Cao nguyên Khăn Mễ Nhĩ, thời cổ còn gọi là
Thông Lĩnh, là con đường tơ lụa đi ngang qua. Hiện nay trừ sườn núi phía Đông vẫn
là Trung Quốc quản hạt, còn lại thuộc lãnh thổ nước khác.
Mấy ngày qua, mọi chuyện phát sinh đã dẫn tới
chấn động lớn, ngay cả đạo môn đều làm tốt chuẩn bị đại chiến, sợ chiến hỏa Thập
Tự Quân phương Tây lan tràn vào Trung Thổ.
Đây là do Diệp Phàm một đường đánh tới phương
Tây nghênh đón tổ khí trở về, tới hiện tại hoàn toàn không có che dấu nữa, cái
mũ Trung Thổ ra Ma cũng đã chụp lên đầu rồi.
Ngày nay, giới tu đạo Tây Thổ bàn tán nhiều nhất
là nói về đề tài ma quỷ, đều đoán xem ai sắp xuất thể để diệt trừ đại ma này, để
cho hào quang của Thần chiếu rọi Trung Thổ.
Thông Lĩnh độ cao cực cao so với mặt biển,
giáp giới cùng tây bộ Trung Quốc, đây là một nơi thần thánh, thể núi như một
con rồng nằm, rất nhiều long mạch hội tụ tại đây, trở thành một địa phương long
khí bốc hơi.
Nơi này là đỉnh của thế giới, có rất nhiều núi
lớn, chỗ thấp nhất cũng có hơn bốn ngàn thước, chỗ cao nhất cao hơn bảy ngàn bảy
trăm thước.
Diệp Phàm bay lên trời cao, dõi mắt nhìn ra xa
ngàn dặm, rất nhiều vách núi xanh um, dã lĩnh dầy đặc, nơi này địa thể phức tạp
có dấu vết của đại chiến thời thượng cổ.
Nơi này là Thiên Sơn, Hỉ Mã Lạp Nhã Sơn, Côn
Lôn Sơn, Hưng Đô Khố Thập Sơn... kết địa của năm long mạch lớn, hình thành một
loại kết cục đặc thù, chư long quấn quanh, giao tiếp cùng một chỗ, là nơi rồng
tụ họp châu đầu.
“Địa thể thực cổ quái, chúng long châu đầu,
trèo lên lẫn nhau, nơi này có chôn gì đó hay sao?”
Diệp Phàm chăm chú nhìn kết địa của mấy long mạch,
mang theo mấy đệ tử hạ xuống, hắn nhìn thấy một sơn cốc xanh um, một cái xoáy
nước giống như chúng long quay về.
- Đào chỗ này cho ta! Chẳng lẽ có đại thần
thông giả thượng cổ chôn xuống ở trong này, hôm nay cho hắn lên nhìn thấy mặt
trời!
Mấy đệ tử từ khi biết sư phụ là một vị Nguyên
Thiên Sư, cũng đã quy hắn vào loại tổ sư gia trộm mộ, mặc dù hắn từng giải
thích qua vài lần, nhưng ánh mắt mấy người nhìn hắn vẫn là lạ.
- Sư phụ! Chỗ này đã ra ngoài biên giới rồi, tại
đây đào lấy loạn có thể sai sót hay không, khiến cho quốc tể tranh cãi đấy?
Mấy đệ tử trêu chọc, sau khi quen thuộc cùng
Diệp Phàm, với tính cách hắn dễ dãi nên không e sợ hắn.
Thời cổ, vùng đất cao này được gọi là Thông
Lĩnh, thảm thực vật phong phú, có đoạn giống như Nam Lĩnh, một mảnh xanh um,
sinh cơ bừng bừng.
“Ầm!”
Chiêm Nhất Phàm ra tay trước, dùng kiếm tiên
thuật Diệp Phàm truyền thụ bổ xuống, bụi mù xông lên tận ười, phiến lốc xoáy
long cốc này rất nhanh nứt ra, phía dưới xuất hiện long cốt, là nham thạch hóa
sinh thành.
