Kim Ô, khi mặt xanh, cự Thư đều tìm kiếm ở những
chỗ khác nhau, cuối cùng hoàn toàn không tìm được gì, cũng đều lần lượt đi đến
gần phần mộ khổng lồ này.
Khi mặt xanh có thân thể gầy gò, trong mắt có
ánh sáng màu xanh mượt, thấp giọng thì thào:
- Toàn phần mộ khổng lồ này có không gian pháp
trận, bên trong không biết còn bao la hùng vĩ cờ nào, chẳng lẽ là phần mộ của Đại
đế Cổ hay sao, nhất định có chứa Thần Tàng bên trong.
Nó bay lên trên phần mộ khổng lồ này, hạ xuống
dưới, muốn tìm kiếm cửa vào.
Nhưng mà, đúng lúc này, hắn một đôi mắt lạnh
như băng chiếu tới, giống như lười đao đâm vào tim nó, đang lạnh lùng mà nhìn
nó.
- Ngươi... muốn làm gì?
Đường đường một vị cao thủ cấp Thánh, bễ nghễ
thiên hạ, nhưng lúc này lại bị ánh mắt này nhìn thẳng vào, trở nên run rẩy,
thân thể và linh hồn đều chìm trong sợ hãi.
“Keng” một tiếng, âm thanh lạnh lẽo phát ra, người
tóc bạc lãnh khốc rút ra trọng kiếm màu đen sau lưng, cách xa vạn trượng, bổ thẳng xuống.
Khi mặt xanh giận dữ, vận chuyển pháp lực, tế
ra đạo binh, dùng hết khả năng để tấn công về phía trước, ngăn cản một kích
này.
Nhưng mà, đây chỉ là phí công!
Trọng kiếm màu đen hạ xuống, toàn bộ đạọ binh,
thần tắc, bí thư của nó đều bị vờ nát, thân thể bị bổ thành hai nửa, tiên huyết
chảy đầm đìa, nguyên thần bị tiêu diệt, hai nửa thi thể đầy máu rơi xuống phần
mộ khổng lồ ở phía dưới.
Cường đại, đáng sợ, lãnh khốc... Diệp Phàm rất
nhanh đưa ra đánh giá, người này tuyệt đối là một nhân vật cực độ nguy hiểm.
Chỉ bằng một kiếm mà thôi, đã bổ đôi một con
khi mặt xanh cấp Thánh nhân, giống như đang chém một con muỗi, nhỏ bé không
đáng kể.
Không bao lâu, lại truyền đến tiếng hư không bị
xé rách, bốn nhân vật cấp Thánh nhân cũng từ các hướng khác nhau mà đuổi tới
đây, đáp xuống phần mộ khổng lồ màu đỏ sậm này, cũng muốn thăm dò.
Nhưng mà, chờ đợi bọn chúng lại là một tiếng
kim loại ma sát giống như tiếng rồng ngâm, người tóc bạc kia lại lãnh khốc mà
rót kiếm, trường kiếm màu đen quét ngang mà qua.
- A...
Tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên, toàn
bộ bốn vị Cổ Thánh bị chém ngang eo, thân thể trên dưới tách ra, tiên huyết chảy
đầm đìa, thảm trạng cực kỳ kinh người, ngay cả một kích của người này mà cũng
không ngăn được.
Rất nhanh, sự đau đớn của bọn họ ngừng lại, bởi
vì một kiếm qua đi, thân thể đứt đôi, nguyên thần cũng vỡ nát, chết oan chết uổng.
Diệp Phàm ở Vực ngoại, xuyên thấu qua mẫu thuyền,
tận mắt nhìn thấy tất cả cảnh này, hít vào một hơi khí lạnh, trực tiếp tăng độ
nguy hiểm của người này lên tới cấp năm sao.
Chỉ đánh ra một kiếm, bốn vị Cổ Thánh đồng thời
bị mất mạng.
- Ngôi mộ này đã mai táng toàn bộ bi thống và
đau thương của viên cổ tinh này, ức vạn sinh linh cũng được chôn tại đây, há có
phải là nơi để các ngươi đạp chân lên hay sao!
