- Tám chiêu giết ta, tám chiêu giết ta...
Cửu Đầu Giao Vương không ngừng lặp lại, thanh
âm càng lúc càng lớn, như một biển lôi điện nổ vang trên trời cao.
Hắn thu hồi thân giao long, hóa thành một nam
nhân tuổi còn trẻ, tay trái cầm thần thuẫn, tay phải cầm một cây thần mâu chín
con rồng phun khí tường hòa, chống lên vòm trời, quát lớn:
- Cho tới bây giờ còn không có ai dám khinh thị
ta như vậy!
“Xoạt!”
Hắn hóa thành một đường cầu vồng phóng vọt xuống,
cây mâu trong tay trong suốt trong sáng như hồng ngọc khắc thành, chín con Chân
Long quấn quanh trên cây mâu trông rất sống động, chín đầu tề tụ ngay phía trước,
cùng phun ra một luồng mâu phong màu đỏ sắc bén.
Một mâu này ngưng kết lực đạo toàn thân của hắn,
chín con rồng phun ra ráng màu bọc mũi mâu sáng loáng như máu chấn nhiếp lòng
người, rét lạnh thấu xương. Mũi mâu xỏ xuyên qua hơn mười dặm trời cao, lập tức
hiện ra ở phụ cận Diệp Phàm.
- Bảo bối thật tốt!
Diệp Phàm ngạc nhiên thán phục, đây là huyết
kim cương trong Cửu Thiên Thần Ngọc luyện chế thành, là Vương giả tuyển chọn đầu
tiên để luyện chế Thần binh, có thể tăna lên thành binh khí của Thánh nhân,
kiên cố bất hủ.
Hắn dùng tay không đón đỡ mũi mâu, trên ngón
tay màu vàng bắn ra một chuỗi đốm lửa, mỗi một viên đều như sao băng chấn sụp đổ
hư không, rơi xuống biển làm bốc hơi lên thành màn hơi nước rộng lớn mênh mông.
Cửu Đầu Giao Vương cười lạnh, chín con rồng
trên thần mâu trong tay run lên, nó giống như sống lại, mũi mâu màu máu sáng
loáng, chấn ra một đạo sóng gợn đáng sợ, so với đao còn sắc bén hơn.
“Ầm!”
Chấn trên ngón tay màu vàng của Diệp Phàm, làm
cho nó run lên nhè nhẹ. Mà cái này cũng còn chưa tính, chín con rồng phát sáng
phát ra một tràng long ngâm, liên tiếp chín trọng thần lực trào ra.
Lực đạo chồng lên nhau!
Chín luồng lực đạo cuồn cuộn, đạo trước cường
thịnh hơn đạo sau, rồi chín đạo hợp nhất. Mũi mâu này đã từng một lần đâm thủng
qua sáu vị Giáo chủ, máu tươi nhiễm đỏ mũi mâu vô cùng đẫm máu.
Cửu Đầu Giao Vương, cao thủ Tiên Thai tầng
thiên thứ hai, mà còn đứng ở tiểu bậc thai thứ chín, chạm tới lĩnh vực Thất cấm,
được xưng là đệ nhất cao thủ mới xuất hiện ở Bắc Hải, lại dùng toàn lực chấn
mũi mâu, một kích như vậy quả thực quỷ khóc thần sầu.
Trong thiên địa âm phong rít gào phẫn nộ,
hoàng vân huyết vũ, trong cảnh tượng đáng sợ này, xích mâu biến thành một đạo
huyết quang vĩnh hằng...
Tới giờ khắc này, Diệp Phàm cũng không có khả
năng giữ lại gì nữa, hóa thành Viên Thái Cực hoàng kim, tay trái Thái Âm, tay
phải Thái Dương, âm dương thần điểm bay ra.
Trong hư không phát ra một luồng hào quang
sáng lạn, đây là chí âm cùng chí dương va chạm, có thần quang quy về hỗn độn
chiếu rọi.
“Keng!”
