Già Thiên

Chương 1117: Chương 1117: Thần uy của Cái Cửu U




Trong nháy mắt đã giết một Thánh nhân, chiến lực này khủng bố tới mức nào chứ. Không chỉ đương thời mà phóng mắt nhìn khắp thiên cổ, trong dòng sông lịch sử cũng không có mấy người mạnh hơn.

Cái Cửu U vừa ra tay đã tỏ ra thần uy chấn thế, đủ để sánh vai với những bậc tiền nhân cao nhất ngày xưa, xứng đáng là người ké cận thời nay!

Chỉ điểm hai chỉ liền búng nát hai vị cổ Thánh, ngay cả thần hồn cũng không chạy ra được một tia, hóa thành sương mù máu tiêu tán trên bầu trời. Sương mù đỏ tươi kia tỏa sáng chói mắt, rung động lòng người.

Còn mấy vị Thánh nhân Cổ tộc lúc này sắc mặt trắng như tuyết, tay chân run lẩy bẩy, lạnh từ đầu tới chân, da đầu tê dại, linh hồn rung chuyển.

Không phải bọn họ kém cỏi mà trong cơ thể lão nhân trông như sắp xuống lỗ trước mặt tỏa ra khí tức khiến bọn họ kinh sợ, sợ hãi phát ra từ bản năng.

Người khác có lẽ không nhận ra những thân là cổ Thánh, sống tới lúc này còn không rõ ràng sao được. Trong thân thể già nua gần như mục nát kia co sắc mặt hồn phách rực rỡ như thái dương, tỏ rõ sự cường đại của hắn.

Mặc dù thần hồn kia đã dày đặc đao ngân của năm tháng, khó có thể bất hủ nhưng muốn thu thập bọn họ lại dễ dàng như trở bàn tay vậy!

- Cái Cửu U ngươi không thể như vậy...

Mấy vị Cổ Thánh sợ hãi. Lão nhân khí huyết khô bại phía trước kia lại khiến bọn họ kinh sợ tới cực điểm.

- Vì sao ta lại không thể như vậy? Vừa rồi không phải các ngươi nói là phải dùng thực lực nói chuyện, giảng đạo lý bằng nắm đấm sao? Ta còn đang muốn nói chuyện cho ra lẽ với các ngươi đây.

Thần sắc Cái Cửu U đầy bệnh tật, miệng phun ra một luồng thanh khí, hóa thành một luồng sáng hỗn độn vọt tới.

Phụt!

Thân thể một vị cổ Thánh nữa lại bị đánh nát, giống như một bị thanh cự chùy đập trúng, dù là xương cốt hay huyết nhục cũng đều nát bét ra, ngay cả nguyên thần cũng như vậy, sau đó nổ tung toàn bộ.

- Chết rồi. Một vị Cổ Thánh lại chết như vậy. Người này là một vị Vương giả Thánh nhân nổi danh về phòng ngự của Cổ tộc, cuối cùng bị một hơi tinh khí đánh nát!

Bên trong Kỳ Sĩ Phủ, đám cường giả vừa rồi phẫn nộ uất ức lúc này đều cảm thấy hả giận, nỗi buồn bực biến mất hết, bắt đầu nhìn đám cổ Thánh kia đầy khinh thường.

Chống lại Cái Cửu U sâu không thể lường đúng là một loại bi ai. Đường đường là Cổ Thánh đều mất hết lực lượng để đánh một trận, bị người ta tùy tiện giơ tay giết chết, chẳng khác nào trẻ con ba tuổi.

- Cái Cửu U, ngươi là cường giả cái thế chân chính, không nhớ ước định tại Dao Trì sao? Ngươi giết chúng ta không kiêng nể như vậy không sợ gặp phải mấy vị Đại Thánh tới sao? Xin hãy hạ thủ lưu tình. Chúng ta biết sai rồi.

Sắc mặt một vị Tổ Vương tái nhợt như tuyết, sợ hãi kêu lên.

Thành Thánh nhiều năm như vậy, bọn họ chưa bao giờ sợ hãi tới mức này, cho tới bây giờ vẫn cao cao tại thượng. Lúc này bọn họ lại sợ hãi tới rối tung rối mù lên rồi.