- Quả nhiên không phải nơi bỉnh thường, để xem
vận may của các ngươi, nói không chừng có thể đào ra Long Tủy, không chỉ có có
thể kéo dài sinh mệnh, còn ẩn chứa mảnh nhỏ đại đạo, nhất là đối với Hóa Long
Bí Cảnh các ngươi mà nói rất có ích lợi. Năm đó thời điểm ta ở Hóa Long Bí Cảnh
đã từng ở Trung Châu nhận được vật ấy tương trợ.
Diệp Phàm cổ vũ một hồi, mấy người nhiệt tỉnh
càng tăng lên, đều rối rít ra tay. Ngay cả Ngạn Tiểu Ngư thanh tú đều có hiệu
suất cực cao như là kẻ đào đất chuyên nghiệp.
Nơi này đích thật là một chỗ Thánh địa, dựa
theo trong Nguyên Thiên Thư ghi lại, long mạch nếu chưa khô kiệt, khẳng định có
vật dựng dục và ấp ủ khó lường.
Nếu như ở Bắc Đẩu Tinh Vực, Diệp Phàm nhìn thấy
địa phương như vậy khẳng định sẽ không lấy, trừ phi tìm đến hai vị Thánh nhân.
Cũng may ở địa cầu khô cạn, mặc dù có cũng khẳng định không có sinh khí.
Đào xuống sâu ngàn trượng gặp phải đá cứng,
không ngờ lại có khắc Pháp trận thượng cổ thủ hộ đại địa, khó có thể công phá,
cố gắng cách nào cũng không nhúc nhích.
“Trận văn thượng cổ cấp Thánh nhân?” Diệp Phàm
ngẩn ra, lại có cổ trận loại này thủ hộ, xem ra là đào được thứ không tầm thường.
Mấy vị đệ tử cố gắng mọi cách đều vô dụng,
không phá được cấm chế, mà thiếu chút nữa bị thương, vội vàng lui lại.
- Quả nhiên là địa phương phi thường!
Diệp Phàm nhìn ra Thông Lĩnh xa xa, rồi nhìn
chăm chú chỗ chư long quay tụ về này, ngay cả hắn tiến lên phá giải đều rất khó
nhích động, dù sao cũng là đại trận thượng cổ cấp Thánh nhân.
- Đều lui ra sau đi!
Cách từ rất xa, hắn lấy ra hai mũi Hắc Tiễn cổ
sơ, lắp một mũi lên dây cung, rồi dồn hết lực lượng toàn thân bắn đi.
Một mũi tên này kinh thiên địa khiếp quỷ thần,
ở trong tay người hộ đạo Trường Bạch Sơn đã có uy lực lớn như vậy, càng đừng
nói ở trong tay Diệp Phàm. Loại chất liệu này thực đặc biệt, bên trong ẩn chứa
pháp trận càng đặc thù hơn, chỉ cần một lực nhỏ phát động liền có thể hóa thành
Thí Thần Tiến!
Khó có thể nói rõ cấp bậc của Hắc Tiễn, uy lực
của nó vô cùng lớn, nhưng cũng không cần tiêu hao rất nhiều pháp lực như Thánh
binh. Là một loại bí bảo, ở thời thượng cổ được liệt vào đại sát khí của Thần.
“Ầm!”
Truyền đến tiếng vang thật lớn, các dãy núi
cao trong phạm vi năm sáu ngàn thước đều sụp đổ, đồng thời xảy ra động đất kịch
liệt, đại địa nứt toát ra, bụi mù ngập trời.
- Ta nói sư phụ này! Động tĩnh quá lớn, đến
lúc đó sẽ làm cho những học giả động đất kia đau đầu, động đất lớn như vậy sẽ
đăng lên tin tức quốc tể đó.
Mấy đệ tử vô cùng sợ hãi, bảo hắn kiềm chế một
chút.
Diệp Phàm bắn ra một mũi tên, cũng không có
hoàn toàn hủy diệt Pháp trận thượng cổ, hắn thu hồi Hắc Tiễn, bắt đầu liên tục
bắn ra, cũng không biết bao nhiêu lần, rốt cục hoàn toàn phá mở đại trận dưới
lòng đất.
Hắn vuốt ve hai mũi Hắc Tiễn, càng ngày càng
ưa thích, thật sự là uy lực lớn đến cực điểm, thân mũi tên cũng không một chút
hư hỏng, bắn ra nhiều lần như vậy phỏng chừng Vương giả đại thành đều đủ để bắn
nổ tung tới mấy lần.