Long mâu của Cửu Đầu Giao Vương ngưng kết một
thân lực đạo bị chấn bắn lên trời cao, phát ra tiếng gào thét, chín con rồng đều
bắt đầu ngủ đông, hào quang lập tức ảm đạm xuống.
Thời cổ, sau khi rót vào thần hồn của chín con
giao long, mới tế luyện thành thần mâu Huyết Kim Cương, có được long lực, cộng
thêm Cửu Đầu Giao Vương thiên phú dị bẩm, lực bạt núi lấp sông, từ trước đến
nay không có gì không phá được.
Thế nhưng, lúc này lại bị áp chế không chống lại
được, mất đi ánh huy hoàng của ngày xưa.
Đồng thời, nhân thể Viên Thái Cực hoàng kim của
Diệp Phàm phóng xuất ra lực lượng đáng sợ của lĩnh vực, đây là một mảng bùn lầy
của thánh lực âm dương lưu động mà ra.
Cửu Đầu Giao Vương biến sắc, hắn gần như không
thể nhúc nhích, là lực lượng lĩnh vực của Viên Thái Cực màu vàng kia phóng ra,
giam cầm hắn ở trong đó.
Đây là một loại hậu quả phi thường đáng sợ! Thế
nhân đều biết, Thánh thể thân thể vô song, trong phạm vi đặc thù này ai là đối
thủ của hắn?
Có thể nói đây là “Thánh vực” thuộc riêng của
Diệp Phàm!
Bị tập trung ở trong phiến Thánh vực này, Diệp
Phàm gần như là một tồn tại vô địch, có thể tay không đánh nát mọi địch thủ,
thành tựu cao tới đâu đều vô dụng.
- Phá cho ta!
Cửu Đầu Giao Vương gào to, hoàn toàn tức giận,
chỉ sơ suất rồi lại rơi vào tử cục, hắn liều mạng giãy giụa.
Viên Thái Cực hoàng kim phóng thích mở rộng vô
hạn, hình thành một cái lĩnh vực đáng sợ! Đây cũng là lần đầu tiên Diệp Phàm
bày ra, là một trong đạo quả hắn khổ tu bốn năm qua.
Hắn rất nhanh vọt tới, hai tay trái phải phân
biệt đại biểu cho Thái Âm và Thái Dương, trước sau chụp xuống.
“Keng!”
Cửu Đầu Giao Vương dùng thần thuẫn trong tay
ngăn cản, chống lại công kích đáng sợ này. Thế nhưng không một chút trì hoàn tấm
cổ thuẫn lập tức bị đánh vỡ tan.
- Ngươi tới đây là tận số rồi! cầm chiến mâu
chín con rồng, rồi lại dùng thuẫn bảo hộ, khuyết thiếu dũng khí chưa từng có từ
trước đến nay. Nội tâm ngươi sợ tiêu tan thần thoại vô địch, nhưng hôm nay
ngươi cuối cùng cũng phải bại vong!
Diệp Phàm nói.
- Phá pháp!
Tới giờ khắc này, Cửu Đầu Giao Vương càng cấp
bách, đợi Diệp Phàm đi tới gần hắn sẽ không còn có cơ hội.
Ở dưới chân hắn phát ra ra một mảng hào quang
chói mắt, còn trong miệng hắn thì lại phun máu ra, hóa thành một cỗ thần lực
mênh mông cuồn cuộn đáng sợ.
“Vù!”
Hư không chấn động mạnh, hắn không ngờ muốn đột
phá Viên Thái Cực hoàng kim, lao ra khỏi phiến thánh vực này. Hắn độn lên cao,
chín đầu giao long giống như cùng bốc cháy lên, cả người hắn đều phát sáng.
- Đó là Đăng Thiên Bộ!
Xa xa trên không trung có người nói nhỏ, dường
như rất rung động.
Tương truyền, Nghịch Long Đăng Thiên Thê, từng
bước một nhiễm máu, thiên địa cùng rên rĩ, thần năng chấn nhiếp thế gian, sớm
thất truyền cũng không biết đã bao nhiêu năm.
