Già Thiên

Chương 408: Chương 408: Thánh thể dị tượng






Ánh trăng chiếu xuống, ánh sáng trắng dìu dịu rải khắp mặt đất.

Tu sĩ khắp thiên hạ tập trung về Thần Thành, Hóa Long Trì đến tột cũng là nơi phá kiển hóa điệp, hay là mảnh dất tai ương đẫm máu Thánh thể ngã xuống? Tất cả mọi người như ngừng lại hô hấp, khẩn trương nhìn chăm chú.

“Đông!”

Trong Tiên trì, thần mang xông thẳng lên trời cao, một mảnh rực rỡ loá mắt, hai mắt mọi người đau đớn, nước mắt không kìm nổi chảy xuống, đó là quá nhiều tinh khí phát ra hào quang rực rỡ.

Hóa Long Trì cũng không lớn chỉ có mấy trượng, nước ngọt lành có màu trắng ngà. trong suốt mà thơm, tương truyền trong này có Chân Long phi thăng mà đi.

Lúc này, nó được giải khai phong ấn, như trăm vạn núi lửa cùng một lúc phun trào, tinh khí Nguyên thiên bắn xuyên qua trời cao, xuyên thủng bầu trời, như từng con rồng lớn đàng không bay lên.

Đây là một bức đồ họa cảnh tượng chấn thế, từng con rồng lớn xuyên qua trên trời dưới đất, sáng lạn mà hừng hực, chiếu sáng khắp cả tòa cổ thành, trở thành ánh sáng vĩnh hằng trong thiên địa.

Diệp Phàm áo trắng xuất trần, ngồi trong Hóa Long Trì, tóc đen bay múa, cơ thể trong suốt, hắn như là một thần linh, tường hòa mà bình tĩnh, dùng linh khí rèn luyện thân thể mình.

Huyết khí như Chân Long, một đạo lại một đạo từ thân thể hắn lao ra, mênh mông mãnh liệt như sóng thủy triều!

Trong đó ngay chỗ thiên linh cái của hắn, một đạo huyết khí long hình thô to dẫn động thiên địa, xông thẳng lên trời cao, khiến người ta nhìn thấy mà tường như đang trong mơ, không thể tin được hết thảy chuyện này.

Thân thể hắn rốt cuộc mạnh tới mức nào, đây là thần uy vô thượng của Thánh thểư?

Đây khẳng định là hắn phóng thích tiềm năng, nếu như phát huy ra, chỉ riêng khối thân thể này đã đủ để lực áp chư hùng. Cảnh này có thể nói là kinh thế, khiến người ta hít vào từng trận hơi khí lạnh.

“Ông!”

Diệp Phàm tế ra Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh, treo lơ lửng trên đỉnh đầu hắn, ngàn vạn đạo Huyền Hoàng khí, từng tia từng đợt rơi xuống trấn áp Hóa Long Trì.

Nhưng, thần mang xông lên vẫn không yếu bớt bao nhiêu, bởi vì linh khí quá nồng đậm, nếu hắn cường ép phong bế trấn áp, thực rất có thể sẽ làm cho Hóa Long Trì nổ tung từng mảnh.

Đỉnh, phong cách cổ xưa mà tự nhiên, như là vật dẫn đại đạo tẩm bổ trời sinh, có được một loại khí tức cường đại mà xa xôi, đó là kết quả của đạo, là chỗ pháp tắc thiên địa sinh ra.

Vạn Vật Mẫu Khí buông xuống, giống như ba ngàn đại đạo hóa hình mà ra phủ trùm Diệp Phàm phía dưới, làm cho hắn càng ngày càng có vẻ thần thánh siêu nhiên, áo trẳng lay động, sợi tóc tung bay, cơ thể sáng bóng lóng lánh, hắn có một tư thái của Thần.

“Vèo!”

Xa xa, mọi người hít ngược một hơi khí lạnh, Vạn Vật Mẫu Khí Nguyên căn tác động tới tâm thần mọi người, đây là thánh vật thuộc về Đại Đế cổ, từ xưa đến nay, có mấy người thu được đâu?

Thậm chí, ngay cả Đại Đế ngày xưa cũng không thể tìm được, có một số Đại Đế bất đắc dĩ phải dùng thân thể của mình tế luyện Thánh binh, có thể nghĩ mà biết nó quý báu biết nhường nào.

