Mang theo sự huy hoàng vô địch, mang theo phiền
muộn ảm đạm vô tận, nhìn hồng nhan già đi, gặp người thân hóa thành đất vàng,
cuối cùng rời khỏi viên cổ tinh này, chết già tha hương trong năm tháng lịch sử
dài đằng đẵng sau đó.
Đây là tuổi già của Thánh thể đại thành, khiến
người ta cảm khái. Sau vầng sáng là sầu não, bi độc, cô đơn. Người cùng thế hệ
đều già đi, chỉ mình hắn còn sống trên đời.
- Hắn quả nhiên là một trong cửu Đại Thánh thể
vô địch thiên hạ năm đó.
Hắc Hoàng nói.
Lúc này đại địa khắp Đông Hoang đều rung động,
mỗi một Tổ Vương đều tưởng là có người chứng đạo, lộ vẻ sợ hãi, nhìn về phía
Thiên Đoạn Sơn Mạch Trung Vực xa xa.
Ánh sáng rực rỡ, khí tức uy nghiêm. Thánh thể
đại thành đứng đó, kết hợp với đại đạo trong thiên địa, hình thành một loại khí
tức khiến chúng sinh phải quỳ bái.
- Giết... Bọn chúng...
Một luồng thần niệm mỏng manh từ trong lòng
Thánh thể đại thành truyền ra.
Diệp Phàm, Hắc Hoàng, Đoạn Đức, Lệ Thiên lập tức
thấy sau lưng phát lạnh. Không chỉ có bọn họ, dù là Tổ Vương lúc này cũng phải
trốn chạy, không thể đối kháng.
Thân thể hùng vĩ kia xoay người lại, đối mặt với
mấy người Diệp Phàm, lập tức khiến Thôn Thiên Ma Cái rung động leng keng, tỏa
ra từng luồng ánh sáng thần tiên, bao phủ bọn họ.
Đây là cảm ứng của của Đế binh Cực Đạo, đột
nhiên sinh ra do cảm thấy bị uy hiếp.
- Không...
Một tiếng kêu tuyệt vọng truyền ra từ trong
Thiên Đoạn Sơn Mạch, rất nhanh liền nhỏ đi rồi biến mất.
Thần Chi Niệm bị xóa đi. Dao động thần thức của
lệ quỷ màu đen biến mất, bị Thánh thể đại thành vô tình nghiền nát, tinh lọc
đi.
Lúc này trong thiên địa có một loại khí tức của
Đại đế tràn ngập, trên chấn áp chín tầng trời, dưới nhiếp phục Cửu U, vạn vật
có linh đều phải thuần phục. Hắn thống trị ý chí thiên địa, đại đạo tỏa ánh sáng
vô lượng. Từng luồng từng luồng sáng như thước nước trút xuống từ vòm trời, vờn
quanh thân thể sáng hừng hực này.
Mười phương đều yên tĩnh, vô tận sinh linh hướng
về phía này dập đầu, vái lạy thành kính.
- Lệ quỷ bị giết gần như ngay lập tức rồi.
Lệ Thiên run rẩy nói.
- Một vị Thánh thể đại thành vô địch như vậy,
năm đó có công lớn đối với thiên hạ, nếu chân chính sống lại thì khẳng định phải
diệt trừ ác niệm, lấy lại thân thể của mình.
Hắc Hoàng nói, thở phào nhẹ nhõm.
- Thức tỉnh ký ức kiếp trước, mượn đạo quả của
kiệp trước. Thật ra nếu không phải do lệ quỷ vượt qua thời không triệu hoán thì
không ai có thể sống lâu như vậy. Khi bản tâm sống lại thì tất nhiên ác niệm
cũng bị tinh lọc.
Đoạn Đức nói. Hằng năm hắn giao tiếp cùng quỷ
quái, là người có quyền lên tiếng nhất.
Ánh mắt của Thánh thể đại thành chuyển hướng,
một ngọn núi lớn liền biến thành tro bụi. Một gã Tổ Vương vái lạy nơi này, giọng
nói mang theo sự run rẩy:
- Ta vô tình đi vào nơi này, mạo phạm thần uy.