Loại bộ pháp này uy lực đáng sợ tới cực điểm,
Cửu Đầu Giao Vương bước ra bước đầu tiên, Viên Thái Cực hoàng kim đều có chút
không xong, lay động một trận.
Một vầng thần quang long hình bảo vệ, hắn sắp
đột phá đi ra ngoài. Thế nhưng giờ khắc này, sao Diệp Phàm có thể cho hắn cơ hội,
Diệp Phàm lật tay chụp xuống, tay chưởng hóa thành cái ấn lớn, chính là Phiên
Thiên Ắn!
“Phốc!”
Giống như Thiên Đế tự tay ấn xuống, bảo ấn rơi
xuống đè ép Cửu Đầu Giao Vương, làm cho hắn nổ tung tại đương trường, biến
thành một đống thịt xương lẫn lộn.
Một tiếng long ngâm vang lên chấn động Bắc Hải,
Cửu Đầu Giao Vương tái hiện, cái đầu thứ hai của hắn vỡ vụn, mất đi cái mạng thứ
hai, nhưng oái oăm thay hắn vẫn như cũ bị nhốt trong Viên Thái Cực hoàng kim.
Hắn rít gào một tiếng, há mồm phun ra máu, bước
ra bước thứ hai, đột phá đi ra ngoài được nửa thân mình. Thế nhưng chưa kịp bước
ra bước thứ ba, Diệp Phàm dùng Nhân Vương Ấn chụp xuống, lại đánh nát vụn.
- Nghịch Long Đăng Thiên là bộ pháp kinh thế,
có thể đạp nứt ra chư thiên, lại chỉ khó khăn lắm mới đột phá Viên Thái Cực
hoàng kim kia, quả thực đáng sợ!
Có cao thủ cái thế nói.
Cửu Đầu Giao Vương một lần nữa sống lại, lần
này rốt cục đột phá được lĩnh vực Viên Thái Cực hoàng kim, thoát khỏi uy hiếp của
Thánh vực.
Thật đúng là từng bước một nhiễm máu, thiên địa
cùng rên rĩ, hắn phải trả cái giá thật lớn, bị thương nặng.
Nghịch Long Đăng Thiên Bộ vốn là bộ pháp công
kích tuyệt thế, nghe đồn có thể đạp khắp chư thế giới, nhưng mà vừa rồi cũng phải
khó khăn lắm mới chống đỡ được Viên Thái Cực hoàng kim, trốn thoát, hoàn toàn
không phát huy ra chút lực công kích nào. Hôm nay hắn đại bại, không thể tái
chiến.
Hắn dùng bộ pháp kinh thế này, bước lên trời.
Khi hắn bước ra bước thứ bảy gần như sắp xuyên qua không gian Thứ Nguyên, biến
mất ở nơi này.
Thế nhưng khiến vong hồn hắn đều phát lạnh
chính là: Diệp Phàm vẫn chưa bị bỏ rơi, gần như dính sát phía sau hắn, từ phía
sau hắn đánh tới.
“Độ là bộ pháp gì mà lại có thể đuổi kịp Nghịch
Long Đăng Thiên Bộ?” Đây là nghi vấn của mọi người, rất nhiều người trố mắt
nhìn không nói nên lời.
Cuối cùng, một bàn tay to màu vàng thò xuống
dưới, Viên Thái Cực hoàng kim hóa thành Thánh vực hiện ra thế giới trong bàn
tay, nhốt Cửu Đầu Giao Vương ở trong đó.
Mặc cho hắn nghịch thiên tấn công, nhưng cũng
không cách nào chạy thoát khỏi lòng bàn tay của Diệp Phàm, Nghịch Long Đăng
Thiên Bộ có thể xuyên qua không gian, nhưng chung quy không thể chạy thoát.
“Phốc!”
Diệp Phàm chậm rãi khép bàn tay lại, dùng sức
ép chặt, Cửu Đầu Giao Vương không cam lòng gào rống, nhưng không đủ sức xoay
chuyển trời đất, biến thành bột mịn.