Không ai không động tâm, tuy rằng sớm nghe nói qua Diệp Phàm có thánh vật Đại Đế, nhưng rất nhiều người đều là lần đầu tiên nhìn thấy, nếu không phải có Thần Vương tuyệt thế bảo hộ, tin chắc đại chiến kinh thế đã bùng nổ ra rồi.

Cái đỉnh này vừa ra khẳng định có thể dẫn phát đại loạn, thực rất có thể là máu đổ thành sông, thây chất thành núi, sinh linh đồ thán.

“Koong!”

Bỗng nhiên, truyền đến một âm thanh rung chuyển thiên địa, giống như một tiếng long ngâm phát ra từ phía chân trời.

Có cao nhân ngồi trên đám mây đánh đàn, bắn ra diệu âm huyền ảo, lúc đầu như nhẹ nhàng, rồi sau đó như tri âm tri kỷ, cuối cùng giống như tiếng trống trận xung phong.

Sát phạt khí, như nước lũ ngập trời, chen chúc nhau rít gào lao xuống, phá hủy mọi ngăn cản, hủy diệt hết thảy, nhằm về phía Diệp Phàm.

Dù có Thần Vương tuyệt đại thủ hộ, cũng còn có người ra tay, muốn bóp chết Diệp Phàm trong trứng nước, không muốn hắn phá vỡ lời nguyền, chân chính trưởng thành lên.

“Vù!”

gió lớn nổi lên, đám mây màu vàng bay tới như một mảnh đại dương mênh mông, che khuất trăng sao, bầu trời đêm một mảnh rực rỡ.

Đây là một con Thiên Bằng màu vàng, như bằng hoàng kim đúc thành, sáng lạn loá mắt, dang rộng hai cánh chém ngang xuống. Uy thế của nó chấn nhiếp tâm hồn, khiến người ta sợ hãi.

-Cút!

Xích Long đạo nhân nhìn trời, đạo bào cũ kỹ bay phất phới, tròng mắt như hố sâu, hắn khẽ quát một tiếng, trời rung đất chuyển, cả thế giới này dường như phải đảo ngược lại.

“Ầm!”

Thiên Bằng màu vàng đang lao xuống lập tức tứ phân ngũ liệt, tan rã trong không gian. Mọi người trông thấy mà hoảng sợ. Xích Long lão đạo quả thật có thể nói là yêu ma tuyệt thế, cường đại khiến lòng người kinh hãi. chỉ một tiếng quát nhẹ đã có thần uy như thế.

“Koong!”

Tiếng đàn như tiếng trống chiều, một cây cầm huyền bị gảy lên, phía chân trời lại vọt tới một con Chân Long, đỏ thẫm như máu, dài đến mấy trăm trượng, như là một dãy núi vắt ngang trời mà tới.

Đây hiển nhiên là muốn sỉ nhục Xích Long lão đạo, và phạm huý cái tên của hắn, tiếng đàn hóa thành huyết long, giống như thân thể hắn bị đánh dẫm máu.

Xích Long lão đạo hừ lạnh một tiếng, vươn ra một bàn tay to, thoáng cái hủy diệt con rồng màu máu, ngay sau đó tay hắn kéo dài như một dãy núi, chụp vào phía chân trời.

Rất nhiều tu sĩ sởn tóc gáy, Xích Long đạo nhân kỳ gần như đạo, coi đại thiên địa như hộp gấm trong bàn tay, tùy tay chụp bắt, bao xa cũng nắm tới.

“Boong boong boong...”

Sát khí xông tận trời cao, tiếng đàn xuyên mây, các loại tiên linh Chân Long, Thiên Bằng, Kỳ Lân, Thần Hoàng trong truyền thuyết, như vô số vị thần minh giống nhau, hóa hình chân thật mà ra, ào ào phóng tới.

“Ầm!”

Nhưng. ở dưới bàn tay to của Xích Long đạo nhân, tất cả hết thảy đều biến thành bột mịn, hoàn toàn không thể ngăn cản hắn mảy may nào.

“Phốc!”