- Nhân tộc ta giảng đạo lý với các ngươi, các ngươi lại nói ai có nắm đấm cứng hơn thì chính là đạo lý. Hiện giờ ta lại giảng đạo lý nắm đấm với các ngươi thì các ngươi lại nói tới quy củ và ước định ngày xưa. Ngươi nói ta phải làm thể nào?

Cái Cửu U than khẽ một tiếng.

Hắn đứng trên Ngũ Sắc Tế Đàn như vậy, đạo y phần phật tung bay, theo gió chuyển động, thân thể khô héo, khí sắc không tốt nhưng lại có chiến lực kinh thiên, khiến mọi người đều sợ hãi, giống như đối mặt với thần linh vậy!

Vút!

Một vị Cổ Thánh tế ra một thanh Thánh khí truyền thừa, tỏa ra thánh quang ngập trời, xém mở không gian, đánh ra một thông đạo vào hỗn độn, muốn bay về Bắc Vực, tránh khỏi kiếp nạn này.

Thánh quang này bùng lên hừng hực, chiếu sáng vĩnh hằng. Hắn bước từng bước vào, trên mặt lộ vẻ vui mừng. Chỉ cần cái khe này khép kín lại thì trời cao đất rộng, không thể tìm ra được, có thể trốn thoát khỏi đối phương rồi.

Nhưng tất nhiên chuyện này không thể thành sự thật. Chỉ vì người trước mắt tên là Cái Cửu U!

Bất kể là quá khứ hay hiện tại, cũng có thể là tương lai, đây đúng là một nhân

vật cái thế. Nếu không phải hắn sinh ra đúng vào thời quá gần Thanh Đế thì tuyệt đối có một tia cơ hội chứng đạo!

Ầm ầm!

Cái Cửu U đứng trên Ngũ Sắc Tế Đàn, ánh mắt không tỏa sáng mà thoạt nhìn còn hơi đục ngầu, như bàn tay vươn ra lại khiến trời sụp đất nứt, trực tiếp lôi vị cổ Thánh và binh khí của hắn từ trong hư vô ra.

- Rất khủng bố!

Không riêng gì Diệp Phàm, Đoạn Đức, Thần Thành mà cả tồn tại Thánh cập cùng đều run rẩy. Còn hai vị cổ Thánh lúc này huyết nhục đều co rút lại từng tấc một, sợ hãi tới cực điểm rồi.

Bọn họ là Thánh nhân, có thể hái sao băng, đánh tan ánh trăng, đánh một trận có thể khiến mặt đất Trung Châu cùng phải lún xuống một mảng lớn.

Nhưng lúc này khi đối mặt với Cái Cửu U, bọn họ giống như vô cùng yếu ớt, ngay cả dùng khí đi liều mạng cũng không có. Bởi vì đối phương chi nâng tay cùng có thể hủy diệt bọn họ.

Phụt!

Bàn tay đầy nếp nhăn khép lại. VỊ cổ Thánh kia hét thảm một tiếng, trở thành huyết vụ ngay tại chỗ. Mà thần tắc ẩn trong Thánh binh kia sợ hãi giãy giụa nhưng cũng vỡ vụn từng tấc một, hóa thành một luồng thánh quang chói mắt, tung bay khắp trời, giống như pháo hoa nở rộ vậy.

- Người này...rốt cục mạnh tới mức nào chứ? Thánh binh bất hủ truyền thừa kia lại bị thiêu đốt như pháo hoa, khủng bố tới tột cùng, sáng lạn đáng sợ như vậy!

Đại hắc cẩu lẩm bẩm.

Chiến lực như vậy khiến mỗi người đều gần như hóa đá, căn bản là không thể nào đo lường nổi cảnh giới chân thật của Cái Cửu U. Mọi người chỉ có thể ngước nhìn mà thôi.

Cái Cửu U nói:

- Nhiều năm qua đi như vậy, các ngươi làm việc ương ngạnh, những nơi con cháu các ngươi đi qua đến trẻ con cũng không dám khóc, có thể thấy kiêu ngạo tới mức nào. Lão hù vốn không muốn nghĩ nhiều, vạn tộc ngang hàng, chung sống hòa bình là được, cùng chờ đợi con đường thành tiên mở ra. Nhưng các ngươi quá đáng quá, không kiêng nể gì, hôm nay lại còn chạy tới thần thổ của tộc ta, muốn giết chết Thánh thể Nhân tộc, muốn đoạt Ngũ Sắc Tế Đàn. Các ngươi cho rằng tộc ta có thể khinh thường sao? Nói không chừng lão hủ động cái thân già này, dùng chiến đấu để giảng đạo lý với những kẻ không biết chừng mực mới được.