Hơn nữa, lần này sau khi Diệp Phàm khép lại
ngón tay, không ngừng nghiền áp, ngón tay màu vàng từng ngón như cái thớt, Cửu
Đầu Giao Vương cho dù có nhiều hơn chín cái mạng cũng không đủ cho hắn giết, bởi
vì bị nhốt trong “Thánh vực”.
Cuối cùng, hắn không có chạy ra khỏi lòng bàn
tay của Diệp Phàm, bị nghiền chết tươi ở trong đó. Thần thoại cả đời bất bại
tan biến, lần đầu tiên hắn đại bại cũng chính là xoá tên vĩnh viễn trên thế
gian này.
Mọi người đều rung động, ngơ ngác nhìn chằm chằm
bàn tay to màu vàng bao phủ trên vòm trời kia, bàn tay thế giới xuất hiện Thánh
vực đáng sợ, làm cho rất nhiều người cả thân thể phát lạnh.
Hết thảy theo gió mà tan đi! Cửu Đầu Giao
Vương không bao giờ... có thể xuất hiện nữa, chỉ có một cây Chiến Mâu chín con
rồng quấn quanh từ trên không trung rơi xuống, trong suốt trong sáng như hồng
ngọc rơi vào trong tay Diệp Phàm.
Hắn cầm mâu đứng đó, nhìn chằm chằm xa xa trên
không trung chỗ Xích Dương và Thái Âm thần tử, nói:
- Tốt hơn các ngươi cùng lên đi!
Xa xa trên không trung lặng ngắt như tờ, mọi
người lẳng lặng nhìn hết thảy, chiến lực của Diệp Phàm cường đại vượt quá mức
tưởng tượng, ngay cả nhân tài mới xuất hiện đệ nhất nhân của Bắc Hải đều giết
chết.
Trước mắt nhiều người như vậy, Xích Dương cùng
Thái Âm thần tử sao có thể muối mặt đến quần chiến, mặc kệ bọn họ thiện tâm hay
ác tâm, nhưng cường giả đều có ngạo khí và tôn nghiêm của riêng mình.
Trong đương kim thiên hạ bọn họ đều là thiếu
niên nhân kiệt vô địch một phương, đều ẩn chứa tín niệm: “chỉ có ta vô địch”,
không chấp nhận được thất bại.
Bởi vì, trên con đường đi của Đại đế ít có kẻ
bại, một lần bại sẽ tiếp tục bại, lòng tin bị ma diệt, như vậy sẽ vĩnh viễn mất
đi cơ hội chứng đạo.
Xích Dương bước ra! Giữa Kim Ô bộ tộc cùng Diệp
Phàm có thể nói là huyết cừu khó giải, mặc dù Diệp Phàm thực đáng sợ, hắn cũng
không thể không đứng ra. Nếu cứ như thế này rút đi, đời này hắn cũng không cách
nào ngẩng đầu lên được.
Vả lại, dù là muốn chạy trốn cũng sẽ thất bại,
bởi vì hắn đã nhìn ra, Diệp Phàm ắt sẽ vạn dặm đuổi giết, dưới tốc độ kia của hắn
không có người nào có thể chạy thoát.
Xích Dương tiến lên, cất bước trên hư không đi
tới trên không vùng biển rộng, tiến vào chiến trường. Phía sau mọi người đều lẳng
lặng theo dối.
Hắn là ấu đệ của tộc vương Kim Ô, lai lịch lớn
dọa người, là một đầu sò nhỏ tuổi nhất của bản tộc, có thể nói hắn là một nhân
vật thiên kiêu của thế hệ.
Mọi người đều chờ mong, đây chính là một trận
chiến đỉnh phong giữa kỳ tài ngút trời của Kim Ô bộ tộc cùng thiếu niên họ Diệp
ngang trời xuất thế!
“Xoạt!”
Một gốc cây cổ thụ màu vàng hiện lên ở phía
sau Xích Dương, lay động buông xuống ngàn vạn đạo thần quang. Quả nhiên hắn không
có làm người ta thất vọng, vừa đi lên liền bày ra dị tượng trong truyền thuyết
của Kim Ô tộc thượng cổ.