Một vị Tổ Vương cường đại ở cách xa tới mười dặm,
thân thể đang run rẩy, không ngừng rút lui, nơm nớp lo sợ, sau đó nhanh chóng
biến mất ở phía chân trời.
Uy thế bực này khiến đám người Diệp Phàm, Đoạn
Đức rung động. Thảo nào Thôn Thiên Ma Cái phát ra tiếng boong boong, giống như
Đế binh vậy.
- Thứ binh khí này...khi còn sống không có
duyên nhìn thấy, sau khi chết lại gặp được.
Thánh thể đại thành tự nhủ.
Cuối cùng ánh mắt của hắn dừng lại trên người
Diệp Phàm nói.
- Kế thừa của Thánh thể bị cắt đứt sao?
Trong lòng Diệp Phàm chấn động, thi lễ nói:
- Xin tiền bối ban cho chế pháp.
- Xin tiền bối ban cho chúng ta thánh pháp vô
tận.
Đoạn Đức cũng vái loạn lên, cũng muốn xin kế
thừa.
Một chùm sáng bay tới, chìm sâu vào mi tâm của
Diệp Phàm. Đây rõ ràng mà diễn biến của một bức Đạo Đồ, khiến hắn lập tức chấn
động. Thứ này rất giống với thánh pháp của Thánh thể chuyên tu một Bí Cảnh kia,
tuy nhiên lại càng cụ thể hoàn mỹ hơn.
- Ta phải đi rồi.
Hắn không kìm nổi nói.
Thánh thể đại thành liếc mắt nhìn lại. Diệp
Phàm rung động trong lòng. Tất cả cảnh tượng hắn thấy trong kho báu của Thanh
Giao Vương, ở trước thạch quan của Thánh thể đại thành tại Thánh Nhai đều hiện
ra, cảm thấy trước mắt như có thần linh tồn tại vậy.
- Pháp môn kế thừa của Thánh thể Nhân tộc cần
dùng thần niệm độ, sau khi chết đi có rất nhiều đường lối vận hành bị cắt đứt.
Người muốn tìm hiểu thông qua thi thể thì không thể được.
Thánh thể trước mắt hắn bình tĩnh nói.
- Xin tiền bối chỉ điểm bến mê.
Diệp Phàm lại thi lễ.
Thi thể trong quan tài đá trên Thánh Nhai kia
không thể nghi ngờ gì là một vị nắm giữ kế thừa không chút tì vết nhưng đã chết
lâu lắm rồi, không thể từ đó tìm ra bí pháp truyền thừa không sứt mẻ được.
- Tiến vào cảnh giới Thánh nhân, dùng pháp môn
này tu lại từng Bí Cảnh. Đây là nguồn vốn khiến thể chất của chúng ta vô địch.
Thánh thể đại thành nói xong liền không nói gì
nữa, nhìn núi rừng đất đai rồi thở dài.
Đoạn Đức, Hắc Hoàng, Lệ Thiên đều vò đầu bứt
tai, đứng ngồi không yên, đều liên tục vái lạy như tế sao, liên tục nói xin tiền
bối chỉ giáo muốn hắn truyền cho một chút đạo pháp.
- Sau khi chết sinh ra ác niệm, lại còn chưa
truyền được pháp môn hoàn chỉnh, đúng là chưa hoàn thành sứ mệnh. Lần này quay
lại được, cuối cùng cũng viên mãn rồi.
Thánh thể đại thành thở dài, cất bước đi về
phương xa.
- Tiền bối.
Đám người Diệp Phàm hô to lên nhưng Thánh thể
đại thành không đáp lại, cất bước đi tới khiến núi rừng đại địa đều chấn động,
phong vân biến hóa, đại đạo giao cảm, sinh ra các loại dị tượng.
- Trời ạ, hắn mạnh thế nào chứ? Đại đế cổ xuất
hành cũng không hơn nổi thế này.
Hắc Hoàng kinh sợ.