Lời nói lạnh lùng vang lên, theo gió mà truyền
ra xa, hắn lãnh khốc mà cao tới mức không thể với tới được.
Sau đó không lâu, một luồng kim quang bổ ra hư
không, hạ xuống nơi đây, Kim Ô xuất hiện, nó cầm một cây thần vù màu vàng của
Chuẩn đế, có vẻ rất cẩn thận.
Khi nhìn khắp phần mộ khổng lồ này, thấy người
tóc bạc tại đây, lập tức căng thẳng trong lòng, nói:
- Ngươi là ai?
- Thần!
Cường giả tóc bạc chỉ phun ra một chữ như vậy,
trong sự lạnh lùng con mang theo một loại uy nghiêm, bễ nghễ thiên hạ.
- Thần?
Kim Ô nuốt một ngụm nước miếng, không tự chủ
được lui lại mấy bước, trong lòng nó có chút sợ hãi, người này dám tự xưng như
thế, nếu không phải là tuyệt thế khủng bố, thì cũng là kẻ vô cũng tự phụ, nói
chung là rất nguy hiểm.
Mà Diệp Phàm ở Vực ngoại nhìn thấy này một màn
này, cũng rùng mình một cái, chữ “Thần” này rất quỷ dị, khiến hắn nghĩ tới tổ
chức nghe được khi còn ở tinh vực Vĩnh Hằng kia.
- Săn giết tất cả cường giả đi lên tinh không
cổ lộ, cực kỳ đáng sợ!
Đây là miêu tả về tổ chức Thần mà Cơ Hạo Nguyệt
lưu lại trong chín tin tức.
Ngoài ra, người của chủ tinh Vĩnh Hằng cũng thần
sắc đại biến khi nghe tới từ này, đối với bọn họ thì vô cũng sợ hãi.
Với biểu hiện như vậy của hắn ở tinh vực Vĩnh
Hằng, đánh nát mẫu thuyền cấp Thánh nhân, chống lại Cổ Thánh, đối phương mới đầu
còn muốn khảo nghiệm hắn, cuối cùng mới cho hắn gia nhập.
Đây tuyệt đối là một tổ chức quỷ bí mà cường đại
tới mức đáng sợ, mà người trước mắt này lại trực tiếp tự xưng là Thần, chẳng lẽ
có liên quan nào chăng?
Con Kim Ô cường đại này hiển nhiên cũng cảm
giác không ổn, xoay người bước đi, nhưng ánh mắt lạnh như băng của nam nhân tóc
bạc kia đã nhìn lại, lập tức khiến cho nó ngừng lại, vô tận sát khí lao tới, dường
như có mười vạn thanh thiên kiếm đang đặt lên trên người nó, tới cả một cử động
nhỏ mà nó cũng không dám làm ra.
Thần ra tay, nhưng không giết nó, chỉ một
chiêu đã giam cầm nó từ tận hơn vạn trượng xa. Kim Ô kêu to, kịch liệt giãy giụa,
nhưng lại không khác gì kiến lay gốc đại thụ, không có một chút tác dụng nào.
Thần khè điểm một ngón tay lên trán nó, đọc lấy
trí nhớ, lẩm bẩm:
- Đến từ Bắc Đẩu, vừa lúc đỡ mất công của một
phen, đúng lúc muốn đi đánh nát con đường thành tiên.
Phốc...!
Khi Thần buông ta ra, Kim Ô mới vừa phóng lên
cao, Chuẩn đế thần vũ mà nó đang cầm đột nhiên đảo ngược, chém nó thành hai nửa.
Rồi sau đó, kim quang nhoáng lên một cái, bay
về phía mặt đất, hóa thành một cây linh vũ màu vàng nàm trong tay Thần, hắn lẩm
bẩm:
- Lại có một vị Chuẩn đế nữa!