Bàn tay to của Xích Long đạo nhân vươn đến phía chân trời, chụp một cái nắm lấy thân ảnh đánh đàn kia, sau đó bóp nát trong hư vô, khiến nó trở thành tro bụi.

- Nguyên thần con rối, cũng không phải là chân thân!

Rất nhiều nhân vật lớp người già kinh hãi kêu lên, đây khẳng định là cường giả tuyệt đỉnh phát động công kích thử nghiệm, đêm nay nhất định sẽ không yên bình, khẳng định còn có chuẩn bị ở lần sau.

Trong Hóa Long Trì, Diệp Phàm nhắm mắt không nhúc nhích, chuyện phát sinh bên ngoàì không hề quấy nhiễu tâm cảnh của hắn. Hắn không hề bận tâm, giống như tất cả đều không có quan hệ tới hắn. Hắn như một thần tượng ngồi xếp bằng trong đó.

Từ Bồ Đề Tử của Huỳnh Hoặc Cổ Tinh mang đến, đạo vận lưu động được hắn nắm trong lòng bàn tay trái, dẫn động đại đạo thiên địa, tập kết tinh khí vào Hóa Long Trì thanh tẩy thân thể hắn.

Thần mang xông thẳng lên vờn quanh thân hắn, mỗi một tấc da thịt đều có linh khí lưu động. Đây cũng không phải là tinh hoa bình thường, mà thuộc loại tinh túy của Thần Nguyên.

Lỗ chân lông cả người hắn đều thư giãn mở ra, Thần Nguyên hóa thành quang hoa không ngừng ra vào, tạng phủ cùng xương cốt hắn đều bị nhiễm một vầng hào quang đầy màu sắc đẹp mắt.

Năm đại Thần Tàng đều đã tu thành, không cần thời gian dài bế quan.

Cá chép nhảy vượt Long môn lột xác hóa thành rồng, có công thành danh tựu hay không chính tại đêm nay công bố: bước tới một bước lá trời cao biển rộng, hay từ đây bị ngăn trở, rơi xuống vực sâu vạn trượng.

“Xoát!”

Một gốc cây Thanh Liên xuất hiện, làm bạn bên thân Diệp Phàm. Thanh Liên chỉ mọc ba lá, ẩn chứa chân nghĩa đại đạo, đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật.

Ba chiếc lá nhẹ lay động phát ra sương mù hỗn độn, phủ kín Diệp Phàm, cùng lúc đó huyền pháp Đạo Kinh trong Luân Hải tự động vận chuyển, như nước sông Trường Giang và Hoàng Hà chảy tụ về biển, như vạn vật sống lại.

Tất cả mọi người đều giật mình cả kinh, ngay cả các Thánh chủ đều động dung, trong cơ thể sinh Thanh Liên, đây khẳng định là một bộ phận dị tượng của Thánh thể trong tương lai, chỉ sợ sẽ đem lại chiến lực khiến cho người ta sợ hãi.

Đồng thời trong lúc đó, năm đại Thần Tàng của Diệp Phàm đồng loạt ngân vang, truyền ra thiên âm đại đạo, vang vọng trên trời dưới đất, như tiếng chuông vàng vang động bốn phương.

Mọi người không thế hiểu rõ áo nghĩa của nó, chỉ có thế cảm nhận được tiếng vang vọng của một thần âm. như tiếng trống chiều chuông sớm, tuyên truyền giác ngộ. khiến người ta tỉnh ngộ và hiểu ra.

- Hắn có nắm giữ cổ kinh!

Rất nhiều cường giả giật mình, trước đây chưa từng biết phương pháp tu luyện của Diệp Phàm, hiện giờ biết rằng ắt hẳn hắn có tìm hiểu cổ kinh vô thượng, bằng không khãng định không có diệu âm vang lên.

Nhưng mặc dù có học tâm pháp cổ kinh, cũng không có mấy người có thể làm được như thế. Khi tọa quan lại có luân âm thiên địa vang lên, cực kỳ hiếm thấy. Nhưng phàm là người có loại dị tượng này, nếu không xảy ra chuyện bất ngờ, đều sẽ trở thành cao thủ vô thượng.

Tất cả đều biến sắc, nhất là lớp trẻ tuổi một thế hệ, đây chính là đại địch trong tương lai của bọn họ.

