàng vô cùng kinh ngạc, sợ trong đó có bẫy.
Cuối đường một đôi hài đồng sợ hãi đứng đó, yểu
ớt lên tiếng:
- Các ngươi không cần công phạt, tổ sư mời các
ngươi vào.
Đây là một nam một nữ, đều khoảng mười một mười
hai tuổi, thân mặc đạo bào, môi hồng răng trắng, rất là xinh đẹp, mà có một loại
linh khí trời sinh. Không giống như phàm nhân mà như đạo đồng của Tiên giới.
- Hai người kia...
Lão mù đương trường biển sắc, suýt nữa nhào tới
ôm lấy hai đứa nhỏ, khiến cho hai đạo đồng như một đôi người ngọc sợ hãi liên tục
lùi sau.
- Cái gì?
Diệp Phàm hỏi.
- Đây là một đôi linh
đồng, trời sinh vì suy diễn thiên cơ mà sinh ra, trăm ngàn năm khó gặp, hai đồng
cộng sinh cho dù để lộ thiên cơ cũng có cách kháng kiếp.
Lão mù kích động nói.
Đôi nam nữ này xinh đẹp mà béo mập, như một
đôi huynh muội, bởi vì mắt mày rất giống nhau. Bọn họ nghe vậy đều lui lại mấy
bước, có chút sợ hãi.
- Tổ sư mời các vị vào.
Bọn họ khẽ lên tiếng.
- Thần Toán Tử cũng thật không đơn giản, ngay
cả linh đồng bậc này đều có thể tìm được. Thật sự là nghịch thiên.
Lão mù tán thưởng.
Phía trước, không có cung khuyết to lớn, cũng
không có động phủ rộng lớn. Đây là một vùng đất lành thanh tĩnh, cảnh trí rất đẹp.
Suối chảy thác đổ, mây bỏ xanh tươi, cầu nhỏ
nước chảy, đài đài lầu các, trở về tự nhiên.
Ở sâu trong một khu rừng trúc có mấy gian nhà
tranh, phảng phất như là một nơi Tiên Cảnh thể ngoại, khiến người ta nhìn mà
ngây người.
Trước nhà tranh, một lão đạo nhân râu tóc bạc
phơ, xếp bằng trên một cái bồ đoàn. Lão thấy mấy người đến, đứng dậy nói:
- Khách quý tới nhà, thứ cho không thể đón từ
xa.
Đây tuyệt đối là một vị kỳ nhân, có một loại
tiên khí không dính thể tục, như là không thuộc về hồng trần này. Mấy người vốn
khởi binh vấn tội mà đến nhưng lúc này đều bỉnh tĩnh một cách thần kỳ.
Thần Toán Tử mời mấy người đến ngồi xuống, niệm
một câu đạo hiệu nói:
- Bần đạo biết vì sao các vị đến.
- Ngươi đương nhiên là biết. Dòng tộc các
ngươi mọi cách tính kể chúng ta, hôm nay đến thanh toán.
Đại hắc cẩu nói.
- Người các ngươi muốn tìm là phụ thân của hai
đứa nhỏ này, đã rời khỏi nhân thể hai năm trước.
Lão đạo thở dài một tiếng.
Phía sau lão, vành mắt của đôi tiểu huynh muội
xinh đẹp môi hồng răng trắng lập tức đỏ lên, dùng đạo y rộng thùng thỉnh lau nước
mắt, có vẻ yếu ớt đáng thương.
Năm đó một vị cao túc của Thần Toán Tử suy
tính Diệp Phàm mọi cách, nếu không phải Bàng Bác đúng lúc đem Đả Thần Tiên trả
cho hắn che giấu khí cơ thì đã bị người của Âm Dương Giáo bắt được.
- Lừa ai vậy, sao lại khéo như thế?
Hắc Hoàng nói.
- Bần đạo không biết nói dối. Trong thiên địa
này có một số việc không thể đi suy tính, có chút thiên cơ không thể tiết lộ, bằng
không tất sẽ bị trời phạt.
Thân Toán Tử ảm đạm nói.
Lão mù gật đầu. Lão cũng là người trong lĩnh vực
này, tự nhiên biết rõ đủ loại cấm kỵ trong đó.
- Bần đạo cũng sắp gặp nạn, đại khái sau khi
các ngươi rời đi nơi đây sẽ có đại nạn buông xuống, cẩn thận cả đời nhưng chung
quy vẫn tiết lộ một ít thiên bí, nói lời không nên nói thì là sắp ứng kiếp. Hai
đứa nhỏ này được truyền y bát của ta, các vị có thể mang đi, xin đối xử tốt với
chúng.