- Bỏ qua cho chúng ta đi, chúng ta gì dám nữa. Buông tha cho chúng ta lần này, chúng ta tuyệt đối sẽ không xuất thế, tuyệt đối không đối địch với Nhân tộc nữa.

Một vị Cổ Thánh thi đại lễ, gần như lạy luôn, đầu đầy mồ hội, dù cử động nhỏ thôi cùng không dám.

- Đã quá muộn rồi. Nếu ta đã xuất thủ thì sao có thể dừng lại dễ như vậy được.

Cái Cửu U lắc đầu nói.

Hiển nhiên lần này hắn muốn lập uy, đánh cho Cổ tộc phải khiếp sợ, giết hết mấy vị Thánh nhân chi là bắt đầu, khẳng định có có cảnh cáo đáng sợ hơn nữa.

- Ngài là tồn tại vô thượng, chúng ta chi là con kiến, đừng nên chấp nhặt với chúng ta. Chúng ta thề vĩnh viễn sẽ không trở mặt với Nhân tộc, xin người giơ cao đánh khẽ.

Bất luận kẻ nào cùng có thời khắc sợ hãi. Đối mặt với Cái Cửu U, hai vị cổ Thánh tất nhiên là khiếp sợ, vì mạng sống mà quỳ xuống nơi đó cầu xin.

Đây là Tổ Vương cấp tiến nhất trong mười đại Vương tộc, ngày thường cao cao tại thượng, chưa từng nơm nớp lo sợ, quỳ xuống đất xin được sống như vậy. Lúc này trong đầu bọn họ không còn chút ý niệm chiến đấu, truyền ra ngoài chắc chắn khiến thế nhân trố mắt.

Đáng tiếc là cuối cùng sám hối và cầu xin cùng không thể thay đổi vận mệnh của bọn họ. Cái Cửu U rung ống tay áo, thân thể bọn họ liền nứt ra từng tấc một, hóa thành bùn máu.

- Hôm nay, một số Vương tộc tại Bắc Vực vô cớ bội ước, tới giết Thánh thể Nhân tộc, lại muốn đoạt Ngũ Sắc Tế Đàn của Nhân tộc ta do Đại đế lưu lại, bức lão hủ chỉ còn cách tới Bắc Vực một chuyến.

Cái Cửu U nói.

- Ngũ Sắc Tế Đàn bị Cổ tộc hủy diệt rồi.

Lão Thánh nhân của Kỳ Sĩ Phủ nói xong, rung tay áo lên. Thần quang của Ngũ Sắc Tế Đàn nhoáng lên rồi biến mất. Tế Đàn liền bị thu lại.

- A, cổ lộ thông tới Vực ngoại thực sự bị hủy diệt rồi sao, bị mấy cổ Thánh kia đánh tan rồi?

Một vị đại năng tính tình ngay thẳng trong Kỳ Sĩ Phủ ngẩn ra, vẻ mặt đau xót.

- Cái tên ngốc này. Đấy tất nhiên là Phủ chủ cáo già kia cố ý nói vậy thôi, muốn trả đùa bọn họ, che dấu Ngũ Sắc Tế Đàn đi. Cái Cửu U là một vị tồn tại vô địch, sẽ không nói như vậy làm gì. Nhưng Phủ chủ của chúng ta là dạng người nào? Chim nhạn bay qua, thậm chí là gà trống bay qua cũng phải sinh cho hắn một quả trứng mới xong. Lần này đi theo một tồn tại vô địch tới Bắc Vực, tất nhiên là phải kiếm cớ cho tốt.

Một vị khác hiểu rõ lão Phủ chủ liền nhỏ giọng nói.

Trận văn đan vào nhau, hóa thành một đài trận. Cái Cửu U, lão Phủ chủ. Diệp Phàm cùng nhau bước lên, lập tức chạy tới Bắc Vực.

Grao...

Đại hắc cẩu phát ra một tiếng sói tru, vô cùng hưng phấn nói:

- Lần này nổi gió lớn rồi. Lão già bệnh này ra tay thì khắp thiên hạ đều phải kinh sợ. Mau bay tới Bắc Vực xem rốt cục là như thế nào đi.