Ngày nay, chỉ dựa vào nó nhưng lại phá mở một
tòa pháp trận cấp Thánh nhân, chứng tỏ nó càng nổi bật và quý báu, không hổ là
Thần khí có thể bắn chết Yêu Thánh.
“Grào...”
Đột nhiên, một tiếng rống thật lớn từ trong
lòng đất vọng lên, núi sông xa xa đều vỡ nát, mặt đất rất nhanh nứt nẻ, đất đá
hóa thành một gợn sóng bay lên trời hơn ba ngàn thước.
Thần uy!
Loại cảnh tượng này thật kinh người, may mắn
là Diệp Phàm đã chuẩn bị sẵn, dùng Vạn Vật Mẩu Khí Đỉnh thu các đệ tử vào
trong. Bằng không chỉ riêng tiếng rống này đủ để chấn mấy vị kỳ tài trẻ tuổi
thành vũng máu, không còn tồn tại.
Đây là tiếng rống kinh thiên động địa cấp
Thánh nhân, ngay cả hắn cách xa mấy ngàn trượng, mà cũng bị âm ba thật lớn đánh
bay đi, thân mình đều lảo đảo rơi xuống.
Diệp Phàm rất nhanh hành động, thu cái đỉnh
vào mi tâm, bay nhanh lui lại, bàng không mấy đệ tử mặc dù tránh ở trong đỉnh
cũng phải nổ tung. Bọn họ tu vi quá yểu, khẳng định không chống lại được.
Hắn với thân thể đối kháng, không có Vạn Vật Mẫu
Khí hộ thể lập tức chịu áp lực thật lớn. Tiếng rống cấp Thánh nhân kém cõi nhất
cũng là núi sông trăm ngọn vỡ nát. Sách xưa ghi lại khủng bố nhất là, ở thời
thượng cổ từng có Đại Thánh rống một tiếng vỡ nát mặt trăng.
Tiếng rống trong lòng đất không dứt, khóe miệng
Diệp Phàm tràn ra một vệt máu tươi, khiến trong lòng hắn thầm kinh hãi: “Trên địa
cầu còn có Thánh nhân còn sống hay sao?”
Một mảng huyết khí lửa đỏ vọt lên, cao tới mấy
ngàn trượng, một cái thạch thai xuất hiện, khí thể cường thịnh tới cực điểm,
ngàn núi vạn khe đều rung chuyển.
- Thật sự đào ra một thứ lớn đây!
Diệp Phàm lẩm bẩm, một trận nhức đầu, nhưng lại
đào trúng một Thánh linh thai.
“Ồ! Không đúng, có chút dị thường.” Bỗng
nhiên, trong lòng hắn vừa động, vị thạch thai này rất quái lạ, từ một đạo huyết
khí hóa thành, đều không phải là chân thân, nói chính xác như là một cỗ oán khí
mà thôi.
Trên bầu trời, tinh hoa thái dương bắn tung
rơi xuống, thân thể vị thạch thai rất nhanh phai mờ, bốc lên một làn khói nhẹ,
rồi sau đó từ đó tiêu tán, giống như một cảnh tượng huyền ảo.
Diệp Phàm từng nghe nói qua, người có oán khí
quá lớn chôn trong lòng đất mấy vạn năm cũng không mục nát, một khi nhìn thấy
ánh mặt trời có thể trong nháy mắt được giải thoát, biến thành bụi bậm.
“Một vị thời thượng cổ cừu oán thâm sâu, sinh
ra thạch thai oán niệm lớn ở trong lòng đất?”
Dựa theo sách cổ ghi lại, vừa rồi oán khí đã
tiêu tan, nơi đây hẳn là đã an toàn rồi. Hắn thả ra mấy đệ tử cùng nhau bước
vào thế giới dưới lòng đất.
Ở
chỗ sâu trong trong lòng đất trống trải, là chỗ giao tiếp của mấy đại long mạch,
lại có rất nhiều khối Thần Nguyên lóe sáng. Đôi mắt to trong suốt của Tiểu Tùng
sáng lên, hóa thành tia sáng tím đi thu lấy.