Mấy người Diệp Phàm ngẩn ra, không nghĩ tới đến
đây lại nghe Thần Toán Tử bàn giao hậu sự, không phù hợp với ước nguyện ban
đầu.
Lúc này trong lòng bọn họ đều có một tia kính
sợ. Đây tuyệt đối là một thể hệ kỳ nhân, không nói tu vi, chỉ riêng đủ loại thủ
đoạn suy diễn thiên cơ chỉ sợ vang dội cổ kim.
- Tổ sư, không nên vứt bỏ chúng con. Phụ thân
đã rời đi... Hu hu...
Hai đứa nhỏ khóc lớn.
Thần Toán Tử truyền nghệ mười mấy người, gần
như đều không có kết cục tốt. Chỉ có hai ba người còn sống trên đời nhưng cũng
đều đang sống trong lo âu.
- Là sai lầm của ta. Ta chỉ nhìn trúng tư chất
lại không chú ý tính tình của chúng. Đều không phải người có thể nghiêm khắc kiềm
chế bản thân, tính ra thiên cơ lại không thể giấu, nói ra ngoài rốt cục đều là
đại họa ập xuống đầu.
Thần Toán Tử siêu trần thoát tục, khi lão lệ
rơi xuống đặc biệt khiến người ta cảm thấy khác thường, hơi cảm động.
Phụ thân của hai đứa nhỏ này là đồ đệ nhỏ nhất
của lão, tư chất cực cao, bởi vì từng nhận đại ân của Âm Dương Giáo vì vậy mười
mấy năm trước suy tính hết thảy của Diệp Phàm để giúp bọn họ.
- Suy tính một người, không đến mức gặp trời
phạt chứ. Hắn cứ như vậy rời bỏ thể gian?
Lão mù hỏi.
- Suy diễn một người tự nhiên không thành vấn
đề, là bởi vì hắn suy tính lĩnh vực cấm kỵ cho nên gặp kiếp nạn.
Thần Toán Tử thở dài.
- Lão tổ tông của dòng tộc Nguyên Vương Bắc Vực,
chỉ thiếu một bước thì thành tựu Nguyên Thiên Sư thứ sáu trong lịch sử, kết quả
lúc tuổi già xảy ra chuyện không lành. Vào một đêm khuya hai năm trước, các loại
tiếng kêu rên cùng quỷ khóc vang vọng gia tộc bọn họ, vị lão tổ kia biến mất,
cha ta được mời đi hỗ trợ suy tính, kết quả vào cái đêm đó... Hu hu...
Hai đứa nhỏ vừa nói vừa khóc lớn.
- Nguyên Thiên Sư...
Trong lòng Diệp Phàm chấn động. Nguyền rủa này
khó thể phá vỡ, cách xa nhiều năm như vậy, một người chỉ kém một bước đạt tới cảnh
giới này, lúc tuổi già cũng xảy ra chuyện không lành, khiến trong lòng hắn rung
động.
- Trên đời này, có một số lời nói không thể
nói lung tung, bằng không sẽ gặp nạn lớn.
Thần Toán Tử thương tâm.
- Vị cao túc kia của ngài thôi diễn ra đủ loại
bí mật của Nguyên Thiên Sư lúc tuổi già sao?
- Ngài lại tực tiết lộ thiên cơ mà gặp phải đại
kiếp nạn?
Mấy người đều rất bức thiết muốn biết.
- Ta không chịu nổi tịch mịch, suy tính bí mật
của Đại đế cổ, tất nhiên là gặp phải đại nạn.
Thân Toán Tử nói.
Ầm!
Lời lão vừa dứt, trong thiên địa nổ vang một
tiếng, một cột sét thật lớn từ trên trời giáng xuống, bổ nát nhà tranh, tại chỗ
xuất hiện một cái hố sâu nhìn không thấy đáy, vô cùng dọa người.
Hai đứa nhỏ sợ khóc lớn, run rẩy như nai con bị
hoảng sợ, ôm chặt cùng một chỗ, đáng thương vô cùng.
- Thấy được chưa, đại nạn của ta sắp đến, tùy
thời sẽ ứng kiếp.
Thần Toán Tử cười cười, như là nhìn thấu hết
thảy thế
gian, nhìn lên bầu trời vô ngần.