Một cây thần vũ màu vàng, đại biểu cho một luồng
khí tức của Chuẩn đế, mặc dù chỉ được coi là một chút da lông thôi, nhưng cũng
là kinh thiên động địa, các Cổ Thánh đối địch thì đều không dám coi thường.
Về phần Thần thì sắc mặt hắn dường như mài mãi
lạnh như băng, không chút thay đổi, không có hi nộ ái ố, chỉ có lạnh lùng, hai
ngón tay kẹp lấy, quan sát.
Phía xa, cự Thư đang sợ hãi, thân thể run rẩy,
nó là Thần thú hộ sơn của Tứ Tượng Thánh Địa, vừa lúc nhìn thấy Kim Ô chết, lập
tức xoay người bỏ chạy.
Nó chưa từng sợ hãi như vậy bao giờ, chỉ vào
thời kỳ thái cổ nó gặp phải một nam nhân đáng sợ như vậy, nó tuyệt đối không thể
địch lại được.
Vù...!
Nam nhân tóc bạc khẽ lật tay, cây thần vũ màu
vàng kia bay ra, xé rách hư không mà tới, thái cổ cự Thư kêu to, thân thể khổng
lồ bắn ra vô vàn các luồng trật tự thần liên, các loại cổ binh cũng đều xuất hiện.
Nhưng mà kết quả thì lại không có gì khá cả, một
đóa huyết hoa bắn lên, đầu của nó bị thần vũ màu vàng xuyên thấu, nguyên thần bị
giết chết.
Một tiếng rống bi thương làm cho trời đất rung
chuyển vang lên, nó phi thường không cam lòng, nhưng ánh mắt lại mất đi vẻ sáng
lạn, trở thành một màu xám như tro tàn, thân thể khổng lồ chìm dần trong bụi bặm.
- A...
Cũng lúc đó, tiếng kêu thảm thiết thứ hai cũng
vang lên, cách đó không xa có một vị Thánh nhân khác cũng bị chiếc lông vàng
này xuyên thủng xương trán, ngửa mặt lên trời rồi ngã nhào trong vũng máu.
Vung ra một cây lông màu vàng, ngay lập tức giết
chết hai Thánh nhân, nam nhân tóc bạc vẫn không có chút biến sắc nào, không hề
có chút bận tâm, dường như đang làm một chuyện nhỏ bé không đáng kể gì vậy.
- Nơi này không có pháp khí của Chuẩn đế, cũng
không bí bảo, chỉ có bi thống và đau thương, ta không hy vọng có người đến nơi
này quấy rầy!
Thần lạnh lùng lên tiếng, vang ra khắp viên
tinh cầu chết trống trải này.
Dứt lời, hắn bay lên trời, chìm sâu vào trong
tinh vực, hóa thành một luồng điện quang nhằm về phía chỗ sâu trong vũ trụ, đó
chính là vị trí của Bắc Đẩu.
Nếu nhìn kỳ, người ta sẽ cảm thấy vô cũng kinh
sợ, đây là một loại tốc độ khủng bố, vượt qua cực hạn.
Chỉ trong chốc lát, hắn đã biến mất, trong chốc
lát lại hiện lên, thân thể càng lúc càng mơ hồ, cuối cùng thân thể trực tiếp xé
rách vũ trụ, nhằm về phía phương xa lạnh như băng và tối đen không ai biết.
Đây là một người cường đại đến cờ nào a? Không
thể đánh giá hết được, bởi vì hắn cũng không tản ra khí tức căn nguyên.
Nhưng chỉ dựa vào việc một chiêu đã có thể dễ
dàng giết chết mấy vị Cổ Thánh mà xem, thì thực lực của hắn tuyệt đối có thể tới
mức rợn người, hơn nữa lại có thể bằng vào thân thể mà vượt qua cả vòm trời.
- Một Thần cấp có hệ số nguy hiểm tới mức năm
sao!
Diệp Phàm nhìn bóng dáng của hắn, suy nghĩ một
lát, Bắc Đẩu thật sự sẽ phải đại loạn, các loại nhân vật nghịch thiên và thần
bí đều tề tụ, tương lai tất sẽ có một hồi đại chiến có một không hai.