Mà ở chỗ Long Huyệt sâu nhất có một địa phương
kỳ dị, một cỗ quan tài lớn màu son trấn áp trên một khối kỳ thạch, một lão nhân
ngồi ở trong quan tài, tóc đỏ râu đỏ trông rất uy mãnh.
- Di hài Thánh nhân!
Diệp Phàm kinh dị, không nghĩ tới gặp được một
vị Thánh nhân.
Ở dưới quan tài lớn màu son, khối kỳ thạch kia
cũng thực đặc biệt, gần như trong suốt, có thể nhìn thấy bên trong có bóng dáng
một hình người, dựng dục một sinh mệnh thể.
- Thạch thai Thánh linh!
Diệp Phàm sớm nhìn ra nơi đây kết cục phi
phàm, quả thực dựng dục có một Thánh linh, nhưng Thánh nhân thượng cổ trong
quan tài là ai đặt ở nơi này???
- Sư phụ! Nơi này có chữ!
Diệp Phàm đọc cẩn thận, không khỏi ngẩn ra,
lão Thánh nhân này khi lựa chọn chỗ táng mình, trong lúc vô tỉnh gặp thạch thai
còn chưa trưởng thành, muốn đoạt thể của nó, kết quả thất bại.
- Khó trách oán khí lớn như vậy, một cái thạch
thai có thể trở thành tồn tại vô địch bị người ta ngăn cản, tuy rằng phản phệ lại
Thánh nhân, kết quả nguyên thần cũng mất đi.
“Phốc!”
Di hài vị Thánh nhân đột nhiên tan đi, trở
thành một bãi máu, bọn họ vội vàng né tránh, quả nhiên thật thảm thiết, đường
đường một thể hệ Thánh nhân lại chết không thể diện như vậy.
- Thạch thai thật sự chết rồi sao?
Mấy vị kỳ tài trẻ tuổi cả người không được tự
nhiên, Thánh linh được xưng là vô địch, chỉ cần một hơi thở là có thể tiêu diệt
một phương thế giới.
- Không cần lo lắng, long mạch khô kiệt khi hắn
còn chưa thành thục, lại đấu cùng lão Thánh nhân một hồi, nguyên thần bị hủy diệt
rồi!
Diệp Phàm thấy rõ, vị Thánh linh này thất bại
trong gang tấc, trở thành tử thai, khô kiệt ở trong đá. Hắn tự mình động thủ
bong ra từng lớp đá, quả nhiên là một cái Thánh thai cửu khiếu.
Mi tâm hắn chợt lóe sáng một cái, bước ra một
cái tiểu nhân màu vàng, chìm sâu vào trong cơ thể Thánh linh cửu khiếu, vị thạch
nhân này trong nháy mắt đứng lên.
Lập tức tràn ra một cổ uy thể cường đại, mấy đệ
tử không chịu nổi loại uy thể này, bị áp lực trực tiếp nằm rạp xuống, lòng nơm
nớp lo sợ.
- Đáng tiếc! Nguyên vốn thân thể đều sắp hóa
thành huyết nhục, nửa đường bị hủy, huyết khí khô cạn, không còn là thạch thai
vô thượng.
Diệp Phàm than nhẹ.
Không chỉ lão Thánh nhân chết thảm, Thánh linh
thai này cũng gần như hóa thành tảng đá bỉnh thường, ngoại trừ rất chắc chắn bất
hủ, ngoài ra không có thần lực lưu lại, thạch huyết cũng khô cạn.
- Làm như hóa thân nhưng thật ra không tệ!
- Chúc mừng sư phụ, ngộ ra một đạo thân, lại
được một Thánh linh thạch thai như vậy, xem như hổ thêm cánh, lần này đi phương
Tây không còn lo ngại nữa!
Mấy đệ tử đều mừng rỡ.
- Đúng vậy, sư phụ! chúng ta nên đi Thánh địa Jerusalem cùng Vatican, thuận tiện đi Áo
Lâm Thất Tư Sơn (Olympic)... Các nơi rộng lớn như vậy nói không chừng cũng có
thể đào ra thứ tốt!