- Đi mau thôi. Xem bọn họ khiến chuyện này lớn tới đâu!

Tiểu Hoa Hoa cũng hưng phấn nói.

Một đám người đông nghìn nghịt mở đài trận thứ hai, giết về phía Bắc Vực. Đương nhiên bọn họ không có khả năng đi sát theo đám đương sự Diệp Phàm mà chỉ đi theo xem náo nhiệt mà thôi.

Một ngày này mây mù bốn phương chuyển động, bảy vị cổ Thánh kéo nhau tấn công Kỳ Sĩ Phủ. Chuyện này nhanh chóng truyền khắp thiên hạ, có muốn nói dối cũng không thể nói dối được, phát ra chấn động lớn!

Cổ tộc ương ngạnh tới mức này sao? Tất cả mọi người trong thiên hạ đều bất an.

Nhưng bảy vị cổ Thánh đều đã chết, tin tức này truyền ra khiến mọi người đều cảm thấy không thể tin nổi, nỗi lo lắng trong lòng bay hết.

- Cái Cửu U ra tay. Chí tôn vô địch thiên hạ tám ngàn năm trước rốt cục đã động thủ rồi.

- Đây là tiền bối cổ hiền được cho rằng có thể chứng đạo, rốt cục cũng lộ ra ánh sáng tuyệt thế của hắn, bị bức phải rút kiếm chém về phía Cổ tộc!

Mọi người sau khi biết là ai ra tay đều chấn động. Rất nhiều cường giả cao tuổi kích động tới run rẩy. Cái Cửu U tuy rằng tuổi tác đã lớn, huyết mạch khô héo, già cả quá mức nhưng vẫn còn có thể đánh một trận.

Không chỉ nói Trung Châu lớn như vậy, dù là Tây Mạc xa xôi, thân ảnh già nua ngồi trên Tu Di Sơn cũng đều ngồi không yên, sừng sững đứng trên đỉnh núi nhìn về phía Đông Hoang.

Cái Cửu U đến Bắc Vực, lại rút kiếm sau tám ngàn năm!

Toàn thiên hạ khiếp sợ. VỊ lão nhân này mang theo Thánh thể tới Bắc Vực, muốn hoạch tội Cổ tộc vì sao lại không tuân thủ quy củ, chuẩn bị động thủ rồi.

Không ít đại tộc của Cổ tộc đều sợ hãi. Một vị tồn tại chín ngàn năm đúng là đáng sợ, lần này đem binh tới hỏi tội, không biết sẽ tạo thành giết chóc tới bậc nào.

Nhiều năm qua đi như vậy, chưa bao giờ thấy vị chí tôn Nhân tộc này ra tay. Rất nhiều Cổ tộc nhất trí cho rằng hắn không xong rồi, cảnh giới giảm mạnh, không còn uy phong năm xưa nữa.

Nên biết rằng bất luận kẻ nào, thậm chí là Đại đế đều có một ngày già nua đi, nguyên thần yếu đi, thân thể khô héo, chiến lực giảm mạnh.

Trong lịch sử đã có rất nhiều ví dụ. Giống như Thánh thể đại thành trên Thánh nhai kia, khi còn trai tráng thì hùng vĩ biết bao, khí nuốt núi sông, gào thét trong thiên địa, có thể hái sao bắt trăng, rống một cái khiến tinh tú nát bấy.

Nhưng kết quả cuối cùng ra sao?

Khi tuổi già tới, huyết khí khô bại, thân thể biến chất, đã không còn chiến lực thời kỳ đỉnh phong nữa, cuối cùng bị người ta đánh chết trên Thánh Nhai. Máu tươi của Thánh thể đại thành nhuốm đỏ cả ngọn núi khổng lồ màu đen kia, đến giờ còn có vết máu sau khi tinh khí tan hết.

Thật đáng buồn, đáng tiếc!

Ngày nay Cái Cửu U giơ tay liền hủy diệt bảy vị cổ Thánh, trong đó có cả Vương giả trong Thánh nhân, khiến người ta thấy huyết khí của hắn vẫn chói lọi như xưa.

Cái Cửu U xuất động, mang theo Diệp Phàm đi tới Bắc Vực. Một trận đại chiến sắp sửa xảy ra. Mọi người đều chờ đợi. Nhân tộc phấn chấn, Cổ tộc sợ hãi, khắp thiên hạ chú ý.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.