Ở phía xa xa, rồng bay lên không trung, tiên
phượng bay múa, huyền vũ dọn đường...từng luồng sáng lấp lánh lót thành một con
đường đầy kim quang. Thánh thể đại thành cất bước trên đó, biến mất khỏi chân
trời.
Chỉ có ánh sáng lóe lên, hóa thành tiếng sấm
lưu lại trong chín tầng trời. Thiên địa đều có kỳ cảnh dị thường, nhận đạo quả
vô cùng. Đây là cảnh muôn đời hiếm thấy, từ xưa tới nay cũng không bao nhiêu
người gặp được.
- Hắn muốn đi đâu? Mau đuổi theo.
Đoạn Đức nói. Thánh thể đại thành nhớ lại ký ức
kiếp trước, đó là tiên tàng vô lượng, nếu có thể nắm được thì tương đương với một
ngôi mộ Đại đế.
Nhưng bọn họ căn bản không thể đuổi kịp. Thánh
thể đại thành bước từng bước như nhật nguyệt núi sông đều rút lui, đạo văn hiện
ra dưới chân, một bước tới mười vạn dặm, lập tức biến mất.
Loại tốc độ này cũng quá đáng sợ, khiến người
ta hoảng sợ. Hắn cất bước giống như xuyên thấu qua hư không. Con đường kim
quang kia và kỳ cảnh trong thiên địa cũng theo hắn đi xa.
- Đừng đuổi theo. Các Tổ Vương sắp tới đây rồi.
- Ta nghĩ... Hắn hẳn là muốn ngắm núi sông
tráng lệ một lần nữa, sau đó... Sẽ biến mất.
Diệp Phàm nói khẽ. Hắn biết loại tâm cảnh này,
cảm thấy rất thương cảm.
Vào một ngày nọ, Đông Hoang đại chấn, sinh
linh các nơi đều run rẩy, giống như cảm ứng được Đại đế xuất hành, đều hướng về
hướng kia mà vái lạy.
Thánh thể đại thành đi tới, nhìn ngắm rất nhiều
vùng đất, trong mắt là vẻ tang thương vô tận, như nhớ lại những chuyện xa xưa.
Rồi sau đó hắn lại đi về phía trước, tiến vào
Bất Tử Sơn. Ngay cả Tổ Vương các tộc cũng không dám giao tiếp với hắn. Hắn cứ
đi vào như vậy, khiến các vị Tổ Vương trên đường rung động, gần như ngẩn ra.
- Tiến vào Bất Tử Sơn!
Tin tức này truyền ra khiến rất nhiều cổ Vương
run sợ. Mấy người ở khu vực này đều tới đây, muốn xem kết quả thế nào.
Trong Bất Tử Sơn, núi đen thành dãy. Con đường
ánh sáng của Thánh thể đại thành nối thẳng vào khu vực trung tâm. Nơi đó có một
dãy núi vờn quanh, sương mù bao phủ, thần bí khó lường, từ xưa tới này trừ Đại
đế ra thì không ai biết được.
Kỵ sĩ không đầu bảo vệ vọt tới, lông tóc toàn
thân dựng Nguyên cổ, bị áp bức rất lớn, da thịt toàn thân nứt nẽ, không ngừng
rút lui.
- Lui, để hắn tới.
Đúng lúc này thì trong khu vực trung tâm của Bất
Tử Sơn truyền ra một tiếng nói lạnh lùng vô tình, có uy nghiêm vô thượng.
Thánh thể đại thành đi ngang qua khu vực trung
tâm Bất Tử Sơn, tiến vào như nhớ lại, lúc này dừng lại một chút nói:
- Ta đã từng chiến đấu ở đây.
Sau đó hắn liền bước đi xa, cho tới khi rời đi
rất lâu thì mới có một cặp mắt mở ra trong sương mù, theo dõi bóng dáng hắn.
Ở một hướng khác, hai vị Tổ Vương đuổi theo
nhìn thấy hắn đi qua, cả người phát lạnh, giọng nói run rẩy lẩm bẩm:
- Qua rồi...