Mấy đệ tử thấy ở đây có thu hoạch lớn như vậy,
còn chưa có quyết đấu cùng đạo chính thống phương Tây, đã chú ý tới một số Thần
sơn bên kia. Không có biện pháp, gặp phải một sư phụ như vậy bọn họ cũng bị lây
nhiễm, bọn họ đều cảm thấy địa thể sơn xuyên thiên hạ dựng dục ra thần vật đều
trốn không thoát.
Sau đó, bọn họ tiếp tục ra đi, trên đường xem
địa thể sơn thủy, vài lần ra tay thật sự rất có thu hoạch, ở một vài quốc gia
nhưng lại đào ra Long Tủy.
Tại thời đại khô kiệt quá khó khăn này, Long Tủy
càng quý báu, có ích rất lớn cho Hóa Long Bí Cảnh, có thể tăng lên tu vi, được
mấy đệ tử chia đều.
Mà ở trên đường đi phương Tây vài lần có người
đến ngăn cản, đánh tới cửa, kết quả tất cả đều không hề trì hoãn bị Diệp Phàm
chém chết.
Cứ như vậy, bọn họ vừa đi vừa ngừng, hơn tháng
sau đi tới Jerusalem. Trong thời gian đó dẫn phát lên chấn động lớn ở phương Tây, mỗi ngày
trong lời nói đều là bàn luận đề tài về bọn hắn.
- Sư phụ! Đạo môn Trung Thổ truyền đến tin tức
cho chúng ta, nói Tâỵ Thổ có Thánh kỵ sĩ cổ xưa còn sống, an vị ở Jerusalem, chờ chúng ta đến
đấy!
- Ngoài ra, Giáo Hoàng ban lệnh hiệu triệu,
các gia tộc cổ lâu đời đều có cường giả hưởng ứng, hợp thành một đội ngũ Thập Tự
Quân vô địch, cũng đang chờ Ma của phương Đông tới!
- Ta cũng nghe nói, có Thần tộc chân chính
buông xuống, mà tu luyện không phải như nhân loại thành công đơn giản như vậy.
Long Vũ Hiên cũng nhỏ giọng lẩm bẩm.
- Hả! Còn có Thái cổ tộc còn sống sao?
Diệp Phàm tự nói.
Bọn họ đến Jerusalem tuy nhiên không có vào thành, mà vòng quanh
nó một vòng, rồi hư không biến mất.
Bởi vì, thuộc loại tu giả Jerusalem ở trong đại trận thượng cổ, phàm nhân căn
bản không thấy được, là một thành của Thánh giả chân chính.
- Thật khó tin, lại có một tòa cổ thành to lớn
như vậy!
Mấy vị đệ tử đều rung động.
Trên đường chân ười nổi bật một tòa cự thành
như hắc kim luyện chế thành, lóe ra kim chúc sáng bóng, cả vật thể phát ra nhiều
điểm thánh huy, trang nghiêm mà thần thánh.
Bọn họ cảm giác như là về tới thế giới hoang
dã thượng cổ, trên vùng đất ngoài thành cổ mộc che trời, vang vọng tiếng vượn
hú hổ gầm, tương phản quá lớn cùng Phàm giới.
Đây là một tòa Thần Thành tồn tại từ thời thượng
cổ, người ra vào cửa thành đều là tu sĩ, không có người nào là phàm tục. Rất
nhiều người cưỡi trên lưng cổ thú, lân giáp lành lạnh, khí thể bức người.
- Ta có cảm giác như đi tới thế giới thần thoại,
nữ nhân tóc xanh xinh đẹp không tì vết kia dường như là... một Tinh Linh?
- Người vừa rồi kia là Thần tộc sao, mọc ba đầu
sáu tay, sau đầu có một vòng thần, hào quang bao phủ thân thể, thật đúng là thần
bí!
Hiển nhiên, đây là một thế giới của người tu đạo,
từ xưa đã được xưng là Thánh thành, ở thời đại ngày nay còn có thể có một tòa cự
thành cổ xưa như vậy, thật sự là một loại kỳ tích.
- Có chút phiền phức, tòa thành này xa ở thời
thượng cổ cũng đã tồn tại, nói không chừng còn thật sự có di lão còn sống.
Diệp Phàm lẩm bẩm.