Các Đại Thánh chủ Đông Hoang, tứ đại Hoàng triều bất hủ Trung Châu, cùng với người của chư tử bách giáo cũng đều động dung. Bọn họ hiểu rõ, Diệp Phàm ngay cả không phải là Thánh thể, nếu có thể trưởng thành đứng lên, cũng tuyệt đối là một nhân vật cấp giáo chủ.

“Ầm!”

Sát ý như biển ngay lập tức cuốn tới, ngàn vạn đạo kiếm quang đâm xuyên qua thiên địa, xuất hiện trước Hóa Long Trì, lại có cao thủ cái thế triển khai tuyệt sát

Lần này sát khí liên tiếp, từ bốn phương tám hướng đều có người ra tay, Thần Thành đều rung chuyển, cũng không biết đến đây bao nhiêu người.

Khổng Tước Vương hét lớn một tiếng, há mồm phun ra một bảo ấn. sương mù hỗn độn tràn ngập quét ngang bốn phương tám hướng, một vuông đại ấn màu đen đánh xuyên qua thiên địa.

“Choảng”, “Choảng”...

Bốn phương tám hướng không ngừng có binh khí hóa thành bột mịn. sát khí đều bị bức lui.

Hỗn Độn Bảo Án thu được từ tẩm cung của Đại Đế cổ, là bảo vật thiên hạ ít có, ngoài binh khí Cực Đạo ra, ít có lưỡi dao sắc bén nào có thể cắt xé nó được, xứng đáng gọi là một kiện thần vật.

Khổng Tước Vương ra tay cường thế, nghiền nát tất cả con rối hình người, chấn nhiếp không ít người.

Nhưng, đúng lúc này một loại khí tức khủng bố khó có thể tả bằng lời lan tràn ra, che phủ khắp thiên địa, khiến tim gan mọi người đều phát lạnh.

- Sát trận của Đại Đế!

Xích Long đạo nhân giật mình, bốn lão nhân Phong tộc cũng biến sắc, ai cũng phát lạnh, cảm giác đại sự không ôn.

Lúc này không ngờ có người lại khắc ra trận văn Đại Đế, mà còn đáng sợ là thần văn sát phạt. Điều đó nói rõ có người quyết chí tuyệt diệt chuyện này.

Đại Đế cổ lưu lại trận văn cực kỳ hiếm thấy, không có mấy người có thể hiểu được, nhiều nhất chỉ có thể bố trí ra một góc, nhưng cũng tuyệt đối kinh thế hãi tục, lực sát thương to lớn khó có thể tưởng tượng.

Vì để bóp chết Thánh thể, ngay cả Đại Đế sát trận đều xuất hiện, thật sự khiến người ta hết hồn. Có thể nghĩ mà biết người trong bóng tối này có quyết tâm lớn đến cỡ nào!

“Xoát!”

Trên bầu trời nhoáng lên một bóng người, Thần Vương tuyệt thế xuất hiện, áo trắng bay phần phật, lão tế ra Ly Hỏa Thần Lô, trấn áp bốn phương, muốn làm tan rà trận văn của Đại Đế cổ.

“Ầm!”

Sát khí tuyệt thế lao ra, chống lại Ly Hỏa Thần Lô, sát trận uy lực vô cùng vô tận.

- Đây là...

Tất cả mọi người đều khiếp sợ, người tới hiểu biết về đạo văn rất khủng bố, rốt cuộc bố trí ra được mấy thành trận văn của Đại Đế cổ?

Khẳng định là khủng bố siêu cấp, không chỉ một góc đơn giản như vậy, loại sát khí kinh thế này có thể chống lại Thần Vương, ngăn cản đường đi của hắn. Có người kiêng kị cực độ đối với Thánh thể đại thành, không muốn hắn trưởng thành lên.

Đối với chuyện này, Diệp Phàm vẫn như cũ bình tĩnh, nhắm mắt mặt không đổi sắc, một lòng đột phá cửa ải, hắn lấy ra một phiến lá đỏ thâm dán tại mi tâm, lưu chuyển thần vận đại đạo.

- Đó là lá của Ngộ Đạo cổ Trà Thụ!

Rất nhiều tu sĩ cả kinh kêu lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.