Một con đường kim quang nối thẳng tới Bắc Vực,
cũng không biết dài mấy vạn dặm, tiên phương bay múa, chân long vờn quanh, giống
như Thiên Đế xuất hành vậy.
Giờ khắc này lục hợp bát hoang tất cả thánh giả
đều thông qua cảm ứng thiên đạo mà thấy được khí tức của Đại đế, ai nấy đều
rung động khiếp sợ.
Thánh thể đại thành nhìn ngắm núi rừng đất
đai, tiến vào Bắc Vực lẩm bẩm:
- Cổ tộc thức tỉnh nhưng ta lại thấy kiếp này
có hy vọng mở ra tiên lộ. Đáng tiếng là ta đã qua rồi, thành tiên...
Hắn có cảm giác tiếc nuối nhưng ánh mắt nhanh
chóng bừng lên, chiến ý tỏa ra ngập trời, vượt qua mặt đất Bắc Vực, từng bước
tiến về phía trước, hướng về phía mấy nơi tràn ngập khí huyết nhất.
- Hắn...đến đó. Thật sự là quá nhanh. Không mở
vực môn, trực tiếp cất bước mà lập tức tiến vào Bắc Vực.
Mỗi một Tổ Vương đều khiếp sợ.
- Trên người hắn thật sự có khí tức của Thái cổ
Hoàng.
Thánh thể đại thành tiến vào Bắc Vực, mỗi bộ tộc
thái cổ đều hoảng hốt. Mọi người đều cảm thấy bất an, trong lòng lo lắng không
yên.
Đầu tiên hắn tới Nguyên Thủy Hồ, khiến hoàng tộc
nơi này dựng hết lông tóc. Cổ Hoàng chìm nổi, lúc nào cũng có thể tế ra.
- Thế này là thế nào? Đại đế của Nhân tộc thực
sự chưa chết sao? Ai lại có thể tiến vào Cổ Quáng Thái Sơ, mời tồn tại vô thượng
xuất thế đi.
Người của Nguyên Thủy Hồ kinh hãi, gần như ngừng
hô hấp. Uy thế của Thánh thể đại thành rất lớn, cứ đứng trên thần hồ của bọn họ,
không nhúc nhích. Ánh sáng rực rỡ chiếu sáng từng tấc hồ nước.
Một lát sau khi bọn họ gần như hư thoát, rốt cục
thở phào được một hơi. Bởi vì nhân loại đáng sợ kia đã đi rồi, khiến bọn họ cảm
thấy như trải qua cả trăm năm vậy.
Sau đó không lâu, trước Hỏa Lân Động có thân ảnh
của nhân loại xuất hiện, đưa lưng về phía cổ động, tỏa ra uy thế ngập trời, khiến
toàn bộ tộc này kinh hãi.
- Đã xảy ra chuyện gì? Một vị Đại đế Nhân tộc
còn sống sao?
Sau nửa canh giờ, hoàng tộc của Huyết Hoàng
Sơn, Thần Tàm Lĩnh đều bị sợ hãi như vậy. Một ngày này bọn họ đều phải tự đối mặt
với uy thế vô thượng cái thế, áp chế bọn họ hít thở không thông.
Một người một mình tiến vào trọng địa của mấy
đại hoàng tộc, khiến mỗi tộc đều kinh hãi. Đây là loại thần uy tới mức nào chứ?
Mỗi bộ tộc thái cổ đều khiếp sợ tới cực điểm.
Cuối cùng Thánh thể đại thành đi ngang qua
vùng cấm Thái Sơ, chấn động khắp Bắc Vực. Chư vương các tộc đều ngây dại.
Mà bọn họ sợ nhất chính là đại đạo kim quang
kia vẫn thông thẳng tới Cổ Quáng Thái Sơ. Hắn liền đi tới bên cạnh đó.
Hỏa Kỳ Tử thường tới vùng cấm Thái Sơ, lúc này
tận mắt nhìn thấy tất cả, không kìm nổi mà mở to mắt, lộ vẻ khó tin.
- Hắn...muốn đi vào Cổ Quáng Thái Sơ sao?