Đó chính là nơi náo động và đáng sợ nhất trong
tinh vực, không biết sẽ phải có bao nhiêu người ngã xuống, trở thành đống xương
trắng tại đó.
Một khối thạch bàn màu đen xuất hiện, văn lạc
loang lổ, tiên huyết chảy ròng ròng, nó tạo ra một vực môn, từ trong đi ra hai
người mặc hắc y, bọn họ hạ xuống viên tinh cầu chết này.
Rất nhanh, bọn họ liền phát hiện ra phần mộ khổng
lồ đó, thăm dò một phen, lại không thu hoạch được gì, trong phần mộ khổng lồ là
tràn ngập xương trắng, tử khí rất nặng, cũng không có pháp khí gì.
Diệp Phàm thờ dài một hơi, Chuẩn đế chứng đạo
thất bại, có lẽ cũng để lại những thứ quý giá, nhưng sớm đã bị người ta lấy đi
rồi.
Mà vị Thần vừa rồi kia hiển nhiên cũng có quan
hệ không tầm thường với tinh cầu này, nếu không thì cũng sẽ không thủ hộ phần mộ
khổng lồ này như thế, trên đường ghé qua đây, còn cố ý tới để tế bái.
- Thần, ta nếu bước trên thí luyện cổ lộ để trở
thành người mạnh nhất, có lẽ còn có thể gặp được ngươi lần nữa!
Diệp Phàm tự nói.
Vũ trụ mênh mông, tinh không vô ngần, tinh tú
vô lượng, mà các vùng sinh mệnh cổ địa lại thập phần hiếm thấy, gần như không
thể tìm ra được.
Diệp Phàm cũng không biết đã vượt qua bao
nhiêu phiến tinh vực rồi, rất nghiêm túc tìm kiếm, nhưng đưng nói tới sinh mệnh
tinh, chọ dù là một nơi đã từng xuất hiện dấu vết sinh mệnh mà hắn cũng không
thể tìm thấy.
Nếu không phải hắn đã từng nhìn thấy Vực ngoại
chư hiền, chắc chắn còn có Hỏa Tang, Thông Thiên, Câu Trần, Phi Tiên và vài chỗ
sinh mệnh cổ địa khác, thì hắn thật sự hoài nghi, vũ trụ này không có sự sống
trên đó.
Hai mươi mấy ngày sau, một luồng khí tức sinh
mệnh mênh mông, cuồn cuộn mãnh liệt từ chỗ sâu trong một tinh vực ập tới, cho
thấy Diệp Phàm lại một lần nữa hạ xuống tinh vực Vĩnh Hằng.
Cách mấy tháng, Diệp Phàm lại một lần nữa đi tới
chủ tinh Vĩnh Hằng, hắn cảm nhận được một không khí không tầm thường, các đại tộc
đều đang ráo riết chuẩn bị chiến tranh.
Thiên Nguyên Thành là một tòa chủ thành cực kỳ
nổi danh tại chủ tinh Vĩnh Hằng, nằm tại trung tâm của tổ địa, chung quanh nơi
này có các dãy núi uốn lượn hình rồng, rộng lớn mà mạnh mẽ, long khí bốc lên cuồn
cuộn.
Khu vực phía tây bên trong thành, các tòa nhà
cao tầng san sát mọc lên, từng tòa nhà cao chọc trời, đâm thủng tầng mây, vô cũng
có hương vị hiện đại, thinh thoảng còn có thể thấy các phi thuyền đang cất
cánh.
Mà nửa phía đông của Thiên Nguyên Thành lại là
một cảnh tượng khác, hoàn toàn bất đồng, các cung điện to lớn, đền chùa cổ xưa,
tang thương, dường như đây là một hoàng thành thời cổ đại.
Có không ít kiến trúc đang lơ lửng trên không
trung, đây là một tòa cự thành do nét hiện đại và cổ điển cũng kết hợp với
nhau, dân số lên tới mấy ngàn vạn.