Đó là một gốc cây Phù Tang Thần Thụ, trên cây
đầy phiến lá hoàng kim lay động, phía trên có chín con Tổ Ô cư ngụ, một đám đều
bễ nghễ thiên hạ, như là muốn vượt qua thời không thái cổ vỗ cánh phóng xuống.
Nhìn thấy một màn này, Diệp Phàm lộ ra một vẻ
cười lạnh nhàn nhạt, ở Tử Vi Cổ Tinh Vực này Thánh thể biến mất đã lâu lắm rồi,
nên đã bị người ta quên đi.
Trên thực tế, thời viễn cổ cũng chỉ là phù
dung sớm nở tối tàn, cũng không trường kỳ chấn nhiếp thế gian, không giống như ở
Bắc Đẩu Tinh Vực liên tục xuất ra chín đời, ai ai cũng biết.
Ở thế giới này, cũng chỉ có Thiên Yêu Mỗ Mỗ là
người có thể chất đặc thù mới có thể còn thật sự đi truy tìm và hiểu biết một
chút.
- Ngươi biết ta là Thánh thể còn dám thi triển
dị tượng, để ta thành toàn cho ngươi!
Diệp Phàm nói, trong khoảnh khắc các loại hào
quang từ trong thân thể hắn bay ra.
Tiên Vương Lâm Cừu Thiên, Kim sắc Khổ Hải, Sơn
Hà cẩm Tú, Âm Dương Đồ, Tam Diệp Thanh Liên các thứ, tất cả dị tượng hợp thành
một thể, nhưng lại giống như thuở khai thiên lập địa, giống như một cái thế giới
hỗn độn.
DỊ tượng cuối cùng vẫn như cũ còn chưa thành
hình, nhưng cũng có thể hợp nhất tất cả dị tượng cùng hiện ra.
Từ xưa tới nay, cũng không có người nào diễn
biến hoàn tất, có thể nghĩ mà biết dị tượng chung cực này khủng bố đến mức nào!
“Ầm!”
Diệp Phàm vừa thi triển ra dị tượng liền tạo
thành một loại hậu quả đáng sợ, trong nháy mắt bao phủ thiên địa, bao phủ cả bầu
trời Bắc Hải.
Xích Dương kêu to một tiếng, trong lòng tràn
ngập sợ hãi. DỊ tượng của hắn bị áp chế, đã không có một chút đất dùng vổ, cả
người hắn cũng không thể nhúc nhích.
Dị tượng của Thánh thể vừa ra, khắc tất cả
thiên hạ, vạn vật thế gian đều quy về hư vô!
Thế giới này hiểu biết về Thánh thể quá ít, chỉ
biết thân thể của hắn vô song, nhưng lại không biết về mặt đáng sợ này.
Diệp Phàm đáp xuống, đồng tử trong mắt sắc như
đao, cầm trong tay thần mâu Huyết Kim Cương chín con rồng quấn quanh, đâm thẳng
xuống thiên linh cái của Xích Dương.
“Phốc!”
Một đạo huyết quang vọt lên, xích mâu thẳng đỉnh
đầu mà vào, không chỉ xuyên thủng thân thể hắn, mà còn ghim vào nguyên thần!
Mọi người tại đây đều ngây dại! Chiến lực của
Xích Dương cường đại biết bao, được cho là khủng bố hơn nhiều so với Cửu Đầu
Giao Vương, nhưng chỉ một kích liền bị mất mạng
Mọi người đều như hóa đá, ấu đệ của tộc vương
vô địch Kim Ô, đường đường đầu sò một thế hệ, cứ như vậy ngã xuống. Điều này quả
thực giống như trong thần thoại.
Trên biển rộng màu đen, Diệp Phàm một tay cầm
mâu giơ cao thi thể kỳ tài ngút trời của Kim Ô tộc, hắn giống như một Thần Ma.
Thật là một cảnh đáng sợ, là một hình ảnh vĩnh viễn khó phai mờ trong lòng mọi
người.